Vũ Luyện Điên Phong

Chương 332: Kinh biến

Mạc Mặc

12/03/2018

Hai phái đã hội tụ lại một chỗ, thương nghị sơ qua một hồi, liền quyết định tiến về phía trước.

Thẩm Dịch không muốn nhưng cũng phải đi trước dẫn đường, bên cạnh y là hai đệ tữ Tiêu Dao Tông, một nam một mữ. Những người còn lại đi tâm mác phía sau, tạo thành thể hình quạt, chuẩn bị tham chiến bất cứ lúc nào.

Đi chưa được bao lâu, quả nhiên có hai con tà linh tím ngắt từ phía trước bay lại, hai con Tử Tà Linh này sát khí hừng hực, hung bạo hơn hẳn Hồng Tà Linh, cả ngũ quan và cơ thể cũng rõ nét hơn rất nhiều.

Thậm chí, chúng còn có hai thứ gì đó khá giống xúc tu, láng máng có thể thấy được năm ngón tay không rõ ràng... quỷ khí ngút ngàn.

- Đến rồi!

Thẩm Dịch khẽ quát lên, chân nguyên ngấm ngầm nổi dậy.

- Các ngươi xử một con, bọn ta xử một con!

Dư Khánh nói một câu lãnh đạm, người của Quỷ Vương Cốc và Tiêu Dao Tông đều dốc ra hai mươi phần tinh thần, tân về hai phía ứng chiến tà linh của phe mình.

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vọng đến tận đáy lòng, khiến ai nấy cũng phải rùng mình ởn lạnh.

Chớp nhoáng, tất cả đã bước vào trận chiến với bọn Tử Tà Linh.

Các đệ tử Quỷ Vương Cốc lần lượt tung ra đủ loại võ kỹ dày đặc âm khí, cả bọn phối hợp lẫn nhau, vận lộn cùng con tà linh nọ.

Phía Tiêu Dao Tông cũng không khác mấy, chỉ có điều võ kỹ mà chúng tung ra không khó coi như của Quỷ Vương Cốc, ngược lại còn khá là đẹp mắt.

Dương Khai chi đứng một bên áp đội, chưa xuất thủ nhiều cho lắm, thi thoảng lại

đánh bừa một hai chiêu. Hắn muốn xem xem rốt cuộc thì Từ Tà Linh mạnh đến mức độ 1ՈaC)

Chốc sau, hắn đã tạm tìm hiểu đến tận căn nguyên. Tử Tà Linh quả đúng khó đối phó hơn Hồng Tà Linh rất nhiều. Bây, tám đệ tử Quỷ

Vương Cốc liên thủ tuy đứng vững ỡ thế thượng phong, nhưng cũng không dám liều lĩnh, thà chậm mà chắc, làm tiêu hao sức mạnh của nó từng chút một.

Chỉ một con tà linh như thế này. Nếu có ba con tà linh như cùng xông đến, Dương

Khai đoán chừng đám Quỷ Vương Cốc sẽ không thể ứng phó nổi.

Bọn họ kịch chiến rất lâu mới giết chết được tà linh của đôi bên, bồn nguyên tà linh còn sót lại nồng đậm cùng cực, cả hai phe đều hoan hi rút Tịnh Linh Bình ra thu hồi bỗn nguyên.

Lần hợp tác đầu tiên mang lại hiệu quả khá vừa ý. Cả phe Quỷ Vương Cốc lẫn Tiêu Dao Tông đều rất hài lòng.

- Tiếp tục! Dư Khánh nhếch miệng cười, nghiêng đầu ra hiệu với Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch cũng không có lấy một lời oán thoán, tiếp tục đi cùng hai tên đệ tử khác của Tiêu Dao Tông lên trước dẫn đường.

Dọc đường tiến lên, số Tử Tà Linh bị tiêu giệt càng thêm chất chồng. Nửa ngày sau, hai phe mỗi bên đã thu được khoảng năm, sáu bổn nguyên. Hơn nữa, bọn tà linh này đều kéo đến theo cặp, khiến cả hai bên đều không được rảnh tay.

Bầu không khí lúc này có phần hòa thuận, hợp tác rất chặt chẽ.

Nhưng trực giác nhạy bén của Dương Khai giúp hắn phát hiện ra, Lãnh San từ đầu đến cuối vẫn luôn đề phòng động tĩnh cũa bọn Tiêu Dao Tông, kể cả đang chiến đấu, nâng cũng không hề lơ là cảnh giác.

Sau một lần thành công tiêu diệt hai con tà linh nọ, tên đệ tử Quỷ Vương Cốc chuyên phụ trách lấy bồn nguyên đang định bước ra làm nhiệm vụ, thì đột nhiên, một cô ả nhây ra từ phía Tiêu Dao Tông, miệng cười khúc khích, ã vươn tay ra hút luôn bổn nguyên đó vào

nội thề. Sau đó, ả liền bay vút trở về trận doanh của Tiêu Dao Tông, gương mặt đầy vẻ đắc ý

và thỏa mãn. Gã nam đệ tử Tiêu Dao Tông bên cạnh lại còn hôn ả một cái, miệng tẩm tắc: - Bảo bối à, nàng to gan thật đấy.

- Hì hì, chẳng phải người ta muốn chàng được mạnh hơn hay sao.

A ta núng nju. - Dur Khanh! Thẩm Dịch thấy thế liền không kìm được nổi giận đùng đùng - Ngươi có ý gì?

- Có ý gì đâu chứ. Dự Khánh cười ha hâ.



- Bồn nguyên đó là của bọn ta, các ngươi cướp đi trắng trợn như vậy mà được ư? Gương mặt Thẩm Dịch lạnh băng, đám đệ tử Quỷ Vương Cốc cũng không khác gì

- Thẩm Dịch, sao ngươi lại nói ra những lời xa cách này chứ. Tiêu Dao Tông và Quỷ Vương Cốc vốn đã là một nhà, lúc này mọi người chân thành hợp tác, dĩ nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau, bọn ta lấy hay các ngươi lấy bổn nguyên thì có khác gì nhau. Dư Khánh chẳng lưu tâm, đáp lại hời hợt

- Vậy ta có thể hiểu thế này không, các ngươi giết tà linh, bọn ta cũng được quyền lấy bồn nguyên?

Thâm Dịch lãnh đạm nhìn y.

- Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh này thì cũng chẳng sao, ha ha!

Dur Khanh curoi khe

- Đừng có tức giận mà, chẳng qua cũng chi là một khối bổn nguyên thôi, so với nó thì Quỷ Vương Cốc các ngươi cần Hoàng Tuyền Trì hơn chứ? Yên tâm, khi nào thành sự thì ta cam đoan sẽ mỡ cửa Hoàng Tuyền Trì cho các ngươi trong một tháng, Dư Khánh ta nói được là làm được!

Nghe thấy ba chữ Hoàng Tuyền Trì, Thẩm Dịch liền chau mày, im lặng mãi một hồi mới hừ lại một tiếng:

- Hy vọng là vậy!

Không tiếp tục rầy rà nữa, các đệ tử Quỷ Vương Cốc quả thật không thể nào cưỡng

lại sức hấp dẫn của Hoàng Tuyền Trì. Nếu không phải bọn Tiêu Dao Tông mạnh hơn, thì Quỷ Vương Cốc đã sớm nổi dậy đánh đổ

Hai phái tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vì chuyện vừa rồi mà bầu không khí hòa thuận đã bị sứt mẻ rõ rệt.

Dương Khai đi bên cạnh Lãnh San, thì thầm: - Sao nữ từ kia có thể trực tiếp hút bổn nguyên vào nội thể vậy? Ta đoán có lẽ ả cũng tu luyện công pháp khắc chế được tà linh đấy,

Chính vì ả trực tiếp hút mất tà linh, nên đệ tử Quỷ Vương Cốc mới không kịp lấy về, Suy ra thì dùng Tịnh Linh Bình để hút tà linh cũng cần phải có chút thời gian.

- Mấy ả đó là mịnô.

Lãnh San khẽ khàng đáp -Có thể thay bọn nam đệ tử Tiêu Dao Tông hứng chịu mọi tổn hại. Chớ có xem

thường họ. Bọn nam nhân Tiêu Dao Tông dùng công pháp đặc biệt để điều giáo mị nô,

khiến họ một lòng một dạ với chúng, cho dù bắt họ chết, họ cũng không từ nan.

- Lợi hại vậy sao? Dương Khai ngạc nhiên, đám Tiêu Dao Tông này cũng ghê gớm thật, có thể nắm trọn cả thể xác và tinh thần của đám nữ nhân này.

- Ủ, mị nô mà trực tiếp hấp thụ bổn nguyên đó chắc chắn sẽ bị tổn thương, nhưng ả không để tâm, bọn nam nhân Tiêu Dao Tông cũng mặc kệ, một bên chịu đánh, một bên chịu đòn, vậy đấy. Hơn nữa, mỗi một tên nam nhân Tiêu Dao Tông không chi có một mị nô dưới trướng, chết thì cứ chết, bọn chúng chẳng để tâm bao giờ.

- Đồ súc sinh! Dương Khai khinh miệt.

- Ngươi coi trọng chúng quá rồi, chúng còn không bằng cả súc sinh! Lãnh San cười khây.

Trong lúc đang nói chuyện, Dương Khai nhìn thấy a vừa lấy bổn nguyên lúc nãy đang trâng tráo hôn lấy hôn để gã nam đệ tử Tiêu Dao Tông bên cạnh mình. Hơi thỡ ã trút ra dồn dập, cái lưỡi cứ uốn éo liên hồi, mắt nhắm nghiền, một khối năng lượng thoát ra khôi miệng â, truyền vào người tên nam đệ tử nọ.

Môi rời môi, gã ta thỏa mãn ra mặt, sắc diện trắng hểu hình như hồng hào hẳn. Còn ả nữ tử kia lại rên ri, khóe miệng ri máu.

Song, ả chăng may may lưu tâm, chi quệt máu đi, ánh mắt tình tứ dồn vào tên nam nhân của mình, vẽ mặt tràn ngập hạnh phúc

Dương Khai lặng lẽ lắc đầu, bụng nghĩ thủ đoạn nô dịch mị nô của bọn Tiêu Dao Tông mây quá sức cao thầm.

Nữa canh giờ sau, khi đệ tử Quỷ Vương Cốc đã giết chết được một con tà linh, phía Tiêu Dao Tông lại chợt có một ả nữ tử xông ra, mưu tính đoạt lấy bồn nguyên giống như

lúc nãy.

Dương Khai nhíu mày, chạy đến như cuồng phong vũ bão, hậu phát tiên chí, hắn hút bổn nguyên đó vào lòng bàn tay trước khi ả ta đến kịp.

-Ha?

Dư Khánh kinh ngạc liếc nhìn Dương Khai, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chi cười nhạt hễ hã.

Nữ tử Tiêu Dao Tông có thể không màng thương tồn, nếu họ hấp thụ bỗn nguyên trực tiếp, luyện hóa gấp gáp, mọi nguy hại cô đọng để lại cho chính mình, còn tinh hoa thì chuyên giao cho bọn nam nhân.



Nhưng Dương Khai làm vậy, hiển nhiên không thể tránh khỏi nguy hiểm. Do đó Dư Khánh cũng cười khẩy cho qua, y tưởng bọn Quỷ Vương Cốc hờn dỗi chuyện lúc nãy, mừng đến mức ngoảnh mặt làm ngơ.

-Nợ mọi người hai bồn nguyên r Dương Khai tung người bay về, nhếch miệng cười

- Không Sao, tặng cho Dương huynh cònhơn để lũ rác rưỡi này hống hách. Thẩm Dịch tươi cười hớn hở, không để tâm gì. Hắn biết công pháp mà Dương Khai tu luyện có thể khắc chế tà linh, dù có hấp thụ luyện hóa trực tiếp thì cũng chẳng nguy hại

Lãnh San cũng gật đầu đồng ý với Thẩm Dịch, hai người họ đã không có ý kiến gì, những người khác của Quỷ Vương Cốc cũng chẳng nói gì thêm, mà chi nhìn bọn Tiêu Dao Tông với ánh mắt thù hận hơn.

Nữa ngày tiếp đó, những bổn nguyên để lại từ tà linh do Quỷ Vương Cốc giết chết đều được một mình Dương Khai hấp thụ. Dương Khai vốn định không bõ qua cã bổ nguyên của bọn Tiêu Dao Tông, nhưng sợ bọn Lãnh San khó xử, nên chỉ dành án binh bất động.

Thấy Dương Khai đối đầu Tiêu Dao Tông đến vậy, Dư Khánh vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát hắn, gã cười gằn:

- Tiểu từ, đề xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào! Hấp thụ nhiều bồn nguyên đến thế mà không luyện hóa, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tẩu hỏa nhập mà thôi!

Dương Khai đáp lại bằng một nụ cười: - Không phiền ngươi phải nhọc lòng!

- Hừ, chứ chờ xem! Cặp mắt Dư Khánh lóe lên tia hàn quang sắc lạnh như đao.

Phía trước bỗng nhiên yên tĩnh hẵn, bình lặng đến khó tã, họ đi cả một hồi mã không thấy một con tà linh nào.

Cả hai bên đều ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thình lình, cách đó không xa chợt dội lại khí tức của một luồng năng lượng vô cùng dày đặc.

Luồng năng lượng này sát khí cực nồng, tựa như có tà ma kinh thiên động địa nào đó sắp xuất thế, khiến tất cả mọi người đều không khỏi biến sắc.

Một lát sau, sát khí đó lại chợt vụt tắt, trả lại bầu không khí yên tĩnh. Cả bọn đều nhìn nhau và thấy rõ sự lay động trong mắt đối phương.

Nơi càng nguy hiểm thì càng hữu ích, đám người này của Quỹ Vương Cốc và Tiêu Dao Tông nhạy như mèo, ắt có thể ngữi được mùi tanh. Nhưng nhớ lại sát khí dày đặc nọ,họ lại có phần e ngại.

- Có đi hay không đây - Dư Khánh ngập ngừng hôi.

Thẩm Dịch cũng chần chừ do dự, quay sang nhìn Lãnh San.

Lãnh San nhíu chặt mày, suy nghĩ cặn kẽ.

Không đợi nàng nghĩ cho thấu đáo, một nữ đệ tử Tiêu Dao Tông đột nhiên la lên thất thanh:

- Tà linh!

- Ở đâu?

Dư Khánh quát lên. - Đằng sau!

Tất cả đều quay lại nhìn, lập tức một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cột sống, bàn chân như bị rút hết gân.

Sau lưng họ, cách đó nửa dặm, có một binh đoàn thân thể màu tím nhầy nhụa đang kéo đến gần trong tiếng kêu gào tru tréo. Nhìn vào số lượng thì ít nhất cũng không dưới mười mấy con

Mười mấy con Tử Tà Linh, lực lượng như vậy đám Quỷ Vương Cốc và Tiêu Dao

Tông này không thể nào ứng phó nổi.

- Sao lại nhiều đến thế? Thẩm Dịch kêu lên, mặt tái nhợt đi trong nháy mắt.

- Chạy mau! Trình Anh vội vàng hô hào.

Bọn họ nào dám do dự nữa, vội vàng thi triển thân pháp, cắm đầu về phía trước chạy thục mạng.

- Hai bên đều có! Dư Khánh vừa chạy vừa hôn hoán

Mọi người ngoãnh sang nhìm thữ phát hiệm quã nhiên đũng vậy. Tã hữu hai bên phũ kín bọn tà linh bay phất phơ, từng cái bóng mâu tím xuất hiện, trông đến ghê người. Hơn nữa, phương hướng di chuyển của chúng giống hệt nhau, dường như chính động tĩnh vừa rồi đã dẫn dụ bọn tà linh trong phạm vi nội trong mấy mươi dặm kéo đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook