Chương 1: Nguyên Gia Tam Thiếu
Đồi Phế Đích Yên
19/01/2015
Hắc Sơn Quốc, Phụng Thiên quận , sáng sớm
nắng ấm còn chưa hoàn toàn bay lên , toàn bộ tiểu quận thành bao phủ
trong một mảnh mờ mịt, yên lặng và xa xưa !
Nguyên Phong nằm ngửa tại trên giường êm ái , hai mắt nhìn chằm chằm vào nóc nhà , ánh mắt phiêu hốt . Hắn đã bảo trì tư thế như vậy suốt một ngày một đêm, mà cho tới bây giờ , vẫn như trước hắn khó có thể tiêu hóa hết các kí ức trong đầu .
Thời gian một ngày một đêm, rốt cục đủ để cho hắn biết rõ một việc — Nguyên Phong hắn rốt cục đã xuyên việt .
Tình tiết như thế cho tới nay đều chỉ có thể xuất hiện ở tiểu thuyết hay là trong phim ảnh, vậy mà thật sự phát sinh ngoài đời, hơn nữa không phải ai khác mà chính là phát sinh ở trên người của hắn .
Hắn còn nhớ rõ, nguyên bản hắn đang ở trong cung điện của Đại Chiêu Tự thưởng thức một bức phù điêu bích họa, không nghĩ tới đột nhiên con dã thú trong bức phù điêu đột nhiên sống lại, há miệng lớn một ngụm nuốt hắn luôn. Lúc hắn tỉnh dậy đã thấy đến thế giới này, sống lại cũng trên người một thiếu niên tên Nguyên Phong.
Hắn đối với cơ thể này cũng không hề bài xích, sự kinh ngạc chỉ kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng hắn cũng đã thích nghi thân phận mới
Hắn là con của Nguyên gia gia chủ, đời thứ ba, cũng đứng hàng thứ ba, vốn dĩ là thân phận khá là hiển hách, nhưng thiên phú lại cực kém, mười sáu tuổi mà vẫn như trước dừng ở ngưng nguyên cảnh nhị trọng, một cảnh giới thật đáng buồn cười, Bị tất cả mọi người công nhận là phế vật, nhận hết mọi sự trào phúng của mọi người. Cũng chính bởi vì vậy mà vị tam thiếu gia trước kia của chúng ta buông bỏ tu luyện, không học vấn không nghề nghiệp, ngoại trừ uống rượu mua vui, chơi bời lêu lổng cũng không còn biết làm gì.
Một ngày trước, vị này Nguyên gia tam thiếu này để theo đuổi Vân gia nhị tiểu thư Vân Mộng Trần
đơn thương độc mã đi vào Hắc Phong Lâm để tìm kiếm Linh Lung Hoa , nhưng bởi vì nhất thời vô ý ngã xuống sơn cốc , mà đi đời nhà ma , nếu không phải người Nguyên gia phát hiện kịp thời , chỉ sợ thi thể cũng bị Ma Thú ăn hết .
"Tán gái mà đem mạng mình ra trả giá , đây đúng là tiền vốn lớn ah !"
Xem lại hết thảy kí ức , Nguyên Phong rốt cục ngừng lại , cuối cùng thở dài một hơi .
Nguyên Phong trước kia đã không còn , từ nay về sau , hắn chính là Nguyên gia Tam thiếu , Nguyên gia Tam thiếu chính là hắn , cũng không phân biệt.
"Hắc hắc , bất kể nói thế nào , ở kiếp này là làm thiếu gia , dù sao cũng tốt hơn đời trước lẻ loi hiu quạnh ." Bật cười lớn , hắn lập tức trở nên vui vẻ trở lại.
Tại thế giới cũ , hắn là một đứa bé từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện, mắt thấy nhân sinh mới của hắn đã bắt đầu , lại không ngờ lại xảy ra sự việc lạ lùng ở Đại Chiêu Tự . Nhưng mà như vậy cũng tốt , đời trước của hắn không ràng buộc , hiện tại đến thế giới này , đã đến lúc bắt đầu lại nhân sinh của mình rồi.
"Hà ! Hà ! Hà !"
Lúc Nguyên Phong nghĩ tới đây , ở bên ngoài cửa sổ, từng tiếng hò hét đều nhịp đột nhiên truyền đến , hấp dẫn sự chú ý của hắn .
"Luyện công buổi sáng đã bắt đầu !"
Ánh mắt sáng ngời , hắn vội vàng xoay người xuống giường , dùng cánh tay không bị thương mặc quần áo , đẩy cửa đi ra ngoài .
Nguyên gia luyện công buổi sáng đã trở thành truyền thống , phàm là đệ tử Nguyên gia tuổi đạt tới mười tuổi, đều phải tham dự vào trong luyện công buổi sáng, trước kia Nguyên Phong bởi vì luôn bị người trào phúng , hắn căm ghét nhất chính là luyện công buổi sáng , chẳng qua Nguyên Phong hiện nay thì không phải . cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt võ công của cái thế giới này, hắn trong lòng tràn đầy chờ mong!
"Đều chăm chú một chút cho ta, muốn trở thành võ giả cường đại, thì phải bỏ ra cố gắng hơn người khác, đừng xem các ngươi hiện tại là thiếu gia , tiểu thư, nhưng nếu là không thể trở thành võ giả cường đại, tương lai chắc chắn cũng sẽ bị người khi dễ ."
Vừa ra khỏi cửa , trên luyện vũ trường liên tục truyền đến tiếng hò hét tục tằng, từ xa nhìn thấy , một người đàn ông trung niên đang đốc thúc một đám thiếu niên luyện võ .
Đối với nam tử trung niên này, Nguyên Phong cũng không xa lạ gì . Người này họ Đồng tên Kim , chính là giáo đầu mà Nguyên gia tốn hao số tiền rất lớn mời về, chuyên môn dạy Nguyên gia đệ tử tập võ đấy, nghe nói hiện nay tu vi đã là Ngưng Nguyên cảnh đệ thất trọng .
"Thiên phú của các ngươi đều quá bình thường , cũng không giống Vũ Linh võ giả , cho nên phải cố gắng gấp đôi, chỉ có luyện không ngừng , mới có thể không ngừng đột phá , bây giờ nhìn ta đây."
Ngay tại lúc Nguyên Phong đem ánh mắt tập trung trên người trung niên kia thì đột nhiên hai ở hai bên hông vung lên thành song quyền đánh ra như sấm sét đánh ra, gió nổi mây vần vậy. Sau đó quả đám của hắn thoáng cái một từng mảng màu sáng bao trùm lấy song quyền, theo từng quyền mà ra làm cho bọn trẻ rung động không thôi, trong quảng trường nhỏ nháy mắt nổi gió.
“Oa, thật là lợi hại, đây chính là võ công của thế giới này hay sao? Còn đặc sắc hơn trong phim rất nhiều”.
Nhìn thấy võ công của Đồng Kim mạnh mẽ như thế, nhãn thần của hắn lập tức sáng lên. Đối với thế giới lấy võ đạo vi tôn này mà nói, không có gì có thể hấp dẫn con người hơn võ lực cường đại rồi, nhất là đối với Nguyên Phong, nếu có võ công thì địa vị của hắn lúc này cũng phải tốt hơn.
“Đồng giáo đầu chỉ là võ giả phổ thông, thực lực còn mạnh như thế, nếu đổi thành Vũ Linh võ giả không biết sẽ mạnh đến mức nào?”
Tuy rằng Nguyên Phong trước kia không thích võ công nhưng đối với Vũ Linh võ giả, ít nhiều cũng hiểu.
Vũ Linh võ giả, khác võ giả bình thường nhiều, bọn họ trời sinh đã có thiên phú siêu tuyệt, đồng thời Vũ Linh cũng cần thời gian thức tỉnh. Vũ Linh có rất nhiều loại, có thú loại Vũ Linh, Thực vật Vũ Linh, còn có một ít Vũ Linh đặc thù khác nữa, mà phàm là Vũ Linh võ giả đều có tốc độ tu luyện cực nhanh, sức chiến đấu cùng giai so với võ giả phổ thông lớn hơn rất nhiều, vì vậy chỉ cần có Vũ Linh võ giả xuất hiện thì ngay lập tức sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của các môn phái và các thế lực.
Đương nhiên, Vũ Linh võ giả hết sức thưa thớt, bên trong một vạn võ giả cũng khó xuất hiện một, toàn bộ Phụng Thiên Quận qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một Vũ Linh võ giả được sinh ra ma thôi, mà hình như cũng là mấy năm trước. Lại nói tiếp, Nguyên Phong cũng từng thấy qua vị Vũ Linh võ giả của Phương gia thi triển thiên phú nên cũng có chút ấn tượng khá sâu về Vũ Linh võ giả.
“Vũ Linh võ giả quá mức tưởng tưởng, ta nên sống thật với chính mình thì hơn”
Vứt hết những suy nghĩ trong đầu, hắn vô ý thức đã tiến đến gần diễn võ trường rồi.
Tới thế giới lấy võ vi tôn này, hiển nhiên tu luyện là không thể buông bỏ, hắn so với mọi người cùng chăng lứa thì quá yếu, sợ rằng hắn phải nỗ lực hơn nhiều lần nữa.
Ngưng nguyên cảnh có cửu trọng, hắn bây giờ chỉ là Ngưng nguyên cảnh đệ nhị trọng mà thôi, cùng tuổi hắn người kém cỏi nhất cũng đã là ngưng nguyên cảnh tam trọng rồi.
Nguyên Phong trước kia thì nhẫn nhục chịu đựng thì đã trở thành thói quen, còn hắn thì không được. Vừa nhìn lại ký ức một chút nếu sống như thế thì hắn thà chết còn hơn, đường đường là một nhân sĩ xuyên việt ít nhiều gì cũng phải có chút lòng tự trọng chứ!
“A, Mau nhìn kìa, đó không phải là tên phế vật Nguyên Phong hay sao? Thế mà hắn vẫn còn chưa chết à!”
“Thật đúng là hắn rồi, hắc hắc, nghe nói hôm trước vì muốn thấy nụ cười của mĩ nhân mà hắn dĩ nhiên ngu xuẩn chạy đi Hắc Phong Lâm tìm Linh Lung Hoa đấy, rồi lại rơi xuống sơn cốc, hành động ‘vĩ đại’ của Nguyên Gia Tam Thiếu vì hồng nhan mà chạy vào Hắc Phong Lâm đã trở thành giai thoại rồi”
“Hắc hắc, hắn còn không biết tự nhìn vào chính mình hay sao,chỉ là một tên phế vật mà đòi theo đuổi Vân Nhị Tiểu Thư hay sao, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, làm mất hết mặt mũi Nguyên Gia chúng ta.”
“Phế vật như vậy, saon không chết quách đi, sống tiếp chỉ tổ lãng phí tài nguyên mà thôi”…
Ngay lúc Nguyên Phong vừa tới gần luyện võ trường, mấy tên thiếu niên kia đã phát hiện ra hắn, nhìn thấy hắn tới gần liền xì xào bàn tán.
Vừa đứng ở ngoại vi diễn võ trường, Nguyên Phong nghe được các thiếu niên kia đàm luận rồi nói móc hắn, tuy nhiên hắn cũng không để ý nhiều.
Ở chỗ này luyện tập, đều là đệ tử trực hệ của Nguyên gia, dù sao cũng là huynh đệ một nhà, vậy mà không quan tâm an ủi một chút thì thôi đi, đằng này còn nói móc, khiến hắn không khỏi có chút đánh gia thấp bọn họ.
"Bành! ! !"
“Hừ, buồn cười, bản giáo đầu tân tân khổ khổ dạy các ngươi luyện võ, mà các ngươi vẫn còn lười biếng, quả nhiên chỉ là bùn đất mà thôi!.”
Các thiếu niên xì xào bàn tán tự nhiên là không thể thoát khỏi tai của Đồng giáo đầu rồi, lão giẫm chân xuống nền, đồng thời sắc mặt có chút trầm xuống mà gầm lên nói, các thiếu niên đều trở về tập luyện nghiêm túc không giám cãi gì hơn.
“Hừ, hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai tiếp tục”
Hình như đối với thái độ của các thiếu niên kia làm cho Đồng giáo đầu có chút tức giận liền rời khỏi luyện võ trường.
Trước khi đi ánh mắt của hắn quét qua Nguyên Phong một chút nhưng cũng không nói gì.
Ở Nguyên gia ai cũng biết, Đồng giáo đầu tính tình quái dị, mọi việc đều bừa bãi mà làm, nếu làm hắn mất hứng, người nào cũng đừng nghĩ ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Lúc Đồng giáo đầu nhìn đến, Nguyên Phong có chút gật đầu cũng không có lên tiếng, mà hơn nữa đối với Đồng giáo đầu này hắn chắc cũng không tính tốt, vì trước kia, hắn không học vấn, không nghề nghiệp, cũng là loại mà Đồng giáo đầu ghét nhất rồi.
“ ô ô ô, tên nào đó cũng thật mạng lớn, rơi xuống sơn cốc mà cũng không ngã chết, mạng đúng thật là dài!”
“ Hắc hắc, mười sáu tuổi nhị cấp võ giả, hắn thật sự đúng là mặt dày còn sống tiếp trên đời, nếu là ta chắc ta chết từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, sống đúng là mất mặt xấu hổ, ta nghĩ nên trục xuất hắn ra khỏi gia tộc để tránh lãng phí tài nguyên tu luyện”
“Hắc hắc, đi thôi, tránh xa tên phế vật này chút, nghe nói sáng nay có thịt tuyết điêu đấy, nhanh đi ăn thôi, nếu không lại không có phần”…
Đồng giáo đầu ly khai, đám thiếu niên cũng bắt đầu tản ra, đi qua Nguyên Phong còn cố ý lớn tiếng la hét ầm ĩ.
Mỗi người một câu, đều rơi vào tai Nguyên Phong. Nhưng đối với mấy lời trào phúng này, hắn làm như không nghe thấy.
“Ha ha, huynh đệ? Đây là một đám huynh đệ tốt của ta đây mà!”
Nhìn đám người kia đi, quả đấm của hắn vô ý thức siết lại.
Quyền đầu của người nào lớn thì chính là lời nói của người ấy nặng thôi, bây giờ hắn chỉ là Ngưng nguyên cảnh nhị trọng hơn nữa còn bị thương hiển nhiên phản kháng bây giờ chỉ là một cử chỉ ngu ngốc mà thôi.
“Tu luyện, muốn cải biến tất cả, chỉ có tu luyện mà thôi.”
Ánh mắt lóe lên , hắn trực tiếp đi tới một tảng đá trong diễn võ trường khoanh chân ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn tu luyện, bình tâm tĩnh khí, chậm rãi vận chuyển Bồi Nguyên công của Nguyên gia, một luồng nguyên lực từ bụng được phát ra.
Thừa kế ký ức của Nguyên gia Tam Thiếu hiển nhiên đối với việc tu luyện đều không xa lạ, hắn rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau nửa khắc đồng hồ. ( 1khắc =15 phút)
“Haizz, thân thể này đúng là quá kém cỏi mà, Nguyên lực chỉ vỏn vẹn có thể vận hành một chu thiên mà thôi, trách sao được lâu rồi vẫn cứ ở Ngưng nguyên cảnh nhị trọng”.
Dùng thời gian nửa khắc đồng hồ, Nguyên Phong lúc này mới nhịn đau vận chuyển chỉ được có một chu thiên mà thôi, luồng nguyên lực này chỉ giống như muối bỏ bể mà thôi.
“Tiếp tục như vậy thật không có biện pháp, với tốc độ thế này thì chỉ sợ một năm mới đạt tới ngưng nguyên cảnh tam trọng!”
Lúc này Nguyên Phonng không khỏi nhíu mày một cái. Thân Thể bây giờ của hắn quá kém, hơn nữa cơ sở cũng quá yếu, làm cho hắn bây giờ thật bức bối.
“Từ từ rồi sẽ đến, chỉ cần chăm chỉ là được, lúc thương thế bình phục sẽ bắt đầu lại từ đầu, ta cũng không cụt tay cụt chân, sao có thể thua những người khác!”
Khóe miệng có cười một chút. Đời trước hắn lớn lên ở cô nhi viện, khốn cảnh nào còn chưa gặp qua, chỉ một điểm trắc trở như thế này thật đúng chưa là cái gì.
Mặc kệ nói như thế nào hắn có một lòng cầu tiến không chịu thua, tuyệt đối không thể tụt hậu so với người khác được.
"Tam ca, tam ca!"
Đúng lúc này, có một tiếng hơi non nớt từ đằng xa truyền đến, hắn vô ý thức quay đầu lại, vừa vặn thấy một đứa bé tầm tám chính tuổi chạy về phía hắn. tốc độ cũng không chậm, trong tay có cầm một cặp lồng, phút chốc đã đến trước mặt hắn.
"Tiểu Đông?" Thấy rõ người tới, Nguyên Phong không khỏi mỉm cười.
Nguyên Đông là con trai của Nguyên Gia lão ngũ, năm nay mới chín tuổi, nhưng đã hiển lộ thiên phú tu luyện rồi, chỉ cần qua mười tuổi sẽ tiến vào diễn võ trường tu luyện. Phụ Thân của Nguyên Phong là gia chủ Nguyên gia, nên công việc bận rộn, mà hắn từ nhỏ tới giờ chưa từng thấy qua mẫu than, chỉ có người ngũ thúc với cha hắn quan hệ không tệ thường xuyên chiếu cố một chút.
"Hì hì, tam ca, nghe nói ngươi bị thương, tiểu Đông cố ý từ phòng bếp lấy ít thịt tuyết điêu đưa tới cho tam ca tẩm bổ đấy."
Nguyên Đông vừa cười vừa đem cặp lồng trong tay tới trước mặt Nguyên Phong.
“Ha ha, tiểu tử kia, cũng chỉ có ngươi đối tốt với tam ca mà thôi”.
Tiếp nhận đồ ăn, hắn để một bên, Tay Nguyên Phong xoa đầu Nguyên Đông trong người cảm thấy chút ấm áp. Trong ấn tượng của hắn thì Nguyên gia thế hệ này, cũng chỉ có mỗi tiểu đường đệ này còn quan tâm tới hắn.
"Hì hì, tam ca rất tốt với ta, tiểu Đông đương nhiên cũng đối tốt với tam ca rồi."
Trên mặt cậu bé hiện ra nụ cười trong sáng.
“Tam ca, thịt điêu phải ăn nóng mới ngon, tam ca mau ăn đi, ta cũng về đi ăn đây.”
Vừa nói xong lại nhanh như chớp chạy về hướng nhà ăn, hoạt bát cứ như một tiểu tinh linh.
"Tiểu gia hỏa này!" Đưa mắt nhìn Nguyên Đông chạy đi, Nguyên Phong đối với tiểu đường đệ này cũng thật yêu thích.
"Thịt Tuyết điêu sao, thật đúng là có chút đói bụng rồi!"
Cúi đầu nhìn về phía cặp lồng, một món ăn còn đang nóng hổi, mùi hương xông vào mũi, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi, đây là một ma thú đã nhập giai, nên thịt rất ngon, món ngon khó có được, người Nguyên gia cũng không thường xuyên được ăn đâu.
Nhưng mà khi định ăn vào, trong nháy mắt, dị biến đột nhiên xảy ra.
Trong đầu tự nhiên không biết từ lúc nào vẽ ra một bức tranh hiện ra, hình ảnh quá chân thật khắc thành tám chữ lớn, chẳng biết ra sao lại trực tiếp xuất hiện ghi lại trong đầu óc của hắn
"Thôn thiên thần thú, thôn thiên phệ địa!"
‘Cái này, đây là…”
Nguyên phong kinh ngạc, nhìn trên đỉnh đầu xuất hiện hình ảnh con thú, trong lòng của hắn đầu tiên là hoảng sợ, nhưng mà sau đó là đột nhiên kích động.
Nguyên Phong nằm ngửa tại trên giường êm ái , hai mắt nhìn chằm chằm vào nóc nhà , ánh mắt phiêu hốt . Hắn đã bảo trì tư thế như vậy suốt một ngày một đêm, mà cho tới bây giờ , vẫn như trước hắn khó có thể tiêu hóa hết các kí ức trong đầu .
Thời gian một ngày một đêm, rốt cục đủ để cho hắn biết rõ một việc — Nguyên Phong hắn rốt cục đã xuyên việt .
Tình tiết như thế cho tới nay đều chỉ có thể xuất hiện ở tiểu thuyết hay là trong phim ảnh, vậy mà thật sự phát sinh ngoài đời, hơn nữa không phải ai khác mà chính là phát sinh ở trên người của hắn .
Hắn còn nhớ rõ, nguyên bản hắn đang ở trong cung điện của Đại Chiêu Tự thưởng thức một bức phù điêu bích họa, không nghĩ tới đột nhiên con dã thú trong bức phù điêu đột nhiên sống lại, há miệng lớn một ngụm nuốt hắn luôn. Lúc hắn tỉnh dậy đã thấy đến thế giới này, sống lại cũng trên người một thiếu niên tên Nguyên Phong.
Hắn đối với cơ thể này cũng không hề bài xích, sự kinh ngạc chỉ kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng hắn cũng đã thích nghi thân phận mới
Hắn là con của Nguyên gia gia chủ, đời thứ ba, cũng đứng hàng thứ ba, vốn dĩ là thân phận khá là hiển hách, nhưng thiên phú lại cực kém, mười sáu tuổi mà vẫn như trước dừng ở ngưng nguyên cảnh nhị trọng, một cảnh giới thật đáng buồn cười, Bị tất cả mọi người công nhận là phế vật, nhận hết mọi sự trào phúng của mọi người. Cũng chính bởi vì vậy mà vị tam thiếu gia trước kia của chúng ta buông bỏ tu luyện, không học vấn không nghề nghiệp, ngoại trừ uống rượu mua vui, chơi bời lêu lổng cũng không còn biết làm gì.
Một ngày trước, vị này Nguyên gia tam thiếu này để theo đuổi Vân gia nhị tiểu thư Vân Mộng Trần
đơn thương độc mã đi vào Hắc Phong Lâm để tìm kiếm Linh Lung Hoa , nhưng bởi vì nhất thời vô ý ngã xuống sơn cốc , mà đi đời nhà ma , nếu không phải người Nguyên gia phát hiện kịp thời , chỉ sợ thi thể cũng bị Ma Thú ăn hết .
"Tán gái mà đem mạng mình ra trả giá , đây đúng là tiền vốn lớn ah !"
Xem lại hết thảy kí ức , Nguyên Phong rốt cục ngừng lại , cuối cùng thở dài một hơi .
Nguyên Phong trước kia đã không còn , từ nay về sau , hắn chính là Nguyên gia Tam thiếu , Nguyên gia Tam thiếu chính là hắn , cũng không phân biệt.
"Hắc hắc , bất kể nói thế nào , ở kiếp này là làm thiếu gia , dù sao cũng tốt hơn đời trước lẻ loi hiu quạnh ." Bật cười lớn , hắn lập tức trở nên vui vẻ trở lại.
Tại thế giới cũ , hắn là một đứa bé từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện, mắt thấy nhân sinh mới của hắn đã bắt đầu , lại không ngờ lại xảy ra sự việc lạ lùng ở Đại Chiêu Tự . Nhưng mà như vậy cũng tốt , đời trước của hắn không ràng buộc , hiện tại đến thế giới này , đã đến lúc bắt đầu lại nhân sinh của mình rồi.
"Hà ! Hà ! Hà !"
Lúc Nguyên Phong nghĩ tới đây , ở bên ngoài cửa sổ, từng tiếng hò hét đều nhịp đột nhiên truyền đến , hấp dẫn sự chú ý của hắn .
"Luyện công buổi sáng đã bắt đầu !"
Ánh mắt sáng ngời , hắn vội vàng xoay người xuống giường , dùng cánh tay không bị thương mặc quần áo , đẩy cửa đi ra ngoài .
Nguyên gia luyện công buổi sáng đã trở thành truyền thống , phàm là đệ tử Nguyên gia tuổi đạt tới mười tuổi, đều phải tham dự vào trong luyện công buổi sáng, trước kia Nguyên Phong bởi vì luôn bị người trào phúng , hắn căm ghét nhất chính là luyện công buổi sáng , chẳng qua Nguyên Phong hiện nay thì không phải . cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt võ công của cái thế giới này, hắn trong lòng tràn đầy chờ mong!
"Đều chăm chú một chút cho ta, muốn trở thành võ giả cường đại, thì phải bỏ ra cố gắng hơn người khác, đừng xem các ngươi hiện tại là thiếu gia , tiểu thư, nhưng nếu là không thể trở thành võ giả cường đại, tương lai chắc chắn cũng sẽ bị người khi dễ ."
Vừa ra khỏi cửa , trên luyện vũ trường liên tục truyền đến tiếng hò hét tục tằng, từ xa nhìn thấy , một người đàn ông trung niên đang đốc thúc một đám thiếu niên luyện võ .
Đối với nam tử trung niên này, Nguyên Phong cũng không xa lạ gì . Người này họ Đồng tên Kim , chính là giáo đầu mà Nguyên gia tốn hao số tiền rất lớn mời về, chuyên môn dạy Nguyên gia đệ tử tập võ đấy, nghe nói hiện nay tu vi đã là Ngưng Nguyên cảnh đệ thất trọng .
"Thiên phú của các ngươi đều quá bình thường , cũng không giống Vũ Linh võ giả , cho nên phải cố gắng gấp đôi, chỉ có luyện không ngừng , mới có thể không ngừng đột phá , bây giờ nhìn ta đây."
Ngay tại lúc Nguyên Phong đem ánh mắt tập trung trên người trung niên kia thì đột nhiên hai ở hai bên hông vung lên thành song quyền đánh ra như sấm sét đánh ra, gió nổi mây vần vậy. Sau đó quả đám của hắn thoáng cái một từng mảng màu sáng bao trùm lấy song quyền, theo từng quyền mà ra làm cho bọn trẻ rung động không thôi, trong quảng trường nhỏ nháy mắt nổi gió.
“Oa, thật là lợi hại, đây chính là võ công của thế giới này hay sao? Còn đặc sắc hơn trong phim rất nhiều”.
Nhìn thấy võ công của Đồng Kim mạnh mẽ như thế, nhãn thần của hắn lập tức sáng lên. Đối với thế giới lấy võ đạo vi tôn này mà nói, không có gì có thể hấp dẫn con người hơn võ lực cường đại rồi, nhất là đối với Nguyên Phong, nếu có võ công thì địa vị của hắn lúc này cũng phải tốt hơn.
“Đồng giáo đầu chỉ là võ giả phổ thông, thực lực còn mạnh như thế, nếu đổi thành Vũ Linh võ giả không biết sẽ mạnh đến mức nào?”
Tuy rằng Nguyên Phong trước kia không thích võ công nhưng đối với Vũ Linh võ giả, ít nhiều cũng hiểu.
Vũ Linh võ giả, khác võ giả bình thường nhiều, bọn họ trời sinh đã có thiên phú siêu tuyệt, đồng thời Vũ Linh cũng cần thời gian thức tỉnh. Vũ Linh có rất nhiều loại, có thú loại Vũ Linh, Thực vật Vũ Linh, còn có một ít Vũ Linh đặc thù khác nữa, mà phàm là Vũ Linh võ giả đều có tốc độ tu luyện cực nhanh, sức chiến đấu cùng giai so với võ giả phổ thông lớn hơn rất nhiều, vì vậy chỉ cần có Vũ Linh võ giả xuất hiện thì ngay lập tức sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của các môn phái và các thế lực.
Đương nhiên, Vũ Linh võ giả hết sức thưa thớt, bên trong một vạn võ giả cũng khó xuất hiện một, toàn bộ Phụng Thiên Quận qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một Vũ Linh võ giả được sinh ra ma thôi, mà hình như cũng là mấy năm trước. Lại nói tiếp, Nguyên Phong cũng từng thấy qua vị Vũ Linh võ giả của Phương gia thi triển thiên phú nên cũng có chút ấn tượng khá sâu về Vũ Linh võ giả.
“Vũ Linh võ giả quá mức tưởng tưởng, ta nên sống thật với chính mình thì hơn”
Vứt hết những suy nghĩ trong đầu, hắn vô ý thức đã tiến đến gần diễn võ trường rồi.
Tới thế giới lấy võ vi tôn này, hiển nhiên tu luyện là không thể buông bỏ, hắn so với mọi người cùng chăng lứa thì quá yếu, sợ rằng hắn phải nỗ lực hơn nhiều lần nữa.
Ngưng nguyên cảnh có cửu trọng, hắn bây giờ chỉ là Ngưng nguyên cảnh đệ nhị trọng mà thôi, cùng tuổi hắn người kém cỏi nhất cũng đã là ngưng nguyên cảnh tam trọng rồi.
Nguyên Phong trước kia thì nhẫn nhục chịu đựng thì đã trở thành thói quen, còn hắn thì không được. Vừa nhìn lại ký ức một chút nếu sống như thế thì hắn thà chết còn hơn, đường đường là một nhân sĩ xuyên việt ít nhiều gì cũng phải có chút lòng tự trọng chứ!
“A, Mau nhìn kìa, đó không phải là tên phế vật Nguyên Phong hay sao? Thế mà hắn vẫn còn chưa chết à!”
“Thật đúng là hắn rồi, hắc hắc, nghe nói hôm trước vì muốn thấy nụ cười của mĩ nhân mà hắn dĩ nhiên ngu xuẩn chạy đi Hắc Phong Lâm tìm Linh Lung Hoa đấy, rồi lại rơi xuống sơn cốc, hành động ‘vĩ đại’ của Nguyên Gia Tam Thiếu vì hồng nhan mà chạy vào Hắc Phong Lâm đã trở thành giai thoại rồi”
“Hắc hắc, hắn còn không biết tự nhìn vào chính mình hay sao,chỉ là một tên phế vật mà đòi theo đuổi Vân Nhị Tiểu Thư hay sao, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, làm mất hết mặt mũi Nguyên Gia chúng ta.”
“Phế vật như vậy, saon không chết quách đi, sống tiếp chỉ tổ lãng phí tài nguyên mà thôi”…
Ngay lúc Nguyên Phong vừa tới gần luyện võ trường, mấy tên thiếu niên kia đã phát hiện ra hắn, nhìn thấy hắn tới gần liền xì xào bàn tán.
Vừa đứng ở ngoại vi diễn võ trường, Nguyên Phong nghe được các thiếu niên kia đàm luận rồi nói móc hắn, tuy nhiên hắn cũng không để ý nhiều.
Ở chỗ này luyện tập, đều là đệ tử trực hệ của Nguyên gia, dù sao cũng là huynh đệ một nhà, vậy mà không quan tâm an ủi một chút thì thôi đi, đằng này còn nói móc, khiến hắn không khỏi có chút đánh gia thấp bọn họ.
"Bành! ! !"
“Hừ, buồn cười, bản giáo đầu tân tân khổ khổ dạy các ngươi luyện võ, mà các ngươi vẫn còn lười biếng, quả nhiên chỉ là bùn đất mà thôi!.”
Các thiếu niên xì xào bàn tán tự nhiên là không thể thoát khỏi tai của Đồng giáo đầu rồi, lão giẫm chân xuống nền, đồng thời sắc mặt có chút trầm xuống mà gầm lên nói, các thiếu niên đều trở về tập luyện nghiêm túc không giám cãi gì hơn.
“Hừ, hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai tiếp tục”
Hình như đối với thái độ của các thiếu niên kia làm cho Đồng giáo đầu có chút tức giận liền rời khỏi luyện võ trường.
Trước khi đi ánh mắt của hắn quét qua Nguyên Phong một chút nhưng cũng không nói gì.
Ở Nguyên gia ai cũng biết, Đồng giáo đầu tính tình quái dị, mọi việc đều bừa bãi mà làm, nếu làm hắn mất hứng, người nào cũng đừng nghĩ ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Lúc Đồng giáo đầu nhìn đến, Nguyên Phong có chút gật đầu cũng không có lên tiếng, mà hơn nữa đối với Đồng giáo đầu này hắn chắc cũng không tính tốt, vì trước kia, hắn không học vấn, không nghề nghiệp, cũng là loại mà Đồng giáo đầu ghét nhất rồi.
“ ô ô ô, tên nào đó cũng thật mạng lớn, rơi xuống sơn cốc mà cũng không ngã chết, mạng đúng thật là dài!”
“ Hắc hắc, mười sáu tuổi nhị cấp võ giả, hắn thật sự đúng là mặt dày còn sống tiếp trên đời, nếu là ta chắc ta chết từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, sống đúng là mất mặt xấu hổ, ta nghĩ nên trục xuất hắn ra khỏi gia tộc để tránh lãng phí tài nguyên tu luyện”
“Hắc hắc, đi thôi, tránh xa tên phế vật này chút, nghe nói sáng nay có thịt tuyết điêu đấy, nhanh đi ăn thôi, nếu không lại không có phần”…
Đồng giáo đầu ly khai, đám thiếu niên cũng bắt đầu tản ra, đi qua Nguyên Phong còn cố ý lớn tiếng la hét ầm ĩ.
Mỗi người một câu, đều rơi vào tai Nguyên Phong. Nhưng đối với mấy lời trào phúng này, hắn làm như không nghe thấy.
“Ha ha, huynh đệ? Đây là một đám huynh đệ tốt của ta đây mà!”
Nhìn đám người kia đi, quả đấm của hắn vô ý thức siết lại.
Quyền đầu của người nào lớn thì chính là lời nói của người ấy nặng thôi, bây giờ hắn chỉ là Ngưng nguyên cảnh nhị trọng hơn nữa còn bị thương hiển nhiên phản kháng bây giờ chỉ là một cử chỉ ngu ngốc mà thôi.
“Tu luyện, muốn cải biến tất cả, chỉ có tu luyện mà thôi.”
Ánh mắt lóe lên , hắn trực tiếp đi tới một tảng đá trong diễn võ trường khoanh chân ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn tu luyện, bình tâm tĩnh khí, chậm rãi vận chuyển Bồi Nguyên công của Nguyên gia, một luồng nguyên lực từ bụng được phát ra.
Thừa kế ký ức của Nguyên gia Tam Thiếu hiển nhiên đối với việc tu luyện đều không xa lạ, hắn rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau nửa khắc đồng hồ. ( 1khắc =15 phút)
“Haizz, thân thể này đúng là quá kém cỏi mà, Nguyên lực chỉ vỏn vẹn có thể vận hành một chu thiên mà thôi, trách sao được lâu rồi vẫn cứ ở Ngưng nguyên cảnh nhị trọng”.
Dùng thời gian nửa khắc đồng hồ, Nguyên Phong lúc này mới nhịn đau vận chuyển chỉ được có một chu thiên mà thôi, luồng nguyên lực này chỉ giống như muối bỏ bể mà thôi.
“Tiếp tục như vậy thật không có biện pháp, với tốc độ thế này thì chỉ sợ một năm mới đạt tới ngưng nguyên cảnh tam trọng!”
Lúc này Nguyên Phonng không khỏi nhíu mày một cái. Thân Thể bây giờ của hắn quá kém, hơn nữa cơ sở cũng quá yếu, làm cho hắn bây giờ thật bức bối.
“Từ từ rồi sẽ đến, chỉ cần chăm chỉ là được, lúc thương thế bình phục sẽ bắt đầu lại từ đầu, ta cũng không cụt tay cụt chân, sao có thể thua những người khác!”
Khóe miệng có cười một chút. Đời trước hắn lớn lên ở cô nhi viện, khốn cảnh nào còn chưa gặp qua, chỉ một điểm trắc trở như thế này thật đúng chưa là cái gì.
Mặc kệ nói như thế nào hắn có một lòng cầu tiến không chịu thua, tuyệt đối không thể tụt hậu so với người khác được.
"Tam ca, tam ca!"
Đúng lúc này, có một tiếng hơi non nớt từ đằng xa truyền đến, hắn vô ý thức quay đầu lại, vừa vặn thấy một đứa bé tầm tám chính tuổi chạy về phía hắn. tốc độ cũng không chậm, trong tay có cầm một cặp lồng, phút chốc đã đến trước mặt hắn.
"Tiểu Đông?" Thấy rõ người tới, Nguyên Phong không khỏi mỉm cười.
Nguyên Đông là con trai của Nguyên Gia lão ngũ, năm nay mới chín tuổi, nhưng đã hiển lộ thiên phú tu luyện rồi, chỉ cần qua mười tuổi sẽ tiến vào diễn võ trường tu luyện. Phụ Thân của Nguyên Phong là gia chủ Nguyên gia, nên công việc bận rộn, mà hắn từ nhỏ tới giờ chưa từng thấy qua mẫu than, chỉ có người ngũ thúc với cha hắn quan hệ không tệ thường xuyên chiếu cố một chút.
"Hì hì, tam ca, nghe nói ngươi bị thương, tiểu Đông cố ý từ phòng bếp lấy ít thịt tuyết điêu đưa tới cho tam ca tẩm bổ đấy."
Nguyên Đông vừa cười vừa đem cặp lồng trong tay tới trước mặt Nguyên Phong.
“Ha ha, tiểu tử kia, cũng chỉ có ngươi đối tốt với tam ca mà thôi”.
Tiếp nhận đồ ăn, hắn để một bên, Tay Nguyên Phong xoa đầu Nguyên Đông trong người cảm thấy chút ấm áp. Trong ấn tượng của hắn thì Nguyên gia thế hệ này, cũng chỉ có mỗi tiểu đường đệ này còn quan tâm tới hắn.
"Hì hì, tam ca rất tốt với ta, tiểu Đông đương nhiên cũng đối tốt với tam ca rồi."
Trên mặt cậu bé hiện ra nụ cười trong sáng.
“Tam ca, thịt điêu phải ăn nóng mới ngon, tam ca mau ăn đi, ta cũng về đi ăn đây.”
Vừa nói xong lại nhanh như chớp chạy về hướng nhà ăn, hoạt bát cứ như một tiểu tinh linh.
"Tiểu gia hỏa này!" Đưa mắt nhìn Nguyên Đông chạy đi, Nguyên Phong đối với tiểu đường đệ này cũng thật yêu thích.
"Thịt Tuyết điêu sao, thật đúng là có chút đói bụng rồi!"
Cúi đầu nhìn về phía cặp lồng, một món ăn còn đang nóng hổi, mùi hương xông vào mũi, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi, đây là một ma thú đã nhập giai, nên thịt rất ngon, món ngon khó có được, người Nguyên gia cũng không thường xuyên được ăn đâu.
Nhưng mà khi định ăn vào, trong nháy mắt, dị biến đột nhiên xảy ra.
Trong đầu tự nhiên không biết từ lúc nào vẽ ra một bức tranh hiện ra, hình ảnh quá chân thật khắc thành tám chữ lớn, chẳng biết ra sao lại trực tiếp xuất hiện ghi lại trong đầu óc của hắn
"Thôn thiên thần thú, thôn thiên phệ địa!"
‘Cái này, đây là…”
Nguyên phong kinh ngạc, nhìn trên đỉnh đầu xuất hiện hình ảnh con thú, trong lòng của hắn đầu tiên là hoảng sợ, nhưng mà sau đó là đột nhiên kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.