Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 6 - Chương 55

Nhĩ Nhã

13/08/2016

Miêu Tiêu Bắc cảm giác có một sức mạnh kì lạ muốn thoát ra, trên cổ tay lại vô cùng đau nhức, hắn đồng thời cũng nghe thấy tiếng la hét trong đầu, bên tai vang lên tiếng ầm ầm như nước đổ, đầu đau tới muốn nổ tung. Trước mắt hắn hiện ra vài hình ảnh mơ hồ, hình ảnh chớp đi rất nhanh, chỉ biết là có rất nhiều người, là thời đại hoang dã hay thời cổ đại? Có rất nhiều người chém giết, kỵ sĩ, rồng, quỷ quái, người thú và ác ma ùn ùn kéo đến… Bầu trời mang màu đỏ quỷ dị cùng với sư tử bay lượn…

Sư tử bay lượn?

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên phát hiện một hình ảnh quen thuộc, sư tử bay lượn, ở trên có một người cầm đao đang ngồi trên thân sư tử, xung quanh có một con rồng lớn vờn quanh… Mang vẻ đẹp như một vị thần, tóc dài vàng óng, một mình xông pha giữa bầy ác quỷ, sau đó là một màn huyết tinh, đâu đâu cũng là máu…

Miêu Tiêu Bắc thấy rất rõ khuôn mặt của người kia, là Lam Minh, hắn muốn hét to một tiếng, hắn muốn làm rõ tình huống hiện tại là thế nào, Lam Minh có thể nói cho hắn biết. Nhưng hắn không mở miệng được, hình ảnh trước mắt chuyển sang đặc tả, hắn thấy rõ khuôn mặt của Lam Minh, đó là một khuôn mặt kì lạ. Lam Minh vẫn là Lam Minh, anh tuấn, mang khí chất của đế vương, ngũ quan tuấn mỹ vô song, hào hoa phong nhã…Nhưng mà, Lam Minh kia, trên mặt dính máu, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười tàn nhẫn, nước mắt vương khóe mi, cực kì quái lạ. Tim của Miêu Tiêu Bắc cũng đau theo, giống như bị kim đâm vào… Đầu óc đau muốn nổ tung làm hắn gần như mất đi ý thức, giống như vô số kim châm đâm vào rồi lại rút ra.

Miêu Tiêu Bắc cảm giác thân thể mình như có thay đổi, giống như có gì đó đang tróc ra, là da thịt hay là kim châm đâm vào mình?

Ngay lúc hắn đau đớn muốn chết đi, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, “Tiêu Bắc!”

Rõ ràng sau tiếng kêu đó, Miêu Tiêu Bắc lập tức mở mắt, há miệng phát ra tiếng kêu to… Tiếng la như bị tổn thương rất nhiều, đau đớn tâm can.

Sau tiếng la, Baraga thấy trên làn da trắng trẻo, xuất hiện một loạt kí hiệu màu đen, những kí hiệu đó như tạo thành dây thừng buộc chặt lấy hắn. Mà theo tiếng quát tháo của Miêu Tiêu Bắc, dây thừng càng lúc càng cứng, tựa như chống chọi với sức mạnh bên trong, phù chú màu đen từ trên người hắn bung ra, giằng co trên không trung. Mà Miêu Tiêu Bắc ban nãy vẫn còn thất thần thì lại mở to mắt, nhìn ánh sáng phát trên đỉnh đầu.

“Nguy rồi!” Baraga hô to, cắn ngón tay muốn vẽ gì đó xuống đất, nhưng hắn vừa mới vẽ một vòng quanh Miêu Tiêu Bắc… chợt nghe tiếng quát sắc nhọn… Tiếng hét kia vang tận chân trời, đâm vào lỗ tai đau nhức, chớp mắt, khí đen xung quanh bốc lên, Baraga thấy mình như bị giữ lại, không thể nhúc nhích, mà trong khe hở cửa sổ xung quanh, thậm chí là trong vách tường, đều có khí đen tràn vào cuồn cuộn… Sau một lúc nghi ngờ hắn liền tỉnh ngộ, thất kinh được sự mừng rỡ thay thế, liên tục hô to, “Thì ra là thế, hahahaha!”

Mà không chỉ hắn nghe thấy, mọi người ở bên ngoài cũng nghe được âm thanh kia.

Ầm một tiếng, cảnh tượng trước mắt cực kì kinh động.

Mà Khiết Liêu và Cảnh Diệu Phong cũng đã chạy tới biệt thự.

Trên đỉnh chóp, hào quang cao vạn trượng, giống như một bức tường làm bằng ánh sáng.

Mà trong ánh sáng chói mắt kia, Lam Minh đang ngồi trên lưng Sphinx, bay xung quanh là Lam.

Bộ dáng của Lam Minh cũng không mấy đau đớn, chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm bên dưới, tiếng kêu ban nãy cũng không phải do động vật nào phát ra, mà là bầu trời không biết từ khi nào đã nứt ra thành một lỗ đen! Có vô số linh hồn màu đen đang không ngừng cuồn cuộn trào ra mãnh liệt, bay thẳng xuống biệt thự.

“Chết rồi!” Cảnh Diệu Phong có vẻ rất quen thứ này, muốn chạy tới thì lại nghe phía sau có tiếng la, “Đừng tới gần!”

Cảnh Diệu Phong sửng sốt, xoay đầu lại… là Bạch Lâu. Hắn giống như nhận mệnh lệnh, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Bạch Lâu.

Những người khác cũng chạy tới.

“Đó là cái gì?” Sishir sợ hãi hỏi.

“Không xong rồi.” Long Tước nói, “Baraga chơi quá lố rồi, có lẽ chính hắn cũng không lường trước được kết quả này.”

“Rốt cuộc là sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Chú phong ấn dẫn dắt sức mạnh của Tiêu Bắc.” Bạch Lâu nói, “Nhưng một câu thần chú nhỏ như vậy, căn bản không thể chịu nổi linh lực mạnh mẽ của Tiêu Bắc, tình huống bây giờ có vẻ là thần lực của Tiêu Bắc đã bị gọi về, đang trong trạng thái thức tỉnh, phù chú bó buộc hắn đã bị sức mạnh kia phá vỡ.”

“Những linh thể này là sao?” Khiết Liêu khó hiểu, “Sao lại u ám như vậy?”

“Bởi vì Tiêu Bắc đến từ thời cổ đại, linh lực cũng từ đó mà đến.” Long Tước nhíu mày, “Sức mạnh được tập trung quá giới hạn sẽ trực tiếp mở không gian kia… Những ác linh cũng sẽ từ đó phóng ra!”

“Vậy…” Khiết Liêu sốt ruột, “Lam Minh đứng ở đó có sao không?”

“Lam Minh cũng là người của thời đại đó, hắn đang có ý giúp Tiêu Bắc.” Long Tước cau mày, “Bây giờ chỉ có hai kết quả.”



“Là cái gì?” Tất cả mọi người hỏi.

“Một. Tiêu Bắc không nhận nổi sức mạnh kia, bản thân và Lam Minh sẽ bị nó cắn nuốt, mở cửa cho thế giới thần ma từ thế giới cổ đại.”

“Vậy thì sẽ thế nào?” Mọi người hỏi.

“Đó là thời đại mà mọi người tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy.” Long Tước lạnh lùng nói, “Nơi đó chỉ có giết chóc và tà ác, chẳng có gì khác, con người giống như con kiến bị thần ma giẫm nát dưới chân, cuộc sống chẳng bằng súc vật.”

Mọi người nhíu mày.

“Còn kết quả thứ hai?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Lam Minh giúp Tiêu Bắc tỉnh lại, làm cho hắn kiểm soát được sức mạnh của mình, thu hồi linh lực vào cơ thể, tất cả sẽ trở về bình thường, phong ấn của Tiêu Bắc được giải trừ.”

“Bắc Bắc có thể làm được!” Phong Tiểu Vũ nói, “Nhất định có thể!”

“Linh thể vào như vậy, Tiêu Bắc có bị thương gì không?” Phong Danh Vũ hỏi.

“Chúng ta đi giúp đi!” Đa Mị đề nghị, mọi người đang định chạy vào thì bị Long Tước ngăn lại, “Đừng đi!”

“Vào đó sẽ bị sức mạnh kia nuốt hết!” Bạch Lâu cũng nói, “Đây không phải trò đùa, ở đây chỉ có Lam Minh mới có thể chịu nổi sức mạnh đó!”

Đang nói chuyện, mọi người nhìn thấy linh lực kia càng lúc càng lớn… Ánh sáng cũng càng lúc càng chói, Lam Minh và Sphinx còn có Lam, gần như bị sức mạnh kia cắn nuốt, mà đồng thời, trong không trung xuất hiện một vòng xoáy màu đen… Bầu trời nguyên bản đen xì u ám thì giờ lại bừng sáng, mang một màu đỏ hồng.

“Ánh chiều tà đỏ máu…” Mặt mũi Long Tước trắng bệch, “Đừng vậy chứ… Tiêu Bắc phải chịu đựng!”

Ngay lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên vỗ cánh bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào biệt thự.

“Cổ Lỗ Y!” Phong Tiểu Vũ muốn đuổi theo nhưng bị Long Tước giữ lại, “Từ từ, nói không chừng Cổ Lỗ Y có thể giúp!”

“Sao?” Mọi người nhìn Long Tước.

“Nhưng Cổ Lỗ Y chỉ là một đứa trẻ…”

“Không, bạch long là linh thể rất mạnh, quan trọng là Cổ Lỗ Y sống cạnh Miêu Tiêu Bắc, sinh hoạt cùng nhau mỗi ngày, linh hồn tiếp xúc với nó! Với lại Tiêu Bắc rất thương nó.”

Trong biệt thự lúc bấy giờ.

Baraga đã bị trói trong sức mạnh kia, thân hình của hắn có chút thay đổi, phát ra tiếng kêu đau đớn, hắn sắp không thể giữ được hình người, nửa thân dưới đã khôi phục đuôi rắn, càng lúc càng lớn… Lưỡi cũng dần dài ra, khuôn mặt cũng nhọn lại, tay chân cứng ngắc, không thể cử động. Nhìn Miêu Tiêu Bắc bị vây giữa luồng khí đen, sức mạnh cuồn cuộn bốc lên, Baraga đột nhiên cười ha hả, “Trời cao phù hộ! Trời cao phù hộ! Chúng ta về rồi, về nhà rồi! Quay lại thời đại giết chóc kia đi, giết sạch loài người này đi! Thần ma trở về đi!”

Ngay lúc hắn đang rít gào, Miêu Tiêu Bắc vẫn cứ nhìn chăm chăm vào lỗ hổng chói sáng kia, ý thức dần trở nên mơ hồ… Bầu trời màu đỏ đó, sao quen thuộc như thế…

Khi hắn sắp mất đi ý thức, tự giải trừ tất cả đau đớn, hắn chợt nghe bên tai một tiếng gọi non nớt, “Bắc Bắc!”

Trong chớp mắt, không gian u tối trước mắt Miêu Tiêu Bắc liền biến mất, hắn mơ hồ tìm được vị trí của Cổ Lỗ Y, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nó, cảnh tượng xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng, hắn cũng đồng thời nhìn thấy Lam Minh đang ở giữa không trung.

Lam Minh ban đầu vẫn luôn cau mày, nhưng khi hai ánh mắt gặp nhau, hắn liền nở nụ cười — Làm tốt lắm, Cổ Lỗ Y!

Miêu Tiêu Bắc lập tức tỉnh táo, hắn thấy xung quanh hỗn độn, trong lòng tự hỏi — Sao lại thành ra thế này? Là do mình tạo ra sao?



Ngay lúc hắn đang nghĩ người xung quanh không biết có bị thương không, Lam Minh có chuyện gì không… Bên tai đột nhiên nghe thấy âm thanh vỡ vụn, cả người lập tức buông lỏng.

Hô hấp nhất thời lập tức thông thuận trở lại, giống như bản thân vừa thoát khỏi xiềng xích bó buộc, đau đớn toàn thân cũng biến mất, năm giác quan bắt đầu khôi phục.

Miêu Tiêu Bắc kêu lên, “Lam Minh!”

Tiếng gọi Lam Minh đó vừa vang lên, ánh sáng xung quanh trong chớp mắt biến mất, linh lực to lớn trực tiếp quay về cơ thể hắn, lỗ hổng trên bầu trời cũng khép lại.

Khí đen xung quanh kết tụ, hình thành dạng kết tinh của băng, tiếng vỡ vụn cũng truyền tới, những khí đen kết tụ cùng với gia cụ trong nhà và cả tòa biệt thự, giống như thủy tinh, vỡ thành bột phấn, bay theo làn gió lạnh, biến mất hoàn toàn…

Miêu Tiêu Bắc ngồi phịch xuống đất, nhìn biệt thự biến mất, trên đầu là những ngôi sao lấp lánh, sáng soi rọi đường, xa xa vang lên tiếng gọi của Long Tước, “Tiêu Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, trên đầu vang lên tiếng gầm của Sphinx, Lam lao xuống, vọt về phía Baraga đã trở về nguyên hình.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, nhìn thấy Baraga vọt về phía mình, mồm há to gần như có thể nuốt cả chiếc jeep.

“Bắc Bắc!” Phong Tiểu Vũ cũng kinh hãi la lên.

“Cục cục!”

Ngay lúc Miêu Tiêu Bắc không biết làm sao, chỉ thấy Cổ Lỗ Y lao tới trước mặt mình, há miệng khè lửa với con rắn kia.

“Oanh” một tiếng, một ngọn lửa cực lớn từ họng Cổ Lỗ Y phóng ra, trực tiếp phun vào miệng Baraga.

Baraga đau đớn, lưỡi đã bị thiêu rụi, mắt sung huyết, Cổ Lỗ Y lập tức bay đi chỗ khác, như là muốn giúp Miêu Tiêu Bắc thoát khỏi nguy hiểm, Baraga thẹn quá thành giận, liền đuổi theo Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y dù sao cũng mang vóc dáng nhỏ bé, cố bay nhanh nhưng vẫn bị đuổi kịp, mắt thấy sắp bị cắn, Miêu Tiêu Bắc liền hô to, “Cổ Lỗ Y!” đồng thời cũng duỗi tay ra.

Cổ Lỗ Y liền cảm giác có một sức mạnh rất lớn túm lấy mình, chỉ 1 giây sau nó đã về với vòng tay của Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc bị Cổ Lỗ Y mập mạp va vào ngực, cũng sửng sốt, vươn tay bế nó lên, hai bên nhìn nhau đều vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì điều này mà Baraga cũng sửng sốt, trong nháy mắt hắn ngây ra thì Lam đã bay tới, Lam đã khôi phục nguyên hình, thân hình chẳng thua gì Baraga, nó há miệng để lộ răng nanh, cắn vào cổ hắn…

Baraga gào lên rồi liều mạng vùng vẫy, giữa màn đêm u tối có hai con rồng rắn thật to quấn lấy nhau cắn xé.

“Cái thứ này nhìn đúng là kinh tởm!” Khiết Liêu chạy tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu dìu hắn dậy, “Có sao không?”

“Không sao.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, hắn không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy Cổ Lỗ Y với gương mặt hạnh phúc đang ôm lấy hắn.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay xoa đầu nó, “Cổ Lỗ Y, bạch long quả nhiên là loài bảo vệ trung thành nhất.”

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y càng thêm mỹ mãn.

Trên không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Lam và Baraga đã tách nhau ra.

Sphinx chở Lam Minh lao xuống, Lam Minh hô lên, “Lam! Tránh ra!”

Lam lập tức lui ra sau, Lam Minh liền quơ đao, cùng Sphinx lao về phía Baraga.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc… Có một chàng trai tóc vàng, cưỡi trên một con sư tử có cánh bay lượn trên không, hươ đao hướng về phía đôi mắt đỏ như máu của ác ma, đi theo sau là bàn long màu xanh. Kỵ sĩ đó rất hung tàn, khát máu… Lúc quơ đao chém giết, khóe môi mang theo nụ cười, khi ác ma ngã xuống, khóe mắt sẽ mang dòng lệ… Hắn vì chém giết mà tồn tại, là một tội nhân không được tha thứ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook