Quyển 17 - Chương 146: Chương 146
Nhĩ Nhã
28/11/2016
“Hừ hừ ~”
Trong bếp, Miêu Tiêu Bắc đang nấu tôm, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai hắn gặm miếng phô mai, không hiểu sao đột nhiên Miêu Tiêu Bắc lại vui vẻ như thế.
Trong phòng khách, mọi người vừa bận việc của mình, vừa lâu lâu ngó vào bếp…
Lúc nãy Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh bắt lên lầu, không biết hai người nói gì, lúc xuống, tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc liền tốt lên, nghe Cổ Lỗ Y nói đói, hắn liền đi vào bếp làm. Sau đó không tự chủ bắt đầu ngâm nga bài hát, trông có vẻ rất vui vẻ, so với người uể oải khi nãy gần như là hai người khác nhau.
Cộng thêm mấy con sói con khỏe mạnh trở lại, vây quanh chân hắn, lâu lâu chụp xúc xích do Miêu Tiêu Bắc ném xuống, khung cảnh thoạt nhìn ấm áp lạ thường.
Khiết Liêu ngồi trên sô pha, bên cạnh Lam Minh đang xem máy vi tính, hạ giọng hỏi, “Này, anh làm gì thế?”
Lam Minh đang tra tư liệu, không hiểu ngẩng đầu nhìn, “Cái gì?”
“Đừng có giả vờ.” Long Tước cũng lại gần, “Lúc nãy tâm trạng của Tiêu Bắc rõ ràng rất tệ, sao mới vào phòng với anh một cái, đi ra đột nhiên tốt lên rồi?”
“Sao tôi biết.” Lam Minh thờ ơ nhún vai, “Chắc do thời tiết khô ráo nên tâm trạng thay đổi đi.” jom
Mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
Trong bếp, Cổ Lỗ Y thấy tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc rất tốt bào phô mai, lấy tôm trong giấy bạc ra, rải phô mai lên mặt.
Nó nghi ngờ vẫy đuôi — Có vấn đề nè!
…
“Đinh” một tiếng, Miêu Tiêu Bắc lấy đồ ăn ra, để lên bàn, thảo luận với mọi người về chuyện làm sao tìm địa linh.
“Trước nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi.” Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế sô pha, đeo khăn ăn cho Cổ Lỗ Y trên đầu gối, chuẩn bị bóc vỏ tôm cho nó.
“Oa!” Sishir gặm một con, “Bắc Bắc, tay nghề giỏi quá!”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, bóc vỏ tôm thứ hai cho Cổ Lỗ Y. Lam Minh cũng ngồi xuống, Miêu Tiêu bắc xoay mặt nhìn hắn, Lam Minh cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thấy tay chân không phối hợp, có chút xấu hổ… Vội vàng xoay mặt đi đút cho Cổ Lỗ Y ăn.
Mọi người xung quanh nhìn bọn họ, cảm thấy thay đổi thật vi diệu.
“Ồ.” Phong Danh Vũ vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, công thành chánh quả rồi sao?”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn cô, “Cái gì cơ?”
“Hehe.” Phong Danh Vũ ôm một con sói con nhảy lên, xoa xoa cái bụng mập mạp của nó, thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Trên mặt cậu viết hai chữ “động lòng” kìa!”
“Nói bậy.” Miêu Tiêu Bắc theo bản năng xoa mặt, vươn tay ôm con sói con kia, phát hiện trên cổ nó còn cái bớt trắng, vươn tay sờ sờ. Nhưng lúc tay hắn sờ, vết bớt kia cũng biến mất.
“A?”m
Bạch Lâu nhìn thấy, giật mình nói, “Sao có thể?”
Miêu Tiêu Bắc cũng có chút không rõ, bản thân không có cố tình chữa cho nó, chẳng qua cảm thấy còn một vết bớt thật không tốt.
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ ôm một con khác tới, “Con này cũng có nè.”
Miêu Tiêu Bắc liền sờ, màu sắc trên lông của nó cũng thay đổi rất nhanh.
“Năng lượng của Bắc Bắc không hề yếu đi.” Bạch Lâu nhíu mày, “Trái lại còn tăng lên!”
“Nhưng mà năng lực cảm giác của tôi thì không có gì!” Miêu Tiêu Bắc nhìn tay mình, “Trước đây tôi cũng không có khả năng trị bệnh.”
Mọi người nhìn nhau, cũng cảm thấy thật kì lạ.
“Hay là…” Sishir kéo tay Miêu Tiêu Bắc tới xem, “Năng lượng bị dời đi rồi! Bọn họ không thể phong ấn năng lực của Tiêu Bắc, cho nên dùng chú dời đi! Khiến năng lượng dời đi chỗ khác, tạo thành biểu hiện giả là mất rồi.”
“Có ma pháp này sao?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Có, giống như quấy rầy thần kinh vậy, anh muốn dùng tay phải, nhưng theo thói quen lại dùng tay trái, bản thân rất khó khắc phục.”
Miêu Tiêu Bắc giơ tay, nhìn lòng bàn tay rồi nắm lại, “Ý là tất cả khả năng tư duy của tôi đều chuyển đến chỗ khác? Ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được?”
“Có thể nói vậy!” Bạch Lâu gật đầu.
“Trên người chắc có ấn chú đi?” Sishir nói, cùng Cổ Lỗ Y lật cổ áo, cổ tay áo… Nhưng cả buổi cũng không tìm thấy chỗ nào có vấn đề.
“Có thể là thức ăn hoặc thể khí, hoặc là lời nguyền ngoài miệng.” Lam Minh lắc đầu, “Với năng lực cửa Rafah, có thể hạ lời nguyền bằng bất cứ cách nào và bất cứ nơi nào.”
“Giờ phải làm sao?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ thân thể của mình mà lại không kiểm soát được có chút chán ghét. Hơn nữa nếu ma pháp này dùng ở phương diện khác, chẳng phải có thể khống chế hành vi của hắn sao?
“Trừ khi tìm được chỗ hạ lời nguyền, bằng không thì dùng chính suy nghĩ của mình để giải quyết.” Bạch Lâu lắc đầu, “Không còn cách nào khác.”
“Suy nghĩ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Làm thế nào?”
“Chính là không ngừng suy nghĩ!” Sishir giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Giống như bị táo bón vậy, cách duy nhất để giải quyết chính là — cố sức!”
“Táo bón…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn vô lực.
“Không sao.” Lam Minh cũng vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ sau cổ Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc nhất định làm được.”
Hắn vừa dứt lời, Miêu Tiêu Bắc liền đỏ mặt, có chút co quắp nói, “Tôi… tôi đi suy nghĩ một mình.” Nói xong, ôm Cổ Lỗ Y còn đang ăn tôm chạy lên lầu.
Cổ Lỗ Y túm cái dĩa, dĩa tôm và Cổ Lỗ Y đều bị Miêu Tiêu Bắc xách lên lầu.
Mọi người ở dưới nhìn nhau, không rõ hành động của Miêu Tiêu Bắc là có ý gì.
… om
“Cục?” Cổ Lỗ Y bị Miêu Tiêu Bắc làm cho khó thở, khó khăn từ chối chui ra, nó bỏ cái dĩa xuống, xoa xoa cái bụng.
Miêu Tiêu Bắc thì đặt mông xuống giường, lấy đồ uống trong tủ lạnh ra uống cho đỡ sợ.
“Cục cục?” Cổ Lỗ Y để chai nước tương trên gối đầu của Lam Minh, chạy tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, cong mông lại gần, ngẩng mặt nhìn hắn, “Bắc Bắc làm sao vậy?”
Tinh thần của Miêu Tiêu Bắc không yên, uống một ngụm cola, bình tĩnh được một chút thì trả lời Cổ Lỗ Y, “Không biết nữa, nó là lạ.”
“Hử?” Cổ Lỗ Y khoanh tay nhìn hắn vài giây, một lát sau nhỏ nhẹ nói ra hai chữ, “Tình yêu!”
“Nói bậy!” Miêu Tiêu Bắc đánh nó một cái, “Anh mới không có!”
“Nói xạo!” Cổ Lỗ Y đã sớm thông thạo ngôn ngữ của loài người, chỉ là thường ngày quen dùng ngôn ngữ của rồng làm nũng với Miêu Tiêu Bắc. Hôm nay nó chuẩn bị làm cố vấn cho Miêu Tiêu Bắc, bởi vậy đổi sang ngôn ngữ loài người cho dễ dàng.
Miêu Tiêu Bắc bắt chéo chân, lấy tay nắm hai cái sừng hơi dài của Cổ Lỗ Y, “Anh chỉ thấy mình có gì đó không đúng, Cổ Lỗ Y nói xem có phải có vấn đề gì không, vừa nghe Lam Minh nói liền hoảng hốt!”
Cổ Lỗ Y híp mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Còn nói hông phải tình yêu!”
Miêu Tiêu Bắc nằm xuống, hít sâu, “Không thể suy nghĩ lung tung, chúng ta nên nghĩ cách khôi phục năng lực trước.”
Vừa nói xong, Cổ Lỗ Y đã chạy tới, giơ bàn tay nhỏ bé béo ú vỗ lên vai hắn, nghiêm túc nói, “Tình yêu cũng quan trọng mà!”
“A…” Miêu Tiêu Bắc giơ ngón tay đùa nó, “Mới bây lớn biết gì về tình yêu hả?”
“Trên TV nói nè.”Cổ Lỗ Y chạy lên bàn, lấy cái lon tiết kiệm thường ngày của Miêu Tiêu Bắc lắc lắc. Bên trong rơi ra một đồng xu, nó cằm tiền xu bay về chỗ Miêu Tiêu Bắc, “Mặt phải, Bắc Bắc tỏ tình, mặt trái, Lam Minh tỏ tình!”
“Tỏ… tình cái gì chứ?” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy đoạt lấy đồng xu, tâm trạng có chút kính động, hơn nữa không biết có phải do bật dậy nhanh quá hay không, đầu có hơi choáng.
Miêu Tiêu Bắc xoa đầu, lắc lắc… Không đúng, có chút choáng, cũng có chút nhức.
Cổ Lỗ Y leo lên xem phía sau đầu của Miêu Tiêu Bắc, “Đừng nhúc nhích!”
Miêu Tiêu Bắc liền ngồi im.
Cổ Lỗ Y cào tóc Miêu Tiêu Bắc ra, vươn tay chọt vào một chỗ.
“Ui da!” Miêu Tiêu Bắc bỗng dưng kêu lên, “Cổ Lỗ Y ấn chỗ nào vậy? Đau quá!”
Cổ Lỗ Y chau mày, bay ra ngoài, hét xuống lầu, “Lam Minh!”
Lam Minh nghe thấy một giọng nói con nít ngọng ngọng, nhất thời chẳng biết là ai, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đứng trước cầu thang ngoắc hắn, chỉ vào trong phòng, “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Mọi người nhìn nhau, đều vọt lên lầu.
Trong phòng, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu đè cổ ngồi ở đó, hắn cảm giác bị té ngã đụng đầu trúng chỗ nào, nghiêng đầu vô cùng đau đớn, đặc biệt là chỗ Cổ Lỗ Y vừa nhấn vào.
Lam Minh đi ra sau, dựa theo chỗ Cổ Lỗ Y nói cào tóc ra, chỉ thấy giữa đầu, có một cây kim kích cỡ như lông bò màu đỏ cắm vào da đầu, gần như không thể nhận ra.
Lam Minh muốn vươn tay rút ra, Bạch Lâu lại vội vàng ngăn cản, “Không được!”
“Sao lại không được?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc đau tới đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được nhíu mày.
“Anh cũng thấy rồi, Cổ Lỗ Y mới chạm một cái, Bắc Bắc đã đau như vậy rồi, nếu rút ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn!”
“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Khiết Liêu thấy một cây kim óng ánh, như là thủy tinh.
“Đây là huyết châm, là do kẻ nguyền rủa tự dùng máu của mình làm thành!” Bạch Lâu giải thích cho mọi người, “Loại châm này tương đối ác độc, một ngày bị đâm vào, sẽ huyết mạch tương thông với người nguyền rủa, một khi nhổ ra, máu sẽ chảy không ngừng!”
“Đâm vào lúc nào?” Lam Minh thấy khó tin, “Tôi vẫn luôn ở cùng…” Nói tới đây hắn mới nhớ, có một khoảng thời gian hắn không ở cạnh Miêu Tiêu Bắc, để Miêu Tiêu Bắc và Lauk ở lại một mình.
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bay tới chỗ Lam Minh huyên thuyên.
“Nói cái gì?” Lam Minh cũng gấp, đánh nó một cái, “Lúc nãy nói tiếng người lưu loát lắm mà?!”
“Cổ Lỗ Y nói lúc đó hất dĩa vào mặt Lauk, Tiêu Bắc có giúp hắn lau, có một động tác cúi đầu, chắc là bị Lauk đánh lén vào lúc đó, thời điểm khác không có ai tới gần Bắc Bắc.” Long Tước vội vàng phiên dịch.
“Thì ra là thế, quả nhiên tên Lauk này có vấn đề!” Lam Minh trong nháy mắt tỉnh ngộ.
“Bạch Lâu.” Sishir lại gần xem huyết châm, “Tại sao Tiêu Bắc lại đau như vậy? Huyết châm không phải là không đau không cảm giác mới không bị phát hiện sao?”
“Bởi vì Bắc Bắc là Đại Tế Ti!” Lam Minh đột nhiên nói, “Máu của hắn, so với ác ma là bài xích! Vốn là không bị phát hiện nhưng Cổ Lỗ Y đụng một cái, cho nên lại bắt đầu.”
Quả nhiên, nhìn lại, chỉ thấy vùng da xung quanh đã sưng lên, giống như bị muỗi chích.
“Đau quá!” Miêu Tiêu Bắc thấy chẳng khác nào bị kim đâm.
Cổ Lỗ Y phồng má muốn giúp hắn thổi, Tiêu Hoa bên cạnh vội vàng ôm nó, “Cẩn thận đốt tóc của Bắc Bắc…”
“Cậu mới nói gì?”
Tiêu Hoa còn chưa nói xong, Lam Minh, Bạch Lâu, Long Tước đều xoay đầu nhìn hắn.
“Hả?” Tiêu Hoa nhất thời bị bọn họ làm ngơ ra.
Khiết Liêu vội vàng chắn trước mặt, “Mấy anh muốn làm gì?”
Cũng còn chưa dứt lời, Tiêu Hoa đã đè hắn lại nói, “Tôi sợ Cổ Lỗ Y không phun ra hơi mà phun ra lửa…”
“Đúng rồi!” Nhưng Bạch Lâu thì vội vàng kêu lên, “Dùng lửa!”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y sống với nhau bấy lâu, hơn nữa lửa của rồng là thánh hỏa, có thể thiêu đốt huyết châm thành công mà không làm tổn thương Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh một tay bắt Cổ Lỗ Y, “Phun lửa cho ta, nhỏ thôi!”
Cổ Lỗ Y dùng chân đạp hắn, xem mình là cái bật lửa sao?!
Bạch Lâu thấy hai người gây, liền đi lấy một cây tăm, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, đốt!”
Cổ Lỗ Y nhìn cây tăm, thổi một cái, cây tăm cháy rụi biến thành màu đen rơi lả tả, làm Bạch Lâu nóng tới nhảy dựng.
“Sh!” Lam Minh tức giận, nhắc Cổ Lỗ Y, “Bảo ngươi phun nhỏ thôi!”
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc đã bớt đau được một chút, giật lấy Cổ Lỗ Y, bất mãn nhìn Lam Minh.
Lam Minh không thể làm gì khác hơn là ngoài ráng mỉm cười nhưng trong không cười, dỗ Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, cho ta chút lửa thôi, phải là lửa của ngươi mới được! Ngoan, chúng ta hòa giải trước, cứu Bắc Bắc quan trọng hơn.”
Cổ Lỗ Y suy nghĩ thấy hợp lý, liền vươn tay xoa xoa bụng, đột nhiên — “Phù” một tiếng thổi ra.
Trong miệng nó liền xuất hiện một quả cầu nhỏ bay ra.
Cổ Lỗ Y vẫy tay với Lam Minh, Lam Minh mở tay ra, Cổ Lỗ Y cầm quả cầu lửa chà chà, nó biến thành hạt châu, bỏ vào tay Lam Minh.
Lam Minh cầm lên nhìn, mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, hạt châu thủy tinh bên trong có ánh lửa đang cháy.
“Cổ Lỗ Y, đẹp quá!” Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn thấy.
Cổ Lỗ Y thấy Miêu Tiêu Bắc khen mình, liền tới cọ cọ hắn, rồi ợ một cái phun ra quả cầu lửa, nó bóp bóp, biến thành ngôi sao lửa tặng cho Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh lợi dụng Miêu Tiêu Bắc phân tâm liền hành động, Bạch Lâu ở bên cạnh cẩn thận giúp Miêu Tiêu Bắc kéo tóc ra, lộ ra huyết châm màu đỏ.
Lam Minh dùng hạt châu đâm vào huyết châm.
“Bụp.” Một tiếng vang nhỏ vang lên, huyết châm trong nháy mắt biến thành không khí.
Sishir nhanh tay lẹ mắt, xoay cổ tay một ống nghiệm xuất hiện đưa tới, một giọt máu tươi rơi vào trong.
“A!” Miêu Tiêu Bắc đau tới giật mình, nhưng mà cũng trở về bình thường rất nhanh, thấy đau đớn trên đầu biến mất, đầu cũng nhẹ đi, không nặng như lúc nãy.
“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc xoa đầu, vết sưng cũng xẹp xuống.
“Hết đau rồi!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bọn họ.
“Thử cảm nhận lại xem.” Lam Minh đưa tay tới cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc đặt tay vào tay Lam Minh, hai bàn tay vừa tiếp xúc, chợt nghe thấy Lam Minh nói trong lòng — Bắc Bắc thật đáng yêu.
Miêu Tiêu Bắc vội vàng rút tay về… Mọi người nhìn hắn không hiểu, sao mặt lại đỏ? Giống như tay bị đâm vậy.
Nhưng đồng thời, Lam Minh cũng ngây ngốc nhìn Miêu Tiêu Bắc. Trong nháy mắt hai bàn tay tiếp xúc, hắn cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Miêu Tiêu Bắc. Bởi vì khi Lam Minh vừa nói câu thích Miêu Tiêu Bắc của hiện tại, hắn đã động lòng.
Hai người xấu hổ đối diện nhau, Cổ Lỗ Y cầm máy ảnh đưa cho Bạch Lâu.
Bạch Lâu cầm máy ảnh, thấy Cổ Lỗ Y bay đến giữa Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, phun ra một quả cầu lửa, tạo thành trái tim sáng rực, bay giữa hai người, nó toét miệng cười, “Say cheese!”
Trong nháy mắt Bạch Lâu bấm nút chụp, Cổ Lỗ Y cũng trúng mỗi bên một cái mông của cả hai.
Trong bếp, Miêu Tiêu Bắc đang nấu tôm, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai hắn gặm miếng phô mai, không hiểu sao đột nhiên Miêu Tiêu Bắc lại vui vẻ như thế.
Trong phòng khách, mọi người vừa bận việc của mình, vừa lâu lâu ngó vào bếp…
Lúc nãy Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh bắt lên lầu, không biết hai người nói gì, lúc xuống, tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc liền tốt lên, nghe Cổ Lỗ Y nói đói, hắn liền đi vào bếp làm. Sau đó không tự chủ bắt đầu ngâm nga bài hát, trông có vẻ rất vui vẻ, so với người uể oải khi nãy gần như là hai người khác nhau.
Cộng thêm mấy con sói con khỏe mạnh trở lại, vây quanh chân hắn, lâu lâu chụp xúc xích do Miêu Tiêu Bắc ném xuống, khung cảnh thoạt nhìn ấm áp lạ thường.
Khiết Liêu ngồi trên sô pha, bên cạnh Lam Minh đang xem máy vi tính, hạ giọng hỏi, “Này, anh làm gì thế?”
Lam Minh đang tra tư liệu, không hiểu ngẩng đầu nhìn, “Cái gì?”
“Đừng có giả vờ.” Long Tước cũng lại gần, “Lúc nãy tâm trạng của Tiêu Bắc rõ ràng rất tệ, sao mới vào phòng với anh một cái, đi ra đột nhiên tốt lên rồi?”
“Sao tôi biết.” Lam Minh thờ ơ nhún vai, “Chắc do thời tiết khô ráo nên tâm trạng thay đổi đi.” jom
Mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
Trong bếp, Cổ Lỗ Y thấy tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc rất tốt bào phô mai, lấy tôm trong giấy bạc ra, rải phô mai lên mặt.
Nó nghi ngờ vẫy đuôi — Có vấn đề nè!
…
“Đinh” một tiếng, Miêu Tiêu Bắc lấy đồ ăn ra, để lên bàn, thảo luận với mọi người về chuyện làm sao tìm địa linh.
“Trước nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi.” Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế sô pha, đeo khăn ăn cho Cổ Lỗ Y trên đầu gối, chuẩn bị bóc vỏ tôm cho nó.
“Oa!” Sishir gặm một con, “Bắc Bắc, tay nghề giỏi quá!”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, bóc vỏ tôm thứ hai cho Cổ Lỗ Y. Lam Minh cũng ngồi xuống, Miêu Tiêu bắc xoay mặt nhìn hắn, Lam Minh cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thấy tay chân không phối hợp, có chút xấu hổ… Vội vàng xoay mặt đi đút cho Cổ Lỗ Y ăn.
Mọi người xung quanh nhìn bọn họ, cảm thấy thay đổi thật vi diệu.
“Ồ.” Phong Danh Vũ vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, công thành chánh quả rồi sao?”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn cô, “Cái gì cơ?”
“Hehe.” Phong Danh Vũ ôm một con sói con nhảy lên, xoa xoa cái bụng mập mạp của nó, thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Trên mặt cậu viết hai chữ “động lòng” kìa!”
“Nói bậy.” Miêu Tiêu Bắc theo bản năng xoa mặt, vươn tay ôm con sói con kia, phát hiện trên cổ nó còn cái bớt trắng, vươn tay sờ sờ. Nhưng lúc tay hắn sờ, vết bớt kia cũng biến mất.
“A?”m
Bạch Lâu nhìn thấy, giật mình nói, “Sao có thể?”
Miêu Tiêu Bắc cũng có chút không rõ, bản thân không có cố tình chữa cho nó, chẳng qua cảm thấy còn một vết bớt thật không tốt.
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ ôm một con khác tới, “Con này cũng có nè.”
Miêu Tiêu Bắc liền sờ, màu sắc trên lông của nó cũng thay đổi rất nhanh.
“Năng lượng của Bắc Bắc không hề yếu đi.” Bạch Lâu nhíu mày, “Trái lại còn tăng lên!”
“Nhưng mà năng lực cảm giác của tôi thì không có gì!” Miêu Tiêu Bắc nhìn tay mình, “Trước đây tôi cũng không có khả năng trị bệnh.”
Mọi người nhìn nhau, cũng cảm thấy thật kì lạ.
“Hay là…” Sishir kéo tay Miêu Tiêu Bắc tới xem, “Năng lượng bị dời đi rồi! Bọn họ không thể phong ấn năng lực của Tiêu Bắc, cho nên dùng chú dời đi! Khiến năng lượng dời đi chỗ khác, tạo thành biểu hiện giả là mất rồi.”
“Có ma pháp này sao?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Có, giống như quấy rầy thần kinh vậy, anh muốn dùng tay phải, nhưng theo thói quen lại dùng tay trái, bản thân rất khó khắc phục.”
Miêu Tiêu Bắc giơ tay, nhìn lòng bàn tay rồi nắm lại, “Ý là tất cả khả năng tư duy của tôi đều chuyển đến chỗ khác? Ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được?”
“Có thể nói vậy!” Bạch Lâu gật đầu.
“Trên người chắc có ấn chú đi?” Sishir nói, cùng Cổ Lỗ Y lật cổ áo, cổ tay áo… Nhưng cả buổi cũng không tìm thấy chỗ nào có vấn đề.
“Có thể là thức ăn hoặc thể khí, hoặc là lời nguyền ngoài miệng.” Lam Minh lắc đầu, “Với năng lực cửa Rafah, có thể hạ lời nguyền bằng bất cứ cách nào và bất cứ nơi nào.”
“Giờ phải làm sao?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ thân thể của mình mà lại không kiểm soát được có chút chán ghét. Hơn nữa nếu ma pháp này dùng ở phương diện khác, chẳng phải có thể khống chế hành vi của hắn sao?
“Trừ khi tìm được chỗ hạ lời nguyền, bằng không thì dùng chính suy nghĩ của mình để giải quyết.” Bạch Lâu lắc đầu, “Không còn cách nào khác.”
“Suy nghĩ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Làm thế nào?”
“Chính là không ngừng suy nghĩ!” Sishir giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Giống như bị táo bón vậy, cách duy nhất để giải quyết chính là — cố sức!”
“Táo bón…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn vô lực.
“Không sao.” Lam Minh cũng vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ sau cổ Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc nhất định làm được.”
Hắn vừa dứt lời, Miêu Tiêu Bắc liền đỏ mặt, có chút co quắp nói, “Tôi… tôi đi suy nghĩ một mình.” Nói xong, ôm Cổ Lỗ Y còn đang ăn tôm chạy lên lầu.
Cổ Lỗ Y túm cái dĩa, dĩa tôm và Cổ Lỗ Y đều bị Miêu Tiêu Bắc xách lên lầu.
Mọi người ở dưới nhìn nhau, không rõ hành động của Miêu Tiêu Bắc là có ý gì.
… om
“Cục?” Cổ Lỗ Y bị Miêu Tiêu Bắc làm cho khó thở, khó khăn từ chối chui ra, nó bỏ cái dĩa xuống, xoa xoa cái bụng.
Miêu Tiêu Bắc thì đặt mông xuống giường, lấy đồ uống trong tủ lạnh ra uống cho đỡ sợ.
“Cục cục?” Cổ Lỗ Y để chai nước tương trên gối đầu của Lam Minh, chạy tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, cong mông lại gần, ngẩng mặt nhìn hắn, “Bắc Bắc làm sao vậy?”
Tinh thần của Miêu Tiêu Bắc không yên, uống một ngụm cola, bình tĩnh được một chút thì trả lời Cổ Lỗ Y, “Không biết nữa, nó là lạ.”
“Hử?” Cổ Lỗ Y khoanh tay nhìn hắn vài giây, một lát sau nhỏ nhẹ nói ra hai chữ, “Tình yêu!”
“Nói bậy!” Miêu Tiêu Bắc đánh nó một cái, “Anh mới không có!”
“Nói xạo!” Cổ Lỗ Y đã sớm thông thạo ngôn ngữ của loài người, chỉ là thường ngày quen dùng ngôn ngữ của rồng làm nũng với Miêu Tiêu Bắc. Hôm nay nó chuẩn bị làm cố vấn cho Miêu Tiêu Bắc, bởi vậy đổi sang ngôn ngữ loài người cho dễ dàng.
Miêu Tiêu Bắc bắt chéo chân, lấy tay nắm hai cái sừng hơi dài của Cổ Lỗ Y, “Anh chỉ thấy mình có gì đó không đúng, Cổ Lỗ Y nói xem có phải có vấn đề gì không, vừa nghe Lam Minh nói liền hoảng hốt!”
Cổ Lỗ Y híp mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Còn nói hông phải tình yêu!”
Miêu Tiêu Bắc nằm xuống, hít sâu, “Không thể suy nghĩ lung tung, chúng ta nên nghĩ cách khôi phục năng lực trước.”
Vừa nói xong, Cổ Lỗ Y đã chạy tới, giơ bàn tay nhỏ bé béo ú vỗ lên vai hắn, nghiêm túc nói, “Tình yêu cũng quan trọng mà!”
“A…” Miêu Tiêu Bắc giơ ngón tay đùa nó, “Mới bây lớn biết gì về tình yêu hả?”
“Trên TV nói nè.”Cổ Lỗ Y chạy lên bàn, lấy cái lon tiết kiệm thường ngày của Miêu Tiêu Bắc lắc lắc. Bên trong rơi ra một đồng xu, nó cằm tiền xu bay về chỗ Miêu Tiêu Bắc, “Mặt phải, Bắc Bắc tỏ tình, mặt trái, Lam Minh tỏ tình!”
“Tỏ… tình cái gì chứ?” Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy đoạt lấy đồng xu, tâm trạng có chút kính động, hơn nữa không biết có phải do bật dậy nhanh quá hay không, đầu có hơi choáng.
Miêu Tiêu Bắc xoa đầu, lắc lắc… Không đúng, có chút choáng, cũng có chút nhức.
Cổ Lỗ Y leo lên xem phía sau đầu của Miêu Tiêu Bắc, “Đừng nhúc nhích!”
Miêu Tiêu Bắc liền ngồi im.
Cổ Lỗ Y cào tóc Miêu Tiêu Bắc ra, vươn tay chọt vào một chỗ.
“Ui da!” Miêu Tiêu Bắc bỗng dưng kêu lên, “Cổ Lỗ Y ấn chỗ nào vậy? Đau quá!”
Cổ Lỗ Y chau mày, bay ra ngoài, hét xuống lầu, “Lam Minh!”
Lam Minh nghe thấy một giọng nói con nít ngọng ngọng, nhất thời chẳng biết là ai, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đứng trước cầu thang ngoắc hắn, chỉ vào trong phòng, “Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Mọi người nhìn nhau, đều vọt lên lầu.
Trong phòng, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu đè cổ ngồi ở đó, hắn cảm giác bị té ngã đụng đầu trúng chỗ nào, nghiêng đầu vô cùng đau đớn, đặc biệt là chỗ Cổ Lỗ Y vừa nhấn vào.
Lam Minh đi ra sau, dựa theo chỗ Cổ Lỗ Y nói cào tóc ra, chỉ thấy giữa đầu, có một cây kim kích cỡ như lông bò màu đỏ cắm vào da đầu, gần như không thể nhận ra.
Lam Minh muốn vươn tay rút ra, Bạch Lâu lại vội vàng ngăn cản, “Không được!”
“Sao lại không được?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc đau tới đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được nhíu mày.
“Anh cũng thấy rồi, Cổ Lỗ Y mới chạm một cái, Bắc Bắc đã đau như vậy rồi, nếu rút ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn!”
“Rốt cuộc đây là thứ gì?” Khiết Liêu thấy một cây kim óng ánh, như là thủy tinh.
“Đây là huyết châm, là do kẻ nguyền rủa tự dùng máu của mình làm thành!” Bạch Lâu giải thích cho mọi người, “Loại châm này tương đối ác độc, một ngày bị đâm vào, sẽ huyết mạch tương thông với người nguyền rủa, một khi nhổ ra, máu sẽ chảy không ngừng!”
“Đâm vào lúc nào?” Lam Minh thấy khó tin, “Tôi vẫn luôn ở cùng…” Nói tới đây hắn mới nhớ, có một khoảng thời gian hắn không ở cạnh Miêu Tiêu Bắc, để Miêu Tiêu Bắc và Lauk ở lại một mình.
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bay tới chỗ Lam Minh huyên thuyên.
“Nói cái gì?” Lam Minh cũng gấp, đánh nó một cái, “Lúc nãy nói tiếng người lưu loát lắm mà?!”
“Cổ Lỗ Y nói lúc đó hất dĩa vào mặt Lauk, Tiêu Bắc có giúp hắn lau, có một động tác cúi đầu, chắc là bị Lauk đánh lén vào lúc đó, thời điểm khác không có ai tới gần Bắc Bắc.” Long Tước vội vàng phiên dịch.
“Thì ra là thế, quả nhiên tên Lauk này có vấn đề!” Lam Minh trong nháy mắt tỉnh ngộ.
“Bạch Lâu.” Sishir lại gần xem huyết châm, “Tại sao Tiêu Bắc lại đau như vậy? Huyết châm không phải là không đau không cảm giác mới không bị phát hiện sao?”
“Bởi vì Bắc Bắc là Đại Tế Ti!” Lam Minh đột nhiên nói, “Máu của hắn, so với ác ma là bài xích! Vốn là không bị phát hiện nhưng Cổ Lỗ Y đụng một cái, cho nên lại bắt đầu.”
Quả nhiên, nhìn lại, chỉ thấy vùng da xung quanh đã sưng lên, giống như bị muỗi chích.
“Đau quá!” Miêu Tiêu Bắc thấy chẳng khác nào bị kim đâm.
Cổ Lỗ Y phồng má muốn giúp hắn thổi, Tiêu Hoa bên cạnh vội vàng ôm nó, “Cẩn thận đốt tóc của Bắc Bắc…”
“Cậu mới nói gì?”
Tiêu Hoa còn chưa nói xong, Lam Minh, Bạch Lâu, Long Tước đều xoay đầu nhìn hắn.
“Hả?” Tiêu Hoa nhất thời bị bọn họ làm ngơ ra.
Khiết Liêu vội vàng chắn trước mặt, “Mấy anh muốn làm gì?”
Cũng còn chưa dứt lời, Tiêu Hoa đã đè hắn lại nói, “Tôi sợ Cổ Lỗ Y không phun ra hơi mà phun ra lửa…”
“Đúng rồi!” Nhưng Bạch Lâu thì vội vàng kêu lên, “Dùng lửa!”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y sống với nhau bấy lâu, hơn nữa lửa của rồng là thánh hỏa, có thể thiêu đốt huyết châm thành công mà không làm tổn thương Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh một tay bắt Cổ Lỗ Y, “Phun lửa cho ta, nhỏ thôi!”
Cổ Lỗ Y dùng chân đạp hắn, xem mình là cái bật lửa sao?!
Bạch Lâu thấy hai người gây, liền đi lấy một cây tăm, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, đốt!”
Cổ Lỗ Y nhìn cây tăm, thổi một cái, cây tăm cháy rụi biến thành màu đen rơi lả tả, làm Bạch Lâu nóng tới nhảy dựng.
“Sh!” Lam Minh tức giận, nhắc Cổ Lỗ Y, “Bảo ngươi phun nhỏ thôi!”
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc đã bớt đau được một chút, giật lấy Cổ Lỗ Y, bất mãn nhìn Lam Minh.
Lam Minh không thể làm gì khác hơn là ngoài ráng mỉm cười nhưng trong không cười, dỗ Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, cho ta chút lửa thôi, phải là lửa của ngươi mới được! Ngoan, chúng ta hòa giải trước, cứu Bắc Bắc quan trọng hơn.”
Cổ Lỗ Y suy nghĩ thấy hợp lý, liền vươn tay xoa xoa bụng, đột nhiên — “Phù” một tiếng thổi ra.
Trong miệng nó liền xuất hiện một quả cầu nhỏ bay ra.
Cổ Lỗ Y vẫy tay với Lam Minh, Lam Minh mở tay ra, Cổ Lỗ Y cầm quả cầu lửa chà chà, nó biến thành hạt châu, bỏ vào tay Lam Minh.
Lam Minh cầm lên nhìn, mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, hạt châu thủy tinh bên trong có ánh lửa đang cháy.
“Cổ Lỗ Y, đẹp quá!” Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn thấy.
Cổ Lỗ Y thấy Miêu Tiêu Bắc khen mình, liền tới cọ cọ hắn, rồi ợ một cái phun ra quả cầu lửa, nó bóp bóp, biến thành ngôi sao lửa tặng cho Miêu Tiêu Bắc.
Lam Minh lợi dụng Miêu Tiêu Bắc phân tâm liền hành động, Bạch Lâu ở bên cạnh cẩn thận giúp Miêu Tiêu Bắc kéo tóc ra, lộ ra huyết châm màu đỏ.
Lam Minh dùng hạt châu đâm vào huyết châm.
“Bụp.” Một tiếng vang nhỏ vang lên, huyết châm trong nháy mắt biến thành không khí.
Sishir nhanh tay lẹ mắt, xoay cổ tay một ống nghiệm xuất hiện đưa tới, một giọt máu tươi rơi vào trong.
“A!” Miêu Tiêu Bắc đau tới giật mình, nhưng mà cũng trở về bình thường rất nhanh, thấy đau đớn trên đầu biến mất, đầu cũng nhẹ đi, không nặng như lúc nãy.
“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc xoa đầu, vết sưng cũng xẹp xuống.
“Hết đau rồi!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bọn họ.
“Thử cảm nhận lại xem.” Lam Minh đưa tay tới cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc đặt tay vào tay Lam Minh, hai bàn tay vừa tiếp xúc, chợt nghe thấy Lam Minh nói trong lòng — Bắc Bắc thật đáng yêu.
Miêu Tiêu Bắc vội vàng rút tay về… Mọi người nhìn hắn không hiểu, sao mặt lại đỏ? Giống như tay bị đâm vậy.
Nhưng đồng thời, Lam Minh cũng ngây ngốc nhìn Miêu Tiêu Bắc. Trong nháy mắt hai bàn tay tiếp xúc, hắn cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Miêu Tiêu Bắc. Bởi vì khi Lam Minh vừa nói câu thích Miêu Tiêu Bắc của hiện tại, hắn đã động lòng.
Hai người xấu hổ đối diện nhau, Cổ Lỗ Y cầm máy ảnh đưa cho Bạch Lâu.
Bạch Lâu cầm máy ảnh, thấy Cổ Lỗ Y bay đến giữa Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, phun ra một quả cầu lửa, tạo thành trái tim sáng rực, bay giữa hai người, nó toét miệng cười, “Say cheese!”
Trong nháy mắt Bạch Lâu bấm nút chụp, Cổ Lỗ Y cũng trúng mỗi bên một cái mông của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.