Vũ Luyện Điên Phong

Chương 318: Lào tử bực bội thì kẻ khác cũng dừng hòng thoải mái

Mạc Mặc

10/03/2018

Cho tới bây giờ thì Dương Khai cũng đã hiêu mọi chuyện. E là tên Nhạc Dục kia có ý với Bích Lạc, cho nên thấy mình đi với Bích Lạc thì trong lòng khó chịu. Còn Bích Lạc thì rõ ràng là có phiền phức trong đó nên mới dẫn mình tới đây, hi vọng Nhạc Dục giáo huấn mình một trận.

Nhưng không biết tại sao nàng lại hội hận. Nghĩ như vậy liền lạnh nhạt liếc nhìn Bích Lạc một cái. Cảm nhận được ý lãnh đạm trong ánh mắt của hắn, Bích Lạc khẽ động.

- Nếu vị công tử này muốn mua đan dược, vậy thì xin mời. Dược phường Nhạc Thiên chúng tôi là dược phường lớn nhất Phiêu Hương thầnh, chắc chắn sẽ không làm công tữ thất vọng. Hi hi! Gã thanh niên cường tráng kia cười gượng, nói với Dương Khai.

Đã đến nước này rồi, nếu còn không đi, cũng chỉ có thể bị người ta coi thường. Hơn nữa, rõ ràng đối phương muốn mời mình qua đó, muốn đi cũng đi không được

- Về sẽ tính sổ với ngươi! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, tiến bước vào trong dược phòng Nhạc Thiên.



Khuôn mặt Bích Lạc u sầu, bước vội theo. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy ão não.

Một đoàn người vào dược phường Nhạc Thiên, bước chân Dương Khai còn chưa đứng vững, liền cảm thấy ánh mắt lanh lợi, tràn đầy địch ý đang nhìn về phía mình.

Nhìn theo ánh mắt này, Dương Khai chợt biến sắc.

Từ trước tới giờ, hắn chưa từng gặp nam nhân nào khôi nhô như vậy. Thân như thiết tháp, cao hơn người thường hai cái đầu. Hơn nữa, cơ nhục trên người nổi cuồn cuồn, mỗi bắp thịt đều sung mãn lực lượng bạo phát, vai to eo nhõ, eo gấu lưng hỗ, đứng ở đó cứ như một pho tượng thần

Đôi mắt dài hẹp của y nheo lại, chỉ lộ ra một khe hở, tản phát hàn quang, khóe miệng mở một mụ cười lạnh lẽo.

Kình địch. Tuy chưa giao thủ cùng y, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được một chút áp lực từ trên cơ thể cường tráng này. Sức chiến đấu của tên Nhạc Dục này dường như không thua kém gì Thu Úc Mộng, có khi còn vượt qua một chút.

- Nhạc Dục, ngươi muốn làm gì Bích Lạc vừa vào liền lên tiếng phủ đầu, sa sầm nét mặt nói: - Hắn là khách quý của đại nhân, người đừng quá láo xược.

- Khách quý của đại nhân? Thần sắc Nhạc Dục khẽ sững lại rồi lập tức cười lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lùng

như bă - Hắn ta là cái thá gì, sao lại là khách quý của đại nhân?

Rõ ràng là y cho rằng Bích Lạc đang hù dọa mình, không hề coi là thật.

- Ta mối thật đó. Bích Lạc vội nôi. - Nếu hắn có chuyện gì thì ngươi cũng tiêu. Đại nhân nổi giận, không phải là chuyện đùa. Dù là Nhạc gia cũng không bão vệ được ngươi đầu.

- Thôi đi!

Nhạc Dục tỏ vẻ không kiên nhẫn. Bích Lạc che chở cho Dương Khai như vậy, càng khiến y cảm thấy bực bội, cười dữ tợn một tiếng, nói:

- Dù là khách quý của đại nhân thì đã sao? Không để hắn chết là được chứ gì. Hơn nữa, tay chân lèo khoèo như hắn, lão tử không thèm ra tay, để người khác khỏi nói ta ý mạnh hiếp yếu.

Bích Lạc nghe xong, không kìm được thờ phảo nhẹ nhõm. - Coi như ngươi có chút tự biêt mình!

Chỉ cần Nhạc Dục không ra tay thì không đến nỗi mất mạng.

Lúc hai người mói chuyện, Dương Khai chỉ đứng bên cạnh nhìm. Lúc này, không kìm được nhướn mày, thấm nhiêm nói : - Các ngươi có ân oán gì tự giải quyết đi. Ta nói rồi, ta chi đến mua đan dược thôi.

- Mua đan dược?

Nhạc Dục cười hi hi,

- Cần đan dược, chỗ ta nhiều vô kể. Người xung quanh đến mua, tiền bạc sòng phẳng, giá cả vừa phải. Nhưng là tiểu tử ngươi muốn mua, e là không dễ

- Nhạc Dục, ngươi hà tất phải như vậy?

Thần sắc của Bích Lạc cũng trở nên lạnh lùng.

- Dược phường Nhạc Thiên của các ngươi mở ra không phải để buôn bán sao, hà cớ gì phải lầm khó hắn?

- Ta cứ lâm khó hắn đó thì sao nào? Trừ khi, hi hi, Bích Lạc ngươi đồng ý gả cho ta! Chỉ cần ngươi gả cho ta thì bây giờ lão từ dập đầu xin lỗi tên tiểu tử này, tạ lễ đền tội. Nhạc Dục thay đổi thần sắc, cười hi hi nhìn Bích Lạc.

- Đi mà mơ giấc mơ xuân thu của ngươi! Bích Lạc cắn răng từ chối, - Bổn cô nương dù gả cho một con chó cũng sẽ không gả cho ngươi!

Nhạc Dục cũng không giận, chi cười. Dường như dù Bích Lạc có nói những lời độc địa nào đi nữa cũng không thể chọc giận y.



Liếc nhìn Dương Khai, Nhạc Dục thu lại về tươi cười, trở nên âm lãnh: - Tiểu tữ, vận khí ngươi không tốt, Bích Lạc cô nương đã không gã cho ta thì ngươi phiền phức to rồi.

- Ngươi muốn mua đan dược gì? Nhạc Dục đột nhiên hỏi.

Bích Lạc còn cho rằng y thay đổi chủ ý, thần sắc vui mừng, vội nói: - Đan dược hồi phục thần thức, bồi bổ thần hồn.

- Ô, trong dược phường vẫn còn không ít hàng tổn! Nhạc Dục gật gật đầu, khua tay, nói: - Đem những đan dược này ra đây! Tiểu nhị trong dược phường vội đáp một tiếng, không lâu sau liền ôm ra mười mấy lọ đan dược.

- Đưa đến hành cung là được, hôm sau ta sẽ đến tính tiền.

Bích Lạc khẽ cười, nhìn Nhạc Dục nói: - Không nhìn ra, nam nhân tục tằn như ngươi vẫn rất dễ nói chuyện. - Hihi Nhạc Dục nhếch miệng, nhìn Dương Khai nói: - Dễ nói chuyện hay không, còn phải coi vị bằng hữu này có nề mặt không! - Thể diện là tự mình giành lấy, người khác không cho được. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, tự dưng bị kéo vào phiền phức này, hắn vô cùng khó chịu. Hắn bực bội thì người khác cũng đừng hòng thoải mái. - Nói rất hay!

Nhạc Dục cười lớn, dường như câm thấy lời này nói trúng tâm khãm cũay.

- Trong câu nói này, bằng hữu ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là cầm những đan dược này, cút khỏi Phiêu Hương thành, càng xa càng tốt, cả đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt ta.

- Ta chọn cái thứ hai ! Thần sắc Dương Khai lãnh đạm nhìn y, cắt ngang lời y.

Nhạc Dục sững sốt, nhếch miệng cười độc ác: - Tiểu tử này cũng điên cuồng đấy, lâu lắm không gặp người như ngươi rồi.

Nói rồi, chũ động lùi về sau mấy bước, nói với mấy tên thanh niên cường tráng nọ: - Các người chơi với hắn, bất luận thắng thua, những đan dược này đều thuộc về hẳn

Thần sắc Bích Lạc chợt cả kinh, hét lớn: - Này Nhạc Dục, người làm vậy là khinh người quá đáng! Mấy tên đó đều là Chân Nguyên Cảnh, một chọi một cũng đủ rồi, sao ngươi để họ lấy nhiều bắt nạt ít!

- Lấy nhiều bắt nạt ít thì đã sao?

Trên khuôn mặt Nhạc Dục tràn đây sự khinh miệt.

- Ở đây, hoặc là so tài lực với lão tử, hoặc là so gia thế với lão tử. Hắn không có gì cả, vậy thì chỉ có thể so chiến lực với lão từ thôi. Lão từ khinh thường nhất là loại người nói đạo mã còn kiêu ngạo

Những tên thanh niên cường tráng kia cười độc ác, tên nào tên nấy đều vặn cổ, nghiêng đầu, từ từ bao vây lấy Dương Khai.

Thực lực của những tên này không thấp, ít nhất cũng là võ giả Chân Nguyên Cảnh tam tầ

tứ tầng. Còn có một tên Chân Nguyên Cảnh lục tầng.

Trong dược phường Nhạc Thiên, mấy lão nhân nheo mắt nhìn ra ngoài, thần sắc lãnh đạm, bình thân thờ ơ. Tuy họ là cao thũ Thần Du Cảnh, nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa những tên thanh niên.

Chưa nói đến sự cao ngạo của Nhạc Dục không cho phép họ làm như vậy, mà Dương Khai và Bích Lạc cũng vậy. Quan hệ chắc chắn cũng không bình thường. Nếu chọc phải Thần Du Cảnh khác trong thành, thậm chí là Phiến Khinh La, sự việc chi thêm phiền phức.

Thanh niên có đấu như thế nào, thì cũng là chuyện nghĩa khí, cũng không có gì phải ra mặt.

Cho nên thấy tình hình bên ngoài, họ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Thiếu gia nhà mình bắt nạt người ta cũng không phải là lần một lần hai, đánh chết người cũng là chuyện thường, không có gì to tát cả.

- Tiểu tữ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Lão tử cho phép người chọn lại lần nữa. Nhạc Dục điên cuồng cười lớn.

Tiếng cười vừa dứt. Dường Khai liền động.

ắt mũi

Một tên thanh niên cường tráng Chân Nguyên Cảnh tam tầng chi cảm thấy hoa lên, toàn thân đột nhiên bay lên, trước ngực truyền đến một cơn đau nhức, rồi bất tỉnh nhầm sư.

Bịch, bịch, bịch.

Một chuỗi trầm đục truyền tới, ba bốn nhân ảnh bay lên cùng với tiếng kêu rên và âm thanh xương cốt đứt gãy. Chỉ trong chớp mắt, mấy tên thanh niên cường tráng thủ hạ của Nhạc Dục liền đổ rầm xuống đất, chỉ còn lại một tên võ giả Chân Nguyên Cảnh lục tầng.

Thậm chí là ý còn chưa hoàn hồn, phát hiện đồng bọn của mình đã bay ra, ngay sau đó, một nhân ảnh như gió táp bay đến trước mặt y.

Trong lúc hỗn loạn, vội vàng xuất chiêu chống đỡ, nhưng lại bị đối phương phá vỡ phòng ngự một cách áp đảo. Căn bản là không kịp biến chiêu đã bị áp chế triệt để.

Quyền ảnh đầy trời ập đến, mỗi một quyền ảnh đều mờ ảo, tới tấp, bỗng nhiên oanh tướng toàn thân y.



Bặp, bặp, bặp.

Một thân chân nguyên của người này căn bản không thể vận chuyển, toàn thân trên dưới đều truyền ra tiếng xương cốt đứt gãy.

Trong lúc bạo phát, Dương Khai phi thần cuộn chầm, đạp trũng vai ý. Người mày bay ra mười mấy trượng như bao rách, rớt xuống đất, bất động.

Đồng tử Nhạc Dục co rút lại. Trong khoảnh khắc Dương Khai động thũ, y đã nhận ra sự lớn mạnh của Dương Khai. Cường độ và độ tinh thuần của chân nguyên đột nhiên bộc phát ra đó khiến y cơ hồ không dám tin. Trong lúc hoảng hốt, mấy tên thủ hạ của mình liền bị diệt hết toàn bộ.

- A

Bích Lạc chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt kinh ngạc, chấn động nhìn Dương Khai

Tuy nàng đã tiếp xúc với Dương Khai vài lần nhưng cũng không hiểu rõ hắn lắm. Nhận thức của nàng chỉ dừng lại ở cảnh giới không được coi là cao lắm của Dương Khai.

Đây cũng là lần đầu tiên thấy hắn xuất thủ.

Điện quang hỏa thạch, bốn năm tên võ giả Chân Nguyên Cảnh đều bị đánh bại. Đây là chiến lực lớn mạnh cỡ nào?

Võ giả Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng có thể đạt được trình độ này không? Trái tim Bích Lạc run rẩy.

Trong lòng đột nhiên hiểu được vì sao đại nhân lại coi trọng hắn như vậy.

Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng như hắn, cơ hồ có chút không bình thường!

Trong dược phường Nhạc Thiên, mấy lão nhân kia đều nheo mắt lại, vô cùng hoảng SO.

Dương Khai xuất thũ quyết đoán, hơn nữa tàn nhẫn vô cùng. Mấy tên thanh niên Chân Nguyên Cảnh, xương cốt toàn thân ít nhất cũng gãy mất mười mấy chiếc. Tên Chân Nguyên Cảnh lục tầng kia càng thê thảm hơn, ước chừng trong vòng nửa năm không xuống giường được.

Người thanh niên cường thế bá đạo này, trước kia chưa từng nghe nói tới?

Tại trận chiến, thần sắc Dương Khai lạnh lùng đứng đó, thân nhiên liếc nhìn Nhạc Dục, lúc này mới mở miệng nói: - Bích Lạc!

Tác giả Mạc Mạc

- Hữ? Bích Lạc giật mình, vội đáp.

- Cầm lấy đan dược, chúng ta đi.

- O Bích Lạc vội chạy tới, lấy mười mấy lọ đan dược mà tên tiểu nhị kia đưa ra ôm vào lòng, vẻ mặt lo lắng đi về phía Dương Khai.

- Muốn đi?

Nhạc Dục gầm lên giận dữ như sét đánh giữa trời quang, vang lên khắp cả một con đường. Trong lúc gầm lên, thân hình khẽ lách, bay lên không, ầm ầm rơi xuống trước mặt Dương Khai, chặn lấy lối đi, sắc mặt bất thiện nhìn hắn:

- Đã thương người của ta còn muốn đi sao? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!

- Ngươi muốn như thế nào? Dương Khai lạnh lùng nhìn y.

- Đánh với ta một trận ! Nhạc Dục vặn cổ, một chuỗi tiếng rắc rắc phát ra, thần sắc dữ tợn,

- Thắng được ta, ngươi muốn đi cũng chưa muộn !

- Nhạc Dục, ngươi đừng quá đáng! Bích Lạc nhíu mày quát lạnh.

– Ta đã có được thứ mình muốn, ngươi còn có tư cách kêu ta xuất thủ sao? Dương Khai khinh bi nhìn y.

Nhạc Dục cười lạnh:

- Đan dược bổ sung thần thức phải không... trong dược phường vẫn còn một viên thần linh đan. Đó là đan dược Huyền cấp hạ phẩm! Sao?

- Không có hứng thú!

Huyền cấp hạ phẩm, thực ra đã là cấp bậc rất cao rồi. Nhưng chỉ có một viên, quã thực không dụ nổi Dương Khai. Đan dược có tốt hơn nữa, cũng chỉ là thứ nuốt vào bụng là hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook