Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2690: Bát Phương Phân Nguyên Trận

Mạc Mặc

24/06/2020

- Đúng rồi, Sài Hổ đâu? Dương Khai bỗng nhiên nhớ lại một người.

Sài Hổ cũng không phải từ Hằng La Tinh Vực đến, mà là người bản địa ở Tinh Giới.

Tuy nhiên hắn có quan hệ vô cùng thân thiết với đám người Quỷ Tổ, Xích Nguyệt, Ngả u, thậm chí đã từng kết bái.

Năm đó, những người từ Hằng La Tinh Vực đi cùng với Dương Khai gồm năm người: Vô Đạo, Quỷ Tổ, Ngả u, Xích Nguyệt và Cổ Thương Vân.

Trong đó Vô Đạo chính là người đứng đầu Tinh Vực, đáng tiếc thiên đạo vô thường, cuối cùng hắn cũng chết bởi năng lượng thiên địa thanh tẩy khi tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, còn lại bốn người Quỷ Tổ phải bươn chải trong Thiên Hạc Thành.

Cũng chính vào lúc đó, bốn người đã quen với Sài Hổ, được hắn giúp đỡ không ít, về sau tình nghĩa dần sâu đậm, liền kết bái huynh đệ, Quỷ Tổ làm lão đại, Ngả u lão nhị, Cổ Thương Vân lão tam, Sài Hổ lão tứ, còn Xích Nguyệt, chính là ngũ muội của mọi người.

Năm đó khi Dương Khai đi ngang qua Thiên Hạc Thành, lúc này thành chủ Thiên Hạc Thành - Lạc Tân đang bức hôn Xích Nguyệt, Sài Hổ đã bắt cóc con gái của Lạc Tân là Lạc Băng làm con tin, muốn giải cứu Xích Nguyệt ra, kết quả là thất bại trong gang tấc, nếu lúc đó không có Dương Khai, chỉ sợ Sài Hổ đã mất mạng.

Tiếp theo đó, Dương Khai liền đại náo phủ thành chủ Thiên Hạc Thành, giết không ít người, cứu một đám người thoát ra, bố trí ở Thiên Diệp Tông.

Lúc này hắn liền nhớ tới còn một người tên là Sài Hổ.

Nghe Dương Khai hỏi, Quỷ Tổ cười khặc khặc nói: - Lão tứ vướng vào tình kiếp!

- Với ai? Dương Khai ngạc nhiên.

Ngả u cũng tỏ ra cổ quái nói: - Chính là Lạc Băng, ngươi còn nhớ chứ?

- Là nàng? Dương Khai giật mình, quả thực không thể tin nổi.

Năm đó Sài Hổ bắt cóc Lạc Băng, theo lý mà nói, cho dù hai người không phải cừu địch, cũng không thể nảy sinh tình cảm mới đúng. Thật không biết hai người bọn họ như thế nào lại lọt vào mắt xanh của nhau.

Ngả u nói: - Năm đó khi lão tứ bắt cóc nha đầu kia, dường như đúng lúc nha đầu kia đang gặp nguy hiểm, cho nên tuy rằng nói là bắt cóc nàng, nhưng cũng coi như là cứu nàng. Nha đầu kia coi như ân oán cũng rõ ràng, cũng có chút động tâm đối với lão tứ, đáng tiếc cha nàng lại chết trong tay Dương tiểu tử ngươi, mà lão tứ lại là huynh đệ của chúng ta, nha đầu kia vẫn một mực không thể vượt qua được cửa ải kia, cho dù có tình cảm đối với lão tứ nhưng nàng vẫn giấu ở trong lòng. Hai năm trước, nàng ta rời đi, lão tứ không yên lòng liền đi theo, đến nay vẫn không có tin tức, cũng không biết đã đi tới nơi nào.

Cổ Thương Vân nói: - Phúc họa song hành, có lẽ vì vậy mà lão tứ cũng đỡ phải khó xử.

Dương Khai khẽ gật gật đầu. Nếu Sài Hổ không ở Thiên Diệp Tông, hắn cũng không cần phải quan tâm, hắn hỏi như vậy cũng là vì nghĩ cho đám người Quỷ Tổ mà thôi, bản thân hắn cùng Sài Hổ cũng không có giao tình gì.

- Ngũ muội vẫn còn ở trong tay lão khốn kiếp kia.

Ngả u trầm mặt nói: - Cũng không biết nàng có được đưa ra đấu giá không.

- Hy vọng là vậy. Cổ Thương Vân quay đầu nhìn lên đài cao, nhóm người bọn hắn đều đã được đưa ra, theo lý mà nói nhất định Xích Nguyệt cũng sẽ được đưa ra.

Dương Khai thản nhiên nói: - Nếu ta là tên đó, chắc chắn sẽ giữ lại một con tin.

Đám người nghe vậy liền cả kinh.

Ngay vào lúc này, trên đài cao, Hoa Thanh Ti mở miệng nói: - Chư vị, hội đấu giá lần này đến đây là kết thúc, tuy nhiên mong mọi người hãy yên vị một chút chớ nóng vội, chư vị đều đường xa mà đến, sư tôn của thiếp đã chuẩn bị một phần hậu lễ dâng lên, mong rằng chư vị không chê.

- Thật sự là bị giữ lại. Sắc mặt Ngả u sa sầm xuống, cực kỳ khó coi.

Buổi đấu giá đã kết thúc, nhưng vẫn không thấy Xích Nguyệt đâu, hiển nhiên đúng như Dương Khai đã dự đoán, Xích Nguyệt bị giữ lại làm con tin.

Tuy rằng bọn họ bị lão già kia giam giữ, tu vi cũng bị phong ấn lại, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì.

- Yêu Vương, bảo vệ bọn họ cho tốt! Dương Khai phân phó một câu, rồi lắc mình bay ra khỏi phòng số 1, lơ lửng trên không trung đấu giá sảnh, nhìn về phía sau đài.



Nơi đó không có một bóng người, Vũ Minh cũng đã sớm không thấy bóng dáng.

Hắn nháy mắt ra hiệu với Hoa Thanh Ti, truyền âm nói: - Hoa tỷ, tới phòng số 1.

Ưng Phi đang ở đó, nếu lát nữa có biến cố gì, ít nhiều cũng có thể trợ giúp một hai.

Hoa Thanh Ti gật gật đầu, dậm chân một cái, liền bayvề phía phòng số 1, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Vô số ánh mắt từ các phòng bao và đại sảnh đều đổ dồn hết về phía Dương Khai, không biết tên hung hăng càn quấy này bay lên làm gì.

Thần niệm Dương Khai tràn ra như thủy triều, cất cao giọng nói: - Chó già, ngươi mượn buổi đấu giá này để dụ bổn thiếu hiện thân, bổn thiếu đã tới; ngươi dùng bằng hữu của bổn thiếu trì hoãn thời gian để bố trí chu toàn, bổn thiếu cũng đã thỏa theo ngươi mong muốn, sao vậy, chuyện tới nước này mà ngươi còn muốn dấu đầu lòi đuôi, không dám hiện thân sao?

Nói oang oang một hồi, vẫn không có âm thanh nào đáp lại.

Trái lại, võ giả bên trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai bàn luận ầm ĩ, ném ánh mắt giễu cợt nhìn Dương Khai, thầm nghĩ không biết hắn có bị thần kinh hay không.

- Thật là mất mặt, chó già, dù sao ngươi cũng là trưởng lão Tinh Thần Cung, không ngờ lại nhát gan như vậy sao?

Dương Khai cười lạnh nói, vắt hết khả năng chửi của mình tuôn ra.

- Cái gì? Trưởng lão Tinh Thần Cung?

- Trưởng lão Tinh Thần Cung ở đâu ra vậy?

- Hắn nói vậy là ý gì?

Đám đông thất kinh, lời nói của Dương Khai tựa như một viên đá ném xuống mặt hồ yên ả.

Tinh Thần Cung, ở Nam Vực không chỉ là một cái tên, mà nó còn là một tượng đài, một tượng đài vô địch, dù sao đó cũng là tông môn của Đại Đế, cự đầu trấn thủ Nam Vực.

Mà trưởng lão của Tinh Thần Cung, chính là đại nhân vật người bình thường khó gặp, địa vị không hề kém hơn so với tông chủ của những tông môn nhất lưu.

Mà nghe ý tứ trong lời nói của Dương Khai, dường như hắn và một vị trưởng lão nào đó của Tinh Thần Cung có xích mích…

Đây… đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Tại Nam Vực, đắc tội ai thì không biết, chứ đắc tội với một vị trưởng lão Tinh Thần Cung, lại còn dám rống lên chửi bới, mở miệng ra là chó già này chó già nọ, quả thực là không biết trời cao đất rộng a.

Trong lúc nhất thời, không ít người nhìn Dương Khai như thể nhìn một người chết.

Đắc tội với một vị trưởng lão Tinh Thần Cung, còn có đường để sống sao?

- Ha ha ha ha! Đột nhiên từ đâu vang lên một tràng cười lớn, thanh âm mơ hồ bất định, khiến người ta không thể nắm bắt. Bên trong các phòng bao, đám Đế Tôn Cảnh đều biến sắc, khí tức toàn thân đều bị dẫn động bởi tiếng cười kia, đế nguyên không bị khống chế sôi trào, khiến bọn họ trở nên hoảng hốt, ý thức được người phát ra tiếng cười kia tuyệt đối là một tồn tại vô cùng kinh khủng.

Chẳng lẽ người này chính là vị trưởng lão Tinh Thần Cung kia sao? Số lượng trưởng lão Tinh Thần Cung không nhiều lắm, không biết rốt cuộc đây là vị nào.

- Nghe đại danh Dương tiểu hữu đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Dương Khai hừ lạnh nói: - Bổn thiếu không nói chuyện với kẻ lén lút, hiện thân đi.

Người kia im lặng một hồi, rồi mở miệng nói: - Nếu Dương tiểu hữu đã cố chấp như vậy, thì như ngươi mong muốn.

Dứt lời, thiên địa chợt trở nên ảm đạm, khắp đấu giá trường bỗng nhiên lóe lên vô số đồ án trận văn, những trận văn kia nhanh chóng sáng lên, tựa như một tia lửa nhỏ, tràn ra xung quanh.



Chỉ trong chớp mắt, mọi người liền sinh ra một loại ảo giác thiên địa trở nên lẫn lộn, không gian chia lìa.

Trong minh minh, có một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo, như muốn hút người ta vào vào trong vô tận hư không vậy.

- Hử? Bát Phương Phân Nguyên Trận! Trong phòng số 1 trong, gia chủ Cung gia bỗng nhiên biến sắc, nhanh chóng lấy ra một bộ trận kỳ, khởi động đế nguyên truyền vào trong đó, hai tay vung lên, ném từng cán trận kỳ vào hư không.

Rất nhanh, từng cán trận kỳ kia liền biến mất, mà không gian hỗn loạn ở phòng số 1 cũng lập tức ổn định lại.

- Cung Thái, ngươi muốn chết! Một tiếng gầm chợt vang lên, chính là âm thanh thần bí vừa nãy, dường như hành động vừa rồi của gia chủ Cung gia khiến hắn có chút sợ hãi, lời nói mang đầy vẻ đe dọa.

Lực lượng kia đánh vào trong thức hải Cung Thái, khiến trong đầu hắn vô cùng đau đớn, mở miệng phun ra chùm sương máu, ngã ngồi xuống đất.

Nhưng vẫn chưa xong, từ trong phòng số 1 bỗng nhiên bùng lên một quầng sáng ngũ sắc, ngưng tụ thành một lưỡi đao sắc bén, chém thẳng về phía Cung Thái.

Đao khí ngũ sắc này, chính là thứ đã giết chết một vị Đế Tôn Cảnh trước đó.

Cung Thái vừa thấy, trong khoảnh khắc mặt xám như tro tàn, thầm hô to “mạng ta xong rồi”.

Mắt thấy đao khí ngũ sắc kia sắp sửa chém xuống, bỗng nhiên từ bên cạnh chợt vang lên một tiếng ưng khiếu cao vút, kèm theo đó là một chiếc ưng trảo hiện ra, mạnh mẽ chụp lấy đao khí ngũ sắc kia bóp mạnh. Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, trong nháy mắt đao khí ngũ sắc liền vỡ vụn.

Cung Thái há miệng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, sao còn không biết tại thời khắc mấu chốt đã có người cứu mình một mạng chứ.

Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn sang bên cạnh, liền thấy Ưng Phi đang xoa cằm, nhìn hắn nói: - Yên tâm đi, có bổn vương ở đây, không ai có thể giết được ngươi.

Cung Thái đứng dậy, cung kính ôm quyền nói: - Đa Tạ Yêu Vương che chở.

Một nhân loại là trưởng lão của Tinh Thần Cung muốn dồn hắn vào tử địa, không ngờ lại có một vị Yêu Vương cứu mạng hắn, nói ra quả thực là châm chọc.

Ưng Phi khoát tay nói: - Không cần, nhưng mà vừa rồi ngươi nói Bát Phương Phân Nguyên Trận gì đó, chính là cái gì?

Khi Dương Khai dẫn Cung Thái tới, cũng giới thiệu qua với hắn, nên dĩ nhiên Ưng Phi biết Cung Thái chính là một chuyên gia trận pháp, bằng không hắn cũng không thể liếc mắt là nhận ra trận pháp kia, hơn nữa còn có thủ đoạn khắc chế.

Đám người Quỷ Tổ cũng đều tò mò nhìn Cung Thái.

Cung Thái thở dài nói: - Đây là một loại trận pháp chia lìa không gian thiên địa, lúc trước ta quan sát phát hiện ra có trận trong trận, nhưng không ngờ lại chính là Bát Phương Phân Nguyên Trận.

- Trận trong trận? Vậy trận pháp còn lại là gì? Ưng Phi cau mày hỏi.

- Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận! Cung Thái trả lời, rồi nói tiếp: - Hai loại trận pháp này bổ trợ qua lại lẫn nhau, thủ đoạn của người bày trận này quả nhiên là rất cao.

Dừng một chút, hắn lại nhìn Ưng Phi nói: - Xin hỏi Yêu Vương đại nhân, vị Dương tiểu đệ và vị trưởng lão Tinh Thần Cung kia có thù oán gì, không ngờ lại khiến vị trưởng lão kia không tiếc trả giá bày ra hai tòa đại trận vây khốn hắn như vậy?

Sắc mặt Ưng Phi trầm xuống, nói: - Ngươi nói là, trận pháp này có tác dụng vây khốn sao?

Cung Thái gật gật đầu nói: - Không sai, Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận trấn thủ thiên địa, phong tỏa không gian, hiện tại toàn bộ đấu giá trường đã bị phong tỏa, không phá được trận pháp này, không ai có thể rời khỏi. Mà Bát Phương Phân Nguyên Trận lại có thể chia cắt mọi người ra theo từng khu vực nhỏ riêng biệt, vừa rồi nếu lão hủ không nhanh tay bày ra thủ đoạn khắc chế, chỉ sợ chúng ta cũng đều bị tách ra rồi.

Ưng Phi nghe vậy, sắc mặt đại biến, hô lên: - Không xong!

Quay đầu nhìn lại, hắn đâu còn bóng dáng Dương Khai đâu nữa, chỉ thấy bên ngoài phòng số 1 là một mảnh đen kịt, như thể căn phòng này đã được chuyển dời ra ngoài không gian vậy, hắn phóng thần niệm ra bên ngoài dò xét, không ngờ cũng không phát hiện được khí tức của bất kỳ kẻ nào.

Hơn một ngàn người tham gia hội đấu giá, cũng đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

–––-oOo–––-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook