Quyển 9 - Chương 66
Nhĩ Nhã
18/08/2016
Biểu tình của Lam Minh như muốn ăn thịt người, Miêu Tiêu Bắc lập tức giữ hắn lại, tránh cho hắn gây ra chuyện đổ máu.
Người kia nhún vai, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ý tôi cũng không muốn làm gì anh, chỉ muốn nhờ anh giúp tôi một việc, nếu không chỉ sợ sẽ có tai nạn chết người.”
“Chết ai?” Miêu Tiêu Bắc thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, liền hỏi.
Nam sinh vỗ trán, “Quên giới thiệu, tôi là Lưu Tẩm, có rất nhiều tiền.”
Miêu Tiêu Bắc xém nữa là cười ha hả, ai lại đi giới thiệu bản thân như thế?
Lam Minh cau mày, thấy đối phương giơ tay muốn bắt tay với Miêu Tiêu Bắc, hắn liền bắt lấy, dùng sức, “Tôi là Lam Minh, rất muốn đánh cậu!”
“A… mạnh dữ ha!” Lưu Tẩm bị Lam Minh bắt tay tới mức xương kêu răng rắc, cũng may có luyện võ nếu không chắc gãy xương rồi. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy nếu tiếp tục sẽ có chuyện không may, liền kéo Lam Minh lại, nháy mắt — Đừng có ăn hiếp con người!
“Cậu vừa nói chết người gì?” Bạch Lâu hỏi.
“Á… anh cũng là người chung nhóm với bọn họ?” Lưu Tẩm nhìn nhìn Bạch Lâu.
“Ừ.” Bạch Lâu tuy rằng thấy cách nói chuyện của người này có chút kì lạ, nhưng hắn cũng không phủ nhận, đúng là người.
“Là vầy.” Lưu Tẩm nhún vai, “Tôi bị một cô gái bám lấy, cô ta nói muốn quen tôi, nhưng tôi từ chối, cô ta nói phải cho cô ta biết lý do, nhưng vấn đề là không tìm được cô nào tốt hơn, cho nên tôi muốn tìm một người đàn ông, nói tôi thích đàn ông, đuổi cô ta đi.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhìn nhau — Động cơ khá là đơn giản.
“Nếu tôi nói thích đàn ông thì phần lớn phụ nữ sẽ chủ động rút lui ha? Vừa lúc tôi đi dạo ở đây, gặp anh.” Lưu Tẩm nhìn Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Vô cùng phù hợp!”
“Vậy có liên quan gì đến chết người?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.
“À… cô ta nói cô ta không phải người, nếu tôi không cho cô ta một lý do thuyết phục, cô ta sẽ giết sạch mọi người bên cạnh tôi.”
“A…” Mọi người hít một hơi.
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút khiếp sợ, lúc Lưu Tẩm nói câu này sao cảm xúc lại ổn định như vậy?
“Lúc bắt đầu tôi cũng giật mình như các anh.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ nói, “Nhưng cô ta làm tôi kinh sợ rất nhiều lần, vì thế tôi đã thành thói quen, mặc kệ cô ta có phải là người hay không, dù sao hôm nay tôi cũng phải thuyết phục được cô ta, nếu không cô ta cũng sẽ giết mình.”
“Vậy à…” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, hoài nghi lời của Lưu Tẩm có phải là thật không.
“Tôi có tiền lại giỏi.” Lưu Tẩm nhún vai nói, “Nếu cô ta là người, cô ta nghĩ cô ta xứng với tôi?”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, có chút phản cảm, Lam Minh khoác vai Miêu Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Cậu vẫn nên đi tìm người khác cao tay hơn, hoặc là tự tìm cái chết đi, hạng người như cậu ít đi một người cũng giúp dân trừ hại.”
“Đừng vô tình như vậy!” Lưu Tẩm cười khổ nói, “Giúp tôi đi, tốt xấu gì tôi cũng cứu người yêu của anh!”
Lam Minh hơi nhướn mày — Người yêu của anh? Cái này nghe còn được chút.
Bạch Lâu hỏi, “Cậu chắc chắn cô ta không phải người?”
“Cô ta tự làm mình bị thương, vết thương chỉ trong ba giây đã khép lại, răng nanh cũng dài ra theo ý muốn, tròng mắt tùy lúc chuyển sang màu đỏ… Chắc chắn không phải người rồi nhỉ?”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, nhìn Lam Minh.
Sắc mặt của Lam Minh không tốt lắm, dựa theo miêu tả của Lưu Tẩm, cô gái kia chắc chắn là quỷ hút máu. Lam Minh ghét nhất là huyết tộc.
Đang nói chuyện, điện thoại của Lưu Tẩm đột nhiên vang lên.
Hắn lấy ra xem, khẽ nhíu mày, “Cô ta tìm tôi, chắc là ở gần đây.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, đồng thời cũng buồn bực bản thân, tại sao nhất định phải tán thành với Lam Minh? Còn sợ người ta buồn nữa?!
Lam Minh một tay ôm Miêu Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Vầy đi, cầu tùy tiện tìm đại một người qua đường là được rồi, chuyện này đều phải được sự đồng ý, hay là cậu đi gặp cô ta, chúng tôi giúp cậu xử lý.”
“Nói đùa hả?” Lưu Tẩm dở khóc dở cười, “Tôi…”
Bạch Lâu lấy danh thiếp của EX còn có bảng báo giá đưa cho hắn, “Nếu cậu muốn xử lý nữ quỷ, đây là bảng giá.”
Lưu Tẩm lại ngây ra, nhìn ba người, “Các anh…”
Lam Minh mỉm cười, trong chớp mắt đồng tử chuyển sang màu vàng, Lưu Tẩm giật mình mở to hai mắt, Lam Minh mau chóng đổi lại màu mắt bình thường, “Nếu cậu cần ủy thác thì đừng làm chuyện dư thừa nữa.”
Lưu Tẩm cười, gật đầu, “Thế giới này thật thần kì, được rồi, tôi chọn…” Hắn nhìn xong quanh, vươn tay giữ bả vai Bạch Lâu, “Chọn anh đi!”
“Hả?” Bạch Lâu khó hiểu, nhìn bàn tay đặt trên vai mình.
“Thật ra anh cũng được, tuy rằng phong cách khác nhau, nhưng tôi luôn thích làn gió Trung Quốc, rất cổ điển nha!” Lưu Tẩm vừa nói xong, mắt thấy sắc mặt Lam Minh thay đổi, Miêu Tiêu Bắc nháy mắt với hắn, ý bảo — Mau thả tay xuống!
Lưu Tẩm còn chưa hiểu gì thì đằng sau thoang thoảng cơn gió lạnh.
Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc tránh qua một bên, Lưu Tẩm chợt nghe Bạch Lâu nhẹ nhàng cười, “Mau thả tay đi, nếu không chẳng còn tay để xài đâu…”
Lưu Tẩm giật mình, lập tức buông tay ra, xoay đầu ra sau… Chỉ thấy một người mặt đen xì đang đứng, hình như gặp ở đâu rồi, nhìn rất quen.
“A, anh…”
Đứng phía sau chính là Cảnh Diệu Phong.
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Lưu Tẩm, sợ hắn nhận ra Cảnh Diệu Phong rồi đi nói lung tung, liền lên tiếng, “Được rồi, vẫn là tìm người trước đi, người nọ đang ở đâu?”
“Tôi hẹn cô ta ở vòng xoay ngựa gỗ.” Lưu Tẩm nói.
“Cậu đi trước đi, chúng tôi đi phía sau, yên tâm, nếu cậu đã nhờ, chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu.” Miêu Tiêu Bắc nói với hắn.
“Ừ… được rồi.” Lưu Tẩm nhún vai, cảm thấy đành phải vậy thôi, liền đút tay vào túi đi đằng trước.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu, Bạch Lâu liếc hắn một cái, xoay mặt trừng Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, hai người nhìn trời… Giả bộ không biết, hỏi Cảnh Diệu Phong, “Ý, sao trùng hợp vậy!”
Bạch Lâu thở dài lắc đầu, đi theo Lưu Tẩm.
Ba người đành phải đuổi theo.
“Sao ba người lại đi chung với Lưu Tẩm?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Anh biết hắn hả?” Miêu Tiêu Bắc tò mò, “Ừ.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Thằng nhóc này phú nhị đại, mấy cậu không đi night club nên không biết hắn, nghe nói hắn nổi danh là công tử đào hoa của thành phố S.”
Ồ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi còn thấy hình tượng của hắn khá tốt.”
“Hắn đúng là có làm ăn kinh doanh.” Cảnh Diệu Phong nói, “Nhưng bây giờ là đối tượng quan trọng để bảo vệ.”
“Bảo vệ?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Sao phải bảo vệ?”
“Có biết mấy vụ nhà giàu bị giết gần đây không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
Tất cả mọi người gật đầu.
“Mấy tên nhà giàu này phần lớn có bình phong không tốt.” Cảnh Diệu Phong nói, “Chết vài người rồi, tôi nghi ngờ không phải do người làm, cho nên chuẩn bị thương lượng với các cậu, mặt khác chúng tôi có chọn lựa đối tượng bị hại tiếp theo, hắn nằm trong số đó.”
“À…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Trùng hợp vậy, lại gặp phải chúng ta.”
“Cái này không biết là trùng hợp hay có nguyên nhân khác.” Lam Minh nói, “Nhìn hắn không phải loại người đơn giản.”
“Hắn đúng là một tên thủ đoạn, trắng đen gì cũng ăn, nhưng cũng chỉ là con người, xoay cỡ nào cũng không thoát.” Cảnh Diệu Phong vừa nói xong thì mọi người cũng đã tới vòng xoay ngựa gỗ.
Lưu Tẩm đứng chờ, nhìn đồng hồ, cũng may bây giờ mọi người đều đi xem đoàn xe, không có ai chơi vòng xoay, có rất ít người ở đây.
Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, “Tại sao lại hẹn ở nơi nhiều người như vậy?”
“Có thể là do Lưu Tẩm hẹn.” Bạch Lâu thấp giọng nói, “Dù sao nhiều người cũng an toàn hơn.”
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y túi nhúc nhích, cúi đầu xuống, Cổ Lỗ Y kéo khóa ra nói, “Cục cục.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.
“Nó nói cái gì?” Lam Minh hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói xung quanh có rất nhiều quỷ.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Đúng là rất nhiều…”
Lúc này, Bạch Lâu lại đột nhiên căng thẳng, nhìn xung quanh.
Từ bốn phương tám hướng có rất nhiều người chậm rãi tới gần, bề ngoài trông như con người, nhưng nhìn kỹ, hành động bọn họ cứng ngắc, hai mắt dại ra…
Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, ít nhất khoảng 30, 40 người.
Lưu Tẩm đứng phía trước, tựa như cũng thấy không đúng, xoay đầu nhìn bọn họ — Mấy người này là ai?
“Chết rồi!” Bạch Lâu nói, “Đều là linh hồn giả!”
“Giả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, linh hồn mà cũng có giả? Làm như chợ đen vậy…
“Xem ra chúng ta đã bị phát hiện.” Lam Minh nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Tên kia đã trốn thoát, giam cầm linh hồn của con người lại, ra lệnh cho bọn họ, bảo bọn họ đột kích chúng ta, linh hồn giả rất khó chơi, nếu chúng ta làm họ bị thương, vậy khi linh hồn khôi phục, bọn họ sẽ trở thành người chết, nhưng nếu không đánh bọn họ, sẽ khó chơi y như quỷ.”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên kêu một tiếng.
Tất cả mọi người giật mình.
Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, mở túi ra.
Lam Minh khó hiểu nhìn vào trong, bên trong là một đống đồ ăn, còn có quần áo của Cổ Lỗ Y, thảm nhỏ, gấu bông, mp4, chén dĩa ly các thứ…
“Tiêu Bắc, sao cho nhiều thứ vào vậy? Có nặng không?” Bạch Lâu nhịn không được đỡ giùm hắn, “Sao nặng vậy?!”
“Ừ, tôi cũng đang suy nghĩ có nên đổi sang xe đẩy không, chỉ sợ làm lộ đuôi của Cổ Lỗ Y…”
Tất cả mọi người khâm phục nhìn hắn.
“Này!”
Lưu Tẩm đứng phía trước nhịn không được hỏi, “Các anh… có định giúp không vậy?”
Lại nhìn, bọn “quỷ” đã vây quanh bọn họ, Lưu Tẩm lùi ra sau.
Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu tìm gì vậy?”
“Sổ ghi chép của tôi.” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, “Tôi nhớ lần trước…”
Hắn còn chưa nói xong, Cổ Lỗ Y đã kéo khóa ra, cầm cuốn sổ đưa cho Miêu Tiêu Bắc.
“Cổ Lỗ Y thật thông minh!” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy mở ra xem.
“Tôi nhớ lần trước xem vũ dạ tập, có nhìn thấy cách giam cầm linh hồn, nói là yêu ma thường dùng, phần lớn đều là ảo thuật!” Miêu Tiêu Bắc mau chóng lật ra xem, “Có, có thần chú để giải!”
Mọi người liếc nhìn nhau — Chịu khó ghê, còn làm cả bản ghi chép.
Miêu Tiêu Bắc dùng chú ngữ ghép vần lại, rồi làm sao để niệm chú, bên dưới còn vẽ vời động tác, giống như một vũ đạo.
“Làm thử nha.” Miêu Tiêu Bắc lấy cục phấn vẽ xuống đất, xung quanh vẽ thêm vài phù chú, sau đó đưa túi cho Lam Minh.
Miêu Tiêu Bắc nhảy vào múa vài động tác, miệng lẩm bẩm, tiết tấu rất mạnh, giống một vũ đạo dân tộc cổ xưa.
“A!” Tất cả mọi người vỗ tay, “Rất đẹp!”
Miêu Tiêu Bắc dở khóc dở cười, nhưng đồng thời, bọn “quỷ” xung quanh cũng đứng lại, Cảnh Diệu Phong cũng thu kiếm đi.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Đám “quỷ” liền thanh tỉnh, mờ mịt nhìn xung quanh, không rõ vừa xảy ra chuyện gì, đều tò mò nhìn Miêu Tiêu Bắc bọn họ.
Lưu Tẩm rất thông minh, chỉ ra đằng xa, “A! Xe màu đen kìa!”
Tất cả mọi người phục hồi tinh thần, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn đuổi theo chiếc xe.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, vươn tay lấy lại chiếc túi, Lam Minh nói, “Hay là thôi đừng mang? Đeo như vầy mỏi lưng lắm.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không ổn, không thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y, hắn rất lo lắng.
“Thật ra…”
Bạch Lâu bước tới, mở sổ ghi chép của Miêu Tiêu Bắc ra, dùng bút bi vẽ lên vài hình, vẽ xong một đôi cánh, hắn gấp sổ lại, nhét vào túi.
Miêu Tiêu Bắc cầm lại túi, giật mình, “Hết nặng rồi!”
“Thần kì vậy sao?” Lam Minh cũng giật mình.
“Cái này là thần chú nhẹ đi.” Bạch Lâu cười nói, “Có thể giảm bớt sức nặng, bây giờ cho dù có bỏ vào bao nhiêu, mang lên vai cảm giác cũng không tới 10 gram.”
“Thật thần kỳ!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Bạch Lâu, “Bạch Lâu, thần chú của anh cũng hữu dụng như vũ dạ tập!”
Bạch Lâu bất đắc dĩ, “Vũ dạ tập cao hơn tôi, thần chú của tôi có chút bình dân hóa…”
“Cổ Lỗ Y, ngày mai mang máy tính bảng ha? Mang thêm gấu bông nữa!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y liền vỗ tay.
“Hế lô… quấy rầy chút.” Lưu Tẩm thấy mọi người nói chuyện vui vẻ, tuy rằng khá ngại nhưng tính mạng vẫn quan trọng, đành phải cắt ngang, “Cô ta…”
Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Lưu Tẩm vươn tay chỉ một cô gái cách đó không xa.
Mọi người nhìn qua, đều sửng sốt.
Cô gái kia có dáng người rất tốt, khuôn mặt cũng không tệ, mang nét đẹp cổ điển Âu châu, tóc đen, làn da trắng trẻo, chiếc đầm màu đỏ, son cũng đỏ, còn có đôi giày cao gót cũng cùng màu.
“A!” Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cùng kêu lên.
“Chính là cô gái mà cậu nói?” Lam Minh hỏi.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đúng vậy, chính là cô ta!”
Lam Minh xoay đầu nhìn cô gái nọ, “Ừm…”
“Cô ta là bạn gái của cậu?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm, “Chính là cô gái mà cậu nói không phải người?”
Lưu Tẩm gật đầu, “Đúng vậy.”
“Không đúng…” Lam Minh nhíu mày, “Đây đúng là con người mà.”
Người kia nhún vai, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ý tôi cũng không muốn làm gì anh, chỉ muốn nhờ anh giúp tôi một việc, nếu không chỉ sợ sẽ có tai nạn chết người.”
“Chết ai?” Miêu Tiêu Bắc thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, liền hỏi.
Nam sinh vỗ trán, “Quên giới thiệu, tôi là Lưu Tẩm, có rất nhiều tiền.”
Miêu Tiêu Bắc xém nữa là cười ha hả, ai lại đi giới thiệu bản thân như thế?
Lam Minh cau mày, thấy đối phương giơ tay muốn bắt tay với Miêu Tiêu Bắc, hắn liền bắt lấy, dùng sức, “Tôi là Lam Minh, rất muốn đánh cậu!”
“A… mạnh dữ ha!” Lưu Tẩm bị Lam Minh bắt tay tới mức xương kêu răng rắc, cũng may có luyện võ nếu không chắc gãy xương rồi. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy nếu tiếp tục sẽ có chuyện không may, liền kéo Lam Minh lại, nháy mắt — Đừng có ăn hiếp con người!
“Cậu vừa nói chết người gì?” Bạch Lâu hỏi.
“Á… anh cũng là người chung nhóm với bọn họ?” Lưu Tẩm nhìn nhìn Bạch Lâu.
“Ừ.” Bạch Lâu tuy rằng thấy cách nói chuyện của người này có chút kì lạ, nhưng hắn cũng không phủ nhận, đúng là người.
“Là vầy.” Lưu Tẩm nhún vai, “Tôi bị một cô gái bám lấy, cô ta nói muốn quen tôi, nhưng tôi từ chối, cô ta nói phải cho cô ta biết lý do, nhưng vấn đề là không tìm được cô nào tốt hơn, cho nên tôi muốn tìm một người đàn ông, nói tôi thích đàn ông, đuổi cô ta đi.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh liếc nhìn nhau — Động cơ khá là đơn giản.
“Nếu tôi nói thích đàn ông thì phần lớn phụ nữ sẽ chủ động rút lui ha? Vừa lúc tôi đi dạo ở đây, gặp anh.” Lưu Tẩm nhìn Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Vô cùng phù hợp!”
“Vậy có liên quan gì đến chết người?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.
“À… cô ta nói cô ta không phải người, nếu tôi không cho cô ta một lý do thuyết phục, cô ta sẽ giết sạch mọi người bên cạnh tôi.”
“A…” Mọi người hít một hơi.
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút khiếp sợ, lúc Lưu Tẩm nói câu này sao cảm xúc lại ổn định như vậy?
“Lúc bắt đầu tôi cũng giật mình như các anh.” Lưu Tẩm bất đắc dĩ nói, “Nhưng cô ta làm tôi kinh sợ rất nhiều lần, vì thế tôi đã thành thói quen, mặc kệ cô ta có phải là người hay không, dù sao hôm nay tôi cũng phải thuyết phục được cô ta, nếu không cô ta cũng sẽ giết mình.”
“Vậy à…” Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, hoài nghi lời của Lưu Tẩm có phải là thật không.
“Tôi có tiền lại giỏi.” Lưu Tẩm nhún vai nói, “Nếu cô ta là người, cô ta nghĩ cô ta xứng với tôi?”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, có chút phản cảm, Lam Minh khoác vai Miêu Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Cậu vẫn nên đi tìm người khác cao tay hơn, hoặc là tự tìm cái chết đi, hạng người như cậu ít đi một người cũng giúp dân trừ hại.”
“Đừng vô tình như vậy!” Lưu Tẩm cười khổ nói, “Giúp tôi đi, tốt xấu gì tôi cũng cứu người yêu của anh!”
Lam Minh hơi nhướn mày — Người yêu của anh? Cái này nghe còn được chút.
Bạch Lâu hỏi, “Cậu chắc chắn cô ta không phải người?”
“Cô ta tự làm mình bị thương, vết thương chỉ trong ba giây đã khép lại, răng nanh cũng dài ra theo ý muốn, tròng mắt tùy lúc chuyển sang màu đỏ… Chắc chắn không phải người rồi nhỉ?”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, nhìn Lam Minh.
Sắc mặt của Lam Minh không tốt lắm, dựa theo miêu tả của Lưu Tẩm, cô gái kia chắc chắn là quỷ hút máu. Lam Minh ghét nhất là huyết tộc.
Đang nói chuyện, điện thoại của Lưu Tẩm đột nhiên vang lên.
Hắn lấy ra xem, khẽ nhíu mày, “Cô ta tìm tôi, chắc là ở gần đây.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, đồng thời cũng buồn bực bản thân, tại sao nhất định phải tán thành với Lam Minh? Còn sợ người ta buồn nữa?!
Lam Minh một tay ôm Miêu Tiêu Bắc, nói với Lưu Tẩm, “Vầy đi, cầu tùy tiện tìm đại một người qua đường là được rồi, chuyện này đều phải được sự đồng ý, hay là cậu đi gặp cô ta, chúng tôi giúp cậu xử lý.”
“Nói đùa hả?” Lưu Tẩm dở khóc dở cười, “Tôi…”
Bạch Lâu lấy danh thiếp của EX còn có bảng báo giá đưa cho hắn, “Nếu cậu muốn xử lý nữ quỷ, đây là bảng giá.”
Lưu Tẩm lại ngây ra, nhìn ba người, “Các anh…”
Lam Minh mỉm cười, trong chớp mắt đồng tử chuyển sang màu vàng, Lưu Tẩm giật mình mở to hai mắt, Lam Minh mau chóng đổi lại màu mắt bình thường, “Nếu cậu cần ủy thác thì đừng làm chuyện dư thừa nữa.”
Lưu Tẩm cười, gật đầu, “Thế giới này thật thần kì, được rồi, tôi chọn…” Hắn nhìn xong quanh, vươn tay giữ bả vai Bạch Lâu, “Chọn anh đi!”
“Hả?” Bạch Lâu khó hiểu, nhìn bàn tay đặt trên vai mình.
“Thật ra anh cũng được, tuy rằng phong cách khác nhau, nhưng tôi luôn thích làn gió Trung Quốc, rất cổ điển nha!” Lưu Tẩm vừa nói xong, mắt thấy sắc mặt Lam Minh thay đổi, Miêu Tiêu Bắc nháy mắt với hắn, ý bảo — Mau thả tay xuống!
Lưu Tẩm còn chưa hiểu gì thì đằng sau thoang thoảng cơn gió lạnh.
Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc tránh qua một bên, Lưu Tẩm chợt nghe Bạch Lâu nhẹ nhàng cười, “Mau thả tay đi, nếu không chẳng còn tay để xài đâu…”
Lưu Tẩm giật mình, lập tức buông tay ra, xoay đầu ra sau… Chỉ thấy một người mặt đen xì đang đứng, hình như gặp ở đâu rồi, nhìn rất quen.
“A, anh…”
Đứng phía sau chính là Cảnh Diệu Phong.
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Lưu Tẩm, sợ hắn nhận ra Cảnh Diệu Phong rồi đi nói lung tung, liền lên tiếng, “Được rồi, vẫn là tìm người trước đi, người nọ đang ở đâu?”
“Tôi hẹn cô ta ở vòng xoay ngựa gỗ.” Lưu Tẩm nói.
“Cậu đi trước đi, chúng tôi đi phía sau, yên tâm, nếu cậu đã nhờ, chúng tôi sẽ giải quyết cho cậu.” Miêu Tiêu Bắc nói với hắn.
“Ừ… được rồi.” Lưu Tẩm nhún vai, cảm thấy đành phải vậy thôi, liền đút tay vào túi đi đằng trước.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu, Bạch Lâu liếc hắn một cái, xoay mặt trừng Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, hai người nhìn trời… Giả bộ không biết, hỏi Cảnh Diệu Phong, “Ý, sao trùng hợp vậy!”
Bạch Lâu thở dài lắc đầu, đi theo Lưu Tẩm.
Ba người đành phải đuổi theo.
“Sao ba người lại đi chung với Lưu Tẩm?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Anh biết hắn hả?” Miêu Tiêu Bắc tò mò, “Ừ.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Thằng nhóc này phú nhị đại, mấy cậu không đi night club nên không biết hắn, nghe nói hắn nổi danh là công tử đào hoa của thành phố S.”
Ồ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi còn thấy hình tượng của hắn khá tốt.”
“Hắn đúng là có làm ăn kinh doanh.” Cảnh Diệu Phong nói, “Nhưng bây giờ là đối tượng quan trọng để bảo vệ.”
“Bảo vệ?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Sao phải bảo vệ?”
“Có biết mấy vụ nhà giàu bị giết gần đây không?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
Tất cả mọi người gật đầu.
“Mấy tên nhà giàu này phần lớn có bình phong không tốt.” Cảnh Diệu Phong nói, “Chết vài người rồi, tôi nghi ngờ không phải do người làm, cho nên chuẩn bị thương lượng với các cậu, mặt khác chúng tôi có chọn lựa đối tượng bị hại tiếp theo, hắn nằm trong số đó.”
“À…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Trùng hợp vậy, lại gặp phải chúng ta.”
“Cái này không biết là trùng hợp hay có nguyên nhân khác.” Lam Minh nói, “Nhìn hắn không phải loại người đơn giản.”
“Hắn đúng là một tên thủ đoạn, trắng đen gì cũng ăn, nhưng cũng chỉ là con người, xoay cỡ nào cũng không thoát.” Cảnh Diệu Phong vừa nói xong thì mọi người cũng đã tới vòng xoay ngựa gỗ.
Lưu Tẩm đứng chờ, nhìn đồng hồ, cũng may bây giờ mọi người đều đi xem đoàn xe, không có ai chơi vòng xoay, có rất ít người ở đây.
Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, “Tại sao lại hẹn ở nơi nhiều người như vậy?”
“Có thể là do Lưu Tẩm hẹn.” Bạch Lâu thấp giọng nói, “Dù sao nhiều người cũng an toàn hơn.”
Lúc này, Miêu Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y túi nhúc nhích, cúi đầu xuống, Cổ Lỗ Y kéo khóa ra nói, “Cục cục.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.
“Nó nói cái gì?” Lam Minh hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói xung quanh có rất nhiều quỷ.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Đúng là rất nhiều…”
Lúc này, Bạch Lâu lại đột nhiên căng thẳng, nhìn xung quanh.
Từ bốn phương tám hướng có rất nhiều người chậm rãi tới gần, bề ngoài trông như con người, nhưng nhìn kỹ, hành động bọn họ cứng ngắc, hai mắt dại ra…
Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, ít nhất khoảng 30, 40 người.
Lưu Tẩm đứng phía trước, tựa như cũng thấy không đúng, xoay đầu nhìn bọn họ — Mấy người này là ai?
“Chết rồi!” Bạch Lâu nói, “Đều là linh hồn giả!”
“Giả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình, linh hồn mà cũng có giả? Làm như chợ đen vậy…
“Xem ra chúng ta đã bị phát hiện.” Lam Minh nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Tên kia đã trốn thoát, giam cầm linh hồn của con người lại, ra lệnh cho bọn họ, bảo bọn họ đột kích chúng ta, linh hồn giả rất khó chơi, nếu chúng ta làm họ bị thương, vậy khi linh hồn khôi phục, bọn họ sẽ trở thành người chết, nhưng nếu không đánh bọn họ, sẽ khó chơi y như quỷ.”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên kêu một tiếng.
Tất cả mọi người giật mình.
Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, mở túi ra.
Lam Minh khó hiểu nhìn vào trong, bên trong là một đống đồ ăn, còn có quần áo của Cổ Lỗ Y, thảm nhỏ, gấu bông, mp4, chén dĩa ly các thứ…
“Tiêu Bắc, sao cho nhiều thứ vào vậy? Có nặng không?” Bạch Lâu nhịn không được đỡ giùm hắn, “Sao nặng vậy?!”
“Ừ, tôi cũng đang suy nghĩ có nên đổi sang xe đẩy không, chỉ sợ làm lộ đuôi của Cổ Lỗ Y…”
Tất cả mọi người khâm phục nhìn hắn.
“Này!”
Lưu Tẩm đứng phía trước nhịn không được hỏi, “Các anh… có định giúp không vậy?”
Lại nhìn, bọn “quỷ” đã vây quanh bọn họ, Lưu Tẩm lùi ra sau.
Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu tìm gì vậy?”
“Sổ ghi chép của tôi.” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, “Tôi nhớ lần trước…”
Hắn còn chưa nói xong, Cổ Lỗ Y đã kéo khóa ra, cầm cuốn sổ đưa cho Miêu Tiêu Bắc.
“Cổ Lỗ Y thật thông minh!” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy mở ra xem.
“Tôi nhớ lần trước xem vũ dạ tập, có nhìn thấy cách giam cầm linh hồn, nói là yêu ma thường dùng, phần lớn đều là ảo thuật!” Miêu Tiêu Bắc mau chóng lật ra xem, “Có, có thần chú để giải!”
Mọi người liếc nhìn nhau — Chịu khó ghê, còn làm cả bản ghi chép.
Miêu Tiêu Bắc dùng chú ngữ ghép vần lại, rồi làm sao để niệm chú, bên dưới còn vẽ vời động tác, giống như một vũ đạo.
“Làm thử nha.” Miêu Tiêu Bắc lấy cục phấn vẽ xuống đất, xung quanh vẽ thêm vài phù chú, sau đó đưa túi cho Lam Minh.
Miêu Tiêu Bắc nhảy vào múa vài động tác, miệng lẩm bẩm, tiết tấu rất mạnh, giống một vũ đạo dân tộc cổ xưa.
“A!” Tất cả mọi người vỗ tay, “Rất đẹp!”
Miêu Tiêu Bắc dở khóc dở cười, nhưng đồng thời, bọn “quỷ” xung quanh cũng đứng lại, Cảnh Diệu Phong cũng thu kiếm đi.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Đám “quỷ” liền thanh tỉnh, mờ mịt nhìn xung quanh, không rõ vừa xảy ra chuyện gì, đều tò mò nhìn Miêu Tiêu Bắc bọn họ.
Lưu Tẩm rất thông minh, chỉ ra đằng xa, “A! Xe màu đen kìa!”
Tất cả mọi người phục hồi tinh thần, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn đuổi theo chiếc xe.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, vươn tay lấy lại chiếc túi, Lam Minh nói, “Hay là thôi đừng mang? Đeo như vầy mỏi lưng lắm.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không ổn, không thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y, hắn rất lo lắng.
“Thật ra…”
Bạch Lâu bước tới, mở sổ ghi chép của Miêu Tiêu Bắc ra, dùng bút bi vẽ lên vài hình, vẽ xong một đôi cánh, hắn gấp sổ lại, nhét vào túi.
Miêu Tiêu Bắc cầm lại túi, giật mình, “Hết nặng rồi!”
“Thần kì vậy sao?” Lam Minh cũng giật mình.
“Cái này là thần chú nhẹ đi.” Bạch Lâu cười nói, “Có thể giảm bớt sức nặng, bây giờ cho dù có bỏ vào bao nhiêu, mang lên vai cảm giác cũng không tới 10 gram.”
“Thật thần kỳ!” Miêu Tiêu Bắc nhìn Bạch Lâu, “Bạch Lâu, thần chú của anh cũng hữu dụng như vũ dạ tập!”
Bạch Lâu bất đắc dĩ, “Vũ dạ tập cao hơn tôi, thần chú của tôi có chút bình dân hóa…”
“Cổ Lỗ Y, ngày mai mang máy tính bảng ha? Mang thêm gấu bông nữa!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y liền vỗ tay.
“Hế lô… quấy rầy chút.” Lưu Tẩm thấy mọi người nói chuyện vui vẻ, tuy rằng khá ngại nhưng tính mạng vẫn quan trọng, đành phải cắt ngang, “Cô ta…”
Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Lưu Tẩm vươn tay chỉ một cô gái cách đó không xa.
Mọi người nhìn qua, đều sửng sốt.
Cô gái kia có dáng người rất tốt, khuôn mặt cũng không tệ, mang nét đẹp cổ điển Âu châu, tóc đen, làn da trắng trẻo, chiếc đầm màu đỏ, son cũng đỏ, còn có đôi giày cao gót cũng cùng màu.
“A!” Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cùng kêu lên.
“Chính là cô gái mà cậu nói?” Lam Minh hỏi.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đúng vậy, chính là cô ta!”
Lam Minh xoay đầu nhìn cô gái nọ, “Ừm…”
“Cô ta là bạn gái của cậu?” Bạch Lâu hỏi Lưu Tẩm, “Chính là cô gái mà cậu nói không phải người?”
Lưu Tẩm gật đầu, “Đúng vậy.”
“Không đúng…” Lam Minh nhíu mày, “Đây đúng là con người mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.