Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 6 - Chương 56

Nhĩ Nhã

13/08/2016

Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc vẫn không phân biệt được đây có phải là ảo giác không, hắn lắc đầu, khi mở mắt ra, bầu trời màu đỏ kia quả nhiên là ảo giác, tựa như có gì đó sai sai. Bây giờ nhìn lại, vẫn là màn đêm u tối, chỉ có song phương vẫn chiến đấu không có gì thay đổi.

Sau khi biến thành rắn, thân hình Baraga to lớn tới nổi gai óc, đặc biệt là vảy rắn, cùng với thân hình bị thương huyết nhục mô hồ.

Sphinx mở cánh, bay xuyên qua khe hở mà rắn to uốn éo tạo thành, bình thường trông nó rất lớn, nhưng so với con rắn kia, có vẻ linh hoạt hơn rất nhiều. Lam Minh cầm Minh trong tay, phát ra ánh hào quang rét lạnh, những chiếc vảy trên thân Baraga đương nhiên không thể cản lại sự sắc bén của lưỡi đao, thanh âm kim loại va nhau, toát ra một thứ quỷ dị khác thường.

Đồng thời, mọi người đang đứng xem cuộc chiến cũng phát hiện vảy rắn từ phía trên rơi xuống.

“A!”

Phong Tiểu Vũ đột nhiên la lên, mọi người cúi đầu xem, chỉ thấy chiếc vảy kia lại nhúc nhích.

Sau đó nó đột nhiên bắn lên, giống như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén, hướng về phía Lam Minh và Sphinx.

“Lam Minh!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh kêu lên, Long Tước đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên vai hắn, ý bảo đừng lo.

Quả nhiên, Sphinx lập tức bay đi, đồng thời, Lam Minh cũng nhảy xuống, Baraga thấy Lam Minh chiến đấu một mình, hắn liền thấy có cơ hội, lập tức nhào tới há miệng ra.

Lam Minh thấy Baraga há miệng sắp tới gần, hắn chậm rãi mỉm cười… Con ngươi hình tam giác nhìn chăm chăm vào sắc mặt Lam Minh đang thay đổi, có hơi do dự, chỉ thấy Lam Minh lóe lên… Lúc xuất hiện lại thì đã hiện ra trên lưng Baraga.

Baraga kinh sợ càng nhiều, vặn vẹo thân thể muốn né tránh, nếu Lam Minh chém đứt cột sống của hắn thì nguy to, nhưng động tác của Lam Minh hiển nhiên nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, Lam Minh quơ một nhát dao vào lưng Baraga, vẫn chưa chém đứt, hắn túm chuôi đao đảo về phía trước…

Baraga phát ra tiếng kêu quái lạ, vì bị Lam Minh chém vào yếu điểm, Baraga bắt buộc phải chạy trốn. Nhưng hành động của hắn đều đã nằm trong dự tính của Lam Minh. Lam Minh ôm lấy đuôi hắn, xoay người, Baraga xoay một vòng… Thân hình to lớn vừa lúc va phải chiếc vảy bắn lên lúc nãy. Phần bụng mềm mại bị chém thủng, làm cho hắn hét lên điên cuồng. Tròng mắt đỏ lên, tựa như vô cùng tức giận.

Baraga bắt đầu giãy dụa, hắn điên cuồng la hét, Lam Minh cũng không bắt Baraga mà thả người nhảy lên lưng Sphinx đã chờ nãy giờ.

Nghe thấy Baraga rít gào, Lam Minh đột nhiên hưng phấn, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe tiếng kêu quen thuộc, kèm theo tiếng hô hấp chậm chạp và nhịp tim đập mạnh.

Âm thanh này, hôm ấy ở thư viện, khi Lam Minh tỉnh giấc, hắn đã từng nghe qua.

Baraga xoay người trên không trung, cuồng bạo phóng về phía Lam Minh, Lam Minh đứng trên lưng Sphinx, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đột nhiên mỉm cười, hai tay nâng đao, xông về phía con rắn lớn.

Sphinx đứng phía sau cũng gầm lên, tựa như cũng vô cùng hưng phấn.

Miêu Tiêu Bắc đứng chờ bên dưới, trong tiếng kêu sợ hãi, Lam Minh trực tiếp nhảy vào miệng Baraga… Sau vài giây trầm mặc, thân thể Baraga đột nhiên nứt ra, giống như một sợi dây bị đốt, kéo dài từ đầu cho tới nuôi, đại khái chừng ba giây tạm dừng… Chỉ thấy Baraga điên cuồng hét lên, thân thể phân làm hai…

Lam Minh nhảy ra khỏi thân thể hắn, đáp xuống lưng Sphinx, trên người không hề dính một chút máu… Sau khi thân thể bị nứt làm hai, Baraga giống như một trái đậu, máu tươi đổ ra như thác nước.

Tiếng kêu la của Baraga vẫn còn tiếp diễn, làm cho mọi người đều nổi gai óc, sau vài cái vùng vẫy, hắn rơi xuống đất.

“Nó chết chưa?” Phong Tiểu Vũ hỏi mọi người.

“Chỉ bị thương nặng thôi, xà tộc không dễ chết vậy đâu.” Long Tước nói xong, vỗ nhẹ lên vai Miêu Tiêu Bắc, “Tốt nhất là cậu đuổi hắn về thế giới kia.”

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, xoay đầu nhìn Long Tước.

“Cậu có thể đưa hắn về.” Long Tước thấp giọng nói, “Sức mạnh của cậu đã hồi phục.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày… Tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu bản thân có sức mạnh gì, nhưng hắn vẫn sẵn lòng thử một lần… Con rắn này, xem ra cũng giống như khủng long, sự tồn tại của nó không phải sai lầm, đáng tiếc chỉ xuất hiện ở sai thời đại.

Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc nhìn chăm chú vào con rắn đang nằm trên đất, nhắm mắt suy nghĩ — Quay về thế giới của ngươi đi.

Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, trên bầu trời đột nhiên nổi sấm sét, lốc xoáy hiện ra giữa tầng mây, càng lúc càng lớn, cuối cùng giữa bầu trời xuất hiện một hố đen.

Baraga ngẩng mặt nhìn hố đen, bắt đầu giãy dụa, tựa như muốn bỏ trốn, nhưng bên trong hố đen đã có vài cánh tay màu đen thò ra… Cuộn người Baraga lại, mặc kệ hắn giãy dụa la hét, mang hắn vào hố đen… Sau khi Baraga rời đi, cả vảy và máu cũng được đưa vào hố đen với hắn.

Tất cả đều rất chấn động, nhưng nó lại chấm dứt rất nhanh… Chỉ trong chốc lát, bầu trời đã khôi phục trạng thái bình thường, màn đêm với những ngôi sao lấp lánh, ý đồ như bảo tất cả những gì bọn họ thấy khi nãy đều là ảo giác.

Lam Minh ngồi trên lưng Sphinx, đứng giữa đám mây, nhìn hố đen dần khép lại, tựa như nghe thấy tiếng gào thét chết chóc phát ra từ nó… Lệ khí trên người dần tiêu tán, Minh cầm trong tay cũng khôi phục lại nguyên trạng.

Sphinx xoay đầu nhìn Lam Minh, “Sao? Có đã ghiền không? Cảm giác lâu rồi không có đúng không.”

Lam Minh cong khóe miệng, cũng không tệ lắm.

“Hắc hắc, nhìn bộ dạng khoái chí của ngươi đi, dù sao sức mạnh của Bắc Bắc cũng đã khôi phục, ngươi có thể tùy thời tùy lúc bảo hắn đưa ngươi tới thời đại kia, sau đó mang ngươi trở về.” Sphinx đề nghị.

Lam Minh nhướn mày, “Ê, đừng có nói ta như tên cuồng sát biến thái vậy, nói tóm lại ta chỉ là một khu ma nhân khá là lịch sự.”

Sphinx vẫy cánh, hét về phía Lam đang bay ở phía xa, “Ê, Lam, về thôi!”

Lam ngoan ngoãn bay về, nhập vào cơ thể Lam Minh.

Sphinx đưa Lam Minh xuống đất, nhìn thấy mọi người đang chờ, Miêu Tiêu Bắc đang ôm Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nhìn bọn họ.

“Ai, Lam Minh.” Sphinx xoay đầu nhìn hắn, “Có thấy Cổ Lỗ Y nổi bật hơn ngươi không?”



Lam Minh nhướn mày, “Gì?”

Sphinx liếm mồm, “Nếu mỗi ngày ngươi không đùa giỡn Bắc Bắc, hoặc lâu lâu tỏ phong độ như minh tinh màn ảnh, vậy có phải ngươi chỉ là người qua đường không?”

Lam Minh nhăn mày nhìn Sphinx, “Ý ngươi là mỗi ngày cọ cọ Bắc Bắc, đi làm diễn viên?”

Sphinx lắc lắc người, “Hay chúng ta giết chết Cổ Lỗ Y? Nếu không một ngàn năm sau, nó có thể lấy Bắc Bắc luôn.”

“Sphinx.” Lam Minh cong khóe miệng, “Cổ Lỗ Y và Bắc Bắc không phải tình cảm đó.”

“Sao?” Sphinx không hiểu, ngẩng đầu nhìn Lam Minh, “Có ý gì?”

“Tiêu Bắc cho Cổ Lỗ Y tình thương của một người cha, cho nên Cổ Lỗ Y báo đáp hắn.” Lam Minh thản nhiên nói, “Ta và Tiêu Bắc chỉ là hai người độc lập bị bùa chú giữ lại bên cạnh nhau, tình cảm là thứ hai bên cùng cho đi thì mới có thể phát triển. Có điều chấp nhận một quái vật không biết kính trọng còn khó hơn là nhận một thằng nhóc đáng yêu làm con.”

Sphinx cười, “Ta còn nghĩ là ngươi đã động lòng rồi.”

Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc cách đó không xa, “Muốn làm một tên quái vật còn không biết mình sống bao lâu động lòng rất khó, chỉ có thể mặc cho số phận… Nhưng ta đúng là rất thích Tiêu Bắc… hắn rất dễ thương.”

Sphinx gật đầu, “Ừ… ta cũng vậy, dáng người… chậc chậc!”

Vừa dứt lời Lam Minh đã đấm cho một cái, “Dẹp đi! Nếu có ngày có ai nói ngươi chiếm đoạt lợi thế của ta, ta đảm bảo sẽ giết ngươi đầu tiên!”



Đáp xuống mặt đất, Miêu Tiêu Bắc chạy tới hỏi Lam Minh, “Anh có sao không?”

Lam Minh lắc đầu, vươn tay chỉ Cổ Lỗ Y trong lòng Miêu Tiêu Bắc, “Làm tốt lắm, Cổ Lỗ Y.”

“Oáp ~” Cổ Lỗ Y thỏa mãn ngáp một cái, xem ra nó đã cảm thấy mệt.

“Này!” Bạch Lâu tới phía trước kiểm tra đột nhiên kêu một tiếng, “Ở dưới biệt thự có tầng hầm, hình như là chính là quan tài cổ kia!”

Mọi người chạy tới xem, quả nhiên, trên mặt đất có một cái nắp đậy màu vàng… Một quan tài hình vuông.

“Mở ra xem đi.” Khiết Liêu đề nghị, vươn tay cùng Đa Mị, mở chiếc nắp ra, nó cực kì nặng.

Mọi người nhìn vào trong, chỉ thấy tối đen như mực.

Lam Minh vươn tay bế Cổ Lỗ Y, “Cho chút ánh sáng đi.”

Cổ Lỗ Y phùng má, thổi ra một ngọn lửa.

Mọi người nương theo ánh lửa nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên trong có rất nhiều quan tài nhỏ.

“A!” Sphinx mở nắp một quan tài ra, “Là thú một sừng!”

“Đều là xương khô!” Bạch Lâu và Long Tước nhảy xuống dưới, từ hốc mắt của thú một sừng lấy được một con mắt… đều bị ô nhiễm.

“Bị ô nhiễm rất nhiều!” Sishir ngồi xổm xuống chỉ mấy quan tài khác, ở trên nắp quan tài có vẽ bùa chú, “Đây là chú gọi về và chú ác hóa, hắn dùng phương pháp từ xưa để làm sống lại những loài đã bị diệt sạch.”

“Những quan tài này hình như được đặt dưới sô pha.” Cảnh Diệu Phong nói, “Xem ra, Baraga muốn dùng linh lực của Tiêu Bắc để làm những loài đã tuyệt chủng này sống lại, hơn nữa còn phong ấn Lam Minh, nhưng hắn không ngờ lại không kiểm soát được linh lực của Tiêu Bắc.”

“Long Tước.” Sishir ngoắc ngoắc, “Lấy mấy con mắt ra đưa cho Bắc Bắc tẩy rửa rồi mình trả lại cho Poseidon.”

Long Tước gật đầu, hắn mở nắp quan tài, lấy nguồn ô nhiễm.

Bạch Lâu đứng ở góc sáng sủa, tìm được một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là cái gì?” Hắn cầm chiếc hộp lên, mở ra… bên trong có một trục cuốn.

“A!” Bạch Lâu hét lên một tiếng, mọi người đều giật mình, Bạch Lâu cầm trục cuốn bên trong ra, nói, “Là vũ dạ tập!”

Lam Minh nhảy xuống, cầm trục cuốn mở ra xem, gật đầu, “Đúng là một phần của vũ dạ tập! Chú gọi về và chú ác hóa này nọ đại khái đều học từ đây.”

Mọi người vui sướng, đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Miêu Tiêu Bắc cầm lấy vũ dạ tập từ tay Lam Minh, mở ra xem, bên trong vẫn là những điệu múa hiến tế, cùng với bùa chú, nhưng lần này xem nó… Miêu Tiêu Bắc phát hiện ra, hắn hiểu!

“Tôi xem hiểu!” Miêu Tiêu Bắc thốt lên.

“Cậu đương nhiên là hiểu.” Long Tước leo lên, “Những thứ ghi bên trong vốn cũng chỉ có người trời mới hiểu, khả năng nhận thức về những văn tự này của cậu là trời sinh.”

“Chúng ta cũng đem quan tài này đi đi.” Long Tước nói, “Thứ này có thể trừ tà!”



“Cậu muốn bán nó?” Lam Minh nhìn Long Tước với ánh mắt khinh bỉ.

Long Tước nhìn trời.



Sau một ngày bận rộn, mọi người cũng về tới biệt thự.

Vòi sen trong phòng tắm của Lam Minh vẫn còn hư, hắn vẫn chạy sang phòng tắm của Miêu Tiêu Bắc tắm ké.

Miêu Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y vào bồn ngâm, Lam lượn vòng vòng trong nhà tắm, Miêu Tiêu Bắc cầm bàn chải, cọ rửa thân thể cho nó.

“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên gọi một tiếng.

“Sao?” Lam Minh đáp lại, vươn tay đẩy Lam đang thoải mái vẫy vẫy đuôi ra.

“Anh sống ở chỗ kia bao nhiêu lâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh sửng sốt, “Ở đâu?”

“Chính là… cái nơi có bầu trời màu hồng.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.

Lam Minh ngập ngừng, nở nụ cười nói, “À, cảnh mà cậu nói gọi là ánh chiều tà màu máu.”

“Tên gọi cũng đẹp nhỉ.” Miêu Tiêu Bắc dựa vào thành bồn, Cổ Lỗ Y cầm bông tắm chạy tới chạy lui trên lưng Lam, chà một hồi bong bóng bay khắp nơi.

“Cũng lâu lắm đi.” Lam Minh nói, “Tôi sinh ra ở đó.”

“Vậy sao anh lại khóc?” Miêu Tiêu Bắc vẫn luôn để ý tới chi tiết này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Lam Minh hơi dừng tay, thật lâu sau mới xoay đầu nhìn, “Không có, cậu nhìn nhầm rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi nhìn thấy rõ ràng.”

“Cậu hoa mắt rồi.”

“Rõ ràng là có!”

“Không có!”

“Khóc có gì mà ngại, mắc gì không dám nhận?”

“Không!”



Kết quả của cuộc tranh luận là Lam Minh không thừa nhận, Miêu Tiêu Bắc cũng thua.

Tối hôm đó, Miêu Tiêu Bắc không ngủ được, hắn lấy vũ dạ tập dựa vào đầu giường, mở ra xem.

Cổ Lỗ Y đã ngủ say, Sphinx nằm trên thảm ngoài cửa, Miêu Tiêu Bắc có thể nghe thấy tiếng nó ngáy.

Xem một hồi, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Lam bay vào.

“Lam?” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam bay lên giường, lựa một góc độ thoải mái, còn nằm lên gối đầu, hắn có chút dở khóc dở cười.

Gần đây Lam thường xuyên thoát khỏi thân thể Lam Minh, ngủ bên cạnh hắn, nhưng sao hôm nay lại chạy qua đây? Mộng du sao?

Bởi vì hình thể của Lam rất lớn, Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y lo lắng, suy nghĩ có nên tặng chỗ ngủ cho nó luôn không.

Chính lúc này, chợt nghe Lam mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Bắc Bắc.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình, xoay mặt nhìn Lam, nó rất ôn hòa, đôi mắt hơi khép, tròng mắt màu xanh, còn xanh hơn cả biển.

“Ngươi…” Miêu Tiêu Bắc nhích sang một bên, Lam biết nói.

“Lâu lâu ta sẽ tỉnh táo được một lúc.” Lam điều chỉnh tư thế, thấp giọng nói, “Sức mạnh của ngươi đã hồi phục, linh lực có thể giúp ta duy trì sự tỉnh táo, lâu lắm rồi không nổi điên.”

“À.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Ngươi có muốn biết quá khứ của Lam Minh không?” Lam cuộn người, giương mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Ngươi muốn nói cho ta biết? Lam Minh mà biết hắn có giận không?”

Lam lắc đầu, “Ta cảm thấy ngươi nên biết về chuyện này, một chuyện thuộc về quá khứ của Lam Minh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook