Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 92

Nhĩ Nhã

23/08/2016

Miêu Tiêu Bắc bước vào đại sảnh, vì để không làm người ta nghi ngờ, Tiêu Hoa dẫn Lam Minh bọn họ tránh đi, để Miêu Tiêu Bắc một mình ứng phó với Diêu Chính Thành, xem hắn có âm mưu gì.

Nhưng đương nhiên, hai mắt của Lam Minh chưa hề rời khỏi Miêu Tiêu Bắc, dù chỉ là một giây.

Khiết Liêu thấy Lam Minh lộ liễu quá, liền cười vỗ vai hắn, “Đừng căng thẳng quá, bảo bối của anh đá một cái liền có sóng thần, còn sợ người ta ăn hiếp hắn sao?”

Lam Minh cũng bớt nhìn chằm chằm đi, mà cũng may Diêu Chính Thành tới chào hỏi vài câu liền đi, chắc đi chuẩn bị diễn thuyết này nọ, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đứng nói chuyện ở nơi không bị chú ý.

Lam Minh yên lòng quan sát xung quanh, đảo mắt liền nhìn thấy cách đó không xa có người đang nhìn mình, vừa nhìn tới, bên kia liền nhìn đi chỗ khác.

Lam Minh hơi nhíu khóe miệng, nhẹ nhàng à một tiếng… Thì ra là bọn họ.

Nhìn Lam Minh chính là mấy huyết tộc kia, cầm đầu là một ông già tóc trắng xóa, Stantinus.

Nếu Stantinus biết bơi chắc sẽ nhảy xuống biển liền ngay bây giờ, ông vừa mới lên thuyền đã gặp Poseidon, liền cảm thấy không đúng, bây giờ còn nhìn thấy Lam Minh, sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Năm xưa bị hắn đuổi giết chạy trốn khắp nơi, có vô số hắc huyết tộc chết trong tay Lam Minh… Stantinus theo bản năng run rẩy, thật đáng sợ.

Lam Minh mỉm cười, Stantinus hít một hơi, trong lòng vừa nghĩ xong… đang định đi, thì thấy Lam Minh ngoắc tay với mình.

Stantinus đã sống mấy ngàn năm, nhưng nhìn thấy Lam Minh vẫn bị chuột rút, thật sự không dám cãi lời, hai chân không nghe theo suy nghĩ tự động bước về phía Lam Minh, nơm nớp lo sợ nói, “Lam… Lam Minh đại nhân, sao trùng hợp vậy?”

“Đúng ha, trùng hợp ghê.” Lam Minh mỉm cười, Stantinus mặt mũi trắng bệch, mau chóng giải thích, “Tuy… tuy tôi là hắc huyết tộc, nhưng đã an phận một ngàn năm rồi, Dracula đã cảnh cáo tôi, cho nên lâu lắm rồi tôi không có ăn thịt người.”

“Vậy à, thế thì không tệ.” Lam Minh gật đầu, “Nói, ta có vài vấn đề chưa rõ, không biết ông có đáp án không.”

“Được được!” Stantinus vì bảo vệ cái mạng nhỏ này, lập tức trả lời, “Nếu là Lam Minh đại nhân hỏi, tôi nhất định sẽ không dám nói dối.”

Lam Minh thấy ông rất biết điều, vô cùng vừa lòng, “Mấy người lên thuyền làm gì?”

“Tham dự bữa tiệc…”

Lam Minh liếc ông, sắc mặt Stantinus lập tức cứng đờ, thành thật trả lời, “Chúng tôi, là do muốn một vật…”

“Vũ dạ tập?”

“Không phải.” Stantinus lắc đầu, “Vũ dạ tập vô dụng với chúng tôi, chúng tôi là huyết tộc, không dùng thần chú.”

“Vậy muốn cái gì?”

Stantinus nhìn trái nhìn phải, thừa dịp không ai chú ý, ông lấy ra quyển quảng cáo, lật tới trang có đăng vật bán đấu giá, đưa cho Lam Minh xem, chỉ vào một bình gốm cổ xưa, “Cái này.”

Lam Minh nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nguyên do, cảm thấy đây chỉ là bình gốm bình thường, “Muốn nó làm cái gì?”

Stantinus đè thấp giọng, “Đây chính là bình huyết! Quỷ hút máu cung đình ngày xưa đã từng dùng, chỉ cần có chiếc bình này, ghi ngày sinh tháng đẻ của một người, bỏ vào trong, có thể có được máu của người đó, bình này không lớn, đủ để chúng tôi ăn no, mà con người cũng sẽ không bị tổn thương, cùng lắm chỉ bị choáng váng thôi. Đây là đồ xa xỉ ngày xưa, có nó chúng tôi sẽ không phải gặp cảnh hút máu đến phạm tội giết người.”

Lam Minh nhướn mày, có thứ này sao, đúng là đồ xa xỉ. Nghĩ một hồi lại hỏi, “Nhưng thứ này có tác dụng với huyết tộc, với người khác chỉ là cái bình vỡ, chẳng lẽ yêu ma cũng muốn nó?”

“Không phải.” Stantinus phất tay, “Bọn họ muốn thứ khác. Lần này tới đây là vì nhu cầu, Diêu Chính Thành này không biết lấy đâu ra rất nhiều bảo bối, thứ nào cũng là đồ quý giá, đối với yêu ma có rất nhiều tác dụng, cho nên phần lớn yêu ma đều mang rất nhiều tiền tới mua. Bữa tiệc lần này, nói trắng ra là bữa tiệc thịnh soạn của yêu tinh, đấu giá những vật xa xỉ.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Lam Minh cảm thấy còn có dụng ý khác.

“Đương nhiên, có người tới mua thì cũng có vài người tới đoạt, còn có vài người muốn đục nước béo cò… Bởi vì có một lời đồn, nói đêm nay sẽ vô cùng loạn.”

Lam Minh nhíu mày, “Loạn cái gì?”

“Không biết, chúng tôi chuẩn bị lấy được bình xong sẽ rút lui, Diêu Chính Thành chỉ là con người, nếu hắn không chuẩn bị chu đáo hoặc có mục đích gì đặc biệt, làm gì có gan tụ tập nhiều yêu ma như vậy.” Stantinus lại cẩn thận nhìn xung quanh, “Chiếc thuyền này đâu đâu cũng giăng kết giới, hơn nữa Diêu Chính Thành còn mời rất nhiều yêu tộc và ma tộc đến bảo vệ, vùng biển đi qua đều là vạn ma chi vực… Mặt khác, gần đây có nhiều chiếc thuyền đột nhiên biến mất, ngài có biết không? Ngay vùng biển bên cạnh.”



Lam Minh kinh hãi, “Biến mất? Ý ông là bị chìm?”

“Thuyền thật ra không có chìm, đột nhiên biến thành thuyền ma, người trên thuyền cũng biến mất.” Stantinus nói xong, nhìn về phía Poseidon ở xa xa, “Nếu không Poseidon có thân phận cao quý như vậy sao có thể đến đây… Chậc chậc, thần biển cũng đến, tối nay chắc sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Lam Minh và Khiết Liêu nhìn nhau, Khiết Liêu nhún vai — Poseidon là người không có lợi sẽ không làm, cái này không phải là giả.

Lam Minh lại hỏi Stantinus thêm vài câu, nhưng dù sao ông cũng không biết nhiều, bởi vậy Lam Minh không hỏi nữa, để ông đi.

Xoay đầu, Lam Minh định bảo Bạch Lâu xem bên trong cuốn quảng cáo còn có bảo bối gì, thuận tiện xem Miêu Tiêu Bắc, nhưng mới liếc mắt một cái, mí mắt đã giật giật không yên.

Sự nổi tiếng Miêu Tiêu Bắc thật ra cũng không bằng minh tinh, nhưng bề ngoài xuất chúng lại thu hút rất nhiều sự chú ý… Hơn nữa lần này lên thuyền không phải ác ôn cũng là yêu ma.

Những tên ác ôn nhà giàu vừa thấy Miêu Tiêu Bắc chỉ thiếu chảy nước miếng, mà nhóm ác ma thì trốn ở rất xa, đứng xa xa nơm nớp lo sợ cũng chảy nước miếng…

Lam Minh uống một ngụm nước, con bé Phong Danh Vũ đầu óc không bình thường này lại may cho Miêu Tiêu Bắc mấy bộ quần áo ôm dáng, để cho người ta nhìn, hắn cực kì khó chịu!

Khiết Liêu thức thời nhích sang chỗ Bạch Lâu, tránh cho Lam Minh nổi điên, mình còn phải phụ trách việc ngăn hắn lại.

Linh lực của Miêu Tiêu Bắc đối với ác ma xung quanh đúng là có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng đồng dạng, pháp lực của Đại Tế Ti và Lam Minh ở phía sau bảo vệ như hổ rình mồi, đối với ác ma bình thường mà nói, đây là điều vô cùng đáng sợ. Tùy tiện tới gần có thể bị ném vào vực sâu không đáy, nhóm ác ma không dám mạo hiểm.

Nói thật, bây giờ có rất nhiều ác ma bắt đầu hối hận, bọn họ vốn tưởng lần này chỉ là cuộc gặp mặt giành bảo bối thôi, cùng lắm thì biến thành party máu me, cũng không nghĩ sẽ có nhiều nhân vật máu mặt đến tham dự, chỉ có Lam Minh, Khiết Liêu, Sishir, Poseidon thôi đã đủ làm bọn họ khiếp sợ, trong lòng đều dự cảm, sẽ có chuyện xảy ra.

Sishir chạy tới chỗ Miêu Tiêu Bắc nói chuyện, thuận tiện bảo vệ hắn, cũng thuận tiện liếc mắt nhìn đám yêu ma, yêu ma sợ nhất là địa ngục, vừa thấy thần chết có mặt, lập tức cúi đầu không nhìn Miêu Tiêu Bắc nữa, im lặng chuẩn bị rời khỏi, trong lòng Lam Minh bây giờ mới vui vẻ hơn.

Mặt khác, Cổ Lỗ Y có chết cũng không chịu ở trong phòng, nhưng tới bữa tiệc không thể mang balo, cũng may Miêu Tiêu Bắc đã học được thuật ẩn thân, lập tức ẩn thân cho Cổ Lỗ Y, chỉ có mình nhìn thấy.

Miêu Tiêu Bắc chỉ làm một lần đã thành công, không hiểu sao lại thấy, khi lên chiếc thuyền này, sức mạnh của mình đột nhiên tăng lên.

Cổ Lỗ Y nghênh ngang ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, nhìn mọi người xung quanh, ai nhìn Miêu Tiêu Bắc không có ý tốt liền trừng mắt, hoặc trộm đá một cái vào trán vào người ta. Nó cũng không hiểu sao linh lực của Miêu Tiêu Bắc lại mạnh lên, ngồi trên vai liền cảm giác linh lực màu trắng bao lấy, Cổ Lỗ Y thoải mái lầm bầm, quả nhiên, Tiêu Bắc là đáng yêu nhất!

Ở bữa tiệc, có không ít người đẹp đến góp vui, đặc biệt là những cô gái đến từ yêu tộc và ma tộc, dáng người uyển chuyển lẳng lơ, trong tiếng cười còn chứa vài phần hấp dẫn, nhóm yêu ma thấp hơn không thể nào đỡ nổi, nói chi là con người, khiến cho khách khứa đều trở nên ngây ngô khờ dại.

Không khí đang vô cùng tốt đẹp, âm nhạc du dương đột nhiên từ từ dừng lại, ánh đèn xung quanh cũng tối đi, sau đó, trên sân khấu xuất hiện ngọn đèn. Bên dưới ánh đèn là một người. Người nọ mặc tây trang, phía trước là micro, nói với mọi người, “Chào mừng mọi người đã đến với bữa tiệc tối nay.”

Người nói chính là Diêu Chính Thành.

Thấy hắn nói những lời sáo rỗng, Lam Minh bước tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Bắc Bắc, cậu sao rồi? Có bị ai dê xồm gì không?”

Miêu Tiêu Bắc hung hăng liếc hắn, “Anh nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”

Cổ Lỗ Y nâng tay, đánh vào trán Lam Minh một cái… Bốp!

Lam Minh trừng mắt nhìn Cổ Lỗ Y, “Gan quá ha!”

Cổ Lỗ Y liền chui tọt vào lòng Miêu Tiêu Bắc trốn.

Lam Minh thấy nó cứ ỷ được Miêu Tiêu Bắc cưng, coi trời bằng vung, vươn tay muốn đánh vào mông nó một cái, nhưng cổ tay lại bị Miêu Tiêu Bắc nắm lấy. Miêu Tiêu Bắc có chút căng thẳng gọi, “Lam Minh!”

“Sao?”

“Anh có thấy mặt đất rung rung không?”

Lam Minh nghe xong ngẩn người, an ủi hắn, “Nước mà, chúng ta đang trên biển, chẳng lẽ cậu bị say sóng?”



“Không phải.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày nhìn mặt đất, “Giống như có thứ gì đó đang lên thuyền, rất có tiết tấu.”

“Cái gì vậy?” Lam Minh không rõ, nhưng Miêu Tiêu Bắc không giống nói giỡn, vừa định lên tiếng thì điện thoại trong túi rung lên.

Lam Minh lấy ra nghe, là Long Tước gọi.

Long Tước đang ngồi trên cột buồm, nhìn xuống phía dưới, nói với Lam Minh, “Lam Minh, hình như có thứ gì đó đang lên thuyền.”

Lam Minh nghe xong, chau mày, nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ trực giác của Miêu Tiêu Bắc phát huy tác dụng, so với thần ma còn nhạy bén hơn nhiều. Nhưng Lam Minh cũng thấy lạ, tuy linh lực của Miêu Tiêu Bắc rất mạnh, nhưng hôm nay có vẻ còn mạnh hơn bình thường, lúc nãy Khiết Liêu cũng có cảm giác… Là do hôm nay là trăng tròn hay do vấn đề của vùng biển?

“Cái gì đang lên?” Lam Minh hỏi Long Tước, Miêu Tiêu Bắc nghe được, quả nhiên có gì đó đang lên thuyền, liền dán tai nghe, Cổ Lỗ Y cũng nhiều chuyện.

Long Tước dùng ống nhòm nhìn xuống, nhíu mày nói, “Tôi không thấy rõ, chỉ thấy dấu chân màu đen để lại trên boong tàu… Ướt, chắc là từ biển leo lên.”

“Là sao?” Lam Minh suy nghĩ, “Ẩn thân?”

“Có thể.” Long Tước nói xong, nhìn ra phía sau con thuyền, “Có rất nhiều, nhiều lắm!”

“Nhiều là bao nhiêu?” Lam Minh thấy rất kì lạ.

“Anh ra cửa sổ xem đi, tôi bay ra phía sau xem, không biết là cái gì, tóm lại đều đang lên thuyền, cẩn thận đề phòng.” Long Tước nói xong, cúp điện thoại, mở cánh bay ra sau… Chỉ thấy trên biển những bóng ma màu đen từng mảng lớn bao lấy bốn phía, tựa như có vô số cá lớn đang vây quanh con thuyền. Nhìn xong, Long Tước cảm thấy kì lạ, trong nước có bóng ma, vậy cũng không dùng thuật ẩn thân, là thực thể, nhưng sao lên thuyền liền ẩn đi… Chẳng lẽ đã dùng thuật che mắt?

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc lén lút ra mé phòng khách, theo cửa sổ ở mạn tàu nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong mặt nước màu xanh có những mảng màu đen rất to. Nhìn kỹ, ngay xung quanh thân thuyền, có những lấm tấm màu đen vô số, dưới nước có cái gì!

“Lam Minh, mấy con cá đuôi dài này là sao?” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào boong tàu, “Lên đây nhiều thật đó!”

“Cái gì mà cá đuôi dài?” Lam Minh khó hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

“Chính là cái con lạ lùng đang lên thuyền nè, nhiều thiệt nha, đầu cá, còn có bốn chân, phía sau là cái đuôi dài…”

“Bắc Bắc…” Lam Minh khó hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Tôi không thấy, chỉ thấy dấu chân trên boong tàu.”

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y cũng lắc đầu với Miêu Tiêu Bắc, ý bảo mình cũng không thấy.

Miêu Tiêu Bắc trợn to mắt, hắn thấy rõ lắm, có rất nhiều sinh vật kì lạ leo lên thuyền, xếp hàng rất ngay ngắn.

“Đừng sợ.”

Lúc này, phía sau có người lên tiếng.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh xoay đầu, là Poseidon, hắn cầm một ly cocktail, cười nhẹ bước tới, “Đây là kiến hải mã, đội điều tra của tôi. Mặc dù hình thù có hơi dọa người, nhưng tính cách của chúng nó rất ngoan, khả năng quan sát cao, hơn nữa còn hoàn toàn nghe theo chỉ huy của tôi, yên tâm, không cắn người.”

“Đội ngũ của anh?” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều thở ra, Lam Minh nhắn tin cho Long Tước, là đội của Poseidon, bảo hắn đừng sốt ruột.

“Anh mang mấy thứ này lên thuyền làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Chỉ để mai phục, nhân tiện tìm vài thứ.” Poseidon cong khóe miệng, “Nhưng bây giờ vẫn chưa tiện nói cho các cậu nghe.”

“Rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì?” Lam Minh thấp giọng hỏi Poseidon, “Lần này chắc không tới theo dõi góp vui đơn giản vậy nhỉ? Poseidon, chắc anh không lợi dụng chúng tôi chứ.”

“Đừng nói như thế, tôi xuất phát từ lòng tốt, đương nhiên, cũng nhân tiện làm chuyện của mình.” Poseidon vỗ vai Miêu Tiêu Bắc, “Cho nên mới ẩn thân, đây là tôi dùng tấm chắn hải thần, nhưng tôi không nghĩ lại không có tác dụng với cậu, xem ra truyền thuyết kia là thật.”

“Truyền thuyết gì?” Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đồng thanh hỏi.

Nụ cười trên mặt Poseidon dần biến mất, thấy phía sau không có ai, hắn hạ giọng nói, “Truyền thuyết về ma vực ở biển sâu, hai người đã từng nghe chưa? Dưới vùng biển này, cất giấu một bí mật không hề bình thường!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook