Chương 168: Biến cố
Mạc Mặc
27/09/2013
Nhữngvõ giả này mang trọng trách bảo vệ, không thể nào thiếu cảnh giác như thế.
Còn lại duy nhất một lý do, bọn họ đã bị hạ thuốc mê, không tự chủ được nữa.
Nhớ tới thái độ của gã trung niên đó trong bữa tối trước đó và sắcmặt thả lỏng của gã trong phút chốc này, Dương Khai mơ hồ có chút hiểu được.
Trong mắt hắn mìnhchỉ là một tên ăn mày bình thường, mà hơn nữa đồ ăn buổi tối nhất định bị bỏ thuốc,nếu mình cũng ăn thức ăn đó như mấy người đó,chắc chắn không tới một khắc sẽ bị hôn mê, dù sao thì sức phản khángcủa người bình thường cũng không thể mạnh như người luyện võ.
Một khi mình ngã xuống,ắt sẽ dẫn tới sự hoài nghi của người khác.
Mặc dù sự thật không phải như vậy, nhưng đây tuyệt đối chính là lo lắng của gã trung niên, cho nên hắn mới hung giữ uy hiếp mình, không cho mình ăn cơm tối, khi mình quay người rời đi, hắn mới yên tâm.
Phòng đêm phòng ngày,trộm trong nhà khó phòng, gã trung niên kia mưu đồ cái gì, tiền bạc hay sắc đẹp,hay cái khác chăng?
Dương Khai hy vọng suy đoán của mình không đúng, vị tiểu thư này tâm địa lương thiện, Thúy Nhi đối với mình cũng không tệ, người tốt cuối cùng có đền đáp tốt!
Nhưng sau khi hắn lén lút quan sát phía các võ giả tụ tập bên đó, trong lòng không khỏi giật mình.
Bên đống lửa chập chờn, mấy bong người đang lén lút bò lên. Sau đó từ từ rút ra đao kiếm dắt bên hông, dí vào cổ những đồng bạn mấy ngày nay ăn chung ở chung với chúng, giờ này đang hôn mê bất tỉnh.
Tiếng động rất nhỏ truyền đến, có máu tươi bắn ra tung tóe .
Im hơi lặng tiếng, liền có mấy tính mạng quy hồn địa phủ!
Dương Khai không dám cử động, tuy rằng đã tăng cấp lên Khí Động cảnh, nhưng những tên cướp này số lượng không ít, hơn nữa gã trung niên kia cũng là cao thủ Chân Nguyên cảnh, manh động sẽ chỉ làm mình bỏ mạng.
Huống chi, hắn cũng không biết bọn cướp này còn có tên nào ẩn trốn trong đám người không.
Ngô Lão liệu có phải là cùng phe với bọn chúng không nhỉ? Nếu đúng vậy. Với bản lãnh của lão, tất cả bọn người đó khó tránh khỏi kiếp nạn.
Hí mắt quan sátvề phía cỗ xechỗ Ngô lão,trong lòng Dương Khai không khỏi thả lỏng,chợt lại căng thẳng lên.
Bởi vì hắn nhìn thấy gã trung niên kia lúc này đang mờ ám cảnh giác lầnđến chỗNgô lão. Dưới chân không tiếng động, nguyên khí toàn thân thu hồi đến cực hạn, trường kiếm trên tay kè bên bên cạnh sườn, đêm trăng tối, không chút phản quang.
Ngô Lão không phải là người của bọn hắn! Nhưng giờ đây tính mạng cũng đang bị uy hiếp.
Dương Khai suy nghĩ quay ngược trở lại, lặng lẽthò tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt, kẹp ở đầu ngón tay, bắn mạnh ra.
Vốn định bắn vào Ngô lão, xem có thể đánh tỉnh lão hay không, nhưng Dương Khai không dám vận dụng quá nhiều nguyên khí để lộ mình. Nhưng lần này lại bắn chệch, cũng là đánh bậy đánh bạ, cục đá bắn trúng thanh kiếm của gã trung niên.
“Keng” một tiếng, tiếng mặt kiếm kêu giòn tan truyền ra, trong đêm giết người đoạt mệnh, yên tĩnh vô cùng hiện ra vô cùng đột ngột.
Gã trung niên rõ ràng không nghĩ tới sẽ thay đổi như thế, trong giây phút thanh âm đó vang lên, sắc mặc hắn chợt lạnh tanh, lại cũng không chậm trễ, kiếm dài rung lên liền đâm tới hướng Ngô lão.
Ở thời điểm tính mạng nguy hiểm trước. Ngô lão trừng hai mắt mắt lèm nhèm, có lẽ là do bản năng, lão nghiêng người.
Một nhóm máu bắn tung tóe lộ ra, bả vai của Ngô Lão bị xuyên thủng, đau đớn làm lão lập tức tỉnh táo lại, roi ngựa trên tay vung ra một tiếng nổ vanggiòn tan. Lập tức ụp lên đầu gã trung niên, miệng gầm lên:
- Trương Định. Ngươi đang làm phản!
Trương Định không đáp, rút kiếm dài về, sắc mặt lạnh lùng, giao đấu vớiNgô lão.
Dương Khai lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện những võ giả hôn mê kia giờ phút này cũng đã giật mình tỉnh giấc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã trung niên Trương Định khi đánh mê bọn họ cũng rất cẩn thận, không dám hạ độc dược có thể dẫn tới chết người hoặc là thuốc mê quá mạnh.
Vì dù sao loại thuốc này, dược hiệu mạnh, mùi vị đậm, rất dễ bị người ta đoán được.
Nhưng hắn có cẩn thậnnhư vậy thì kế hoạch cuối cùng cũng bị phá hỏng sau khi tiếng kiếm kêu vang đến.
Nếu không có một tiếng kiếm kêu kia, tất cả mọi người nơi này sẽ bị Trương Định và mấy tên thủ hạ của gã giết chết trong im lặng.
Sau khi bừng tỉnh, những võ giả đang ngủ say đó đều mơ màng nhìn xung quanh, có chút mơ hồ không rõ đầu đuôi.
Không bao lâu, tiếng kinh hô truyền đến:
- Tôn Kiên Minh đã chết! Ai làm?
Nói còn chưa dứt lời, người này liền cảm thấy lồng ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một mũi kiếm đâm xuyên cơ thể.
- Điêu Hoành,ngươi đang làm cái gì thế?
Tiếng thét xen lẫn chất vấn không thể tin được.
Trong tình huống này, đang sợ nhất là bị đồng bạn tín nhiệm đâm từ sau lưng ,đám võ giả này vừa mới tỉnh lại không lâu, liền bị mấy tên thủ hạ của Trương Định nhanh chóng giải quyết. Cho tới giờ phút này, bọn họ mới phản ứng lại, gào thét một tiếng, mang theo sự phẫn nộ không có gì sánh bằng cùng bọn chúng đánh nhau.
Trận chiến phân làm hai đoàn, một đoàn là đám tạp binh bọn chúng đánh nhau lộn xộn, một đoàn là Trương Định và Ngô Lão đơn độc khiêu chiến, đánh túi bụi, chửi bới, phẫn nộ cùng âm thanh chất vấn không dứt bên tai.
Dương Khai lúc này nhân lúc trời tối, lẳng lặng tìm đến phía cỗ xe ngựa thứ ba.
Hắn vốn là muốn chạy, đây cũng là biện pháp an toàn ổn thỏa nhất. Nhưng nhớ tới sự chăm sóc của Thúy Nhiđối với mình mấy ngày nay, Dương Khai trong lòngkhó an.
Ba nữ nhân bên trong xe ngựa đương nhiên cũng bị động tĩnh bên ngoài làm tỉnh giấc, lúc Dương khai tìm đến đấy, vừa nghe được âm thanh có chút bất mãn từ bên trong truyền đến :
- Cái gì ồn ào nửa đêm khuya thế?
Theo sau là tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt .
Dương Khai cũng không trì hoãn, liền vén màn xe lên, chạy nhanh vào trong.
- Ai !
Thúy nhi cực kỳ hoảng sợ, giơ hai đôi bàn tay trắng như phấn lên, đánh ập về phía Dương Khai.
- Đừng đánh, là ta!
Dương Khai nắm chặt hai tay của Thúy Nhi, cố sức siết chặt.
- Ăn mày?
Thúy Nhi cuối cùng cũng đã nghe ra tiếng của Dương Khai ,chợt lại cắn răng nói :
- Ngươi là kẻ dê xồm,cút đi .
Vừa nói, vừa lấy chân hướng về chỗ Dương Khai mà đá.Trong xe, phu nhân và tiểu thư cũng bị Dương Khai làm cho sợ đến mức không nhẹ, run lẩy bẩy, như chim cút trong mùa đông giá rét.
-Câm miệng!
Dương Khai che miệng của hắn.đẩy nàng ấn ngã vào trên của xe.
Đang định nói gì đó. Lại chợt nuốt từng ngụm nước bọt.
Gần trong gang tấc, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy Thúy Nhi lúc này chỉ mặc một nội y nhỏ bên người, y sam bên ngoài còn chưa kịp sửa sang lại, xuân quang vô hạn.
- Trương Định phản rồi! Các người tự nghe đi!
Dương Khai vội vàng nói.
Hắn đang nói với ba nữ nhân trên xe, dù sao đêm hôm khuya khoắt mình xông tới, quả thật có chút đường đột, dù sao cũng phải giải thích rõ lí do. Giương mắt nhìn về phía phu nhân và tiểu thư, Dương Khai lại vội quay mặt đi.
Hắn phát hiện ba nữ nhân này thật là lớn gan, ban đêm ngủ trong xe lại cởi hết y phục chỉ để lại nội y. Tiểu thư kia còn đỡ một chút, y phục trên người vị phu nhân kia còn ít hơn Thúy nhi. Mặc dù ánh sáng lờ mờ. Thị lực của Dương Khai lúc này cũng không được như bình thường, nhưng những gì nên thấy hay không nên thấy, thì đều đã thấy hết rồi.
Ba nữ nhân trong xe sửng sốt, nghe cẩn thận. Đúng là nghe thấy tiếng Ngô lão tức giận mắng Trương Định, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười Trương Định.
- Sao có thể như vậy? Thúy nhi ngây người ra.
Phu nhân và tiểu thư lúc này cầm lấy đệm chăn chắn ở trước người mình, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
- Các ngươi trước tiên mặc y phục vào đi đã, tôi đưa các người rời khỏi nơi này.
Dương Khai cắn chặt răng, hắn không biết Ngô lão và những võ giả đó còn có thể chống cự bao lâu, cũng không biết cuộc chiến này ai sẽ người cười cuối cùng, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại trong xe.
Sự điềm tĩnh của Dương Khai ảnh hưởng một chút tới ba nữ nhân này, nghe hắn nói vây, ba người mới nghĩ tới giờ phút này nên làm thế nào.
Sắc mặt phu nhân hơi đỏ, rung giọng nói:
- Cậu ăn mày. Cậu có thể đi xuống trước không, đợi chúng ta mặc xong…..
Dương Khai quay đầu nhìn bà một cái, có chút không kiên nhẫn nói:
- Phu nhân, nếu như người còn muốn mạng sống, lúc này đừng băn khoăn quá nhiều, bây giờ tôi mà đi xuống sẽ để lộ hành tung.
Nghe hắn nói như thế, phu nhân mới khẽ gật đầu.
Ba người khẩn trương ở trong xe mặc quần áo, mặc dù Dương Khai quay lưng lại, nhưng sắc mặt phu nhân và tiểu thư cũng vẫn đỏ bừng. Hai mẫu tử đang mặc quần áo trước một nam nhân, việc này trước kia có nghĩ hai người cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ tình thế bắt buộc, cũng chỉ có kiềm chế ngượng ngùng trong lòng thôi.
Thúy Nhi thì có vẻ khá hơn, nàng vốn là khá cởi mở, lại thân thiết hơn với Dương Khai, không bao lâu đã mặc chỉnh tề. Lại đi giúp phu nhân và tiểu thư.
Không lâu sau, ba ngườiđã mặc xong y phục.
- Chúng ta nhanh chóng trốn đi.
Tiếng Thúy Nhi có chút run rẩy.
Dương Khai đang định vén rèm xe lên. Động tác lại ngừng, sắc mặt u ám:
- Không kịp rồi!
Còn chưa dứt lời, tiếng kêu của Ngô lão thảm thiết truyền đến, vài tích tắc sau, tiếng đánh nhaubên ngoài cũng dần dần ngừng lại.
Ngô lão và những võ gải thủ hộnày, dễ thấy là đã thất bại. Trúng thuốc mê, nên bọn người Ngô lão căn bản không thể phát huy được hết sức lực, Trương Định và thủ hạ của gã lại lén đánh trước, cho dù số người ít hơn, cũng chiếm hết ưu thế.
“Khụ khụ, lão chưa chết !” Bên ngoài truyền đến một tiếng ho nhẹ, chính là tiếng của gãtrung niên Trương Định, cùng Ngô Lão chiến đấu một trận, gã rõ ràng cũng bị thương nặng.
Tiếng kho khan này, khiến Dương Khai thấy được một chút hy vọng sống.
- Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Thúy Nhi cầm lấy Dương Khai thật chặt, giọng ngẹn ngào hỏi, phu nhân và tiểu thư cũng giương mắt hắn.
Vào giờ phút này, người thiếu niên mà ba nữ nhân vẫn cho là tên ăn mày này, lại trở thành chỗ dựa sinh mạng.
- Đừng hoảng hốt, phu nhân người làm bộ với hắn, tôi tìm cơ hội ra tay. Dương Khai hạ giọng nói, hít sâu một hơi, nín thở, trấn áp nhịp tim.
Phu nhân rốt cuộc cũng là phu nhân, đối mặt cảnh hiểm, sắc mặt tái nhợt, nhưng nghe được lời nói của Dương Khai liền gật đầu, không hoảng loạn như Thúy Nhi và tiểu thư.
Tiếng bước chân sột soạt từ bên ngoài tiến gần. Dương Khai thận trọng lắng nghe, hắn đoán những người này vẫn còn lại năm tên
Tiếng bước chân tiến gần, Thúy Nhi lại càng sát lại Dương Khai, thân mình mềm mại run lẩy bẩy, trong đêm tối như mực này, tiếng bước chân tiến gần giống như ác quỷ lấy mạng, làm người ta phải hoang mang.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng ở bên ngoài xe.
Trương Định lại ho một tiếng, âm thanh yếu ớt nói: - Phu nhân, tiểu thư, mời xuống xe.
Phu nhân hít sâu một hơi, rung giọng nói:
- Trương Định, lão gia nhà ta khi còn sống đối đãi ngươi như huynh đệ ruột, ngươi vì sao phải làm như vậy?
Có thể thấy được, lời chất vấn vô cùng đau đớn của phu nhân, rõ ràng không thể ngờ rằng Trương Định sẽ đoạn tuyệt như vậy.
Bên ngoài lặng im hồi lâu hồi lâu, mãi lâu sau Trương Định mới nói:
- Phu nhân tha lỗi, người chết vì tài chim chết vì ăn, lão gia đã qua đời, nhưng để lại tài sản lớn như thế, phu nhân và tiểu thư tay trói gà không chặt, sao mà coi được?
- Chỉ là vì tiền ư?
Phu nhân cười đau khổ, lại hỏi:
- Những người khác thi sao? Cũng muốn như vậy sao?
Trương Định nói:
- Không sai.
Phu nhân cười gượng không ngừng:
- Nếu đã vậy, các ngươi hãy lấy hết đi. Trương Định, nếu như ngươi niệm tình xưa, xin buông tha cho hai mẹ con ta. Hai người ta chỉ mong hôm nay có thể sống, không muốn thứ gì khác.
Phu nhân nói như vậy, rõ ràng là không hoàn toàn hy vọng vào Dương Khai, tuy rằng hắn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng trong mắt phu nhân, hắn cũng chỉ là tên ăn mày, làm sao có thể ngăn cản sức mạnh cao cường của Trương Định ?
Còn lại duy nhất một lý do, bọn họ đã bị hạ thuốc mê, không tự chủ được nữa.
Nhớ tới thái độ của gã trung niên đó trong bữa tối trước đó và sắcmặt thả lỏng của gã trong phút chốc này, Dương Khai mơ hồ có chút hiểu được.
Trong mắt hắn mìnhchỉ là một tên ăn mày bình thường, mà hơn nữa đồ ăn buổi tối nhất định bị bỏ thuốc,nếu mình cũng ăn thức ăn đó như mấy người đó,chắc chắn không tới một khắc sẽ bị hôn mê, dù sao thì sức phản khángcủa người bình thường cũng không thể mạnh như người luyện võ.
Một khi mình ngã xuống,ắt sẽ dẫn tới sự hoài nghi của người khác.
Mặc dù sự thật không phải như vậy, nhưng đây tuyệt đối chính là lo lắng của gã trung niên, cho nên hắn mới hung giữ uy hiếp mình, không cho mình ăn cơm tối, khi mình quay người rời đi, hắn mới yên tâm.
Phòng đêm phòng ngày,trộm trong nhà khó phòng, gã trung niên kia mưu đồ cái gì, tiền bạc hay sắc đẹp,hay cái khác chăng?
Dương Khai hy vọng suy đoán của mình không đúng, vị tiểu thư này tâm địa lương thiện, Thúy Nhi đối với mình cũng không tệ, người tốt cuối cùng có đền đáp tốt!
Nhưng sau khi hắn lén lút quan sát phía các võ giả tụ tập bên đó, trong lòng không khỏi giật mình.
Bên đống lửa chập chờn, mấy bong người đang lén lút bò lên. Sau đó từ từ rút ra đao kiếm dắt bên hông, dí vào cổ những đồng bạn mấy ngày nay ăn chung ở chung với chúng, giờ này đang hôn mê bất tỉnh.
Tiếng động rất nhỏ truyền đến, có máu tươi bắn ra tung tóe .
Im hơi lặng tiếng, liền có mấy tính mạng quy hồn địa phủ!
Dương Khai không dám cử động, tuy rằng đã tăng cấp lên Khí Động cảnh, nhưng những tên cướp này số lượng không ít, hơn nữa gã trung niên kia cũng là cao thủ Chân Nguyên cảnh, manh động sẽ chỉ làm mình bỏ mạng.
Huống chi, hắn cũng không biết bọn cướp này còn có tên nào ẩn trốn trong đám người không.
Ngô Lão liệu có phải là cùng phe với bọn chúng không nhỉ? Nếu đúng vậy. Với bản lãnh của lão, tất cả bọn người đó khó tránh khỏi kiếp nạn.
Hí mắt quan sátvề phía cỗ xechỗ Ngô lão,trong lòng Dương Khai không khỏi thả lỏng,chợt lại căng thẳng lên.
Bởi vì hắn nhìn thấy gã trung niên kia lúc này đang mờ ám cảnh giác lầnđến chỗNgô lão. Dưới chân không tiếng động, nguyên khí toàn thân thu hồi đến cực hạn, trường kiếm trên tay kè bên bên cạnh sườn, đêm trăng tối, không chút phản quang.
Ngô Lão không phải là người của bọn hắn! Nhưng giờ đây tính mạng cũng đang bị uy hiếp.
Dương Khai suy nghĩ quay ngược trở lại, lặng lẽthò tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt, kẹp ở đầu ngón tay, bắn mạnh ra.
Vốn định bắn vào Ngô lão, xem có thể đánh tỉnh lão hay không, nhưng Dương Khai không dám vận dụng quá nhiều nguyên khí để lộ mình. Nhưng lần này lại bắn chệch, cũng là đánh bậy đánh bạ, cục đá bắn trúng thanh kiếm của gã trung niên.
“Keng” một tiếng, tiếng mặt kiếm kêu giòn tan truyền ra, trong đêm giết người đoạt mệnh, yên tĩnh vô cùng hiện ra vô cùng đột ngột.
Gã trung niên rõ ràng không nghĩ tới sẽ thay đổi như thế, trong giây phút thanh âm đó vang lên, sắc mặc hắn chợt lạnh tanh, lại cũng không chậm trễ, kiếm dài rung lên liền đâm tới hướng Ngô lão.
Ở thời điểm tính mạng nguy hiểm trước. Ngô lão trừng hai mắt mắt lèm nhèm, có lẽ là do bản năng, lão nghiêng người.
Một nhóm máu bắn tung tóe lộ ra, bả vai của Ngô Lão bị xuyên thủng, đau đớn làm lão lập tức tỉnh táo lại, roi ngựa trên tay vung ra một tiếng nổ vanggiòn tan. Lập tức ụp lên đầu gã trung niên, miệng gầm lên:
- Trương Định. Ngươi đang làm phản!
Trương Định không đáp, rút kiếm dài về, sắc mặt lạnh lùng, giao đấu vớiNgô lão.
Dương Khai lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện những võ giả hôn mê kia giờ phút này cũng đã giật mình tỉnh giấc, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã trung niên Trương Định khi đánh mê bọn họ cũng rất cẩn thận, không dám hạ độc dược có thể dẫn tới chết người hoặc là thuốc mê quá mạnh.
Vì dù sao loại thuốc này, dược hiệu mạnh, mùi vị đậm, rất dễ bị người ta đoán được.
Nhưng hắn có cẩn thậnnhư vậy thì kế hoạch cuối cùng cũng bị phá hỏng sau khi tiếng kiếm kêu vang đến.
Nếu không có một tiếng kiếm kêu kia, tất cả mọi người nơi này sẽ bị Trương Định và mấy tên thủ hạ của gã giết chết trong im lặng.
Sau khi bừng tỉnh, những võ giả đang ngủ say đó đều mơ màng nhìn xung quanh, có chút mơ hồ không rõ đầu đuôi.
Không bao lâu, tiếng kinh hô truyền đến:
- Tôn Kiên Minh đã chết! Ai làm?
Nói còn chưa dứt lời, người này liền cảm thấy lồng ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một mũi kiếm đâm xuyên cơ thể.
- Điêu Hoành,ngươi đang làm cái gì thế?
Tiếng thét xen lẫn chất vấn không thể tin được.
Trong tình huống này, đang sợ nhất là bị đồng bạn tín nhiệm đâm từ sau lưng ,đám võ giả này vừa mới tỉnh lại không lâu, liền bị mấy tên thủ hạ của Trương Định nhanh chóng giải quyết. Cho tới giờ phút này, bọn họ mới phản ứng lại, gào thét một tiếng, mang theo sự phẫn nộ không có gì sánh bằng cùng bọn chúng đánh nhau.
Trận chiến phân làm hai đoàn, một đoàn là đám tạp binh bọn chúng đánh nhau lộn xộn, một đoàn là Trương Định và Ngô Lão đơn độc khiêu chiến, đánh túi bụi, chửi bới, phẫn nộ cùng âm thanh chất vấn không dứt bên tai.
Dương Khai lúc này nhân lúc trời tối, lẳng lặng tìm đến phía cỗ xe ngựa thứ ba.
Hắn vốn là muốn chạy, đây cũng là biện pháp an toàn ổn thỏa nhất. Nhưng nhớ tới sự chăm sóc của Thúy Nhiđối với mình mấy ngày nay, Dương Khai trong lòngkhó an.
Ba nữ nhân bên trong xe ngựa đương nhiên cũng bị động tĩnh bên ngoài làm tỉnh giấc, lúc Dương khai tìm đến đấy, vừa nghe được âm thanh có chút bất mãn từ bên trong truyền đến :
- Cái gì ồn ào nửa đêm khuya thế?
Theo sau là tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt .
Dương Khai cũng không trì hoãn, liền vén màn xe lên, chạy nhanh vào trong.
- Ai !
Thúy nhi cực kỳ hoảng sợ, giơ hai đôi bàn tay trắng như phấn lên, đánh ập về phía Dương Khai.
- Đừng đánh, là ta!
Dương Khai nắm chặt hai tay của Thúy Nhi, cố sức siết chặt.
- Ăn mày?
Thúy Nhi cuối cùng cũng đã nghe ra tiếng của Dương Khai ,chợt lại cắn răng nói :
- Ngươi là kẻ dê xồm,cút đi .
Vừa nói, vừa lấy chân hướng về chỗ Dương Khai mà đá.Trong xe, phu nhân và tiểu thư cũng bị Dương Khai làm cho sợ đến mức không nhẹ, run lẩy bẩy, như chim cút trong mùa đông giá rét.
-Câm miệng!
Dương Khai che miệng của hắn.đẩy nàng ấn ngã vào trên của xe.
Đang định nói gì đó. Lại chợt nuốt từng ngụm nước bọt.
Gần trong gang tấc, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy Thúy Nhi lúc này chỉ mặc một nội y nhỏ bên người, y sam bên ngoài còn chưa kịp sửa sang lại, xuân quang vô hạn.
- Trương Định phản rồi! Các người tự nghe đi!
Dương Khai vội vàng nói.
Hắn đang nói với ba nữ nhân trên xe, dù sao đêm hôm khuya khoắt mình xông tới, quả thật có chút đường đột, dù sao cũng phải giải thích rõ lí do. Giương mắt nhìn về phía phu nhân và tiểu thư, Dương Khai lại vội quay mặt đi.
Hắn phát hiện ba nữ nhân này thật là lớn gan, ban đêm ngủ trong xe lại cởi hết y phục chỉ để lại nội y. Tiểu thư kia còn đỡ một chút, y phục trên người vị phu nhân kia còn ít hơn Thúy nhi. Mặc dù ánh sáng lờ mờ. Thị lực của Dương Khai lúc này cũng không được như bình thường, nhưng những gì nên thấy hay không nên thấy, thì đều đã thấy hết rồi.
Ba nữ nhân trong xe sửng sốt, nghe cẩn thận. Đúng là nghe thấy tiếng Ngô lão tức giận mắng Trương Định, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười Trương Định.
- Sao có thể như vậy? Thúy nhi ngây người ra.
Phu nhân và tiểu thư lúc này cầm lấy đệm chăn chắn ở trước người mình, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
- Các ngươi trước tiên mặc y phục vào đi đã, tôi đưa các người rời khỏi nơi này.
Dương Khai cắn chặt răng, hắn không biết Ngô lão và những võ giả đó còn có thể chống cự bao lâu, cũng không biết cuộc chiến này ai sẽ người cười cuối cùng, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại trong xe.
Sự điềm tĩnh của Dương Khai ảnh hưởng một chút tới ba nữ nhân này, nghe hắn nói vây, ba người mới nghĩ tới giờ phút này nên làm thế nào.
Sắc mặt phu nhân hơi đỏ, rung giọng nói:
- Cậu ăn mày. Cậu có thể đi xuống trước không, đợi chúng ta mặc xong…..
Dương Khai quay đầu nhìn bà một cái, có chút không kiên nhẫn nói:
- Phu nhân, nếu như người còn muốn mạng sống, lúc này đừng băn khoăn quá nhiều, bây giờ tôi mà đi xuống sẽ để lộ hành tung.
Nghe hắn nói như thế, phu nhân mới khẽ gật đầu.
Ba người khẩn trương ở trong xe mặc quần áo, mặc dù Dương Khai quay lưng lại, nhưng sắc mặt phu nhân và tiểu thư cũng vẫn đỏ bừng. Hai mẫu tử đang mặc quần áo trước một nam nhân, việc này trước kia có nghĩ hai người cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ tình thế bắt buộc, cũng chỉ có kiềm chế ngượng ngùng trong lòng thôi.
Thúy Nhi thì có vẻ khá hơn, nàng vốn là khá cởi mở, lại thân thiết hơn với Dương Khai, không bao lâu đã mặc chỉnh tề. Lại đi giúp phu nhân và tiểu thư.
Không lâu sau, ba ngườiđã mặc xong y phục.
- Chúng ta nhanh chóng trốn đi.
Tiếng Thúy Nhi có chút run rẩy.
Dương Khai đang định vén rèm xe lên. Động tác lại ngừng, sắc mặt u ám:
- Không kịp rồi!
Còn chưa dứt lời, tiếng kêu của Ngô lão thảm thiết truyền đến, vài tích tắc sau, tiếng đánh nhaubên ngoài cũng dần dần ngừng lại.
Ngô lão và những võ gải thủ hộnày, dễ thấy là đã thất bại. Trúng thuốc mê, nên bọn người Ngô lão căn bản không thể phát huy được hết sức lực, Trương Định và thủ hạ của gã lại lén đánh trước, cho dù số người ít hơn, cũng chiếm hết ưu thế.
“Khụ khụ, lão chưa chết !” Bên ngoài truyền đến một tiếng ho nhẹ, chính là tiếng của gãtrung niên Trương Định, cùng Ngô Lão chiến đấu một trận, gã rõ ràng cũng bị thương nặng.
Tiếng kho khan này, khiến Dương Khai thấy được một chút hy vọng sống.
- Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Thúy Nhi cầm lấy Dương Khai thật chặt, giọng ngẹn ngào hỏi, phu nhân và tiểu thư cũng giương mắt hắn.
Vào giờ phút này, người thiếu niên mà ba nữ nhân vẫn cho là tên ăn mày này, lại trở thành chỗ dựa sinh mạng.
- Đừng hoảng hốt, phu nhân người làm bộ với hắn, tôi tìm cơ hội ra tay. Dương Khai hạ giọng nói, hít sâu một hơi, nín thở, trấn áp nhịp tim.
Phu nhân rốt cuộc cũng là phu nhân, đối mặt cảnh hiểm, sắc mặt tái nhợt, nhưng nghe được lời nói của Dương Khai liền gật đầu, không hoảng loạn như Thúy Nhi và tiểu thư.
Tiếng bước chân sột soạt từ bên ngoài tiến gần. Dương Khai thận trọng lắng nghe, hắn đoán những người này vẫn còn lại năm tên
Tiếng bước chân tiến gần, Thúy Nhi lại càng sát lại Dương Khai, thân mình mềm mại run lẩy bẩy, trong đêm tối như mực này, tiếng bước chân tiến gần giống như ác quỷ lấy mạng, làm người ta phải hoang mang.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng ở bên ngoài xe.
Trương Định lại ho một tiếng, âm thanh yếu ớt nói: - Phu nhân, tiểu thư, mời xuống xe.
Phu nhân hít sâu một hơi, rung giọng nói:
- Trương Định, lão gia nhà ta khi còn sống đối đãi ngươi như huynh đệ ruột, ngươi vì sao phải làm như vậy?
Có thể thấy được, lời chất vấn vô cùng đau đớn của phu nhân, rõ ràng không thể ngờ rằng Trương Định sẽ đoạn tuyệt như vậy.
Bên ngoài lặng im hồi lâu hồi lâu, mãi lâu sau Trương Định mới nói:
- Phu nhân tha lỗi, người chết vì tài chim chết vì ăn, lão gia đã qua đời, nhưng để lại tài sản lớn như thế, phu nhân và tiểu thư tay trói gà không chặt, sao mà coi được?
- Chỉ là vì tiền ư?
Phu nhân cười đau khổ, lại hỏi:
- Những người khác thi sao? Cũng muốn như vậy sao?
Trương Định nói:
- Không sai.
Phu nhân cười gượng không ngừng:
- Nếu đã vậy, các ngươi hãy lấy hết đi. Trương Định, nếu như ngươi niệm tình xưa, xin buông tha cho hai mẹ con ta. Hai người ta chỉ mong hôm nay có thể sống, không muốn thứ gì khác.
Phu nhân nói như vậy, rõ ràng là không hoàn toàn hy vọng vào Dương Khai, tuy rằng hắn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng trong mắt phu nhân, hắn cũng chỉ là tên ăn mày, làm sao có thể ngăn cản sức mạnh cao cường của Trương Định ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.