Chương 319: Lai Lịch Bất Phàm
Mạc Mặc
10/03/2018
Đan dược Huyền Cấp mà ngươi cũng không vừa mắt? Nhạc Dục sững sờ, đó không phải là đan dược bình thường, mà là đan dược dùng đề tu bổ sức
mạnh thần thức, một viên đan này còn có giá trị hơn cả một lọ đan Huyền
Cấp khác, chí ít cũng phải mấy mươi vạn lạng bạc.
Không phải cứ tùy tiện là có thể luyện chế được đan dược Huyền Cấp, cả Đại Hán này, số luyện đan sư có thể luyện chế được đan dược Huyền Cấp còn chưa quá ba mươi người, vậy mà hắn lại không vừa lòng, tên tiểu tử này yêu cầu cao đến vậy ư?
- Ta không có hứng thú!
Dương Khai trầm giọng đáp. Ánh mắt Nhạc Dục đột nhiên lạnh băng, chân nguyên toàn thân hung hãn phát tán: - Lão tử mặc ngươi có hứng hay không, được lão tử để mắt đến thì ngươi không muốn đánh cũng phải đánh!
Vừa nói, mặt đất dưới chân y chợt nứt ra, đất đá bay tứ tung.
Từng ánh tà quang màu tím sẫm hiện ra từ nội thể Nhạc Dục, hóa thành những luồng năng lượng vô hình ập về phía Dương Khai.
- Nhạc Dục, ngươi mà dám đã thương hắn là ngươi chết chắc đấy! Bích Lạc biến sắc, la lên thất thanh.
Dù vừa rồi Dương Khai đã đánh bại mấy võ giả Chân Nguyên Cẩnh chi trong nhấy mắt, thể hiện một sức mạnh dũng mãnh, nhưng Nhạc Dục thì khác, ở cả Thương Vân Thánh Địa này, y tiếng tăm lừng lầy, tuy diện mạo quái lạ, nhưng chiến lực lại rất mạnh, hiếm có ai trong số các võ giả trẻ tuổi có thể địch lại y. Hơn nữa, tên Nhạc Dục này giết người không gớm tay, nhưng phàm là người giao thủ với y thì đều chết hết sạch, không còn một ai sống sót.
Bích Lạc không biết liệu Dương Khai có thể địch lại y hay không, đầu thể không lo lắng được? Nếu Dương Khai mà xảy ra chuyện, thì nàng biết ăn nói với Phiến Khinh La như thế nào đây?
Trong nỗi kinh hãi của nàng, chân nguyên toàn thân Dương Khai cũng sôi sục vô biên.
Phù phù phù.
Do thực chất ngưng tụ từ chân nguyên của hai bên va chạm vào nhau, thế trận cân bằng, đòn công kích vô hình của Nhạc Dục bị hóa giải gọn ghẽ.
Còn chưa kịp thờ gấp lấy hơi, Dương Khai bỗng thấy Nhạc Dục nhếch miệng cười, một nụ cười mỉm đắc ý.
Biến sắc, hắn cuộn người nhảy lên. Xoęt.
Một luồng tà quang chợt xông lên khôi mặt đất, suýt nữa thì đâm xuyên qua lòng bần chân Dương Khai.
- 0
Trong mắt Nhạc Dục chợt lóe lên tia nhìn sắc lạnh, y không ngờ Dương Khai lại cảnh giác đến mức có thể tránh được đòn đánh bất ngờ này.
Từng cụm lữa bùng chãy, ở trên cao, cãi người Dương Khai trông như quả cầu lửa cháy hừng hực. Chân Dương nguyên khí được huy động đến cực hạn, đổào xuống như chim ưng bắt mồi, kèm theo đó là sức mạnh đầy sức hủy
Phát giác ra sức nóng và áp lực truyền đến từ trên đỉnh đầu, Nhạc Dục không dám sơ suất. Y giơ hai nắm tay lên, nghênh đòn bằng thể cử đinh.
Àm ầm ầm...
Chân nguyên hung hãn xung đột như sóng biển, mỗi lần và chạm là mỗi lần tạo ra một quầng sáng, khuếch tán ra ngoài như cơn sóng gợn. Giữa màn xung đột đó, thân mình như tháp sắt của Nhạc Dục dần dần chìm xuống dưới.
Chẳng phải công lực của y không bằng Dương Khai, mà là mặt đất hoàn toàn không
thể chịu đựng nồi trận đánh như vậy. Lấy vị trí Nhạc Dục đứng làm trung tâm, mặt đất xung quanh đã nứt ra những đường ngang dọc như mai rùa.
Tia sắc bén trong mắt Dương Khai càng thêm rõ rệt, hắn vung vẫy chân nguyên không chút kiêng dè, nhằm đè Nhạc Dục gục xuống đất.
Phát giác ra chân nguyên của hắn, Nhạc Dục gầm lên một tiếng. Hệt như con mãnh thú hóa rồ, cơ bắp toàn thân nỗi cuồn cuộn, y dùng toàn lực tung ra một cú đánh dữ dội.
Một nửa Phiêu Hương Thành đang rúng động, các cửa hiệu xung quanh bị đòn đánh này phá tan tành. Lũ tiểu nhị trong tiệm đều la lên thất thanh, vội vã tránh ra thật xa.
Đến cả Nhạc Thiên Dược Phường cũng không ngoại lệ.
Dương Khai nghiêm nghị nét mặt, hoàn toàn không có ý tránh né. Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Trong nháy mắt, có ba luồng năng lượng mang tính bộc phát xếp chồng lên nhau theo sự điều khiển của Dương Khai.
Nhạc Dục chùng người xuống, hơn nữa thân mình y đã lún xuống lòng đất. Dương Khai dựa vào lực đàn hồi, lướt qua một bên, khi đã đứng vững bước chân thì sắc mặt hắn chợt tái nhợt
Lần này, người chịu thiệt không phải là Nhạc Dục, mà là Dương Khai.
Nhưng bị kẻ khác đánh trũng xuống đất, khiến Nhạc Dục mất hết cả sĩ diện!
Lặng ngắt như tờ, những người xung quanh nhìn sang Dương Khai, trong ánh mắt tràn ngập nét hãi hùng và kinh ngạc, cứ như không ngờ được hắn lại có thể đánh Nhạc Dục đến mức này.
- Tình hình thế nào rồi?
Có đến mấy bóng người từ bốn phương tám hướng bay đến, tất cả đều là các cao thũ
Thần Du Cảnh trong thành.
Dưới bàn tay chấp chưỡng cũa Phiến Khinh La, Phiêu Hương Thành rất hiếm khi xuất hiện ẩu đả trên đường phố, thế nhưng trận chiến ngày hôm nay gây nên động tĩnh quá lớn, mấy cao thủ Thần Du Cảnh nọ cũng không thể không chạy đến để quan sát tình hình.
Đến khi phát hiện đổi thũ của Dương Khai là Nhạc Dục, bọn họ không khôi kinh Îlg3C.
Điều chính yếu là có vẻ như Nhạc Dục vẫn bị thua thi lớp đất, còn kẻ đối chiến với y... lại chỉ là một tên thiếu niên!
, người y gần như bị vùi dưới
- Rốt cuộc là thế nào vậy? Nhạc Dục đang đánh với ai thế? Đám người đó bay đến bên cạnh, tóm lấy mấy tên Thần Du Cảnh trong Nhạc Thiên Dược Phường mà vặn hôi
- Hắn là ai mà có thể giao phong chính diện với Nhạc Dục?
Một vị cao thủ Nhạc gia trong số đó cười khổ sở: - Bọn ta cũng không biết tên tiều tữ này từ đâu nhãy ra, theo như Bích Lạc cô nương
nói thì hẳn là khách quý của Nữ Vương đại nhân! - Khách quý của Nữ Vương đại nhân? Sao bọn ta chưa nghe nói gì cả? - Khoan đừng để ý điều này, bây giờ nên làm gì cho phải đây?
- Gay rồi gay rồi, xưa nay thiếu gia chưa bao giờ phải nếm mùi thua thiệt như thế này, e là không thể bỏ qua được rồi.
- Hê hê... Giữa đám đông, Nhạc Dục chợt bật cười vài tiếng, y ngẩng đầu lên, nhìn Dương Khai đầy u ám, ánh băng lạnh trong mắt cơ hồ đã ngưng tụ thành thực thể, y gằn giọng: - Từ trước đến nay chưa có ai dám làm vậy với ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!
Vừa nói, cơ thể y lại tản ra thứ tà khí màu tím, nhưng lần này, những tà khí này lại cố định trên người Nhạc Dục như hình xăm.
- Tử Khí Tà Thần!
Trong số Thần Du Cảnh vây quanh có người kêu lên:
- Nhạc Dục muốn sử dụng chiêu thức này ư?
- Thiếu gia vẫn chưa thể áp chế tà khí đó, mau ngăn thiếu gia lại!
đến mức phải dùng đến chiêu này?
Cả bọn sốt ruột đến độ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại đành bó tay, chi biết đứng chờ Nhạc Dục giải quyết Dương Khai nhanh hết mức có thể, sau đó gạt bô Tử Khí Tà Thân.
Tử Khí Tà Thân là thứ võ kỹ sinh ra từ trong Hung Sát Tà Động.
Võ giả bước vào trong đó, tiếp nhận những tà khí đã chôn vùi bao nhiêu năm và luyện hóa, hấp thụ, nếu đũ may mắn và tư chất đũ cao, thì có thể lĩnh ngộ được võ kỹ này từ trong đó.
Mỗi một năm, đều có rất nhiều võ giã vào trong Hung Sát Tà Động vì muốn lĩnh ngộ điều huyền bí, nhưng người vào trong đó không ít và người chết cũng rất nhiều.
Thi thoảng có một số người may mắn sống sót trở ra, nhưng cũng chưa hẳn là đã lĩnh ngộ được.
Nhạc Dục chính là một trong số những người đã lĩnh ngộ thành công! Mỗi một năm, y đều đến Hung Sát Tà Động hấp thụ tà khí, nhằm để tăng cường uy lực của võ kỹ này.
Cứ thế trong nhiều năm, võ kỳ này đã có thể phát huy được công hiệu không hề nhô. Vừa khởi động Tử Khí Tà Thân, sức mạnh của Nhạc Dục liền tăng vọt. Hai mắt toát lên vẽ dữ tợn và điên cuồng, y nhảy vọt lên khôi mặt đất, giương nụ cười gian manh tiến đến gần Dương Khai. Trong khi di chuyển, trên tay y chợt xuất hiện một cây lang nha bỗng, từng sợi gai sắc nhọn vô cùng, trên đó còn nhấp nháy ánh sáng đỏ tươi tựa như máu đào chi chít. Cây lang nha bổng này rõ ràng đã từng đánh chết không ít người.
Nhạc Dục sắp xuất toàn lực rồi!
Tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng này đều hiểu rõ, chắc chắn y vì hổ thẹn quá đến hóa giận mới sử dụng hết Tử Khí Tà Thân đến bí bảo, hoàn toàn không có ý định
- Dương Khai ngươi cần thận! Bây giờ y mất hết lý trí rồi Bích Lạc mặt trắng bệch, la hét không ngừng.
Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn nâng, khẽ hừ một tiếng.
Phát giác ra khí tức tà ác đang ập đến, Dương Khai từ tốn dồn Chân Dương nguyên khí về trong đan đi
Năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân ầm ầm bùng nổ.
Soạt.
Dường như có mây đen che phủ bầu trời, bóng tối dao động, nuốt chửng tất cả mọi ánh sáng trong nháy mắt. Chúng nhân chỉ thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lai, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Thình lình, trong bóng tối có ai con mắt đô ngầu sáng lóa, giống hệt như Nhạc Dục, điên cuồng và dữ tợn, khát máu và độc địa.
- Sát khí dày đặc quá! Mọi người thất sắc, kinh hãi nhìn vào sự chuyển biến ở Dương Khai, nhất thời ngẩn người ra.
Đám Thần Du Cảnh nọ người nào người nấy thần thức cũng nhạy bén, nhãn lực cao siêu, làm gì có chuyệm không phát hiệm ra sát khí ỡ Dương Khai đường như còn vượt qua cả một phạm trù so với Nhạc Dục.
- Lẽ nào cũng là võ kỹ lĩnh ngộ được trong Hung Sát Tà Động? Sao trông giống Nhạc Dục đến thế?
Ngoại trừ màu sắc bao bọc bên ngoài thân thể hai người là khác nhau, thì những thứ khác đều không khác biệt cho lắm.
- Không, không giống nhau!
Một tên Thần Du Cảnh công lực khá cao sửng sốt ra mặt:
- Các ngươi xem, ánh mắt của họ tuy tương tự nhau, nhưng Nhạc Dục rõ ràng không còn bao nhiêu thần trí nữa, lúc này y hầu như đã bị sự tà ác trong nội thể thôn tính tâm trí, chi hành động dựa vào bản năng. Còn tên thiếu niên này... ánh mắt hắn rất bình tĩnh.
- Chẳng lẽ hắn có thể áp chế sự tà ác trong nội thể?
Cả bọn lập tức nhốn nháo cả lên, duy chỉ có mấy tên Thần Du Cảnh của Nhạc Thiên Dược Phường thì vẫn mặt ũ mày chau.
- Ngươi chết chắc rồi, hề hê!
Nhạc Dục không ngừng thì thầm trong miệng, hai con ngươi tối tăm mà điên loạn cắn chặt trên người Dương Khai, y cầm cây lang nha bổng chậm rãi bước tới, theo từng bước đi, áp lực cuồng bạo ép dần về phía Dương Khai.
Dương Khai khẽ huơ tay, Tu La Kiếm đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay hắn. Trường kiếm khẽ rung, quanh hắn liền phủ đầy kiếm khí ngút trời.
- Bí bảo Thiên Cấp! Đám Thần Du Cảnh nọ lại kêu lên thất thanh.
Bí bảo Thiên Cấp không hề phổ sở hữu bí bảo cấp bậc Thiên Cấp.
kể cả bọn họ cũng không có mấy người được Hơn nữa, đây còn là một thanh trường kiếm bí bảo Thiên Cấp, giá trị cao hơn hẳn bí bảo thông thường.
Trường kiếm vừa xuất hiện, sát khí trên người gã thiếu niên nọ dường như lại dày đặc thêm một phần, ngang tàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Tuổi còn trẻ mà công lực đã mạnh đến thế, lại có bí bảo Thiên Cấp phòng thân, và còn là khách quý của Nữ Vương.
. Tên tiểu từ này lai lịch không vừa đâu. Nhận ra điều này, mấy tên Thần Du Cảnh Nhạc gia liền toát hết mồ hôi lạnh.
Đừng nói hắn là hậu duệ của vị Tà Vương nào đó chứ? Nếu đúng như vậy, Nhạc Dục gây với hắn như vậy thì Nhạc gia gặp rắc rối lớn rỏi.
- Bích Lạc cô nương, Bích Lạc cô nương! Một cao thũ Nhạc gia lẳng lặng bước đêm bên cạnh Bích Lạc, dè dặt hôi khẽ:
- Vị công từ này rốt cuộc có thân phận gì vậy?
Bích Lạc tái mét cả mặt nhìn Dương Khai, gương mặt yêu mị như bị cắt không còn giọt máu, cười gượng gạo một tiếng: – Ta không biết, do đại nhân đưa về đó, ta đã nói hắn là khách quý của đại nhân rồi mà
- Không biết một chút gì sao? Vị cao thủ này vẫn không nản lòng, tiếp tục truy vấn.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu. Trong lúc hai người nói chuyện thì Nhạc Dục và Dương Khai đã giao thủ. Nhạc Dục, Từ Khí Tà Thân tay nắm cây lang nha bồng khổng ỗi một nhát đánh như đều ẩn chứa
sức mạnh vạn quân, tung hoành tách nhập, từng luồng kiếm khí đen kịt của Dương Khai bị nó đánh vỡ tan tành.
Không phải cứ tùy tiện là có thể luyện chế được đan dược Huyền Cấp, cả Đại Hán này, số luyện đan sư có thể luyện chế được đan dược Huyền Cấp còn chưa quá ba mươi người, vậy mà hắn lại không vừa lòng, tên tiểu tử này yêu cầu cao đến vậy ư?
- Ta không có hứng thú!
Dương Khai trầm giọng đáp. Ánh mắt Nhạc Dục đột nhiên lạnh băng, chân nguyên toàn thân hung hãn phát tán: - Lão tử mặc ngươi có hứng hay không, được lão tử để mắt đến thì ngươi không muốn đánh cũng phải đánh!
Vừa nói, mặt đất dưới chân y chợt nứt ra, đất đá bay tứ tung.
Từng ánh tà quang màu tím sẫm hiện ra từ nội thể Nhạc Dục, hóa thành những luồng năng lượng vô hình ập về phía Dương Khai.
- Nhạc Dục, ngươi mà dám đã thương hắn là ngươi chết chắc đấy! Bích Lạc biến sắc, la lên thất thanh.
Dù vừa rồi Dương Khai đã đánh bại mấy võ giả Chân Nguyên Cẩnh chi trong nhấy mắt, thể hiện một sức mạnh dũng mãnh, nhưng Nhạc Dục thì khác, ở cả Thương Vân Thánh Địa này, y tiếng tăm lừng lầy, tuy diện mạo quái lạ, nhưng chiến lực lại rất mạnh, hiếm có ai trong số các võ giả trẻ tuổi có thể địch lại y. Hơn nữa, tên Nhạc Dục này giết người không gớm tay, nhưng phàm là người giao thủ với y thì đều chết hết sạch, không còn một ai sống sót.
Bích Lạc không biết liệu Dương Khai có thể địch lại y hay không, đầu thể không lo lắng được? Nếu Dương Khai mà xảy ra chuyện, thì nàng biết ăn nói với Phiến Khinh La như thế nào đây?
Trong nỗi kinh hãi của nàng, chân nguyên toàn thân Dương Khai cũng sôi sục vô biên.
Phù phù phù.
Do thực chất ngưng tụ từ chân nguyên của hai bên va chạm vào nhau, thế trận cân bằng, đòn công kích vô hình của Nhạc Dục bị hóa giải gọn ghẽ.
Còn chưa kịp thờ gấp lấy hơi, Dương Khai bỗng thấy Nhạc Dục nhếch miệng cười, một nụ cười mỉm đắc ý.
Biến sắc, hắn cuộn người nhảy lên. Xoęt.
Một luồng tà quang chợt xông lên khôi mặt đất, suýt nữa thì đâm xuyên qua lòng bần chân Dương Khai.
- 0
Trong mắt Nhạc Dục chợt lóe lên tia nhìn sắc lạnh, y không ngờ Dương Khai lại cảnh giác đến mức có thể tránh được đòn đánh bất ngờ này.
Từng cụm lữa bùng chãy, ở trên cao, cãi người Dương Khai trông như quả cầu lửa cháy hừng hực. Chân Dương nguyên khí được huy động đến cực hạn, đổào xuống như chim ưng bắt mồi, kèm theo đó là sức mạnh đầy sức hủy
Phát giác ra sức nóng và áp lực truyền đến từ trên đỉnh đầu, Nhạc Dục không dám sơ suất. Y giơ hai nắm tay lên, nghênh đòn bằng thể cử đinh.
Àm ầm ầm...
Chân nguyên hung hãn xung đột như sóng biển, mỗi lần và chạm là mỗi lần tạo ra một quầng sáng, khuếch tán ra ngoài như cơn sóng gợn. Giữa màn xung đột đó, thân mình như tháp sắt của Nhạc Dục dần dần chìm xuống dưới.
Chẳng phải công lực của y không bằng Dương Khai, mà là mặt đất hoàn toàn không
thể chịu đựng nồi trận đánh như vậy. Lấy vị trí Nhạc Dục đứng làm trung tâm, mặt đất xung quanh đã nứt ra những đường ngang dọc như mai rùa.
Tia sắc bén trong mắt Dương Khai càng thêm rõ rệt, hắn vung vẫy chân nguyên không chút kiêng dè, nhằm đè Nhạc Dục gục xuống đất.
Phát giác ra chân nguyên của hắn, Nhạc Dục gầm lên một tiếng. Hệt như con mãnh thú hóa rồ, cơ bắp toàn thân nỗi cuồn cuộn, y dùng toàn lực tung ra một cú đánh dữ dội.
Một nửa Phiêu Hương Thành đang rúng động, các cửa hiệu xung quanh bị đòn đánh này phá tan tành. Lũ tiểu nhị trong tiệm đều la lên thất thanh, vội vã tránh ra thật xa.
Đến cả Nhạc Thiên Dược Phường cũng không ngoại lệ.
Dương Khai nghiêm nghị nét mặt, hoàn toàn không có ý tránh né. Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Trong nháy mắt, có ba luồng năng lượng mang tính bộc phát xếp chồng lên nhau theo sự điều khiển của Dương Khai.
Nhạc Dục chùng người xuống, hơn nữa thân mình y đã lún xuống lòng đất. Dương Khai dựa vào lực đàn hồi, lướt qua một bên, khi đã đứng vững bước chân thì sắc mặt hắn chợt tái nhợt
Lần này, người chịu thiệt không phải là Nhạc Dục, mà là Dương Khai.
Nhưng bị kẻ khác đánh trũng xuống đất, khiến Nhạc Dục mất hết cả sĩ diện!
Lặng ngắt như tờ, những người xung quanh nhìn sang Dương Khai, trong ánh mắt tràn ngập nét hãi hùng và kinh ngạc, cứ như không ngờ được hắn lại có thể đánh Nhạc Dục đến mức này.
- Tình hình thế nào rồi?
Có đến mấy bóng người từ bốn phương tám hướng bay đến, tất cả đều là các cao thũ
Thần Du Cảnh trong thành.
Dưới bàn tay chấp chưỡng cũa Phiến Khinh La, Phiêu Hương Thành rất hiếm khi xuất hiện ẩu đả trên đường phố, thế nhưng trận chiến ngày hôm nay gây nên động tĩnh quá lớn, mấy cao thủ Thần Du Cảnh nọ cũng không thể không chạy đến để quan sát tình hình.
Đến khi phát hiện đổi thũ của Dương Khai là Nhạc Dục, bọn họ không khôi kinh Îlg3C.
Điều chính yếu là có vẻ như Nhạc Dục vẫn bị thua thi lớp đất, còn kẻ đối chiến với y... lại chỉ là một tên thiếu niên!
, người y gần như bị vùi dưới
- Rốt cuộc là thế nào vậy? Nhạc Dục đang đánh với ai thế? Đám người đó bay đến bên cạnh, tóm lấy mấy tên Thần Du Cảnh trong Nhạc Thiên Dược Phường mà vặn hôi
- Hắn là ai mà có thể giao phong chính diện với Nhạc Dục?
Một vị cao thủ Nhạc gia trong số đó cười khổ sở: - Bọn ta cũng không biết tên tiều tữ này từ đâu nhãy ra, theo như Bích Lạc cô nương
nói thì hẳn là khách quý của Nữ Vương đại nhân! - Khách quý của Nữ Vương đại nhân? Sao bọn ta chưa nghe nói gì cả? - Khoan đừng để ý điều này, bây giờ nên làm gì cho phải đây?
- Gay rồi gay rồi, xưa nay thiếu gia chưa bao giờ phải nếm mùi thua thiệt như thế này, e là không thể bỏ qua được rồi.
- Hê hê... Giữa đám đông, Nhạc Dục chợt bật cười vài tiếng, y ngẩng đầu lên, nhìn Dương Khai đầy u ám, ánh băng lạnh trong mắt cơ hồ đã ngưng tụ thành thực thể, y gằn giọng: - Từ trước đến nay chưa có ai dám làm vậy với ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!
Vừa nói, cơ thể y lại tản ra thứ tà khí màu tím, nhưng lần này, những tà khí này lại cố định trên người Nhạc Dục như hình xăm.
- Tử Khí Tà Thần!
Trong số Thần Du Cảnh vây quanh có người kêu lên:
- Nhạc Dục muốn sử dụng chiêu thức này ư?
- Thiếu gia vẫn chưa thể áp chế tà khí đó, mau ngăn thiếu gia lại!
đến mức phải dùng đến chiêu này?
Cả bọn sốt ruột đến độ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại đành bó tay, chi biết đứng chờ Nhạc Dục giải quyết Dương Khai nhanh hết mức có thể, sau đó gạt bô Tử Khí Tà Thân.
Tử Khí Tà Thân là thứ võ kỹ sinh ra từ trong Hung Sát Tà Động.
Võ giả bước vào trong đó, tiếp nhận những tà khí đã chôn vùi bao nhiêu năm và luyện hóa, hấp thụ, nếu đũ may mắn và tư chất đũ cao, thì có thể lĩnh ngộ được võ kỹ này từ trong đó.
Mỗi một năm, đều có rất nhiều võ giã vào trong Hung Sát Tà Động vì muốn lĩnh ngộ điều huyền bí, nhưng người vào trong đó không ít và người chết cũng rất nhiều.
Thi thoảng có một số người may mắn sống sót trở ra, nhưng cũng chưa hẳn là đã lĩnh ngộ được.
Nhạc Dục chính là một trong số những người đã lĩnh ngộ thành công! Mỗi một năm, y đều đến Hung Sát Tà Động hấp thụ tà khí, nhằm để tăng cường uy lực của võ kỹ này.
Cứ thế trong nhiều năm, võ kỳ này đã có thể phát huy được công hiệu không hề nhô. Vừa khởi động Tử Khí Tà Thân, sức mạnh của Nhạc Dục liền tăng vọt. Hai mắt toát lên vẽ dữ tợn và điên cuồng, y nhảy vọt lên khôi mặt đất, giương nụ cười gian manh tiến đến gần Dương Khai. Trong khi di chuyển, trên tay y chợt xuất hiện một cây lang nha bỗng, từng sợi gai sắc nhọn vô cùng, trên đó còn nhấp nháy ánh sáng đỏ tươi tựa như máu đào chi chít. Cây lang nha bổng này rõ ràng đã từng đánh chết không ít người.
Nhạc Dục sắp xuất toàn lực rồi!
Tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng này đều hiểu rõ, chắc chắn y vì hổ thẹn quá đến hóa giận mới sử dụng hết Tử Khí Tà Thân đến bí bảo, hoàn toàn không có ý định
- Dương Khai ngươi cần thận! Bây giờ y mất hết lý trí rồi Bích Lạc mặt trắng bệch, la hét không ngừng.
Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn nâng, khẽ hừ một tiếng.
Phát giác ra khí tức tà ác đang ập đến, Dương Khai từ tốn dồn Chân Dương nguyên khí về trong đan đi
Năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân ầm ầm bùng nổ.
Soạt.
Dường như có mây đen che phủ bầu trời, bóng tối dao động, nuốt chửng tất cả mọi ánh sáng trong nháy mắt. Chúng nhân chỉ thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lai, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Thình lình, trong bóng tối có ai con mắt đô ngầu sáng lóa, giống hệt như Nhạc Dục, điên cuồng và dữ tợn, khát máu và độc địa.
- Sát khí dày đặc quá! Mọi người thất sắc, kinh hãi nhìn vào sự chuyển biến ở Dương Khai, nhất thời ngẩn người ra.
Đám Thần Du Cảnh nọ người nào người nấy thần thức cũng nhạy bén, nhãn lực cao siêu, làm gì có chuyệm không phát hiệm ra sát khí ỡ Dương Khai đường như còn vượt qua cả một phạm trù so với Nhạc Dục.
- Lẽ nào cũng là võ kỹ lĩnh ngộ được trong Hung Sát Tà Động? Sao trông giống Nhạc Dục đến thế?
Ngoại trừ màu sắc bao bọc bên ngoài thân thể hai người là khác nhau, thì những thứ khác đều không khác biệt cho lắm.
- Không, không giống nhau!
Một tên Thần Du Cảnh công lực khá cao sửng sốt ra mặt:
- Các ngươi xem, ánh mắt của họ tuy tương tự nhau, nhưng Nhạc Dục rõ ràng không còn bao nhiêu thần trí nữa, lúc này y hầu như đã bị sự tà ác trong nội thể thôn tính tâm trí, chi hành động dựa vào bản năng. Còn tên thiếu niên này... ánh mắt hắn rất bình tĩnh.
- Chẳng lẽ hắn có thể áp chế sự tà ác trong nội thể?
Cả bọn lập tức nhốn nháo cả lên, duy chỉ có mấy tên Thần Du Cảnh của Nhạc Thiên Dược Phường thì vẫn mặt ũ mày chau.
- Ngươi chết chắc rồi, hề hê!
Nhạc Dục không ngừng thì thầm trong miệng, hai con ngươi tối tăm mà điên loạn cắn chặt trên người Dương Khai, y cầm cây lang nha bổng chậm rãi bước tới, theo từng bước đi, áp lực cuồng bạo ép dần về phía Dương Khai.
Dương Khai khẽ huơ tay, Tu La Kiếm đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay hắn. Trường kiếm khẽ rung, quanh hắn liền phủ đầy kiếm khí ngút trời.
- Bí bảo Thiên Cấp! Đám Thần Du Cảnh nọ lại kêu lên thất thanh.
Bí bảo Thiên Cấp không hề phổ sở hữu bí bảo cấp bậc Thiên Cấp.
kể cả bọn họ cũng không có mấy người được Hơn nữa, đây còn là một thanh trường kiếm bí bảo Thiên Cấp, giá trị cao hơn hẳn bí bảo thông thường.
Trường kiếm vừa xuất hiện, sát khí trên người gã thiếu niên nọ dường như lại dày đặc thêm một phần, ngang tàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Tuổi còn trẻ mà công lực đã mạnh đến thế, lại có bí bảo Thiên Cấp phòng thân, và còn là khách quý của Nữ Vương.
. Tên tiểu từ này lai lịch không vừa đâu. Nhận ra điều này, mấy tên Thần Du Cảnh Nhạc gia liền toát hết mồ hôi lạnh.
Đừng nói hắn là hậu duệ của vị Tà Vương nào đó chứ? Nếu đúng như vậy, Nhạc Dục gây với hắn như vậy thì Nhạc gia gặp rắc rối lớn rỏi.
- Bích Lạc cô nương, Bích Lạc cô nương! Một cao thũ Nhạc gia lẳng lặng bước đêm bên cạnh Bích Lạc, dè dặt hôi khẽ:
- Vị công từ này rốt cuộc có thân phận gì vậy?
Bích Lạc tái mét cả mặt nhìn Dương Khai, gương mặt yêu mị như bị cắt không còn giọt máu, cười gượng gạo một tiếng: – Ta không biết, do đại nhân đưa về đó, ta đã nói hắn là khách quý của đại nhân rồi mà
- Không biết một chút gì sao? Vị cao thủ này vẫn không nản lòng, tiếp tục truy vấn.
Bích Lạc chậm rãi lắc đầu. Trong lúc hai người nói chuyện thì Nhạc Dục và Dương Khai đã giao thủ. Nhạc Dục, Từ Khí Tà Thân tay nắm cây lang nha bồng khổng ỗi một nhát đánh như đều ẩn chứa
sức mạnh vạn quân, tung hoành tách nhập, từng luồng kiếm khí đen kịt của Dương Khai bị nó đánh vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.