Chương 487: Cuộc đối đầu của Huyền cấp bí bảo .
Mạc Mặc
18/10/2015
Hai vị huyết thị lãnh đạm nhìn nhau, thình lình, chân nguyên nội thể đồng loạt sôi sục kinh khủng.
Rất nhanh, cả Đường Vũ Tiên và Ảnh Cửu, khí huyết trong cơ thể lần lượt dâng cao, khí thế và chân nguyên đều đột phá hết xiềng xích tầng này đến tầng khác để lên với một cảnh giới mới.
Bá Huyết Cuồng Thuật!
Lúc này, hai người họ đã có tu vi ngang với Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Vù vù...
Hai người biến mất cùng một lúc, chỉ thấy hai luồng hồng quang không ngừng giao thoa va chạm giữa bầu trời đêm.
Đang tác quái giữa nhân quần, cảm nhận được chấn động này, Địa Ma không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú:
- Quả nhiên là có chút bản lĩnh.
Có Bá Huyết Cuồng Thuật, Địa Ma cho rằng hai người họ chiến đấu riêng rẻ, cũng không phải đối thủ của lão, nhưng lão muốn thắng được họ, thì chắc chắn phải cần một thời gian không hề ngắn.
Đường Vũ Tiên đã bị Ảnh Cửu hãm chân, Đồ Phong thì bị trúng Phong Nguyên chú, không thể ra trận, bên cạnh Dương Kháng lúc này đã chẳng còn ai thủ hộ.
- Ngũ ca, xin mời!
Dương Khai bình thản chú mục vào y.
Dương Kháng liền nghiêm mặt, khẽ khàng hít vào một hơi, từng tia hàn quang lóe lên trong ánh mắt, khí tức trên người dần trở nên hung hiểm, nhưng vẻ mặt thì lại càng thêm phần bình tĩnh.
“Không tồi nhỉ”
Dương Khai nghĩ bụng.
Hắn chợt phán hiện, luận về tâm tính thì tên ngũ ca này cũng không đến nỗi ấu trĩ. Trong số những người tu vi đồng đẳng, có lẽ y cũng được xem là thuộc hàng cao thủ.
Trong chiến đấu, càng điên cuồng, càng dễ rơi vào thế bị động.
Võ giả tương tranh, là so khí thế, so tu vi, thủ đoạn, kinh nghiệm, và càng nên so tâm tính.
Trong lúc giao chiến, nếu như để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tính, thì sẽ khó mà phát huy toàn bộ sức mạnh, thậm chí còn có thể để lộ những sơ hở chí mạng.
Một võ giả lửa nộ sôi sục trong đầu rất khó ra tay một cách lý trí trong lúc chiến đấu, dần dà sẽ dẫn đến bị khống chế, và đánh mất tính mạng.
Dương Kháng vừa chuẩn bị chiến đấu, liền bình tĩnh ngay lập tức, hiển nhiên là đã có đủ phong thái của cao thủ. Nếu cho y thêm hai mươi năm, thì y nhất định có thể trưởng thành đến một mức độ khủng khiếp. Có điều với hiện tại, thì y còn quá trẻ.
Dương Khai nhỏ tuổi hơn y, nhưng những gì mà mỗi bên từng tiếp xúc lại không giống nhau. Trải nghiệm đã khác biệt, ắt sẽ dẫn đến góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
- Lão cửu, ngươi có thể quá chiêu với Liễu Khinh Diêu, vậy có nghĩa là ngũ ca ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.
Dương Kháng vẫn bình tĩnh, nói ra những lời này, y không hề cảm thấy mất mặt một chút nào:
- Nhưng nếu muốn thắng ta, thì ngươi cũng phải trả giá!
Đang nói, y bỗng lật cổ tay, thình lình, một vật trông giống cái la bàn chợt xuất hiện.
Dương Khai khẽ biến sắc, ngạc nhiên nhìn Dương Kháng, nhíu mày nói:
- Hà tất phải thế?
- Ta là người nhà Dương gia, tính khí người nhà họ Dương, ngươi biết rồi đấy!
Dương Kháng cười gằn, nhưng ngoài mặt lại rất lãnh đạm.
Từng tia hồ quang đột nhiên bắn ra từ cái la bàn nọ, không gian xung quanh Dương Kháng như sụp đổ đến nơi, khí tức nguy hiểm vô tận ùa về từ đó.
Dương Khai thong thả lướt đi như tia chớp, vừa nhanh, vừa quyết đoán. Hắn vùng tung một chưởng về phía Dương Kháng, bàn tay hắn đỏ au, chân nguyên dương khí tựa lưỡi linh, nhập xuất bất định.
Dương Kháng chỉ bình tĩnh nhìn chưởng ấn sắp ập đến, thậm chí không hề có ý định tránh né.
Ầm...
Dương Chiếu kêu lên một tiếng trầm đục, bay ngửa ra ngoài, nhưng y vẫn cứ cười dài:
- Lão cửu, hãy nếm thử uy lực bí bảo Huyền cấp này của ngũ ca!
La bàn trên tay nuốt trọn hết mọi chân nguyên toàn thân y chỉ trong chớp mắt, hào quang tỏa sáng, trong không trung chợt truyền đến một thứ sóng năng lượng vô cùng khủng khiếp.
Xoẹt xoẹt...
Từng tia chớp thô ráp như chân người thình lình bắn ra từ la bàn. Những tia chớp này hệt như giao long xuất hải, tạo hình bề thế, đầu có hai sừng, đong đưa thân hình dài đến mười mấy trượng, sống động như thật, nó mở to cái mồm khát máu, hung hãn hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai khựng bước lại, bóng dáng hắn chợt lập lòe, cuốn ra xa cả trăm trượng.
Đòn tấn công tựa điện long tan biến giữa trời đêm, nhưng Dương Khai lại có cảm giác ớn lạnh nơi sống lưng. Không chút chần chừ, Thiên Nhị Huyết Hải Đường lập tức phát tán. Nghìn cánh hoa vần vũ quanh hắn, tạo thành lớp lưới phòng ngự kín đáo, không chút kẽ hở.
Thình lình, lũ điện long vừa biến mất lúc nãy chợt xuất hiện xung quanh Dương Khai, ập đến dữ dội thêm một lần nữa.
Những cánh hoa vần vũ, lũ điện long chao động, hai bên va chạm vào nhau, từng tiếng nổ kịch liệt vang rền.
Nhìn Dương Khai bị vây giữa đám điện long, Dương Kháng nhếch miệng cười tàn ác. Y căn bản không có bất cứ đòn đánh nào mang tính thăm dò, cũng không chút mảy may do dự, hễ xuất thủ là phải dùng đến đòn mạnh nhất, vì y biết, với tu vi của lão cửu, y chỉ có cơ hội ra một chiêu thôi.
Song thật đáng tiếc... Bí bảo này y chỉ mới luyện hóa được có phân nửa.
La bàn đó, chính là bí bảo Huyền cấp y đoạt được trong trận đoạt bảo Phá Kính Hồ, bên trong đó ẩn chứa sức mạnh sấm sét, tia chớp vừa nhanh vừa sắc bén, kiên cố vững chắc, một khi luyện hóa được hoàn toàn, Dương Kháng có thể dựa vào nó để so chiêu với cả cao thủ Thần Du Cảnh ngũ tầng.
Nhưng Dương Khai căn bản không cho y chút thời gian này.
Bất quá, chỉ có thể dùng một nửa thành phẩm để làm đòn đánh cuối cùng.
Và cái giá phải trả cũng rất cao.
Bí bảo vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn, Dương Kháng căn bản không thể chế ngự được, ngay lúc điện long bắn ra ngoài, chính y cũng đã trúng phải đòn phản kích cực lớn. Hơn nữa điện long phóng thích được, nhưng không thể thu hồi. Cái la bàn này đã vô dụng rồi, trừ phi để luyện khí đại sư trùng tu lại, thu thập thêm sức mạnh sấm sét, thì mới có thể khôi phục lại như cũ.
Với người, và với bí bảo, cách làm này đều có tác hại cực kỳ lớn. Do đó, trước khi bí bảo chưa được luyện hóa hoàn toàn, không một võ giả nào dám khinh suất sử dụng cả.
Việc này khác với việc Liễu Khinh Diêu hiến tế Thủy Nguyệt Ba Đào Giáp ngày trước. Thủy Nguyệt Ba Đào Giáp, món bí bảo Huyền cấp này đã tan biến hoàn toàn rồi, đến cơ hội tu bổ còn chẳng có nữa, song nó không gây hại gì đến Liễu Khinh Diêu.
Nhưng... Dương Kháng đã thỏa mãn rồi.
Lão cửu có mạnh đến đâu, chắc cũng không thể chống nổi bí bảo Huyền cấp đâu nhỉ? Chỉ cần đả thương hắn, thì Dương Kháng đã đạt được mục đích của mình: Ta có bại, thì ngươi cũng đừng hòng thoát thân toàn vẹn!
Thu Ức Mộng lo lắng nhìn Dương Khai bị vây giữa đám điện long, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, dĩ nhiên là nàng đã cảm nhận được sức mạnh của lũ điện long, không biết Dương Khai rốt cuộc có thể chống đỡ được không.
Nhưng vừa thấy Tiêu Thuận vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, Thu Ức Mộng bất giác thấy yên tâm trở lại.
Nếu Dương Khai thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Thuận không thể bàng quan được, nếu y đã không ra tay, thì tức là tính mạng Dương Khai không có gì đáng lo.
Soạt...
Bầu trời bỗng tràn ngập những cánh hoa đỏ thắm, những cánh hoa này lượn bay, triền miên bất tuyệt, mang đến hương thơm xộc sâu vào sống mũi.
Lớp phòng ngự của Thiên Nhị Huyết Hải Đường... Đã phá!
Thu Ức Mộng không kìm được kinh hô một tiếng, còn chưa kịp thở lấy hơi, thì từ vị trí của Dương Khai, chợt truyền đến một lực hút cực mạnh.
Cứ như có lốc xoáy đang hung hãn lôi kéo lũ điện long, mặc cho chúng giãy dụa phản kháng đến đâu, cũng không cưỡng lại được miệng xoáy.
Rất nhanh, lũ điện long dập dờn như ánh chớp biến mất tăm, Dương Khai hiện ra giữa tầm mắt mọi người nguyên vẹn. Và lúc này, trên tay hắn là một tấm khiên bằng xương to cỡ mặt bàn, tấm khiên này có một cái miệng thú dữ tợn đang há rộng.
Giữa miệng thú, dường như còn có thể thoáng thấy ánh chớp lập lòe.
- Huyền cấp bí bảo, quả nhiên là lợi hại.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Thiên Nhị Huyết Hải Đường căn bản không thể chống đỡ được sức tấn công của la bàn Huyền cấp, bất đắc dĩ hắn mới phải dùng đến Cốt Thuẫn để nuốt hết lũ điện long.
- Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Kháng không kìm được buột miệng chửi thề. Liền sau đó, y bỗng chao đảo, người bổ nhào xuống từ trên không trung.
La bàn đã hút cạn mọi chân nguyên của y, y đã hết sức để chiến đấu, tất cả vù mục đích rằng đòn mạnh nhất của mình có thể gây chút phiền nhiễu cho Dương Khai, tốt nhất là làm hắn bị thương.
Về việc giết chết Dương Khai, Dương Kháng lại chưa nghĩ đến. Khoan nói đến việc tu vi của Dương Khai rất tinh thâm, Dương Kháng cũng không có khả năng giết được y, kể cả là có đi nữa, Dương Kháng cũng không dám có ý nghĩ này, bởi dù gì hai người họ vẫn có quan hệ huynh đệ.
Thế mà không ngờ hắn lại lôi Cốt Thuẫn nọ ra dùng, khiến tâm trạng Dương Kháng chợt trở nên phức tạp, thấy khó mà chấp nhận được.
Tiêu Thuận liếc nhìn Dương Khai, thấy hắn gật đầu ra hiệu, liền lướt nhanh đi, bắt lấy Dương Kháng đang rơi từ trên trời xuống, đặt y xuống đất, cười hề hề:
- Ngũ công tử, nhân nhượng rồi.
- Đắc ý cái con khỉ.
Dương Kháng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi:
- Có phải nhà ngươi đánh thắng ta đâu chứ.
Mặt y đen kịt, tóc tai dựng ngược. Vừa rồi lúc phóng thích điện long, y đã bị sét đánh đến thê thảm, thân thể bị thương cộng thêm kỳ vọng bị chệch hướng, sắc mặt y mà dễ coi mới là lạ.
Tiêu Thuận cố nhịn cười, gật đầu nói:
- Ngũ công tử chớ nên nóng giận, mau mau trở về Trung Đô dưỡng thương thì hơn ạ.
- Liên quan quái gì đến ngươi!
Tâm trạng Dương Kháng khó chịu rõ ràng, Tiêu Thuận cũng không quản y thêm, vội vàng quay lại chỗ cũ.
Trận chiến giữa hai vị công tử Dương gia đã phân thắng bại chỉ trong một chiêu, đám võ giả bên dưới cũng dần dần ngơi tay, không phản kháng nữa.
Dù gì thì Dương Kháng cũng đã đến nước gần như chịu trói rồi, trong đoạt đích chiến, y đã bại, có phản kháng tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở một nơi khác, Cao Nhượng Phong ngạc nhiên nhìn Hoắc Tinh Thần, lắc đầu cười khổ:
- Hoắc công tử, thế này đi, ngũ công tử đã bại rồi, chúng ta cũng không cần phải đánh nữa.
- Vẫn chưa phân thắng bại mà, huynh vội gì chứ? Họ là họ, chúng ta là chúng ta, nào nào, đánh tiếp đi.
Hoắc Tinh Thần cười vừa bỉ ổi vừa nhiệt tình.
Cao Nhượng Phong bất lực nói:
- Cao mỗ thừa nhận Hoắc công tử tài cao hơn người, ta không phải đối thủ.
Y cũng không biết nói gì, căn bản không ngờ được tên công tử bột phóng đãng, ăn không ngồi rồi này lại có tu vi hơn cả mình.
Đó là chuyện không thể, Hoắc Tinh Thần lợi hại như vậy từ lúc nào chứ?
- Nói sớm có phải hay không?
Hoắc Tinh Thần cười ha hả, được nghe Cao Nhượng Phong chịu thua, tâm trạng phấn chấn hẳn:
- Cao huynh à, đánh thì đánh, chứ giao tình giữa chúng ta vẫn còn, đúng không?
- Vâng vâng.
Cao Nhượng Phong đến mất kiên nhẫn với Hoắc Tinh Thần. Y có phần hổ thẹn vì cùng tầng lớp với y, ngoài miệng thì đáp vậy, chứ thực bụng lại đang nghĩ hình như giữa hai người họ cũng đâu có giao tình gì.
- Hôm nào ta mời huynh chơi kỹ nữ!
Hoắc Tinh Thần nói năng không chút giữ kẽ, khiến người khác phải giật mình.
Cao Nhượng Phong tối sầm cả mặt, ấp a ấp úng, không dám trả lời.
- Nam nhân cả mà, ta hiểu chứ.
Hoắc đại công tử hất mày một cách dung tục. sẽ công tư bất phân.
Nhưng giờ xem ra, y đã quá đa nghi rồi. Vào thời khắc quan trọng này, Đường Vũ Tiên vẫn thực hiện trách nhiệm của một huyết thị.
- Để thuộc hạ quá chiêu với Vũ Tiên!
Ảnh Cửu bất thình lình hiện thân.
Rất nhanh, cả Đường Vũ Tiên và Ảnh Cửu, khí huyết trong cơ thể lần lượt dâng cao, khí thế và chân nguyên đều đột phá hết xiềng xích tầng này đến tầng khác để lên với một cảnh giới mới.
Bá Huyết Cuồng Thuật!
Lúc này, hai người họ đã có tu vi ngang với Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Vù vù...
Hai người biến mất cùng một lúc, chỉ thấy hai luồng hồng quang không ngừng giao thoa va chạm giữa bầu trời đêm.
Đang tác quái giữa nhân quần, cảm nhận được chấn động này, Địa Ma không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú:
- Quả nhiên là có chút bản lĩnh.
Có Bá Huyết Cuồng Thuật, Địa Ma cho rằng hai người họ chiến đấu riêng rẻ, cũng không phải đối thủ của lão, nhưng lão muốn thắng được họ, thì chắc chắn phải cần một thời gian không hề ngắn.
Đường Vũ Tiên đã bị Ảnh Cửu hãm chân, Đồ Phong thì bị trúng Phong Nguyên chú, không thể ra trận, bên cạnh Dương Kháng lúc này đã chẳng còn ai thủ hộ.
- Ngũ ca, xin mời!
Dương Khai bình thản chú mục vào y.
Dương Kháng liền nghiêm mặt, khẽ khàng hít vào một hơi, từng tia hàn quang lóe lên trong ánh mắt, khí tức trên người dần trở nên hung hiểm, nhưng vẻ mặt thì lại càng thêm phần bình tĩnh.
“Không tồi nhỉ”
Dương Khai nghĩ bụng.
Hắn chợt phán hiện, luận về tâm tính thì tên ngũ ca này cũng không đến nỗi ấu trĩ. Trong số những người tu vi đồng đẳng, có lẽ y cũng được xem là thuộc hàng cao thủ.
Trong chiến đấu, càng điên cuồng, càng dễ rơi vào thế bị động.
Võ giả tương tranh, là so khí thế, so tu vi, thủ đoạn, kinh nghiệm, và càng nên so tâm tính.
Trong lúc giao chiến, nếu như để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tính, thì sẽ khó mà phát huy toàn bộ sức mạnh, thậm chí còn có thể để lộ những sơ hở chí mạng.
Một võ giả lửa nộ sôi sục trong đầu rất khó ra tay một cách lý trí trong lúc chiến đấu, dần dà sẽ dẫn đến bị khống chế, và đánh mất tính mạng.
Dương Kháng vừa chuẩn bị chiến đấu, liền bình tĩnh ngay lập tức, hiển nhiên là đã có đủ phong thái của cao thủ. Nếu cho y thêm hai mươi năm, thì y nhất định có thể trưởng thành đến một mức độ khủng khiếp. Có điều với hiện tại, thì y còn quá trẻ.
Dương Khai nhỏ tuổi hơn y, nhưng những gì mà mỗi bên từng tiếp xúc lại không giống nhau. Trải nghiệm đã khác biệt, ắt sẽ dẫn đến góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau.
- Lão cửu, ngươi có thể quá chiêu với Liễu Khinh Diêu, vậy có nghĩa là ngũ ca ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.
Dương Kháng vẫn bình tĩnh, nói ra những lời này, y không hề cảm thấy mất mặt một chút nào:
- Nhưng nếu muốn thắng ta, thì ngươi cũng phải trả giá!
Đang nói, y bỗng lật cổ tay, thình lình, một vật trông giống cái la bàn chợt xuất hiện.
Dương Khai khẽ biến sắc, ngạc nhiên nhìn Dương Kháng, nhíu mày nói:
- Hà tất phải thế?
- Ta là người nhà Dương gia, tính khí người nhà họ Dương, ngươi biết rồi đấy!
Dương Kháng cười gằn, nhưng ngoài mặt lại rất lãnh đạm.
Từng tia hồ quang đột nhiên bắn ra từ cái la bàn nọ, không gian xung quanh Dương Kháng như sụp đổ đến nơi, khí tức nguy hiểm vô tận ùa về từ đó.
Dương Khai thong thả lướt đi như tia chớp, vừa nhanh, vừa quyết đoán. Hắn vùng tung một chưởng về phía Dương Kháng, bàn tay hắn đỏ au, chân nguyên dương khí tựa lưỡi linh, nhập xuất bất định.
Dương Kháng chỉ bình tĩnh nhìn chưởng ấn sắp ập đến, thậm chí không hề có ý định tránh né.
Ầm...
Dương Chiếu kêu lên một tiếng trầm đục, bay ngửa ra ngoài, nhưng y vẫn cứ cười dài:
- Lão cửu, hãy nếm thử uy lực bí bảo Huyền cấp này của ngũ ca!
La bàn trên tay nuốt trọn hết mọi chân nguyên toàn thân y chỉ trong chớp mắt, hào quang tỏa sáng, trong không trung chợt truyền đến một thứ sóng năng lượng vô cùng khủng khiếp.
Xoẹt xoẹt...
Từng tia chớp thô ráp như chân người thình lình bắn ra từ la bàn. Những tia chớp này hệt như giao long xuất hải, tạo hình bề thế, đầu có hai sừng, đong đưa thân hình dài đến mười mấy trượng, sống động như thật, nó mở to cái mồm khát máu, hung hãn hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai khựng bước lại, bóng dáng hắn chợt lập lòe, cuốn ra xa cả trăm trượng.
Đòn tấn công tựa điện long tan biến giữa trời đêm, nhưng Dương Khai lại có cảm giác ớn lạnh nơi sống lưng. Không chút chần chừ, Thiên Nhị Huyết Hải Đường lập tức phát tán. Nghìn cánh hoa vần vũ quanh hắn, tạo thành lớp lưới phòng ngự kín đáo, không chút kẽ hở.
Thình lình, lũ điện long vừa biến mất lúc nãy chợt xuất hiện xung quanh Dương Khai, ập đến dữ dội thêm một lần nữa.
Những cánh hoa vần vũ, lũ điện long chao động, hai bên va chạm vào nhau, từng tiếng nổ kịch liệt vang rền.
Nhìn Dương Khai bị vây giữa đám điện long, Dương Kháng nhếch miệng cười tàn ác. Y căn bản không có bất cứ đòn đánh nào mang tính thăm dò, cũng không chút mảy may do dự, hễ xuất thủ là phải dùng đến đòn mạnh nhất, vì y biết, với tu vi của lão cửu, y chỉ có cơ hội ra một chiêu thôi.
Song thật đáng tiếc... Bí bảo này y chỉ mới luyện hóa được có phân nửa.
La bàn đó, chính là bí bảo Huyền cấp y đoạt được trong trận đoạt bảo Phá Kính Hồ, bên trong đó ẩn chứa sức mạnh sấm sét, tia chớp vừa nhanh vừa sắc bén, kiên cố vững chắc, một khi luyện hóa được hoàn toàn, Dương Kháng có thể dựa vào nó để so chiêu với cả cao thủ Thần Du Cảnh ngũ tầng.
Nhưng Dương Khai căn bản không cho y chút thời gian này.
Bất quá, chỉ có thể dùng một nửa thành phẩm để làm đòn đánh cuối cùng.
Và cái giá phải trả cũng rất cao.
Bí bảo vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn, Dương Kháng căn bản không thể chế ngự được, ngay lúc điện long bắn ra ngoài, chính y cũng đã trúng phải đòn phản kích cực lớn. Hơn nữa điện long phóng thích được, nhưng không thể thu hồi. Cái la bàn này đã vô dụng rồi, trừ phi để luyện khí đại sư trùng tu lại, thu thập thêm sức mạnh sấm sét, thì mới có thể khôi phục lại như cũ.
Với người, và với bí bảo, cách làm này đều có tác hại cực kỳ lớn. Do đó, trước khi bí bảo chưa được luyện hóa hoàn toàn, không một võ giả nào dám khinh suất sử dụng cả.
Việc này khác với việc Liễu Khinh Diêu hiến tế Thủy Nguyệt Ba Đào Giáp ngày trước. Thủy Nguyệt Ba Đào Giáp, món bí bảo Huyền cấp này đã tan biến hoàn toàn rồi, đến cơ hội tu bổ còn chẳng có nữa, song nó không gây hại gì đến Liễu Khinh Diêu.
Nhưng... Dương Kháng đã thỏa mãn rồi.
Lão cửu có mạnh đến đâu, chắc cũng không thể chống nổi bí bảo Huyền cấp đâu nhỉ? Chỉ cần đả thương hắn, thì Dương Kháng đã đạt được mục đích của mình: Ta có bại, thì ngươi cũng đừng hòng thoát thân toàn vẹn!
Thu Ức Mộng lo lắng nhìn Dương Khai bị vây giữa đám điện long, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, dĩ nhiên là nàng đã cảm nhận được sức mạnh của lũ điện long, không biết Dương Khai rốt cuộc có thể chống đỡ được không.
Nhưng vừa thấy Tiêu Thuận vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, Thu Ức Mộng bất giác thấy yên tâm trở lại.
Nếu Dương Khai thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Thuận không thể bàng quan được, nếu y đã không ra tay, thì tức là tính mạng Dương Khai không có gì đáng lo.
Soạt...
Bầu trời bỗng tràn ngập những cánh hoa đỏ thắm, những cánh hoa này lượn bay, triền miên bất tuyệt, mang đến hương thơm xộc sâu vào sống mũi.
Lớp phòng ngự của Thiên Nhị Huyết Hải Đường... Đã phá!
Thu Ức Mộng không kìm được kinh hô một tiếng, còn chưa kịp thở lấy hơi, thì từ vị trí của Dương Khai, chợt truyền đến một lực hút cực mạnh.
Cứ như có lốc xoáy đang hung hãn lôi kéo lũ điện long, mặc cho chúng giãy dụa phản kháng đến đâu, cũng không cưỡng lại được miệng xoáy.
Rất nhanh, lũ điện long dập dờn như ánh chớp biến mất tăm, Dương Khai hiện ra giữa tầm mắt mọi người nguyên vẹn. Và lúc này, trên tay hắn là một tấm khiên bằng xương to cỡ mặt bàn, tấm khiên này có một cái miệng thú dữ tợn đang há rộng.
Giữa miệng thú, dường như còn có thể thoáng thấy ánh chớp lập lòe.
- Huyền cấp bí bảo, quả nhiên là lợi hại.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Thiên Nhị Huyết Hải Đường căn bản không thể chống đỡ được sức tấn công của la bàn Huyền cấp, bất đắc dĩ hắn mới phải dùng đến Cốt Thuẫn để nuốt hết lũ điện long.
- Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Kháng không kìm được buột miệng chửi thề. Liền sau đó, y bỗng chao đảo, người bổ nhào xuống từ trên không trung.
La bàn đã hút cạn mọi chân nguyên của y, y đã hết sức để chiến đấu, tất cả vù mục đích rằng đòn mạnh nhất của mình có thể gây chút phiền nhiễu cho Dương Khai, tốt nhất là làm hắn bị thương.
Về việc giết chết Dương Khai, Dương Kháng lại chưa nghĩ đến. Khoan nói đến việc tu vi của Dương Khai rất tinh thâm, Dương Kháng cũng không có khả năng giết được y, kể cả là có đi nữa, Dương Kháng cũng không dám có ý nghĩ này, bởi dù gì hai người họ vẫn có quan hệ huynh đệ.
Thế mà không ngờ hắn lại lôi Cốt Thuẫn nọ ra dùng, khiến tâm trạng Dương Kháng chợt trở nên phức tạp, thấy khó mà chấp nhận được.
Tiêu Thuận liếc nhìn Dương Khai, thấy hắn gật đầu ra hiệu, liền lướt nhanh đi, bắt lấy Dương Kháng đang rơi từ trên trời xuống, đặt y xuống đất, cười hề hề:
- Ngũ công tử, nhân nhượng rồi.
- Đắc ý cái con khỉ.
Dương Kháng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi:
- Có phải nhà ngươi đánh thắng ta đâu chứ.
Mặt y đen kịt, tóc tai dựng ngược. Vừa rồi lúc phóng thích điện long, y đã bị sét đánh đến thê thảm, thân thể bị thương cộng thêm kỳ vọng bị chệch hướng, sắc mặt y mà dễ coi mới là lạ.
Tiêu Thuận cố nhịn cười, gật đầu nói:
- Ngũ công tử chớ nên nóng giận, mau mau trở về Trung Đô dưỡng thương thì hơn ạ.
- Liên quan quái gì đến ngươi!
Tâm trạng Dương Kháng khó chịu rõ ràng, Tiêu Thuận cũng không quản y thêm, vội vàng quay lại chỗ cũ.
Trận chiến giữa hai vị công tử Dương gia đã phân thắng bại chỉ trong một chiêu, đám võ giả bên dưới cũng dần dần ngơi tay, không phản kháng nữa.
Dù gì thì Dương Kháng cũng đã đến nước gần như chịu trói rồi, trong đoạt đích chiến, y đã bại, có phản kháng tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở một nơi khác, Cao Nhượng Phong ngạc nhiên nhìn Hoắc Tinh Thần, lắc đầu cười khổ:
- Hoắc công tử, thế này đi, ngũ công tử đã bại rồi, chúng ta cũng không cần phải đánh nữa.
- Vẫn chưa phân thắng bại mà, huynh vội gì chứ? Họ là họ, chúng ta là chúng ta, nào nào, đánh tiếp đi.
Hoắc Tinh Thần cười vừa bỉ ổi vừa nhiệt tình.
Cao Nhượng Phong bất lực nói:
- Cao mỗ thừa nhận Hoắc công tử tài cao hơn người, ta không phải đối thủ.
Y cũng không biết nói gì, căn bản không ngờ được tên công tử bột phóng đãng, ăn không ngồi rồi này lại có tu vi hơn cả mình.
Đó là chuyện không thể, Hoắc Tinh Thần lợi hại như vậy từ lúc nào chứ?
- Nói sớm có phải hay không?
Hoắc Tinh Thần cười ha hả, được nghe Cao Nhượng Phong chịu thua, tâm trạng phấn chấn hẳn:
- Cao huynh à, đánh thì đánh, chứ giao tình giữa chúng ta vẫn còn, đúng không?
- Vâng vâng.
Cao Nhượng Phong đến mất kiên nhẫn với Hoắc Tinh Thần. Y có phần hổ thẹn vì cùng tầng lớp với y, ngoài miệng thì đáp vậy, chứ thực bụng lại đang nghĩ hình như giữa hai người họ cũng đâu có giao tình gì.
- Hôm nào ta mời huynh chơi kỹ nữ!
Hoắc Tinh Thần nói năng không chút giữ kẽ, khiến người khác phải giật mình.
Cao Nhượng Phong tối sầm cả mặt, ấp a ấp úng, không dám trả lời.
- Nam nhân cả mà, ta hiểu chứ.
Hoắc đại công tử hất mày một cách dung tục. sẽ công tư bất phân.
Nhưng giờ xem ra, y đã quá đa nghi rồi. Vào thời khắc quan trọng này, Đường Vũ Tiên vẫn thực hiện trách nhiệm của một huyết thị.
- Để thuộc hạ quá chiêu với Vũ Tiên!
Ảnh Cửu bất thình lình hiện thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.