Chương 549: Quy tắc (7): Nhưng ngàn vàng khó mua, thân này vui vẻ chịu đựng.
Húy Tật
30/09/2024
Khi một chủng tộc sụp đổ, lực lượng của cá thể là nhỏ bé tới vô nghĩa.
Đi trước là người già, sau đó là phụ nữ ốm yếu, đàn ông trung niên hơi hói, đủ loại người, đủ loại ngành nghề...
Họ xếp thành hàng, bước lên con đường đại diện cho tử vong.
Một người phụ nữ đánh nền trắng bệch, lớp trang điểm rất đậm, cầm theo chiếc nón che nắng, tay đeo túi xách cũng lẳng lặng theo sau đoàn người, nhưng sắp ra đến cửa lại bị một bà thím kéo về.
"Cháu gái à." Bà thím nói: "Còn trẻ vậy mà sao nghĩ quẩn thế? Về đi."
Bà vừa bảo người ta về, vừa nhanh chân chen lên trước mặt người phụ nữ, chiếm vị trí của cô.
Hành vi "chen ngang" này cũng không bị ai chỉ trích, tất cả đều biết... Dòng người này sẽ hướng về đâu.
Người phụ nữ giật mình, hơi ngẩng lên để lộ cái cằm đánh nền bóng loáng, vẻ mặt ngạo mạn như là thiên nga. Cô dường như muốn nói gì đó, nhưng bà thím đã quay lại cười lấy lòng: "Để thím đi cho."
"Thím cũng chẳng sống được mấy năm nữa, cháu thì khác, trẻ trung xinh gái thế này, nên..."
"Cháu cũng không còn nhiều thời gian." Người phụ nữ cắt ngang: "Cháu bị bệnh di truyền, ung thư đại tràng, tình trạng không tốt lắm."
Nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khuôn mặt bên dưới lớp trang điểm dày cui kia xanh xao vàng vọt vô cùng, mượn đống mỹ phẩm cũng chỉ che được phần nào.
Bà thím ngạc nhiên, thương xót vô cùng: "Sao lại thế, cháu cố gắng trị liệu, chắc chắn sẽ..."
Bà nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, im lặng an ủi.
"Vậy đi." Cô nói: "Bọn họ đều có thể đi, tại sao cháu không được?"
Cô cũng muốn trước khi chết có thể đặt một dấu chấm câu hoàn mĩ cho cuộc đời không chói lọi, không hạnh phúc, vô cùng gian nan vất vả của mình.
Chỉ vì bản thân, tùy tâm mà đi.
Trong tiếng xì xào, vô số người chủ động ra khỏi nơi trú ẩn. Xét theo một hình thức khác, cái lồng giam cầm họ hiện giờ chỉ như tờ giấy mỏng manh.
Có người ngửa lên đối thoại với hư không, họ đoán là cái kẻ ngoại lai trước đó nói chuyện với họ sẽ nghe được giọng mình.
"Chúng tôi sẽ ra ngoài." Y nói rất nhẹ nhàng, hành động vĩ đại qua miệng y lại chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không có gì nổi bật. Y nói: "Anh hãy để cái cậu Nguyên, Nguyên Dục Tuyết đó... Về đi."
"Bảo cậu ấy trở về đi, không cần hi sinh."
Y cố chấp nói: "Chúng tôi đã lựa chọn."
Cách thủy kính, vị thủ lĩnh nhìn cảnh này thô bạo bẻ gãy điếu thuốc, bỗng cảm thấy... Không biết phải nói gì.
Có lẽ lựa chọn của Nguyên Dục Tuyết không sai. Những NPC này, ít ra có tình người có lương tâm hơn bọn họ nhiều.
Tình huống hiện tại đã vượt xa phân tích, gã cau mày, dùng sức hít vào thở ra, mắt lại dán chặt vào thủy kính.
Nguyên Dục Tuyết là một tên lập dị.
Rõ ràng chỉ có hai lựa chọn, một là hi sinh đám NPC kia, đút no quái vật là có thể kết thúc phó bản. Hai là kéo dài, đợi quái vật tiến hóa rồi phá tan nơi ẩn núp, ăn thịt tất cả. Cậu ta lại cương quyết không chọn, tìm một con đường mới.
Mà những người này cũng thế.
Bọn họ biết rõ tình huống này thì không có biện pháp nào có thể vẹn toàn đôi bên, con đường nào cũng là ngõ cụt. Cho nên họ chọn, một lựa chọn vi phạm nhân tính và bản năng sinh tồn, tự tay cắt đứt sự sống của mình.
Với những con người muốn sống, "tự sát" là một chuyện rất khổ sở, vi phạm bản năng, nó còn đau đớn hơn cả gặp tai nạn hay bị hại nữa.
Nhưng họ không muốn để người vì thế làm khó người, cũng không muốn để một người tốt đã chọn họ phải hi sinh vô cớ.
Bảo vệ đồng bào anh chị em, hãy để chính họ làm.
Không ai có quyền đưa ra quyết định thay họ, chỉ họ có tư cách đó. Dù lựa chọn này suy cho cùng cũng là bất đắc dĩ, nhuốm màu bi thương.
Nhưng ngàn vàng khó mua, thân này vui vẻ chịu đựng.
*
Tiếng la hét trong đầu lại càng to.
Kể cả là Nguyên Dục Tuyết đã quen với việc nó thỉnh thoảng lên cơn, nhưng điên tới độ này thì vẫn quá hiếm thấy, cảm giác âm tần bén nhọn nâng lên hẳn một tầm cao mới. Nếu âm thanh này mà ở bên ngoài thì đã có thể khiến người ta nổ đầu.
Nguyên Dục Tuyết nhất quán duy trì chiến lược không quan tâm, nhưng cảm xúc của nó ngày một kịch liệt. Cậu giết được thêm hai con quái, một người kiệm lời như Nguyên Dục Tuyết cũng phải mở miệng.
"Mi sắp chết à?" Cậu nói rất tự nhiên, không hề giống chửi mắng, chỉ là một lời hỏi thăm đơn thuần không hề trào phúng: "Sợ đến vậy sao?"
Cũng không biết Nguyên Dục Tuyết làm thế nào để bắt được "sợ hãi" trong những tạp âm vô nghĩa đó.
Kì lạ hơn là cậu đã bắt đúng.
Kết quả là sau một giây tĩnh lặng, âm thanh trong đầu càng thêm long trời lở đất. Cảm giác như thứ đang đối thoại với Nguyên Dục Tuyết không phải quy tắc mà là một cái đài phát thanh bị hỏng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu day mày.
Đau đầu quá.
Chiến đấu là bản năng của Nguyên Dục Tuyết, nên dù bị làm ồn tới nhức hết đầu thì động tác chém giết của cậu cũng không chịu ảnh hưởng. Máu nóng bắn vào người, gần như chết lặng, Nguyên Dục Tuyết chợt nghe được âm thanh từ đằng xa ---
Âm sắc ấy là xa lạ, Nguyên Dục Tuyết dám chắc họ chưa từng gặp, nhưng người đó lại chính xác hét lên tên cậu: "Nguyên Dục Tuyết! Trở về đi!"
Nguyên Dục Tuyết vội vàng nhìn một cái, khuôn mặt vẫn vô cảm, lẳng lặng ghi nhớ hình dáng của đối phương. Bây giờ cậu quá bận, không có thời gian lẫn năng lượng để rà quét, nên cũng không thể quản. Đao bổ xuống, đao khí bắn ra, cậu đang ra hiệu cho người kia mau rời khỏi.
Nhưng câu tiếp theo của y khiến cậu nao nao, suýt thì trượt tay.
Cậu theo bản năng giải quyết quái vật trước mắt, trong biển máu, chậm chạp hồi tưởng những gì người kia vừa nói.
"Dân chúng đã rời khỏi nơi trú ẩn."
"Tại sao họ lại đi?"
Nguyên Dục Tuyết hỏi y, mặt mày tràn ngập sát ý lạnh lẽo. Cậu nhìn xuống, thay vì là người lương thiện từ bi, lúc này Nguyên Dục Tuyết giống như Tu La mê hoặc lòng người. Bờ môi đỏ thắm hé mở: "... Có người uy hiếp họ?"
Thấy Nguyên Dục Tuyết kiểu sẵn sàng trở lại làm gỏi vài người, kẻ tới báo tin đổ mồ hôi lạnh, ý thức được sát thương của cậu đúng là rất đáng sợ. Y cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Không phải, là họ tự nguyện."
"Để cho nhiều trẻ em, thanh niên có thể sống sót hơn."
Vì đồng bào.
"Cũng là vì cậu. Nguyên Dục Tuyết, bọn họ không muốn cậu chết." Y nói: "Trở về đi."
Rõ ràng mỗi chữ đều hiểu, ghép lại thành câu lại khiến Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác.
Vì... Tôi?
Nguyên Dục Tuyết đã nỗ lực, hi sinh vì rất nhiều người.
Nhưng khi tình huống xoay ngược, cậu lại trở tay không kịp, bối rối không biết phải làm sao.
--- Cũng có người nỗ lực vì cậu, không hi vọng cậu chết.
Mạng sống của người máy chiến tranh, thứ vô giá trị đáng lẽ chỉ có thể hi sinh vì con người, cũng đáng quý đáng được trân trọng.
Nguyên Dục Tuyết ngộ ra, mà tiếng hét của nó trong đầu cậu càng thêm oanh liệt, khiến Nguyên Dục Tuyết hoàn hồn giữa chiến trường, cũng coi như là trong họa có phúc.
Không đợi Nguyên Dục Tuyết thở dài hỏi "anh tên gì", âm điệu thê lương của nó đã mơ hồ ghép ra được vài câu.
"Không thể nào!"
"Không thể nào!"
"Bọn chúng đáng lẽ không nên để cho mi sống ---"
Nguyên Dục Tuyết mơ hồ ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cậu mím môi, đất trời bỗng rung chuyển, màn đêm sụp đổ, tưởng như trời sập, bóng tối nháy mắt bao vây không gian.
Đi trước là người già, sau đó là phụ nữ ốm yếu, đàn ông trung niên hơi hói, đủ loại người, đủ loại ngành nghề...
Họ xếp thành hàng, bước lên con đường đại diện cho tử vong.
Một người phụ nữ đánh nền trắng bệch, lớp trang điểm rất đậm, cầm theo chiếc nón che nắng, tay đeo túi xách cũng lẳng lặng theo sau đoàn người, nhưng sắp ra đến cửa lại bị một bà thím kéo về.
"Cháu gái à." Bà thím nói: "Còn trẻ vậy mà sao nghĩ quẩn thế? Về đi."
Bà vừa bảo người ta về, vừa nhanh chân chen lên trước mặt người phụ nữ, chiếm vị trí của cô.
Hành vi "chen ngang" này cũng không bị ai chỉ trích, tất cả đều biết... Dòng người này sẽ hướng về đâu.
Người phụ nữ giật mình, hơi ngẩng lên để lộ cái cằm đánh nền bóng loáng, vẻ mặt ngạo mạn như là thiên nga. Cô dường như muốn nói gì đó, nhưng bà thím đã quay lại cười lấy lòng: "Để thím đi cho."
"Thím cũng chẳng sống được mấy năm nữa, cháu thì khác, trẻ trung xinh gái thế này, nên..."
"Cháu cũng không còn nhiều thời gian." Người phụ nữ cắt ngang: "Cháu bị bệnh di truyền, ung thư đại tràng, tình trạng không tốt lắm."
Nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khuôn mặt bên dưới lớp trang điểm dày cui kia xanh xao vàng vọt vô cùng, mượn đống mỹ phẩm cũng chỉ che được phần nào.
Bà thím ngạc nhiên, thương xót vô cùng: "Sao lại thế, cháu cố gắng trị liệu, chắc chắn sẽ..."
Bà nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, im lặng an ủi.
"Vậy đi." Cô nói: "Bọn họ đều có thể đi, tại sao cháu không được?"
Cô cũng muốn trước khi chết có thể đặt một dấu chấm câu hoàn mĩ cho cuộc đời không chói lọi, không hạnh phúc, vô cùng gian nan vất vả của mình.
Chỉ vì bản thân, tùy tâm mà đi.
Trong tiếng xì xào, vô số người chủ động ra khỏi nơi trú ẩn. Xét theo một hình thức khác, cái lồng giam cầm họ hiện giờ chỉ như tờ giấy mỏng manh.
Có người ngửa lên đối thoại với hư không, họ đoán là cái kẻ ngoại lai trước đó nói chuyện với họ sẽ nghe được giọng mình.
"Chúng tôi sẽ ra ngoài." Y nói rất nhẹ nhàng, hành động vĩ đại qua miệng y lại chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không có gì nổi bật. Y nói: "Anh hãy để cái cậu Nguyên, Nguyên Dục Tuyết đó... Về đi."
"Bảo cậu ấy trở về đi, không cần hi sinh."
Y cố chấp nói: "Chúng tôi đã lựa chọn."
Cách thủy kính, vị thủ lĩnh nhìn cảnh này thô bạo bẻ gãy điếu thuốc, bỗng cảm thấy... Không biết phải nói gì.
Có lẽ lựa chọn của Nguyên Dục Tuyết không sai. Những NPC này, ít ra có tình người có lương tâm hơn bọn họ nhiều.
Tình huống hiện tại đã vượt xa phân tích, gã cau mày, dùng sức hít vào thở ra, mắt lại dán chặt vào thủy kính.
Nguyên Dục Tuyết là một tên lập dị.
Rõ ràng chỉ có hai lựa chọn, một là hi sinh đám NPC kia, đút no quái vật là có thể kết thúc phó bản. Hai là kéo dài, đợi quái vật tiến hóa rồi phá tan nơi ẩn núp, ăn thịt tất cả. Cậu ta lại cương quyết không chọn, tìm một con đường mới.
Mà những người này cũng thế.
Bọn họ biết rõ tình huống này thì không có biện pháp nào có thể vẹn toàn đôi bên, con đường nào cũng là ngõ cụt. Cho nên họ chọn, một lựa chọn vi phạm nhân tính và bản năng sinh tồn, tự tay cắt đứt sự sống của mình.
Với những con người muốn sống, "tự sát" là một chuyện rất khổ sở, vi phạm bản năng, nó còn đau đớn hơn cả gặp tai nạn hay bị hại nữa.
Nhưng họ không muốn để người vì thế làm khó người, cũng không muốn để một người tốt đã chọn họ phải hi sinh vô cớ.
Bảo vệ đồng bào anh chị em, hãy để chính họ làm.
Không ai có quyền đưa ra quyết định thay họ, chỉ họ có tư cách đó. Dù lựa chọn này suy cho cùng cũng là bất đắc dĩ, nhuốm màu bi thương.
Nhưng ngàn vàng khó mua, thân này vui vẻ chịu đựng.
*
Tiếng la hét trong đầu lại càng to.
Kể cả là Nguyên Dục Tuyết đã quen với việc nó thỉnh thoảng lên cơn, nhưng điên tới độ này thì vẫn quá hiếm thấy, cảm giác âm tần bén nhọn nâng lên hẳn một tầm cao mới. Nếu âm thanh này mà ở bên ngoài thì đã có thể khiến người ta nổ đầu.
Nguyên Dục Tuyết nhất quán duy trì chiến lược không quan tâm, nhưng cảm xúc của nó ngày một kịch liệt. Cậu giết được thêm hai con quái, một người kiệm lời như Nguyên Dục Tuyết cũng phải mở miệng.
"Mi sắp chết à?" Cậu nói rất tự nhiên, không hề giống chửi mắng, chỉ là một lời hỏi thăm đơn thuần không hề trào phúng: "Sợ đến vậy sao?"
Cũng không biết Nguyên Dục Tuyết làm thế nào để bắt được "sợ hãi" trong những tạp âm vô nghĩa đó.
Kì lạ hơn là cậu đã bắt đúng.
Kết quả là sau một giây tĩnh lặng, âm thanh trong đầu càng thêm long trời lở đất. Cảm giác như thứ đang đối thoại với Nguyên Dục Tuyết không phải quy tắc mà là một cái đài phát thanh bị hỏng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu day mày.
Đau đầu quá.
Chiến đấu là bản năng của Nguyên Dục Tuyết, nên dù bị làm ồn tới nhức hết đầu thì động tác chém giết của cậu cũng không chịu ảnh hưởng. Máu nóng bắn vào người, gần như chết lặng, Nguyên Dục Tuyết chợt nghe được âm thanh từ đằng xa ---
Âm sắc ấy là xa lạ, Nguyên Dục Tuyết dám chắc họ chưa từng gặp, nhưng người đó lại chính xác hét lên tên cậu: "Nguyên Dục Tuyết! Trở về đi!"
Nguyên Dục Tuyết vội vàng nhìn một cái, khuôn mặt vẫn vô cảm, lẳng lặng ghi nhớ hình dáng của đối phương. Bây giờ cậu quá bận, không có thời gian lẫn năng lượng để rà quét, nên cũng không thể quản. Đao bổ xuống, đao khí bắn ra, cậu đang ra hiệu cho người kia mau rời khỏi.
Nhưng câu tiếp theo của y khiến cậu nao nao, suýt thì trượt tay.
Cậu theo bản năng giải quyết quái vật trước mắt, trong biển máu, chậm chạp hồi tưởng những gì người kia vừa nói.
"Dân chúng đã rời khỏi nơi trú ẩn."
"Tại sao họ lại đi?"
Nguyên Dục Tuyết hỏi y, mặt mày tràn ngập sát ý lạnh lẽo. Cậu nhìn xuống, thay vì là người lương thiện từ bi, lúc này Nguyên Dục Tuyết giống như Tu La mê hoặc lòng người. Bờ môi đỏ thắm hé mở: "... Có người uy hiếp họ?"
Thấy Nguyên Dục Tuyết kiểu sẵn sàng trở lại làm gỏi vài người, kẻ tới báo tin đổ mồ hôi lạnh, ý thức được sát thương của cậu đúng là rất đáng sợ. Y cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Không phải, là họ tự nguyện."
"Để cho nhiều trẻ em, thanh niên có thể sống sót hơn."
Vì đồng bào.
"Cũng là vì cậu. Nguyên Dục Tuyết, bọn họ không muốn cậu chết." Y nói: "Trở về đi."
Rõ ràng mỗi chữ đều hiểu, ghép lại thành câu lại khiến Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác.
Vì... Tôi?
Nguyên Dục Tuyết đã nỗ lực, hi sinh vì rất nhiều người.
Nhưng khi tình huống xoay ngược, cậu lại trở tay không kịp, bối rối không biết phải làm sao.
--- Cũng có người nỗ lực vì cậu, không hi vọng cậu chết.
Mạng sống của người máy chiến tranh, thứ vô giá trị đáng lẽ chỉ có thể hi sinh vì con người, cũng đáng quý đáng được trân trọng.
Nguyên Dục Tuyết ngộ ra, mà tiếng hét của nó trong đầu cậu càng thêm oanh liệt, khiến Nguyên Dục Tuyết hoàn hồn giữa chiến trường, cũng coi như là trong họa có phúc.
Không đợi Nguyên Dục Tuyết thở dài hỏi "anh tên gì", âm điệu thê lương của nó đã mơ hồ ghép ra được vài câu.
"Không thể nào!"
"Không thể nào!"
"Bọn chúng đáng lẽ không nên để cho mi sống ---"
Nguyên Dục Tuyết mơ hồ ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cậu mím môi, đất trời bỗng rung chuyển, màn đêm sụp đổ, tưởng như trời sập, bóng tối nháy mắt bao vây không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.