Vũ Luyện Điên Phong

Chương 169: Kiếp hậu dư sinh

Mạc Mặc

27/09/2013

Ở bên ngoài Trương Định nghe thấy lời của phu nhân, không chút động tĩnh, khẽ cười một tiếng nói:

- Phu nhân tiểu thư mời xuống xe rồi hãy nói.

- Ngươi thật sự phải tuyệt tình vậy sao?

Phu nhân mặt xám như tro, Trương Định không đáp ứng lại thỉnh cầu của bà, hiển nhiên có ý định nhổ cỏ tận gốc.

- Phu nhân.

Tiếng Trương Định âm lãnh,

-Nếu như người ngoan ngoãn phối hợp, tại hạ sẽ cho các người toàn thây. Còn nếu không thì... Ha ha, nói ra thật xấu hổ, tại hạ đối với phu nhân ngưỡng mộ đã lâu, chỉ tiếc ngày đó bất lực, nhưng trước khi phu nhân chết, ta muốn có thể thỏa mãn nguyện vọng đó của mình!

Trong xe, thân thể mềm mại của phu nhân run lên, hai bàn tay nắm chặt, ngón tay trắng bệch.

Bà có thể tưởng tượng nếu Trương Định thực muốn làm xằng làm bậy với mình, mình sẽ có số phận như thế nào.

- Đồ lòng lang dạ sói!

Thúy Nhi nhịn không nổi tức giận mắng.

Trương Định cười lạnh nói:

- Thúy Nhi, hy vọng đến lúc các người bị người lột hết quần áo vẫn còn có thể chửi được.

Một trong số những võ giả còn sống cười càn rỡ, nói:

- Thúy Nhi, đợi lát nữa ca ca thương ngươi.

Thúy Nhi sắc mặt tái đi, đứng rụt về phía sau Dương Khai.

Trong xe, ba nữ nhân đều run rẩy không thôi, khiến chiếc xe cũng phải lắc lư.

- Phu nhân, cho người thời gian mười hơi thở, tự mình xuống xe, ta cho người được nhẹ nhàng, cũng sẽ đem ngươi an táng cẩn thận.

Trương Định nói thông điệp sau cùng.

Phu nhân nhắm hai tròng mắt lại, hai hàng lệ rơi ra, nắm lấy tay nữ nhi, vẻ mặt tuyệt vọng.

Một lát sau, bà liền hạ quyết tâm, mở mắt ra nhìn con gái đầy thê lương cười, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Thà chết một cách nhẹ nhàng còn hơn bị người khác lăng nhục.

Đang định đứng dậy, lại bị Dương Khai ấn xuống, hắn nhìn bà chậm rãi lắc đầu.

Thời gian mười hơi thở, trôi qua.rất nhanh.

Tiếng Trương Định vẻ không nhẫn nại được vang lên:

- Xem ra, phu nhân muốn cho tại hạ cơ hội này rồi. Nếu đã v ậy, Trương mỗ đành bất kính vậy!

Dứt lời,Trương Định đưa tay vén màn xe lên, định bước vào bên trong.

Nhưng không đợi bước chân hắn hạ xuống, một khuôn mặt tối thui, đầy cáu bẩn liền in sâu vào tầm mắt của hắn, người này nhếch miệng cười với hắn, lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

Tên ăn mày! Gương mặt này rõ ràng chính là khuôn mặt tên tiểu ăn mày mà trước đó vài ngày chính mình đưa tới.

Trương Định kinh hãi thất sắc mọi tâm tư của hắn đều đặt trên người phu nhân, căn bản không hề phát hiện trong xe còn có người khác, hắn kinh hãi rồi lại giận dữ, nghĩ mình đường đường một cao thủ Chân Nguyên cảnh, lại bị một tên ăn mày làm cho hoảng sợ, đúng là mất hết mặt.

Không nghĩ nhiều, Trương Định giơ tay chộp lấy Dương Khai, định ném hắn đi.

Dương Khai không tránh không né, song quyền trông như nhẹ bỗng không lực nhanh chóng đánh ra, trong chớp mắt, liền đấm vào lồng ngực Trương Định bốn năm quyền.

Tốc độ thật nhanh! Trương Định lại giật mình, nhưng chợt lại cười lạnh:

- Chết đi!

Gã không cảm nhận được lực phá mạnh từ trong nắm đấm của tên ăn mày này, chỉ cho là đối phương đánh bừa, tay xách Dương Khai ném ra ngoài , miệng quát:



- Giết !

Mấy tên thủ hạ của Trương Định nghe thấy liền xuất động, đao quang kiếm ảnh, đổ đánh về phía Dương Khai.

- Tiểu ăn mày!

Thúy Nhi kinh hãi kêu lên, không nghĩ tới Dương Khai bình tĩnh như thế chỉ là giả bả thức, vừa giở trò đã bị Trương Định biết được rồi.

Còn chưa dứt lời, sắc mặt Trương Định đột nhiên lộ vẻ phấn khích, nửa người xông vào trong xe đứng yên, sắc mặt bừng đỏ con ngươi lồi ra, nhìn thật khiếp sợ.

Ngay sau đó, cùng với tiếng tiếng nổ vang, chỗ ngực Trương Định máu bắn tung tóe, luồng nguyên khí nóng bừng trong người hắn dâng lên toán loạn.

Trương Định sợ đến khiếp vía kinh hồn, gan mật nứt vỡ, lúc này mới nhận ra mấy quyền tên ăn mày kia vừa đánh vào mình lực vô cùng lớn.

Vội vàng vận chuyển chân nguyên nội thể, áp chế chấn động ở lồng ngực.

Thình thịch thình thịch thình thịch... Âm thanh liên tiếp truyền ra, lồng ngực Trương Định máu huyết mờ ảo, kêu thảm một tiếng rồi rời khỏi xe.

Không hổ là cao thủ Chân Nguyên cảnh, sự phòng ngự mạnh mẽ của chân nguyên trong cơ thể căn bản không phải người bình thường có thể so sánh được, bốn năm phát Viêm Dương Bạo của Dương Khai không dễ dàng đánh ra, hơn nữa còn là Viêm Dương Bạo sau khí cócảm ngộ, ra tay không để lại dấu vết, nhưng cũng chỉ có thể khiến gã trọng thương, chưa thể lấy mạng gã.

Máu tươi và thịt nát từ lồng ngực Trương Định bắn ra làm đẫm đầu mặt ba nàng, lúc Trương Định rời khỏi, các nàng cũng đi theo hét rầm lêm.

Cùng lúc đó, thủ hạ của Trương Định cũng càng thêm đao kiếm dí lên người Dương Khai, nhưng bọn chúng chỉ nhìn thấy bóng dáng Dương Khai mờ ảo, rồi đột nhiên biến tăm biến tích, mọi công kích đều bị hẫng.

Bộ pháp cảm ngộ hơn một tháng nay, cuối cùng cũng phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng.

Địa Ma bọc lấy Phá Hồn Chùy, khặc khặc cười quái dị hóa thành chùm hắc khí, hỗn loạn lòng người, nghe mà phát sợ, bay lượn bên cạnh mấy tên võ giả, khiến bọn chúng luống cuống tay chân.

- Cái thứ quỷ gì vậy ?

Có tên biến sắc, hắn vừa hét lên, thân hình Dương Khai nhoáng lên, xuất hiện phía sau hắn, hung dữ xuất quyền, trúng giữa lưng hắn.

Người này thực lực không cao, ám kình Viêm Dương Bạo thâm nhập cơ thể, căn bản không thể hóa giải chống đỡ như Trương Định, nguyên khí nóng rực dâng trào, sắc mặt bỗng chốc đỏ ửng.

Địa Ma thừa cơ mang theo Phá Hồn Chùy chui vào trong cơ thể hắn, khi lão chui ra, thân thể người này liền vỡ tung, hóa thành vũng máu.

Tiếng cười quái dị khặc khặc càng làm người ta kinh hãi, Địa Ma vốn là lão ma đầu lâu năm, tuy giờ đây năng lượng thần hồn suy giảm, nhưng trong tiếng cười vẫn ẩn chứa sức mạnh khiến lòng người kinh hãi khủng hoảng.

Dương Khai phối hợp với lão, có thể nói đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Còn chưa dùng hết bộ pháp, mấy tên thủ hạ của Trương Định đều bị xử tử, tất cả đều tan xương nát thịt.

Cho tới giờ khắc này, Trương Định khó khăn lắm mới hóa giải được Chân Dương kình của Dương Khai, sắc mặt dữ tợn điên cuồng nhìn chằm chằm Dương Khai, như không thể tin gầm nhẹ:

- Ăn mày, hoá ra ngươi luôn giả chết bắt quạ!

Vốn bị gã cho rằng chỉ là tên ăn mày bình thường, giờ phút này lại trở thành trở ngại lớn nhất phá hoại kế hoạch của gã, Trương Định làm sao có thể giữ bình tĩnh được? Huống chi, vừa rồi gã không kịp đề phòng còn bị thiệt hại lớn trong tay Dương Khai, giờ phút này hai mắt đỏ ngàu, nhìn Dương Khai như muốn ăn thịt.

Dương Khai máu đầy người, lẳng lặng đứng ở đó nhìn gã, thản nhiên nói:

- Ngươi còn có mấy phần sức lực để chiến đấu?

Nếu Trương Định ở thời kỳ sung mãn nhất, Dương Khai đoán trừ phi dùng đến Tinh Ngân nếu không mình căn bản không phải là đối thủ của gã. Nhưng Tinh Ngân này tuy rằng uy lực lớn, nhưng lực thời gian ngưng tụ công lực quá dài, căn bản không thích hợp cho cuộc chiến sinh tử trong gang tấc.

Nhưng lúc này Trương Định cũng không phải thời kỳ đỉnh phong, trước đó giao chiến với Ngô lão, bị thương không nhẹ, sau đó lại bị mình đánh lén, máu thịt lồng ngực mờ ảo,thực lực cơ thể gã còn thừa lại bao nhiêu khó mà nói được.

Dương Khai không sợ gã!

- Cho dù chỉ còn lại hai phần, cũng đủ để giết ngươi!

Trương Định nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm trên tay lấp lánh chập chờn, triển khai thân pháp lấn gần Dương Khai, quét quét mấy mũi kiếm đâm ra hòng giết chết Dương Khai.

Không đợi kiếm chiêu của gã triển khai hoàn toàn, Địa Ma bọc Phá Hồn Chùy giao thủ với gã, tiếng cười khặc khặ-x-xxxxx bên tai không dứt bên tai, bị trọng thương, Trương Định lại không cách nào phá bỏ sự phong tỏa của Địa Ma, bất giác hú lên quái dị:

- Đây là bí bảo gì vậy!

Hắn cũng là người kinh nghiệm chiến đấu phong phú, kiến thức sâu, nhưng trước giờ chưa từng thấy loại bí bảo nào quỷ quái như Phá Hồn Chùy, không cần có người điều khiển, mà tự nó xuất chiêu tấn công, hơn nữa trong đó còn phát ra tiếng cười kinh hồn táng đảm, hiển nhiên là đã linh thông.

Quả nhiên là tà môn!



- Bí bảo lấy mạng ngươi!

Tiếng Dương Khai đột nhiên từ phía sau gã truyền tới, Trương Định lông măng dựng ngược, rõ ràng gã vừa thấy Dương Khai đứng cách mình không xa, sao đột nhiên lại ngay sau lưng mình rồi?

Định hình nhìn lại thấy tên ăn mày đứng trước mặt, mơ hồ mờ ảo, nhưng chỉ là một tàn ảnh.

Vội vàng rút kiếm, trở tay đâm tới, rơi trên không trung.

Dương Khai đã thi triển bộ pháp vọt đến bên trái gã, không chút do dự một quyền đánh ra, Trương Định khó lòng phòng bị, cả cánh tay phát ra một tiếng động nổ tung, trong nháy mắt rũ xuống.

Một quyền làm nát xương bả vai của gã.

Hơn nữa, nguyên khí xâm nhập trong cơ thể kia tương đối tinh thuần, căn bản không phải một võ giả Khí Động cảnh có thể có được, điều này khiến Trương Định càng khiếp sợ.

Tuy rằng số lần cùng Tô Nhan song tu ít ỏi , nhưng Hợp Hoan Công có hiệu quả rõ ràng đối với độ tinh thuần của nguyên khí. nguyên khí trong cơ thể Dương Khai tinh thuần hơn nhiều so với cảnh giới hiện tại của gã có được, tất cả đều là nhờ Hợp Hoan Công.

Địa Ma nhân cơ hội lấn tới, Phá Hồn Chùy va chạm vào trường kiếm của gã, truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang.

Một chủ một nô, song kiếm hợp bích, hoàn mỹ không chút kẽ hở, làm cho Trương Định lo đầu mất đuôi, chỉ đánh không đến thời gian nửa chén trà, thân hình liền lảo đảo, máu tươi đầy người.

Tâm thần chấn động, Trương Định nào còn ý định đánh lại? Nếu không chạy, gã nghĩ mình phải chết ở đây rồi. Nhưng Dương Khai và Địa Ma căn bản cũng không cho gã có hội chạy thoát, một trước một sau, hoàn toàn phong tỏa hết đường lui của gã.

Viêm Dương Bạo lại đánh ra, Trương Định nôn ra một ngụm máu tươi, tâm thần dời dạc, Địa Ma thừa dịp bọc lấy Phá Hồn Chùy chui vào trong cơ thể gã.

Thần sắc Trương Định bỗng chốc mê man, .hai mắt dần dần mất thần, ngay sau đó ngã nhào lên đất.

Một lát sau, Địa Ma lại xuất hiện, theo đó là tiếng cười sằng sặc ngang ngược và tiếng nhai nghiến, hóa thành hắc khí tiêu tan trên đầu ngón tay Dương Khai.

Trận chiến này, Địa Ma có thể nuốt được mấy bộ thần hồn, đại bổ!.

Đứng yên thở hổn hển, Dương Khai cảm thấy như mất hết sức lực.

Lần này không dùng đến Bất Ngạo Chi Ngao, bởi vì đấu với Trương Định chiến đấu vẫn chưa có thể mang đến cho hắn áp lực và nguy cơ gì.

Nhưng Dương khai có thể nhận ra, thực lực của mình vẫn là quá thấp!

Nếu không phải do Trương Định đã bị thương trước đó , nếu không phải mình đánh lén đắc thủ, nếu không trong đan điền còn Dương dịch dự trữ, mình làm sao có thể chính diện giao đấu với một cao thủ như vậy?

Riêng với Viêm Dương Bạo, chỉ cần ba chiêu, cũng đủ để rút cạn toàn bộ nguyên khí kinh mạch, đổi lại bất kỳ một võ giả Khí Động cảnh nào, chỉ sợ đều đã trở thành xác chết.

Còn mình, phải đánh vào Trương Định những mười chiêu Diêm Vương Bạo, mới có thể hợp lực với Địa Ma đánh chết gã. Gian khổ trong đó, không thể nói hết.

Hồi phuc lại hồi lâu sau, Dương Khai mới từ từ đi tới phía cỗ xe ngựa thứ ba kia.

Tiếng bước chân tới gần, ba nữ nhân trong xe tinh thần căng thẳng; tiếng Thúy Nhi run run truyền ra:

- Phải tiểu ăn mày không?

- Ừ.

Dương Khai đáp lại một tiếng uể oải.

Màn xe được vén lên, gương mặt lúng túng tái nhợt của Thúy Nhi hiện ra, phía sau nàng, phu nhân và tiểu thư cũng có vẻ hồi hộp nhìn Dương Khai.

- Bọn chúng đâu?

Thúy Nhi nhìn xung quanh.

- Chết rồi!

Thúy Nhi lập tức bịt miệng lại, như không thể không tin mà nhìn Dương Khai, phu nhân và tiểu thư cũng bất giác thở ra một hơi.

Vốn tưởng rằng kiếp nạn khó thoát, nhưng không ngờ lại tuyệt cảnh phùng sinh, sự chênh lệch sống lại từ trong cái chết này làm người ta mất hết sức lực.

Lơi lỏng một lát,ba nữ nhân trong xe đều cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn cả ra.

- Các người đừng nhúc nhích, tôi đi xem có tên nào còn sống không.

Dương Khai dặn dò một tiếng, xoay người đến bên đống lửa kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook