Chương 551: Quy tắc (9): Thử thách thất bại.
Húy Tật
30/09/2024
Rất mau lại có hai người từ ngoài chạy vào, lấp đầy hai vị trí trống đó.
Tất nhiên họ cũng thấy được vết máu phân bố kì lạ, xác người đàn ông mất đầu ngoài cửa, từng khuôn mặt căng cứng sợ hãi... Hiện trường thảm án đáng sợ như vậy rõ ràng không phải quái vật tạo thành. Nhưng không một ai dám nói gì, kẻ đến sau cũng chỉ rón rén chen cơ thể gầy yếu của mình vào phòng an toàn. Đúng như người chơi kia nói, gã to con kia chết, có thể miễn cưỡng nhét thêm hai người dân với thân hình gầy yếu.
Nhưng còn có rất nhiều người chạy tới căn nhà nhỏ, lại bị chặn ngoài cửa.
Căn nhà gỗ rách nát tưởng chừng như sẽ sụp bất cứ lúc nào, bị nhét đầy, phồng lên, cuối cùng không tìm được cả không gian để xoay người.
Tình huống khiến người ta càng khó xử hơn đã xảy ra, trong nhóm người chạy tới sau, có mấy người là người chơi --- Bọn họ giết vài quỷ quái, người đầy máu chạy tới lánh nạn, lại phát hiện trong phòng không có chỗ cho mình.
Lưỡng lự.
Họ nhìn từng khuôn mặt thôn dân xa lạ, một loại tâm tư khó mà ngăn chặn như bọt trắng không ngừng bốc lên trong nồi thuốc.
Nhưng rồi họ cuối cùng cũng chẳng thể nói gì.
Quan hệ của người chơi và thôn dân có thể nói là hài hòa. Khi vào phó bản này, họ đã dùng điểm tích lũy đổi rất nhiều vàng ở khu vực an toàn, đưa những viên vàng tròn trịa đó cho thôn dân xem như thù lao.
Có "phí ăn ở" kếch xù, dân làng cũng đối xử với họ rất tốt.
Người chơi cũng luôn duy trì thái độ nước giếng không phạm nước sông, mặc dù trong nhắc nhở của phó bản cũng hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ người sống họ gặp được trong các phó bản đều là "NPC", nhưng những NPC này trông không khác gì người bình thường, người chơi ban đầu cũng không coi họ như dị loại.
Cho tới ngày hôm nay.
Khó khăn lưỡng lự vài phút, quái vật rải rác ngoài kia lại bị hấp dẫn tới đây.
Người chơi đứng ngoài cắn chặt răng, bạnh mặt, phá vỡ sự cân bằng kì lạ này, còn có thêm rất nhiều người chơi và thôn dân đang chạy tới.
"Ông." Người chơi trước đó giết gã to con bỗng ngẩng lên, chỉ vào một người đàn ông cũng to lớn không kém, ánh mắt tăm tối, chết lặng không có nổi một tia sáng: "Cút ra ngoài, không tôi sẽ giết ông."
Câu nói này giống như giọt nước rơi xuống chảo dầu, lập tức nổ tung.
Không chỉ có thôn dân kháng nghị mà còn có người chơi ---
Người chơi vừa uy hiếp lại cười, tràn đầy trào phúng: "Tụi mày đùa đấy à? Chúng nó chỉ là NPC."
"Mày sẽ vì một đám NPC mà hi sinh đồng loại của mình à?"
"Chúng ta phải sống sót ra ngoài."
Thế là tất cả người chơi im lặng.
Không thể nào, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bọn họ không thể vì NPC mà hi sinh người chơi còn đang sống rành rành ra đó. Họ mới thật sự là sinh mệnh, mà những NPC trông giống người này chỉ là số liệu giả lập thôi.
Lỗ hổng một khi mở ra, những chuyện sau đó là tất nhiên.
Người đàn ông bị chỉ định tất nhiên không muốn ra ngoài. Tất cả đều đã thấy cái chết thê thảm của những người ngoài phòng an toàn, sợ vỡ cả mật rồi, sao dám đi, liều mạng lắc đầu ---
Một giây sau.
Máu nóng ấm áp bắn lên người, người dân đứng quanh người đàn ông đều hét lên. Bọn họ trơ mắt nhìn cảnh tượng đẫm máu ấy, mà người chơi vừa giết người lại thản nhiên nói.
"Không chỉ có quái vật biết ăn thịt người." Hắn nói: "Tao cũng sẽ giết người."
Sau đó hắn lại chỉ định vài người, đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Ra ngoài sẽ chết.
Nhưng ở lại đây thì sẽ bị tên ác quỷ này giết chết.
Trong tình huống khó xử, có người phản kháng, có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thê thảm khóc lóc kể lể khổ sở của mình, rất khiến người ta thương hại.
Có ai muốn chết chứ? Chẳng muốn chết cả.
Nhưng tất cả, không một ngoại lệ, đều bị đuổi ra ngoài.
Người chơi vừa tới, vào phòng đã cảm nhận được ánh mắt thù hận của thôn dân, không khỏi rùng mình, cổ họng nghẹn đắng, nói không ra lời.
Bọn họ là người được lợi, không thể chỉ trích cách làm của người chơi kia không đúng.
Tĩnh mịch vô cùng.
Sau đó lại có rất nhiều người chơi và dân làng chạy tới phòng an toàn. Nhưng chỉ người chơi được phép vào. Dân làng bị chặn ở bên ngoài trong cơn tuyệt vọng đã phản kháng, nhưng đều bị thẳng tay sát hại để tạo uy.
Người chơi ban đầu ra tay đã mệt, nhưng có rất nhiều người chủ động thay vị trí cho hắn, bởi vì hắn nói: "Chúng ta là một thể."
Các người chơi ở trên cùng một con thuyền, ngay từ giây phút họ không ngăn cản hành động của hắn thì đã phải chấp nhận kết quả hiện giờ, phải đứng chung một phe.
Nếu đã vậy, cứ tiếp tục "thận trọng" thì không khỏi quá dối trá.
Bọn họ chặn hết thôn dân bên ngoài, mặc cho họ khóc lóc van xin cỡ nào cũng không chịu cho bất cứ ai vào, có người phản kháng xông vào thì bị giết chết ngay ---
Hành vi tàn bạo này khiến các thôn dân ở trong phòng cũng không chấp nhận được.
Họ bắt đầu náo loạn.
Thôn làng toàn họ hàng thân thích với nhau, trong nhóm người bị xua đuổi tất nhiên cũng có người thân bạn bè của họ. Tính ra người chơi mới là kẻ ngoại lai. Bọn họ không hiểu cái gì là "en pi xi", chỉ thấy những người này đều là ma quỷ. Ban đầu bị thanh niên kia đe dọa, họ không dám manh động, nhưng tiếng kêu khóc càng thêm thê lương và mùi tanh trong gió khiến mắt họ đỏ ngầu.
"Tao liều mạng với chúng mày!!"
"Chúng mày mới là lũ ngoại lai, cút ra ngoài!"
"Chết đi! Lũ chúng mày mới cần phải chết!"
Lão trưởng thôn cao tuổi chen chúc trong đám người cũng chảy nước mắt: "Đây là nhà tôi, tôi mới có quyền quyết định ai được ở lại, mấy người ngoại lai các người lấy quyền gì..."
Lời còn chưa nói hết, cảm xúc bị kích thích quá độ khiến bệnh tim của ông lão phát tác, trợn trắng mắt qua đời. Cảnh tượng này trong mắt thôn dân lại là trưởng thôn đáng kính lại bị những kẻ ngoại lai có năng lực siêu phàm kia giết chết.
Vô số cảm xúc va chạm, bên trong căn nhà gỗ lụp xụp xảy ra một trận chém giết.
Tất cả mất kiểm soát.
Dường như là bắt đầu từ "hi sinh" đầu tiên, các người chơi đã dần mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình. Có thứ gì đó trong tối châm ngòi cổ vũ họ, thứ chảy trong mạch không còn là máu nóng của nhân loại, mà là sát ý và phẫn nộ của Thần.
Khi đôi tay dính máu tươi, họ không còn là mình nữa, mà đã hoàn toàn, hoàn toàn...
Hóa điên.
Đối mặt với thôn dân, những người chơi này có sức mạnh áp đảo. Sức mạnh này sẽ để họ lơ đãng ngạo mạn, tự mãn, coi mình hơn người... Nhưng tất cả không ảnh hưởng nhiều, chỉ là sẽ khiến họ hơi khác người bình thường chút, không dễ gần lắm.
Nhưng khi rơi vào cảnh đối địch, rơi vào đường cùng. Những kẻ sở hữu sức mạnh lại không bị quản thúc này mới thật sự lộ ra điên cuồng của mình.
Họ phát hiện giết một người cũng giống như bóp chết một con thỏ. Còn không phải trả bất cứ cái giá nào... Trừ chút khiển trách vô nghĩa từ lương tâm.
Đến khi tỉnh lại, trong nhà ngoài nhà đều là Địa Ngục.
Thậm chí trong nhà còn chết nhiều người hơn.
Những thôn dân không tham dự chiến đấu đã sợ phát điên, run rẩy co quắp trong góc nhà.
Khi các người chơi dọn dẹp xong căn nhà đã xiêu vẹo, có người nói: "Đuổi họ ra ngoài đi."
"Đủ chỗ rồi! Tại sao còn phải đuổi họ ra!" Có người phản bác.
"Bọn nó có khả năng phản kháng." Người nọ nói: "Trừ khi mày lại muốn giết người tiếp."
Không muốn tự tay giết người thì đuổi họ ra ngoài, để quái vật giết họ.
Đây giống như là một trò đùa Địa Ngục hết sức hoang đường, nhưng lại có rất nhiều người chơi đồng ý.
"Chúng ta là người chơi." Có người thần kinh cắn móng tay, không ngừng nhấn mạnh: "Đường sống vốn là để lại cho chúng ta."
Chúng ta không làm gì sai, không cần phải áy náy.
Là những thôn dân kia không biết điều, nếu bọn họ nghe lời thì đã không có xung đột này.
Thôn dân muốn giết bọn họ, cho nên họ đáp trả, chỉ là kết quả tương đối thảm khốc thôi. Cái này là do sự chênh lệch lực lượng giữa hai bên dẫn đến.
Chỉ có thể liên tục sỉ nhục những người đó thì họ mới không bị cảm xúc trong lòng tra tấn tới phát điên.
Người trưởng thành khỏe mạnh bị đuổi hết ra ngoài, các người chơi còn dùng thiên phú bao vây căn nhà nhỏ.
Không phải là để ngăn cản quái vật, mà là để ngăn cản dân làng đang xông vào.
Một vài đứa trẻ được giữ lại, không bị đuổi ra ngoài.
Có lẽ là do sự thương hại nhỏ bé vô cùng yếu ớt, hoặc cũng có thể là họ muốn dùng cách thức này để chứng minh mình còn không hoàn toàn "mất nhân tính".
Nhưng trẻ em cũng có khả năng suy nghĩ, chúng tận mắt chứng kiến những kẻ xa lạ độc ác này giết người nhà mình, sao có thể không hận.
Sợ hãi, hận thù, hai loại cảm xúc kịch liệt trộn lẫn lại gần như thiêu đốt máu thịt trong người.
Nhưng quá sợ, nên không thể báo thù.
Cũng vì quá sợ, một đứa bé đứng dậy, tựa vào vách tường, từng bước từng bước rời xa khỏi các người chơi ---
Tất nhiên người chơi phát hiện hành vi của cô bé này, nhưng họ mặc kệ. Một đứa trẻ con bình thường, dù có dùng răng cắn bọn họ thì cũng không gây được nhiều xước sát, cho nên họ chỉ khó hiểu nhìn hành vi quái dị của đứa nhỏ.
Nhưng họ không ngờ là đứa trẻ ấy lại đi ra ngoài cửa ---
Đối với em thì ở lại đây còn đáng sợ hơn cả những con quái vật kia.
Trước khi hoàn toàn bước ra, em quay đầu lại, đôi mắt khắc sâu thù hằn khiến em như Tu La bò ra từ Địa Ngục. Không ai có thể tưởng tượng được tại sao một đứa trẻ lại có thể hận thù sâu đậm tới vậy.
"... Đi chết."
Em thều thào hai chữ này.
Tiếng rên rỉ cũng là nguyền rủa cuối cùng.
Ngày hôm sau, thủy triều quái vật biến mất.
Các người chơi co quắp trong phòng như thể đã vài năm trôi qua, từng khối xương đều đau nhức, cứng đờ, như thể đây là một thân xác mới khó có thể làm quen.
Rõ ràng không phải chiến đấu nhiều, họ lại cảm thấy vô cùng... Vô cùng rệu rã.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Nhiệm vụ thành công.]
Cuối cùng cũng thành công, cuối cùng cũng sống sót, cuối cùng họ cũng có thể rời khỏi nơi chết tiệt này!
Những người còn sống dằn xuống tâm trạng nôn nóng, nhưng mãi không nghe được hệ thống nhắc nhở còn bao lâu thì mới có thể về lại không gian hệ thống, trở lại khu vực an toàn.
Khát vọng thiết tha như lửa đốt cháy nội tâm, chính họ cũng không thể giải thích tại sao mình lại sốt ruột và... Sợ hãi tới như vậy.
Đôi mắt của đứa trẻ kia trước khi chết tưởng như hằn sâu trong bộ não, không ngừng hiển hiện trong bóng tối vô biên.
Và rồi họ nghe được giọng của hệ thống ---
[Xác nhận có 37 người chơi sống sót. Xác nhận... Thử thách thất bại.]
Tất nhiên họ cũng thấy được vết máu phân bố kì lạ, xác người đàn ông mất đầu ngoài cửa, từng khuôn mặt căng cứng sợ hãi... Hiện trường thảm án đáng sợ như vậy rõ ràng không phải quái vật tạo thành. Nhưng không một ai dám nói gì, kẻ đến sau cũng chỉ rón rén chen cơ thể gầy yếu của mình vào phòng an toàn. Đúng như người chơi kia nói, gã to con kia chết, có thể miễn cưỡng nhét thêm hai người dân với thân hình gầy yếu.
Nhưng còn có rất nhiều người chạy tới căn nhà nhỏ, lại bị chặn ngoài cửa.
Căn nhà gỗ rách nát tưởng chừng như sẽ sụp bất cứ lúc nào, bị nhét đầy, phồng lên, cuối cùng không tìm được cả không gian để xoay người.
Tình huống khiến người ta càng khó xử hơn đã xảy ra, trong nhóm người chạy tới sau, có mấy người là người chơi --- Bọn họ giết vài quỷ quái, người đầy máu chạy tới lánh nạn, lại phát hiện trong phòng không có chỗ cho mình.
Lưỡng lự.
Họ nhìn từng khuôn mặt thôn dân xa lạ, một loại tâm tư khó mà ngăn chặn như bọt trắng không ngừng bốc lên trong nồi thuốc.
Nhưng rồi họ cuối cùng cũng chẳng thể nói gì.
Quan hệ của người chơi và thôn dân có thể nói là hài hòa. Khi vào phó bản này, họ đã dùng điểm tích lũy đổi rất nhiều vàng ở khu vực an toàn, đưa những viên vàng tròn trịa đó cho thôn dân xem như thù lao.
Có "phí ăn ở" kếch xù, dân làng cũng đối xử với họ rất tốt.
Người chơi cũng luôn duy trì thái độ nước giếng không phạm nước sông, mặc dù trong nhắc nhở của phó bản cũng hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ người sống họ gặp được trong các phó bản đều là "NPC", nhưng những NPC này trông không khác gì người bình thường, người chơi ban đầu cũng không coi họ như dị loại.
Cho tới ngày hôm nay.
Khó khăn lưỡng lự vài phút, quái vật rải rác ngoài kia lại bị hấp dẫn tới đây.
Người chơi đứng ngoài cắn chặt răng, bạnh mặt, phá vỡ sự cân bằng kì lạ này, còn có thêm rất nhiều người chơi và thôn dân đang chạy tới.
"Ông." Người chơi trước đó giết gã to con bỗng ngẩng lên, chỉ vào một người đàn ông cũng to lớn không kém, ánh mắt tăm tối, chết lặng không có nổi một tia sáng: "Cút ra ngoài, không tôi sẽ giết ông."
Câu nói này giống như giọt nước rơi xuống chảo dầu, lập tức nổ tung.
Không chỉ có thôn dân kháng nghị mà còn có người chơi ---
Người chơi vừa uy hiếp lại cười, tràn đầy trào phúng: "Tụi mày đùa đấy à? Chúng nó chỉ là NPC."
"Mày sẽ vì một đám NPC mà hi sinh đồng loại của mình à?"
"Chúng ta phải sống sót ra ngoài."
Thế là tất cả người chơi im lặng.
Không thể nào, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bọn họ không thể vì NPC mà hi sinh người chơi còn đang sống rành rành ra đó. Họ mới thật sự là sinh mệnh, mà những NPC trông giống người này chỉ là số liệu giả lập thôi.
Lỗ hổng một khi mở ra, những chuyện sau đó là tất nhiên.
Người đàn ông bị chỉ định tất nhiên không muốn ra ngoài. Tất cả đều đã thấy cái chết thê thảm của những người ngoài phòng an toàn, sợ vỡ cả mật rồi, sao dám đi, liều mạng lắc đầu ---
Một giây sau.
Máu nóng ấm áp bắn lên người, người dân đứng quanh người đàn ông đều hét lên. Bọn họ trơ mắt nhìn cảnh tượng đẫm máu ấy, mà người chơi vừa giết người lại thản nhiên nói.
"Không chỉ có quái vật biết ăn thịt người." Hắn nói: "Tao cũng sẽ giết người."
Sau đó hắn lại chỉ định vài người, đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Ra ngoài sẽ chết.
Nhưng ở lại đây thì sẽ bị tên ác quỷ này giết chết.
Trong tình huống khó xử, có người phản kháng, có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thê thảm khóc lóc kể lể khổ sở của mình, rất khiến người ta thương hại.
Có ai muốn chết chứ? Chẳng muốn chết cả.
Nhưng tất cả, không một ngoại lệ, đều bị đuổi ra ngoài.
Người chơi vừa tới, vào phòng đã cảm nhận được ánh mắt thù hận của thôn dân, không khỏi rùng mình, cổ họng nghẹn đắng, nói không ra lời.
Bọn họ là người được lợi, không thể chỉ trích cách làm của người chơi kia không đúng.
Tĩnh mịch vô cùng.
Sau đó lại có rất nhiều người chơi và dân làng chạy tới phòng an toàn. Nhưng chỉ người chơi được phép vào. Dân làng bị chặn ở bên ngoài trong cơn tuyệt vọng đã phản kháng, nhưng đều bị thẳng tay sát hại để tạo uy.
Người chơi ban đầu ra tay đã mệt, nhưng có rất nhiều người chủ động thay vị trí cho hắn, bởi vì hắn nói: "Chúng ta là một thể."
Các người chơi ở trên cùng một con thuyền, ngay từ giây phút họ không ngăn cản hành động của hắn thì đã phải chấp nhận kết quả hiện giờ, phải đứng chung một phe.
Nếu đã vậy, cứ tiếp tục "thận trọng" thì không khỏi quá dối trá.
Bọn họ chặn hết thôn dân bên ngoài, mặc cho họ khóc lóc van xin cỡ nào cũng không chịu cho bất cứ ai vào, có người phản kháng xông vào thì bị giết chết ngay ---
Hành vi tàn bạo này khiến các thôn dân ở trong phòng cũng không chấp nhận được.
Họ bắt đầu náo loạn.
Thôn làng toàn họ hàng thân thích với nhau, trong nhóm người bị xua đuổi tất nhiên cũng có người thân bạn bè của họ. Tính ra người chơi mới là kẻ ngoại lai. Bọn họ không hiểu cái gì là "en pi xi", chỉ thấy những người này đều là ma quỷ. Ban đầu bị thanh niên kia đe dọa, họ không dám manh động, nhưng tiếng kêu khóc càng thêm thê lương và mùi tanh trong gió khiến mắt họ đỏ ngầu.
"Tao liều mạng với chúng mày!!"
"Chúng mày mới là lũ ngoại lai, cút ra ngoài!"
"Chết đi! Lũ chúng mày mới cần phải chết!"
Lão trưởng thôn cao tuổi chen chúc trong đám người cũng chảy nước mắt: "Đây là nhà tôi, tôi mới có quyền quyết định ai được ở lại, mấy người ngoại lai các người lấy quyền gì..."
Lời còn chưa nói hết, cảm xúc bị kích thích quá độ khiến bệnh tim của ông lão phát tác, trợn trắng mắt qua đời. Cảnh tượng này trong mắt thôn dân lại là trưởng thôn đáng kính lại bị những kẻ ngoại lai có năng lực siêu phàm kia giết chết.
Vô số cảm xúc va chạm, bên trong căn nhà gỗ lụp xụp xảy ra một trận chém giết.
Tất cả mất kiểm soát.
Dường như là bắt đầu từ "hi sinh" đầu tiên, các người chơi đã dần mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình. Có thứ gì đó trong tối châm ngòi cổ vũ họ, thứ chảy trong mạch không còn là máu nóng của nhân loại, mà là sát ý và phẫn nộ của Thần.
Khi đôi tay dính máu tươi, họ không còn là mình nữa, mà đã hoàn toàn, hoàn toàn...
Hóa điên.
Đối mặt với thôn dân, những người chơi này có sức mạnh áp đảo. Sức mạnh này sẽ để họ lơ đãng ngạo mạn, tự mãn, coi mình hơn người... Nhưng tất cả không ảnh hưởng nhiều, chỉ là sẽ khiến họ hơi khác người bình thường chút, không dễ gần lắm.
Nhưng khi rơi vào cảnh đối địch, rơi vào đường cùng. Những kẻ sở hữu sức mạnh lại không bị quản thúc này mới thật sự lộ ra điên cuồng của mình.
Họ phát hiện giết một người cũng giống như bóp chết một con thỏ. Còn không phải trả bất cứ cái giá nào... Trừ chút khiển trách vô nghĩa từ lương tâm.
Đến khi tỉnh lại, trong nhà ngoài nhà đều là Địa Ngục.
Thậm chí trong nhà còn chết nhiều người hơn.
Những thôn dân không tham dự chiến đấu đã sợ phát điên, run rẩy co quắp trong góc nhà.
Khi các người chơi dọn dẹp xong căn nhà đã xiêu vẹo, có người nói: "Đuổi họ ra ngoài đi."
"Đủ chỗ rồi! Tại sao còn phải đuổi họ ra!" Có người phản bác.
"Bọn nó có khả năng phản kháng." Người nọ nói: "Trừ khi mày lại muốn giết người tiếp."
Không muốn tự tay giết người thì đuổi họ ra ngoài, để quái vật giết họ.
Đây giống như là một trò đùa Địa Ngục hết sức hoang đường, nhưng lại có rất nhiều người chơi đồng ý.
"Chúng ta là người chơi." Có người thần kinh cắn móng tay, không ngừng nhấn mạnh: "Đường sống vốn là để lại cho chúng ta."
Chúng ta không làm gì sai, không cần phải áy náy.
Là những thôn dân kia không biết điều, nếu bọn họ nghe lời thì đã không có xung đột này.
Thôn dân muốn giết bọn họ, cho nên họ đáp trả, chỉ là kết quả tương đối thảm khốc thôi. Cái này là do sự chênh lệch lực lượng giữa hai bên dẫn đến.
Chỉ có thể liên tục sỉ nhục những người đó thì họ mới không bị cảm xúc trong lòng tra tấn tới phát điên.
Người trưởng thành khỏe mạnh bị đuổi hết ra ngoài, các người chơi còn dùng thiên phú bao vây căn nhà nhỏ.
Không phải là để ngăn cản quái vật, mà là để ngăn cản dân làng đang xông vào.
Một vài đứa trẻ được giữ lại, không bị đuổi ra ngoài.
Có lẽ là do sự thương hại nhỏ bé vô cùng yếu ớt, hoặc cũng có thể là họ muốn dùng cách thức này để chứng minh mình còn không hoàn toàn "mất nhân tính".
Nhưng trẻ em cũng có khả năng suy nghĩ, chúng tận mắt chứng kiến những kẻ xa lạ độc ác này giết người nhà mình, sao có thể không hận.
Sợ hãi, hận thù, hai loại cảm xúc kịch liệt trộn lẫn lại gần như thiêu đốt máu thịt trong người.
Nhưng quá sợ, nên không thể báo thù.
Cũng vì quá sợ, một đứa bé đứng dậy, tựa vào vách tường, từng bước từng bước rời xa khỏi các người chơi ---
Tất nhiên người chơi phát hiện hành vi của cô bé này, nhưng họ mặc kệ. Một đứa trẻ con bình thường, dù có dùng răng cắn bọn họ thì cũng không gây được nhiều xước sát, cho nên họ chỉ khó hiểu nhìn hành vi quái dị của đứa nhỏ.
Nhưng họ không ngờ là đứa trẻ ấy lại đi ra ngoài cửa ---
Đối với em thì ở lại đây còn đáng sợ hơn cả những con quái vật kia.
Trước khi hoàn toàn bước ra, em quay đầu lại, đôi mắt khắc sâu thù hằn khiến em như Tu La bò ra từ Địa Ngục. Không ai có thể tưởng tượng được tại sao một đứa trẻ lại có thể hận thù sâu đậm tới vậy.
"... Đi chết."
Em thều thào hai chữ này.
Tiếng rên rỉ cũng là nguyền rủa cuối cùng.
Ngày hôm sau, thủy triều quái vật biến mất.
Các người chơi co quắp trong phòng như thể đã vài năm trôi qua, từng khối xương đều đau nhức, cứng đờ, như thể đây là một thân xác mới khó có thể làm quen.
Rõ ràng không phải chiến đấu nhiều, họ lại cảm thấy vô cùng... Vô cùng rệu rã.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Nhiệm vụ thành công.]
Cuối cùng cũng thành công, cuối cùng cũng sống sót, cuối cùng họ cũng có thể rời khỏi nơi chết tiệt này!
Những người còn sống dằn xuống tâm trạng nôn nóng, nhưng mãi không nghe được hệ thống nhắc nhở còn bao lâu thì mới có thể về lại không gian hệ thống, trở lại khu vực an toàn.
Khát vọng thiết tha như lửa đốt cháy nội tâm, chính họ cũng không thể giải thích tại sao mình lại sốt ruột và... Sợ hãi tới như vậy.
Đôi mắt của đứa trẻ kia trước khi chết tưởng như hằn sâu trong bộ não, không ngừng hiển hiện trong bóng tối vô biên.
Và rồi họ nghe được giọng của hệ thống ---
[Xác nhận có 37 người chơi sống sót. Xác nhận... Thử thách thất bại.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.