Vũ Luyện Điên Phong

Chương 331: Chân thành hợp tác?

Mạc Mặc

12/03/2018

Cả nhóm đã tiến về phía trước được khá lâu.

Chợt, ánh mắt Dương Khai như có ánh chớp lướt qua, hắn nhìn đăm đăm về một phía

- Gượm đã! Dương Khai kéo Lãnh Sam lại.

- Dừng lại! Thầm Dịch nhận ra động tĩnh phía sau, vội vàng giơ tay lên. cả đám đệ tử Quỹ

Vương Côc lập tức dừng bức, vẻ mặt cảnh giác. - Sao vậy?

Lãnh Sam hoãng hôt hôi.

Dương Khai không trả lời, dụng tâm chú mục về hướng đó, lát sau, vẻ mặt chợt toát ra vẻ lạnh băng, hắn phi người ra như chớp giật, vung tay đánh về phía trước.

Giữa hư không, dường như có sóng gợn lăn tăn dập dềnh, theo sau từng con sóng trào đến, một bóng người hốt nhiên bước vào trong tầm nhìn của chúng nhân.

Gương mặt người nầy lộ rõ về nghi ngờ và hoãng sợ, y nhìm Dương Khai một cách kinh ngạc, vội vã lùi về sau, giơ hai tay lên luống cuống hô hoán:

- Này này này!

Dương Khai chợt sững sờ, ánh mắt rơi xuống đôi tay trắng hếu vô sắc của y.

Phàm là đệ tử Quỷ Vương Cốc, thì ai cũng có đôi tay mâu này, cứ như không có máu

chảy qua, trông kinh hãi vô cùng.

- A. Dương huynh dừng tay! Thẩm Dịch cũng cuống quýt kêu lên.

Nghe thấy thế, Dương Khai bèn lập tức dừng lại.

- Người một nhã, người một nhã thôi. Thẩm Dịch và Lãnh San hối hả chạy đến.

- Thấy rồi.

Dương Khai cười ngại ngùng, bốn cứ tưởng có kẻ mai phục chờ thời cơ hành động, không ngờ y cũng là đệ tử Quỷ Vương Cốc, nói vậy tức là âm thanh vừa rồi chính là ám hiệu do người mày phát ra.

Người nọ sau khi bị ép lộ diện, vẫn giương ánh mắt kinh động vạn phần nhìn Dương Khai, đợi đến khi Thẩm Dịch bước đến thì mới la lên: - Khốn nạn, tên này là ai đây?

- n nhân cứu mạng của Lãnh sư muội. Thẩm Dịch giới thiệu sơ qua một hồi.

Lúc này Dương Khai mới biết hóa ra vị đệ tử Quỷ Vương Cốc tên Trình Anh này đi trước để dò đường.

- Xin thứ lỗi, là hiều lầm thôi! Dương Khai chắp tay

- Cha chả, ngươi lợi hại ghê!

Trình Anh kêu lên - Ta đã mang theo bí bảo ẩn thân, còn thi triển võ kỹ quỷ ẩn, phía Thẩm sư huynh chẳng ai nhìn ra chỗ ẩn náu của ta, vậy mà sao ngươi vừa nhìn đã tìm ra rồi?

Vừa nghe y nói thế, tất cả đều chợt nhận ra có điều gì đó khác thường. Nếu không phải Trình Anh có khả năng ẩn thân hoàn hảo thì bọn họ cũng sẽ không để y đơn thương độc mã đi trước dò đường. Thuật ẩn náu của thứ bí bảo và võ kỹ này kể cả có là cao thũ Thần Du Cảnh cũng không thể nhìn ra bất cứ đầu mối nào. Cũng chính nhờ những thứ này mà Trình Anh mà mới có thể thuận lợi dò xét mọi tình hình.

Nào nhờ, một võ giả chưa đạt đến Thần Du Cảnh như Dương Khai lại có thể nhìn thấu suốt!

Như vậy sao không khiến bọn họ kinh ngạc cho được?

- Phải rồi, Dương huynh làm cách nào vậy? Thẩm Dịch cũng hiếu kỳ ra mặt.

Dương Khai nhíu mày, nói lấp lững - Chắc là cảm giác của ta nhạy bén hơn người thường chăng.

- Thế mà cũng được sao?

Trình Anh không tin cho lắm, nhưng Dương Khai đã nói vậy thì y cũng không tiện hỏi thêm. Còn Lãnh San thì nhìn Dương Khai đầy hồ nghi, ánh mắt trầm tư, nhưng cũng chẳng truy vấn đến cùng, chỉ chuyển qua chủ đề khác:



- Trình Anh, huynh truyền tin gọi mọi người đến đây, có phải phát hiện được gì không?

Lúc này Trình Anh mới chợt nhớ ra, y quệt miệng một phát, vẻ mặt phấn chấn: - Có! Hai cô em kia.

-Hä? Sắc mặt Lãnh San chợt sầm xuống, thân là nữ nhi, chữ cô em này nghe không hề lọt tai chút mào.

- Khụ khụ. Hai cô nương đó để lộ hành tung rồi.

Trình Anh cười ha hả, khua chân múa tay

- Có điều bọn họ lợi hại đến quái đản, cảnh giới của cả hai rõ ràng không cao lắm, nhưng hễ liên thủ là công lực tăng vọt, hẳn là đã tu luyện công pháp đặc đần độn Tiêu Dao Tông không biết lượng sức, để tiêu vong đến mấy người. Tên khờ Dư Khánh còn suýt nữa bị một trong hai cô nương đó hoạn luôn. Chậc chậc, thê thảm vô cùng!

nào đó. Bọn

Gã Trình Anh này trông cũng có vẻ là một người hoạt bát, y vừa kể, vừa múa một nhát đao một cách rất là hình tượng ngay dưới hông - - Nhìn mà mấy trang nam tử đều ướt sũng cả quần, nghĩ đến mà sợ!

- E hèm. Trình Anh sư đệ, chớ có nói lung tung! Thẩm Dịch thấy vẻ mặt Lãnh San có vẻ khó coi, bèn cắt ngang mấy lời xâm ngôn của y.

- Hề Trình Anh gãi đầu lúng túng, giả vờ vả vào miệng - Phải phải, cái mồm hèn hạ này đáng đánh, sư muội đừng giận!

Lãnh San hừ một tiếng, biết rõ tính y là vậy, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

Thẩm Dịch chợt hớn hỡ ra mặt: - Vậy Dư Khánh rốt cuộc có bị... bị thiến không?

- Không, tiếc quá, có điềuy chịu phải một đòn đó, chắc tầm nữa tháng không đứng dậy nổi đầu, hê hê, đáng đánh, đáng đánh!

Nữa câu sau lại cố tình nói với Lãnh San. - y, tiếc thật! Thẩm Dịch cũng thở dài than ngắn

- Sau đó thì sao? Hai người đó thế nào rồi?

- Chạy vào bên trong rồi. Vẻ mặt Trình Anh chợt trở nên nghiêm túc:

- Bên trong có Tử Tà Linh đang hoạt động, hơn nữa... lại rất đông, đệ đoán họ cũng sắp đến cực hạn rồi.

- Vậy à. Thẩm Dịch nhíu mày - Ý của Dư Khánh thì thế nào?

- Y dĩ nhiên muốn bắt sống rồi. Vậy nên y muốn chúng ta phối hợp, tiêu diệt bọn Tử Tà Linh trước, sau đó bắt hai cô nương đó lại.

- Khổn kiếp! Thẩm Dịch căm phẫn.

Nhiều năm qua, Quỷ Vương Cốc luôn phải chịu thiệt thòi trước mặt Tiêu Dao Tông, nhưng vì Tiêu Dao Tông chiếm giữ Hoàng Tuyền Trì, một nơi tu luyện rất có ích cho các

đệ tử Quỷ Vương Cốc, nên Quỷ Vương Cốc dù rất bất mãn, nhưng cũng phải nhún nhường.

Cũng vì Hoàng Tuyền Trì đó, mà mấy năm qua, Quỷ Vương Cốc đã phải gả đi không biết bao nhiêu nữ đệ tử cho Tiêu Dao Tông, để bọn nam nhân Tiêu Dao Tông trút hết dục vọng.

Hai tông phái Sớm đã như nước với lữa, nhưng không thể trực tiếp khai chiến, nên đành miễn cưỡng duy trì thế cân bằng yếu ớt

Do đó, nhóm Lãnh San dù không muốn can dự vào việc lần này, nhưng cũng bất đắc dĩ tuân lệnh sư phụ đi phò trợ Tiêu Dao Tông, vì Dư Khánh đã hứa, nếu có thể bắt sống hai cô nương nọ, thì y sẽ mỡ Hoàng Tuyền Trì trong một tháng.

Một tháng, đủ để giúp hơn trăm đệ tử Quỷ Vương Cốc đẩy mạnh công lực! Bọn Lãnh San không cự tuyệt nổi sức cám dỗ này.

Bây giờ Dư Khánh đòi người của Quỷ Vương Cốc đến giúp, rõ ràng là muốn lợi dụng họ thanh tẩy Từ Tà Linh, giảm thiểu tối đa tổn thất bên lực lượng của y.

Đệ tử hai phái thường xuyên tiếp xúc nhau, nên khá quen thuộc với thủ đoạn của đối phương, không lý nào Thẩm Dịch và Lãnh San lại không đoán ra ý đồ của y.

- Chúng ta có đi không? Trình Anh hôi Thẩm Dịch và Lãnh San.

Thẩm Dịch nghiến răng, không lên tiếng, mà chi nhìn qua Lãnh San.



Lãnh Sam cười nhạt: - Đi, dĩ nhiên là phải đi! Cho dù là để chứng kiến bộ dạng thê thảm của chúng thì cũng nên đi!

Thẩm Dịch lập tức phấn chấn, gật gù: - Không Sai, Sư muội nói rất có lý.

Bàn bạc xong, họ lập tức tiến về trước theo chi dẫn của Trình Anh.

Dọc đường đi rất yên tĩnh, không hề có tà linh xuất hiện, có lẽ chúng đã sớm bị diệt sạch trước rồi.

Đi được hồi lâu, chợt phía trước xuất hiện một toán người, nhân số không hề ít hơn nhóm Quỷ Vương Cốc.

Hơn nữa, dựa vào những dấu vết quanh đó thì có thể thấy vừa xây ra một trận đại chiến, mặt

t lờ mờ vết máu, và còn có vài thi thể nằm vương vất.

Một gã có tướng mạo tà độc, sắc diện trắng hếu, giữa hai chân y là một mảng máu đô loang lỗ, mồ hôi trên trán đổ ào ào, gương mặt gian tà hằn lên vẻ thù hằn, hai con ngươi nham hiểm cắn chặt vào vùng sâu của Hung Sát Tà Động, miệng lầm bầm thành tiếng:

- Hai con tiện nhân, sớm muộn gì ta cũng tóm được và cho các ngươi biết tay, dám đã thương ta, dám đã thương chỗ này của ta!

Dưới ánh sáng mờ mịt, có thể thấy rõ một vết thương dài nữa thước đang ri máu.

, ở vị trí trung gian giữa hai bắp chân y, có

Trước mặt gã này, là một cô gái dung mạo diễm lệ đang ngồi cắm cúi đắp thuốc trị thurong cho y.

Dù đã ở trong tình cảnh này, mà của quý của gã này vẫn ở trong trạng thái nhất trụ kình thiên cho đươc.

Đám đệ tử Quỷ Vương Cốc chạy đến nơi, Lãnh San ném một cái nhìn căm ghét về phía y, còn Thẩm Dịch thì lại hào hứng nhìn qua nhìn lại, sẵng giọng:

- Vết thương không nặng lắm, chi bị ngoài da thôi, việc gì Dư Khánh ngươi phải làm ầm lên chứ.

Dư Khánh lập tức phát cáu:

- Mẹ kiếp, nếu không phải lão tử may mắn thì đã không chỉ là vết thương ngoài da đâu, hai con tiện nhân đó nhất định phải trả giá, ta phải khiến chúng muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong!

Dư Khánh gầm gừ, xem ra đã phẫn nộ đến cùng cực rồi.

Dương Khai đưa mắt nhìn qua đám người Tiêu Dao Tông, phát hiện ra lũ nam từ của tông phái này mặt tên nào tên nấy cũng trắng hếu, tựa như khí huyết phâng phất trôi nồi, hơn nữa bọn chúng đều anh tuấn đến lạ thường, chỉ có điều gương mặt trắng đó đã phát hủy hoàn toàn mỹ quan tuấn kiệt.

Mỗi một nam đệ tử Tiêu Dao Tông đều có một nữ quyến dung mạo như hoa tùy tùng. Khác hẳn sắc diện trắng bệch, khí huyết mờ ảo của bọn nam từ, những cô nương này ai nấy sắc mặt cũng đều hồng hào, nụ cười kiểu diễm, như được bồi bổ rất kỹ lưỡng. Lúc bọn họ nhìn về phía đám đệ tử Quỷ Vương Cốc, không hề che giấu nét xuân tình đưa đẩy trong ánh mắt mình, thậm chí có một ả còn bạo gan phô diễn tư thế khêu gợi, đung đẩy lưỡi hết ra rồi vào, điệu bộ phóng đãng cùng cực.

Gã nam đệ tử Tiêu Dao Tông bên cạnh ả chẳng những không ghen, lại còn khoái chí bóp vào mông ả, khiến ả thở gấp liên hồi.

Dương Khai sầm sắc mặt xuống, hắn phát hiện những kẻ mình đụng độ trong thời gian qua toàn là phường tinh thông nam nữ chi đạo. Phiến Khinh La và Bích Lạc thì không cần nói nữa, vì cả hai tu luyện mị công, tuy thân là vẫn còn là trinh nữ, nhưng lại hiểu rất rõ chuyện phòng the.

Xem ra bọn đệ tử Tiêu Dao Tông này cũng chơi trò lấy âm bổ dương, chỉ có điều không rõ tại sao chúng lại khiến mình hóa ra bộ dạng này, chắc là có bí ẩn được ẩn giấu trong đó.

- Tuy người của Quỷ Vương Cốc các ngươi trông rất xấu, nhưng bọn Tiêu Dao Tông này nhìn còn kinh tởm hơn. Dương Khai thủ thi vào tai Lãnh San.

- Ai xấu

Lãnh San tức tối.

- Ả, ý ta là tay của các ngươi ấy, trắng bệch trông chẳng khác gì người chết.

- Ngươi thì biế , đợi qua vài năm nữa, tu luyện hữu thành, màu da sẽ trở lại như cũ thôi, đừng có đánh đồng Quỷ Vương Cốc bọn ta với lũ rác rưỡi Tiêu Dao Tông, hừ!

Dương Khai nhún vai, không nhiều lời làm gì nữa. - Đừng có phí lời nữa, các ngươi đã đến rồi thì bắt đầu thôi. Tử Tà Linh phía trước hơi đông, chi dựa vào phe bọn ta thôi thì e là không qua nổi, thế nên cần mọi người toàn

tâm chân thành hợp tác mới được. Dư Khánh mặc quần vào, đứng dậy nói với Thẩm Dịch.

- Hy vọng Tiêu Dao Tông các ngươi có thể làm được cái gọi là toàn tâm chân thành đó! Thẩm Dịch hừ một cái lạnh tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook