Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 93

Nhĩ Nhã

23/08/2016

“Truyền thuyết ma vực trong biển sâu là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhìn vẻ mặt của Lam Minh, đề phòng lần này hai người lại hợp tác đùa mình.

“Đứa nhỏ đáng thương.” Poseidon đột nhiên vươn tay sờ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Bị bọn họ lừa tới mức nào rồi, giờ nói cái gì cũng không dám tin.”

Cổ Lỗ Y cũng vươn tay sờ đầu hắn, Lam Minh nhìn trời xem thường, nói với Poseidon, “Anh cứ kêu lính bắt theo lệnh không được sao?”

Poseidon có chút ai oán thở dài, “Ma vực trong biển sâu, là khu tập trung linh lực của thần ma nhiều nhất, cũng là nơi mạnh nhất, haiz… Chuyện này khá là dài dòng.”

“Nói ngắn gọn!” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cùng đồng thanh.

“Được rồi, cho tôi mượn cuốn quảng cáo.” Poseidon nói xong, vươn tay lấy cuốn quảng cáo trong tay Miêu Tiêu Bắc.

“Có thấy mấy vật này không?” Hắn chỉ vào ba món, một cái chậu đồng kì lạ, một cái là vòng tay điêu khắc hình đầu sư tử, còn có một cái là quyền trượng, phía trên có nạm đá quý màu xanh biển, trông giống thủy tinh, nhưng tính chất lại giống ngọc… Đột nhiên cảm thấy đây là hàng nhái không đáng giá.

“Chậu đồng này là chậu tụ nguyên, còn vòng tay là vòng bảo vệ, còn quyền trượng này… là trượng hải thần.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cùng giật mình nhìn Poseidon.

“Trượng hải thần không phải là đồ của anh sao?” Lam Minh nhíu mày, “Quyền trượng tượng trưng cho quyền lực cao nhất của thần biển, sao giờ nó lại nằm trong tay Diêu Chính Thành?”

“Ừm…” Poseidon sờ cằm.

“Bởi vì lúc Poseidon chơi với nhóm hải cẩu, đều lấy quyền trượng xem như cục xương, ném đi, sau đó hải cẩu sẽ bơi đi nhặt về… Có một lần không cẩn thận ném hơi xa, rơi vào trong lòng chảo, có thể bị mấy con cá ham chơi nhặt đi mất.” Sishir đứng bên cạnh quở trách Poseidon, “Thấy chưa, lần này gặp phiền phức rồi đó.”

Vẻ mặt Poseidon buồn bực.

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc giật khóe miệng… Đúng là không đáng tin chút nào!

“Phái kiến hải mã lên thuyền chính vì muốn đoạt lại quyền trượng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tôi giúp anh tìm.”

“Tôi đã tìm được rồi.” Poseidon lắc đầu, “Nhưng mục đích chủ yếu của lần này cũng không phải nó mà là một thứ quan trọng hơn!”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi nhìn hắn, chẳng lẽ hắn lại đánh mất một vật quan trọng hơn cả quyền trượng?

“Bây giờ chưa thể nói.” Poseidon đấm tay vào tường, “Tóm lại, nếu cùng dùng chậu tụ nguyên và quyền trượng, có thể thu tất cả linh lực của thần ma… Bắc Bắc, linh lực trên người cậu cũng đủ mạnh rồi, có hiểu không?”

“A!” Sishir vỗ tay một cái, “Khó trách Diêu Chính Thành lại trăm phương ngàn kế muốn Bắc Bắc tới đây!”

“Hắn muốn nhiều linh lực như vậy làm gì?” Lam Minh không rõ.

“Làm chuyện xấu.” Poseidon nói như đinh đóng cột.

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc không nói nhiều lời, “Nhảm nhí, anh thẳng thắn không được hả!”

Poseidon vò tóc, “Không nói được mà!” Rồi lại cào tường.

“Vậy anh nói tiếp theo phải làm gì?”

“Rất đơn giản, con thuyền này, còn chưa tới ma động, đợi khi nó tới phía trên ma động rồi, cả chiếc thuyền sẽ rung lắc, lúc đó có lẽ sẽ tạo nhiều con sóng lớn. Sau đó, Bắc Bắc, cậu phải dùng khóa linh thuật trong vũ dạ tập, khóa toàn bộ linh lực lại, giữ ít nhất năm giây, như vậy tôi có thể cướp quyền trượng về.”

Miêu Tiêu Bắc như bừng tỉnh, “Khóa linh thuật… là cái gì?”

Poseidon mở to mắt nhìn hắn, “Cậu không biết?!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, còn nghiêm túc nói, “Chưa từng nghe nữa kìa!”

“A…” Poseidon hít một hơi, sau đó nắm áo Lam Minh lắc tới lắc lui, “Người này rốt cuộc bị cái gì? Anh cứu tỉnh hắn giùm tôi, làm cho hắn khôi phục trí nhớ mau đi!”

Lam Minh bị hắn lắc tới choáng váng, Sishir bên cạnh lập tức lên tiếng, “Poseidon, hình tượng, hình tượng!”

Poseidon hít sâu, bật hơi, giữ bình tĩnh, nhưng lập tức tóm lấy Miêu Tiêu Bắc, “Học ngay bây giờ!”

“Chạy đi đâu học đây?”

“Đi trộm vũ dạ tập, trong bản này có thể sẽ có! Đi liền cho tôi!” Poseidon có chút bùng nổi rồi, “Nếu không tối nay chẳng ai sống được!”

Miêu Tiêu Bắc cũng bị hắn dọa, Lam Minh nhìn xung quanh, nhẹ nhàng túm áo Miêu Tiêu Bắc, “Đi.”

Nói xong kéo Miêu Tiêu Bắc đi.

Hai người vừa ra cửa, Miêu Tiêu Bắc liền nhìn thấy một con kiến hải mã đứng ngoắc tay với bọn họ, Bạch Lâu phía sau cũng đi theo, “Xảy ra chuyện gì?”

“Lát sau rồi nói, đi.” Chỉ có Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy con kiến, hắn dẫn mọi người đuổi theo trước.

Quẹo hết bảy tám ngõ, mấy người chạy vào một con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một căn phòng, có hai tên bảo vệ đứng canh.

Bảo vệ vừa nhìn thấy Lam Minh bọn họ liền muốn chạy tới ngăn cản… Lam Minh liếc mắt một cái, hai tên này không phải con người mà là người thằn lằn.

“Đừng nhúc nhích, lát nữa cho các ngươi ăn giun.” Lam Minh nửa đùa nửa thật nói, tròng mắt đã đổi sang màu vàng, hai người thằn lằn lập tức đứng im.

Lam Minh hỏi Bạch Lâu, bên trong có vũ dạ tập không.

Hai mắt Bạch Lâu đã sớm đổi thành màu trắng, xuyên qua cánh cửa, liền nhìn thấy bên trong có một cái rương, bên trong có vũ dạ tập.

Gật đầu, “Có!”

Lam Minh nói với Cổ Lỗ Y ẩn thân, “Cổ Lỗ Y, đốt một cái lỗ trên cửa, mang cái rương bên trong ra!”



“Ý kiến hay!” Miêu Tiêu Bắc bước tới, ôm Cổ Lỗ Y đặt trước cửa, “Cẩn thận nha, Cổ Lỗ Y!”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y hít sâu một hơi, “Phù…” Thổi một ngọn lửa ra. Quả nhiên trên cửa xuất hiện một cái lỗ.

Cổ Lỗ Y nhìn vào trong, bịch một tiếng ngã vào, ôm cái rương thiết ra ngoài. Nhưng nó mới ôm cái rương lên, chợt nghe tiếng báo động đinh tai nhức óc.

Mọi người nhìn nhau… Chạy!

Động tác của kiến hải mã rất nhanh, hơn nữa đã sớm dò đường, dẫn cả bọn quay về hành lang.

Mọi người vội vã quay về, Lam Minh mở rương lấy vũ dạ tập, Miêu Tiêu Bắc mở ra bắt đầu tìm kiếm — Cái khóa linh thuật nằm ở đâu?

“Bắc Bắc.” Lúc này, Sishir chạy tới, “Thuận lợi không? Poseidon nói sắp tới rồi!”

“Đang tìm!” Miêu Tiêu Bắc lật sang cuối quyển lật tìm, tìm được rồi, “Ở đây!”

Miêu Tiêu Bắc xem nghiêm túc, tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng dồn dập.

Đồng thời bên cửa sổ có một người thò đầu vào, là Khiết Liêu, “Có người đang chạy về phía này, là yêu tộc!”

“Cản bọn họ lại!” Bạch Lâu nói còn chưa dứt, Khiết Liêu đã vươn móng chạy mất.

Tiêu Hoa cũng vừa lúc chạy tới cửa, Khiết Liêu nhìn thấy hắn liền hoảng sợ, nhưng không đợi hắn phản ứng, Khiết Liêu đã chạy tới ôm thắt lưng Tiêu Hoa, xoay người, dùng móng vuốt cào nát yêu tộc phía sau.

Tiêu Hoa bị Khiết Liêu ném vào phòng, Bạch Lâu vừa lúc đỡ được, bên ngoài đồng thời vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Lúc này, Đa Mị từ phía sau yêu tộc chạy tới, tiền hậu giáp kích cùng Khiết Liêu, đều dùng móng vuốt và răng nanh.

Phong Tiểu Vũ đứng phía sau nhìn thấy, tán thưởng, “Giống Wolverine ghê!”

Bên này đang vui vẻ, đột nhiên… một tiếng “Oanh” thật to, cả mặt biển lắc lư, con thuyền giống như gặp gió lốc, phiêu theo sóng nước giống như lá cây.

“Bắt đầu rồi!” Miêu Tiêu Bắc cảm giác Poseidon đang kêu mình, Lam Minh cũng nghe thấy, nắm tay Miêu Tiêu Bắc chạy về đại sảnh.

Lúc này, linh lực xung quanh đã bắt đầu dao động, ma vật cảm thấy bất an, mà nhìn theo cửa sổ ra bên ngoài, sóng to gió lớn. Đồng thời có vô số ác linh đang điên cuồng từ biển lao về phía con thuyền, tất cả hình dạng của linh hồn đều giống như cục bọt biển bị máy hút bụi hút vào, vặn vẹo biến hình, như thoát khỏi vật dẫn.

Một vài ma vật đã ngã xuống đất run rẩy.

Lúc Miêu Tiêu Bắc trở lại đại sảnh, chỉ thấy hầu hết ma vật đều té xuống đất, trên sân khấu, Diêu Chính Thành cầm quyền trượng trong tay, tay kia nâng chậu tụ nguyên, trong chậu còn để vật gì đó, một miếng gì đó cao cao, dùng vải bao lại…

Diêu Chính Thành lẩm bẩm trong miệng, mọi người đều cảm thấy một sức hút cực mạnh đang dần hình thành.

“Tiêu Bắc!” Poseidon hô một tiếng.

Diêu Chính Thành cũng phát hiện Miêu Tiêu Bắc, nhắm quyền trượng vào hắn, tựa như muốn linh lực của hắn.

Mà lúc hắn đang tập trung tinh thần đối phó với Miêu Tiêu Bắc, một ngọn lửa đột nhiên thổi tới, làm hắn phải lách mình tránh.

Thì ra Lam Minh đang cầm Cổ Lỗ Y, phun lửa về phía Diêu Chính Thành, lửa bị quyền trượng hút vào, Diêu Chính Thành tránh được một lần nhưng không tránh được lần hai, vai trúng đạn… Áo bị cháy, hắn cả kinh đập đập.

Cùng lúc đó, Miêu Tiêu Bắc nắm cơ hội, đặt vũ dạ tập qua một bên, chiếu theo thần chú bên trong niệm khóa linh thuật, hai tay tạo thành chữ thập, tưởng tượng về linh lực trong thế gian, trong đầu nói một từ — Khóa!

Nháy mắt, mọi người thấy lực hút biến mất, thân thể cũng không còn bị kiểm soát khó chịu, đứng im tại chỗ.

Diêu Chính Thành lảo đảo ngã xuống đất, ngay lúc hắn muốn đứng lên, chỉ thấy trong tay buông lỏng, nhìn lại… Poseidon đã đứng trước mặt hắn, cầm quyền trượng trong tay.

Sắc mặt Poseidon không tốt lắm, thân thể phát ra kim quang chói mắt, sóng trên biển càng lúc càng mạnh hơn, đây là sự phẫn nộ của thần biển…

Miêu Tiêu Bắc chỉ nghe một tiếng la, “Tiêu Bắc!”

Nghe ra là giọng của Poseidon, Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, khóa linh thuật cũng biến mất. Mọi người xung quanh không thể nhúc nhích được tự do trở lại… Không còn bị ảnh hưởng của ma động, linh lực của Miêu Tiêu Bắc tối nay cực kì mạnh, ngoại trừ Poseidon, Lam Minh và mấy thần ma cực mạnh, gần như hầu hết ma vật đều bị khóa lại, không thể cử động.

Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, ngẩng đầu, thấy Poseidon lấy thứ gì đó trong chậu, ném cho hắn, “Giúp tôi đeo vòng bảo vệ cho nó.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, hai tay theo bản năng tiếp lấy, cục gì đó mềm mềm, mọi người nhìn sang, im lặng…

Trong tay Miêu Tiêu Bắc, là một con bạch tuộc nhỏ màu hồng, mập mạp.

Bé con này to cỡ trái banh, tròn vo, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, tội nghiệp nhìn Miêu Tiêu Bắc, xúc tua mập mạp sờ sờ tay hắn, đại não tròn vo cọ cọ, “Bobo~”

“Cục cục!”

Cổ Lỗ Y có thể đang nói chuyện với nó, cúi đầu cục cục vài tiếng, bạch tuộc con cũng bắt đầu bobo với nó.

“Cục ~” Cuối cùng, Cổ Lỗ Y tỏ ra thông cảm sờ đầu nó, bạch tuộc con ôm lấy Cổ Lỗ Y.

“Hai đứa nó nói cái gì vậy?” Lam Minh nghe không hiểu.

“Bobo nói nó bị cha mẹ lạc mất.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay, đeo vòng bảo vệ vào một cái xúc tua, trả lại cho Poseidon.

“Haiz, cặp vợ chồng này không đáng tin gì cả.” Poseidon chỉ chỉ ra ngoài.

Mọi người xoay đầu nhìn, đều há hốc.

Bên ngoài chiếc thuyền, trên mặt biển không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai con bạch tuộc lớn, một con màu hồng phấn trông giống Bobo, con bên kia thì giống màu đỏ hơn.

Hai con chen chúc nhìn vào bên trong, lúc nhìn thấy Bobo đều kích động, nhảy lên… Làm cho cả chiếc thuyền lắc lư, Poseidon nhíu mày, “Phá quá!”



Hai con bạch tuộc lập tức bất động, ra vẻ tội nghiệp nhìn Poseidon.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ mờ mịt, mọi người từ khoang thuyền ra boong tàu, hai con bạch tuộc màu hồng đều bơi qua, cẩn thận vươn xúc tua tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc, giống như muốn Bobo.

Mà Bobo đã sớm nhào tới, ôm cái xúc tua thô kệch cọ cọ, bạch tuộc ôm con mình về, ôm tới quai hàm cọ tới cọ lui, tuy rằng Bobo vẫn chưa bự bằng tròng mắt của nó.

Mà con bạch tuộc màu đậm hơn cũng nhích lại xem, ai ngờ lại bị con bạch tuộc màu nhạt đánh cho một phát.

Con bạch tuộc màu đậm bị đánh, ghé vào thuyền lắp bắp nhìn Poseidon.

Poseidon thở dài, vỗ đầu nó, “Bỏ đi, sau này đừng như vậy nữa.”

Bạch tuộc gật đầu, đồng thời, nước biển cũng lắc lư.

“Ê.” Lam Minh nhìn Poseidon, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Là như vầy.” Poseidon giải thích cho mọi người, chỉ vào con bạch tuộc màu hồng phấn, “Đây là Samantha.” Rồi chỉ con bạch tuộc màu hồng đậm, “Đây là Igor. Bọn họ đều là động vật lớn của biển, vô cùng hiếm, bình thường đều im lặng sống dưới đáy biển, một khi bị chọc giận, sẽ khiến cho động đất và sóng thần.” Poseidon giải thích có chút bất đắc dĩ, “Sau khi làm mất quyền trượng, còn bị cá heo nghịch ngợm ngậm đi mất, cuối cùng nó để quên trên một con thuyền bị chìm. Chiếc thuyền đó vừa lúc bị đội khảo cổ của Diêu Chính Thành phát hiện, hắn chuyên môn phái người đi tìm mấy món bảo vật đem về bán, đương nhiên, vũ dạ tập linh tinh đều có.”

Mọi người gật đầu — Thì ra là thế.

“Sau khi lấy được bảo bối, một lần tình cờ rời bến, nhặt được Bobo.” Poseidon nói xong, trừng mắt nhìn hai con bạch tuộc, “Samantha và Igor là vợ chồng, mới sinh Bobo, đang vô cùng ân ái, nhưng Igor cứ nhìn trộm mấy con bạch tuộc cái, Samantha liền đánh nó… Hai đứa gặp thứ gì ném thứ đó, vì thế chẳng đứa nào biết… đã ném luôn Bobo.”

Mọi người nghe tới đó, đều nhìn khinh bỉ hai vợ chồng bạch tuộc, Samantha và Igor cúi đầu, trông như hối lỗi.

“Bobo là hải ma thú, nhưng lại là con nít nên trí nhớ không tốt.” Poseidon nói tiếp, “Lúc nãy thần chú mà Diêu Chính Thành dùng, chính là biến Bobo thành nô lệ.”

“Nô lệ?” Mọi người giật mình.

“Đúng vậy, bắt Bobo lại, đeo vòng bảo vệ cho nó, vòng tay này có một đặc điểm, ví dụ A đeo cho B, như vậy B sẽ nghe theo mệnh lệnh của A, bảo vệ an toàn cho A. Mà Bobo nhỏ như vậy, đợi nó lớn lên cũng phải chờ ít nhất một vạn năm, cho nên Diêu Chính Thành mới muốn mượn linh lực của Miêu Tiêu Bắc, cùng với linh lực của tất cả ác ma, thúc giục Bobo lớn! Như vậy Bobo sẽ trở thành một con ma thú không có ý thức, mặc cho hắn chỉ huy giết người.”

“A…” Mọi người đều nhịn không được hít một hơi, đó chính là vũ khí vô địch nha, tùy tiện có thể tạo thiên tai, Diêu Chính Thành chẳng phải sẽ trở thành vô địch thiên hạ sao! Quả nhiên là đê tiện có thừa!

“Anh nói từ sớm là được rồi.” Lam Minh nhíu mày nhìn Poseidon, “Giấu giấu diếm diếm làm quái gì.”

“Không nói được!” Poseidon bất đắc dĩ, “Samantha với Igor vì đánh mất Bobo nên vô cùng đau khổ, chỉ cần nghe có người nhắc tới Bobo, hai đứa sẽ nổi điên, làm sao để con thuyền tới ma động?”

Mọi người xem như có thể hiểu — Ra là vậy.

“Còn không mau cám ơn!” Poseidon chỉ tay về phía mọi người, nói với hai con bạch tuột, Samantha và Igor đều hươ hươ xúc tua như nói lời cảm tạ, đương nhiên… Mặt nước lại lắc lư.

Cuối cùng, Bobo chào tạm biệt Cổ Lỗ Y và Miêu Tiêu Bắc bọn họ, bị cha mẹ ôm quay lại biển, nghe nói chúng nó sống ở lòng chảo dưới đáy biển, Poseidon đã giăng kết giới cho chúng nó, sau này Bobo sẽ không bị ném đi nữa, đương nhiên… Samantha và Igor cũng thề sau này không cãi nhau nữa.

“Rất cám ơn.” Poseidon rốt cuộc cũng lấy lại được quyền trượng, hào phóng chỉ chỉ mấy bảo bối khác, “Đều cho các cậu, haha.”

“Làm cả buổi…” Lam Minh khoanh tay, liếc Poseidon, “Ai ngờ lại toàn là việc nhà?!”

“Hừ, lãng phí thời gian.” Khiết Liêu cũng lắc đầu, đút hai tay vào túi, mọi người cũng đến lúc phải đi.

Long Tước và Sishir khẽ nói nhỏ, “Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Đi theo một thần biển không đáng tin, cả hải tộc đều trở nên không đáng tin!”

Lúc này, Cảnh Diệu Phong mang cảnh sát biển tới, Lam Minh bọn họ leo lên chiếc thuyền bên kia, Poseidon nói muốn mời bọn họ ăn cơm, mọi người nhìn hắn xem thường, cùng nhau về thôi.

Cảnh Diệu Phong kêu người áp giải Diêu Chính Thành về, mở sòng bạc, bán đấu giá quốc bảo, trộm di vật văn hóa, buôn lậu thuốc phiện, tàng trữ súng ống, những tội danh này cũng đủ làm hắn ngồi tù hết nửa đời sau.

Bọn họ đi rồi, Poseidon mới thở dài, nhảy vào biển.

“Bệ hạ, vất vả rồi.”

Lúc này, một người cá bơi lại, đưa cho Poseidon một con ốc biển, “Ngài Lucifer tìm ngài.”

Poseidon cầm ốc biển để bên tai, “Ừ, làm xong rồi.”

Lucifer ngồi trên ngai vàng, trong tay cầm ly rượu vang, “Thả lên người Tiêu Bắc rồi? Có chắc là Lam Minh sẽ không nghi ngờ chứ?”

“Sẽ không.” Poseidon nhìn tay mình, chỉ thấy ngón tay bị tổn thương, tạo thành vòng đen, “Tình trạng của Bắc Bắc ngày càng không ổn định, không biết còn chịu đựng được bao lâu.”

“Tới đâu hay tới đó.” Lucifer uống hết ly rượu trong tay, “Lam Minh chắc cũng linh tính được gì rồi. Dù sao cả người kia cũng xuất hiện.”

“Có lẽ.” Poseidon cười nhẹ, “Cái gì tới sẽ phải tới.”



Trên đường về, Miêu Tiêu Bắc xoa cổ, “Ai da…”

“Cục cục?” Cổ Lỗ Y dùng bàn tay bé nhỏ giúp Miêu Tiêu Bắc xoa xoa.

“Sao vậy Bắc Bắc?” Lam Minh hỏi.

“Không biết, tôi hơi nhức đầu.” Miêu Tiêu Bắc tìm một góc độ thoải mái, tựa vào thảm nằm úp sấp, mọi người nghĩ có lẽ do dùng quá nhiều linh lực mà thôi.

Lam Minh sợ hắn nằm không thoải mái, kéo hắn dựa vào lòng mình, Miêu Tiêu Bắc mệt quá nên dần mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.

Lam Minh có chút nghi hoặc, vừa nghĩ, hắn đột nhiên nhướn mày, đưa ngón tay vào tóc, nhẹ nhàng tìm kiếm.

Rất nhanh, ở phía gần lỗ tai, phát hiện một vết thương rõ ràng, tuy rằng rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi đôi mắt của Lam Minh, đó là một chú văn chỉ to bằng đầu ngón tay…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook