Chương 311: Phiêu Hương thành
Mạc Mặc
10/03/2018
Đây là một tòa thành phồn vinh không thua kém bất kì thành trì nào bên ngoài, và cũng là nơi hành cung của Yêu Mị nữ vương.
Thương Vân Tà Địa, chiếm diện tích rộng lớn, chia làm sáu lục đại lớn, phân thuộc sáu vị Tà Vương trấn thũ.
Lấy Phiêu Hương Thành làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm là địa bàn của Phiến Khinh La.
Nửa tháng này Phiến Khinh La dẫn theo Dương Khai và hai nàng Thu Úc Mộng, Lạc Tiểu Mạn đi qua địa bàn của hai Tà Vương Khác. Trên đường về tới nơi đây đã vô cùng cẩn thận. Sau khi bước chân vào Phiêu Hương Thành ai cũng không khôi thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng chung sống cùng nhau này không chi Dương Khai thay đổi cái nhìn về Thương Vân Tà Địa mà ngay cả Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cũng phải lật nghiêng lại hình ảnh Thương Vân Tà Địa trong lòng mình.
Theo đồn đại thì Thương Vân Tà Địa khắp nơi đều là những võ giả tà ác, tà ma chỗ nào cũng có, trên đường có vô tình gặp phải thì cũng đều là tội đồ đại gian đại ác.
Nhưng theo như lời Phiến Khinh La nói thì Thương Vân Tà Địa không hề kinh khủng như lời đồn đại bên ngoài! Ít nhất trong địa bàn của ả là như vậy.
- Không thê phủ nhận là trong Thương Vân Tà Địa có không ít những kẻ gian tà, nhưng
nhiều hơn đó vẫn là những người tính tình chân thật.
Những võ giả trong tông môn mình do phạm tội, Vân Tà Địa thì đâu đâu cũng có, cũng có những người vì đắc tội những thế lực không nên đắc tội cũng đến đây để tránh nạn, lại có những người chỉ vì tu luyện công pháp có chút âm ám nên bị người đời cho là tà ma, bị người ta quát đánh như chuột chạy qua đường.
c dĩ phải bước vào Thương
Có thể nói, rất nhiều võ gia trong Thương Vân Tà Địa đều có những quá khứ đầy chua xót của mình, bọn họ không nhất định là tội ác chồng chất. - Thế nhân chỉ nhận quang minh, mà không thừa nhận những u ám trong lòng mình, vì
thế mà chúng ta mới bị coi là tà... ha ha, thật là đâu ra cái lý lẽ đó! Khi nói đến những điều này khuôn mặt Phiến Khinh La đầy vẻ bất lực.
Ả ta tuy nằm trong số Sáu Tà Vương, lại còn thống quân đại địa hàng ngàn dặm, nhưng vẫn không thể làm thay đổi ý niệm và cái nhìn căn thâm để cố này của người trong thiên ha. Dương Khai nghĩ đến lời Địa Ma đã từng nói. Cái gì là người, cái gì là ma? Người và ma vốn là người một nhà. Trong lòng mỗi người đều có tà ma.
Sau khi vào thành thì cảnh tượng vô cùng náo nhiệt đó khiến hai mắt Dương Khai tôa sáng, sách sách xưng kỳ.
Nếu như không biết rõ là mình đang ở trong Thương Vân Tà Địa thì e rằng Dương
Khai cứ nghĩ rằng đây chẳng qua cũng chi giống như các thành trì khác ở bên ngoài
Tất cả những gì ở đây đều không khác gì thành trì bên ngoài, rất nhiều những phiến phu tẩu tốt bình thường sinh sống ở đây, những võ giã lui tới thì nhiều như cá diếc sang sông, đại đa số khi giao lưu với những người dân bình thường cũng không hề ức hiếp họ, thi thoảng có mấy người bộ dạng quái đản, đầy người tà khí, nhưng vẫn khẩn tuân quy tắc của Phiêu Hương Thành, không dám có chút lỗ mãng.
Trong thành thường có một vài võ giả người mặc trang phục màu đem đi qua, đây là đội chấp pháp có nhiệm vụ duy trì trật tự trong Phiêu Hương Thành.
Nhưng hễ trong Phiêu Hương Thành có người làm việc xấu thì đều bị đội chấp pháp này công kích không chút mê tình gì.
Vì thế trong cả vùng Thương Vân Tà Địa này thì Phiêu Hương Thành này là nơi an toàn nhất, sự quản lý hữu hiệu của Phiến Khinh La khiến thành trì này càng phồn vinh hưng thịnh, chưa có người mão vi phạm pháp lệnh.
Nữ vương đại nhân lúc này lấy lụa đen che mặt, không hề để lộ chân dung, ả đi trước dẫn đường. Bước chân không nhanh không chậm.
Thu Úc Mộng và Lạc Tiều Mạn đi sau, vừa lén lút quan sát khung cảnh thành trì trong lòng vừa thầm bội phục.
Có thể làm cho cả thành trì này an bình như vậy, Phiến Khinh La này bản lĩnh quã không đơn giảm.
Cứ đi cứ đi, Dương Khai đột nhiên dừng chân lại.
Thấy vậy Phiến Khinh La liền quay người lại nhìn hắn nói: - Sao vậy?
Dương Khai nhếch mép cười: - Mỹ nữ, tục ngữ có cầu không có tiệc vui mào không tâm, chúng ta hãy từ biệt tại đây thôi.
Tuy rằng được mỹ nhân ưu ái là việc đáng mừng nhưng Dương Khai thực sự sợ một ngày nào đó Phiến Khinh La mà không kìm chế được sẽ đòi thịt mình mất.
Hơn nữa, tách biệt bọn người Tô Nhan cũng một thời gian rồi, Dương Khai cũng muốn đi thăm dò tình hình của Tô Nhan.
Nghe hắn nói như vậy đôi mắt đẹp của Phiến Khinh La lưu chuyền, ả hiểu trong lòng
hắn nghĩ gì nên liền quay lại nắm lấy cánh tay Dương Khai, thổ khí như lan: - Ngươi nghĩ ngươi đi được sao?
- Không cần nhiệt tình như vậy đâu! Dương Khai vẻ mặt đầy đau khổ, chuyện mình lo lắng nhất cuối cũng cũng xảy ra rồi.
Hắn chỉ sợ Phiến Khinh La không để mình đi, trên đường trỡ về nhiều lần hắn cũng chạy trốn nhưng mỗi lần chưa kịp hành động thì đã bị ả ta xem thẩu rồi.
Phiến Khinh La mạnh như vậy, nếu thật sự muốn ép hắn ở lại thì hắn cũng đành chịu.
- Bên ngoài binh hoang mã loạn, ngươi có đi thì cũng sẽ không an toàn, hay là cứ ở đây với ta một thời gian nữa.
- Phải bao lâu? - Xem tâm trạng của ta thế nào, kha kha
Sắc mặt Dương Khai càng trở lên u ám, nếu như ở lại đây chẳng phải là trở thành diện thủ của con yêu nữ này sao?
Hai người Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn nhìn Dương Khai vẽ vui sướng khi thấy hắn gặp nạn, trong lòng không khôi đầy sảng khoái
Bị Phiến Khinh La kìm hãm khiến Chân Dương toàn thân không thể động đậy, con
yêu nữ này còn cố tình tô ra vẻ vô cùng khôn khéo, â kéo cánh tay Dương Khai, rồi khẽ tựa sát vào người hắn, vẻ đầy tinh ý.
May mà ã ta che mặt, bằng không mà bị người ta nhìn thấy thì không biết trước Phiêu Hương Thành này sẽ loạn thành bộ dạng thể nào.
Chi chốc lát sau đã đến nơi hành cung của Phiến Khinh La.
Toà hành cung này được xây dựng thật tráng lệ, diện tích rộng lớn, quỳnh lâu ngọc
vũ, phi long điêu phượng, khí thê hào hùng.
Bước vào trong đó Dương Khai ngạc nhiên thấy hành cung to lớn này lại vô cùng tĩnh mịch, như là không có nhiều người sống trong đây vậy.
Dương Khai lượn quanh, đi đi lại lại trong hầnh lang, bên tai còn có tiếng tiếng nước chảy nhỏ truyền đến, hắn có câm giác như thi tình ý họa.
- Hành cung này của ta ngoại trừ mấy nha hoàn này ra thì không có ai khác, trước giờ vẫn vắng vẻ như vậy, vì thế các người cũng không cần câu nệ!
Phiến. Khinh La nhẹ giọng giải thích, về đến hành cung ả ta thấy thật thoải mái, ả đưa tay lật khăn che trên mặt ra, còn từ từ ưỡn người đề lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
- Ai vậy! Một tiếng kêu khẽ truyền ra, chợt một bóng người màu tím nhanh chóng tới gần.
- Là ta! Phiến Khinh La khẽ đáp.
Người bên kia dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng chạy vọt tới, trong lúc chớp mắt thì mô
nữ tử tướng mạo điềm mỹ, kiểu tiểu linh lung hiện ra trước mặt mọi người.
- Đại nhân, cuối cũng ngài cũng trở về rồi!
Nữ từ này nhìn chi khoảng tuổi đôi mươi, cũng là lúc tuổi thanh xuân đẹp nhất, sau khi nhìn thấy Phiến Khinh La thì đôi mắt đẹp nàng lóe lên ánh hào quang vui sướng và nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Bởi vì quá mức vui sướng mà đôi mắt đó dịu dàng ngắn đầy lệ, cấp tốc chạy rồi lại
dừng lại, ngọc thô trước ngực lại càng rum lên một cách khoa trương.
Dương Khai thản nhiên liếc nhìn nàng một cái thì phát hiện thiếu nữ này ăn mặc trang điểm rất đẹp.
Mái tóc dài như mây tung bay, lông mày lá liều như khói nhạt, đôi mắt dài nhỏ long lanh, chiếc mũi ngọc xinh xắn, đôi má hây hây, đôi môi anh đào thổ khí như lan, khuôn mặt như hoa thật là xinh đẹp, làn da trắng sáng trong suốt hơn tuyết như sương như tuyết,
thân nhười yểu điệu, vô cùng xinh đẹp.
Dương Khai nhìn mà đôi mắt tỏa sáng, nghĩ thầm đúng không hổ là thị nữ của nữ vương yêu mị, lại có bực tư sắc như vậy.
Thần thức khẽ đảo nhìn qua người nàng, chàng rõ ràng phát hiện người thiếu nữ này lại có thực lực Chân Nguyên cảnh bay tầng, mặc dù không bằng Thu Úc Mộng nhưng cũng không kém là bao, hơn nữa tuổi tác có lẽ còn kém Thu Ức Mộng khoảng một, hai tuổi.
Bị thần thức đảo qua nên thiếu nữ đó không khỏi toàn thân phát lạnh, đôi mắt đột nhiên lạnh như băng nhìn Dương Khai, nâng chằm chằm nhìn chàng.
Cảm giác lại rất nhạy bén! Dương Khai khẽ cười một tiếng rồi không chút để ý đưa Đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, thiếu nữ này rõ ràng không biết tại sao Phiến Khinh La lại đưa ba người này về, nhưng cũng không so đo với Dương Khai, chi vội hỏ - Đại nhân, nghe nói Thũ Vương mang người phục kích người! người có bị thương
không?
- Không có gì đáng ng Phiến Khinh La khẽ lắc đầu, - Không cần lo lắng.
- Vậy thì tốt rồi! Thú Vương thật là bỉ ổi, vì chuyện này mà các bậc trưởng lão suýt nữa đã chạy đi cùng hắn đánh một trận, đúng rồi phu nhân, lúc này bên ngoài bát đại gia đang liên hợp các đại tông môn tiến công thánh địa, Phiêu Hương thành của chúng ta cũng
đã xuất động không ít người đi nghênh chiến, các trưởng lão nói
- Ngày mai hãy nói, hôm nay ta hơi mệt. Phiến Khinh La ngắt lời nàng, - Có các trưỡng lão quyết định là được rồi
- O. Thiếu nữ khẽ gật đầu, vẻ hoài nghi nhìn ba người Dương Khai nói: - Ba vị mây
Phiến Khinh La nhíu mày nhìn Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn, rồi đột nhiên khẽ cười một tiêng, đưa tay đánh hai đường u quang,
Thân thể mềm mại của Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn chợt chẩn động, khi kịp phản ứng lại thì chân nguyên toàn thân đã không thể động dụng nữa rồi.
- Phiến tỷ tỷ đây là ý gì?
Thu Ức Mạn gượng cười.
- Không có gì.
Phiến Khinh La khẽ cười nói,
- Bích Lạc, đưa hai vị cô nương này đến Nghênh Hương lầu.
- O.
Bích Lạc vẽ hiếu kỳ nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, không biết hai người này sao lại trọc đến đại nhân mà lại giam lông vào Nghênh Hương lầu.
Tuy rằng kỳ quái nhưng cũng không hiểu nhiều mà chỉ vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
Rất nhanh sau, mấy nữ tử trẻ trung đã bước đến, những nữ tử này ai nấy đều dung mạo như hoa, thực lực cũng không phải thấp, nhưng lại ăn mặc giống như là thị nữ vậy.
- Đưa hai người này đến Nghênh Hương lầu. Bích Ngọc dặn dò nói.
- Vâng!
- Hãy chăm sóc cần thận, đừng để hai vị cô nương này phải chịu uất ức gì! Phiến Khinh La mỉm cười căn dặn
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn sắc mặt âm đạm, cũng không phân kháng lại, mà chi bất lực gượng cười đi cùng với người tỳ nữ.
- Vậy hắn thì sao?
Bích Ngọc chi vào Dương Khai và hỏi, trong lòng đầy nghi hoặc, trước giờ nàng chưa từng thấy đại nhân đưa nam nhân trẻ vào hành cung, cho dù là các Tà Vương khác đến thăm thì cũng chỉ là được sắp xếp ỡ phòng hội khách, còn nơi u tĩnh này trước giờ chưa có nam nhầm nào đươc đặt chần vào.
- Hắn hả
Phiến Khinh La cười vẻ đầy thâm ý, rồi lại đánh ra một đường u quang lên người Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai có chút biến đổi, chàng lặng lẽ vận chuyển chân nguyên thì phát
hiện vẫn chưa bị ngăn trỡ, chi là trong người có thêm một đường dấu ấn, hơn nữa là dấu ấn căn bản là không thể hóa giải nếu chỉ dựa vào sức mình.
- Đưa hắn đến Phượng Hoàn lâu nghỉ ngơi! Phiến Khinh La cười nhạt thản nhiên nhìn Dương Khai.
Mặt Dương Khai trầm xuống, trong lòng đầy khó chịu.
- Phượng Hoàn lầu Bích Lạc kinh ngạc hô lên, đôi mắt đẹp hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Đó là nơi sâu nhất và cũng là tòa lầu các đẹp nhất trong hành cung, là nơi mà khi còn là một tiểu thư đại nhân đã sống trong đó.
Trong đó còn có sàng nhục duy trướng, hương chẩm ngọc kháo mà trước đây đại nhân đã dùng, thậm chí vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể của đại nhân.
Quan trọng nhất đó là nơi đầy kỉ niệm thời thiếu nữ của đại nhân.
Nơi tư mật này sao có thể đề cho một nam từ ở chứ?
Thương Vân Tà Địa, chiếm diện tích rộng lớn, chia làm sáu lục đại lớn, phân thuộc sáu vị Tà Vương trấn thũ.
Lấy Phiêu Hương Thành làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm là địa bàn của Phiến Khinh La.
Nửa tháng này Phiến Khinh La dẫn theo Dương Khai và hai nàng Thu Úc Mộng, Lạc Tiểu Mạn đi qua địa bàn của hai Tà Vương Khác. Trên đường về tới nơi đây đã vô cùng cẩn thận. Sau khi bước chân vào Phiêu Hương Thành ai cũng không khôi thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tháng chung sống cùng nhau này không chi Dương Khai thay đổi cái nhìn về Thương Vân Tà Địa mà ngay cả Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cũng phải lật nghiêng lại hình ảnh Thương Vân Tà Địa trong lòng mình.
Theo đồn đại thì Thương Vân Tà Địa khắp nơi đều là những võ giả tà ác, tà ma chỗ nào cũng có, trên đường có vô tình gặp phải thì cũng đều là tội đồ đại gian đại ác.
Nhưng theo như lời Phiến Khinh La nói thì Thương Vân Tà Địa không hề kinh khủng như lời đồn đại bên ngoài! Ít nhất trong địa bàn của ả là như vậy.
- Không thê phủ nhận là trong Thương Vân Tà Địa có không ít những kẻ gian tà, nhưng
nhiều hơn đó vẫn là những người tính tình chân thật.
Những võ giả trong tông môn mình do phạm tội, Vân Tà Địa thì đâu đâu cũng có, cũng có những người vì đắc tội những thế lực không nên đắc tội cũng đến đây để tránh nạn, lại có những người chỉ vì tu luyện công pháp có chút âm ám nên bị người đời cho là tà ma, bị người ta quát đánh như chuột chạy qua đường.
c dĩ phải bước vào Thương
Có thể nói, rất nhiều võ gia trong Thương Vân Tà Địa đều có những quá khứ đầy chua xót của mình, bọn họ không nhất định là tội ác chồng chất. - Thế nhân chỉ nhận quang minh, mà không thừa nhận những u ám trong lòng mình, vì
thế mà chúng ta mới bị coi là tà... ha ha, thật là đâu ra cái lý lẽ đó! Khi nói đến những điều này khuôn mặt Phiến Khinh La đầy vẻ bất lực.
Ả ta tuy nằm trong số Sáu Tà Vương, lại còn thống quân đại địa hàng ngàn dặm, nhưng vẫn không thể làm thay đổi ý niệm và cái nhìn căn thâm để cố này của người trong thiên ha. Dương Khai nghĩ đến lời Địa Ma đã từng nói. Cái gì là người, cái gì là ma? Người và ma vốn là người một nhà. Trong lòng mỗi người đều có tà ma.
Sau khi vào thành thì cảnh tượng vô cùng náo nhiệt đó khiến hai mắt Dương Khai tôa sáng, sách sách xưng kỳ.
Nếu như không biết rõ là mình đang ở trong Thương Vân Tà Địa thì e rằng Dương
Khai cứ nghĩ rằng đây chẳng qua cũng chi giống như các thành trì khác ở bên ngoài
Tất cả những gì ở đây đều không khác gì thành trì bên ngoài, rất nhiều những phiến phu tẩu tốt bình thường sinh sống ở đây, những võ giã lui tới thì nhiều như cá diếc sang sông, đại đa số khi giao lưu với những người dân bình thường cũng không hề ức hiếp họ, thi thoảng có mấy người bộ dạng quái đản, đầy người tà khí, nhưng vẫn khẩn tuân quy tắc của Phiêu Hương Thành, không dám có chút lỗ mãng.
Trong thành thường có một vài võ giả người mặc trang phục màu đem đi qua, đây là đội chấp pháp có nhiệm vụ duy trì trật tự trong Phiêu Hương Thành.
Nhưng hễ trong Phiêu Hương Thành có người làm việc xấu thì đều bị đội chấp pháp này công kích không chút mê tình gì.
Vì thế trong cả vùng Thương Vân Tà Địa này thì Phiêu Hương Thành này là nơi an toàn nhất, sự quản lý hữu hiệu của Phiến Khinh La khiến thành trì này càng phồn vinh hưng thịnh, chưa có người mão vi phạm pháp lệnh.
Nữ vương đại nhân lúc này lấy lụa đen che mặt, không hề để lộ chân dung, ả đi trước dẫn đường. Bước chân không nhanh không chậm.
Thu Úc Mộng và Lạc Tiều Mạn đi sau, vừa lén lút quan sát khung cảnh thành trì trong lòng vừa thầm bội phục.
Có thể làm cho cả thành trì này an bình như vậy, Phiến Khinh La này bản lĩnh quã không đơn giảm.
Cứ đi cứ đi, Dương Khai đột nhiên dừng chân lại.
Thấy vậy Phiến Khinh La liền quay người lại nhìn hắn nói: - Sao vậy?
Dương Khai nhếch mép cười: - Mỹ nữ, tục ngữ có cầu không có tiệc vui mào không tâm, chúng ta hãy từ biệt tại đây thôi.
Tuy rằng được mỹ nhân ưu ái là việc đáng mừng nhưng Dương Khai thực sự sợ một ngày nào đó Phiến Khinh La mà không kìm chế được sẽ đòi thịt mình mất.
Hơn nữa, tách biệt bọn người Tô Nhan cũng một thời gian rồi, Dương Khai cũng muốn đi thăm dò tình hình của Tô Nhan.
Nghe hắn nói như vậy đôi mắt đẹp của Phiến Khinh La lưu chuyền, ả hiểu trong lòng
hắn nghĩ gì nên liền quay lại nắm lấy cánh tay Dương Khai, thổ khí như lan: - Ngươi nghĩ ngươi đi được sao?
- Không cần nhiệt tình như vậy đâu! Dương Khai vẻ mặt đầy đau khổ, chuyện mình lo lắng nhất cuối cũng cũng xảy ra rồi.
Hắn chỉ sợ Phiến Khinh La không để mình đi, trên đường trỡ về nhiều lần hắn cũng chạy trốn nhưng mỗi lần chưa kịp hành động thì đã bị ả ta xem thẩu rồi.
Phiến Khinh La mạnh như vậy, nếu thật sự muốn ép hắn ở lại thì hắn cũng đành chịu.
- Bên ngoài binh hoang mã loạn, ngươi có đi thì cũng sẽ không an toàn, hay là cứ ở đây với ta một thời gian nữa.
- Phải bao lâu? - Xem tâm trạng của ta thế nào, kha kha
Sắc mặt Dương Khai càng trở lên u ám, nếu như ở lại đây chẳng phải là trở thành diện thủ của con yêu nữ này sao?
Hai người Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn nhìn Dương Khai vẽ vui sướng khi thấy hắn gặp nạn, trong lòng không khôi đầy sảng khoái
Bị Phiến Khinh La kìm hãm khiến Chân Dương toàn thân không thể động đậy, con
yêu nữ này còn cố tình tô ra vẻ vô cùng khôn khéo, â kéo cánh tay Dương Khai, rồi khẽ tựa sát vào người hắn, vẻ đầy tinh ý.
May mà ã ta che mặt, bằng không mà bị người ta nhìn thấy thì không biết trước Phiêu Hương Thành này sẽ loạn thành bộ dạng thể nào.
Chi chốc lát sau đã đến nơi hành cung của Phiến Khinh La.
Toà hành cung này được xây dựng thật tráng lệ, diện tích rộng lớn, quỳnh lâu ngọc
vũ, phi long điêu phượng, khí thê hào hùng.
Bước vào trong đó Dương Khai ngạc nhiên thấy hành cung to lớn này lại vô cùng tĩnh mịch, như là không có nhiều người sống trong đây vậy.
Dương Khai lượn quanh, đi đi lại lại trong hầnh lang, bên tai còn có tiếng tiếng nước chảy nhỏ truyền đến, hắn có câm giác như thi tình ý họa.
- Hành cung này của ta ngoại trừ mấy nha hoàn này ra thì không có ai khác, trước giờ vẫn vắng vẻ như vậy, vì thế các người cũng không cần câu nệ!
Phiến. Khinh La nhẹ giọng giải thích, về đến hành cung ả ta thấy thật thoải mái, ả đưa tay lật khăn che trên mặt ra, còn từ từ ưỡn người đề lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
- Ai vậy! Một tiếng kêu khẽ truyền ra, chợt một bóng người màu tím nhanh chóng tới gần.
- Là ta! Phiến Khinh La khẽ đáp.
Người bên kia dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng chạy vọt tới, trong lúc chớp mắt thì mô
nữ tử tướng mạo điềm mỹ, kiểu tiểu linh lung hiện ra trước mặt mọi người.
- Đại nhân, cuối cũng ngài cũng trở về rồi!
Nữ từ này nhìn chi khoảng tuổi đôi mươi, cũng là lúc tuổi thanh xuân đẹp nhất, sau khi nhìn thấy Phiến Khinh La thì đôi mắt đẹp nàng lóe lên ánh hào quang vui sướng và nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Bởi vì quá mức vui sướng mà đôi mắt đó dịu dàng ngắn đầy lệ, cấp tốc chạy rồi lại
dừng lại, ngọc thô trước ngực lại càng rum lên một cách khoa trương.
Dương Khai thản nhiên liếc nhìn nàng một cái thì phát hiện thiếu nữ này ăn mặc trang điểm rất đẹp.
Mái tóc dài như mây tung bay, lông mày lá liều như khói nhạt, đôi mắt dài nhỏ long lanh, chiếc mũi ngọc xinh xắn, đôi má hây hây, đôi môi anh đào thổ khí như lan, khuôn mặt như hoa thật là xinh đẹp, làn da trắng sáng trong suốt hơn tuyết như sương như tuyết,
thân nhười yểu điệu, vô cùng xinh đẹp.
Dương Khai nhìn mà đôi mắt tỏa sáng, nghĩ thầm đúng không hổ là thị nữ của nữ vương yêu mị, lại có bực tư sắc như vậy.
Thần thức khẽ đảo nhìn qua người nàng, chàng rõ ràng phát hiện người thiếu nữ này lại có thực lực Chân Nguyên cảnh bay tầng, mặc dù không bằng Thu Úc Mộng nhưng cũng không kém là bao, hơn nữa tuổi tác có lẽ còn kém Thu Ức Mộng khoảng một, hai tuổi.
Bị thần thức đảo qua nên thiếu nữ đó không khỏi toàn thân phát lạnh, đôi mắt đột nhiên lạnh như băng nhìn Dương Khai, nâng chằm chằm nhìn chàng.
Cảm giác lại rất nhạy bén! Dương Khai khẽ cười một tiếng rồi không chút để ý đưa Đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, thiếu nữ này rõ ràng không biết tại sao Phiến Khinh La lại đưa ba người này về, nhưng cũng không so đo với Dương Khai, chi vội hỏ - Đại nhân, nghe nói Thũ Vương mang người phục kích người! người có bị thương
không?
- Không có gì đáng ng Phiến Khinh La khẽ lắc đầu, - Không cần lo lắng.
- Vậy thì tốt rồi! Thú Vương thật là bỉ ổi, vì chuyện này mà các bậc trưởng lão suýt nữa đã chạy đi cùng hắn đánh một trận, đúng rồi phu nhân, lúc này bên ngoài bát đại gia đang liên hợp các đại tông môn tiến công thánh địa, Phiêu Hương thành của chúng ta cũng
đã xuất động không ít người đi nghênh chiến, các trưởng lão nói
- Ngày mai hãy nói, hôm nay ta hơi mệt. Phiến Khinh La ngắt lời nàng, - Có các trưỡng lão quyết định là được rồi
- O. Thiếu nữ khẽ gật đầu, vẻ hoài nghi nhìn ba người Dương Khai nói: - Ba vị mây
Phiến Khinh La nhíu mày nhìn Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn, rồi đột nhiên khẽ cười một tiêng, đưa tay đánh hai đường u quang,
Thân thể mềm mại của Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn chợt chẩn động, khi kịp phản ứng lại thì chân nguyên toàn thân đã không thể động dụng nữa rồi.
- Phiến tỷ tỷ đây là ý gì?
Thu Ức Mạn gượng cười.
- Không có gì.
Phiến Khinh La khẽ cười nói,
- Bích Lạc, đưa hai vị cô nương này đến Nghênh Hương lầu.
- O.
Bích Lạc vẽ hiếu kỳ nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, không biết hai người này sao lại trọc đến đại nhân mà lại giam lông vào Nghênh Hương lầu.
Tuy rằng kỳ quái nhưng cũng không hiểu nhiều mà chỉ vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
Rất nhanh sau, mấy nữ tử trẻ trung đã bước đến, những nữ tử này ai nấy đều dung mạo như hoa, thực lực cũng không phải thấp, nhưng lại ăn mặc giống như là thị nữ vậy.
- Đưa hai người này đến Nghênh Hương lầu. Bích Ngọc dặn dò nói.
- Vâng!
- Hãy chăm sóc cần thận, đừng để hai vị cô nương này phải chịu uất ức gì! Phiến Khinh La mỉm cười căn dặn
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn sắc mặt âm đạm, cũng không phân kháng lại, mà chi bất lực gượng cười đi cùng với người tỳ nữ.
- Vậy hắn thì sao?
Bích Ngọc chi vào Dương Khai và hỏi, trong lòng đầy nghi hoặc, trước giờ nàng chưa từng thấy đại nhân đưa nam nhân trẻ vào hành cung, cho dù là các Tà Vương khác đến thăm thì cũng chỉ là được sắp xếp ỡ phòng hội khách, còn nơi u tĩnh này trước giờ chưa có nam nhầm nào đươc đặt chần vào.
- Hắn hả
Phiến Khinh La cười vẻ đầy thâm ý, rồi lại đánh ra một đường u quang lên người Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai có chút biến đổi, chàng lặng lẽ vận chuyển chân nguyên thì phát
hiện vẫn chưa bị ngăn trỡ, chi là trong người có thêm một đường dấu ấn, hơn nữa là dấu ấn căn bản là không thể hóa giải nếu chỉ dựa vào sức mình.
- Đưa hắn đến Phượng Hoàn lâu nghỉ ngơi! Phiến Khinh La cười nhạt thản nhiên nhìn Dương Khai.
Mặt Dương Khai trầm xuống, trong lòng đầy khó chịu.
- Phượng Hoàn lầu Bích Lạc kinh ngạc hô lên, đôi mắt đẹp hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Đó là nơi sâu nhất và cũng là tòa lầu các đẹp nhất trong hành cung, là nơi mà khi còn là một tiểu thư đại nhân đã sống trong đó.
Trong đó còn có sàng nhục duy trướng, hương chẩm ngọc kháo mà trước đây đại nhân đã dùng, thậm chí vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể của đại nhân.
Quan trọng nhất đó là nơi đầy kỉ niệm thời thiếu nữ của đại nhân.
Nơi tư mật này sao có thể đề cho một nam từ ở chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.