Chương 2: Thôn Thiên Vũ Linh
Đồi Phế Đích Yên
19/01/2015
Lúc Nhị thiếu gia Phương Vu thi triển Hắc
Hổ Vũ Linh, Nguyên Phong may mắn gặp một lần, mà giờ này trên đỉnh đầu
của hắn cũng xuất hiện Thú ảnh, như lúc Phương gia Nhi Thiếu thi triển
Hắc Hổ Vũ Linh, hình thái quả thật rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ trên
đầu Phương Vu kia là hình ảnh hắc hổ, còn trên đỉnh đầu hắn là một loại
thú chư biết rõ tên, một loại thú dữ tợn kinh khủng.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm thú ảnh trên đỉnh đầu, thân thể Nguyên Phong có chút run rẩy đứng lên. Hình ảnh này hắn không có gì lạ lẫm, bởi vì nó chính là hình ảnh mà hắn nhìn ngắm ở bức phù điêu, cũng hình này nuốt hắn vào và đi tới thế giới này.
"Trời, đây là. . . Vũ linh? Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Kích động lẫn vui sướng từ trong từng tế bào, giờ khắc này hắn không thể dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình nữa.
Tuy rằng chưa từng thấy Vũ Linh thức tỉnh bao giờ, nhưng lúc xuất hiện thú ảnh trên đầu thì hắn đã chắc chắn khẳng định đây là Vũ Linh rồi, ngoài ra cũng chẳng nghĩ được khả năng gì khác nữa.
Vũ Linh thức tỉnh, có ý nghĩa như thế nào thì hắn đều rõ ràng và mọi người chắc chắn cũng hiểu rõ, cho dù là Vũ Linh yếu nhất cũng có thể giúp cho võ giả Nhất Phi Trùng Thiên, trở thành thiên phú dị bẩm luôn, điểm này thì căn bản không cần hoài nghi.
“Thu!!!”
Ngây người một chút, tâm tư của hắn khẽ động nói, thú ảnh trên đỉnh đầu đôt nhiên thu lại, phảng phất như đã trở thành một bộ phận của cơ thể.
Không sai , là Vũ Linh , thật là Vũ Linh !"
Vũ Linh vốn là bộ phận của võ giả, sau khi thức tỉnh, chính là do võ giả định đoạt, thu phát tùy tâm, lúc đem thú ảnh trở về thì hắn thực sự đã rõ là mình đã thức tĩnh Vũ Linh và đã biến thành một Vũ Linh võ giả hiếm thấy.
"Trấn định , trấn định , tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến ."
Dù sao cũng là là người của hai thế giới , Nguyên Phong hít sâu một hơi , rất nhanh làm, cho mình trấn định lại . nhìn quanh Bốn phía một chút , phát hiện cũng không có người chú ý tới đây , hắn lúc này mới yên lòng lại .
Thức tỉnh Vũ Linh , đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, do chưa biết hết tình huống hiện tại nên hắn cũng nên cẩn thận thì hơn và không nên cho ngoại nhân biết.
"Thôn Thiên Thú? Vũ Linh Của ta gọi là Thôn Thiên Thú , Thượng Cổ dị chủng , Thần Thú có thể thôn phệ Thiên Địa!"
Bình tâm tĩnh khí, hiện tại hắn cũng hiểu rõ được một ít tin tức về Vũ Linh của chính mình, Thôn Thiên Thú chính là Hung Thú dị chủng thời kì thượng cổ, có khả năng thôn thiên phệ địa, chỉ có điều do quá mức cuồng bạo nên cuối cùng bị các Đại Năng giả tru diệt, cũng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở Đại Chiêu Tự, rồi đưa hắn tới thế giới này, khả năng đây là do ý trời.
"Thôn Thiên Vũ Linh , có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian, chuyển hóa làm lực lượng bản thân, khá lắm , đây chính là Vũ Linh thức tỉnh của ta sao?"Nhận thấy được khả năng của Thôn Thiên Vũ Linh tâm tình vốn mới bình phục nay lại trở nên xao động.
Thôn Thiên Vũ Linh , có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian đề thăng bản thân, thôn thiên phệ địa , hoành hành hoàn vũ . trước mặt Thôn Thiên Vũ Linh, hết thảy những vật hữu hình hay vô hình , đều là năng lượng bổ sung cho nó. Cái này là hiệu quả của Thôn Thiên Vũ Linh, đơn giản , cường đại !
Hiển nhiên, Thôn Thiên Vũ Linh này theo hắn từ lúc ở thế giới kia đến đây luôn, mọt mực tiềm phục ở trong thân thể hắn, lúc vừa có năng lượng của thịt Tuyết điêu kích thích nên mới thức tỉnh, và ở thế giới này được hồi phục lại.
"Mặc kệ đi , hay là trước hết nhìn xem hiệu quả đã!"
Thôn Thiên Vũ Linh có thể thôn phệ vạn vật chuyển hóa làm lực lượngcho bản thân, mà thịt Tuyết Điêu trước mắt, không thể nghi ngờ chính là vật thí nghiệm cực tốt.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi thức tỉnh Thôn Thiên Vũ Linh, Nguyên Phong đột nhiên cảm nhận được từng này thịt hắn chỉ cần một ngụm là hết.
Đưa thịt từ trong cặp lồng ra, hắn bất chấp còn nóng, từng miếng từng miếng bắt mà ăn.
Từng này thịt chắc cũng tầm là hai cân, cũng nhanh chóng bị hắn ăn sạch, nhưng cảm giác thịt cũng không được vào trong bụng mà trực tiếp mà tự nhiên chuyển hóa thẳng thành một luồng năng lượng luôn, đây cũng chính là do hiệu quả của Thôn Thiên Vũ Linh
Chỉ trong vòng hai phút mà hắn đã vận hành được một chu thiên rồi, mà sợi nguyên lực lúc này lớn hơn hắn tự vận công rất nhiều.
"Ha ha ha , hay hay, Thôn Thiên Vũ Linh , hay cho một cái Thôn Thiên Vũ Linh , thời điểm Nguyên Phong ta quật khởi đến ."
Tuy Trên mặt bất động thanh sắc , nhưng mà nội đã sớm cuồng hỉ tràn ngập .
Chỉ là một chén Điêu thịt Tuyết, trải qua Thôn Thiên Vũ Linh chuyển hóa , liền biến thành một tia nguyên lực đưa vào bản thân , vậy nếu là một đầu Tuyết Điêu thật, hoặc là mười mấy con Tuyết Điêu thì Hiệu quả sẽ đạt tới trình độ nào? Còn có , thịt Tuyết Điêu năng lượng phong phú , nhưng cũng chỉ là Ma Thú cấp 3 , nếu như là Ma Thú đẳng cấp cao thì chẳng phải. . ..
Nguyên Phong không dám nghĩ thêm nữa, Thôn Thiên Vũ Linh, đấy chắc chắn là Vũ Linh nghịch thiên rồi!
“Sự Tình về Thôn Thiên Vũ Linh, tạm thời không nên cho người ngoài biết, đợi đến lúc ta mạnh hơn nói ra sự việc này cũng không muộn.”
Vừa mới đến thế giới này nên Nguyên Phong vẫn tương đối cẩn thận, đừng nói mọi thứ còn đang rối tinh rối mù, mà kể cả thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, tự nhiên hắn không muốn mình bị chú ý quá nhiều.
Chậm rãi đứng dậy , hắn như cũ thản nhiên hướng phía chỗ ở của mình đi đến, chỉ là không ai biết một sự việc long trời lở đất đã diễn ra, một tân tuyệt thế thiên tài của đại lục đã được sinh ra.
Cùng lúc đó tại nghị sự đường của Nguyên gia, ở đó có bốn vị nam tử trung niên đang ngồi đối diện nhau thảo luận điều gì đó.
“Chỉ còn không đến một tháng nữa, chính là kỳ hạn diễn ra cuộc đi săn mùa thu rồi, mọi người có ý kiến gì không, đều nói ra một chút đi!”
Phía trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trung ương, sắc mặt bình tĩnh nói ra với ba người còn lại, dĩ nhiên đó là gia chủ hiện nay của Nguyên Gia, Nguyên Thanh Vân.
Nguyên gia trực hệ đời thứ hai có bốn nam một nữ , nữ tự nhiên đã sớm xuất giá , còn lại bốn nam ở lại duy trì toàn bộ Nguyên gia , lão Nhị Nguyên Thanh Vân hiện đang giữ chức Gia chủ , ba người khác phụ tá , họ giúp thủ hộ cùng phát triển Nguyên gia . Còn Nguyên gia đời thứ nhất , người thì đã chết người thì đã quy ẩn vẫn luôn rất ít lộ diện .
"Nhị ca , cuộc đi săn mùa thu lần này , đối với chúng ta Nguyên gia rất quan trọng, các cuộc đi săn mùa thu trước đây, Vân gia cùng Phương gia đều thu được ma tinh, chỉ có Nguyên gia chúng ta không có , nghe nói Vân gia cùng Phương gia đều dùng ma tinh tới Đan Hà Tông đổi lấy đan dược , thực lực cao tầng đều có tiến bộ , năm nay nếu là chúng ta còn không lấy được ma tinh , thực lực sợ là so với bọn họ không bằng .
tiếng nói của Nguyên Thanh Vân vừa mới xong , trong ba người ngồi kia liền có một người lên tiếng.
Người vừa lên tiếng chính là Nguyên gia lão Ngũ , Nguyên Thanh Nham ! Nguyên gia trực hệ bốn người , lão Nhị cùng lão Ngũ chính là một mẹ sinh ra , lão Đại và lão Tam là một mẹ sinh ra ,huynh đệ thân sơ thì liền có khác biệt . Mỗi lần Nguyên Thanh Vân lên tiếng , Nguyên Thanh Nham đều là người thứ nhất đứng ra hưởng ứng .
Ngũ Gia Nguyên Thanh Nham tuy nhỏ tuổi nhất , bất quá khuôn mặt lại to nhìn càng thêm dữ tợn , chỉ cần theo hình dạng có thể nhìn ra được , đây là một người sảng khoái nói chuyện sảng khoái , tuyệt đối không có quá nhiều tâm cơ .
"Ha ha , Ngũ đệ nói có lý , từ khi phụ thân đại nhân từ đi vị trí gia chủ , về sau quy ẩn không ra, Nguyên Gia chúng ta cũng từ từ suy yếu , hiện tại so sánh cùng với Vân gia cùng Phương gia , không biết kém bao nhiêu!"
Không đợi Nguyên Thanh Nham nói xong , một bên Nguyên gia lão đại Nguyên Thanh Thiên liền nói ngay,
"Lão Nhị , không phải đại ca ta nói ngươi , luận võ công , ngươi xác thực hơi cao hơn ta một bậc , nhưng mà nói đến quản lý gia tộc, thứ ngươi cần học hỏi còn rất nhiều ah !"
Nói xong , trực tiếp bưng lên bát trà , uống liền.
Với tư cách là con trai trưởng , Nguyên Thanh Thiên không thể tiếp nhận vị trí gia chủ , tự nhiên trong lòng có chút bất mãn , cho tới hiện nay , hắn đều sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Nguyên Thanh Vân.
"Hừ, đại ca , ngươi cái này là không đúng , ta chỉ có chút lời thế mà đại ca nói như thế nào lại đến quản lý gia tộc rồi , không thú vị , quả thực không thú vị ."
Nguyên Thanh Nham mặc dù là người tục tằng , nhưng mà cũng không nói rõ hắn đần , lão đại Nguyên Thanh Thiên mượn đề tài của mình , hắn vẫn là nghe ra được , mà mình vô duyên vô cớ bị sử dụng như con dao , hắn liền trực tiếp biểu đạt bất mãn của mình .
"Ha ha , Ngũ đệ bình tĩnh chớ nóng , đại ca nói đúng lắm, quản lý gia tộc , ta xác thực còn có rất nhiều thứ muốn học , nhưng mà phụ thân đã tin tưởng ta , đem Nguyên gia giao trong tay của ta , ta nhất định sẽ không để cho người Nguyên gia bị hạ thấp đi là được."
Nguyên Thanh Vân mỉm cười , chỉ với mấy câu, liền đem Nguyên Thanh Thiên ép buộc hóa giải .
Mà ý của hắn cũng đã rõ ràng, phụ thân truyền vị cho hắn đó là minh chứng rõ nhất cho sự ưu tú của hắn, cũng không cần giải thích.
"Hừ, nhị đệ có lòng tin là tốt rồi ." Nguyên Thanh Thiên sắc mặt trì trệ , thực sự cũng không biết nói gì hơn nữa liền hừ lạnh!
“Được rồi bây giờ không nói nữa, lần săn thú mùa thu này đối với Nguyên gia chúng ta rất là quan trọng, mà ta vừa nhận được tin Phương Vu của Phương gia chấc chắn sẽ trở về, mà nếu mình hắn về còn đỡ nếu cả các sư huynh đệ của hắn ở Vân Tiêu Tông thì quả thật không phải là chuyện tốt!”
Nguyên Thanh Vân khoát tay áo rồi tiếp tục nói.
"Phương Vu?"
Nghe Nguyên Thanh Vân nói đến đây mấy người đều nhướng mày, Phương gia đời thứ ba đột nhiên xuất hiện một Vũ Linh Võ giả việc này đối với mọi người đều là một tâm bệnh, hết cách rồi, Vũ Linh võ giả thật sự là một uy hiếp quá lớn, Phụng Thiên Quận đã thật lâu rồi không có Tiên Thiên võ giả, mà Phương Vu không thể nghi ngờ lại là người có khả năng đạt thành tựu Tiên Thiên nhất.
"Hừ, chỉ là một Vũ Linh võ giả thì thế nào? Về phần Vân Tiêu Tông , cũng không có gì, ta sẽ gửi tin cho Áo nhi , để cho hắn mang mấy sư huynh đệ ở Tị Thủy tông trở về trợ trận ."
yên lặng ngắn ngủi, Nguyên gia lão đại Nguyên Thanh Thiên hăng hái đứng lên , mặt mũi tràn đầy ngạo sắc mở miệng nói .Áo nhi trong miệng hắn, cũng chính là trưởng tôn của Nguyên Gia, và cũng là con trai của Nguyên Thanh Thiên, Tị Thủy Tông và Vân Tiêu Tông đều là hai thế lực nhất lưu ở Hắc Sơn Quốc, thực lực khá ngang bằng, còn về Nguyên Áo thì hắn gia nhận Tị Thủy Tông còn trước cả Phương Vu gia nhập Vân Tiêu Tông, thực lực thì cũng khó nói, nhưng địa vị trong tông thì chắc chắn không thể so sánh với Phương Vu được.
“Nếu Áo Nhi có thể mang cao thủ của Tị Thủy Tông đến trợ trận vậy thì tốt quá rồi”
Nguyên Thanh Vân có chút vui vẻ, Nguyên Thanh Thiên nói như vậy, tự nhiên là hợp ý hắn, lúc trước nói ra như thế là để nói cho Lão Đại nghe mà thôi.
"Tốt nếu là Áo nhi có thể mang Tị Thủy tông cao thủ đến trợ trận , vậy thì không sơ hở tý nào rồi." Nguyên Thanh Vân sắc mặt vui vẻ , Nguyên Thanh Thiên nói như vậy , tự nhiên chánh hợp ý hắn , thậm chí lúc trước hắn một phen , cũng chính là nói cho đối phương nghe .
"Ha ha ha , Nguyên Thanh Thiên ta đời này thành công nhất, chính là có đứa con trai Áo nhi này , đúng rồi lão Nhị , Phong tiểu tử nhà ngươi khi trước té xuống vách núi , cũng không biết có để lại ám tật hay không , ta khuyên ngươi nên bớt chút thời gian đi xem đi, hiền chất vốn tư chất ngu dốt , nếu là lại lưu lại ám tật , vậy đời này coi như hỏng , hắc hắc ..."
Nói đến chỗ này , Nguyên Thanh Thiên cười đắc ý , trực tiếp đứng lên
"Tốt rồi , sự tình thương nghị không sai biệt lắm , ta đây phải đi gửi thư cho Áo nhi , lão Nhị cũng dành thời gian đi xem Tiểu Phong , cũng không thể để cho hắn đắm mình a, ha ha ha !"
Dứt lời , trực tiếp đi ra đại sảnh , sau lưng liền có lão Tam Nguyên Thanh Sơn đi theo ra ngoài .
"Ai !"
Đợi đến hai người Nguyên Thanh Thiên rời đi , Nguyên Thanh Vân không khỏi thở dài một tiếng .
"Tiểu Phong ah Tiểu Phong , ngươi khi nào có thể cho cha chút mặt mũi đây?"
Vừa Lắc đầu Nguyên Thanh Vân vừa nói. Trong người đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực, nghĩ tới đứa con kém cõi của mình trong lòng hắn đầy nước mắt.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm thú ảnh trên đỉnh đầu, thân thể Nguyên Phong có chút run rẩy đứng lên. Hình ảnh này hắn không có gì lạ lẫm, bởi vì nó chính là hình ảnh mà hắn nhìn ngắm ở bức phù điêu, cũng hình này nuốt hắn vào và đi tới thế giới này.
"Trời, đây là. . . Vũ linh? Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Kích động lẫn vui sướng từ trong từng tế bào, giờ khắc này hắn không thể dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình nữa.
Tuy rằng chưa từng thấy Vũ Linh thức tỉnh bao giờ, nhưng lúc xuất hiện thú ảnh trên đầu thì hắn đã chắc chắn khẳng định đây là Vũ Linh rồi, ngoài ra cũng chẳng nghĩ được khả năng gì khác nữa.
Vũ Linh thức tỉnh, có ý nghĩa như thế nào thì hắn đều rõ ràng và mọi người chắc chắn cũng hiểu rõ, cho dù là Vũ Linh yếu nhất cũng có thể giúp cho võ giả Nhất Phi Trùng Thiên, trở thành thiên phú dị bẩm luôn, điểm này thì căn bản không cần hoài nghi.
“Thu!!!”
Ngây người một chút, tâm tư của hắn khẽ động nói, thú ảnh trên đỉnh đầu đôt nhiên thu lại, phảng phất như đã trở thành một bộ phận của cơ thể.
Không sai , là Vũ Linh , thật là Vũ Linh !"
Vũ Linh vốn là bộ phận của võ giả, sau khi thức tỉnh, chính là do võ giả định đoạt, thu phát tùy tâm, lúc đem thú ảnh trở về thì hắn thực sự đã rõ là mình đã thức tĩnh Vũ Linh và đã biến thành một Vũ Linh võ giả hiếm thấy.
"Trấn định , trấn định , tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến ."
Dù sao cũng là là người của hai thế giới , Nguyên Phong hít sâu một hơi , rất nhanh làm, cho mình trấn định lại . nhìn quanh Bốn phía một chút , phát hiện cũng không có người chú ý tới đây , hắn lúc này mới yên lòng lại .
Thức tỉnh Vũ Linh , đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, do chưa biết hết tình huống hiện tại nên hắn cũng nên cẩn thận thì hơn và không nên cho ngoại nhân biết.
"Thôn Thiên Thú? Vũ Linh Của ta gọi là Thôn Thiên Thú , Thượng Cổ dị chủng , Thần Thú có thể thôn phệ Thiên Địa!"
Bình tâm tĩnh khí, hiện tại hắn cũng hiểu rõ được một ít tin tức về Vũ Linh của chính mình, Thôn Thiên Thú chính là Hung Thú dị chủng thời kì thượng cổ, có khả năng thôn thiên phệ địa, chỉ có điều do quá mức cuồng bạo nên cuối cùng bị các Đại Năng giả tru diệt, cũng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở Đại Chiêu Tự, rồi đưa hắn tới thế giới này, khả năng đây là do ý trời.
"Thôn Thiên Vũ Linh , có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian, chuyển hóa làm lực lượng bản thân, khá lắm , đây chính là Vũ Linh thức tỉnh của ta sao?"Nhận thấy được khả năng của Thôn Thiên Vũ Linh tâm tình vốn mới bình phục nay lại trở nên xao động.
Thôn Thiên Vũ Linh , có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian đề thăng bản thân, thôn thiên phệ địa , hoành hành hoàn vũ . trước mặt Thôn Thiên Vũ Linh, hết thảy những vật hữu hình hay vô hình , đều là năng lượng bổ sung cho nó. Cái này là hiệu quả của Thôn Thiên Vũ Linh, đơn giản , cường đại !
Hiển nhiên, Thôn Thiên Vũ Linh này theo hắn từ lúc ở thế giới kia đến đây luôn, mọt mực tiềm phục ở trong thân thể hắn, lúc vừa có năng lượng của thịt Tuyết điêu kích thích nên mới thức tỉnh, và ở thế giới này được hồi phục lại.
"Mặc kệ đi , hay là trước hết nhìn xem hiệu quả đã!"
Thôn Thiên Vũ Linh có thể thôn phệ vạn vật chuyển hóa làm lực lượngcho bản thân, mà thịt Tuyết Điêu trước mắt, không thể nghi ngờ chính là vật thí nghiệm cực tốt.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi thức tỉnh Thôn Thiên Vũ Linh, Nguyên Phong đột nhiên cảm nhận được từng này thịt hắn chỉ cần một ngụm là hết.
Đưa thịt từ trong cặp lồng ra, hắn bất chấp còn nóng, từng miếng từng miếng bắt mà ăn.
Từng này thịt chắc cũng tầm là hai cân, cũng nhanh chóng bị hắn ăn sạch, nhưng cảm giác thịt cũng không được vào trong bụng mà trực tiếp mà tự nhiên chuyển hóa thẳng thành một luồng năng lượng luôn, đây cũng chính là do hiệu quả của Thôn Thiên Vũ Linh
Chỉ trong vòng hai phút mà hắn đã vận hành được một chu thiên rồi, mà sợi nguyên lực lúc này lớn hơn hắn tự vận công rất nhiều.
"Ha ha ha , hay hay, Thôn Thiên Vũ Linh , hay cho một cái Thôn Thiên Vũ Linh , thời điểm Nguyên Phong ta quật khởi đến ."
Tuy Trên mặt bất động thanh sắc , nhưng mà nội đã sớm cuồng hỉ tràn ngập .
Chỉ là một chén Điêu thịt Tuyết, trải qua Thôn Thiên Vũ Linh chuyển hóa , liền biến thành một tia nguyên lực đưa vào bản thân , vậy nếu là một đầu Tuyết Điêu thật, hoặc là mười mấy con Tuyết Điêu thì Hiệu quả sẽ đạt tới trình độ nào? Còn có , thịt Tuyết Điêu năng lượng phong phú , nhưng cũng chỉ là Ma Thú cấp 3 , nếu như là Ma Thú đẳng cấp cao thì chẳng phải. . ..
Nguyên Phong không dám nghĩ thêm nữa, Thôn Thiên Vũ Linh, đấy chắc chắn là Vũ Linh nghịch thiên rồi!
“Sự Tình về Thôn Thiên Vũ Linh, tạm thời không nên cho người ngoài biết, đợi đến lúc ta mạnh hơn nói ra sự việc này cũng không muộn.”
Vừa mới đến thế giới này nên Nguyên Phong vẫn tương đối cẩn thận, đừng nói mọi thứ còn đang rối tinh rối mù, mà kể cả thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, tự nhiên hắn không muốn mình bị chú ý quá nhiều.
Chậm rãi đứng dậy , hắn như cũ thản nhiên hướng phía chỗ ở của mình đi đến, chỉ là không ai biết một sự việc long trời lở đất đã diễn ra, một tân tuyệt thế thiên tài của đại lục đã được sinh ra.
Cùng lúc đó tại nghị sự đường của Nguyên gia, ở đó có bốn vị nam tử trung niên đang ngồi đối diện nhau thảo luận điều gì đó.
“Chỉ còn không đến một tháng nữa, chính là kỳ hạn diễn ra cuộc đi săn mùa thu rồi, mọi người có ý kiến gì không, đều nói ra một chút đi!”
Phía trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trung ương, sắc mặt bình tĩnh nói ra với ba người còn lại, dĩ nhiên đó là gia chủ hiện nay của Nguyên Gia, Nguyên Thanh Vân.
Nguyên gia trực hệ đời thứ hai có bốn nam một nữ , nữ tự nhiên đã sớm xuất giá , còn lại bốn nam ở lại duy trì toàn bộ Nguyên gia , lão Nhị Nguyên Thanh Vân hiện đang giữ chức Gia chủ , ba người khác phụ tá , họ giúp thủ hộ cùng phát triển Nguyên gia . Còn Nguyên gia đời thứ nhất , người thì đã chết người thì đã quy ẩn vẫn luôn rất ít lộ diện .
"Nhị ca , cuộc đi săn mùa thu lần này , đối với chúng ta Nguyên gia rất quan trọng, các cuộc đi săn mùa thu trước đây, Vân gia cùng Phương gia đều thu được ma tinh, chỉ có Nguyên gia chúng ta không có , nghe nói Vân gia cùng Phương gia đều dùng ma tinh tới Đan Hà Tông đổi lấy đan dược , thực lực cao tầng đều có tiến bộ , năm nay nếu là chúng ta còn không lấy được ma tinh , thực lực sợ là so với bọn họ không bằng .
tiếng nói của Nguyên Thanh Vân vừa mới xong , trong ba người ngồi kia liền có một người lên tiếng.
Người vừa lên tiếng chính là Nguyên gia lão Ngũ , Nguyên Thanh Nham ! Nguyên gia trực hệ bốn người , lão Nhị cùng lão Ngũ chính là một mẹ sinh ra , lão Đại và lão Tam là một mẹ sinh ra ,huynh đệ thân sơ thì liền có khác biệt . Mỗi lần Nguyên Thanh Vân lên tiếng , Nguyên Thanh Nham đều là người thứ nhất đứng ra hưởng ứng .
Ngũ Gia Nguyên Thanh Nham tuy nhỏ tuổi nhất , bất quá khuôn mặt lại to nhìn càng thêm dữ tợn , chỉ cần theo hình dạng có thể nhìn ra được , đây là một người sảng khoái nói chuyện sảng khoái , tuyệt đối không có quá nhiều tâm cơ .
"Ha ha , Ngũ đệ nói có lý , từ khi phụ thân đại nhân từ đi vị trí gia chủ , về sau quy ẩn không ra, Nguyên Gia chúng ta cũng từ từ suy yếu , hiện tại so sánh cùng với Vân gia cùng Phương gia , không biết kém bao nhiêu!"
Không đợi Nguyên Thanh Nham nói xong , một bên Nguyên gia lão đại Nguyên Thanh Thiên liền nói ngay,
"Lão Nhị , không phải đại ca ta nói ngươi , luận võ công , ngươi xác thực hơi cao hơn ta một bậc , nhưng mà nói đến quản lý gia tộc, thứ ngươi cần học hỏi còn rất nhiều ah !"
Nói xong , trực tiếp bưng lên bát trà , uống liền.
Với tư cách là con trai trưởng , Nguyên Thanh Thiên không thể tiếp nhận vị trí gia chủ , tự nhiên trong lòng có chút bất mãn , cho tới hiện nay , hắn đều sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Nguyên Thanh Vân.
"Hừ, đại ca , ngươi cái này là không đúng , ta chỉ có chút lời thế mà đại ca nói như thế nào lại đến quản lý gia tộc rồi , không thú vị , quả thực không thú vị ."
Nguyên Thanh Nham mặc dù là người tục tằng , nhưng mà cũng không nói rõ hắn đần , lão đại Nguyên Thanh Thiên mượn đề tài của mình , hắn vẫn là nghe ra được , mà mình vô duyên vô cớ bị sử dụng như con dao , hắn liền trực tiếp biểu đạt bất mãn của mình .
"Ha ha , Ngũ đệ bình tĩnh chớ nóng , đại ca nói đúng lắm, quản lý gia tộc , ta xác thực còn có rất nhiều thứ muốn học , nhưng mà phụ thân đã tin tưởng ta , đem Nguyên gia giao trong tay của ta , ta nhất định sẽ không để cho người Nguyên gia bị hạ thấp đi là được."
Nguyên Thanh Vân mỉm cười , chỉ với mấy câu, liền đem Nguyên Thanh Thiên ép buộc hóa giải .
Mà ý của hắn cũng đã rõ ràng, phụ thân truyền vị cho hắn đó là minh chứng rõ nhất cho sự ưu tú của hắn, cũng không cần giải thích.
"Hừ, nhị đệ có lòng tin là tốt rồi ." Nguyên Thanh Thiên sắc mặt trì trệ , thực sự cũng không biết nói gì hơn nữa liền hừ lạnh!
“Được rồi bây giờ không nói nữa, lần săn thú mùa thu này đối với Nguyên gia chúng ta rất là quan trọng, mà ta vừa nhận được tin Phương Vu của Phương gia chấc chắn sẽ trở về, mà nếu mình hắn về còn đỡ nếu cả các sư huynh đệ của hắn ở Vân Tiêu Tông thì quả thật không phải là chuyện tốt!”
Nguyên Thanh Vân khoát tay áo rồi tiếp tục nói.
"Phương Vu?"
Nghe Nguyên Thanh Vân nói đến đây mấy người đều nhướng mày, Phương gia đời thứ ba đột nhiên xuất hiện một Vũ Linh Võ giả việc này đối với mọi người đều là một tâm bệnh, hết cách rồi, Vũ Linh võ giả thật sự là một uy hiếp quá lớn, Phụng Thiên Quận đã thật lâu rồi không có Tiên Thiên võ giả, mà Phương Vu không thể nghi ngờ lại là người có khả năng đạt thành tựu Tiên Thiên nhất.
"Hừ, chỉ là một Vũ Linh võ giả thì thế nào? Về phần Vân Tiêu Tông , cũng không có gì, ta sẽ gửi tin cho Áo nhi , để cho hắn mang mấy sư huynh đệ ở Tị Thủy tông trở về trợ trận ."
yên lặng ngắn ngủi, Nguyên gia lão đại Nguyên Thanh Thiên hăng hái đứng lên , mặt mũi tràn đầy ngạo sắc mở miệng nói .Áo nhi trong miệng hắn, cũng chính là trưởng tôn của Nguyên Gia, và cũng là con trai của Nguyên Thanh Thiên, Tị Thủy Tông và Vân Tiêu Tông đều là hai thế lực nhất lưu ở Hắc Sơn Quốc, thực lực khá ngang bằng, còn về Nguyên Áo thì hắn gia nhận Tị Thủy Tông còn trước cả Phương Vu gia nhập Vân Tiêu Tông, thực lực thì cũng khó nói, nhưng địa vị trong tông thì chắc chắn không thể so sánh với Phương Vu được.
“Nếu Áo Nhi có thể mang cao thủ của Tị Thủy Tông đến trợ trận vậy thì tốt quá rồi”
Nguyên Thanh Vân có chút vui vẻ, Nguyên Thanh Thiên nói như vậy, tự nhiên là hợp ý hắn, lúc trước nói ra như thế là để nói cho Lão Đại nghe mà thôi.
"Tốt nếu là Áo nhi có thể mang Tị Thủy tông cao thủ đến trợ trận , vậy thì không sơ hở tý nào rồi." Nguyên Thanh Vân sắc mặt vui vẻ , Nguyên Thanh Thiên nói như vậy , tự nhiên chánh hợp ý hắn , thậm chí lúc trước hắn một phen , cũng chính là nói cho đối phương nghe .
"Ha ha ha , Nguyên Thanh Thiên ta đời này thành công nhất, chính là có đứa con trai Áo nhi này , đúng rồi lão Nhị , Phong tiểu tử nhà ngươi khi trước té xuống vách núi , cũng không biết có để lại ám tật hay không , ta khuyên ngươi nên bớt chút thời gian đi xem đi, hiền chất vốn tư chất ngu dốt , nếu là lại lưu lại ám tật , vậy đời này coi như hỏng , hắc hắc ..."
Nói đến chỗ này , Nguyên Thanh Thiên cười đắc ý , trực tiếp đứng lên
"Tốt rồi , sự tình thương nghị không sai biệt lắm , ta đây phải đi gửi thư cho Áo nhi , lão Nhị cũng dành thời gian đi xem Tiểu Phong , cũng không thể để cho hắn đắm mình a, ha ha ha !"
Dứt lời , trực tiếp đi ra đại sảnh , sau lưng liền có lão Tam Nguyên Thanh Sơn đi theo ra ngoài .
"Ai !"
Đợi đến hai người Nguyên Thanh Thiên rời đi , Nguyên Thanh Vân không khỏi thở dài một tiếng .
"Tiểu Phong ah Tiểu Phong , ngươi khi nào có thể cho cha chút mặt mũi đây?"
Vừa Lắc đầu Nguyên Thanh Vân vừa nói. Trong người đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực, nghĩ tới đứa con kém cõi của mình trong lòng hắn đầy nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.