Chương 313: Lánh không gặp
Mạc Mặc
10/03/2018
Lại không quân Phiến Khinh La phái ba người một già hai trẻ này đến rốt cuộc là có mục đích gì, nhưng ba người họ hầu hạ
mình cũng rất chu đáo.
Tầng hai của tòa lầu các này là nơi nghỉ ngơi, còn tầng một là một hồ tắm lớn, được bạch ngọc gọt giũa mà thành, phí tổn không nhỏ, còn tầng ba thì không có gì đáng chú ý, đại khái chỉ là nơi để ngắm cảnh.
Dưới sự sai bảo của mỹ phụ Vân Lệ, hai thiếu nữ trẻ Nhược Vũ Nhược Tình mỗi người một bên dìu Dương Khai, không quan hắn thích hay không mà cứ thế đưa hắn đến trước hồ tắm ở tầng một.
Hơi nước trong hô bôc lên, hương thơm phả vào mặt, nhưng lại không nóng đã được chuẩn bị sẵn từ lúc nào, hơn nữa trong hồ bày đầy những cánh hoa đủ màu
Dương Khai tối sầm mặt.
Một đại lão gia lại ngâm mình tắm trong nước đầy những cánh hoa, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
- Mời công tữ tắm rửa thay quần áo trước.
Mỹ phụ Vân Lệ từ đầu đến cuối khuôn mặt lúc nào cũng nỡ nụ cười thân nhiên, nhìn có vẻ rất vui.
Dương Khai cúi mặt gật đầu.
Đợi mãi mà không thấy nàng ta và Nhược Vũ Nhược Tình có ý định rời khỏi, Dương Khai không khôi ngạc nhiên nhìn bọn họ nói: - Đại nhân các người không phải sai các người đến tắm cho ta đấy chứ?
Mỹ phụ Vân Lệ mím môi cười, yểu điệu nói: - Nếu như công tử muốnbọn nô tỳ xin nghe theo đại nhân nói rồ của người thì đều phải làm theo
t kỳ yêu cầu nào
Nói đến câu cuối cùng thì giọng nói cô nàng thấp dần, hai má đỏ ửng, cũng có chút ngượng ngùng.
Thân thể mềm mại của hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình thì càng trở lên căng thẳng.
- Không cần phiềm vậy đâu, các người ra ngoài trước đi. Dương Khai khua tay.
Đôi mắt hoa đào cũa mỹ phụ không khôi hiện ra vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc liếc nhìn
Dương Khai, ngược lại hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình nghe Dương Khai nói vậy thì như mộng đại xá, đều không khỏi thở phài nhẹ nhõm.
Ba người nhẹ nhàng cáo lui, lúc này Dương Khai mới cỡi quần áo ra rồi nhảy vào hồ tắm.
Nước trong hồ không quá nóng cũng không quá lạnh, vừa đủ để rửa trôi mệt mỏi trong thời gian này.
Không biết lúc này Tô Nhan thế nào rồi. Rời khỏi dũng đạo hư ảo thì có lẽ lập tức có thể đến nơi cách vạn dăm, bọn họ lúc này ở đâu nhi? Lăng Tiêu các thế nào rồi? Kết quả trận đấu của các sư công không biết thế nào?
Dương Khai có chút tâm phiền ý loạn.
Bên ngoài lầu các. Bích Lạc đang tức giận đứng ở đó chờ, nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao đại nhân lại đối với tên tiều tữ này tốt như vậy, không những cho hắn ỡ nơi tốt nhất, thậm chí còn phái cả tỳ nữ tốt nhất trong hành cung.
Ba người họ bất kể là tư sắc hay là khí chất thì cũng đều là hạng nhất trong hành cung, sự chăm sóc chu đáo này ngay cả các Tà Vương khác đến bái phông cũng không có được.
Tên tiểu từ đó vừa nhìn đã biết không phải loại đứng đắn gì, lúc này có lẽ không phải đã ăn mất Vân Lê và Nhươc Vũ Nhươc Tình rồi chứ?
Nghĩ vậy Bích Lạc càng tức giận, trong lòng cảm thấy không đáng cho tam nữ kia, Vân Lệ thì cũng coi như thôi, thủ tiết nhiều năm, cửu vị tư nhuận, về vấn đề này tất nhiên là cũng muốn, có ỡ cùng với tiểu từ đó, thiên lôi câu động địa hỏa gì thì cũng không có gì làm lạ, nhưng Nhược Vũ Nhược Tình đều là tỷ muội lớn lên cùn Bích Lạc, cả hai đều là tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần. Thân thể trong sạch nếu như thật sự bị tên tiểu tử kia chà đạp thì
Lão nương sẽ thiến hắn! Đôi mắt Bích Lạc hiện lên vẽ đầy sát khí, trong lòng ngầm hạ quyết tâm.
Đang khi tức giận thì nàng ta nhìn thấy Vân Lệ và hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình cùng nhau từ trong bước ra. - O Vũ Luyện
- Bích Lạc ngầm người, rồi chợt lại vui mừng khôn xiêt, chạy nhanh đêm kéo tay Nhược Vũ Nhược Tình, giọng vội vàng nói: - Các người không sao chứ. Hắn không vô lễ với các người chứ?
Nhược Vũ Nhược Tình mặt đỏ ửng, vội lắc đầu.
Mỹ phụ Vân Lệ cười ha hã: - Bích Lạc cô nương quá lo rồi, vị công từ đó nhìn không có gì giống kẻ háo sắc, rất biết an phận đấy.
- Không phải chứ? Bích Lạc kinh ngạc m - Ngươi nói với hắn lời đại nhân dặn dò rồi chứ?
- Nói không thiếu một chữ. Vân Lệ khẽ gật đầu.
- Hắn không động tay động chân với các người? Bích Lạc nghiêng đầu, mặt có vẻ không tin hỏi.
- Không có. Vâm Lệ khẽ cười, - Không tin thì ngươi hãy hỏi hai nha đầu Nhược Vũ Nhược Tình xem
Bích Lạc vẻ mặt hoài nghi nhì hai cô nàng.
Nhược Tình lắc đầu, đô mặt nó - Bích Lạc tỷ nghĩ nhiều rồi, vừa rồi đã dọa chết ta rồi, ta còn tưởng người đó là kẽ phóng đãng gì chữ.
- Quái lạ nhi, sao lại như vậy? Bổn cô nương nhìn nam nhân luôn rất đúng mà, tên tiểu tử đó vừa nhìn đã biết loại bụng đầy ý nghĩ xấu, không có lý gì mà lại không thất lễ đùa giỡn các người.
Bích Lạc cau mây, rồi đột nhiên hai mắt sáng lên, hầm hừnó
- Phải rồi, nhất định là mới đến nên có chút ngại ngùng, nam nhân mà, đều là bộ đức hạnh đó, các người còn chưa nhìn thấy đám công tử Tà Vương đến hàng cung làm khách đó, có tên nào nhìn thấy các người mà không chảy nước miếng, hận không thể đem hết các người rồi ôm đến giường.
Nghe nàng ta nói vậy. Nhược Vũ Nhược Tình lại trở lên căng thẳng.
- Hẵn nhất định là loại người này, đầu tiên là tỡ vẻ nhã nhặn đề các người mất cảnh Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 9/21 => | Tác giả Mạc Mặc giác, sau đó mới nhân lúc các người không đề phòng nuốt cả thân tâm các người, thực ra hắn là tên mặt người dạ thú!
Bích Lạc suy đoán, hai mắt sáng lên.
- Hå
Nhược Vũ Nhược Tình hoảng
Mỹ phụ Vân Lệ dỡ khóc dở cười:
- Bích Lạc cô nương đừng có hù dọa họ nữa, vị công từ đó có lẽ không phải là người xấu đâuHơn nữa, nếu như hắn thật sự muốn động thủBọn ta cũng không cách nào phản kháng
Bích Lạc giận dữ nhìn cô nàng rồi đột nhiên nhào tới, hai tay nắm chặt hai luồng mềm mại trước ngực Vân Lệ, ra sức xoa nắn, cười gằn nói:
- Xem ra Vân tỷ tỷ đã chuẩn bị tâm lý rồi nhì, có phải do trong hành cung trước nay không có nam nhân, mấy năm nay không được thoải mái nên không chịu được muốn tìm lại cảm giác rồi hã?
Đột nhiên bị tập kích, hai hạt trước ngực mẫn cảm bị Bích Lạc nắn đúng vào, mỹ phụ Vân Lệ suýt chút nữa ngã mềm người vào lòng nàng ta, khuôn mặt trắng nõn chợt hiện lên màu đỏ ửng làm say lòng người, nàng cắn răng nói giọng như kiến kêu:
- Ngươi ăn nói vớ vẩn gì t
- Hừ, mẫn cảm vậy sao, quả nhiên là đúng rồi! Bích Lạc không những không buồng tay, ngược lại còn mạnh tay hơn, màng vận chuyển chân nguyên, hóa thành từng dòng xung kích, từ đầu ngón tay lao ra một cách có tiết tẩu, hung mãnh kích thích vào hai hột đô sẫm kia.
- Մ Mỹ phụ giọng mất hồn rên rỉ, đôi mắt hoa đào tức thì trở lên mơ màng, làn da cũng hiện lên hồng quang lạ thường.
Nghe thấy âm thanh này khiến Nhược Vũ Nhược Tình có cảm giác quái dị trong lòng.
Bích Lạc hi hi cười, trong đầu đang nghĩ đến cái cỗ thon dài trắng nõn của mỹ phụ thì tức thì thò cái lưỡi đinh hương ra, rồi liếm vành tai mỹ phụ.
Vân Lệ tức thì giật mình.
Nhược Vũ Nhược Tình thì há mồm trợn mắt mặt đô tía tai nhìn, trong lòng rối loạn nhur con nai con
Tuy sớm biết rằng công pháp mà Bích Lạc tu luyện cũng là mị công như đại nhân, đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết nhiều, nhưng không ngờ rằng tỷ ấy khi điên lên lại đến mức không thể đỡ được như vậy.
- Nha đầu chết tiệt kia, đừng có làm loạn nữa!
Mỹ phụ Vân Lệ cố nén sự rung động trong lòng và thân thể vui thích, giãy dụa ra khỏi lòng Bích Lạc, hai chân đẹp suýt nữa thì không đỡ nỗi thể trọng, mềm nhũn như không còn sức lực, ngay cãi giọng nói cũng trở lên vô cùng quái dị.
- Hừ! Nữ nhân thành thục quả nhiên là khác. Bích Lạc liếm lấp đôi môi đỏ sẫm, vẻ mặt như vẫn chưa thỏa mãn, khóa mắt ngậm xuân.
- Không cùng ngươi náo loạn nữa, ngươi đi tìm hai nha đầu Thiển Ảnh Thiền Ngân không được sao? Bọn họ là do đại nhân phái đến cho ngươi tu luyện mị công mà, ta và Nhược Vũ Nhược Tình còn phải hầu vị công từ đó ăn sáng nữa, chậm trễ thì không được đâu.
Mỹ phụ Vân Lệ vẻ trách móc nhìn nàng ta, vẻ như cũng biết được tính khí Bích Lạc, rồi nhanh chóng gọi Nhược Vũ Nhược Tình nói:
- Chúng ta đi thôi.
- O. Nhược Vũ Nhược Tình vội đi theo.
- Vân tỷ tỷ tối ta đến tìm tỷ nhé.
Bích Lạc từ đằng sau giọng yểu điệu hô lên.
Vân Lệ quay đầu lại, hầm hừ trợn mắt nhìn nàng ta: - Buổi tối ta và Nhược Vũ Nhược Tình đều phải nghĩ ỡ đây, ngươi có gan thì đến đây!
Tắm rửa xong rồi thay quần áo sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.
Những bộ đồ này đều là do Phiến Khinh La từ sáng sớm đã sai người đi mua về, gọn gàng sáng sủa, mặc lên người Dương Khai rất hợp, càng làm tôn thêm phong thái phi phàm của hắn.
Ngay cả mỹ phụ và hai nha đầu Nhược Vũ Nhược Tình nhìn thấy hai mắt cũng phải tỏa sáng.
Bên ngoài thì đã bày sắn bữa sáng với đủ các loại sơn hào hải vị, nhìn mà thưởng tâm duyệt mục.
Mỹ phụ Vân Lệ vừa múc cháo cho hắn vừa nói: - Đây đều là nô tỳ tự tay làm, công tử nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.
Ngập ngừng một chút rồi cười nói:
- Người công từ hơi gầy, hẳn là do thường xuyên bôn ba bên ngoài phải không? Nên ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể.
-U.
Dương Khai thân nhiên đáp lại một tiếng, rồi vẻ hoài nghi nói:
- Đại nhân nhà các ngươi đâu?
- Hôm nay đại nhân có việc phải xử lý.
Vân Lệ cười đáp.
- Ta lại cứ tường nàng ta sẽ đến ăn sáng cùng ta chứ.
Dương Khai nhíu mày. Nghe chàng nói vậy thì ánh mắt mỹ phụ Vân Lệ và hai nha đầu Nhược Vũ Nhược
Tình đều đầy vẻ cổ quái, trong lòng tấc tấc kêu kỳ lạ, càng thấy không hiểu Dương Khai rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Lại dám để cho Phiến Khinh La để có phúc phận đó?
ếp ăn sáng, năm vị Tà Vương Khác cũng không
- Vậy nếu ta muốn tìm nàng ta thì phải đến đâu? Dương Khai vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ phụ Vân Lệ cười duyên nói - Đại nhân nói, mấy ngày này hơi bận, bảo công tử có việc gì thì cứ đi hỏi Bích Lạc cô nương, từ sáng sớm nàng ta đã đến chờ ở bên ngoài rồi.
- Mình lại bị sắp đặt sao!
Dương Khai khẽ hừ một tiếng, hôm qua Phiến Khinh La còn nói hôm nay sẽ đến tìm mình, không ngờ hôm nay lại thay đổi, hẳn là biết được mình sẽ thương lượng việc rời đi nên mới lánh không gặp.
Ản hết đồ ăn trên bàn Dương Khai mới đi ra khỏi lầu các.
Thiếu nữ Bích Lạc có chút diêm dúa lòe loẹt đó quả nhiên là đang đứng đợi ở bên ngoài, hai đầu lông mày có vẻ như không chào đón Dương Khai, nhưng việc mà Phiến Khinh La phẩm phó màng ta cũng không dám làm trái.
- Bích Lạc cô nương! Dương Khai cất tiếng gọi.
-U. Bích Lạc thân nhiên đáp lại, trên mặt là thần thái cao ngạo mà người khác không thể tiến gần.
Dương Khai khẽ cười m - Ta muốn gặp đại nhân các người!
Bích Lạc nhíu mày, vẻ không vui nói: - Đại nhân hôm nay phải cùng với các vị trưởng lão trong thành bàn việc trọng, sợ là không có thời gian gặp ngươi.
- Khi nào thì bàn bạc xong?
mấy ngày này có khả năng là không được, đại nhân rời khỏi Phiêu Hương Thành có nhanh thì cũng phải hai tháng, thời gian này chiến sự lại nhiều, rất nhiều việc phải do người đích thân xử lý.
Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, tâm trạng có vẻ không vui.
Bích Lạc chần chừ một lúc, rồi lại vẻ không tình nguyện nói: - Nhưng tối qua đại nhân nói rồi, để bù đắp sự sai sót của người thì cho phép ngươi
Tầng hai của tòa lầu các này là nơi nghỉ ngơi, còn tầng một là một hồ tắm lớn, được bạch ngọc gọt giũa mà thành, phí tổn không nhỏ, còn tầng ba thì không có gì đáng chú ý, đại khái chỉ là nơi để ngắm cảnh.
Dưới sự sai bảo của mỹ phụ Vân Lệ, hai thiếu nữ trẻ Nhược Vũ Nhược Tình mỗi người một bên dìu Dương Khai, không quan hắn thích hay không mà cứ thế đưa hắn đến trước hồ tắm ở tầng một.
Hơi nước trong hô bôc lên, hương thơm phả vào mặt, nhưng lại không nóng đã được chuẩn bị sẵn từ lúc nào, hơn nữa trong hồ bày đầy những cánh hoa đủ màu
Dương Khai tối sầm mặt.
Một đại lão gia lại ngâm mình tắm trong nước đầy những cánh hoa, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
- Mời công tữ tắm rửa thay quần áo trước.
Mỹ phụ Vân Lệ từ đầu đến cuối khuôn mặt lúc nào cũng nỡ nụ cười thân nhiên, nhìn có vẻ rất vui.
Dương Khai cúi mặt gật đầu.
Đợi mãi mà không thấy nàng ta và Nhược Vũ Nhược Tình có ý định rời khỏi, Dương Khai không khôi ngạc nhiên nhìn bọn họ nói: - Đại nhân các người không phải sai các người đến tắm cho ta đấy chứ?
Mỹ phụ Vân Lệ mím môi cười, yểu điệu nói: - Nếu như công tử muốnbọn nô tỳ xin nghe theo đại nhân nói rồ của người thì đều phải làm theo
t kỳ yêu cầu nào
Nói đến câu cuối cùng thì giọng nói cô nàng thấp dần, hai má đỏ ửng, cũng có chút ngượng ngùng.
Thân thể mềm mại của hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình thì càng trở lên căng thẳng.
- Không cần phiềm vậy đâu, các người ra ngoài trước đi. Dương Khai khua tay.
Đôi mắt hoa đào cũa mỹ phụ không khôi hiện ra vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc liếc nhìn
Dương Khai, ngược lại hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình nghe Dương Khai nói vậy thì như mộng đại xá, đều không khỏi thở phài nhẹ nhõm.
Ba người nhẹ nhàng cáo lui, lúc này Dương Khai mới cỡi quần áo ra rồi nhảy vào hồ tắm.
Nước trong hồ không quá nóng cũng không quá lạnh, vừa đủ để rửa trôi mệt mỏi trong thời gian này.
Không biết lúc này Tô Nhan thế nào rồi. Rời khỏi dũng đạo hư ảo thì có lẽ lập tức có thể đến nơi cách vạn dăm, bọn họ lúc này ở đâu nhi? Lăng Tiêu các thế nào rồi? Kết quả trận đấu của các sư công không biết thế nào?
Dương Khai có chút tâm phiền ý loạn.
Bên ngoài lầu các. Bích Lạc đang tức giận đứng ở đó chờ, nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao đại nhân lại đối với tên tiều tữ này tốt như vậy, không những cho hắn ỡ nơi tốt nhất, thậm chí còn phái cả tỳ nữ tốt nhất trong hành cung.
Ba người họ bất kể là tư sắc hay là khí chất thì cũng đều là hạng nhất trong hành cung, sự chăm sóc chu đáo này ngay cả các Tà Vương khác đến bái phông cũng không có được.
Tên tiểu từ đó vừa nhìn đã biết không phải loại đứng đắn gì, lúc này có lẽ không phải đã ăn mất Vân Lê và Nhươc Vũ Nhươc Tình rồi chứ?
Nghĩ vậy Bích Lạc càng tức giận, trong lòng cảm thấy không đáng cho tam nữ kia, Vân Lệ thì cũng coi như thôi, thủ tiết nhiều năm, cửu vị tư nhuận, về vấn đề này tất nhiên là cũng muốn, có ỡ cùng với tiểu từ đó, thiên lôi câu động địa hỏa gì thì cũng không có gì làm lạ, nhưng Nhược Vũ Nhược Tình đều là tỷ muội lớn lên cùn Bích Lạc, cả hai đều là tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần. Thân thể trong sạch nếu như thật sự bị tên tiểu tử kia chà đạp thì
Lão nương sẽ thiến hắn! Đôi mắt Bích Lạc hiện lên vẽ đầy sát khí, trong lòng ngầm hạ quyết tâm.
Đang khi tức giận thì nàng ta nhìn thấy Vân Lệ và hai nàng Nhược Vũ Nhược Tình cùng nhau từ trong bước ra. - O Vũ Luyện
- Bích Lạc ngầm người, rồi chợt lại vui mừng khôn xiêt, chạy nhanh đêm kéo tay Nhược Vũ Nhược Tình, giọng vội vàng nói: - Các người không sao chứ. Hắn không vô lễ với các người chứ?
Nhược Vũ Nhược Tình mặt đỏ ửng, vội lắc đầu.
Mỹ phụ Vân Lệ cười ha hã: - Bích Lạc cô nương quá lo rồi, vị công từ đó nhìn không có gì giống kẻ háo sắc, rất biết an phận đấy.
- Không phải chứ? Bích Lạc kinh ngạc m - Ngươi nói với hắn lời đại nhân dặn dò rồi chứ?
- Nói không thiếu một chữ. Vân Lệ khẽ gật đầu.
- Hắn không động tay động chân với các người? Bích Lạc nghiêng đầu, mặt có vẻ không tin hỏi.
- Không có. Vâm Lệ khẽ cười, - Không tin thì ngươi hãy hỏi hai nha đầu Nhược Vũ Nhược Tình xem
Bích Lạc vẻ mặt hoài nghi nhì hai cô nàng.
Nhược Tình lắc đầu, đô mặt nó - Bích Lạc tỷ nghĩ nhiều rồi, vừa rồi đã dọa chết ta rồi, ta còn tưởng người đó là kẽ phóng đãng gì chữ.
- Quái lạ nhi, sao lại như vậy? Bổn cô nương nhìn nam nhân luôn rất đúng mà, tên tiểu tử đó vừa nhìn đã biết loại bụng đầy ý nghĩ xấu, không có lý gì mà lại không thất lễ đùa giỡn các người.
Bích Lạc cau mây, rồi đột nhiên hai mắt sáng lên, hầm hừnó
- Phải rồi, nhất định là mới đến nên có chút ngại ngùng, nam nhân mà, đều là bộ đức hạnh đó, các người còn chưa nhìn thấy đám công tử Tà Vương đến hàng cung làm khách đó, có tên nào nhìn thấy các người mà không chảy nước miếng, hận không thể đem hết các người rồi ôm đến giường.
Nghe nàng ta nói vậy. Nhược Vũ Nhược Tình lại trở lên căng thẳng.
- Hẵn nhất định là loại người này, đầu tiên là tỡ vẻ nhã nhặn đề các người mất cảnh Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 9/21 => | Tác giả Mạc Mặc giác, sau đó mới nhân lúc các người không đề phòng nuốt cả thân tâm các người, thực ra hắn là tên mặt người dạ thú!
Bích Lạc suy đoán, hai mắt sáng lên.
- Hå
Nhược Vũ Nhược Tình hoảng
Mỹ phụ Vân Lệ dỡ khóc dở cười:
- Bích Lạc cô nương đừng có hù dọa họ nữa, vị công từ đó có lẽ không phải là người xấu đâuHơn nữa, nếu như hắn thật sự muốn động thủBọn ta cũng không cách nào phản kháng
Bích Lạc giận dữ nhìn cô nàng rồi đột nhiên nhào tới, hai tay nắm chặt hai luồng mềm mại trước ngực Vân Lệ, ra sức xoa nắn, cười gằn nói:
- Xem ra Vân tỷ tỷ đã chuẩn bị tâm lý rồi nhì, có phải do trong hành cung trước nay không có nam nhân, mấy năm nay không được thoải mái nên không chịu được muốn tìm lại cảm giác rồi hã?
Đột nhiên bị tập kích, hai hạt trước ngực mẫn cảm bị Bích Lạc nắn đúng vào, mỹ phụ Vân Lệ suýt chút nữa ngã mềm người vào lòng nàng ta, khuôn mặt trắng nõn chợt hiện lên màu đỏ ửng làm say lòng người, nàng cắn răng nói giọng như kiến kêu:
- Ngươi ăn nói vớ vẩn gì t
- Hừ, mẫn cảm vậy sao, quả nhiên là đúng rồi! Bích Lạc không những không buồng tay, ngược lại còn mạnh tay hơn, màng vận chuyển chân nguyên, hóa thành từng dòng xung kích, từ đầu ngón tay lao ra một cách có tiết tẩu, hung mãnh kích thích vào hai hột đô sẫm kia.
- Մ Mỹ phụ giọng mất hồn rên rỉ, đôi mắt hoa đào tức thì trở lên mơ màng, làn da cũng hiện lên hồng quang lạ thường.
Nghe thấy âm thanh này khiến Nhược Vũ Nhược Tình có cảm giác quái dị trong lòng.
Bích Lạc hi hi cười, trong đầu đang nghĩ đến cái cỗ thon dài trắng nõn của mỹ phụ thì tức thì thò cái lưỡi đinh hương ra, rồi liếm vành tai mỹ phụ.
Vân Lệ tức thì giật mình.
Nhược Vũ Nhược Tình thì há mồm trợn mắt mặt đô tía tai nhìn, trong lòng rối loạn nhur con nai con
Tuy sớm biết rằng công pháp mà Bích Lạc tu luyện cũng là mị công như đại nhân, đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết nhiều, nhưng không ngờ rằng tỷ ấy khi điên lên lại đến mức không thể đỡ được như vậy.
- Nha đầu chết tiệt kia, đừng có làm loạn nữa!
Mỹ phụ Vân Lệ cố nén sự rung động trong lòng và thân thể vui thích, giãy dụa ra khỏi lòng Bích Lạc, hai chân đẹp suýt nữa thì không đỡ nỗi thể trọng, mềm nhũn như không còn sức lực, ngay cãi giọng nói cũng trở lên vô cùng quái dị.
- Hừ! Nữ nhân thành thục quả nhiên là khác. Bích Lạc liếm lấp đôi môi đỏ sẫm, vẻ mặt như vẫn chưa thỏa mãn, khóa mắt ngậm xuân.
- Không cùng ngươi náo loạn nữa, ngươi đi tìm hai nha đầu Thiển Ảnh Thiền Ngân không được sao? Bọn họ là do đại nhân phái đến cho ngươi tu luyện mị công mà, ta và Nhược Vũ Nhược Tình còn phải hầu vị công từ đó ăn sáng nữa, chậm trễ thì không được đâu.
Mỹ phụ Vân Lệ vẻ trách móc nhìn nàng ta, vẻ như cũng biết được tính khí Bích Lạc, rồi nhanh chóng gọi Nhược Vũ Nhược Tình nói:
- Chúng ta đi thôi.
- O. Nhược Vũ Nhược Tình vội đi theo.
- Vân tỷ tỷ tối ta đến tìm tỷ nhé.
Bích Lạc từ đằng sau giọng yểu điệu hô lên.
Vân Lệ quay đầu lại, hầm hừ trợn mắt nhìn nàng ta: - Buổi tối ta và Nhược Vũ Nhược Tình đều phải nghĩ ỡ đây, ngươi có gan thì đến đây!
Tắm rửa xong rồi thay quần áo sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.
Những bộ đồ này đều là do Phiến Khinh La từ sáng sớm đã sai người đi mua về, gọn gàng sáng sủa, mặc lên người Dương Khai rất hợp, càng làm tôn thêm phong thái phi phàm của hắn.
Ngay cả mỹ phụ và hai nha đầu Nhược Vũ Nhược Tình nhìn thấy hai mắt cũng phải tỏa sáng.
Bên ngoài thì đã bày sắn bữa sáng với đủ các loại sơn hào hải vị, nhìn mà thưởng tâm duyệt mục.
Mỹ phụ Vân Lệ vừa múc cháo cho hắn vừa nói: - Đây đều là nô tỳ tự tay làm, công tử nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.
Ngập ngừng một chút rồi cười nói:
- Người công từ hơi gầy, hẳn là do thường xuyên bôn ba bên ngoài phải không? Nên ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể.
-U.
Dương Khai thân nhiên đáp lại một tiếng, rồi vẻ hoài nghi nói:
- Đại nhân nhà các ngươi đâu?
- Hôm nay đại nhân có việc phải xử lý.
Vân Lệ cười đáp.
- Ta lại cứ tường nàng ta sẽ đến ăn sáng cùng ta chứ.
Dương Khai nhíu mày. Nghe chàng nói vậy thì ánh mắt mỹ phụ Vân Lệ và hai nha đầu Nhược Vũ Nhược
Tình đều đầy vẻ cổ quái, trong lòng tấc tấc kêu kỳ lạ, càng thấy không hiểu Dương Khai rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Lại dám để cho Phiến Khinh La để có phúc phận đó?
ếp ăn sáng, năm vị Tà Vương Khác cũng không
- Vậy nếu ta muốn tìm nàng ta thì phải đến đâu? Dương Khai vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ phụ Vân Lệ cười duyên nói - Đại nhân nói, mấy ngày này hơi bận, bảo công tử có việc gì thì cứ đi hỏi Bích Lạc cô nương, từ sáng sớm nàng ta đã đến chờ ở bên ngoài rồi.
- Mình lại bị sắp đặt sao!
Dương Khai khẽ hừ một tiếng, hôm qua Phiến Khinh La còn nói hôm nay sẽ đến tìm mình, không ngờ hôm nay lại thay đổi, hẳn là biết được mình sẽ thương lượng việc rời đi nên mới lánh không gặp.
Ản hết đồ ăn trên bàn Dương Khai mới đi ra khỏi lầu các.
Thiếu nữ Bích Lạc có chút diêm dúa lòe loẹt đó quả nhiên là đang đứng đợi ở bên ngoài, hai đầu lông mày có vẻ như không chào đón Dương Khai, nhưng việc mà Phiến Khinh La phẩm phó màng ta cũng không dám làm trái.
- Bích Lạc cô nương! Dương Khai cất tiếng gọi.
-U. Bích Lạc thân nhiên đáp lại, trên mặt là thần thái cao ngạo mà người khác không thể tiến gần.
Dương Khai khẽ cười m - Ta muốn gặp đại nhân các người!
Bích Lạc nhíu mày, vẻ không vui nói: - Đại nhân hôm nay phải cùng với các vị trưởng lão trong thành bàn việc trọng, sợ là không có thời gian gặp ngươi.
- Khi nào thì bàn bạc xong?
mấy ngày này có khả năng là không được, đại nhân rời khỏi Phiêu Hương Thành có nhanh thì cũng phải hai tháng, thời gian này chiến sự lại nhiều, rất nhiều việc phải do người đích thân xử lý.
Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, tâm trạng có vẻ không vui.
Bích Lạc chần chừ một lúc, rồi lại vẻ không tình nguyện nói: - Nhưng tối qua đại nhân nói rồi, để bù đắp sự sai sót của người thì cho phép ngươi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.