Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 145

Nhĩ Nhã

08/11/2016

Lauk và Rafah xuất hiện cũng không quấy rầy kế hoạch của bọn họ, mọi người bây giờ vẫn nghĩ cách giúp địa linh trước tiên, tìm được nơi phát ra năng lượng hắc ám là quan trọng nhất. Vì vậy đoàn người dưới sự giúp đỡ của Sishir mở cửa địa ngục, cuộc hành trình quay lại địa ngục bắt đầu.

Lucifer mấy ngày nay nghe nói là đang dưỡng bệnh, Sishir nói hình như bị cảm.

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy rất mới mẻ, sao ma vương mà cũng bị cảm nhỉ?

“Cũng có.” Sishir nói với Miêu Tiêu Bắc, “Dưới địa ngục cũng có dịch bệnh, chỉ là loại virus đó đối với con người là vô hại, cái gọi là khí hậu nơi nào nuôi người nơi ấy đó.”

Lam Minh bọn họ nghe xong cũng nhíu mày không nói, trong lòng mọi người đều rõ — Sishir chỉ nói đơn giản còn sự thật thì không đơn giản như thế! Lucifer là ma vương, xác suất hắn cảm thấy khó chịu gần như bằng không, sự việc này chỉ có thể dùng một lý do để giải thích, không khí ở địa ngục đột nhiên xảy ra biến hóa, hắn chỉ nói bị cảm để yên ổn quân tâm. Nếu để cho người nào biết ma vương vì một nguyên nhân không tên mà bị bệnh, đây chẳng phải sẽ khiến cả địa ngục náo loạn sao?

“Nhưng không khí cũng không đến nỗi ảnh hưởng tới đại thần như Lucifer đi!” Bạch Lâu cười khổ một tiếng, “Ngay cả quỷ hồn như tôi còn sống được, ma vương chắc hẳn là…”

Nói còn chưa dứt lời, Cảnh Diệu Phong ở bên cạnh đã mang nét mặt căng thẳng, “Đừng nói nhảm, Tiểu Lâu!”

Bạch Lâu không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Miêu Tiêu Bắc hơi khựng lại, năng lượng biến hóa khiến địa linh bị bệnh, có người nói con người cũng sẽ bị bệnh… Vậy còn Lam Minh bọn họ thì sao? Cổ Lỗ Y còn nhỏ như vậy nữa?

Có băn khoăn như vậy, tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc liền trở nên nặng nề, mong muốn giải quyết thật nhanh, hắn cũng không muốn nếm thử cảm giác sinh ly tử biệt.

Dọc đường đi, cư dân ở địa ngục thoạt nhìn sinh sống rất an nhàn, cung kính hành lễ với Sishir. jongwookislove.wordpress.com

Sishir có vẻ rất được dân chúng địa ngục yêu thích, là người nối nghiệp.

Khi đến trước cửa cung điện, mọi người mới được báo cho hay, Lucifer rất khó chịu, đang ở phòng ngủ chờ bọn họ. Tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc bọn họ liền ngưng trọng vài phần — Lucifer chắc không bệnh tới nỗi không xuống giường được đâu ha?

Sau khi vào phòng ngủ, Miêu Tiêu Bắc liền nhìn một vòng, Khiết Liêu nhìn cả căn phòng trang trí theo kiểu Loli, tặc lưỡi lắc đầu, “Có bệnh.”

Lam Minh cũng nhíu mày, “Đúng là mất mặt thần ma!”

“Vậy sao?” Sishir nhấn con gấu treo trước cửa, chợt nghe con gấu lên tiếng, “Lucifer, mau mặc quần áo, có người đến!”

Mọi người đổ mồ hôi lạnh, thiệt thú vị!

Bước lên phía trước xem, chỉ thấy chiếc giường Gothic màu đen giữa căn phòng loli có một người đang nằm. Hắn thấy có người đến liền chui vào chăn, cử chỉ phối hợp với lời con gấu nói, làm cho mọi người càng đổ mồ hôi lạnh, ma vương đi ngủ không mặc quần áo?

Sishir đi tới bên giường, thấy Lucifer nằm trên chăn nệm mềm mại, trong lòng ôm con rồng thú nhồi bông không biết lấy đâu ra, đang than vãn bệnh tình, trên đầu chườm túi đá.

“Lucifer.” Sishir ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy vai hắn để lộ ra ngoài liền giúp lấy chăn đắp lên, “Chú ý hình tượng!”

“Sishir, để ta ôm một cái!” Lucifer chui từ trong chăn ra, mọi người nín thở trong nháy mắt mới phát hiện quần áo của hắn, nghi ngờ nhìn Sishir.

Lucifer vươn tay ôm Sishir, lắp bắp nói, “Vẫn còn khó chịu lắm.”

Sishir vỗ vỗ hắn, “Bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Lucifer mang vẻ mặt cầu xin, há mồm, “Đều do Poseidon hại!”

Mọi người lại một lần nữa miên man bất định.

“Lần sau ta sẽ không uống rượu với hắn nữa!” Lucifer mặt mày như đưa đám, “Say rượu ba ngày không tỉnh!”

Mọi người theo bản năng giật khóe miệng — Bà nội cha!

“Cổ Lỗ Y!” Lucifer vươn tay vẫy Cổ Lỗ Y, “Qua đây an ủi ta chút đi, để ta bóp bóp cái đuôi của ngươi.”

Cổ Lỗ Y đang ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc ăn bánh tuyết, thấy Lucifer gọi mình, nó bịt mũi xoay mặt đi — Ý bảo hôi mùi rượu. Rồng là loài động vật ưa sạch sẽ, Cổ Lỗ Y rất ghét mùi rượu, lắc đầu với Lucifer còn nhăn mặt, không chịu bay qua.

“Chú thật sự uống nhiều lắm hả?” Sishir có chút mất hứng, “Còn tưởng là do ảnh hưởng của năng lượng mất cân bằng nên thân thể mới khó chịu, quả nhiên là không thể tin lời đồn.”

“Khó chịu cũng là có chút, ít nhất là ảnh hưởng tới khả năng hồi phục của ta.” Lucifer nhẹ nhàng vuốt tóc, “À… Sao mọi người lại tới chỗ của ta?”

“Tụi ta muốn hỏi, ngươi có nghiên cứu cái gì làm ngươi khó chịu không?” Lam Minh đặt câu hỏi. jongwookislove.wordpress.com

“Haha.” Lucifer cười, “Lam Minh lợi hại nha, câu đầu tiên đã đi vào vấn đề chính.”

“Vậy ngươi tra tới đâu rồi?” Lam Minh truy hỏi.

“Đúng là tra được một tí, nhưng ta không thể nói rõ là có giúp ích được cho mọi người không.” Lucifer nói xong, lấy bản vẽ từ phía sau ra.

Mọi người nhìn nhau — Thì ra đã có chuẩn bị từ sớm, lấy bản vẽ để bên cạnh chờ bọn họ tới lấy.

Bạch Lâu nhận bản vẽ mở ra xem, chỉ thấy phía trên có một bức tranh — Tranh trừu tượng?

Miêu Tiêu Bắc nghiêng đầu bên đây xem rồi lại nghiêng sang bên kia, cũng chẳng biết là cái gì, Khiết Liêu cầm bản vẻ xoay tới xoay lui lật lên lật xuống, xoay đầu nhìn mọi người như là hỏi — Trong mọi người ai dòm mà hiểu thì nói đi.

Mọi người nhìn nhau.

Lam Minh nhíu mày, “Ngươi làm nghệ thuật từ hồi nào vậy, đây là cái gì?”

“Bản đồ phân bố năng lượng.” Nụ cười trên mặt Lucifer dần thu lại, vươn ngón tay chỉ mọi người, trong mắt nghiêm túc, “Màu đen biểu thị cho năng lượng tối, màu trắng biểu thị cho năng lượng sáng, chỗ màu xám biểu thị cho năng lượng bị nuốt và phát triển biến hóa.”

“Bị nuốt, phát triển biến hóa?” Mọi người nhìn bản vẽ, màu đen gần như bao vây màu trắng, mà trong màu trắng có vài vết lốm đốm.



Cảnh Diệu Phong hỏi, “Đây là nơi bị nổ hôm qua?”

“Không sai.” Lucifer gật đầu.

“Còn điểm màu đen kia?” Lam Minh chỉ vào một điểm đen nhất, “Chính là nơi phát nguồn của năng lượng xảy ra vấn đề?”

“Đúng vậy.” Lucifer mỉm cười, “Tôi căn cứ theo năng lượng tiếp thu dưới địa ngục mà vẽ ra, thế nào nghệ thuật chứ?”

“Tỉ lệ cao thấp tính thế nào?” Lam Minh nhíu mày, “Ngươi tìm người chuyên nghiệp vẽ là được thôi mà?”

“Không được.” Lucifer lắc đầu, “Nơi bắt nguồn của năng lượng được ẩn giấu, ta chỉ có thể cảm nhận được, cho nên mới nói cần mọi người nghĩ cách tìm ra, ta cũng bất lực.”

“À.” Lucifer đột nhiên bổ sung một câu, “Mọi người nhìn thấy cảnh nổ phải không?”

Mọi người sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm.

“Uy lực của nó không chỉ để thoát năng lượng ra ngoài mà còn để thông với dị thế giới.” Lucifer nhìn Lam Minh, “Nơi kia… ngươi có nhớ không?”

Lam Minh chau mày, “Thông với dị thế giới?”

“Đúng vậy, dị thế giới có cái gì, ngươi còn nhớ rõ đúng không?” Lucifer cười bất đắc dĩ, “Bây giờ lực nén cực kì lớn, ngăn cách giữa hai thế giới rất mỏng, mọi người chắc hẳn không có thời gian ở đây dạo chơi đâu, mau đi giải quyết đi!”

Nói xong Lucifer ôm Sishir làm nũng, “Gọt táo cho ta ăn đi!”

Sishir nhìn trời.

Lam Minh cất bản vẽ, hỏi Lucifer, “Ở chỗ của ngươi chỉ có manh mối này thôi?”

Lucifer nằm xuống ôm bạch long nhồi bông, ăn táo do Sishir đưa tới, “Ừ chắc vậy, ta chỉ cảm thấy chỗ đó nằm ở phía đông.” Hắn vươn tay chỉ về hướng đông, “Nơi đó có cảm giác xấu rất mạnh rất mạnh, nhất định có chuyện gì đó xảy ra! Về phần cụ thể là gì, chỉ có Đại Tế Ti mới biết.”

Miêu Tiêu Bắc nghe đến ba từ “Đại Tế Ti”, nhịn không được nhíu mày, phải làm thế nào đây?

Sishir nhìn mọi người, Lam Minh ý bảo — Mau về nghĩ cách!

… jongwookislove.wordpress.com

Vội vàng rời khỏi địa ngục, mọi người quay về EX.

Tiêu Hoa bọn họ không thích hợp với địa ngục, cho nên vẫn ở EX chờ, thấy mọi người đều trở về, liền hỏi, “Thế nào?”

Khiết Liêu nhìn hắn ôm mấy con sói con, đều bọc chăn ngồi trên thảm điện, có chút đau lòng. Dòng giống của người sói chưa từng yếu đến thế.

Lắc đầu, Khiết Liêu đi tới ôm mấy con sói.

Miêu Tiêu Bắc cũng lại gần, lo lắng hỏi, “Máu không có tác dụng sao?” Vừa hỏi vừa vươn tay nhẹ nhàng sờ mấy con sói con. Đám sói con thật ra rất thân thiết với hắn, đều tiến tới liếm tay hắn.

“Đã đỡ hơn rồi.” Bạch Lâu kiểm tra, “Không có máu của cậu thì tụi nó đã chết rồi, bây giờ đang trong quá trình chữa trị, qua đợt này là ổn rồi, nhưng mà nguy hiểm chính là những đứa sắp sửa ra đời.”

“Còn nữa.” Phong Danh Vũ chỉ ra vườn hoa, “Xem mấy bông hoa của tôi đi.”

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hoa cỏ trong vườn đều héo rũ, hình như là sắp chết, mấy hôm trước vẫn còn xanh tươi mà.

“Bắc Bắc.” Sishir ngồi trên ghế sô pha đờ ra hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Anh có cách tìm ra ngọn nguồn không?”

“Ờ…” Miêu Tiêu Bắc có chút khó khăn, hắn cũng không biết làm sao. Bên trong vũ dạ tập, nhiều nhất cũng chỉ xem hiểu phân nửa, những thứ khác đều là kiến thức nửa vời đang tìm tòi.

“Hay là thử xem.” Lam Minh đi tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, “Chẳng phải cậu nằm mơ gặp địa linh sao? Hay là đi trao đổi với bọn họ thử, để bọn họ chỉ đường.”

“Ừ, tôi sẽ cố gắng thử.” Miêu Tiêu Bắc tin tưởng vững vàng, nhưng kì lạ là… Hắn đột nhiên thấy năng lực biến mất, không cảm nhận được gì, cũng không vào được trạng thái thần kỳ.

“A?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.

Mọi người không hiểu nhìn hắn, cho là nhanh vậy đã có câu trả lời rồi sao, liền truy hỏi, “Sao vậy?”

“Không…” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ thấy không đúng, tiếp tục nhắm mắt cảm giác, nhưng nửa ngày, hắn chỉ tuôn mồ hôi mệt mỏi, căn bản không có linh lực, không đến được thế giới bên ngoài, cái gì cũng không cảm nhận được!

“Cục?” Cổ Lỗ Y xoay đầu lau mồ hôi cho hắn, hỏi xảy ra chuyện gì.

“Cổ Lỗ Y…” Miêu Tiêu Bắc nhìn nó, cảm giác bản thân có thể xảy ra vấn đề gì đó.

“Bắc Bắc, cậu bị làm sao vậy?” Bạch Lâu đến gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt mạch cho Miêu Tiêu Bắc, nhưng kết quả thì rất bình thường, cũng không rõ, “Chỗ nào khó chịu? Bởi vì mới xuống địa ngục sao?”

“Tôi…” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh, cắn răng nói, “Năng lực của tôi hình như biến mất rồi.”

Một câu nói vừa ra khỏi miệng, mọi người đều trợn to mắt.

“Hả?”

Một lúc lâu, Khiết Liêu mới cười nói, “Hay là cậu căng thẳng quá nên không phát huy được? Nếu không chúng tôi đi chỗ khác, cậu tự làm một mình?”

Mọi người nhìn nhau.



Lam Minh nghĩ nghĩ, nắm tay Miêu Tiêu Bắc kéo lên phòng.

“Hả?” Mọi người muốn đuổi theo nhưng Lam Minh rất nhanh, ném Cổ Lỗ Y theo đuôi cho Long Tước bọn họ, đóng cửa lại.

“Cục!” Cổ Lỗ Y nổi trận lôi đình, Long Tước kéo nó khỏi cánh cửa, hỏi, “Cổ Lỗ Y, lúc nãy Tiêu Bắc với Lam Minh đi gặp Lauk, đã xảy ra chuyện gì?”

Cổ Lỗ Y ngẩn người, nghiêng đầu nhớ lại — Thoáng cái đã hiểu, liền huyên thuyên kể lại cho Long Tước bọn họ nghe.

“Cái gì?” Khiết Liêu không tin, “Tên Lauk kia nói Tiêu Bắc là thế thân của hắn?”

“Cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu, hình như cũng rất oán giận.

“Không thể nào!” Sphinx lắc đầu, “Mùi vị trên người Miêu Tiêu Bắc ta tuyệt đối không nhớ lầm, cái gì thế thân chứ, Bắc Bắc là chính chủ!”

“Hai tên Lauk và Rafah kia, chẳng lẽ làm gì với Tiêu Bắc nên mới khiến năng lực biến mất?” Khiết Liêu xoay người ngồi xuống sô pha, bắt đầu suy nghĩ.

Chính lúc này, trong chăn có một con sói con chui ra, bò lên đùi hắn vô cùng thân thiết cọ cọ, vẫy đuôi với hắn còn kêu, nói là đói bụng.

Khiết Liêu nhìn nó tới choáng váng, ngạc nhiên nâng lên xem, “Đổi màu rồi! Trở về màu bình thường rồi!” jongwookislove.wordpress.com

Mọi người cũng sửng sốt, chạy tới xem, chỉ thấy ổ sói con bị bệnh đã hồi phục, tranh nhau chạy ra, không còn những đứa màu trắng yếu nữa, màu sắc trở về màu vốn có của nó. Hơn nữa còn rất có tinh thần, hiển nhiên đã bình phục!

“Đây đều là công lao của huyết dịch của Bắc Bắc! Vừa rồi đám sói con đều liếm tay hắn, cho nên tốc độ khôi phục nhanh hơn.” Bạch Lâu cười lạnh, “Nếu năng lực của Bắc Bắc biến mất thật, làm sao có thể khiến đám sói con khôi phục nhanh đến thế?”

“Quả nhiên có người động tay chân, muốn kiếm chuyện với Bắc Bắc?” Khiết Liêu nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu, cảm thấy hứng thú vô cùng, “Mọi người đoán xem… Lam Minh làm cách nào cải tạo Bắc Bắc?”

Tiêu Hoa giơ tay đánh cho hắn một cái.

“Sao đánh tôi?” Khiết Liêu ôm đầu nhìn Tiêu Hoa.

“Câu nào phát ra từ miệng cậu cũng thành hạ lưu hết!” Tiêu Hoa đánh xong, nói với mọi người, “Cho dù thế nào chúng ta cũng phải tìm trước, các anh nói linh lực biến hóa, vậy thì yêu ma quỷ quái thấp hơn sẽ nguy hiểm sao? Bọn họ có phát điên không? Có cần tra chỗ nào đột nhiên gia tăng bạo lực không?”

Cảnh Diệu Phong thấy đề nghị của Tiêu Hoa rất được, vì vậy về đồn kiểm tra trước.

Bỏ qua chuyện mọi người không đề cập đến, Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh kéo lên phòng, nhốt bên trong.

“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn.

Lam Minh xoay hắn vòng vòng, ngay cả quần áo cũng lục coi có tìm ra manh mối gì không.

“Nhìn gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.

“Đừng nhúc nhích! Để tôi xem… trên người cậu có chỗ nào bị táy máy không.”

“Sao có thể!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Tôi rất khỏe mạnh.”

“Cậu chắc chứ?” Lam Minh nhíu mày, trên mặt nghiêm túc nhưng dưới tay thì không.

Miêu Tiêu Bắc nhéo tay hắn, vỗ vỗ trên người, “Đừng sờ lung tung.”

Lam Minh chú ý tới hình xăm giống nhau như đúc trên cánh tay cả hai, lẩm bẩm, “Không để tôi sờ thì cậu để ai sờ?”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, “Hay là ra ngoài nghĩ cách khác đi.”

Lam Minh nhìn sắc mặt của hắn, đột nhiên nhíu mày, “Bắc Bắc, cậu sẽ không nghĩ mình đúng là thế thân của cái tên kia, bị thu hồi năng lực rồi chứ?”

“Tôi…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói ra, điện thoại đã vang lên, lấy ra xem, ngẩng đầu nhìn Lam Minh, là Lauk!

Lam Minh đã cảm thấy đây không phải chuyện tốt, để Miêu Tiêu Bắc nghe.

Miêu Tiêu Bắc bắt máy, “Lauk?”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, chợt nghe Lauk nói, “Bắc Bắc, xin lỗi nha.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Xin lỗi chuyện gì?”

“Trước đây tôi gây cho cậu nhiều phiền phức.” Lauk ấp úng nói, “Nhưng mà tôi đã thu hồi năng lực lại rồi, từ nay về sau sẽ không có quái vật phi nhân loại đến tìm cậu quấy rầy nữa.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc há miệng, cũng không biết có tâm trạng gì, nhưng mà khi nghe đến phi nhân loại, trước mắt có một Lam Minh đây, nhưng hắn không giống quái vật chút nào.

“Lauk.” Miêu Tiêu Bắc còn muốn nói gì, nhưng Lauk đã nói, “Xin lỗi!” rồi cúp máy.

Miêu Tiêu Bắc nhíu chặt mày nhìn Lam Minh, “Hắn nói thu hồi năng lực rồi.”

Lam Minh thở dài, cũng mỉm cười, đi tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc tinh thần sa sút, “Bắc Bắc!”

“Sao?” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh.

Lam Minh bỗng nhiên dùng hai tay nâng mặt hắn, “Cậu không phải đồ giả!”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.

“Thật đó!” Lam Minh nghiêm túc. “Từ đầu đến đuôi cậu vẫn là thật, năng lực một khi bị phong ấn, ký ức cũng sẽ bị phong ấn! Vết bỏng phía sau tai cậu và chú ấn của thần chính là chứng minh tốt nhất! Tôi vẫn luôn không nói với cậu vì rất thích cậu của hiện tại, không muốn cậu trở về như trước đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook