Chương 312: Bất luận yêu cầu gì?
Mạc Mặc
10/03/2018
Bích Lạc cũng từng nhằm vào Phượng Hoàn lâu, nhưng mấy tháng trời bám lấy Phiến Khinh La đòi bằng được a cũng không đồng ý.
Vậy mà bây giờ một nam nhân không tăm tiếng gì lại ở trong Phượng Hoàn lâu, nghĩ vậy phương tâm Bích Lạc trong phút chốc đầy kinh hãi.
Tên tiểu tử này lai lịch thế nào? Mà lại được đại nhân xem trọng như vậy!
Đôi mắt đẹp kinh ngạc không ngừng chăm chú nhìn Dương Khai, ánh mắt có chút đổ kị và không phục.
- Trên đường bôn ba, ngươi cũng đã mệt rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi, đợi ta làm xong việc sẽ đến tìm ngươi nói chuyện.
Phiến Khinh La thân nhiên cười nói. Mặt Dương Khai lạnh lùng lườm ả nhưng không hề nói năng gì.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà
Bích Lạc đang định vỗ - Đích thân ngươi hãy
tay để gọi thêm mấy tỳ nữ đến, nhưng Phiến Khinh La nói: châng ta đến Phượng Hoàn lâu.
Bích Lạc ngẩn người ra, vẻ mặt lại càng tỏ vẻ kinh ngạc, rồi mới gật đầu nói: - Vâng!
Phiến Khinh La lại khẽ tiếng căn dặn Dương Khai: - Tên khốn nạn nhà ngươi không được ức hiếp nàng ta đó, Bích Lạc là đồng tình tỷ muội từ nhô lớn lên cùng ta đó.
- Ta biết rồi. Dương Khai vẽ tức giận đáp lại.
- Đị đi!
Bích Lạc đưa Dương Khai đi ra khôi hành cung
Theo sát sau nàng thiếu nữ xinh đẹp này Dương Khai trên đường đi không ngớt quan sát, hắn phát hiện hành cung này của Phiến Khinh La thật sự là u tĩnh, tuy bên ngoài là một
thành trì phồn vịnh, nhưng ở đây không hề nghe thấy có chút tạp âm ồn ào nào, hơn nữa khắp nơi tràn ngập hương thơm. Mỗi con dường đều được quét dọn sạch sẽ. Thỉnh thoảng lại gặp mấy nàng tỳ nữ xinh đẹp, bọn họ ai nấy gặp Bích Lạc đều cung kính hành lễ, và cũng lại nhìn Dương Khai vẻ đầy kỳ.
Nhưng đoạn đường này không nhìn thấy một nam nhân nào. Không lâu sau họ đã đến Phượng Hoàn lâu. Một tòa lầu các nhã trí, chia làm ba tầng không to lắm nhưng cũng không quá nhỏ,
nhìn tòa lầu các này mang đến cho người ta một cảm giác khác lạ, phía trước lầu các còn trồng nhiều hoa cô, lại đúng vào mùa trăm hoa đua nỡ, hương thơm phâng phất.
- Người đi cần thận một chút, đừng có dẫm lên đống hoa cô này, đây đều là do đại
nhân trước đây tự tay trồng đó, nếu như ngươi mà dẫm mát chúng thì không xong với ta đâu!
- Ù:
Dương Khai vẻ mặt lãnh đạm đáp lại, hắn biết tiểu nha đầu này vốn có thành kiến với mình nên cũng không đi so đo tính toán giọng điệu căm phẫn đó của nàng ta.
Hắn là ai chứ! Bích Lạc trong lòng thầm hận, tên tiểu tử này nhìn chẳng có vẻ gì là lợi hại, hơn nữa cách ăn mặc và khí chất cũng không có dáng vẽ xuất thân cao quý gì, mà sao
đại nhân lại đề tâm đến hắn như vậy?
Hơn nữa trước đó đại nhân lại còn dặn dò hắn là không được ức hiếp mình nữa chứ!
Hẵn có thề đánh lại được mình sao? Trong lòng Bích Lạc thắc mắc không thôi.
Nếu không phải Phiến Khinh La đổi đãi đặc biệt với Dương Khai thì Bích Lạc đã không chịu được mà phải giao đấu với hẳn một trận để giáo huẩn hắn tử tế
Đến tầng hai của lầu các, Bích lạc mở cửa phòng ra rồi bước vào trước, trên khuôn mặt đẹp hiện lên thần sắc vui sướng, nàng không để ý đến Dương Khai mà chạy đến chiếc giường lớn thơm mềm ở giữa căn phòng, cả thân người hiện hình chữ Đại nằm ở đó, bụng ôm chiếc gối, nháy nháy cánh mũi xinh xắn rồi ra sức hít ngửi
Vừa ngửi trên khuôn mặt nàng lại vừa hiện ra vẻ hạnh phúc vô cùng.
Đây là đệm giường mà đại nhân đã từng ngủ, đây là chiếc gối thơm mà đại nhân đã từng gối, bên trong đó còn có mùi hương của đại nhân Bích Lạc chỉ cảm thấy thần hồn bồng bềnh, hai má đỏ hồng lên. Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, trong lòng thầm thấy buồn cười, hắn biết tiểu nha
đầu này trong lòng e là đã coi Phiến Khinh La là người nàng ta sùng bái nhất, vì thế mới có biểu hiệm kỳ quặc như vậy.
Nhưng cái tư thế mà tiều nha đầu này nằm bò ra ở đó cầng làm hiện rõ cặp mông đẹp uön cao.
Quan sát kỳ khuê phòng này Dương Khang khẽ gật đầu nói: - Cũng không tệ!
Bích Lạc chợt vội bừng tinh, nàng vội vàng bò dậy, hạnh nhãn viên đẵng, cắn răng mói: - Cũng không tệ?
Dương Khai gật đầu như đúng rồi, đây là khuê phòng của nữ nhân, mình mà ở đây thì có chút không ra sao, đưa ra bình luận là không tệ thì cũng là được lắm rồi.
- Ha hađúng là không tệ! Bích Lạc khẽ cắn răng, hầm hừnói:
- Đây là nơi khi còn trẻ đại nhân đã ỡ, ta lẵng lặc xin bao lâu mà đại nhân cũng không cho phép ta ở đó, một tên tiểu tử thối không rõ lai lịch như ngươi lại có thể ở đây, không những không biết thỏa mãn mà chỉ cho là không tệ lắm?
- Ách.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, lúc này mới hiểu tại sao nàng ta lại có thù ý với mình lớn như vậy.
Hắn sờ mũi lúng túng nói - Bích Lạc cô nương, có phải cô hiểu lầm gì ta đúng không?
- Ngươi là cái thá gì! Bích Lạc thở hồng hộc đứng dậy, trên tay vẫn ôm chiếc gối, đạp cẳng đi ra.
- Ngươi mang gối đó đi làm gì? Dương Khai không nói được gì nữa.
- Đây là gối mà đại nhân từng dùng. Bích Lạc quay người phần mộ nói, rồi đột nhiên lại thở hồng hộc chạy lại, đến cả cái đệm giường cũng nhấc lên ôm vào lòng,
- Cái này đại nhân cũng đã từng dùng. Ánh mắt hung thần ác sát như một cô chủ nhỏ lườm Dương Khai một cái rồi mới vênh váo tự đắc bỏ đi.
Dương Khai thấy kinh ngạc, trong lòng biết rõ sự sùng bái mà nữ nhân này giành cho Phiến Khinh La không phải một chút một ít mà e là đã đến mức độ si mê rồi.
Hắn cũng không để ý đến nữa mà vọt thẳng lên giường rồi khoanh chân ngồi xuống.
Phiêu Hương Thành này tuyệt đối không thể ở lại lâu, công pháp mà Phiến Khinh La tu luyện quá dã man, nếu ở lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trên bụng â ta.
Nhưng hiện giờ yêu nữ này đã khôi phục thực lực, Dương Khai có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống, nếu biết trước thế này thì đã không cho a ta uống Vạn Dược Linh Cao rồi! Nhưng lúc đó tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vừa thoát khỏi hang hổ lại rơi vào ô sói.
Hơn nữa đường dấu ấn mà trước đó yêu nữ này đánh vào người mình cũng là dùng để theo dõi mình
Muốn rời khỏi đây thì trước tiên phải giải quyết cái dấu ấn này mới được.
Nhắm mắt ngưng thần, Dương Khai suy nghĩ kỹ về tình trạng cơ thể mình.được tuy không thể nhìn vào bên trong nhưng để cảm nhận tình trạng cơ thể thì cũng là việc dễ dàng.
Trong chốc lát Dương Khai đã có thể câm nhận thấy ở chỗ xương sườn giữa ngực có một dòng năng lượng lúc ẩn lúc hiện, giống như giòi trong xương bám vào đó.
Hắn lại thử dùng Chân Dương nguyên khí để xua đuổi chúng nhưng cũng không có tác dụng gì.
Dòng năng lượng tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân cũng không thể nào tinh lọc được chũng.
Nó bám vào đó cũng không gây hại gì cho cơ thể, cũng không cản trở Chân Dương vận chuyển, nhưng dòng năng lượng như vậy giống như toà hải đăng sáng rực trong đen tối, Phiến Khinh La có thể dễ dàng cảm nhận thấy vị trí của mình.
Nếu có Địa Ma ở đây thì tốt rồi! lão có thể xem được đây rốt cuộc là năng lượng thế nào, nhưng đáng tiếc từ khi Địa Ma nhập vào cơ thể ma đầu dưới Khốn Long Giãn đến nay vẫn không có tin tức gì.
Dương Khai gắ phơ đến cạnh mình.
g sức, đột nhiên cảm nhận thấy rõ ràng có một luồng thần thức phấp
- Tên khốn nạn, ngươi đang làm gì vậy? Giọng nói của Phiến Khinh La lập tức truyền đến, giọng nói này vừa có vẻ tức giận lại vừa có chút vui mừng.
- Ngũ!
Dương Khai trợn mắt, trong lòng mẳng thầm, biết trước là dòng năng lượng mà con yêu nữ này đánh vào người mình có vấn đề nhưng không nghĩ tới chỉ vậy cũng làm kinh động đến ả ta.
Phiến Khinh La cười duyên nói:
- Người đừng phí sức nữa, đó là Truy Hồn. Ản của người ta, trừ khi đích thân ta ra tay hóa giải, nếu không thì ngay cả bậc cao thủ định cao của Thần Du Cảnh cũng không cách gì giải trừ, có cái ẩn tích này thì cho dù ngươi có chạy xa đến mấy thì ta cũng có thể tìm thấy!
- Không cần thiết phải như vậy chứ. Dương Khai vẻ mặt gượng gạo.
-
Phiến Khinh La khẽ cười nói.
- Ai bảo ngươi không thành thực, nếu ngươi mà thành thực một chút thì ta đâu có đổi xử với ngươi như vậy, được rồi được rồi, ngươi hãy nghĩ ngơi một đêm đi, ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không cảm thấy buồn chán là được.
- Khôi cần.
vô tình vô nghĩa! Phiến Khinh La hừ một tiếng rồi thu lại thần thức.
Không biết làm thế nào, Dương Khai đàng bỏ cái ý định đập nát truy hồn ấn, rồi an tâm nghi ngơi một đêm. Ngày hôm sau.
Dương Khai bị tiếng bước chân dưới lầu truyền đến làm cho kinh động, đang ngồi thì bật tinh dậy.
Không lâu sau đó thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. - Vào đi!
Cữa phòng mỡ ra. Một mỹ phụ tư thái trác tuyệt thân hình đầy đặn duyên dáng bước vào, mặt nở nụ cười câu hồn đoạt phách.
Mỹ phụ này không biết bao nhiêu tuồi nhưng nhiều nhất thì cũng không quá hai mươi lăm, thân hình đầy đặn, đôi mắt hoa đào như lúc nào cũng ánh lên xuân quang mê người, làn da trắng nõn mềm mại, lại vô cùng quyến rũ, tuy không bằng Phiến Khinh La nhưng cũng không thua kém là bao, cả hai toàn thân đều tan ra một mùi hương chín mọng, vừa sờ vào đã ra nước.
Tuy nhiên so sánh với Phiến Khinh La thì xuân ý của nữ tử này càng đậm, còn Phiến Khinh La thì lai mềm mai hơn.
Nàng ta cười mìm nhìn Dương Khai, khẽ hé đồi môi đỏ mọng dịu dàng nói: - Công tử đêm qua ngủ ngon chứ?
- Cũng được! Dương Khai khẽ gật đầu.
Người mỹ phụ bước đến bên giường duyên dáng hành lề, thổ khí như lan nói: - Thưa công từ, nô tỳ được đại nhân sai đến hầu hạ công tử, công tữ gọi nô tỳ Vân Lệ là được.
- Còn có hai nha đầu này nữa. Ngươi mỹ phụ vừa tự giới thiệu mình vừa đưa tay vẫy, tức thì hai thiếu nữ trẻ tuổi khí chất không giống nhau bước ra.
Một người nhìn có vẻ dịu dàng điềm tĩnh, ngươi kia thì đoan trang nhã nhặn
Bất luận là người mỹ phụ hay hai người thiếu nữ này thì đều hoa dung nguyệt mạo như nhau, nhìn có vẽ kiều mỹ duyệt mục.
- Đây là Nhược Vũ. Mỹ phụ chi người thiếu nữ dịu dàng đi lại chỉ sang thiếu nữ đoan trang nhã nhặn nói: Đây là Nhược Tình.
đạm giới thiệu với Dương Khai, rồi sau đó
- Chào công từ! Hai người dịu dàng hành lễ, từ cử chỉ thần thái đến cách ăn mặc khí chất đều có thể so
với các tiểu thư nhà đại thế gia, thực sự là không thua kém gì.
Dương Khai mặt tối sầm, không biết yêu nữ Phiến Khinh La này muốn làm gì, ba người này khí chất không giống nhau, nhưng cho dù là ai thì cũng đều mang đến cho nam nhân ước vọng chinh phục.
Không nói đến hai thiếu nữ trẻ trung Nhược Vũ Nhược Tình kia, nói ngay đến mỹ phụ Vân Lệ này, xét về khí chất thì cũng chỉ kém Phiến Khinh La một bậc, hơn nữa nàng ta còn có ưu thế mà cách thiếu nữ khác không có, đó chính là thân hình đầy đặn, đôi mắt hoa đào phát ra xuân quang kia cứ như lúc nào cũng tâm phát ánh hào quang đầy mê hoặc.
Đây là muốn đưa mình vào ôn nhu hương sao? Dương Khai bồn chồn trong lòng.
Mỹ phụ Vân Lệ cười nó - Đại nhân nói rồi, thời gian công tử ở Phiêu Hương Thành, cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tất cả mọi việc đều do bọn nô tỳ hầu hạ.
- Vậy thì làm phiền các vị rồi! Dương Khai thờ ơ đáp lại một tiếng.
- Đó là điều bọn nô tỳ nên lãm, công từ là khách quý của đại nhân mả. Mỹ phụ Vân Lệ nhẹ nhàng nói, hai má đột nhiên đô ững, - Đại nhân nói rồi, công tử có bất kỳ yêu cần gì thì bọn nô tỳ đều phải đáp ứng!
- Bất kỳ yêu cầu gì? Dương Khai trong lòng đầy rung động, hiểu ra cái ý tứ ẩn trong câu nói này.
Vậy mà bây giờ một nam nhân không tăm tiếng gì lại ở trong Phượng Hoàn lâu, nghĩ vậy phương tâm Bích Lạc trong phút chốc đầy kinh hãi.
Tên tiểu tử này lai lịch thế nào? Mà lại được đại nhân xem trọng như vậy!
Đôi mắt đẹp kinh ngạc không ngừng chăm chú nhìn Dương Khai, ánh mắt có chút đổ kị và không phục.
- Trên đường bôn ba, ngươi cũng đã mệt rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi, đợi ta làm xong việc sẽ đến tìm ngươi nói chuyện.
Phiến Khinh La thân nhiên cười nói. Mặt Dương Khai lạnh lùng lườm ả nhưng không hề nói năng gì.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà
Bích Lạc đang định vỗ - Đích thân ngươi hãy
tay để gọi thêm mấy tỳ nữ đến, nhưng Phiến Khinh La nói: châng ta đến Phượng Hoàn lâu.
Bích Lạc ngẩn người ra, vẻ mặt lại càng tỏ vẻ kinh ngạc, rồi mới gật đầu nói: - Vâng!
Phiến Khinh La lại khẽ tiếng căn dặn Dương Khai: - Tên khốn nạn nhà ngươi không được ức hiếp nàng ta đó, Bích Lạc là đồng tình tỷ muội từ nhô lớn lên cùng ta đó.
- Ta biết rồi. Dương Khai vẽ tức giận đáp lại.
- Đị đi!
Bích Lạc đưa Dương Khai đi ra khôi hành cung
Theo sát sau nàng thiếu nữ xinh đẹp này Dương Khai trên đường đi không ngớt quan sát, hắn phát hiện hành cung này của Phiến Khinh La thật sự là u tĩnh, tuy bên ngoài là một
thành trì phồn vịnh, nhưng ở đây không hề nghe thấy có chút tạp âm ồn ào nào, hơn nữa khắp nơi tràn ngập hương thơm. Mỗi con dường đều được quét dọn sạch sẽ. Thỉnh thoảng lại gặp mấy nàng tỳ nữ xinh đẹp, bọn họ ai nấy gặp Bích Lạc đều cung kính hành lễ, và cũng lại nhìn Dương Khai vẻ đầy kỳ.
Nhưng đoạn đường này không nhìn thấy một nam nhân nào. Không lâu sau họ đã đến Phượng Hoàn lâu. Một tòa lầu các nhã trí, chia làm ba tầng không to lắm nhưng cũng không quá nhỏ,
nhìn tòa lầu các này mang đến cho người ta một cảm giác khác lạ, phía trước lầu các còn trồng nhiều hoa cô, lại đúng vào mùa trăm hoa đua nỡ, hương thơm phâng phất.
- Người đi cần thận một chút, đừng có dẫm lên đống hoa cô này, đây đều là do đại
nhân trước đây tự tay trồng đó, nếu như ngươi mà dẫm mát chúng thì không xong với ta đâu!
- Ù:
Dương Khai vẻ mặt lãnh đạm đáp lại, hắn biết tiểu nha đầu này vốn có thành kiến với mình nên cũng không đi so đo tính toán giọng điệu căm phẫn đó của nàng ta.
Hắn là ai chứ! Bích Lạc trong lòng thầm hận, tên tiểu tử này nhìn chẳng có vẻ gì là lợi hại, hơn nữa cách ăn mặc và khí chất cũng không có dáng vẽ xuất thân cao quý gì, mà sao
đại nhân lại đề tâm đến hắn như vậy?
Hơn nữa trước đó đại nhân lại còn dặn dò hắn là không được ức hiếp mình nữa chứ!
Hẵn có thề đánh lại được mình sao? Trong lòng Bích Lạc thắc mắc không thôi.
Nếu không phải Phiến Khinh La đổi đãi đặc biệt với Dương Khai thì Bích Lạc đã không chịu được mà phải giao đấu với hẳn một trận để giáo huẩn hắn tử tế
Đến tầng hai của lầu các, Bích lạc mở cửa phòng ra rồi bước vào trước, trên khuôn mặt đẹp hiện lên thần sắc vui sướng, nàng không để ý đến Dương Khai mà chạy đến chiếc giường lớn thơm mềm ở giữa căn phòng, cả thân người hiện hình chữ Đại nằm ở đó, bụng ôm chiếc gối, nháy nháy cánh mũi xinh xắn rồi ra sức hít ngửi
Vừa ngửi trên khuôn mặt nàng lại vừa hiện ra vẻ hạnh phúc vô cùng.
Đây là đệm giường mà đại nhân đã từng ngủ, đây là chiếc gối thơm mà đại nhân đã từng gối, bên trong đó còn có mùi hương của đại nhân Bích Lạc chỉ cảm thấy thần hồn bồng bềnh, hai má đỏ hồng lên. Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, trong lòng thầm thấy buồn cười, hắn biết tiểu nha
đầu này trong lòng e là đã coi Phiến Khinh La là người nàng ta sùng bái nhất, vì thế mới có biểu hiệm kỳ quặc như vậy.
Nhưng cái tư thế mà tiều nha đầu này nằm bò ra ở đó cầng làm hiện rõ cặp mông đẹp uön cao.
Quan sát kỳ khuê phòng này Dương Khang khẽ gật đầu nói: - Cũng không tệ!
Bích Lạc chợt vội bừng tinh, nàng vội vàng bò dậy, hạnh nhãn viên đẵng, cắn răng mói: - Cũng không tệ?
Dương Khai gật đầu như đúng rồi, đây là khuê phòng của nữ nhân, mình mà ở đây thì có chút không ra sao, đưa ra bình luận là không tệ thì cũng là được lắm rồi.
- Ha hađúng là không tệ! Bích Lạc khẽ cắn răng, hầm hừnói:
- Đây là nơi khi còn trẻ đại nhân đã ỡ, ta lẵng lặc xin bao lâu mà đại nhân cũng không cho phép ta ở đó, một tên tiểu tử thối không rõ lai lịch như ngươi lại có thể ở đây, không những không biết thỏa mãn mà chỉ cho là không tệ lắm?
- Ách.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, lúc này mới hiểu tại sao nàng ta lại có thù ý với mình lớn như vậy.
Hắn sờ mũi lúng túng nói - Bích Lạc cô nương, có phải cô hiểu lầm gì ta đúng không?
- Ngươi là cái thá gì! Bích Lạc thở hồng hộc đứng dậy, trên tay vẫn ôm chiếc gối, đạp cẳng đi ra.
- Ngươi mang gối đó đi làm gì? Dương Khai không nói được gì nữa.
- Đây là gối mà đại nhân từng dùng. Bích Lạc quay người phần mộ nói, rồi đột nhiên lại thở hồng hộc chạy lại, đến cả cái đệm giường cũng nhấc lên ôm vào lòng,
- Cái này đại nhân cũng đã từng dùng. Ánh mắt hung thần ác sát như một cô chủ nhỏ lườm Dương Khai một cái rồi mới vênh váo tự đắc bỏ đi.
Dương Khai thấy kinh ngạc, trong lòng biết rõ sự sùng bái mà nữ nhân này giành cho Phiến Khinh La không phải một chút một ít mà e là đã đến mức độ si mê rồi.
Hắn cũng không để ý đến nữa mà vọt thẳng lên giường rồi khoanh chân ngồi xuống.
Phiêu Hương Thành này tuyệt đối không thể ở lại lâu, công pháp mà Phiến Khinh La tu luyện quá dã man, nếu ở lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trên bụng â ta.
Nhưng hiện giờ yêu nữ này đã khôi phục thực lực, Dương Khai có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống, nếu biết trước thế này thì đã không cho a ta uống Vạn Dược Linh Cao rồi! Nhưng lúc đó tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vừa thoát khỏi hang hổ lại rơi vào ô sói.
Hơn nữa đường dấu ấn mà trước đó yêu nữ này đánh vào người mình cũng là dùng để theo dõi mình
Muốn rời khỏi đây thì trước tiên phải giải quyết cái dấu ấn này mới được.
Nhắm mắt ngưng thần, Dương Khai suy nghĩ kỹ về tình trạng cơ thể mình.được tuy không thể nhìn vào bên trong nhưng để cảm nhận tình trạng cơ thể thì cũng là việc dễ dàng.
Trong chốc lát Dương Khai đã có thể câm nhận thấy ở chỗ xương sườn giữa ngực có một dòng năng lượng lúc ẩn lúc hiện, giống như giòi trong xương bám vào đó.
Hắn lại thử dùng Chân Dương nguyên khí để xua đuổi chúng nhưng cũng không có tác dụng gì.
Dòng năng lượng tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân cũng không thể nào tinh lọc được chũng.
Nó bám vào đó cũng không gây hại gì cho cơ thể, cũng không cản trở Chân Dương vận chuyển, nhưng dòng năng lượng như vậy giống như toà hải đăng sáng rực trong đen tối, Phiến Khinh La có thể dễ dàng cảm nhận thấy vị trí của mình.
Nếu có Địa Ma ở đây thì tốt rồi! lão có thể xem được đây rốt cuộc là năng lượng thế nào, nhưng đáng tiếc từ khi Địa Ma nhập vào cơ thể ma đầu dưới Khốn Long Giãn đến nay vẫn không có tin tức gì.
Dương Khai gắ phơ đến cạnh mình.
g sức, đột nhiên cảm nhận thấy rõ ràng có một luồng thần thức phấp
- Tên khốn nạn, ngươi đang làm gì vậy? Giọng nói của Phiến Khinh La lập tức truyền đến, giọng nói này vừa có vẻ tức giận lại vừa có chút vui mừng.
- Ngũ!
Dương Khai trợn mắt, trong lòng mẳng thầm, biết trước là dòng năng lượng mà con yêu nữ này đánh vào người mình có vấn đề nhưng không nghĩ tới chỉ vậy cũng làm kinh động đến ả ta.
Phiến Khinh La cười duyên nói:
- Người đừng phí sức nữa, đó là Truy Hồn. Ản của người ta, trừ khi đích thân ta ra tay hóa giải, nếu không thì ngay cả bậc cao thủ định cao của Thần Du Cảnh cũng không cách gì giải trừ, có cái ẩn tích này thì cho dù ngươi có chạy xa đến mấy thì ta cũng có thể tìm thấy!
- Không cần thiết phải như vậy chứ. Dương Khai vẻ mặt gượng gạo.
-
Phiến Khinh La khẽ cười nói.
- Ai bảo ngươi không thành thực, nếu ngươi mà thành thực một chút thì ta đâu có đổi xử với ngươi như vậy, được rồi được rồi, ngươi hãy nghĩ ngơi một đêm đi, ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không cảm thấy buồn chán là được.
- Khôi cần.
vô tình vô nghĩa! Phiến Khinh La hừ một tiếng rồi thu lại thần thức.
Không biết làm thế nào, Dương Khai đàng bỏ cái ý định đập nát truy hồn ấn, rồi an tâm nghi ngơi một đêm. Ngày hôm sau.
Dương Khai bị tiếng bước chân dưới lầu truyền đến làm cho kinh động, đang ngồi thì bật tinh dậy.
Không lâu sau đó thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. - Vào đi!
Cữa phòng mỡ ra. Một mỹ phụ tư thái trác tuyệt thân hình đầy đặn duyên dáng bước vào, mặt nở nụ cười câu hồn đoạt phách.
Mỹ phụ này không biết bao nhiêu tuồi nhưng nhiều nhất thì cũng không quá hai mươi lăm, thân hình đầy đặn, đôi mắt hoa đào như lúc nào cũng ánh lên xuân quang mê người, làn da trắng nõn mềm mại, lại vô cùng quyến rũ, tuy không bằng Phiến Khinh La nhưng cũng không thua kém là bao, cả hai toàn thân đều tan ra một mùi hương chín mọng, vừa sờ vào đã ra nước.
Tuy nhiên so sánh với Phiến Khinh La thì xuân ý của nữ tử này càng đậm, còn Phiến Khinh La thì lai mềm mai hơn.
Nàng ta cười mìm nhìn Dương Khai, khẽ hé đồi môi đỏ mọng dịu dàng nói: - Công tử đêm qua ngủ ngon chứ?
- Cũng được! Dương Khai khẽ gật đầu.
Người mỹ phụ bước đến bên giường duyên dáng hành lề, thổ khí như lan nói: - Thưa công từ, nô tỳ được đại nhân sai đến hầu hạ công tử, công tữ gọi nô tỳ Vân Lệ là được.
- Còn có hai nha đầu này nữa. Ngươi mỹ phụ vừa tự giới thiệu mình vừa đưa tay vẫy, tức thì hai thiếu nữ trẻ tuổi khí chất không giống nhau bước ra.
Một người nhìn có vẻ dịu dàng điềm tĩnh, ngươi kia thì đoan trang nhã nhặn
Bất luận là người mỹ phụ hay hai người thiếu nữ này thì đều hoa dung nguyệt mạo như nhau, nhìn có vẽ kiều mỹ duyệt mục.
- Đây là Nhược Vũ. Mỹ phụ chi người thiếu nữ dịu dàng đi lại chỉ sang thiếu nữ đoan trang nhã nhặn nói: Đây là Nhược Tình.
đạm giới thiệu với Dương Khai, rồi sau đó
- Chào công từ! Hai người dịu dàng hành lễ, từ cử chỉ thần thái đến cách ăn mặc khí chất đều có thể so
với các tiểu thư nhà đại thế gia, thực sự là không thua kém gì.
Dương Khai mặt tối sầm, không biết yêu nữ Phiến Khinh La này muốn làm gì, ba người này khí chất không giống nhau, nhưng cho dù là ai thì cũng đều mang đến cho nam nhân ước vọng chinh phục.
Không nói đến hai thiếu nữ trẻ trung Nhược Vũ Nhược Tình kia, nói ngay đến mỹ phụ Vân Lệ này, xét về khí chất thì cũng chỉ kém Phiến Khinh La một bậc, hơn nữa nàng ta còn có ưu thế mà cách thiếu nữ khác không có, đó chính là thân hình đầy đặn, đôi mắt hoa đào phát ra xuân quang kia cứ như lúc nào cũng tâm phát ánh hào quang đầy mê hoặc.
Đây là muốn đưa mình vào ôn nhu hương sao? Dương Khai bồn chồn trong lòng.
Mỹ phụ Vân Lệ cười nó - Đại nhân nói rồi, thời gian công tử ở Phiêu Hương Thành, cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tất cả mọi việc đều do bọn nô tỳ hầu hạ.
- Vậy thì làm phiền các vị rồi! Dương Khai thờ ơ đáp lại một tiếng.
- Đó là điều bọn nô tỳ nên lãm, công từ là khách quý của đại nhân mả. Mỹ phụ Vân Lệ nhẹ nhàng nói, hai má đột nhiên đô ững, - Đại nhân nói rồi, công tử có bất kỳ yêu cần gì thì bọn nô tỳ đều phải đáp ứng!
- Bất kỳ yêu cầu gì? Dương Khai trong lòng đầy rung động, hiểu ra cái ý tứ ẩn trong câu nói này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.