Chương 486: Tiểu công tử, ngày này rốt cuộc cũng đã tới.
Mạc Mặc
18/10/2015
Đứng giữa khoảng không quan sát toàn cục, Thu Ức Mộng vô cùng bĩnh tĩnh!
Trận chiến này, có lẽ không cần đến Dương Khai nữa rồi. Có điều nếu Dương Khai không đến, thì tổn thất bên mình chắn chắn sẽ rất lớn.
Tên khốn đó rốt cuộc đã đi đâu rồi? Thời khắc quan trọng này mà còn biến mất được.
Đang thầm mắng, thì Tiêu Thuận bên cạnh nàng chợt giật giật lỗ tai, nhếch miệng cười:
- Thu tiểu thư, tiểu công tử đến rồi.
Thu Ức Mộng nghe vậy liền mừng rỡ, ngoảnh lại nhìn, quả nhiên phát hiện, cách đó không xa có một bóng người đang nhanh chóng bay lại gần, chỉ trong chớp mắt, Dương Khai đã hiện ra trước mặt.
Dừng lại bên cạnh Thu Ức Mộng, Dương Khai bình thản lướt mắt qua cục diện bên dưới.
Chiến cuộc, không khác mấy so với dự tính của hắn.
- Ta cứ tưởng ngươi không đến nữa chứ.
Thu Ức Mộng bĩu môi.
- Có việc nên đến trễ.
Dương Khai điềm đạm đáp.
- Việc gì mà quan trọng thế?
Thu Ức Mộng bất bình, hỏi thêm một câu, nhưng lời vừa dứt, thì nàng liền há to miệng, sững sờ nhìn Dương Khai, giọng kinh ngạc:
- Ngươi lại đột phá rồi?
Hiện giờ Thu đại tiểu thư là Thần Du Cảnh nhất tầng, đã có thần thức, chỉ cần Dương Khai không cố ý giấu khí tức đi, thì chắn chắn nàng sẽ nhìn ra ngay.
Đến đây thì nàng mới hiểu tại sao Dương Khai lại đến trễ, sắp phải đột phá, hiển nhiên không thể phân thân đi được, lập tức nàng liền vui ra mặt, thậm chí còn thầm thấy mừng cho Dương Khai.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, khẽ nắm bàn tay lại. Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, chỉ còn thiếu một bước nữa là sẽ lên Thần Du Cảnh! Lúc này đây, sức mạnh đang lưu chuyển trong cơ thể đã mạnh hơn hẳn so với lúc trước.
- Bước tiếp theo phải làm thế nào, phải xem ý của ngươi thôi.
Thu Ức Mộng nghiêm mặt, chuyển đề tài sang chiến cục trước mắt. Không đợi Dương Khai trả lời, nàng liền nói ra trước quan điểm của mình:
- Đuổi cùng diệt tận thì e là không thực tế mấy, ta nghĩ chúng ta thấy ai được thì cứ dung nạp. Ngươi cùng Tiêu Thuận và Ảnh Cửu đi bắt Dương Kháng là có thể giành phần thắng, cũng có thể thử thu phục đám võ giả sống sót kia, để bổ sung cho lực lượng của chúng ta.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Thu phục không được đâu.
- Ta biết là hơi khó, nhưng ngươi không thử thì sao dám chắc được.
Thu Ức Mộng nhíu mày, Dương Khai điểm gì cũng được, chỉ trừ cái tính độc đoán chuyên quyền, chuyện gì hắn đã nhận định rồi thì người khác có nói rách mép cũng vô dụng.
Thu phục những võ giả sống sót này quả thật rất khó. Dù gì thì mới đây đôi bên còn quyết sống mái với nhau, máu bên này còn nhuộm đỏ bàn tay đối phương nữa là.
- Ta nói không được là không được.
Rõ ràng Dương Khai không muốn bàn tiếp chuyện này.
Thu Ức Mộng không nói gì nữa, tức tối trừng hắn, ngoài mặt tuy không tỏ ý gì, chứ kỳ thực cũng tán đồng quan điểm của Dương Khai.
Như năm vị cao thủ Đoan Mộc gia tộc, đêm đó Đoan Mộc gia tộc tử thương thê thảm. Nếu Dương Kháng và Dương Ảnh đòi thu phục bọn họ, liệu họ có quy thuận hay không? Chắc chắn là không.
Đó là huyết hải thâm cừu. Trận chiến đêm nay, các đồng minh của Dương Kháng đều chịu tổn thất nghiêm trọng, chúng sao có thể đến đầu quân cho Dương Khai?
Lạc quan lắm, dù chúng có đầu quân thật đi nữa, thì về sau làm sao yên ổn với các đồng minh cũ của Dương Khai? Kẻ thù thấy mặt nhau là đỏ mặt tía tai, ngày nào cũng ở cùng một chỗ ắt sẽ loạn.
Kể cả con người Dương Khai có thu hút đến đâu, cũng không thể khiến chúng quên đi mối thâm thù được.
- Nếu đã không thể thu phục, thì tốc chiến tốc thắng thôi.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, nét mặt có vẻ bất lực.
Dương Khai đã đến rồi, bây giờ hắn có thể cùng Ảnh Cửu và Tiêu Thuận tóm gọn Dương Kháng, với lực lượng hộ giá hiện tại của Dương Kháng, căn bản không thể chống đỡ màn tấn công của hai vị huyết thị được.
Nào ngờ, Dương Khai lại nở một nụ cười nửa miệng nham hiểm:
- Tốc chiến tốc thắng? Ta vừa mới đến thôi mà.
- Ngươi muốn làm gì?
Thu đại tiểu thư chợt giật mình.
- Ta muốn làm chúng phải tuyệt vọng!
Sắc diện Dương Khai lạnh ngắt, hắn ngoảnh lại nhìn Thu Ức Mộng:
- Chớ quên, nếu không làm chúng tuyệt vọng, kiêng nể ta, thì chúng sẽ còn chạy về tay kẻ khác, đối địch với ta!
Mà người chúng sẽ nương nhờ, ắt là Dương Chiếu chứ không ai khác!
Điều đó là chắc chắn, vì dù gì Dương Chiếu và Dương Kháng cũng là huynh đệ ruột.
Nhìn nụ cười của Dương Khai, Thu Ức Mộng chợt thấy lạnh cả người, một cảnh tượng hoang tàng, đổ nát, máu chảy thành sông thoáng hiện ra trước mắt.
Nàng hoàn toàn không thể ngờ, lòng tham của Dương Khai lại lớn đến vậy.
Dương Khai xuất hiện, dĩ nhiên không thể thoát khỏi con mắt Dương Kháng. Lúc này, Dương Kháng đang giương đôi con ngươi nổ lửa nhìn lên trên, vẻ mặt căm phẫn, y quát gầm lên:
- Lão cửu!
Dương Khai khẽ mỉm cười, hớn hở cất lời chào:
- Ngũ ca, chào buổi tối!
Tiêu sái, đắc ý đến khó tả, Dương Kháng tức muốn thổ huyết, gật đầu lia lịa:
- Được được, lão cửu ngươi quả nhiên thâm độc, ngũ ca xin lĩnh giáo!
Nụ cười của Dương Khai dần vụt tắt, hắn lãnh đạm nói:
- Tiêu Thuận, Ảnh Cửu, đi theo ta.
Tiêu Thuận gật đầu cười gằn, còn Ảnh Cửu đứng trong bóng tối thì im lặng không nói gì.
Nhìn xuống bên dưới, Dương Khai chọn bừa một khu vực chiến trường, rồi xông thẳng xuống.
Các võ giả phủ Dương Kháng vốn đã đang hoàn toàn suy sụp, khi Dương Khai dẫn đầu hai vị huyết thị nhập cuộc, thì tình thế lại càng rối rắm.
Những võ giả này đối diện với các đòn đánh của Dương Khai mà đau đầu vô cùng. Nếu trả đòn, thì vừa có động tác đã bị hai vị huyết thị giết chết ngay tức khắc, còn nếu không trả đòn, sức chiến đấu của chính Dương Khai cũng tuyệt đối không thể xem thường rồi, kể cả cao thủ Thần Du Cảnh cũng không nuốt nổi một đòn của hắn.
Dương Khai đi đến đâu, cục diện gần như có thể nói là đổ như rạ, quang đãng đến đó.
Hắn tựa như cây trường thương sắc nhọn, khí thế như cầu vồng, tiến tiến xuất xuất giữa trận doanh của địch, không ai cản được.
Quy tắc tham chiến của Dương gia áp chế cho huyết thị được hắn lợi dụng một cách thoạt như gian dối, khiến người khác không thể nào chống đỡ được, vừa lưu manh vừa vô lại.
Người ngã ngựa đổ, kêu gào không dứt, tất cả chìm trong tuyệt vọng.
Sự phẫn nộ trên gương mặt Dương Kháng chuyển sang chán nản, y thật sự không biết rốt cuộc Dương Khai muốn làm gì. Hắn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng vẫn ngó lơ lệnh kỳ và mình, chỉ chạy tới chạy lui giữa nhân quần, dẫn theo hai vị huyết thị đại khai sát giới với quân mình.
Giữa cảnh hỗn lạnh, có một võ giả thình lình xuất hiện trước mặt Dương Kháng.
Đương suy sụp, Dương Kháng chợt sáng rực hai mắt, hấp tấp hỏi:
- Nhị ca ta đâu?
Khi hay tin đêm nay phủ đệ bị tấn công, Dương Kháng đã sai người đi báo tin cho Dương Chiếu tiếp viện, đến tận giờ này, tên đưa tin này mới quay về.
Tên võ giả đó vội nói:
- Ngũ công tử, nhị công tử không thể xuất binh được ạ.
- Cái gì?
Dương Kháng sững sờ, nghiến răng gầm lên
– Sao lại như vậy?
- Đại công tử kéo vài người đến quấy nhiễu ở phủ nhị công tử, thế nên ngài ấy không thể phái người đến đây được.
Vẻ mặt Dương Kháng lập tức tràn trề nỗi tuyệt vọng, y lảo đảo lùi lại, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại thế?
Không thể có chuyện phủ y vừa bị tấn công, đại ca liền giữ chân nhị ca, nếu vậy, chẳng lẽ lão cửu đã liên thủ với đại ca rồi?
- Ngũ công tử, nhị công tử bảo thuộc hạ truyền lại câu này cho ngài.
Võ giả nọ ngập ngừng, như định nói lại thôi, chớp mắt liên hồi.
- Câu gì?
Ánh mắt Dương Kháng lóe lên tia hy vọng cuối cùng.
- Nhị công tử nói...
Võ giả nọ nhăn nhó, lắp ba lắp bắp:
- Nói “nhận thua đi, dẫu sao thì lão cửu cũng sẽ không giết đệ đâu”.
Dừng một chút, y nói thêm:
- Nguyên văn câu nói của nhị công tử là như thế ạ.
- Nhận thua?
Dương Kháng lặp lại, hốt nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang rền:
- Ta nhận thua ư? Dương Kháng ta sao lại nhận thua được?
Vẻ mặt tuyệt vọng đột nhiên trở nên dữ dợn, kích động, như kẻ cuồng loạn, y thét lên lồng lộn:
- Lão cửu!
Tiếng thét này, gần như lan ra nửa Chiến Thành, tất cả những ai nghe thấy đều phải bất giác giật mình, đó là tiếng thét bất cam lại tràn đầy đấu chí.
Đang đại khai sát giới giữa trận địa kẻ địch, Dương Khai nghe thế, lập tức nhảy lên giữa không trung, đứng trên cao nhìn Dương Kháng, thần sắc lãnh đạm.
- Lão cửu, mọi người đã coi thường ngươi rồi. Ngũ ca cũng vậy, ngũ ca có bại trận cũng không oan ức. Song, nếu ngươi muốn thắng ta, thì phải đánh bại ta một cách chính diện! Dám không?
Hai tròng mắt Dương Kháng hừng hực cháy như ngọn lửa, không có chút thần thái nào của kẻ cùng đường bí lối, cứ như y mới là kẻ thắng thế vào lúc này.
- Được thôi.
Dương Khai mỉm cười, đáp lại yêu cầu của Dương Kháng, chợt y đổi chủ đề:
- Tuy nhiên, đệ có một yêu cầu.
- Nói đi.
Dương Kháng hít sâu một hơi, tâm trạng có phần dịu xuống.
- Sau đêm nay, những võ giả còn sống sót của phủ huynh, phải cút khỏi Chiến Thành!
Dương Kháng sững sờ, chợt hiểu ra ý hắn, bèn cười nhạt:
- Ngươi sợ chúng sẽ theo phe nhị ca à?
- Huynh thấy sao?
Vẻ mặt Dương Khai vẫn không thay đổi.
Hắn không sợ! Hiện giờ hắn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, hoàn toàn có thể giết sạch những kẻ này, trảm thảo trừ căn. Dương Kháng tin rằng, nếu mình không đồng ý với yêu cầu này, Dương Khai thực sự sẽ làm vậy.
Rắn không đánh chết sẽ bò lên gậy, hổ thả về rừng chung quy vẫn là họa.
Biết rõ tha cho bọn chúng một con đường sống, sau này chúng sẽ đối địch với mình, có là ai thì cũng chẳng thủ hạ lưu tình.
Sở dĩ Dương Khai đưa ra yêu cầu này, rõ là vì hắn không muốn quá tuyệt tình.
- Được!
Dương Kháng gật đầu, tung người bay lên cao cùng Đường Vũ Tiên.
Nếu đã cầm chắc thất bại, thì phải bại một cách hào hùng, õng à õng ẹo không phải là phong cách của người nhà họ Dương.
Đường Vũ Tiên sải ra nửa bước, đứng chắn trước mặt Dương Kháng, thân hình đẫy đà phong hoa tuyệt đại, trên gương mặt nở một nụ cười chua xót, nàng nhìn Dương Khai:
- Tiểu công tử, ngày này rốt cuộc cũng đã tới.
Nếu không phải xảy ra chuyện vượt quá dự liệu của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, thì lẽ ra, lúc này Đường Vũ Tiên và Đồ Phong phải đứng bên cạnh Dương Khai, mỉm cười ngắm nhìn từng thu hoạch và thắng lợi liên tiếp.
Nhưng... tạo hóa trêu ngươi, dù Đường Vũ Tiên có không cam tâm tình nguyện đến đâu, cũng không thể không đối địch với Dương Khai.
- Vũ Tiên, lần này không cần ngươi nhúng tay vào, đây là việc giữa ta và lão cửu.
Dương Kháng cũng biết mối quan hệ giữa Đường Vũ Tiên và Dương Khai, khẽ lắc đầu nói.
- Ngũ công tử.
Đường Vũ Tiên nhếch miệng cười, bên khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ:
- Huyết thị có quy tắc của huyết thị, bảo vệ các vị công tử là lý do để các huyết thị tham gia vào đoạt đích chiến. Trận chiến này, dù ngài có không cho phép, tiểu nhân cũng phải vào cuộc.
Vẻ mặt Dương Kháng chợt khẽ động.
Vốn dĩ, Dương Kháng chọn Đồ Phong và Đường Vũ Tiên làm hộ vệ chỉ là để chọc tức Dương Khai. Mấy tháng qua, y rất ngờ vực về lòng trung thành của Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, nhất là những lúc đối địch với Dương Khai, y sợ rằng hai người họ sẽ công tư bất phân.
Nhưng giờ xem ra, y đã quá đa nghi rồi. Vào thời khắc quan trọng này, Đường Vũ Tiên vẫn thực hiện trách nhiệm của một huyết thị.
- Để thuộc hạ quá chiêu với Vũ Tiên!
Ảnh Cửu bất thình lình hiện thân
Trận chiến này, có lẽ không cần đến Dương Khai nữa rồi. Có điều nếu Dương Khai không đến, thì tổn thất bên mình chắn chắn sẽ rất lớn.
Tên khốn đó rốt cuộc đã đi đâu rồi? Thời khắc quan trọng này mà còn biến mất được.
Đang thầm mắng, thì Tiêu Thuận bên cạnh nàng chợt giật giật lỗ tai, nhếch miệng cười:
- Thu tiểu thư, tiểu công tử đến rồi.
Thu Ức Mộng nghe vậy liền mừng rỡ, ngoảnh lại nhìn, quả nhiên phát hiện, cách đó không xa có một bóng người đang nhanh chóng bay lại gần, chỉ trong chớp mắt, Dương Khai đã hiện ra trước mặt.
Dừng lại bên cạnh Thu Ức Mộng, Dương Khai bình thản lướt mắt qua cục diện bên dưới.
Chiến cuộc, không khác mấy so với dự tính của hắn.
- Ta cứ tưởng ngươi không đến nữa chứ.
Thu Ức Mộng bĩu môi.
- Có việc nên đến trễ.
Dương Khai điềm đạm đáp.
- Việc gì mà quan trọng thế?
Thu Ức Mộng bất bình, hỏi thêm một câu, nhưng lời vừa dứt, thì nàng liền há to miệng, sững sờ nhìn Dương Khai, giọng kinh ngạc:
- Ngươi lại đột phá rồi?
Hiện giờ Thu đại tiểu thư là Thần Du Cảnh nhất tầng, đã có thần thức, chỉ cần Dương Khai không cố ý giấu khí tức đi, thì chắn chắn nàng sẽ nhìn ra ngay.
Đến đây thì nàng mới hiểu tại sao Dương Khai lại đến trễ, sắp phải đột phá, hiển nhiên không thể phân thân đi được, lập tức nàng liền vui ra mặt, thậm chí còn thầm thấy mừng cho Dương Khai.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, khẽ nắm bàn tay lại. Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, chỉ còn thiếu một bước nữa là sẽ lên Thần Du Cảnh! Lúc này đây, sức mạnh đang lưu chuyển trong cơ thể đã mạnh hơn hẳn so với lúc trước.
- Bước tiếp theo phải làm thế nào, phải xem ý của ngươi thôi.
Thu Ức Mộng nghiêm mặt, chuyển đề tài sang chiến cục trước mắt. Không đợi Dương Khai trả lời, nàng liền nói ra trước quan điểm của mình:
- Đuổi cùng diệt tận thì e là không thực tế mấy, ta nghĩ chúng ta thấy ai được thì cứ dung nạp. Ngươi cùng Tiêu Thuận và Ảnh Cửu đi bắt Dương Kháng là có thể giành phần thắng, cũng có thể thử thu phục đám võ giả sống sót kia, để bổ sung cho lực lượng của chúng ta.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Thu phục không được đâu.
- Ta biết là hơi khó, nhưng ngươi không thử thì sao dám chắc được.
Thu Ức Mộng nhíu mày, Dương Khai điểm gì cũng được, chỉ trừ cái tính độc đoán chuyên quyền, chuyện gì hắn đã nhận định rồi thì người khác có nói rách mép cũng vô dụng.
Thu phục những võ giả sống sót này quả thật rất khó. Dù gì thì mới đây đôi bên còn quyết sống mái với nhau, máu bên này còn nhuộm đỏ bàn tay đối phương nữa là.
- Ta nói không được là không được.
Rõ ràng Dương Khai không muốn bàn tiếp chuyện này.
Thu Ức Mộng không nói gì nữa, tức tối trừng hắn, ngoài mặt tuy không tỏ ý gì, chứ kỳ thực cũng tán đồng quan điểm của Dương Khai.
Như năm vị cao thủ Đoan Mộc gia tộc, đêm đó Đoan Mộc gia tộc tử thương thê thảm. Nếu Dương Kháng và Dương Ảnh đòi thu phục bọn họ, liệu họ có quy thuận hay không? Chắc chắn là không.
Đó là huyết hải thâm cừu. Trận chiến đêm nay, các đồng minh của Dương Kháng đều chịu tổn thất nghiêm trọng, chúng sao có thể đến đầu quân cho Dương Khai?
Lạc quan lắm, dù chúng có đầu quân thật đi nữa, thì về sau làm sao yên ổn với các đồng minh cũ của Dương Khai? Kẻ thù thấy mặt nhau là đỏ mặt tía tai, ngày nào cũng ở cùng một chỗ ắt sẽ loạn.
Kể cả con người Dương Khai có thu hút đến đâu, cũng không thể khiến chúng quên đi mối thâm thù được.
- Nếu đã không thể thu phục, thì tốc chiến tốc thắng thôi.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, nét mặt có vẻ bất lực.
Dương Khai đã đến rồi, bây giờ hắn có thể cùng Ảnh Cửu và Tiêu Thuận tóm gọn Dương Kháng, với lực lượng hộ giá hiện tại của Dương Kháng, căn bản không thể chống đỡ màn tấn công của hai vị huyết thị được.
Nào ngờ, Dương Khai lại nở một nụ cười nửa miệng nham hiểm:
- Tốc chiến tốc thắng? Ta vừa mới đến thôi mà.
- Ngươi muốn làm gì?
Thu đại tiểu thư chợt giật mình.
- Ta muốn làm chúng phải tuyệt vọng!
Sắc diện Dương Khai lạnh ngắt, hắn ngoảnh lại nhìn Thu Ức Mộng:
- Chớ quên, nếu không làm chúng tuyệt vọng, kiêng nể ta, thì chúng sẽ còn chạy về tay kẻ khác, đối địch với ta!
Mà người chúng sẽ nương nhờ, ắt là Dương Chiếu chứ không ai khác!
Điều đó là chắc chắn, vì dù gì Dương Chiếu và Dương Kháng cũng là huynh đệ ruột.
Nhìn nụ cười của Dương Khai, Thu Ức Mộng chợt thấy lạnh cả người, một cảnh tượng hoang tàng, đổ nát, máu chảy thành sông thoáng hiện ra trước mắt.
Nàng hoàn toàn không thể ngờ, lòng tham của Dương Khai lại lớn đến vậy.
Dương Khai xuất hiện, dĩ nhiên không thể thoát khỏi con mắt Dương Kháng. Lúc này, Dương Kháng đang giương đôi con ngươi nổ lửa nhìn lên trên, vẻ mặt căm phẫn, y quát gầm lên:
- Lão cửu!
Dương Khai khẽ mỉm cười, hớn hở cất lời chào:
- Ngũ ca, chào buổi tối!
Tiêu sái, đắc ý đến khó tả, Dương Kháng tức muốn thổ huyết, gật đầu lia lịa:
- Được được, lão cửu ngươi quả nhiên thâm độc, ngũ ca xin lĩnh giáo!
Nụ cười của Dương Khai dần vụt tắt, hắn lãnh đạm nói:
- Tiêu Thuận, Ảnh Cửu, đi theo ta.
Tiêu Thuận gật đầu cười gằn, còn Ảnh Cửu đứng trong bóng tối thì im lặng không nói gì.
Nhìn xuống bên dưới, Dương Khai chọn bừa một khu vực chiến trường, rồi xông thẳng xuống.
Các võ giả phủ Dương Kháng vốn đã đang hoàn toàn suy sụp, khi Dương Khai dẫn đầu hai vị huyết thị nhập cuộc, thì tình thế lại càng rối rắm.
Những võ giả này đối diện với các đòn đánh của Dương Khai mà đau đầu vô cùng. Nếu trả đòn, thì vừa có động tác đã bị hai vị huyết thị giết chết ngay tức khắc, còn nếu không trả đòn, sức chiến đấu của chính Dương Khai cũng tuyệt đối không thể xem thường rồi, kể cả cao thủ Thần Du Cảnh cũng không nuốt nổi một đòn của hắn.
Dương Khai đi đến đâu, cục diện gần như có thể nói là đổ như rạ, quang đãng đến đó.
Hắn tựa như cây trường thương sắc nhọn, khí thế như cầu vồng, tiến tiến xuất xuất giữa trận doanh của địch, không ai cản được.
Quy tắc tham chiến của Dương gia áp chế cho huyết thị được hắn lợi dụng một cách thoạt như gian dối, khiến người khác không thể nào chống đỡ được, vừa lưu manh vừa vô lại.
Người ngã ngựa đổ, kêu gào không dứt, tất cả chìm trong tuyệt vọng.
Sự phẫn nộ trên gương mặt Dương Kháng chuyển sang chán nản, y thật sự không biết rốt cuộc Dương Khai muốn làm gì. Hắn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng vẫn ngó lơ lệnh kỳ và mình, chỉ chạy tới chạy lui giữa nhân quần, dẫn theo hai vị huyết thị đại khai sát giới với quân mình.
Giữa cảnh hỗn lạnh, có một võ giả thình lình xuất hiện trước mặt Dương Kháng.
Đương suy sụp, Dương Kháng chợt sáng rực hai mắt, hấp tấp hỏi:
- Nhị ca ta đâu?
Khi hay tin đêm nay phủ đệ bị tấn công, Dương Kháng đã sai người đi báo tin cho Dương Chiếu tiếp viện, đến tận giờ này, tên đưa tin này mới quay về.
Tên võ giả đó vội nói:
- Ngũ công tử, nhị công tử không thể xuất binh được ạ.
- Cái gì?
Dương Kháng sững sờ, nghiến răng gầm lên
– Sao lại như vậy?
- Đại công tử kéo vài người đến quấy nhiễu ở phủ nhị công tử, thế nên ngài ấy không thể phái người đến đây được.
Vẻ mặt Dương Kháng lập tức tràn trề nỗi tuyệt vọng, y lảo đảo lùi lại, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại thế?
Không thể có chuyện phủ y vừa bị tấn công, đại ca liền giữ chân nhị ca, nếu vậy, chẳng lẽ lão cửu đã liên thủ với đại ca rồi?
- Ngũ công tử, nhị công tử bảo thuộc hạ truyền lại câu này cho ngài.
Võ giả nọ ngập ngừng, như định nói lại thôi, chớp mắt liên hồi.
- Câu gì?
Ánh mắt Dương Kháng lóe lên tia hy vọng cuối cùng.
- Nhị công tử nói...
Võ giả nọ nhăn nhó, lắp ba lắp bắp:
- Nói “nhận thua đi, dẫu sao thì lão cửu cũng sẽ không giết đệ đâu”.
Dừng một chút, y nói thêm:
- Nguyên văn câu nói của nhị công tử là như thế ạ.
- Nhận thua?
Dương Kháng lặp lại, hốt nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang rền:
- Ta nhận thua ư? Dương Kháng ta sao lại nhận thua được?
Vẻ mặt tuyệt vọng đột nhiên trở nên dữ dợn, kích động, như kẻ cuồng loạn, y thét lên lồng lộn:
- Lão cửu!
Tiếng thét này, gần như lan ra nửa Chiến Thành, tất cả những ai nghe thấy đều phải bất giác giật mình, đó là tiếng thét bất cam lại tràn đầy đấu chí.
Đang đại khai sát giới giữa trận địa kẻ địch, Dương Khai nghe thế, lập tức nhảy lên giữa không trung, đứng trên cao nhìn Dương Kháng, thần sắc lãnh đạm.
- Lão cửu, mọi người đã coi thường ngươi rồi. Ngũ ca cũng vậy, ngũ ca có bại trận cũng không oan ức. Song, nếu ngươi muốn thắng ta, thì phải đánh bại ta một cách chính diện! Dám không?
Hai tròng mắt Dương Kháng hừng hực cháy như ngọn lửa, không có chút thần thái nào của kẻ cùng đường bí lối, cứ như y mới là kẻ thắng thế vào lúc này.
- Được thôi.
Dương Khai mỉm cười, đáp lại yêu cầu của Dương Kháng, chợt y đổi chủ đề:
- Tuy nhiên, đệ có một yêu cầu.
- Nói đi.
Dương Kháng hít sâu một hơi, tâm trạng có phần dịu xuống.
- Sau đêm nay, những võ giả còn sống sót của phủ huynh, phải cút khỏi Chiến Thành!
Dương Kháng sững sờ, chợt hiểu ra ý hắn, bèn cười nhạt:
- Ngươi sợ chúng sẽ theo phe nhị ca à?
- Huynh thấy sao?
Vẻ mặt Dương Khai vẫn không thay đổi.
Hắn không sợ! Hiện giờ hắn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, hoàn toàn có thể giết sạch những kẻ này, trảm thảo trừ căn. Dương Kháng tin rằng, nếu mình không đồng ý với yêu cầu này, Dương Khai thực sự sẽ làm vậy.
Rắn không đánh chết sẽ bò lên gậy, hổ thả về rừng chung quy vẫn là họa.
Biết rõ tha cho bọn chúng một con đường sống, sau này chúng sẽ đối địch với mình, có là ai thì cũng chẳng thủ hạ lưu tình.
Sở dĩ Dương Khai đưa ra yêu cầu này, rõ là vì hắn không muốn quá tuyệt tình.
- Được!
Dương Kháng gật đầu, tung người bay lên cao cùng Đường Vũ Tiên.
Nếu đã cầm chắc thất bại, thì phải bại một cách hào hùng, õng à õng ẹo không phải là phong cách của người nhà họ Dương.
Đường Vũ Tiên sải ra nửa bước, đứng chắn trước mặt Dương Kháng, thân hình đẫy đà phong hoa tuyệt đại, trên gương mặt nở một nụ cười chua xót, nàng nhìn Dương Khai:
- Tiểu công tử, ngày này rốt cuộc cũng đã tới.
Nếu không phải xảy ra chuyện vượt quá dự liệu của Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu, thì lẽ ra, lúc này Đường Vũ Tiên và Đồ Phong phải đứng bên cạnh Dương Khai, mỉm cười ngắm nhìn từng thu hoạch và thắng lợi liên tiếp.
Nhưng... tạo hóa trêu ngươi, dù Đường Vũ Tiên có không cam tâm tình nguyện đến đâu, cũng không thể không đối địch với Dương Khai.
- Vũ Tiên, lần này không cần ngươi nhúng tay vào, đây là việc giữa ta và lão cửu.
Dương Kháng cũng biết mối quan hệ giữa Đường Vũ Tiên và Dương Khai, khẽ lắc đầu nói.
- Ngũ công tử.
Đường Vũ Tiên nhếch miệng cười, bên khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ:
- Huyết thị có quy tắc của huyết thị, bảo vệ các vị công tử là lý do để các huyết thị tham gia vào đoạt đích chiến. Trận chiến này, dù ngài có không cho phép, tiểu nhân cũng phải vào cuộc.
Vẻ mặt Dương Kháng chợt khẽ động.
Vốn dĩ, Dương Kháng chọn Đồ Phong và Đường Vũ Tiên làm hộ vệ chỉ là để chọc tức Dương Khai. Mấy tháng qua, y rất ngờ vực về lòng trung thành của Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, nhất là những lúc đối địch với Dương Khai, y sợ rằng hai người họ sẽ công tư bất phân.
Nhưng giờ xem ra, y đã quá đa nghi rồi. Vào thời khắc quan trọng này, Đường Vũ Tiên vẫn thực hiện trách nhiệm của một huyết thị.
- Để thuộc hạ quá chiêu với Vũ Tiên!
Ảnh Cửu bất thình lình hiện thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.