Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 147

Nhĩ Nhã

28/11/2016

Năng lực của Miêu Tiêu Bắc khôi phục, vui đùa cũng qua, Lam Minh một tay bắt Cổ Lỗ Y ném cho Khiết Liêu, để mọi người ở bên ngoài chờ, hắn thì nắm tay Miêu Tiêu Bắc không buông.

“Anh làm gì thế?” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc giãy dụa.

Lam Minh có chút buồn cười nhìn hắn, “Cậu làm gì mới đúng đó, tôi cũng đâu có làm gì cậu, đi theo cậu tìm địa linh thôi.”

“Địa linh?” Hiện tại đầu óc của Miêu Tiêu Bắc trống rỗng, cảm giác khi Lam Minh nắm tay hắn hoàn toàn khác với ngày xưa!

“Ừ, nằm xuống.” Lam Minh đè Miêu Tiêu Bắc xuống, cùng hắn nằm song song trên giường, Miêu Tiêu Bắc tiến nhập vào trạng thái, hắn thuận lợi đi vào dị thế giới. Hắn quay lại bãi cỏ xinh đẹp, chỉ là màu sắc bên hồ kém đi rất nhiều, cây cỏ xanh biếc đều khô vàng, không có một đóa hoa nào.om

Miêu Tiêu Bắc kéo Lam Minh, nhìn xung quanh, không thấy địa linh, có chút lo lắng.

“Bắc Bắc.” Lúc này Lam Minh chỉ vào bụi cỏ.

Hai người đi tới xem, cũng cả kinh.

Trên mặt đất là địa linh nằm dài ra, trên người có những vết bớt đen, phân bố và trạng thái cũng gần giống mấy con sói con bị bạch tạng. Nhóm địa linh đang hấp hối bất tỉnh nhân sự, so với chết rồi không mấy khác biệt.

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn bọn họ, hỏi Lam Minh, “Có thể cứu được không?”

“Được!” Lam Minh nâng một con lớn nhất lên, “Bắc Bắc, trị cho nó, phương pháp giống như cậu chữa cho đám sói con.”

“Tôi vừa nãy là do bị dời năng lực đi…”

“Không phải, cậu có năng lực này!” Lam Minh rất khẳng định, vươn tay đè lên vai Miêu Tiêu Bắc, “Cậu phải tin tưởng, năng lực trị thương của cậu cũng mạnh như năng lực cảm nhận.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên địa linh, nghĩ — Mau lành đi!

Nhắc tới cũng lạ, Miêu Tiêu Bắc sờ một cái, vết bớt màu đen trên người địa linh biến mất phân nửa, lồng ngực cũng phập phồng, tựa như có hô hấp.

Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, tinh lọc ở đây!”

“Tôi?” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào mình, bắt đầu tìm con dao nhỏ xung quanh, không có máu làm sao tinh lọc?

“Không cần! Với lại bây giờ cậu là thực thể, làm sao có máu được?” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc, “Khống chế bản thân, sau đó gọi một sức mạnh lớn hơn. Nhưng phải nhớ kỹ, cậu là Tiêu Bắc, không phải bất kì ai.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, liền nhớ tới câu nói Lam Minh ghét Đại Tế Ti, chỉ thích mình thôi.

Có chút lúng túng cúi đầu, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại… Đuổi hết những thứ khiến tâm trạng rối bời và những sự việc lộn xộn ra khỏi đầu, hắn bắt đầu tinh lọc mảnh đất này.

Dựa vào ký ức ban đầu, Miêu Tiêu Bắc cố gắng nhớ lại hình ảnh thung lũng xinh đẹp ngày đó, hy vọng dòng suối trong trở lại, tất cả sinh mạng đều bình phục, nhóm địa linh cũng khỏe mạnh trở lại.

Theo tưởng tượng của Miêu Tiêu Bắc, hoàn cảnh xung quanh dần thay đổi theo suy nghĩ… Hoa cỏ héo rũ dần chuyển sang màu xanh lá, vết bớt màu đen trên người nhóm địa linh cũng biến mất.

Hai người vui vẻ nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ địa linh kia, liền thấy nó chậm rãi bình phục. Nhìn lại những con địa linh khác, cũng đều ngồi dậy.

Sau đó, Lam Minh hỏi thăm bọn họ về vị trí nơi xuất phát nguồn năng lượng.

Địa linh lớn nhất xem ra có chút tuổi tác, hắn nói không biết cụ thể nằm ở đâu, nhưng hắn nhớ kỹ một tọa độ, nên cho Miêu Tiêu Bắc xem.

Miêu Tiêu Bắc cảm giác địa linh cầm tay mình, trong nháy mắt, có một tin tức truyền tới trong đầu, đó là một tòa thành cổ có kiến trúc kì lạ, vẻ ngoài giống biệt thự từ xưa, có một pho tượng đặc biệt. Đầu chim, mắt to, mình rắn còn có hai chân thẳng tắp, ngồi xổm trên bệ, lưng mang đôi cánh dơi. Tượng đá phong cách cổ xưa, bên ngoài thoa màu sứ xanh nhạt rực rỡ… Mặc dù chỉ là bức tượng thông thường, nhưng nhìn tà ác kì quái. Hoa cỏ xung quanh tượng đá đều héo rũ, dây leo đen xì, vươn móng rải rác xung quanh, những thứ khác Miêu Tiêu Bắc không nhìn thấy rõ.

Có điều bản thân hắn không có ấn tượng với chỗ đó, cũng không biết ở thành phố S tại sao lại có một khu kiến trúc như vậy. Nhìn phong cách thì giống ở nước ngoài, dù sao bản thân hắn chưa từng thấy qua!

Lấy được chút manh mối từ chỗ địa linh, Miêu Tiêu Bắc phải tranh thủ còn chưa quên, kéo Lam Minh đi về.

Rời khỏi thế giới của địa linh, hai người tỉnh lại, mọi người ở bên ngoài đã sớm không chờ được, chạy vào hỏi thế nào rồi.

Miêu Tiêu Bắc bịt lỗ tai bảo mọi người đừng nói chuyện, nếu không hắn sẽ quên mất, hắn kêu Cổ Lỗ Y mang giấy bút đến.

Sau đó, Miêu Tiêu Bắc vẽ lại bức tượng kì quái kia bằng nét bút xiêu vẹo.

“Đây là cái gì?” Mọi người khinh bỉ hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cũng cảm thấy mình vẽ xấu thật! Nếu như năng lực cảm nhận có công dụng quét hình rồi in ra thì tốt rồi… In thẳng tấm ảnh ra luôn.

Bạch Lâu cầm laptop đến, để Miêu Tiêu Bắc đặt tay lên màn hình, cố gắng chuyển hình ảnh vào màn ảnh.

Miêu Tiêu Bắc làm theo, nhưng mà độ khó hơi cao, khả năng của hắn có thể truyền sóng nhưng mà chiếu lại thì hơi mất sức.

Cả buổi trời cuối cùng cũng truyền được hình ảnh.



“Đây là pho tượng gì?” Khiết Liêu nghĩ có thể là đồ đằng nào đó, ít nhất hắn chưa thấy vật sống nào giống thế này.

“Các ngươi đúng là chưa từng gặp.” Sphinx đi tới, nhìn chằm chằm vào màn hình, “Đây là đồ đằng tà linh cổ đại, đừng nói là loài người, thần ma hơi trẻ một chút cũng chưa nhìn thấy qua.”

“Thứ này có lợi ích gì?” Lam Minh hỏi.

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc, cả Lam Minh cũng chưa từng nhìn thấy sao?

“Đó là đồ đằng của một bộ tộc thời xa xưa… Bộ tộc này khá ác độc còn rất mạnh.” Sphinx thở dài, “Năm đó lúc bị thần ma trấn áp, cũng đã diệt vong… Sao giờ lại xuất hiện?”

“Địa linh nói sức mạnh hắc ám là từ đây phát ra.” Miêu Tiêu Bắc nghe thấy vừa ác vừa mạnh, trong lòng liền bồn chồn, thế nào là ác, thế nào là mạnh?

“Tòa thành này ở trong thành phố S?” Bạch Lâu bắt đầu dò trên bản đồ.

Long Tước khá quen thuộc địa lý, nhưng hắn chắc chắn chưa từng thấy tòa thành này ở thành phố S.com

“Hình dáng rất kì quái nhỉ?” Sishir hỏi, “Tôi nghĩ có thể là ở trên núi hoặc một nơi rất xa, không ai đến.”

“Có khả năng này!” Lam Minh đột nhiên lên tiếng, lại bổ sung, “Hoặc là được phù phép, người thường căn bản không nhìn thấy.”

Lúc này, Tiêu Hoa đột nhiên lẩm bẩm, “Tôi nhớ nhìn thấy ở đâu rồi…”

Mọi người vui vẻ, Khiết Liêu vội vàng tiến tới, “Thật không? Gặp ở đâu?”

“Tôi chưa nhớ ra, với lại nhìn thấy trong năm nay hoặc một năm đổ lại, chắc hẳn là không quá lâu.” Tiêu Hoa vỗ đầu, có lẽ là thấy quen quá mà nhớ không ra, Khiết Liêu thấy hắn tự đánh mình, liền bảo hắn đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ.

Nhưng Tiêu Hoa suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra bất kì manh mối nào, gấp đến độ vò đầu. Sau cùng đuổi Khiết Liêu ra ngoài đầu tiên, nghe bảo là nhìn thấy hắn bị ảnh hưởng đến lực tự hỏi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y, Bạch Lâu đang giữ máy laptop, ngồi bên cạnh Tiêu Hoa.

Lam Minh bọn họ nhẫn nhịn đứng chờ ngoài cửa.

Sishir hỏi Khiết Liêu, “Cậu không phải ở cùng Tiêu Hoa suốt sao? Gần đây hắn thường đến chỗ nào?”

“Không có.” Khiết Liêu cũng nghĩ không ra, “Hắn không đi bàn chuyện làm ăn thì cũng đi ký hợp đồng, ngày nào cũng làm việc như vậy hết.”

Trong phòng…

“Tôi ngày nào cũng làm việc như vậy hết!” Tiêu Hoa khoanh tay nghĩ không ra.

“Hay là gặp trong công việc không, từng qa nơi nào tương tự?” Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu ngồi bên cạnh gợi ý.

“Trong công việc? Tháng này ngoại trừ một lần đi triển lãm ảnh, gần như cũng không đi chỗ nào khác… A?” Nói đến đây, Tiêu Hoa dừng lại, hắn vuốt cằm suy nghĩ một chút, chạy đến bên cạnh Bạch Lâu, “Trước đây tôi từng tham gia triển lãm ảnh của một nhiếp ảnh gia nước ngoài, tên là Kelsey, có thể tra được tác phẩm của hắn không?”

“Kelsey?” Bạch Lâu lập tức tìm, rất nhanh tìm được bảng giới thiệu triển lãm ảnh của hắn, trong đó có một bức được lấy ra làm giới thiệu, là tập hợp những bức ảnh của hắn. Miêu Tiêu Bắc liếc mắt liền nhận ra một tấm ảnh, bên trên là một tòa kiến trúc, phía trước có một pho tượng, giống như đúc hình ảnh hắn nhìn thấy.

“Chính là chỗ này!” Miêu Tiêu Bắc hưng phấn hô một tiếng, đồng thời cửa bị đá văng, Khiết Liêu chạy vào, “Tiêu Hoa, có nhớ lần trước chúng ta đi triển lãm ảnh không?”

“Chúng tôi cũng tìm được rồi!” Bạch Lâu nói với mọi người.

“Nhiếp ảnh gia này khẳng định biết nó ở đâu.” Lam Minh muốn tìm cách liên lạc nhưng không có.

“Tôi có quen quán trưởng của nhà trưng bày mỹ thuật!” Tiêu Hoa cầm điện thoại gọi cho quán trưởng. Đối phương rất nhanh cung cấp địa chỉ của nhiếp ảnh gia kia. Nhiếp ảnh gia tên là Kelsey, ở ngoại thành thành phố S, một nơi rất hẻo lánh.

“Chỗ này có người ở sao? Tôi vẫn cho là vườn cây hay khu bảo tồn này nọ.” Miêu Tiêu Bắc tìm kiếm trên bản đồ, “Đúng là vùng núi.”

“Có thể khu này ở gần nhà hắn.” Lam Minh cầm chìa khóa xe, mang theo mọi người ra vùng ngoại thành, đi tìm Kelsey.

Nhưng chỗ đó thật sự quá xa, hơn nữa còn ở trên núi, xe đến chân núi rồi căn bản không thể đi lên nữa, mọi người không thể làm gì khác hơn là đi bộ lên, không mấy hài lòng.

Trời rất nhanh liền tối.

“Còn chưa đến sao?” Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa đều đi hết nổi, “Ngọn núi này cao vậy sao?”

“Chúng ta hình như không đi được vào trong.” Sphinx cũng phát hiện vấn đề, đi lên phía trước, gọi Lam Minh, “Không đúng.”

“Ừ.” Lam Minh gật đầu, có người làm phù phép ở vùng này.

“Hay là chúng ta chọn nhầm hướng lúc phân nhánh?” Tiêu Hoa xoa cổ hỏi.

“Đúng vậy, tôi cũng hiểu được.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tấng bảng viết đang sửa đường, nói không chừng là thủ thuật che mắt.”

“Cái gì sửa đường?”

Lam Minh bọn họ xoay đầu lại, không hiểu hỏi Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa.



“Mọi người không thấy sao?” Miêu Tiêu Bắc nhìn những người khác, không lý do gì mà nhìn nhầm, nhiều người chắc là không nhìn nhầm đâu ha?

“Ngay đầu đường lên núi.” Tiêu Hoa xoay đầu chỉ xuống chân núi, “Có một cái bảng!”

Lam Minh nhìn mọi người một cái, ở đây chỉ có Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa là người, những người khác đều không phát hiện, Phong Tiểu Vũ không đi theo, nói cách khác, thần ma không nhìn thấy sao?

Mọi người quyết định quay lại xem.

Rất nhanh, đến nơi chân núi mà Miêu Tiêu Bắc bọn họ nói, chuyện kì lạ xuất hiện!

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa đều nói là thấy bảng chỉ đường, chỉ vào lùm cây nói “Ở chỗ này”, nhưng Lam Minh, Bạch Lâu, Khiết Liêu bọn họ đều không nhìn thấy! Chỉ thấy rừng cây chằng chịt.

“Có thiệt mà!” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, hỏi Cổ Lỗ Y trên vai, Cổ Lỗ Y cũng nghiêng đầu, ý bảo không phát hiện.

Miêu Tiêu Bắc đưa tay sờ, rõ ràng là sờ được, liền bế Cổ Lỗ Y đặt lên tấm bảng.

Cổ Lỗ Y quả thật ngồi được, nhưng dưới con mắt của Lam Minh bọn họ, nó chỉ đang bay trên không trung.

“Cục!” Cổ Lỗ Y đưa tay sờ, trong nháy mắt tiếp xúc với tấm bảng, nó cũng nhìn thấy phía sau có một con đường.

“Đây là thủ thuật che mắt thần ma!” Bạch Lâu vươn tay sờ tấm bảng dưới mông Cổ Lỗ Y, lập tức, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên giống như Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa nhìn thấy.

Mọi người bắt chước theo, cũng nhìn thấy cảnh tượng phía sau tấm bảng.

“Điều này nói rõ, có người không muốn chúng ta đến gần.” Khi nói đến câu cuối, Lam Minh nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”… Đối phương không muốn thần ma đến gần! Xem ra cũng không phải một nhiếp ảnh gia đơn giản.

Mọi người đi vào con đường nhỏ được ghi là đường nguy hiểm đang sửa chữa, đi một đường, thật sự nhìn thấy cây cầu gỗ bị cắt làm hai đoạn. Nhưng cự ly không cách quá xa, tất nhiên không ngăn cản được Lam Minh bọn họ.

Đi qua cây cầu thì có cảm giác quanh co, sau khi vòng một cái nhìn lên lại… Chỉ thấy trên sườn núi có một biệt thự nhỏ.

“Địa chỉ chắc là đúng.” Miêu Tiêu Bắc thấy cuối cùng cũng tìm tới đúng chỗ, mừng rỡ bước nhanh đi, chưa bước được hai bước, dưới chân liền đạp trúng bẫy được giấu dưới thảm thực vật…

“A!”

Miêu Tiêu Bắc té xuống, được Lam Minh giữ lấy cổ tay, lập tức nghe thấy xung quanh có tiếng vèo vèo.

Lam Minh ôm lấy Miêu Tiêu Bắc, Khiết Liêu kéo Tiêu Hoa, mọi người cùng tránh… Bốn phía có cơ quan bắn ra.

Mọi người né tránh một đường, kinh sợ nhưng an toàn thoát khỏi đoạn đường nhỏ. Xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy cả con đường bị cơ quan phá nát, thoạt nhìn rất nguy hiểm.

“Sao lại làm nhiều cơ quan như vậy, quá nguy hiểm!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Nếu như người bình thường lạc vào đây hay con nít chạy vào chơi, không phải chết oan uổng sao?”

“Có thể thấy người bên trong rất không muốn chúng ta vào.” Sphinx đi chậm rãi, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cơ quan này trông rất quen.”

“Theo ta biết…” Lam Minh nói, “Làm mấy chuyện này, đến từ bộ tộc tà ác từ xưa, biết rất nhiều và thích những trò đùa dai, còn giỏi về chuyện chế cơ quan lẫn sắp đặt vị trí, chỉ có một!” m

“Ai?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nhiếp ảnh gia kia cũng là thần ma hay là người quen của Lam Minh? Tốt nhất là bạn chứ đừng là thù, cơ mà nghĩ lại cảm thấy xác suất không cao, đã nói là bộ tọc tà ác mà.

“Là người quen thì tốt.” Khiết Liêu nói, “Đỡ phải phiền phức.”

“Người kia…” Lam Minh có chút muốn nói lại thôi, “Nếu quả thật là người tôi biết… Tôi lại không muốn đi xin hắn.”

“A?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu nhìn hắn.

“Hy vọng là không phải.”Lam Minh lắc đầu, mang ánh mắt không rõ nghĩa nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Rất nhanh, mọi người đi đến trước cửa biệt thự, lần đầu tiên nhìn thấy, trên cửa sắt có một huy chương rõ ràng.

Huy chương này rất kì lạ, vòng tròn lớn bằng thiếc, bên trên có cái đầu lâu hình con dê, còn vẽ nhiều bùa chú kì quái.

“Quả nhiên là hắn.” Sphinx nhíu mày.

“Ồ?”

Mọi người đang hiếu kỳ không biết là ai, chỉ nghe sau lưng có tiếng nói… Giọng nói kia ngoại trừ kinh ngạc ra, nói thế nào đây, còn cái gì kì kì.

Nhìn lại, Miêu Tiêu Bắc liền hiểu tại sao thấy giọng nói kì lạ.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều sửng sốt.

Cổ Lỗ Y đột nhiên che miệng, “Phốc” một tiếng bật cười, mọi người cũng dở khóc dở cười, bởi vì sau lưng bọn họ, không phải người mà là — Một con cừu có sừng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook