Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 2 - Chương 15

Nhĩ Nhã

05/08/2016

Theo vẻ mặt của Vương Khải Suất, mọi người có thể nhìn ra hắn đã cảm thấy nguy hiểm ngay bên cạnh mình.

“Rất có thể hắn đã biết thân phận của Vệ Minh Á.” Long Tước nói, “Nếu không sẽ không bị dọa tới mức này.”

“Có lẽ đã hiện nguyên hình.” Bạch Lâu đột nhiên nói.

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, “Hiện nguyên hình?”

“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Lá bùa tôi cho hắn có chút xíu linh lực.”

“Linh lực là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Linh lực là một năng lượng sạch, có khả năng tinh lọc.” Long Tước nói, “Không chỉ có thần vật, ác ma cấp cao, mà con người cũng có, đây là một năng lượng đẹp đẽ, có khả năng đối kháng với tà lực dơ bẩn.”

“Linh lực và tà lực à?” Phong Tiểu Vũ sờ cằm, có chút tán thưởng gật gật đầu, “Nghe lợi hại ghê.”

“Đặc điểm rõ nhất của linh lực đó là có thể nhìn thấy tà lực đang che giấu cái gì, cái này cũng chứng minh cho tại sao có vài người lại có thiên nhãn.” Bạch Lâu nói, “Vệ Minh Á chỉ là một con Mang khoác áo da người mà thôi, trên thân thể hắn sặc mùi hôi thối của ác quỷ, bên ngoài là lớp da của con người, mọi người nghĩ đi, da người sẽ hư thối, cũng sẽ bị tổn hại… vì vậy không thể nào dựa dẫm hoàn toàn vào nó.”

“Nhưng mà thoạt nhìn cũng được lắm mà.” Phong Tiểu Vũ nói.

“Đó là do hắn vận dụng tà lực để che giấu.” Bạch Lâu nói, “Những gì chúng ta nhìn thấy qua màn hình TV đều là giả, khi tiếp xúc trực tiếp với hắn, nếu linh lực càng mạnh thì càng có thể nhìn rõ hình dạng thật của hắn…” Nói xong, hắn giương mắt nhìn Lam Minh, “Anh nhìn thấy cho nên mới nói da hắn đẹp?”

Lam Minh cong khóe miệng, “Nếu Vương Khải Suất thật sự nhờ vào lá bùa đó mà nhìn thấy hình dạng thật của Vệ Minh Á thì hắn đã bị hù chết ngay tại chỗ rồi, chứ không được như vậy đâu.”

“Thấy ghê vậy sao?” Phong Tiểu Vũ có chút sợ hãi.

Miêu Tiêu Bắc cũng khẽ nhíu mày, “Vậy… làm sao bây giờ? Cứ để yên như vầy có khi nào Vương Khải Suất bị ăn thịt luôn không?”

Long Tước đứng lên, nói, “Sao được? Hắn chết rồi thì ai trả tiền cho tôi?” Nói xong liền túm áo Lam Minh kéo dậy, “Được rồi, ăn nhiêu đó đủ rồi, giờ đi hoạt động gân cốt chút đi.”

Lam Minh bất đắc dĩ bị kéo đi, mọi người cũng đứng dậy xuống lầu, Miêu Tiêu Bắc thở dài, đi trả tiền…

“Một bữa ở đây mà tới một ngàn hai á?!” Mọi người vừa xuống dưới lầu liền nghe tiếng rống giận dữ của Miêu Tiêu Bắc, ai nấy đều lập tức vọt lên xe.



Chiếc xe mau chóng hướng về nơi Vương Khải Suất đang làm việc.

Tâm trạng của Miêu Tiêu Bắc đã bình phục, nhưng nghĩ lại thì vẫn rất xót tiền.

Phong Tiểu Vũ an ủi hắn, “Bỏ đi Bắc Bắc, anh nhìn Cổ Lỗ Y kìa, chẳng phải đã cho anh một hạt châu vô cùng quý giá ư?”

“Đúng vậy.” Long Tước gật đầu, “Hạt châu này của Cổ Lỗ Y nếu đem ra chợ đêm bán thì cũng được mấy triệu dollar Mỹ.”

Lam Minh và Khiết Liêu ngẩng mặt tính toán, ý đồ đem mấy triệu dollar Mỹ đổi ra đồ ăn, nhưng không may, trong hai người chẳng có ai giỏi toán.

“Tôi không bán nó đâu.” Miêu Tiêu Bắc cẩn thận cất giữ hạt châu, “Đây là của Cỗ Lỗ Y, tôi giữ cho nó, sau này lớn lên nếu nó muốn buôn bán thì đây là tiền vốn, còn có thể cưới vợ sinh con, còn mua được vé tàu.”



Tất cả mọi người im lặng, Miêu Tiêu Bắc thật sự đã xem Cổ Lỗ Y là con nuôi của mình?

“Có phải không Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc bắt chéo chân, mang Cổ Lỗ Y ra để trên đầu gối, lấy tay chọt chọt cằm nó.

Cổ Lỗ Y ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, miệng thầm thì kêu không ngừng, vô cùng thân thiết.

Long Tước chống cằm, “Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi sẽ thường xuyên cho ra hạt châu.”

Miêu Tiêu Bắc giữ quai hàm Cổ Lỗ Y, cười tủm tỉm nói với Long Tước, “Nếu lại có hạt châu, vậy thì sẽ đem bán mua đồ ăn cho nó.”

Long Tước mỉm cười, nhìn nhìn Lam Minh, thấp giọng nói, “Hắn rất đáng yêu.”

Lam Minh có chút bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn ra cửa sổ, ngáp một cái đáp, “Tất nhiên.”

Khiết Liêu lên tiếng, “Bắt con Mang kia trước nhưng đừng làm thịt hắn, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

“Nhưng mà tà lực của Mang rất mạnh.” Bạch Lâu cũng có chút nghi ngờ, “Chỉ vì một lá bùa nho nhỏ đã hiện nguyên hình, chứng minh tình trạng của hắn không được ổn định.”

“Nhất định đã xảy ra chuyện lớn.” Long Tước nhíu mày, “Đám ma quỷ đột nhiên rục rịch chính là điềm báo đáng sợ nhất.”

Xe của mọi người rất nhanh đã tới cửa hàng kính mắt kia.

Mọi người xuống xe, Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn bảng hiệu, “A? Kính mắt Vũ Phong? Sao tên này quen quen nha… Đã nghe ở đâu rồi?”

“Nhãn hiệu này rất lớn.” Long Tước nói, “Tôi thấy rất nhiều ngôi sao đều nhắc tới.”

“Ngô…” Phong Tiểu Vũ gãi gãi đầu, cảm thấy như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Miêu Tiêu Bắc xuống xe, đóng cửa lại hỏi mọi người, “Giờ chúng ta làm gì? Trực tiếp vọt vào hay chờ lúc thưa người? Ở đây có rất nhiều phóng viên, cũng không thể ra tay trực tiếp được.”

“Cách tốt nhất là dẫn hắn ra ngoài.” Khiết Liêu xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Hắn ta không phải có hứng thú với anh sao? Anh dẫn hắn ra ngoài, quẹo vào trong ngõ hẻm, chúng tôi sẽ hủy thi diệt tích.”

Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, “Dẫn làm sao?”

“A!” Bạch Lâu có ý kiến, “Cậu vào trong, cởi nút áo lộ ra bờ vai trước mặt hắn, rồi xoay vài vòng, hắn sẽ theo cậu ra ngoài thôi.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, liếc nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu cười trừ.

“Không được.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc ra sau, “Chuyện đó quá mạo hiểm, tôi không thể để cục cưng của tôi đi làm chuyện đó được.”

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy may mắn vì Lam Minh cũng còn có chút nhân tính, nhưng sau khi nghe 2 từ “cục cưng” hắn lại bất giác nổi da gà.



“Hay là gọi cho Vương Khải Suất kêu hắn ra?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Chúng ta chỉ cần bảo đảm an toàn của Vương Khải Suất, Vệ Minh Á có thể xử lý sau.”

Tất cả mọi người trầm mặc, cùng xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn mọi người, cảm thấy bản thân hình như đã nói gì sai.

Long Tước nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Nói xong xoay đầu trừng mọi người, “Cái đám ăn hại, chỉ biết ăn chả biết động não gì hết, ngu ngốc!”



Lại thêm một lúc trầm mặc, Khiết Liêu, Bạch Lâu còn có Phong Tiểu Vũ đồng thời chỉ tay về phía Long Tước, “Anh cũng vậy thôi!”

Long Tước xấu hổ, Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, cái gì thần cái gì ma cái gì quỷ chứ… Ai cũng ngu ngốc cả!

Long Tước gọi điện cho Vương Khải Suất, Vương Khải Suất lúc này đang căng thẳng đứng gần khu vực phóng viên, hắn từ trước đến nay đều rất ghét phóng viên, có thể trốn được bao xa thì trốn lấy bấy xa, nhưng hôm nay hắn đã rất cố gắng đứng trước mặt nhiều người, lúc nãy Vệ Minh Á còn khách sáo nói với hắn, “Lát nữa cùng đi ăn cơm đi, ăn cơm xong tôi đưa cậu về nhà.”

Nhưng mà… Khi Vương Khải Suất nhìn khuôn mặt của Vệ Minh Á, không phải, mà là trong chốc lát, khuôn mặt kia lại biến thành khuôn mặt khác… Khuôn mặt kia cực kì đáng sợ, giống như ác quỷ đã bị lột hết da, ghê tởm nhất chính là lúc Vệ Minh Á cúi đầu nhìn hắn nhưng da dẻ lại không đầy đủ… Hắn thật sự rất buồn nôn.

Đồng thời hắn cũng nghĩ tới lá bùa do Long Tước bọn họ cho hắn, có lẽ nó đã phát huy tác dụng cho nên hắn mới nhìn thấy, nhưng mà hắn không có nhu cầu nhìn thấy a.

Đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên.

Âm thanh này xém chút nữa dọa Vương Khải Suất nhảy dựng, lấy điện thoại ra nhìn, là Long Tước gọi, hắn kích động tới mức tay run run, lập tức bắt máy, “Alo?”

“Chúng tôi nhìn thấy cậu trên TV.” Long Tước nói, “Bây giờ cậu phải lập tức rời khỏi đó, thấy cái gì cũng mặc kệ, chạy nhanh ra ngoài đi!”

“Ách…” Vương Khải Suất đương nhiên rất muốn đi nhưng hoạt động vẫn chưa kết thúc, nếu hắn bỏ chạy, ngày mai hắn sẽ có mặt đầy trên các mặt báo, nói hắn xem thường bỏ về trước linh tinh các thứ, hoặc là cái gì đó khác… Hơn nữa hắn có thể còn mất cả chén cơm.

“Không đi được? Nếu cậu muốn làm đồ ăn cho con quái vật kia thì cứ việc, chúng tôi không ngăn cản.” Long Tước cười lạnh.

“Không có… Các anh đang ở đâu?” Vương Khải Suất cuối cùng vẫn cảm thấy mạng sống quan trọng hơn.

“Ngay ngoài cửa chính, mau chạy ra đây!” Long Tước nói xong, liền nháy mắt với mọi người, ý bảo lên xe.

Vương Khải Suất vội vàng chạy ra, trên đầu trùm áo khoác, cố gắng hết sức không để người ta chú ý.

Vừa lao ra khỏi cửa liền phóng lên xe… Trong xe càng ngày càng chật.

Khiết Liêu và Bạch Lâu tình nguyện xuống xe, Lam Minh bọn họ lái xe rời đi.

“Làm tôi sợ muốn chết, người kia… người kia là con gì vậy?” Vương Khải Suất ngồi trên xe không ngừng nói thầm.

“Là gì thì cũng rất ghê tởm.” Lam Minh nói, “Yên tâm, sẽ giải quyết xong nhanh thôi.”

“Thật không?” Vương Khải Suất vẫn còn chưa hết kinh sợ, lẩm bẩm, “Đồng sự của tôi cũng bị hắn giết? Lúc trước tôi không hề biết… thật đáng sợ.”

“Chúng ta đi đâu?” Lam Minh hỏi Long Tước, “Nếu Vệ Minh Á phát hiện, hắn sẽ lập tức đuổi theo.”

“Phải tới một nơi ít người và rộng rãi.” Long Tước nghĩ ngợi, “Chỗ của tôi rất lớn, nhưng mà rồng con đều ở đó…”

“Không được!” Miêu Tiêu Bắc nhất quyết phản đối, “Quá mạo hiểm!”

“Vậy tới biệt thự của chị em không?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Ở đó rất vắng vẻ, không có người ra vào cũng rất rộng rãi.”

“Danh Vũ không ở nhà à?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Chỉ ra nước ngoài rồi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Em có chìa khóa, nhưng ở đó rộng lắm, em không dám ở một mình.”

“Vậy tới đó đi.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nhưng lỡ phá đồ đạc này nọ, Danh Vũ hẳn sẽ nổi điên.”

“Không sao, anh chỉ cần ngồi trước mặt chỉ cọ tới cọ lui với Cổ Lỗ Y, chỉ nhất định sẽ manh quá xỉu luôn, hoặc là anh với Lam ca gần nhau một chút, chỉ sẽ kích động, có khi còn sang tên toàn bộ tài sản cho anh luôn.”

Miêu Tiêu Bắc nổi đầy hắc tuyến trên mặt, nhưng vừa nghĩ tới Phong Danh Vũ liền cảm thấy sợ hãi… Cô gái này điên điên khùng khùng muốn cặp hắn với một người đàn ông khác, hơn nữa còn có yêu cầu nhìn đêm tân hôn đầu tiên của hai người…

“Nga?” Lam Minh nghe xong, giơ tay gác lên lưng ghế của Miêu Tiêu Bắc, “Gần một chút là sao nhỉ?”

Miêu Tiêu Bắc liếc Lam Minh, nhưng vì để an toàn hắn phải chuyên tâm lái xe.

“Là như vậy đó!” Phong Tiểu Vũ kích động, “Chỉ nhất định sẽ rất high! Chắc chắn sẽ hét lên cho coi!”

“Chị của cậu đúng là rất thú vị.” Lam Minh hơi cười cười, Phong Tiểu Vũ đan tay lại, hắn đã có thể đoán ra Phong Danh Vũ nhất định sẽ bất chấp tất cả ghép đôi Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, nhất định sẽ rất náo nhiệt!

Chiếc xe dạo xung quanh một vòng xem tình hình sau đó lái vào khu biệt thự.

Long Tước huýt sáo, “Những người sống ở khu thế này đều không phú thì quý, chị cậu rất giàu à?”

“Ừ, nhìn đoán không ra ha?” Phong Tiểu Vũ dựa vào lưng ghế, “Chị của em là bà chủ lớn.”

Xe dừng lại trước một tòa biệt thự ba tầng.

Mọi người xuống xe.

Phong Tiểu Vũ lấy chìa khóa mở cửa, mọi người bước vào sân.

Long Tước đột nhiên sửng sốt, “Thơm quá.”

“À, là hoa lan của chị em.” Phong Tiểu Vũ chỉ chỉ bồn hoa, bên trong có đủ loại hoa lan, “Đây là báu vật của chị em, ngoại trừ mỹ nam thì chị em thích nhất là hoa lan.”

Lam Minh nhìn chằm chằm bồn hoa thật lâu, đột nhiên bật cười, “Thì ra là linh lực sư.”



“Xem cách sinh trưởng của những chậu hoa này, đây không phải một linh lực sư bình thường.” Long Tước thấp giọng nói, “Khó lường.”

“Kệ đi, dù sao linh lực sư cũng không phải người xấu.” Lam Minh nhún vai.

“Ách… các anh nói gì?” Vương Khải Suất mặt trắng bệch hỏi mọi người.

“Chỉ là nhìn thấy vài thứ tốt mà thôi, nếu cậu sợ thì vào phòng nghỉ đi.” Bạch Lâu từ phía sau đi tới.

“Ừm…” Vương Khải Suất vừa mới đáp, hắn liền mở to mắt nhìn Bạch Lâu và Khiết Liêu không biết đã tới từ bao giờ, đang ngửi mùi hoa, “Hai người… sao lại tới nhanh vậy?”

Miêu Tiêu Bắc chau mày, Khiết Liêu cười lạnh, “Cậu tưởng xe hơi chạy nhanh lắm hả?”

“Bắt taxi thôi mà.” Bạch Lâu nói dối đuổi Vương Khải Suất đi, thật ra là hai người bọn họ đu lên nóc xe.

Vương Khải Suất thở ra, “Tôi… tôi muốn uống chút rượu.”

“Nga, chị tôi có nhiều lắm.” Phong Tiểu Vũ dẫn mọi người vào nhà.

Bên trong biệt thự đang trang hoàng rất đẹp, vừa ấm áp lại mang cảm giác hoa lệ, trong phòng tràn ngập hương hoa lan.

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, nhô ra khỏi túi, ngẩng mặt hít một hơi thật sâu rồi há miệng thở ra.

Miêu Tiêu Bắc lập tức nhét nó lại vào túi.

Vương Khải Suất không thấy rõ, hắn lắc lắc đầu, vừa định hỏi thì Phong Tiểu Vũ đã cầm ly rượu tới, “Nè, uống đi!”

Vương Khải Suất cầm ly, một hơi uống cạn.

“Cảm giác thế nào?” Phong Tiểu Vũ hỏi hắn.

“Ừm… cảm giác… không tệ…” Vương Khải Suất nói xong, hắn ngã xuống, ngủ say.

Tất cả đều sửng sốt, Miêu Tiêu Bắc xoay đầu hỏi Phong Tiểu Vũ, “Cậu cho hắn uống cái gì?”

“Lấy từ trong đống rượu quý giá của chị em mà!” Phong Tiểu Vũ cầm chai rượu giơ cho mọi người nhìn.

Mọi người nhìn vào tờ giấy nhãn hiệu, bên trên có viết — Martell khiến cho tiểu thụ không thể chống cự…

Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, lại nhìn sang mấy chiếc bình khác: Rượu Tequila khiến cho tiểu thụ muốn nhào vào lòng, rượu Rum khiến cho tiểu công cần thêm chút vô độ, rượu Gin dành cho công thụ tâm đầu ý hợp, Vodka dành cho siêu cường quỷ súc công, rượu Vermouth dành cho yêu mị dụ thụ…

“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, tuy rằng không biết nó có nghĩa gì, nhưng ít nhất có thể khẳng định Phong Tiểu Vũ đã lấy nhầm chai, hậu quả phỏng chừng rất nghiêm trọng.

“Nâng hắn lên sô pha để hắn ngủ đi.” Long Tước nói, “Vầy cũng tốt, đỡ phải vướng tay vướng chân.”

Khiết Liêu nắm cổ áo Vương Khải Suất, ném hắn lên sô pha.

Mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống thương lượng, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa mở ra, một mỹ nữ mặc một bộ váy đỏ ôm sát người kéo vali vào, hùng hổ mắng, “Mẹ nó, dám làm bà xấu mặt, cái tên gì gì đó nhất định phải chết, bà đây phải ném mi cho một đám siêu cấp quỷ súc, S cho chết!”

Cô vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn.

“A?” Phong Tiểu Vũ giật mình, “Chị về rồi hả?”

“Ách… Danh Vũ.” Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ nhìn Phong Tiểu Vũ, “Sao về sớm vậy?”

Phong Tiểu Vũ nhún vai.

Long Tước cảm thấy mình tự nhiên xông vào nhà người khác thiệt là kì cục, đang muốn khách sáo vài câu thì đã thấy Phong Danh Vũ đá vali chạy tới nhéo lỗ tai Phong Tiểu Vũ, “Phong Tiểu Vũ! Thằng nhóc chết tiệt!”

“Á á…” Phong Tiểu Vũ oai oái kêu lên.

Tất cả mọi người đều lui ra sau, sao bà chị này dữ quá vậy?

“Cục cưng!” Phong Danh Vũ nhéo tai Phong Tiểu Vũ một lúc, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, “Sao em lại ngoan vậy hả! Chị yêu chết em mà!”

Tất cả mọi người đều có chút phản ứng không kịp.

Đồng thời cũng thấy Phong Danh Vũ xoay đầu, mang ý cười, đánh giá mọi người, hạnh phúc nói, “Thiệt là nhiều cực phẩm mỹ nam!”

“Ách… Chị…” Phong Tiểu Vũ túm lấy tay áo Phong Danh Vũ, muốn nhắc nhở cô kiềm chế lại một chút, nhưng Phong Danh Vũ đã tiến tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc, vươn tay giữ bả vai hắn, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng thụ!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ, gần đây mình ăn kiêng (tự động chuyển đổi từ thụ thành gầy).”

“Đúng vậy.” Lúc này, chẳng biết Lam Minh đã xuất hiện phía sau Miêu Tiêu Bắc từ bao giờ, nhẹ nhàng chạm thắt lưng Miêu Tiêu Bắc, dùng thanh âm trầm thấp, khêu gợi nói, “Em càng ngày càng thụ, anh thật là bối rối mà.”



Một lát sau.

“Chị hai!” Phong Tiểu Vũ lập tức vọt tới đỡ Phong Danh Vũ vừa ngã xuống, “Chị bình tĩnh!”

“Chảy máu mũi rồi.” Bạch Lâu bước tới nhìn, “Có phải nóng trong người không?”

“Có cần gọi xe cấp cứu không?” Long Tước nói.

“Lấy giùm em ly nước.” Phong Tiểu Vũ bóp nhân trung chị mình, hét, “Trời ơi, chỉ bị manh quá ngất xỉu thôi, không phải bị bệnh!”

Một lúc lâu sau, Phong Danh Vũ mới chậm rãi mở mắt, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, “Đời người thật là đẹp…”

Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, Lam Minh ở bên cạnh thì cười ha hả, “Thật thú vị!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook