Vũ Luyện Điên Phong

Chương 310: Cám ơn ngươi

Mạc Mặc

10/03/2018

Một hồi lâu, con nhện kia đột nhiên cuồng lên, không nói gì tự nhiên xông ra tấn công đồng bọn, những con nhện khác thấy thế vội vã xông vào chiến đấu lại.

Phiến Khinh La vung tay lên, cắt vào lưới nhện một đường, thân hình thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu cả, âm thanh truyền đến tai Dương Khai: - Chàng chớ manh động, chờ ta trở lại!

Tự nhiên Dương Khai không hành động nữa, dừng lại cẩn thận tra xét mọi động tỉnh bên ngoài.

Con nhện bị khống chế kia giờ phút này đang ra sức đại chiến cùng đồng bọn, yêu thú cấp sáu vốn có thần trí, mặc dù không nhiều nhưng cũng biết tự suy nghĩ một chút.

Những con nhện kia bị công kích dường như cũng không được đồng loại mình tại sao đột nhiên nổi điên, cũng giống như không rõ tại sao lại giết chết bao nhiều võ giả tại Thượng Vân Tà Địa này đến vậy.

Ngăn cân được một lúc, bầy nhện cũng không biết tiếp tục kết nối ra sao, không hề nương tay nữa, dường như chúng đã nhận ra đồng bọn đã mất đi lý trí không thể cứu chữa được mữa.

Trong chốc lát, yêu thú cấp sáu bị Dương Khai khống chế đã bị đánh chết.

Lũ nhện lúc này mới tản ra chỗ khác.

- Dương Khai!

Thu Ức Mộng bỗng nhiên tri hô lên một tiếng. Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng không đáp lại. - Phiến tỷ tỷ có phải đã khôi phục thực lực rồi hay không? Thu Úc Mộng vội vã hỏi han. Vẫn không có tiếng đáp lại.

Thu Ức Mộng cười gượng

- Dương Khai không phải ngươi là đồ đàn ông nhỏ mọn đấy chứ? Ta thừa nhận trước có nhiều điều đắc tội với ngươi, ta đã nhận lỗi còn không được sao?

- Không cần, Thu đại tiểu thư thân phận tôn quý, ta không nhận được Dương Khai nóng nảy nói.

Thu Úc Mộng khẽ cười:

- Được lắm, ta sai lầm rồi, ta thật sự sai lầm rồi, ta không nên dẫn người đi Lăng Tiêu Các tìm rắc rối. Kỳ thực ta cũng không rõ thực lực của ngươi thế nào, mạnh như thế nào, đánh nhau cũng không biết ai thắng ai thua, trước đó ta cũng không tin một tông môn nhỏ bé có thể nuôi dưỡng được một tên đệ tử như vậy,

- Lời nịnh nọt đó nghe quá ghê tởm đẩy.

- Ha ha, ta và ngươi đều là người hiểu chuyện. Ta đây cũng không muốn vòng vo chọc giận ngươi cho đỡ chán. Thu Úc Mộng khinh khinh đáp

- Đợi Phiến tỷ tỷ trở về, xem ngươi có thể bảo nàng ấy mang ta và TiểuMạn thoát ra ngoài hay không? Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng yêu cầu này, Thu gia ta tất có đền đáp xứng đáng.

- Nàng ấy có cứu các ngươi hay không là chuyện của nàng ấy ta không có cách nào cam thiệp. Dương Khai nhíu mày.

- Không thể nào, ta xem quan hệ của các ngươi tốt như vậy, yêu mị nữ vương có lẽ chưa thân mật với người nam nhân nào như vậy. Nếu ngươi có thể nói tốt về chúng ta, Phiến tỷ tỷ chắc chắn sẽ thấy chết mà ra tay cứu giúp.

Nói xong, Thu Ức Mộng hạ giọng:

- Chi cầm đừng đê cho ta và Tiêu. Mạn lãm tỹ nữ gì đó, những thứ khác thì tùy ngươi chọn! Cho dù ngươi muốn cưới bất cứ nữ tử của Thu gia ta, ta cũng có thể làm chủ đáp ứng! Ha ha Tuy nhiên hiện giờ Phiến tỷ tỷ đã ở bên, trước mắt ra thấy việc này không nên bàn tới cho nàng ta đỡ ghen.

Dương Khai không nhẫn nhịn được: - Ta đã nói rồi. Có cứu được các ngươi hay không là chuyện của nàng, ta hiện tại tính mạng của bản thân còn khó bảo toàn, ngươi nói những điều đó chẳng hóa là vô nghĩa sao?

Thu Ức Mộng đau khổ cười, chi chực khóc: - Nhưng ta có thể đem hi vọng đặt vào ngươi rồi, nếu ngươi không giúp đỡ, ta và TiểuMạn chỉ sợ khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nói xong giọng Thu Ức Mộng lại nghẹn ngào, rất đáng thương: - Ngươi nhẫn tâm xem chúng ta đi tìm cái chết ư?

Biết là nàng ta giả bộ để lấy sự cảm thông, Dương Khai không khỏi chán ghét. Không bao giờ động lòng trước màng ta mùa. Với tâm trạng của nữ giới, Dương Khai từ trước đến nay không có cảm xúc gì.

- Dương Khai, Dương Khai Thu Úc Mộng vẫn không chút tức giận, vẫn nhẹ nhàng gọi tên Dương Khai.

Hai người nói chuyện rất khẽ, nhưng Lạc TiểuMạn ở cách đó không xa cũng nghe rành rọt câu chuyệm.

Tận mắt chứng kiến sự vô tình độc ác của Dương Khai, Lạc TiểuMạn đờ người, có chút hoang mang thở dài: - Thu tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Thu Ức Mộng thở dài, không đã động gì tới Dương Khai nữa, cười gượng đáp lại: - Đợi một chút đi, chúng ta không thể chết ở chỗ này được.



Nhưng vào lúc này, một làm hương thơm bay qua, một hình ảnh con người thật đẹp xâm nhập vào Dương Khai. Ngón tay vung lên, mạng nhện trói Dương Khai liền bị cắt.

- Đị thôi!

Phiến Khinh La hết sức khẩn trương, một tay kéo Dương Khai đi, tung người, bay lên

trêm.

Dương Khai cũng theo sát, khi thần thức điều tra tới. Nhện mẫu giận dữ nhanh chóng thức tỉnh, chính hành động của Phiến Khinh La đã đánh thức nó.

- Phiến tỷ tỷ.

Thu Úc Mộng vội vàng hét lên, cắn răng, trên mặt toát ra chút do dự.

Nhưng nàng ta cũng rõ giờ phút này không tận dụng thời cơ thì nó sẽ không trở lại nữa, nếu để cho Phiến Khinh La đi rồi, nàng và Lạc Tiểu Mạn cũng sẽ không thể có cơ hội trốn thoát nữa.

- Phiến tỷ tỷ, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngươi, chỉ cần đem ta và Lạc Tiểu Mạn đi cùng! Thu Úc Mộng h

Ing.

Phiến Khinh La nhíu mày nhìn nàng ta, giơ tay lên, hai cái dây lưng lụa màu hồng phấn phá không mà lao đến, kéo theo Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn theo.

Thấy Phiến Khinh La không để mặc, bất kể là Thu Úc Mộng hay Lạc Tiểu Mạn đều hết phần vui sướng.

- Ngươi dám phụ lòng ta, không nghe ta khuyên bảo, tính chạy đi đâu! Nhện mẫu tức giận nói, không có cảm giác thương câm nào, nó giống như kẻ điên.

Nói tới đây, hai dải tơ nhện trắng đã phá không bay đi.

Hai dải tơ nhện này thật kỳ lạ, lập tức tấn công phía trước. sắc mặt Phiến Khinh La và Dương Khai có chút biến đổi, cùng ra tay ngăn cản.

Nguyên khí va chạm, hai dải tơ nhện khó khăn lắm mới bị ngăn cản, chặt đứt một dải lụa trên tay Phiến Khinh La, dây lụa này mới buộc lưng Lạc Tiểu Mạn.

Tiếng kinh hãi xuát hiên, Lạc Tiểu Mạn trong đôi mắt cực kỳ hoảng sợ, trái tim tràn đầy kinh hãi.

Dương Khai nhanh tay cuốn Thu Úc Mộng bên hông, một luồng khí lớn truyền đến,

Thu Ức Mộng theo hướng Lạc Tiểu Mạn bay đi.

Trước lúc rơi xuống, Thu Ức Mộng nhanh tay tóm lấy xiêm y của Lạc Tiểu Mạn, đón màng trên tay.

- Thu tỷ tỷ Lạc TiểuMạn run run hét lên, nước mắt lăn dài, bộ ngực phập phồng, trên mặt trải đầy sự hoảng sợ.

– Ta tóm được muội rôi, yên tâm ta sẽ không buông tay đâu.

Thu Ức Mộng khể mỉm cười, thần sắc cũng đã trải qua một trận hoảng sợ.

Phiến Khinh La đầy vẻ thâm sâu, Dương Khai liếc mắt một cái, khóe miệng mỉm cười rất hàm ơn.

Dương Khai nhún vai. Vừa rồi một cước kia cũng không có chút do dự nào, đơn giản chi là phân xạ tự nhiên! Bỗng nhiên Bạch Vân Phong quát lớn:

- Mang ta theo với! Các ngươi thật là lũ đê tiện. Tại sao lại để ta lại chỗ này một

mình? Ta có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi đâu.

Thu Ức Mộng và Lạc TiểuMạn chán ngán, lạnh lùng nhìn xuống.



Đường xa mới rõ sức ngựa, lâu ngày mới rõ nhân tâm Bạch Vân Phong trước kia trong lòng hai nàng cũng không tệ lắm, tuy rằng không xuất chúng nhưng dù gì cũng là công tử danh gia vọng tộc, có tài có thế, thực lực bản thân cũng không thấp, cũng có nhiều nữ nhi muốn theo đuổi để được ở bên hắn

Nhưng khi gặp hoạn nạn, lại hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của hắn.

Tên nam nhân này không bằng đống cứt chó! Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn không hề có chút cảm tình.

Không quá xa là một hồ nước lớn, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, hồ nước trong veo, có thể thấy lờ mơ đồng cô và nguồn nước, vài con cá đang bơi lội.

Ngọn lửa cháy bừng lên, Dương Khai đang nướng mấy con cá mới bắt được.

Lạc Tiểu Mạn và Thu Úc Mộng ngồi bên cạnh, hít hà không khí trong lành, ánh mắt hấp háy nhìn Dương Khai.

Trong hồ nước một âm thanh vang lên, thân thể Phiến Khinh La thướt tha xuất nàng vừa đi tắm, thân người toát lên một ánh sáng mê hoặc, da thịt trắng ngần như tuyết, đôi chân ngọc ngà tiến tới nơi ba người đang ngồi

ęm

Trước dáng vẻ đó, mới mỏng manh non nớt làm sao, đồi môi đỏ mọng, thân hình đã lộ ra đến nửa, chỉ có ngực và chân là được cô che lấp, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tim Dương Khai đập rộn ràng trước hình bóng đó, khuôn mặt Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cũng ững đỏ, thở dồn dập hơn.

Ba người vội vàng nhìn sang một bên, thầm nhũ đó là sự hấp dẫn đến chết người của yêu nữ.

- Hii hi Phiến Khinh La tận mắt chứng kiến ánh mắt của ba người, cười không ngớt.

Đi gần tới ven hồ, quần áo cứ như vậy nữa che nữa đậy, đi đến bên Dương Khai dựa sát vào người hắn, đặt mông ngồi xuống.

- Nàng có thể kiềm chế một chút không? Dương Khai nhíu mày. - Ở trước mặt chàng mà vẫn phải kiềm chế sao? Dương Khai cười duyên:

- Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, để ý nhiều như vậy để làm gì?

Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn hết sức kinh ngạc, nhìn Dương Khai, ánh mắt có phần cô quái.

Tuy rằng lúc trước Thu Ức Mộng thấy quan hệ giữa Dương Khai và Phiến Khinh La có chút không đơn giản, nhưng dù sao khi tận mắt nhìn thấy cũng đoán ra giữa họ thân mật đến đâu.

Quần áo không chinh tề lại ngồi yên bên cạnh hắn, nếu không là yêu, nữ nhân nào như vậy mà không biết

Nữ nhân quyến rũ nhất trong thiên hạ thực sự đã có chủ rồi sao? Thu Ức Mộng có chút thất thần, nhìn Dương Khai, tuy rằng có chút cẩu thả, thực lực cũng không tệ, dù sao cũng chi là thiếu niên, chi mới đạt được Chân Nguyên Cảnh tầng thứ tư thôi mà. Hắn có tài đức gì mà có thể nắm được trái tim của yêu nữ xinh đẹp kia? Vẻ mặt Thu Ức Mộng hết sức kinh ngạc, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Dương Khai liếc mắt không để ý đến Sự tức giận của người khác, chuyên tâm ngồi mướng cá.

Mùi thịt nướng tràn ngập, bụng Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn sôi lên ùng ục, hai nàng không khỏi đỏ mặt.

Hai người bọn họ bị Thượng Vân Tà Địa truy đuổi hơn một tháng, căn bản không có nhiều thời gian nghi ngơi, vừa mệt vừa đói, thể xác và tinh thần hết sức mệt mỏi, sau đó lại bị lũ nhện bắt được, cho tới lúc này thoát được mới chính thức yên ổn được một lúc.

- Lần này phải cám ơn sự cứu giúp của Phiến tỷ tỷ rồi. - Thu Úc Mộng đánh trống lảng bằng cach chuyển chủ đề, mở lời cám ơn.

Phiến Khinh La cười duyên, hé miệng nói: - Các ngươi cùng cảnh ngộ với ta, bất quá là vụ giao dịch nhất thời, không cần cảm tạ!

- Tuy nói là thế, nhưng mà nếu không có Phiến tỷ tỷ ta cùng Lạc TiểuMạn nhất định khó thoát vận xui. Thu Úc Mộng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nói xong ánh mắt đầy rắc rối thoáng nhìn về phía Dương Khai, không tự nhiên nói: - Cũng phải cảm ơn ngươi!

Cuối cùng nếu không nhơ hắn tung cước, Thu Úc Mộng cúng không thể đến bên cạnh Lạc Tiểu Mạn.

Dương Khai lạnh lùng không trả lời.

Thu Ức Mộng cay đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook