Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 144

Nhĩ Nhã

08/11/2016

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy chàng trai đứng bên cạnh chiếc xe, cũng càng thêm hoảng sợ, không phải ai khác mà chính là Rafah, người Lam Minh đã tìm bấy lâu nay. Không… hắn không phải là người mới đúng, không nghĩ tới hắn vẫn luôn ở bênh cạnh Lauk, tại sao?

“Hắn là…” Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn Lauk.

Lauk thả lỏng vai, “À, hắn vẫn luôn chiếu cố tôi, giúp tôi cản trở nhiều nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?” Miêu Tiêu Bắc ý thức được lời Lauk nói, hình như trước sau không mấy trùng khớp. jongwookislove.wordpress.com

“Năng lực của tôi tạo ra không ít nguy hiểm, đương nhiên, có người nói hầu hết đều đã bị thế thân làm giảm bớt, nhưng tôi cũng không sống bình an.” Lauk thấy câu chuyện có hơi hướng nặng nề, liền cười xua tay, “Thôi đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm đi.”

Nhưng Miêu Tiêu Bắc làm gì có tâm trạng để ăn, ngồi đờ ra, trong lòng có chút để ý, thế thân này, rốt cuộc phải dùng tâm trạng gì để đối diện? Lauk và Rafah là một phe gạt họ hay còn nguyên nhân khác?

Lam Minh thì nói với Lauk, “Vừa lúc tôi cũng quen hắn, hay kêu hắn lên ăn chung đi, cần gì đứng chờ bên ngoài khách sáo như vậy, có đúng không?”

“Đúng ha, tôi nhớ hai người có quen nhau, trước đây hắn vẫn luôn theo anh mà nhỉ?” Lauk nói càng khiến Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, tại sao hắn không có một chút ký ức nào? Lẽ nào mình đúng là thế thân?

Lauk vẫy tay với Rafah, Rafah quay mặt đi. Hắn có chút tiếc nuối nói với Lam Minh, “Tôi đã sớm kêu hắn vào chung nhưng hắn không chịu.”

Miêu Tiêu Bắc để ý Rafah vẫn còn đeo mặt nạ trên cổ. Giống như mặt nạ lần trước nhìn thấy, để ở sau lưng. Trông như thế vô cùng kì quái, mặt nạ y như sinh trưởng trên cơ thể hắn. Nhưng mà người qua đường lại không chú ý, chẳng lẽ không nhìn thấy? Nếu không thì đã đổi lấy nhiều ánh mắt rồi.

Lam Minh đặt đũa xuống, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cậu ở đây nói chuyện, tôi xuống gặp bạn cũ.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhìn Lam Minh ra ngoài.

“Này.”

Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, chỉ thấy Lauk đã lau sạch mặt, ngồi nhích tới hứng thú hỏi hắn, “Lam Minh với cậu có quan hệ gì thế?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, há hốc, “À, bạn thôi…”

“Bạn à.” Lauk hiểu rõ gật đầu, “Tôi nhớ về hắn rất sâu đậm.”

Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn theo hướng Lam Minh bên ngoài cửa sổ, ký ức? Bản thân không có dù chỉ một chút.

“Tôi nói chuyện thân thiết với hắn, cậu không ngại chứ?” Lauk thử thăm dò Miêu Tiêu Bắc, “Tôi còn nhớ kiếp trước mình có tình cảm với hắn.”

“Tình cảm?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, nhưng trong lòng thì chất đầy buồn bã.

“Đúng vậy.” Lauk cảm khái, “Đã lâu không gặp, hắn so với ngày xưa thay đổi rất nhiều.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc hoảng hốt gật đầu, nhưng bản thân hắn rất rõ, hắn chẳng biết ngày xưa Lam Minh là người thế nào.

Cổ Lỗ Y ngồi bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, khoanh tay ngửa mặt nhìn, trông rất tức giận, mắt nhìn lom lom Lauk, như là chờ hắn làm gì là hất dĩa thứ hai vào mặt hắn.

Miêu Tiêu Bắc bế nó đặt lên đùi, hai tay đè lại, tránh nó đột nhiên tập kích như vậy rất vô lễ, Lauk cũng chẳng làm gì, chỉ mới gặp mặt không lâu thôi.

Lauk thấy Miêu Tiêu Bắc xuống tâm trạng, liền cười hỏi, “Sao lại rầu rĩ không vui thế?”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, hỏi Lauk, “Cậu nói là tìm thế thân, người đó là ai?”

“À…” Lauk trong nháy mắt xấu hổ, vươn tay gãi cằm, cười khan, “Haha… cái này hả, tôi cũng không rõ lắm, chuyện này tôi không quan tâm, chỉ để Rafah xử lý.” Nói xong giục Miêu Tiêu Bắc, “Ăn cơm đi.” Rồi gắp thức ăn cho hắn.

… jongwookislove.wordpress.com

Ngoài cửa, Lam Minh nhìn Rafah trước mặt, “Ngươi đúng là âm hồn không tan, lần này lại có âm mưu gì?”

Rafah ngẩng đầu nhìn Lam Minh, cười nói, “Ngươi nghĩ sai rồi, ngay từ đầu chúng ta không có đi tìm các ngươi, là các ngươi tự tìm đến cửa, ta đối với ngươi và bạn bè của ngươi không có hứng thú.”

“Có hứng thú không là ý của mỗi người, ta có chuyện hỏi ngươi.” Lam Minh thoáng nghiêm túc, hỏi, “Các ngươi dạo này làm cái gì? Tại sao năng lượng mất thăng bằng nghiêm trọng đến thế?”

“Không cần ngươi quan tâm, Lam Minh.” Rafah cười nhạt, “Đừng quên, chúng ta không phải là bạn từ lâu rồi. Ngươi làm cho ta thất vọng, nhưng không có ngươi, với ta mà nói cũng không phải tổn thất gì to lớn.”

Lam Minh nghe hắn nói lời khó nghe, ngược lại cũng chẳng thèm để ý, chỉ hỏi tiếp, “Mellink, dạo này ngươi có gặp hắn không?”

Rafah cười lạnh, “Tại sao ta phải gặp huyết tộc, ngươi cũng biết ta ghét nhất là huyết tộc.”

“Con người sẽ thay đổi mà.” Lam Minh thờ ơ nói, “Giống như ngày xưa ngươi là bạn thân nhất của ta, bây giờ chẳng phải thay đổi rồi à?”

“Kẻ thay đổi trước là ngươi, Lam Minh!” Rafah nghiêm túc nói, “Ta đã nói rồi, nếu ngươi đã lựa chọn con đường cho mình, thì cứ đi đi, đừng làm phiền người khác.”

Lam Minh thấy hắn không phối hợp, liền suy nghĩ đến ý đồ lần này của hắn. Nói hắn hoàn toàn không có ác ý là sai lầm, ai cũng không tin! Chỉ là chỗ này là đường cái, không thể trực tiếp chém giết, dùng vũ lực giải quyết vấn đề.



“Ta thật không rõ.” Rafah bỗng nhiên cười nhìn Lam Minh, “Cặp mắt của ngươi bị suy nghĩ che rồi à? Quả nhiên bị phong ấn lâu quá nên ngu mất rồi.”

Lam Minh nhíu mày, nơi này đông người không tiện ra tay, không có nghĩa là hắn không muốn đánh người.

“Ngươi lẽ nào không nhìn ra?” Rafah lại hoàn toàn không vì sự khó chịu của Lam Minh lay động, chỉ tự nhiên hỏi hắn, “Cái tên Miêu Tiêu Bắc kia chỉ là một thế thân, người thật là Lauk, ngươi sao lại để một cái xác mê hoặc chứ?”

Lam Minh bật cười, “Ta hỏi ngươi, cái gì là thật cái gì là thế thân? Có tiêu chuẩn đặt ra à?”

“Kiếp trước của Lauk mới là Đại Tế Ti, Miêu Tiêu Bắc chỉ là một thế thân dời tầm mắt thôi.”

“Vậy thì sao?” Lam Minh hỏi ngược lại, “Tại sao ta phải tìm chuyển thế của Đại Tế Ti? Ta ở cùng Miêu Tiêu Bắc không phải vì hắn có liên quan đến Đại Tế Ti.”

“Lừa mình dối người thôi.” Rafah cũng mỉm cười, “Nếu năng lực của hắn biến mất, ngươi còn có thể ở cạnh hắn sao?”

Lam Minh nhìn Rafah một hồi, “Ngươi mau mang cái tên hàng thật của ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt bọn ta nữa, ta không đảm bảo lần sau còn có thể đứng nói chuyện với ngươi khách sáo như vầy đâu.” Nói xong xoay người đi vào quán ăn.

Chợt nghe Rafah ở phía sau hô lên, “Ngươi nhất định phải ở cạnh một con người? Nếu hắn chỉ là thế thân, hắn sẽ vẫn bị sinh lão bệnh tử! Cuộc đời của hắn chỉ có vài chục năm, ngươi chắc chắn chưa, Lam Minh? Ta nhớ không lầm, ngươi có di truyền cảm tính của loài người, ngươi sợ nhất là rời xa, có đúng không?”

Lam Minh không xoay đầu lại, đi thẳng vào quán ăn.

Mà những gì Rafah vừa nói, Miêu Tiêu Bắc ngồi trong quán ăn nghe thấy rất rõ ràng. Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến mình có thể trường sinh bất lão, hắn đối với thời gian hoàn toàn không có khái niệm, đây đại khái là bệnh chung của thanh niên. Nhưng tới bây giờ, mười năm, hai mươi năm nhanh như chớp mắt… Khi đó, Lam Minh vẫn là Lam Minh, bản thân thì già đi. Cổ Lỗ Y mấy trăm năm sau mới thành thiếu niên, nhưng bản thân mấy trăm năm sau chỉ còn lại một đống tro tàn, hắn vốn còn muốn nhìn thấy Cổ Lỗ Y lấy vợ sinh con, sinh cho hắn những bé cưng. jongwookislove.wordpress.com

Tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc đại khái là truyền tới Cổ Lỗ Y, nó đau lòng ôm Miêu Tiêu Bắc, đuôi khẽ vẫy, trong miệng lầm bầm an ủi hắn — Bọn họ đều là bọn gạt người thôi.

Lauk nhìn cả hai, không hiểu được, “Bắc Bắc, cậu sao vậy?”

“Không có gì.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, đút cho Cổ Lỗ Y ăn, động tác cứng nhắc.

“À, cậu chẳng phải mở văn phòng bắt quỷ mà hả? Tôi muốn tới tham quan, có được không?” Lauk cười hì hì hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc tất nhiên sẽ không từ chối, gật đầu, “Ừ, đương nhiên được…”

“Chúng ta đi đi!” Lauk nói xong, đứng lên, “Tôi đi thay quần áo, đi nói với Rafah một tiếng.” Nói xong, hắn đi ra, gặp phải Lam Minh quay lại.

Lam Minh chỉ lướt qua người hắn, đi thẳng vào trong ngồi xuống, có chút mất hứng oán hận với Miêu Tiêu Bắc, “Tên chết tiệt đó, ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của ông đây.”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y giơ nắm đấm phẫn nộ với Lam Minh, như là đang kháng nghị gì đó.

“Nó nói gì vậy?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cũng không có nào khác, phiên dịch cho hắn nghe, Cổ Lỗ Y nói — Tại sao không đánh hắn, bọn họ ăn hiếp Bắc Bắc!

“Lam Minh…” Miêu Tiêu Bắc gọi Lam Minh.

“Hử?” Lam Minh ngẩng đầu, miệng nhét một nùi đồ ăn.

“Lauk nói khi nãy, có phải thật không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh nuốt đồ ăn xuống, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Tôi không biết, cũng không muốn biết.”

Sắc mặt Miêu Tiêu Bắc lại ngưng trọng vài phần, có vẻ vô cùng mơ hồ.

Lam Minh khẽ thở dài, vỗ lưng hắn, “Mấu chốt là, Bắc Bắc, đối với tôi mà nói cái đó không quan trọng, nếu cậu thấy quan trọng với cậu, có thể điều tra thử, có lẽ là nghĩ thử.”

“Điều tra thế nào? Nghĩ thế nào?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc không có tự tin, biết từ đầu hắn nhận lấy năng lực này, sau đó trải qua mọi chuyện phát triển quá nhanh, bởi vậy Miêu Tiêu Bắc vẫn luôn bị vây trong trạng thái bất an. Lúc này đây nghi vấn đến từ thân phận, khiến hắn dao động, vất vả lắm mới cố gắng tạo ra sự tự tin, giờ lại tan rã.

Lam Minh vươn tay tới nhẹ nhàng nâng cằm hắn, thấp giọng nói, “Bắc Bắc, cậu đã cố gắng lắm rồi, mấy năm nay, cậu cứu được bao nhiêu người, có từng tính chưa?”

Miêu Tiêu Bắc hơi thất thần.

“Kiếp trước đối với con người mà nói rất hư ảo, đối với thần ma thì lại rất bình thường, hay là cậu muốn giữ vững hình dáng giống tôi mấy trăm triệu năm?” Lam Minh cười hào hiệp, “Cách để cậu trường sinh bất lão rất nhiều, chỉ cần cậu muốn, tôi có thể làm tất cả vì cậu, kể cả rời xa.”

Miêu Tiêu Bắc thấy trong lòng căng thẳng, câu nói của Lam Minh đâm thẳng vào chỗ nào đó trong tim hắn, làm mắt hắn thấy xót, hắn lập tức chớp mắt nhìn đi chỗ khác, điều chỉnh lại tâm tình.

Lam Minh thật ra lại bất ngờ, sao lại bị mình làm cho khóc rồi?

Mà lúc Miêu Tiêu Bắc cố gắng không làm mình khóc, Cổ Lỗ Y đã không quan tâm gì nữa, nhào qua ôm Lam Minh khóc to, dùng áo của hắn lau mũi, còn vỗ cánh tay Lam Minh huyên thuyên.

Lam Minh giật khóe miệng, nhìn Miêu Tiêu Bắc, như là hỏi — Nó nói gì vậy? Khóc trông khó coi quá. jongwookislove.wordpress.com

Miêu Tiêu Bắc thì bị Cổ Lỗ Y chọc cười, nó vỗ Lam Minh vừa khóc vừa nói — Trước đây nó luôn cho là Lam Minh là một tên lưu manh, không nghĩ tới lại là một lưu manh có tình có nghĩa, sau này nó sẽ không gây rối nữa.



Lúc này, Lauk mang vẻ mặt chán nản quay về, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Chịu rồi Bắc Bắc, Rafah không cho tôi đi.”

Miêu Tiêu Bắc bây giờ không còn đau nữa, lúc mới nghĩ mình là một thế thân, không thể phủ nhận, hắn thấy không cam lòng, nhưng mà nghe Lam Minh nói rồi, hắn thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười.

“Tôi phải đi, Bắc Bắc, còn có việc phải làm.” Lauk trả tiền.

“Để tôi mời.” Miêu Tiêu Bắc cản lại, hỏi, “Không có thời gian sao? Tôi đưa địa chỉ và số điện thoại cho cậu, cậu liên lạc với tôi khi có thể, được không?”

Lauk giật mình nhìn Miêu Tiêu Bắc, tựa như bị bất ngờ bởi phản ứng của hắn, Lauk nhận số điện thoại và địa chỉ, lúng túng đứng lên, vội vã chào tạm biệt hai người, xoay người đi.

Miêu Tiêu Bắc thấy hắn vội vàng chạy xuống lầu, lên xe của Rafah, hai người biến mất.

“Cục cục!”

Cổ Lỗ Y hỏi Miêu Tiêu Bắc — Lauk kia hình như rất sợ Rafah đó!

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, hỏi Lam Minh, “Hắn ở cùng với Rafah có nguy hiểm gì không?”

Lam Minh lắc đầu, “Tôi thấy hắn còn rất hưởng thụ, sợ là Rafah cũng không làm tổn thương hắn, mà là cái gì khác đi.”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu được.

Lam Minh vừa nói xong, đưa dĩa rau cho hắn, “Cậu ăn thêm chút đi, lát nữa chúng ta đi xem phim?”

“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lát sau vỗ bàn một cái, làm Lam Minh giật mình.

“Xem phim gì chứ, quên vụ của địa linh rồi sao?” Miêu Tiêu Bắc như mới tỉnh khỏi cơn mơ, hơn nữa còn rất có tinh thần.

“Địa linh.” Lam Minh đặt ly trà xuống, có chút khó nói, “Bắc Bắc, vụ này hơi khó tra đó, bởi vì không biết sức mạnh hắc ám xuất phát từ đâu.”

“Có thể tìm ra không?” Miêu Tiêu Bắc lau miệng, chuyện này cho dù thế nào cũng phải giải quyết!

Lam Minh thấy tinh thần hắn sáng loáng, nhịn không được cười, cho dù kiếp trước của hắn là ai, là một con người, Miêu Tiêu Bắc có tính cách khá lạc quan, nếu như những năm tháng phiêu bạt cô độc vào một ngàn năm trước có hắn làm bạn, chắc là sẽ không cô đơn.

Nghĩ tới đây, Lam Minh tặc lưỡi — Tiêu Bắc so với tên Đại Tế Ti mặt liệt kia đáng yêu hơn nhiều!

Sau khi ăn xong, hai người cùng quay về EX, trong phòng khách có rất nhiều sói con, số lượng thường ở đây là trong khoảng mười con, nhưng mà bây giờ nằm trên ghế sô pha có tới ba bốn chục con, một đám mập mạp, lớp lông dày như chuẩn bị qua mùa đông, mấu chốt là… đều là sói trắng.

“Oa!” Miêu Tiêu Bắc chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống nhìn, đám sói con cũng nghiêng đầu nhìn hắn, rất đáng yêu.

“Dễ thương ha, Bắc Bắc?” Phong Tiểu Vũ ôm một con chọt chọt, “Dễ thương y như hồi Đa Mị còn bé vậy đó!”

Nhưng trong phòng khách, ngoại trừ Miêu Tiêu Bắc, Tiêu Hoa, chị em nhà họ Phong thì ai cũng mặt mày ủ rũ, kể cả Lam Minh vừa trở về.

“Sao lại như vậy?” Lam Minh nhíu mày hỏi Khiết Liêu.

Khiết Liêu sắc mặt tối thui, lắc đầu, “Đây đều mới sinh khoảng một tuần, lang tộc bây giờ có chút hỗn loạn.”

“Có chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thấy không khí kì lạ, liền hỏi Sishir đang ngồi đút sữa cho một con. jongwookislove.wordpress.com

“Những đứa này đều bị bệnh.” Sishir giải thích cho Miêu Tiêu Bắc.

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, bế một con lên xem, “Không giống mà, mập mạp dễ thương, tay chân cũng lành lặn.”

“Bị bệnh bạch tạng!” Bạch Lâu ngồi xổm xuống, chọt một con, chỉ thấy mấy con sói con rất ngoan, đúng là khác biệt rất lớn với hình ảnh tinh ranh trong đầu Miêu Tiêu Bắc.

Khiết Liêu giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Có một giống sói trắng, vốn cũng là lông trắng, nhưng đây là những người sói bình thường, do chứng bạch tạng mà ra.”

“Chứng bạch tạng?” Miêu Tiêu Bắc không tin nổi, “Sói cũng mắc bệnh này sao?”

“Có thể là do năng lượng mất cân bằng tạo thành.” Khiết Liêu lo lắng, “Bắc Bắc, trong tủ lạnh hết máu của cậu rồi, tôi cần hơi nhiều, có mấy con không chịu nổi một tuần…”

“À, không có vấn đề.” Miêu Tiêu Bắc vén tay áo lên, “Dù sao cũng có thể lấy 400cc! Còn con nào bị bệnh không? Mang đến đi!”

“Tạm thời chỉ có nhiêu đây, nhưng mà tiếp theo, sói con sẽ càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ người sói, còn có rất nhiều thần ma cũng đều sẽ bệnh, sau cùng con người cũng mắc bệnh. Cứ thế thì có ăn luôn Tiêu Bắc cũng không làm nên chuyện gì!” Long Tước vô cùng lo lắng, dưới tình trạng này, đám rồng con sinh ra cũng chỉ có đường chết.

“Chúng ta nhất định phải tìm ra nguồn gốc của năng lượng!” Cảnh Diệu Phong nhìn mọi người.” Sự việc trọng đại!”

“Đúng vậy.” Lam Minh xoay đầu nhìn Sishir, “Hỏi Lucifer thử, nơi nào năng lượng bị mất cân bằng, địa ngục chắc hẳn sẽ cảm nhận được đầu tiên.”

Sau đó, mọi người trị bệnh cho đám sói con trước, do Sishir mở cửa địa ngục, Miêu Tiêu Bắc bọn họ hợp thành một đội, quyết định quay lại địa ngục một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook