Chương 550: Quy tắc (8): Quá khứ.
Húy Tật
30/09/2024
... Đau quá, đau quá!
Bóng tối thuần khiết giống trong bụng mẹ, cùng với cơn đau như cơ thể bị xé nát rồi đắp lại vô số lần. Các người chơi khó mà giữ cho ý thức tỉnh táo, họ thậm chí còn không biết mình có tồn tại không, thân xác máu thịt dường như bị xẻ thành từng khối. Bọn họ chỉ là hạt bụi trôi nổi trong vũ trụ, là phù du giữa biển cả bao la. Dù có là gì, thì cũng không phải "người" hoàn chỉnh.
Quá đau.
Đau đến mức họ chỉ muốn chết luôn đi, ý thức tiêu tán, không thể cảm nhận được cơn đau nữa...
--- Không được!
Bừng tỉnh, lý trí hỗn độn dần khôi phục.
Sao lại ý thức tiêu tán? Không được! Tuyệt đối không được!
Mất đi bản thân có khác gì tử vong vĩnh viễn? Thậm chí còn đáng sợ hơn.
Ý thức được điểm này, đại não của họ bắt đầu vận chuyển, lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu khiến họ hiểu ra cảnh tượng sụp đổ, trời sập xuống, bóng tối vô biên bao trùm đêm đó là sao.
Cảm giác sợ hãi kịch liệt dâng lên khiến người ghê tởm, khó có thể tiêu hóa hết thông tin về "phó bản.
Không...
Đây không phải là "phó bản".
Đây chẳng qua là...
Nơi chôn thây của vô số người chơi.
*
Nhóm người chơi đầu tiên tới thành phố A.
Khi đó thành phố A không phải là thành phố, nó chỉ là một thôn làng rất rất nhỏ, tổng dân cư chỉ chừng vài trăm người.
Nhiệm vụ duy nhất là sống sót qua "thiên tai".
Thiên tai là nguyền rủa với phó bản này.
Không thể nào thay đổi, không thể nào ngăn cản. Vô vàn quỷ quái như hồng thủy vỡ đê ập tới bao vây tất cả.
Cho dù là phó bản này hội tụ nhiều người chơi tinh anh nhất, nhưng đứng trước ác mộng áp đảo, bọn họ cũng bất lực như vậy. Họ đã mất rất nhiều đồng đội, cũng biết không ai có thể sống sót khỏi thiên tai này, bao gồm người chơi mạnh nhất.
Các người chơi cảm thấy oán giận và bất công vô cùng, vì phó bản này không hề có tính chiến lược, nó chỉ có một cái "kịch bản" vụng về với mục đích là "giết", tác dụng duy nhất là mai táng họ ở đây. Quỷ quái mạnh tới nỗi không thể ngăn cản, hoàn toàn nghiền ép họ.
Từ khi bước chân vào phó bản này, họ đã được định trước là phải chết!
Họ chính là nhóm người chơi đầu tiên bị triệu hồi tới đây.
Rất rất rất lâu về trước, lâu tới độ dấu vết của thời kì đó đã hoàn toàn bị xóa bỏ, người chơi giai đoạn này chắc không thể tin được, trò chơi sinh tồn khi đó "nhân từ" tới mức nào. Kể cả là phó bản độ khó cao thì tỉ lệ tử vong cũng rất thấp.
Người chơi hoàn toàn có thể sử dụng điểm tích lũy để thanh toán cái giá cho nhiệm vụ thất bại. Mỗi lần hoàn thành một phó bản, các người chơi thu hoạch được chức năng cơ thể cường hóa và thức tỉnh thiên phú, cùng với vô số điểm tích lũy và đạo cụ. Họ có thể ở lại khu vực an toàn một thời gian dài mà không cần lo lắng sẽ tiêu hết điểm tích lũy, bị trục xuất. So sánh với những phó bản tử vong hiện giờ, trò chơi hồi đó giống như một trò mạo hiểm của lính đánh thuê.
Nguy hiểm vẫn có, vẫn có tỉ lệ tử vong. Nhưng với người chơi thì nó vẫn ở mức độ có thể chấp nhận, họ không cảm thấy tuyệt vọng hay bị kiềm hãm, còn coi nó như một loại rèn luyện đặc biệt.
Những điều này khiến họ không chết lặng với tử vong, cũng có nhiều dũng khí để chất vấn bất công. Thế nên trong bước đường cùng, những người còn sống không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng những phó bản trước luôn có đường sống và hi vọng, tại sao phó bản lần này lại khác?
Cảm giác như... Mục đích của nó chỉ là để họ chết ở chỗ này.
Như vậy có công bằng không?
Có phù hợp với "quy tắc" không?
Càng ngày càng nhiều hoang mang bùng cháy, ở thời khắc tuyệt vọng, điều này khiến họ càng thêm phẫn nộ, vì tất cả ý thức được ---
Đây là bất công!!
Khi các người chơi mãnh liệt nghi ngờ sự hợp lý của phó bản, "hi vọng sống" luôn tồn tại trong mỗi phó bản lại xuất hiện.
Các người chơi phát hiện mặc dù thôn làng đã bị quỷ quái xâm chiếm, nhưng vẫn có những "phòng an toàn". Bọn quỷ không thể tiếp cận, cũng không thể xông qua cửa gỗ mỏng manh không hề có tính bảo vệ kia.
Căn phòng an toàn đó cũng là nơi ở của trưởng thôn. Ông ta run rẩy trốn trong góc cùng với người nhà, sau khi phát hiện quỷ quái không thể xâm nhập thì không đành lòng để dân làng bị chúng tàn sát, thế là chạy ra cửa sổ dốc sức hét lên để thu hút thôn dân chạy vào phòng.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, các người chơi cũng biết.
Họ mạo hiểm trốn tránh sự tấn công của quỷ quái, kinh hoàng chạy đến căn nhà nhỏ rách rưới lung lay chực đổ.
Căn nhà rất chật hẹp.
Nhà của trưởng thôn hình như còn rách nát hơn cả nhà của thôn dân. Các người chơi chưa từng ở nơi nào chật hẹp đến như vậy. Nóc nhà thấp lè tè, không khí ẩm ướt nóng bức, vai ma sát với nhau, tứ chi thỉnh thoảng va chạm.
Bọn họ bị ép phải dán vào nhau, khoảng cách xã giao không còn tồn tại, hơi thở nóng ẩm phả hết lên mặt nhau.
Không biết là ai không chú trọng vệ sinh, mùi hôi thối vì lâu ngày không tắm cùng với mùi mồ hôi kịch liệt trộn lẫn với nhau, trong không gian oi bức chật hẹp lại càng khiến người buồn nôn.
Các người chơi nhẫn nại nhíu mày, bị bầy người đẩy tới đẩy lui.
Bọn họ thậm chí còn kiễng chân, hóp bụng lại, như thể làm vậy sẽ tiết kiệm được thêm không gian, nhưng tình trạng tồi tệ nhất vẫn xảy ra.
Căn nhà nhỏ cũ nát đã đầy người.
Kể cả khi đã chen lấn tới khó thở, dịch vị trong dạ dày sắp phun ra, nhưng cũng không thể chen thêm được nữa. Giờ mà đổ nước vào đám người này thì nước sẽ không cả chạm được xuống sàn.
Nhưng không được, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người chưa vào.
Đám người đang chen lấn ngoài cửa sổ cũng ý thức được đây là chỗ tránh nạn duy nhất, nỗi sợ quái vật ngay sau lưng và bản năng sinh tồn khiến họ không ngừng rên rỉ những tiếng bén nhọn, đẫm máu như chim quyên trước khi chết.
"Mọi người lùi vào trong nữa đi, tiếp tục chen vào trong đi!"
"Cho tôi vào với, tôi xin các ngài, cho tôi vào ---"
"Đừng chặn ở cổng! Đừng xô đẩy!"
"Hãy cho con tôi vào, thằng bé còn nhỏ, tôi xin mọi người, tôi van mọi người!"
Có người để ý thấy quái vật đang bắt đầu bị hấp dẫn tới đây.
Một ông chú to con chen tới, tay dùng sức gạt ra một con đường giữa đám người. Ánh mắt gã hung hãn, cơ bắp gồng lên bên dưới tay áo. Trong cơn tuyệt vọng, gã cũng nhận ra căn phòng an toàn này không thể chứa thêm bất cứ ai ---
Nhưng gã không từ bỏ, cũng không muốn chết. Trong cơn hỗn loạn, gã hung hăng tóm vai một người chơi đang ở trong phòng, lôi cô ra ngoài. Gã dùng sức tưởng như có thể bẻ gãy vai cô, cố gắng tách cô gái ra một khoảng, sau đó nhanh chóng chen cơ thể to lớn của mình vào. Nhưng cái khe quá nhỏ, lại thấy những người khác cũng xông tới. Trong tình huống cấp bách, gã đẩy cô gái gầy yếu đó ra ngoài, vị trí trốn ra đủ cho gã chen vào đứng.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Người chơi bị lôi ra vốn có thể trọng nhẹ, nhưng thực tế sức mạnh vượt xa gã to con, chẳng qua là cô không đề phòng, lại đang lo nghĩ nên mới bị gã lôi ra ngoài.
Khi nhận ra, cô tức giận vô cùng, không thể tin nổi, đầu óc bị cơn tức làm cho choáng váng. Cô không ngờ sẽ có người ti tiện tới độ kéo người trong phòng ra ngoài, hung tợn muốn tìm gã to con kia báo thù, đuổi gã ra. Nhưng mới bước lên một bước ---
Một mùi tanh tưởi xộc tới, con quái vật dạng trùng khổng lồ há to cái miệng, vừa vặn bao lấy khoảnh đất trước căn nhà nhỏ.
Nó một hơi nuốt hơn 10 người, miệng khép lại, vừa hay cắn đứt nửa người của nữ người chơi kia.
Nửa người của cô gái, theo chiều dọc, phần sau của đầu, lưng, chân cứ thế bị cắt hết sức vuông góc, như miếng thịt heo bị xẻ ra.
Cơn đau khiến người chơi nọ nhanh chóng mất ý thức, lại bị con quái vật thò lưỡi cuốn nốt vào miệng. Máu thịt bắn tung tóe lên mặt những người đứng ở cánh cửa chật hẹp.
Bọn họ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, mắt đã đối diện với con quái vật. Sau đó là bản năng sợ hãi khiến họ vô thức hét lên.
"A, a a a a!!"
Tiếng hét như thể hắn mới chính là người bị ăn sống. Nhưng cái miệng tròn đầy răng cưa đang co rụt lại ngay trước mắt cũng không tấn công hắn. Có người để ý ai đó bị trượt chân ra ngoài, nửa người dưới lập tức bị quái vật gặm mất.
Tiếng hét thảm thương.
Nhưng người trong nhà lại như sống dậy, máu nóng lại tuần hoàn.
Bọn họ đang ở trong nhà, sẽ không sao hết.
Sự tĩnh lặng kì lạ này cũng không duy trì được lâu, vì người yêu của nữ người chơi ban nãy đột tử đã chứng kiến tất cả.
Hai mắt hắn đỏ tươi, trợn trừng nhìn gã to con, giọng nói đầy hận thù như nhỏ nước, sụp đổ lên án: "Là ông! Chính ông là người đẩy cô ấy ra! Ông đã giết cô ấy!!"
Trong tiếng lên án thê lương đó, gã to con cũng có phần chột dạ và hổ thẹn. Gã còn chưa thoát khỏi ám ảnh bởi cảnh tượng kinh khủng vừa rồi, vô thức thanh minh cho bản thân: "Không, không phải tôi! Có quá nhiều người, tôi chỉ là không cẩn thận chen vào khiến cô ấy lùi ra. Là tại cô ấy không chen vào lại, đó, đó là số mệnh của cô ta!"
Bọn họ đã từng là bạn thân, sau đó quyết chí thề không đổi trở thành người yêu.
Họ đã ước hẹn rằng nhiệm vụ này kết thúc sẽ đi nghỉ mát một thời gian, tới mấy khu vực an toàn trứ danh du lịch.
Trước đó họ còn thân mật ở bên nhau, lo lắng cho tương lai của phó bản này. Sau đó cô ấy lại chết trước mắt hắn, như sét đánh, chết một cách thảm khốc như vậy, chết không toàn thây.
Mà kẻ hại chết người hắn yêu thậm chí còn không chột dạ hay áy náy, gã lớn tiếng mắng chửi, nói là "số mệnh của cô ta".
Số mệnh.
Khi gã to con há miệng định chửi câu tiếp theo, đầu gã rơi xuống, trở thành một cái xác không đầu, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Người chơi nhẹ nhàng giết gã lạnh lùng đá xác gã ra ngoài. Hắn nhìn mảnh đất trống vẫn còn vết máu chưa tan nhiệt độ, không một ai dám tiến lên giành, vô cảm nói: "Còn trống hai vị trí."
Không ai chỉ trích hành vi báo thù của hắn.
Nhưng chiếc hộp Pandora cũng được mở ra.
Bóng tối thuần khiết giống trong bụng mẹ, cùng với cơn đau như cơ thể bị xé nát rồi đắp lại vô số lần. Các người chơi khó mà giữ cho ý thức tỉnh táo, họ thậm chí còn không biết mình có tồn tại không, thân xác máu thịt dường như bị xẻ thành từng khối. Bọn họ chỉ là hạt bụi trôi nổi trong vũ trụ, là phù du giữa biển cả bao la. Dù có là gì, thì cũng không phải "người" hoàn chỉnh.
Quá đau.
Đau đến mức họ chỉ muốn chết luôn đi, ý thức tiêu tán, không thể cảm nhận được cơn đau nữa...
--- Không được!
Bừng tỉnh, lý trí hỗn độn dần khôi phục.
Sao lại ý thức tiêu tán? Không được! Tuyệt đối không được!
Mất đi bản thân có khác gì tử vong vĩnh viễn? Thậm chí còn đáng sợ hơn.
Ý thức được điểm này, đại não của họ bắt đầu vận chuyển, lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu khiến họ hiểu ra cảnh tượng sụp đổ, trời sập xuống, bóng tối vô biên bao trùm đêm đó là sao.
Cảm giác sợ hãi kịch liệt dâng lên khiến người ghê tởm, khó có thể tiêu hóa hết thông tin về "phó bản.
Không...
Đây không phải là "phó bản".
Đây chẳng qua là...
Nơi chôn thây của vô số người chơi.
*
Nhóm người chơi đầu tiên tới thành phố A.
Khi đó thành phố A không phải là thành phố, nó chỉ là một thôn làng rất rất nhỏ, tổng dân cư chỉ chừng vài trăm người.
Nhiệm vụ duy nhất là sống sót qua "thiên tai".
Thiên tai là nguyền rủa với phó bản này.
Không thể nào thay đổi, không thể nào ngăn cản. Vô vàn quỷ quái như hồng thủy vỡ đê ập tới bao vây tất cả.
Cho dù là phó bản này hội tụ nhiều người chơi tinh anh nhất, nhưng đứng trước ác mộng áp đảo, bọn họ cũng bất lực như vậy. Họ đã mất rất nhiều đồng đội, cũng biết không ai có thể sống sót khỏi thiên tai này, bao gồm người chơi mạnh nhất.
Các người chơi cảm thấy oán giận và bất công vô cùng, vì phó bản này không hề có tính chiến lược, nó chỉ có một cái "kịch bản" vụng về với mục đích là "giết", tác dụng duy nhất là mai táng họ ở đây. Quỷ quái mạnh tới nỗi không thể ngăn cản, hoàn toàn nghiền ép họ.
Từ khi bước chân vào phó bản này, họ đã được định trước là phải chết!
Họ chính là nhóm người chơi đầu tiên bị triệu hồi tới đây.
Rất rất rất lâu về trước, lâu tới độ dấu vết của thời kì đó đã hoàn toàn bị xóa bỏ, người chơi giai đoạn này chắc không thể tin được, trò chơi sinh tồn khi đó "nhân từ" tới mức nào. Kể cả là phó bản độ khó cao thì tỉ lệ tử vong cũng rất thấp.
Người chơi hoàn toàn có thể sử dụng điểm tích lũy để thanh toán cái giá cho nhiệm vụ thất bại. Mỗi lần hoàn thành một phó bản, các người chơi thu hoạch được chức năng cơ thể cường hóa và thức tỉnh thiên phú, cùng với vô số điểm tích lũy và đạo cụ. Họ có thể ở lại khu vực an toàn một thời gian dài mà không cần lo lắng sẽ tiêu hết điểm tích lũy, bị trục xuất. So sánh với những phó bản tử vong hiện giờ, trò chơi hồi đó giống như một trò mạo hiểm của lính đánh thuê.
Nguy hiểm vẫn có, vẫn có tỉ lệ tử vong. Nhưng với người chơi thì nó vẫn ở mức độ có thể chấp nhận, họ không cảm thấy tuyệt vọng hay bị kiềm hãm, còn coi nó như một loại rèn luyện đặc biệt.
Những điều này khiến họ không chết lặng với tử vong, cũng có nhiều dũng khí để chất vấn bất công. Thế nên trong bước đường cùng, những người còn sống không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng những phó bản trước luôn có đường sống và hi vọng, tại sao phó bản lần này lại khác?
Cảm giác như... Mục đích của nó chỉ là để họ chết ở chỗ này.
Như vậy có công bằng không?
Có phù hợp với "quy tắc" không?
Càng ngày càng nhiều hoang mang bùng cháy, ở thời khắc tuyệt vọng, điều này khiến họ càng thêm phẫn nộ, vì tất cả ý thức được ---
Đây là bất công!!
Khi các người chơi mãnh liệt nghi ngờ sự hợp lý của phó bản, "hi vọng sống" luôn tồn tại trong mỗi phó bản lại xuất hiện.
Các người chơi phát hiện mặc dù thôn làng đã bị quỷ quái xâm chiếm, nhưng vẫn có những "phòng an toàn". Bọn quỷ không thể tiếp cận, cũng không thể xông qua cửa gỗ mỏng manh không hề có tính bảo vệ kia.
Căn phòng an toàn đó cũng là nơi ở của trưởng thôn. Ông ta run rẩy trốn trong góc cùng với người nhà, sau khi phát hiện quỷ quái không thể xâm nhập thì không đành lòng để dân làng bị chúng tàn sát, thế là chạy ra cửa sổ dốc sức hét lên để thu hút thôn dân chạy vào phòng.
Thông tin nhanh chóng lan truyền, các người chơi cũng biết.
Họ mạo hiểm trốn tránh sự tấn công của quỷ quái, kinh hoàng chạy đến căn nhà nhỏ rách rưới lung lay chực đổ.
Căn nhà rất chật hẹp.
Nhà của trưởng thôn hình như còn rách nát hơn cả nhà của thôn dân. Các người chơi chưa từng ở nơi nào chật hẹp đến như vậy. Nóc nhà thấp lè tè, không khí ẩm ướt nóng bức, vai ma sát với nhau, tứ chi thỉnh thoảng va chạm.
Bọn họ bị ép phải dán vào nhau, khoảng cách xã giao không còn tồn tại, hơi thở nóng ẩm phả hết lên mặt nhau.
Không biết là ai không chú trọng vệ sinh, mùi hôi thối vì lâu ngày không tắm cùng với mùi mồ hôi kịch liệt trộn lẫn với nhau, trong không gian oi bức chật hẹp lại càng khiến người buồn nôn.
Các người chơi nhẫn nại nhíu mày, bị bầy người đẩy tới đẩy lui.
Bọn họ thậm chí còn kiễng chân, hóp bụng lại, như thể làm vậy sẽ tiết kiệm được thêm không gian, nhưng tình trạng tồi tệ nhất vẫn xảy ra.
Căn nhà nhỏ cũ nát đã đầy người.
Kể cả khi đã chen lấn tới khó thở, dịch vị trong dạ dày sắp phun ra, nhưng cũng không thể chen thêm được nữa. Giờ mà đổ nước vào đám người này thì nước sẽ không cả chạm được xuống sàn.
Nhưng không được, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người chưa vào.
Đám người đang chen lấn ngoài cửa sổ cũng ý thức được đây là chỗ tránh nạn duy nhất, nỗi sợ quái vật ngay sau lưng và bản năng sinh tồn khiến họ không ngừng rên rỉ những tiếng bén nhọn, đẫm máu như chim quyên trước khi chết.
"Mọi người lùi vào trong nữa đi, tiếp tục chen vào trong đi!"
"Cho tôi vào với, tôi xin các ngài, cho tôi vào ---"
"Đừng chặn ở cổng! Đừng xô đẩy!"
"Hãy cho con tôi vào, thằng bé còn nhỏ, tôi xin mọi người, tôi van mọi người!"
Có người để ý thấy quái vật đang bắt đầu bị hấp dẫn tới đây.
Một ông chú to con chen tới, tay dùng sức gạt ra một con đường giữa đám người. Ánh mắt gã hung hãn, cơ bắp gồng lên bên dưới tay áo. Trong cơn tuyệt vọng, gã cũng nhận ra căn phòng an toàn này không thể chứa thêm bất cứ ai ---
Nhưng gã không từ bỏ, cũng không muốn chết. Trong cơn hỗn loạn, gã hung hăng tóm vai một người chơi đang ở trong phòng, lôi cô ra ngoài. Gã dùng sức tưởng như có thể bẻ gãy vai cô, cố gắng tách cô gái ra một khoảng, sau đó nhanh chóng chen cơ thể to lớn của mình vào. Nhưng cái khe quá nhỏ, lại thấy những người khác cũng xông tới. Trong tình huống cấp bách, gã đẩy cô gái gầy yếu đó ra ngoài, vị trí trốn ra đủ cho gã chen vào đứng.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Người chơi bị lôi ra vốn có thể trọng nhẹ, nhưng thực tế sức mạnh vượt xa gã to con, chẳng qua là cô không đề phòng, lại đang lo nghĩ nên mới bị gã lôi ra ngoài.
Khi nhận ra, cô tức giận vô cùng, không thể tin nổi, đầu óc bị cơn tức làm cho choáng váng. Cô không ngờ sẽ có người ti tiện tới độ kéo người trong phòng ra ngoài, hung tợn muốn tìm gã to con kia báo thù, đuổi gã ra. Nhưng mới bước lên một bước ---
Một mùi tanh tưởi xộc tới, con quái vật dạng trùng khổng lồ há to cái miệng, vừa vặn bao lấy khoảnh đất trước căn nhà nhỏ.
Nó một hơi nuốt hơn 10 người, miệng khép lại, vừa hay cắn đứt nửa người của nữ người chơi kia.
Nửa người của cô gái, theo chiều dọc, phần sau của đầu, lưng, chân cứ thế bị cắt hết sức vuông góc, như miếng thịt heo bị xẻ ra.
Cơn đau khiến người chơi nọ nhanh chóng mất ý thức, lại bị con quái vật thò lưỡi cuốn nốt vào miệng. Máu thịt bắn tung tóe lên mặt những người đứng ở cánh cửa chật hẹp.
Bọn họ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, mắt đã đối diện với con quái vật. Sau đó là bản năng sợ hãi khiến họ vô thức hét lên.
"A, a a a a!!"
Tiếng hét như thể hắn mới chính là người bị ăn sống. Nhưng cái miệng tròn đầy răng cưa đang co rụt lại ngay trước mắt cũng không tấn công hắn. Có người để ý ai đó bị trượt chân ra ngoài, nửa người dưới lập tức bị quái vật gặm mất.
Tiếng hét thảm thương.
Nhưng người trong nhà lại như sống dậy, máu nóng lại tuần hoàn.
Bọn họ đang ở trong nhà, sẽ không sao hết.
Sự tĩnh lặng kì lạ này cũng không duy trì được lâu, vì người yêu của nữ người chơi ban nãy đột tử đã chứng kiến tất cả.
Hai mắt hắn đỏ tươi, trợn trừng nhìn gã to con, giọng nói đầy hận thù như nhỏ nước, sụp đổ lên án: "Là ông! Chính ông là người đẩy cô ấy ra! Ông đã giết cô ấy!!"
Trong tiếng lên án thê lương đó, gã to con cũng có phần chột dạ và hổ thẹn. Gã còn chưa thoát khỏi ám ảnh bởi cảnh tượng kinh khủng vừa rồi, vô thức thanh minh cho bản thân: "Không, không phải tôi! Có quá nhiều người, tôi chỉ là không cẩn thận chen vào khiến cô ấy lùi ra. Là tại cô ấy không chen vào lại, đó, đó là số mệnh của cô ta!"
Bọn họ đã từng là bạn thân, sau đó quyết chí thề không đổi trở thành người yêu.
Họ đã ước hẹn rằng nhiệm vụ này kết thúc sẽ đi nghỉ mát một thời gian, tới mấy khu vực an toàn trứ danh du lịch.
Trước đó họ còn thân mật ở bên nhau, lo lắng cho tương lai của phó bản này. Sau đó cô ấy lại chết trước mắt hắn, như sét đánh, chết một cách thảm khốc như vậy, chết không toàn thây.
Mà kẻ hại chết người hắn yêu thậm chí còn không chột dạ hay áy náy, gã lớn tiếng mắng chửi, nói là "số mệnh của cô ta".
Số mệnh.
Khi gã to con há miệng định chửi câu tiếp theo, đầu gã rơi xuống, trở thành một cái xác không đầu, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Người chơi nhẹ nhàng giết gã lạnh lùng đá xác gã ra ngoài. Hắn nhìn mảnh đất trống vẫn còn vết máu chưa tan nhiệt độ, không một ai dám tiến lên giành, vô cảm nói: "Còn trống hai vị trí."
Không ai chỉ trích hành vi báo thù của hắn.
Nhưng chiếc hộp Pandora cũng được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.