Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 2 - Chương 14

Nhĩ Nhã

05/08/2016

Con Tị Cư kia vọt vào trong trung tâm thương mại, Lam Minh cũng đuổi theo.

Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi Bạch Lâu, “Con quỷ kia… Ban ngày ban mặt mà cũng chạy ra đường, không sợ có người nhìn thấy ư?”

“Người khác không thể nhìn thấy!” Bạch Lâu bất đắc dĩ nói, “Cậu là người đặc biệt.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu, “Không thể nào, tôi không có năng lực này, lúc trước tôi đâu có thấy.”

“Đây là khai thiên nhãn trong truyền thuyết đó ư?” Phong Tiểu Vũ chạy theo hỏi.

Bạch Lâu nhún vai, xoay đầu hỏi Phong Tiểu Vũ, “Lúc nãy cậu có nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy cái gì?” Phong Tiểu Vũ ngơ ngác hỏi lại.



Mọi người chạy vào trong trung tâm thương mại, Lam Minh vọt ra lối thoát hiểm, Miêu Tiêu Bắc may mắn đuổi kịp.

Đại khái là vì chạy quá nhanh, cho nên chiếc túi cũng xóc nảy, làm Cổ Lỗ Y tỉnh giấc, nó ngóc đầu ra khỏi chiếc túi, cục cục kêu lên hai tiếng.

Miêu Tiêu Bắc đẩy đầu nó vào bên trong, “Cổ Lỗ Y, đừng ra ngoài.”

Cổ Lỗ Y ngoan ngoãn ngồi vào túi, ôm trái táo ngồi gặm.

Miêu Tiêu Bắc chạy vào lối thoát hiểm, nhìn thấy Lam Minh tựa vào tay vịn cầu thang, hỏi Long Tước, “Có tìm được không?”

Long Tước và Khiết Liêu chia nhau ra, một người chạy xuống dưới, một người chạy lên trên tìm kiếm.

Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, “Chính nó đã quấy rầy Vương Khải Suất?”

“Chắc vậy rồi.” Bạch Lâu gật đầu, “Lúc nãy chắc là nhìn thấy bùa quỷ nên mới vội vàng chạy đi. Có điều lá gan của Tị Cư rất nhỏ, ngoại trừ háo sắc và hay đùa dai thì cũng không làm chuyện gì xấu, không thể nào lại giết nhiều người như vậy.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhưng mà hình tượng của con quỷ vừa rồi… cũng hơi ghê rồi đó.

Đang suy nghĩ mông lung, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy… Hình như có ai đó đang sờ hắn.

“Ách…” Hắn bước về phía trước, xoay đầu lại, nhưng đằng sau chỉ là bức tường, không hề có ai hết.

“Sao thế?” Lam Minh đứng cách đó không xa, xoay đầu nhìn hắn.

“Không có… Á!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh nhảy dựng, lại có ai đó sờ hông hắn. Xoay đầu lại, bên tường có một người đang đứng, người nọ cả người tối đen, hai tròng mắt trắng dã, há mồm cười. Quỷ dị nhất chính là nửa thân người của hắn ở trong bức tường, một nửa thò ra ngoài, vươn bàn tay sờ Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc ngây ngốc đứng im, Lam Minh lập tức kéo hắn ra phía sau, chắn mình ở phía trước, người kia sợ quá lại chui tọt vào trong.

Khiết Liêu vươn tay muốn bắt nhưng lại không với được, Tị Cư trốn quá nhanh.

“Cậu bắt không được đâu.” Bạch Lâu nhìn trời, “Thứ đó chẳng biết làm gì, chỉ biết chạy mà thôi.”

Miêu Tiêu Bắc lùi sang bên kia, lại cảm giác đằng sau có tiếng thở, hắn nơm nớp lo sợ xoay đầu lại, lại nhìn thấy người kia thò đầu ra, nhếch môi với hắn, “Hắc hắc… Đại ~ mỹ ~ nhân ~”

Nói xong, người kia lại muốn lại gần, Miêu Tiêu Bắc cả kinh mở to hai mắt, hét lên, “Mỹ cái đầu ngươi!” theo bản năng giơ chân đá.

“A…”

Tị Cư kia có vẻ rất hí hửng, từ trong bức tường bay ra, tới rất gần Miêu Tiêu Bắc, một cước này vừa lúc đá trúng hông, làm cho hắn đau nhói kêu lên oai oái.

Khiết Liêu chạy tới muốn bắt lấy.

Tị Cư kia vừa nhìn thấy tình huống bất ổn, muốn chạy vào bức tường, nhưng chợt nghe phía sau có tiếng con gì đó kêu, “Cục cục!”

Tị Cư xoay đầu lại, nhìn thấy trước mặt mình là một con tiểu bạch long, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn, hai trái táo trong túi giờ chỉ còn lại hạt táo, Cổ Lỗ Y chẳng biết đã bay ra từ khi nào.

“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, Long Tước đứng phía sau vỗ vai hắn một cái, ý bảo đừng lo.

Cổ Lỗ Y đột nhiên giơ bàn tay bé tí, đặt bên miệng hà hơi, sau đó hung hăng đấm một cái vào mặt Tị Cư.

Ban đầu Miêu Tiêu Bắc nghĩ, tay của Cổ Lỗ Y rất nhỏ, có đánh trúng cũng không đau… Nhưng Tị Cư sau khi bị một đòn vào mặt, lại bắt đầu biến hình, hét lên thảm thiết.

Thân thể bị Cổ Lỗ Y đánh một cái bay lên không, trực tiếp văng vào tường, sau đó Tị Cư kia giống như bong bóng bị xì hơi, văng tới văng lui, cuối cùng ngã xuống cầu thang… Tạo hình chổng vó vô cùng khó coi, đôi mắt trắng dã miệng còn sùi bọt mép.

“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc tiếp được Cổ Lỗ Y đang nhào tới, nắm quai hàm nó, “Giỏi ghê nha!”

“Dù gì nó cũng là rồng.” Lam Minh nói, “Một con rồng đương nhiên phải có năng lực đó.”

Cổ Lỗ Y lại ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ.

Lúc này, Tị Cư kia lầm bầm vài tiếng, xoay người ngồi dậy, ngẩng đầu thì lại nhìn thấy Khiết Liêu đang đứng ngay trước mặt.

Khiết Liêu lắc lắc cổ, vươn tay bẻ khớp, tiếng rắc rắc vang lên, nở nụ cười với Tị Cư, “Ông đây cực kì không quen nhìn thấy một tên tiểu quỷ như mi, hôm nay phải đánh một trận cho mi chừa!” Nói xong liền ấn Tị Cư xuống đất đánh túi bụi.

Ban đầu Phong Tiểu Vũ không hề nhìn thấy Tị Cư, cho nên chẳng biết mọi người đang diễn vở kịch câm gì, nhưng sau khi bị Cổ Lỗ Y đánh, Tị Cư lập tức hiện hình.

“Con kia là con gì? Đen thui hà.” Phong Tiểu Vũ hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cũng không biết, lắc lắc đầu, xoay đầu hỏi Bạch Lâu, “Tại sao hắn không chui vào tường nữa?”

Bạch Lâu giải thích, “Cậu và rồng đầu là thần vật, Tị Cư chỉ là loài thấp hơn quỷ, bị cậu đạp còn bị rồng đánh, hắn sẽ tạm thời mất đi năng lực.”

Lam Minh nói với Khiết Liêu, “Đừng đánh chết, còn có chuyện cần hỏi hắn.”

Khiết Liêu dừng tay lại, Tị Cư bị đánh đau tới nỗi khóc bù lu bù loa, “Khóc cái gì mà khóc, hỏi mi cái gì mi trả lời cho ta.”

“Ân..” Tị Cư gật đầu, đáng thương nhìn mọi người.

Bạch Lâu thở dài, “Đừng giả vờ đáng thương, tại sao mi lại hại chết mấy đồng sự của Vương Khải Suất?”

“Không có.” Tị Cư lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không phải tôi làm,tôi chỉ thích người đẹp rồi đi theo bọn họ mà thôi.”

“Không phải mi làm?” Bạch Lâu dường như tin lời Tị Cư, “Vậy có biết do ai làm không?”

Tị Cư nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói thầm, “Không thể nói.”

Bạch Lâu bước sang bên cạnh vài bước, lộ ra Đa Mị đang đứng xem náo nhiệt.

“A a!” Tị Cư kia sau khi nhìn thấy Đa Mị, phản ứng còn kịch liệt hơn Bạch Lâu, lập tức xin tha, “Tôi nói… là một vật rất hung hãn, hắn còn ăn luôn cả tiểu mỹ nhân của tôi.”

“Là cái gì?” Lam Minh khẽ nhíu mày.

“Ừm…” Tị Cư nghĩ nghĩ, “Chắc là Mang (chó lông xù), còn là loại đã sống rất nhiều năm vô cùng lợi hại, khi tôi nhìn thấy liền bỏ chạy.”

“Lại là Mang?” Lam Minh cười lạnh, “Thứ đó sao lại đi ăn người bậy bạ thế?”

“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên ôm Miêu Tiêu Bắc, nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc đây là phim kinh dị hay khoa học viễn tưởng vậy?”



Miêu Tiêu Bắc thở dài, vươn tay vỗ quai hàm hắn, “Tỉnh lại đi, hãy chấp nhận sự thật.”

Phong Tiểu Vũ nhăn mặt ngồi xổm xuống ôm Đa Mị, “Đáng sợ quá Đa Mị à!”

Miêu Tiêu Bắc thở dài, lại cảm thấy… có ai đó sờ mông mình.

Vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy Lam Minh.

“Anh…” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, có chút không dám tin nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhướn mày, “Chỉ xóa dấu tay thôi, không lọt mắt chút nào!”

Miêu Tiêu Bắc xoa xoa, hỏi Bạch Lâu, “Còn không? Thấy ghê quá!”

Bạch Lâu nhìn hắn một lúc, nghiêm túc nói, “Cậu là pháp sư, so với bạch long còn thần thánh hơn gấp mấy lần… Dấu tay của con quỷ kia sao có thể in trên người cậu được?”



“LAM MINH!” Miêu Tiêu Bắc hét lên một tiếng, nhấc chân đá, Lam Minh thoát được, Miêu Tiêu Bắc dí theo đánh, Lam Minh cười lớn né trái tránh phải, thỉnh thoảng lại đưa mặt lại gần hỏi, “Cậu đang tán tỉnh tôi đó à?”

Miêu Tiêu Bắc bắt không được, cực kì tức giận nhìn Long Tước bên cạnh, “Cổ Lỗ Y có thể đánh hắn giống như đánh con quỷ kia không?”

Long Tước giật giật khóe miệng, “Cậu… có thể thử.”

Miêu Tiêu Bắc chỉ vào Lam Minh, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, giúp anh đánh bay hắn!”

Cổ Lỗ Y nhô đầu ra nhìn Lam Minh một cái, Lam Minh mỉm cười với nó, Cổ Lỗ Y kêu lên một tiếng sau đó chui tọt vào trong, ôm đầu lại, còn không quên kéo khóa.

Miêu Tiêu Bắc cắn răng trừng Lam Minh.

Lam Minh nhướn mày với hắn.

“Xử lý tên này sao đây?” Khiết Liêu kéo theo Tị Cư bị đánh bầm dập, hỏi Long Tước.

Long Tước liếc Bạch Lâu.

“Tôi giúp hắn siêu độ, để hắn đầu thai, dù sao cũng không có oán giận gì, chỉ lưu luyến sắc đẹp nhân gian thôi, cho nên linh lực cực kì yếu.” Bạch Lâu nói xong, vươn tay chỉ trán Tị Cư, nhẹ nhàng niệm chú ngữ… Sau khi niệm xong, từ trán Tị Cư vọt ra hai luồng sáng… Tị Cư nhẹ nhàng hừ hừ một tiếng, lập tức trở nên trong suốt, biến mất…

“Xong rồi?” Phong Tiểu Vũ tò mò hỏi, “Thần kỳ thiệt.”

“Xem ra không phải do Tị Cư giở trò quỷ, ăn thịt người chỉ có Mang mới làm được!” Khiết Liêu nói.

“Mang… Có khi nào là Vệ Minh Á?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hình như hắn làm về truyền hình và điện ảnh, dưới trướng có rất nhiều diễn viên.”

“Cũng có thể nha.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên nói, “Mấy hôm trước có vài ngôi sao đột nhiên bị tai nạn, đều là người mới, hình như là cùng công ty với Vương Khải Suất!”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Long Tước gật đầu, “Xem ra phải mau chóng giải quyết, nếu không thứ kia lại tiếp tục đi ăn thịt người.”

“Theo lý mà nói, Mang sẽ không đi ăn người bậy bạ.” Khiết Liêu có chút khó hiểu, “Có khi nào đã xảy ra chuyện gì đó rồi không? Gần đây ma vũ đều có vẻ xao động.”

“Bởi vì Lam Minh đã trở lại?” Long Tước hỏi, “Chẳng phải đám ma quỷ đều di cư hết rồi à?”

“Lam ca lợi hại dữ vậy hả?” Phong Tiểu Vũ nhìn Lam Minh bội phục, trong lòng nói, đúng là không chỉ giỏi ăn cơm a!

Mọi người ra khỏi trung tâm thương mại, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Bây giờ đi núi Lạc Cán đi? Tới đó cũng hơn hai giờ chiều.”

“Em muốn thấy raccoon.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm, “Có hôm em xem TV, em thấy raccoon, dễ thương lắm luôn!”

Miêu Tiêu Bắc cười cười, vừa ra khỏi cửa lại bị Lam Minh kéo tay.

“Gì thế?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh vươn tay chỉ lầu ba, “Trên đó có mùi thơm.”

Sắc mặt Miêu Tiêu Bắc lập tức trắng bệch, lầu ba là thế giới ẩm thực, cũng là nơi ăn vặt, món gì cũng có, tất nhiên sẽ thơm.

“Đúng vậy.” Khiết Liêu nhìn đồng hồ trên tường, “Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”

“Mới mười một giờ, ăn gì sớm vậy?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ trong lòng, tuyệt đối không được ăn ở đây! Sẽ bị ăn tới sạt nghiệp!

Nhưng không có cách, Lam Minh và Khiết Liêu đã leo lên thang cuốn, trao đổi với nhau lát ăn cái gì.

Miêu Tiêu Bắc thở dài, Phong Tiểu Vũ và Đa Mị cũng rất cao hứng, Phong Tiểu Vũ thích nhất là gà rán, Đa Mị cũng thích nữa.

Miêu Tiêu Bắc từ chối ăn mấy thứ dầu mỡ đó, chỗ này đối với hắn chính là nơi sinh ra độc dược.

Bạch Lâu không có ý kiến, hắn chỉ hơi khát, đi theo lên lầu mua đồ uống.

Long Tước vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, tỏ vẻ đồng tình, cũng lên thang cuốn đi theo.

Miêu Tiêu Bắc không cam lòng bước lên thang cuốn, cảm giác cái túi giật giật, Cổ Lỗ Y kéo khóa ra, thò đầu lên, giật mũi ngửi ngửi.

Miêu Tiêu Bắc đang buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Cổ Lỗ Y, tâm trạng liền tốt lên một chút, vươn tay chọt mũi nó.

Cổ Lỗ Y che mũi, ngượng ngùng nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc thấy tâm tình của nó rất tốt, cũng lên lầu chuẩn bị mua đồ ăn cho nó.

Thế giới ẩm thực là thiên đường của tập đoàn ăn hàng, là đại dương của bè đảng thùng cơm, mỗi một người xem ăn như mạng đều thích rong chơi ở đây, đắm chìm trong sự vui sướng được ăn uống.

Phong Tiểu Vũ đi chiếm chỗ, Khiết Liêu và Lam Minh đi chọn món, nếm thử đồ ăn từ Âu sang Á.

Miêu Tiêu Bắc cũng chọn món, bưng đồ ăn tới ngồi đối diện bọn họ, lấy đồ ăn bỏ vào túi, đưa cho Cổ Lỗ Y.

“Bắc Bắc, hôm đó anh đi thư viện, có phải có liên quan tới việc thư viện bị sụp không?” Phong Tiểu Vũ thật sự nhịn không được, chuẩn bị tiếp nhận sự thật, xoay đầu hỏi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc thấy không thể gạt nữa, liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện, không nghĩ tới Phong Tiểu Vũ lại có năng lực tiếp nhận cực kì mạnh, hai mắt mở to vô cùng hưng phấn, “Thật hả? Lợi hại nha!”

Long Tước ở bên cạnh ngồi nghe, xoay đầu hỏi Lam Minh, “Quần ma đều tới? Bị Tiêu Bắc triệu hồi à?”

Lam Minh khẽ nhíu mày, thở dài, “Nói thật, hôm đó hắn múa theo cuốn vũ dạ tập do ma vật viết, sau đó bị đốt thành tro…Tôi cũng không rõ hắn triệu hồi cái gì!”

“Múa cái gì thế?” Bạch Lâu hỏi.

“Nga!” Miêu Tiêu Bắc còn vô cùng tự tin lấy bút ra vẽ lại, “Để tôi vẽ cho mọi người xem!”

Long Tước giật mình, “Tiêu Bắc biết vẽ?”

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tôi rất thích vẽ!”

Mọi người cảm thấy vô cùng hứng thú, chỉ có Phong Tiểu Vũ là dở khóc dở cười lắc đầu.

Chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc dùng bút lông, vẽ một vòng tròn trên giấy, sau đó tô tô tô, dưới vòng tròn vẽ một hình tam giác, lại tô tô tô, cuối cùng vẽ bốn đường thẳng, chỉ vào vật thể không rõ hình thù nói, “Đây là động tác thứ nhất.”



Mọi người nhịn không được chau mày lại.

Miêu Tiêu Bắc lại kiên nhẫn vẽ tiếp, cũng lại là một vòng tròn rồi một tam giác cộng thêm bốn đường thẳng, chỉ chỉ, “Đây là động tác thứ hai!”



“Khụ khụ…” Khiết Liêu đang uống canh, bị sặc một phát ho khan không ngừng.

Phong Tiểu Vũ vỗ vai hắn đồng cảm.

“Sao?” Miêu Tiêu Bắc nghiêm túc nhìn mọi người, “Nhìn có rõ không? Nga, đây là cái đầu!” Vừa nói vừa chỉ vào vòng tròn đen thui, “Tôi làm biếng vẽ lỗ tai.”

“Ừm…” Long Tước gật đầu, “Theo một góc độ nào đó thì vẽ cũng không tệ.”

“Vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc tươi cười nói, “Lúc trước tôi rất thích vẽ tranh, định làm họa sĩ nhưng sau đó lại chọn nghề múa.”

“Sự thật chứng minh, sự lựa chon của cậu là vô cùng chính xác.” Lam Minh vừa dứt lời liền bị Miêu Tiêu Bắc đá một cái vào đầu gối.

“Chân dài thật nha…” Lam Minh xoa xoa đầu gối, nhìn chiều rộng của cái bàn.

“Thầy dạy vẽ của tôi nói tôi có thiên phú.” Miêu Tiêu Bắc rất bất mãn nhìn Lam Minh.

“Theo phái trừu tượng đi?” Bạch Lâu và Long Tước đồng thanh nói.

Miêu Tiêu Bắc bị đả kích, “Không phải!”

“Vậy chắc ổng gạt cậu rồi.” Câu thứ hai của Lam Minh vừa dứt liền bị thêm một cú đá.

Miêu Tiêu Bắc cất giấy bút, tiếp tục đút đồ ăn cho Cổ Lỗ Y.

“Có khi nào đã triệu hồi mấy thứ gì không? Hoặc là dụ dỗ cái gì đó?” Khiết Liêu hỏi, “Con dạ yêu lần trước bắt tôi cũng có cái gì đó rất kì lạ!”

“Ừm… Nhưng mà cái tên Mang ăn thịt người gì đó, xuất hiện trước khi tôi đi thư viện mà!” Miêu Tiêu Bắc nói.

Mọi người quên tính thời gian, nghĩ lại — cùng gật đầu.

“Cơ mà…” Lam Minh đột nhiên buông thìa, dùng tay nâng cằm tự hỏi, “Lấy năng lực của Miêu Tiêu Bắc, làm bậy làm bạ lại có thể triệu hồi được tôi, cũng có thể xem như là đại vận.”

Tất cả cùng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, hơi lo lắng, nếu theo phương diện này, có phải hơi kì quái rồi không?



Đang trong tình trạng nghĩ không ra, đột nhiên…

“Bụt!”

Tiếng đánh rắm vang lên rõ ràng, vô cùng sinh động.

Tất cả cùng sửng sốt, xoay mặt nhìn nhau.

Người đầu tiên Miêu Tiêu Bắc nhìn là Lam Minh, Lam Minh lập tức lắc đầu, xoay mặt nhìn Khiết Liêu, Khiết Liêu cũng lắc đầu, lại liếc nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu mở to hai mắt, “Quỷ thì làm sao có thể đánh rắm được?!”

Tất cả mọi người lại đặt tầm mắt lên Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc, cuối cùng đều tự giác nhìn Phong Tiểu Vũ.

Phong Tiểu Vũ lập tức xua tay, “Không phải em… A! Biết rồi!” Nói xong, hắn chỉ Đa Mị, “Nó đó!”



Đa Mi ngây ngốc nhìn mọi người vẫy đuôi.

“Từ trong đây vọng ra.” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào túi, có chút lo lắng hỏi, “Cổ Lỗ Y, bị làm sao thế?”

Chỉ thấy Cổ Lỗ Y vẻ mặt đỏ bừng, hai tay nắm lại, ngồi chồm hổm, không biết đang làm cái gì, miệng phát ra tiếng “ngô ngô ngô”.

“A!” Long Tước đột nhiên kêu lên, vẻ mặt kinh hỉ.

Đồng thời liền nhìn thấy Cổ Lỗ Y thở ra một hơi… Từ mông nó rớt xuống một cái gì đó tròn tròn màu trắng, lúc rơi xuống đất thì rất mềm, nhưng sau đó liền cứng lại, tròn xo còn mang ánh huỳnh quang.

“Oa!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay, “Đẻ trứng kìa!”

Cổ Lỗ Y ngượng ngùng che mặt đi trốn.

Miêu Tiêu Bắc cầm lên, nó rất cứng, giống như đá.

“Trứng cái gì mà trứng.” Lam Minh cười nói, “Nó là con trai!”

“Đây là trân châu của rồng.” Một câu của Long Tước làm Miêu Tiêu Bắc thả tay ra, cũng may Long Tước chụp được, bỏ vào tay Miêu Tiêu Bắc, “Đây là hi thế trân bảo, chỉ có con rồng vô cùng hạnh phúc mới có, có vài con rồng cả đời cũng chưa chắc có được.”

“Cái này có công hiệu gì?” Khiết Liêu hỏi.

“Ừm.” Long Tước gật đầu, “Trong lúc nguy nan, nó có thể giúp kéo dài sinh mạng, giải độc, cực kì có ích, có thể phát sáng vào ban đêm.”

“Nga? Thật sao?” Phong Tiểu Vũ lấy viên đá bỏ vào trong túi, vươn tay chọt chọt Cổ Lỗ Y.

Miêu Tiêu Bắc thì vẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y.

“Sao thế?” Long Tước hỏi, “Mất hứng?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, còn rất nghiêm túc hỏi, “Nó cứng như vậy, không sao chứ, có ăn được không vậy?”



Bạch Lâu và Long Tước đầu nổi đầy hắc tuyến, mà Lam Minh, Khiết Liêu, Phong Tiểu Vũ thì ôm bàn cười ha hả, chỉ Miêu Tiêu Bắc, “Anh/Cậu hài hước ghê! Vui tính dễ sợ!”

Miêu Tiêu Bắc thở dài, ba người này y chang nhau, cực kì dễ bị chọc cười.

Thu lại quang châu, Miêu Tiêu Bắc lấy hai trái chuối đưa cho Cổ Lỗ Y, hy vọng cải thiện tình trạng của nó, cũng kêu tính tiền.

Trên màn hình lớn đồng thời cũng truyền hình trực tiếp một hoạt động.

“A?” Phong Tiểu Vũ chỉ vào màn hình, “Đó chẳng phải là Vương Khải Suất sao?”

“Đại diện cho một thương hiệu kính mắt à.” Bạch Lâu hút ống hút.

“Hắn chính là Vệ Minh Á!” Miêu Tiêu Bắc tìm được Vệ Minh Á, lập tức chỉ cho Khiết Liêu và Long Tước.

Hình ảnh tiếp theo là Vương Khải Suất cùng chụp hình với Vệ Minh Á, nhận phỏng vấn của phóng viên.

“Bộ nóng lắm sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Sao Vương Khải Suất đổ nhiều mồ hôi vậy?”

“Không phải vì nóng.” Lam Minh cười nhợt nhạt, “Là bị dọa!”

Mọi người nhìn kỹ, vẻ mặt của Vương Khải Suất rất hoảng sợ, giọng nói hơi run, mà Vệ Minh Á bên cạnh thì lại giúp hắn hòa giải, “Khải Suất hôm nay bị bệnh, mọi người thông cảm cho.” Có điều, nụ cười của người này, không hiểu sao lại mang cảm giác rất âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook