Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 65

Nhĩ Nhã

18/08/2016

Sau vụ án của Tào Linh, Miêu Tiêu Bắc sinh ra hứng thú với chuyện nhân quả báo ứng. Hắn tra xét rất nhiều tài liệu, còn xem vài cuộn phim, hơn nữa trong lúc xem vũ dạ tập còn phát hiện rất nhiều thần chú dùng để nguyền rủa, mang chút báo ứng không thể báo trước. Vì thế, Miêu Tiêu Bắc kiên định cho rằng, người đang làm trời đang nhìn, không được làm người xấu.

Sau đó lại trải qua nửa tháng nhà nhãn, thành phố S chào đón cơn nóng hừng hực, cả thành phố như nước sôi, Miêu Tiêu Bắc đang trong kỳ luyện tập nên gầy đi không ít, Lam Minh cũng chịu không nổi, rủ Khiết Liêu đi bơi, chỉ có duy nhất Cổ Lỗ Y, trời nóng như thế này mà nó chui vào thảm dê nằm ngủ, thoải mái toàn thân đỏ rực, mùa đông Miêu Tiêu Bắc rất thích ôm Cổ Lỗ Y, giống như cái lò sưởi vậy, Cổ Lỗ Y thì ghét mùa đông… Mang Cổ Lỗ Y trong túi bây giờ y như mang quả cầu lửa.

Chiều hôm nay, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ kết thúc buổi luyện tập, đang thay quần áo trong phòng thì lão Dương đi tới, đưa cho hai người bốn tờ giấy, “Tiêu Bắc, tối đi chơi đi con.”

“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy nhìn nhìn — Vé tham dự Carnival?

“Gần đây mới mở công viên trò chơi, đêm nay có lễ Carnival, con gái chú kiếm được mấy tấm vé mà tối nay nó phải học thêm không đi được, nó đưa mấy tấm vé này cho chú.”

“Oa… Nghỉ hè rồi mà còn phải học thêm?” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, “Học sinh bây giờ thật vất vả.”

“Hết cách rồi, học sinh thời nay cạnh tranh dữ lắm.” Lão Dương lắc đầu, nói xong liền đi.

Miêu Tiêu Bắc đưa vé cho Phong Tiểu Vũ, “Cậu đi chung với Sishir, Đa Mị đi, nóng quá, tôi ở trong phòng ngủ còn sướng hơn.”

“Bắc Bắc, anh không đi hả?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Công viên đó có nhiều trò vui lắm, Sishir cũng đi rồi.”

“Đi lúc nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Con nít đúng là nhanh thật.”

“Hình như chị em cũng có cổ phần cho nên ngày đầu tiên đã phát vé miễn phí cho trẻ em, Long Tước đưa Sishir đi chơi, tối nay hình như còn định dẫn Sishir đi xem kịch thiếu nhi.”

“Kịch thiếu nhi?” Trên mặt Miêu Tiêu Bắc mang vẻ phức tạp, “Kịch gì…”

“Ba con heo.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm, “Em cũng muốn xem, xem xong đi ăn kem với Đa Mị.”

“Vậy à, vậy cậu không đi sao?” Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn tấm vé, lúc này, Cổ Lỗ Y chui từ trong balo ra, đáp lên cánh tay Miêu Tiêu Bắc, mở to mắt nhìn mấy tấm vé, “Cục.”

“Cổ Lỗ Y muốn đi?” Miêu Tiêu Bắc cười hỏi.

“Ừ!” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Vậy dẫn Cổ Lỗ Y đi, rủ thêm Lam Minh… còn hai vé, rủ ai bây giờ.”

“Rủ Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong đi anh!” Phong Tiểu Vũ cười xấu xa, “Nói nhỏ với Cảnh Diệu Phong, đừng có kể cho Bạch Lâu nghe, sau đó hẹn gặp ở khu trò chơi, anh chuồn trước với Lam Minh, để hai người đó đi chung!”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhìn Phong Tiểu Vũ, “Bạch Lâu không có vui đâu.”

“Nhưng Cảnh Diệu Phong vui mà! Hai người này cũng trải qua một ngàn năm rồi, nên làm hòa đi.”

Phong Tiểu Vũ nói xong, xếp quần áo vào, nói, “Em đi mua bánh pudding với đồ ăn tối cho Sishir trước.” Nói xong liền bỏ chạy.

Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y, “Hoạt bát ghê.”

“Uhm uhm.” Cổ Lỗ Y gật đầu.

Lúc này, chuông di động vang lên.

Là Lam Minh, hắn nói đang bị kẹt xe, khoảng hai mươi phút nữa mới tới, bảo Bắc Bắc ăn uống đỡ gì chờ hắn.

“Cổ Lỗ Y, chúng ta đi uống nước ha?” Miêu Tiêu Bắc cúp điện thoại, bước ra ngoài.

Người trong nhà hát đã về hết, trên hành lang trống rỗng, ánh nắng rọi vào cửa sổ, nhìn có vẻ thanh thản. Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ… Trong thư viện cũng có hành lang giống như vầy, không biết đã sửa xong chưa.

Đang suy nghĩ miên man, bên tai vang lên tiếng “Cộp cộp cộp” giống như tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất.

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này trong hành lang không có ai, chẳng lẽ là nữ diễn viên? Nhưng nữ diễn viên trong đoàn kịch, đặc biệt là người thường xuyên múa rất ít mang giày cao gót, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến chân.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng rõ, Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, ở góc hành lang phía trước xuất hiện thân ảnh một cô gái, hắn mau chóng nhét Cổ Lỗ Y vào balo, làm như không có việc gì đi tiếp.

Càng bước tới gần, gương mặt cô gái kia càng hiện rõ.

Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, cô gái này khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc đầm màu đỏ hung, tóc đen, làn da trắng như tuyết, môi đỏ, đeo kính râm, trông rất sang trọng. Đặc biệt là chiếc đầm khoét sâu, ngực lộ ra vừa đủ, toát ra nét quyến rũ của người Á châu.

Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ… Đừng nói đây là minh tinh nào đi nha, nhà hát này là của Phong Danh Vũ cho nên cũng có không ít ngôi sao tới đây tổ chức hoạt động.

Miêu Tiêu Bắc đi từ xa đã nghe thấy mùi nước hoa, nhưng nó khá gay mũi, nhưng mùi thì khá đặc biệt, chắc là hàng hiệu gì rồi.

Mà ngay lúc hai người lướt qua nhau, cô gái kia đột nhiên lảo đảo ngã xuống.

Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, thấy cô mang đôi guốc cao hơn 10cm, trong lòng nói — Con gái bây giờ bị khùng hả? Ra đường như đi cà kheo, có ngày té lòi bản họng.

Tuy rằng cảm thấy cô gái này đột nhiên xuất hiện có chút quái dị, nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn lịch sự đỡ cô đứng lên, hỏi, “Cô không sao chứ?”

“Không sao, cám ơn.” Cô gái mỉm cười.

Miêu Tiêu Bắc nói, “Cô cẩn thận, sàn nhà ở đây khá trơn, cô có thể vào phòng luyện tập lấy dép đi đỡ.”

“Ừ… phòng luyện tập ở đâu?”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ, dù sao cũng phải chờ Lam Minh hai chục phút, vậy làm người tốt đi, lên tiếng, “Tôi đi lấy cho cô, cô ngồi chờ ở đây đi.”

“Được, cám ơn.” Cô gái rất cảm kích.

Miêu Tiêu Bắc bước nhanh về phòng luyện tập, tìm một đôi dép, sau đó quay lại, nhưng mà… Lúc Miêu Tiêu Bắc trở lại hành lang, ở đó chẳng có ai, cô gái kia cũng biến mất.

“Hở?” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, sờ sờ đầu, gọi một tiếng, “Cô gì ơi?”

Nhưng không có ai trả lời, hai bên cũng không có phòng, đột nhiên biến mất?

Nhưng mà Miêu Tiêu Bắc tính toán, bản thân đi lấy dép tới chỉ mất hai phút, có thể đi đâu được?

“Cổ Lỗ Y có thấy ai không?” Miêu Tiêu Bắc cúi đầu hỏi.

Cổ Lỗ Y ngồi trong balo, cũng bưng cằm, vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng mặt hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Quỷ quỷ?”

Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, “Không phải chứ… Giữa ban ngày mà, với lại nãy anh mới đỡ cổ, cũng đâu thấy gì lạ đâu.”

“Uhm.” Cổ Lỗ Y vuốt cằm gật đầu, nó cũng không thấy gì lạ.

Lúc sau, Miêu Tiêu Bắc cầm dép đi một vòng, nhưng vẫn không tìm được cô gái nọ.

“Kì lạ.” Miêu Tiêu Bắc bỏ cuộc, đem dép lê trả về phòng luyện tập, rời khỏi rạp hát.

Bước ra cửa thì thấy chú bảo vệ đang ngồi đọc báo, Miêu Tiêu Bắc bước tới hỏi, “Chú Lưu.”

“A, Tiêu Bắc, tập xong rồi?” Chú Lưu làm ở đây đã lâu, cũng có quen biết Miêu Tiêu Bắc bọn họ.

“Chú có thấy một cô gái mặc đầm đỏ không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Chú Lưu nghĩ nghĩ, “Cô nào?”

“Cái cô đẹp đẹp mặc rất là gợi cảm đó.” Miêu Tiêu Bắc nói.

Chú Lưu bị hắn chọc cười, “Ai, chú nói nè Tiêu Bắc, mắt chú có thể không nhìn thấy hết nhưng người đẹp là đảm bảo thấy, nhưng mà người đẹp mà con nói nếu là thật thì chắc là quỷ rồi.”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Có đường khác vào nhà hát không chú?”



“Đi đường hầm có thể vào… đi từ trước sân khấu cũng vào được, nhưng mà mấy cửa khác có gắn camera, chú có thể thấy hết.”

“Có thể bật cho con coi không chú?” Miêu Tiêu Bắc chui vào phòng.

Chú Lưu bó tay, đành phải mở cho hắn coi… Nhưng mà trong màn hình chẳng có cô gái nào giống như vậy cả.

“Còn camera ở cửa sau đâu chú?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Cái đó chỉ có phòng quản lý thấy, phải có chìa khóa mới vào được.” Chú Lưu cũng hết cách.

“Dạ…” Miêu Tiêu Bắc cau mày ra ngoài, trong lòng vẫn tràn ngập nghi ngờ, nếu đó thật sư là quỷ, thật ra không thấy cũng tốt, nhưng nếu là người thì cô ta đã xảy ra chuyện.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng người nói, “Làm gì vậy? Còn nhăn trán nhăn mày suy nghĩ cái gì?”

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên… là Lam Minh.

“Tôi còn nghĩ cậu đang đi uống nước, sao lại đứng đây phơi nắng?” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc lên xe, trong xe bật máy lạnh, cơn nóng bên ngoài lập tức tiêu tan, Cổ Lỗ Y ngáp một cái, bay ra sau, nằm trên lớp lông mềm mại của Sphinx, chuẩn bị ngủ một giấc.

Miêu Tiêu Bắc ngồi trên xe, kể lại cho Lam Minh chuyện vừa xảy ra.

“Cô gái mặc đầm đỏ?” Lam Minh có chút khó hiểu.

“Tiêu Bắc.” Sphinx trêu chọc hắn, “Có phải trời nóng quá bị ảo giác?”

“Làm gì có, Cổ Lỗ Y cũng thấy mà!”

“Ừ!” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Rõ ràng trời sáng, cũng không có nhiều quỷ ra đường quậy phá.” Lam Minh nói, “Cũng có thể có việc gấp, đừng nghĩ nhiều.”

Miêu Tiêu Bắc đành phải gật đầu, không suy nghĩ nữa, hỏi Lam Minh tối nay có muốn đi công viên trò chơi không, Lam Minh vui vẻ đồng ý, hai người trên đường chạy ngang qua cảnh cục, tới tìm Cảnh Diệu Phong.

Cảnh Diệu Phong nghe Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh tạo cơ hội cho hắn và Bạch Lâu, tất nhiên là đồng ý, chuẩn bị đi ăn cùng hai người sau đó đi chơi, đột nhiên có thuộc hạ chạy vào nói, “Cục trưởng, có người chết.”

Cảnh Diệu Phong thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn hai người — Xem ra không đi được rồi.

“Ai chết?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“Lí Long.”

“Lí Long nào?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, “Là đại gia kia hả?”

“Chính hắn.” Cảnh viên gật đầu, “Hôm nay lúc bảo mẫu quét dọn vệ sinh thì phát hiện hắn chết trên cái thớt gỗ.”

“Sao?” Cảnh Diệu Phong chau mày, “Chết ở đâu?”

“Lúc phát hiện ra, hắn đã bị chặt ra từng miếng, đặt trên mặt thớt, như là chuẩn bị bỏ vào nấu.”

“Biến thái!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Sao lại có vụ án biến thái như vậy!”

“Lí Long kia cũng xem như là người bất nhân thất đức, đại khái có người vì dân trừ hại.” Cảnh viên nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc trong chốc lát, mặt đỏ lên, lấy cuốn sổ ra đưa tới, “Có thể ký cho tôi không, bạn gái tôi rất thích anh…”

Miêu Tiêu Bắc cười, ký tên cho hắn.

Lam Minh liếc mắt nhìn nhau — Ấy chà, cũng nổi tiếng nha.

“Tôi tới xem hiện trường, còn thời gian thì sang chỗ các anh.” Cảnh Diệu Phong thu xếp văn kiện, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Giúp tôi ổn định Tiểu Lâu.”

“Yên tâm.” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh gật đầu, Cảnh Diệu Phong bước đi, Lam Minh như cũng muốn đi theo, bị Miêu Tiêu Bắc túm lại, “Không được đi xem cái thứ ghê tởm đó!”

Vì thế, Lam Minh liền bị Miêu Tiêu Bắc kéo đi ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, có tổng cộng sáu người tới xin chữ ký, ba người tới xin chụp hình.

Lam Minh một tay nâng cằm, nhìn Miêu Tiêu Bắc lấy ốc đút Cổ Lỗ Y trong balo một cách nhanh chóng, nhịn không được hỏi, “Bắc Bắc, dạo này cậu làm gì vậy? Sao tự nhiên nổi tiếng dữ?”

“À… Chắc là tại đài truyền hình quay lại chiếu lên TV.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Dù sao TV vẫn là thứ được truyền bá rộng rãi nhất.”

“Hy vọng sẽ không kéo đám ong, ruồi tới.” Lam Minh nói nhỏ, nói xong liền húp canh.

“Không…” Miêu Tiêu Bắc chưa nói xong đột nhiên trước mắt lóe lên gương mặt quen thuộc, còn có cảm giác nổi da gà.

“A!”

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc hoảng sợ, “Có chuyện gì?”

“Người kia ở gần đây!” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh.

“Ai?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc căng thẳng, vươn tay cầm tay hắn, Cổ Lỗ Y quăng vỏ ốc ra ngoài, nằm ườn ra thỏa mãn.

“Chính là người chúng ta gặp ở nhà xưởng, anh gọi hắn là Rafah đó!”

Lam Minh nghe xong cũng xoay đầu nhìn một vòng, “Cậu thấy hắn ở đâu?”

“Tôi mới cảm giác nhìn thấy, mặt nạ của hắn tôi nhớ rất rõ!” Miêu Tiêu Bắc có chút hoảng hốt, “Anh đoán coi sao hắn lại xuất hiện?”

Lam Minh lắc đầu, “Quên đi, kệ hắn.”

Miêu Tiêu Bắc tiếp tục tìm, lại bị cô gái đi lướt qua cửa sổ thu hút. Đúng là cô gái mặc đầm đỏ xuất hiện trong nhà hát, Miêu Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, nhìn xem có phải cô ta không?”

Cổ Lỗ Y nhô đầu nhìn, gật đầu, “Cục cục!”

“Quả nhiên không sao.” Miêu Tiêu Bắc yên lòng, không sao là được rồi, xem ra là có việc gấp, vì thế liền không nghĩ nhiều.

Ăn cơm xong, hai người gọi điện kêu Bạch Lâu tới đây, cùng đi Carnival.

Mọi người quyết định chơi tàu lượn siêu tốc, làm cho Cổ Lỗ Y vô cùng hưng phấn, không chịu ở trong balo, Miêu Tiêu Bắc đành phải giữ nó không cho bay lung tung, nhìn trái nhìn phải, sao Cảnh Diệu Phong chưa tới?

Lam Minh mua kem tới, thừa dịp Bạch Lâu không để ý, thấp giọng nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cảnh Diệu Phong chắc không tới được.”

“Sao vậy?”

“Tôi vừa mới xem tin tức trong quán kem, ngoại trừ Lí Long còn có mấy người có tiếng tăm khác cũng chết, chết kiểu này rất ly kì, cảnh sát xem ra đã tính vụ này là án liên hoàn.”

“Có chuyện này sao?” Miêu Tiêu Bắc ngạc nhiên, “Người bị giết đều giàu có?”

“Nói chính xác là người giàu nhưng mang tiếng ác ôn.” Lam Minh nhướn mày, “Có cảm giác vì dân trừ hại.”

“Thật sao…” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, “Hắn không trốn đi được hả? Vậy uổng quá rồi.”

Lam Minh nhún vai, “Cho nên chúng ta phải cố gắng câu giờ!”

“Hai người đang nói gì vậy?”

Hai người đang thương lượng đối sách thì Bạch Lâu để ý hỏi.



“Không có gì.” Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc lắc đầu.

“Tự nhiên tới đây hai người cứ thần bí kiểu gì ấy.” Bạch Lâu nghi ngờ, “Giống như đang đợi ai vậy, còn hẹn ai nữa hả?”

“Không có!” Hai người lập tức lắc đầu.

Bạch Lâu nheo mắt, trong mắt không có chút nào tin tưởng.

Lúc này, xa xa vang lên tiếng kèn trống, Carnival đã bắt đầu, đoàn xe đã bắt đầu diễu hành.

Bạch Lâu liếm kem, chạy đi xem đoàn xe.

Miêu Tiêu Bắc thở phào, Lam Minh khoác tay lên vai hắn, cùng đi về phía trước.

“Khoác vai làm gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy hai người đàn ông kề vai nhau đi xem đoàn xe có chút mất tự nhiên, liền nhích nhích ra xa.

Lam Minh cười, “Đi công viên rất thú vị, tôi còn là lần đầu tiên đến, cái vòng xe to kia trông có vẻ vui, chúng ta có thể lên đó tâm tình!”

“Biến.” Miêu Tiêu Bắc đạp một cái, đi tiếp, Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, kéo Lam Minh, “Anh coi Lâu đi đâu vậy?”

Lam Minh nhìn theo hướng tay của Miêu Tiêu Bắc, chỉ thấy Bạch Lâu vội vã chạy theo một chiếc xe.

“Mau chạy theo!” Miêu Tiêu Bắc nói.

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc chạy đi, hắn cũng đuổi theo, mới chạy vài bước, bỗng nhiên bên ngoài lóe lên một bóng người, Lam Minh sửng sốt, xoay đầu nhìn.

Đó là một người áo đen, khoác áo choàng, thoạt nhìn như nhân viên trong công viên giả làm phù thủy, nhưng Lam Minh cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên cơ thể đối phương.

Lam Minh dừng lại, không đuổi theo Miêu Tiêu Bắc nữa, xoay người đuổi theo người áo đen, động tác người này rất nhanh, lách qua đám đông, Lam Minh cũng nhanh chân đuổi theo.

Miêu Tiêu Bắc đuổi kịp Bạch Lâu, “Có chuyện gì vậy?”

“À… tôi vừa mới thấy một vong hồn con nít.” Bạch Lâu nói, “Hai ngày trước có một thằng bé bị tai nạn xe chết ở đây mà? Có thể là thằng bé đó, tôi muốn siêu độ cho nó.”

“Có thấy không?”

“Không thấy.” Bạch Lâu nhún vai, “Ở đây đông người quá.”

“Phân công ra tìm đi.” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại… nhưng không thấy Lam Minh đâu.

“Ủa? Lam Minh đâu? Lạc đường rồi sao.”

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y ngẩng đầu nói vài câu, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

“Sao thế?” Bạch Lâu hỏi.

“Cổ Lỗ Y nói Lam Minh đuổi theo một người áo đen.” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, Lam Minh không nói tiếng nào bỏ đi, vậy chắc hẳn đó là một người khá quan trọng.

Lúc này, Bạch Lâu đã tìm ra thằng bé đó, kéo nó vào một con hẻm nhỏ để siêu độ, Miêu Tiêu Bắc đứng ở ngoài canh chừng, thuận tiện nhìn xung quanh, xem Lam Minh có về không.

“Ây?”

Đang lo lắng tìm Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhìn thấy có ba người trẻ tuổi ăn mặc quái dị bước tới gần hắn, vây xung quanh.

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, giương mắt nhìn, ba tên nhóc ăn mặc quái dị, tóc vàng kim, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, xem ra gặp phiền phức rồi.

“Sao đi chơi một mình buồn vậy? Đi chung ha?” Ba người này không đàng hoàng, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, chết chắc! Ai ngờ lại gặp lưu manh! Miêu Tiêu Bắc vì tướng mạo xuất chúng mà thường gặp phiền phức, nhất là ở nơi phức tạp như thế này.

“Bạn tôi sắp tới rồi.” Miêu Tiêu Bắc có chút không kiên nhẫn, muốn đuổi người.

“Hở?” Có một người không sợ chết bước tới gần, hỏi, “Là bạn trai hay bạn gái?”

Miêu Tiêu Bắc đành phải ôm chặt balo không cho Cổ Lỗ Y bay ra đánh người.

Mà đám người kia cũng để ý trong balo của hắn hình như có đồ tốt, liền cười hỏi, “Trong balo có cái gì nha?”

“Đúng vậy, có bảo bối gì mở ra cho tụi tao xem!”

Miêu Tiêu Bắc muốn chạy nhưng bị kéo lại, trong lúc giãy dụa có một tên nhanh tay đút tay vào balo.

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, sợ Cổ Lỗ Y bị bắt, nhưng chợt nghe tiếng người kia hét thảm, rút tay ra, trên tay hắn xuất hiện mấy dấu răng.

“Sao lại vậy?” Hai tên côn đồ bên cạnh hỏi.

“Trong balo hắn có con gì đó…”

“Giật lấy xem!” Hai tên khác nhào tới, Miêu Tiêu Bắc lui ra sau, nhưng không dám nghĩ bậy bạ, lỡ chết người thì sao, đành phải nghĩ… đánh ngã!

Quả nhiên, ba tên côn đồ liền bị té dập mặt… Chẳng qua, bọn họ không phải vô duyên vô cớ bị té, mà bị người phía sau đạp.

“Bắc Bắc!”

Lúc này, Miêu Tiêu Bắc nghe thấy giọng Bạch Lâu ở phía sau.

Bạch Lâu đi từ xa đã thấy có người vây quanh Miêu Tiêu Bắc, lập tức chạy tới giúp, nhưng chạy tới nơi thì đã thấy ba tên côn đồ bị đánh ngã, mà phía sau ba người họ có một thanh niên trẻ tuổi.

Đó là một nam thanh niên, hơn hai mươi tuổi, đeo kính đen, mặc áo sơmi quần jean, trông khá nhã nhặn.

Hắn hình như từng tập võ, động tác rất nhanh, sau khi giải quyết xong bọn côn đồ, liền giương mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Có sao không?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Tôi không sao… cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Nói xong, người nọ liếc mắt nhìn Bạch Lâu, “Bạn trai của anh?”

Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Không phải… sao có thể…”

“A…” Nam sinh thở nhẹ, “Vậy thì tốt quá.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc nghe không hiểu.

“Không.” Nam sinh lấy kính xuống, nghiêm túc hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tôi cứu anh một mạng, vậy anh giúp tôi một chuyện, được chứ?”

Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu thẳng thắn, “Chuyện gì?”

“Làm bạn trai của tôi một đêm.” Nam sinh cười nói.

Miêu Tiêu Bắt đỏ mặt… Vấn đề này nói với nữ còn hợp lý… Miêu Tiêu Bắc buồn bực, chẳng lẽ mình giống gay lắm sao?

“Một đêm thôi!” Nam sinh cười khẽ, chắp tay lại, “Giúp tôi đi, được không?”

“A…”

Không đợi Miêu Tiêu Bắc trả lời, chợt nghe phía sau nam sinh vang lên một giọng nói ai oán, “Bắc Bắc, em dám cắm sừng lên đầu anh?”

Mặt Miêu Tiêu Bắc liền tối sầm.

Đồng thời, nam sinh kia liền cảm giác có một lực rất mạnh vỗ lên vai mình, xoay đầu nhìn, chỉ thấy một người ngoại quốc tóc vàng với khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng giọng nói lại vô cùng âm trầm, “Thằng nhóc, muốn chết rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook