Chương 325: Lôi kéo
Mạc Mặc
11/03/2018
Ngươi có muốn theo ta về Thu gia không? Thu Úc Mộng đột nhiên nghiêm túc đề nghị, ánh mắt bày tỏ sự chân thành.
i tốt, Thu Úc Mộng cũng nhìn ra được, Dương Khai bằng mặt Khinh La, nếu nhằm ngay lúc này, có thể đưa ra điều kiện hữu dụng đã động hắn, thì chắc chắn sẽ đưa về một nhân tài cho Thu gia, khổ nhục giam cầm vừa qua xem như cũng đáng.
Thu Úc Mộng là một cô nương quyết đoán, ắt phải biết lúc này nên làm gì.
- Thu đại tiểu thư nói đùa đấy à? Dương Khai hờ hững nhìn nàng, khẽ khàng cười khẩy.
- Ta rất nghiêm túc.
Thu Ức Mộng đưa tay vuố
– Ta có thể cho ngươi đãi ngộ tốt hơn hẳn nơi này, ngươi muốn gì cũng được, tài nguyên tu luyện, mỹ nữ để hầu hạ, cần gì có mấy!
ọn tóc bên tai.
- Thu tỷ tỷ. Lạc Tiểu Mạn kêu lên, không ngờ được Thu Ức Mộng lại có thể đưa ra điều kiện bổ béo đến vậy để lôi kéo Dương Khai.
Thu gia là một trong Bát đại gia của Trung Đô, thế lực lớn mạnh, của cải dồi dào, thiên hạ có rất nhiều người chen chúc nhau để vào được trong gia tộc này. Song, Thu gia yêu cầu cũng rất cao, quý hồ tinh, bất quỹ hồ đa, xưa nay chi thu nhận các bậc tinh anh hoặc cao thủ bên ngoài.
Nhưng. Cho dù có lôi kéo mấy cao thủ Thần Du Cảnh thì cũng không cần phải trả cái giá cao đêm vậy.
Gã trước mặt đáng giá đến thế ư?
Có điều, Lạc Tiểu Mạn tuy không thông minh bằng Thu Úc Mộng, nhưng quen Thu Ức Mộng đã lâu nên cũng biết con mắt nhìn người cũa nàng luôn luôn chuẩn xác.
Nếu nàng đã dám nói thế, thì gã nam nhân này có lẽ cũng đáng đề lôi kéo thật!
Nghĩ vậy, Lạc Tiểu Mạn cũng không dám xem thường Dương Khai nữa, đến ánh mắt nhìn hắn cũng nghiêm chinh hơn hẳn.
- Thế nào? Ta đã nêu ra điều kiện hẳn hoi với ngươi rồi đẩy
Thu Ức Mộng nghiêm nghị nhìn Dương Khai, tiếp tục truy vấn.
Dương Khai chợt nhíu mày, không ngờ được nữ nhân này chẳng những tư chất, công lực mạnh, mà tính cách cũng rất quyết đoán. Chỉ dựa vào mọi thể hiện cũa nàng trong thời gian qua thì có thể thấy, nếu không có gì bất trắc xảy ra, thì tương lai nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ!
- Trước kia ta cũng từng nói rồi, nếu ngươi muốn lấy con gái thuộc chi thứ Thu gia ta, ta cũng có thể làm chũ cho ngươi. Vừa hay ta có một vị biểu muội dung mạo cũng rất khá, lấy làm vợ hay nạp thiếp thì tùy ở ngươi.
Dương Khai nhìn nàng với vẻ mặt đăm chiêu:
- Nữ sắc không hấp dẫn được ta đâu.
Thu Ức Mộng khẽ cười, mắt đánh sóng gợn. - Thế vừa rồi...
- Vừa rồi chi là chuyện ngoài ý muốn thôi. Dương Khai vẫn bình thản ung dung, chẳng mảy may ngượng ngùng
- Vậy rốt cuộc thì ngươi có đồng ý hay không? Thu Ức Mộng thấy Dương Khai có vẽ cần trọng, cầng nhận ra hẳn khó đối phó đến đâu, nên không kềm được cơn nóng
i là kẻ khác, nếu nâng mà đưa ra điều hậu hĩnh như vậy, thì chắc đã sớm nằm mọp xuống xin thần phục rồi. Ảy vậy mà hắn lại thờ ơ hờ hững, chẳng có vẻ gì là động lòng cã.
Tên khốn này lòng tham lớn đến nhường nào đây?
- Khôi cần, hiện giờ ta đã ồn lắm rồi. Dương Khai không muốn phí lời thêm nữa, bèn dứt khoát từ chối.
Thu Ức Mộng sững sờ, đột nhiên mỉm cười: - Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, khi nào nghĩ thông suốt rồi thí cứ đến tìm ta, cửa nhà họ Thu sẽ rộng mở chào đón ngươi!
Nàng biết nam nhân như hắn không thể bức ép được, mà phải cho hẳn quyền tự do chọn lựa, bằng không chẳng những không thành sự, mà có khi lại hỏng chợt thấy hối hận vì vừa rồi đã quá nóng vội.
Nhưng thấy hẳn cứ điềm nhiên như vậy, Thu Úc Mộng liền không kìm được cơn nóng giận, nên mới sốt sắng đến thế,
- Nói chuyện khác vậy, ngươi có thể giúp ta và Tiều Mạn chuyền lời cho Yêu Mị Nữ Vương được không?
- Đợi khi nào ta gặp được ả rồi hẵng nói.
Dương Khai nhíu mày, nhún vai:
-Ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện giờ chính ta cũng là tù nhân, có điều được đổi đãi tốt hơn các ngươi mà thôi.
- Cũng phải.
Thu Úc Mộng mỉm cười:
- Bất luận thế nào, ta cũng phải cảm ơn ngươi, lần này nếu như đại nạn không chết,
khi trở về Thu gia, ta nhất định sẽ rửa tội cho Lăng Tiêu. Các!
Đôi mắt Dương Khai chợt lóe sáng, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt rạng rỡ, mãi một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Câu nói này của Thu Úc Mộng cuối cùng cũng đã giành được chút thiện cảm từ Dương Khai
- Tùy hai ngươi thôi! Dương Khai nói xong liền nhắm nghiền mắt, tập trung tỉnh tọa.
Thu Ức Mộng nhìn theo một lúc, phát hiện tên này thật sự đang tu luyện ngay trước mặt mình và Lạc Tiểu Mạn, không kìm được bật cười, biết hắn đang có ý tiễn khách, nàng cũng không nán lại làm gì, liền kéo Lạc Tiểu Mạn lại:
- Đi thôi.
-Phải rồi. Còn chưa ra khỏi cửa, Dương Khai đột nhiên lên tiếng. Nếu các ngươi muốn tắm thì cứ nói Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình chuẩn bị ít nước ấm. Bễ tắm ở dưới lầu một, ta tạm thời không rời khỏi căn phòng này được.
Thu Ức Mộng đô bừng cả mặt, giờ mới biết những gì mà mình và Lạc Tiểu Mạn đã nói khi lên lầu đều lọt vào tai hắn không sót một chữ.
- Đa tạ, hy vọng sau này chúng ta sẽ không phải là kẻ thù! Nhìn đăm đăm vào Dương Khai, Thu Úc Mộng trầm giọng đáp.
Dưới lầu một, Lạc Tiểu Mạn không kìm được, bèn hỏi nhỏ:
Điền Phong
- Thu tỷ tỷ, tỷ xem trọng tên đó đến vậy thật sao?
Vẻ mặt Thu Úc Mộng cứng đờ, trầm tư cả một lúc mới gật
- Ủ, trong số những người ta từng giao thũ thì hẳn là lợi hại nhất. Hơn nữa, mới nữa tháng không gặp mà hình như hắn lại mạnh lên không ít. Tuy cảnh giới của hắn thấp hơn ta, nhưng đứng trước hắn, ta cứ cảm thấy như có áp lực vô hình nào đó.
- Chắc là vì chân nguyên của chúng ta bị cấm cố thôi, nếu khôi phục được công lực thì chưa chắc đã sợ hắn!
- Ở. Đệ nhất công tử Bát đại gia cũng không bằng hắn? Lạc Tiểu Mạn kinh ngạc tột độ.
- Thất đại gia mới đúng, công tữ cũa Dương gia đều ỡ bên ngoài, không tính vào đó
được.
Thu Ức Mộng cười gượng một tiếng, nhớ đến cách thức dạy dỗ con cháu của Dương gia, không khôi khinh khi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chợt giật mình, Dương Khai cũng họ Dương, không lẽ. Hẳn là không đầu, tuy nàng không quen hết công tử của Dương gia, nhưng bọn họ
không có ai ở lứa tuổi này cả. Duy chỉ có công từ nhỏ nhất của Dương g với Dương Khai, nhưng nghe nói tên này bẩm sinh tư chất đã kém, căn bản không thích hợp tu luyện. Song, sự lạnh lùng và ngang ngược của hắn lại giống hệt với người của Dương gia.
-May mà hắn cũng chỉ là tên thấp hèn, chữ nếu mà thân phận cao quý thì ha ha
Thu Úc Mộng lắc đầu cười gượng gạo. Lúc còn ở Trung Đô, nàng luôn chễm chệ ngồi trên, hiếm có ai trong đám công từ đó lọt màu mắt nàng, vậy mà nào ngờ, lần này ngấm ngầm hành tẩu bên ngoài, lại gặp được một nhân vật như vậy.
Vừa nói chuyện, vừa trỡ ra ngoài phòng tìm Vân Lệ, nhờ nàng giúp chuẩn bị ít nước ấm, rồi bước vào bể tắm ở lầu một trong trạng thái cảnh giác vạn phần.
Nhưng mà ai ngờ được, Dương Khai quả thật vẫn tu luyện ở lầu hai, không hề xuất hiện lấy một lần.
Kể từ sau cái ngày phát tiết hết mọi dục vọng tích trữ quanh năm vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Bích Lạc, tâm tính Dương Khai đã hoàn toàn lắng xuống.
Con đường tu luyện, thuận lợi vô cùng.
Lần thả lỏng đó dường như đã giúp tiêu trừ sạch sẽ mọi mệt mỏi ở Dương Khai trong hơn một năm qua, cả người hắn cũng như thay da đổi thịt từ trong ra ngoài
Dương Khai mơ hồ cảm ngộ được, tâm trạng hắn đã khá hơn rất nhiều.
Tâm trạng phấn khởi, tỉnh thần thả lòng, cũng khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn hẳn.
Mặc dù không có đan dược bổ trợ sức mạnh thần thức, nhưng Dương Khai vẫn không ngừng khám phá Luyện Đan Chân Quyết.
Mỗi lần khám phá là lại hao cạn sức mạnh thần thức, phải đợi đến mấy canh giờ thì thần thức từ từ hồi phục, trong lúc đợi, hẳn vận hành Chân Dương Quyết, một khắc cũng
không hẽ lơ là.
Trong khoảng thời gian này, Ngạo Cốt Kim Thân Quyết và lư hương cũng được phát huy tác dụng, hai thứ này cùng quyền cước thuật đã bị bỏ xó khá lâu không dùng đến rồi.
Nhưng chỉ cần có cơ hội, Dương Khai đều nhớ đến việc sử dụng chúng.
Ba ngày sau.
Phiến Khinh La quay trở về Phiêu Hương Thành. Nơi âđến đầu tiên chính là Phượng Hoàn Lâu
Mấy ngày không gặp, ã yêu nữ này hình như lại đẹp ra, cả người không lúc nào là không toát ra nét xuân tình và quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, thân hình mãnh mai như cảnh liễu trước gió, nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng thực chất lại tiềm tàng một sức mạnh vô cùng lớm.
Đó là một trong những cao thủ hiếm có trong thiên hạ, không kẻ nào được phép xem thường.
Ả đưa đôi mắt long lanh nhìn Dương Khai, cười duyên dáng: - Tiểu lưu manh, mấy ngày qua hiền lành quá nhi.
- Ta tự biết mình như thế nào. Dương Khai gượng cười, khẽ hục hặc mấy tiếng.
- Được rồi, đừng giận nữa.
Phiến Khinh La ôn tồn vỗ về, thần thái yêu mị.
- Chẳng phải ta có để lại mấy tỳ nữ phục dịch ngươi sao, nghe Vân Lệ nói ngươi chẳng màng đến một ai cả? Không ngờ là ngươi cũng đàng hoàng đến thế đấy.
Phiến Khinh La ngạc nhiên nhìn hắn
- Cái đó thì đúng. Dương Khai chột dạ.
Phiến Khinh La cười khanh khách, xấn lại gần, phâ ra hơi thỡ thơm lừng, khẽ giọng nói:
- Kỹ thuật của Bích Lạc cũng không tệ nhi.
- Tằm tạm. Dương Khai đỏ hết cả mặt, vội đánh trống làng: - Yêu nữ nhà ngươi bắt ta ở đây rốt cuộc là để làm gì đây?
- Chẳng để làm gì cả.
Phiến Khinh La xoay người, không gian bỗng phảng phất ánh hào quang mờ mịt, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ả mỉm cười nhìn hắn:
- Chán lăn rồi phải không?
- Ngươi nói thử xem? Dương Khai lãnh đạm nhìn â.
ế sao không ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa? Phiên Khinh La nói.
- Ta có thể đi đâu đây? - Ngươi muốn đi đâu thì đi, có ai cân ngươi đâu.
Dương Khai trổ mắt nhìn â, rồi bỗng phản ứng lại, ánh mắt đầy nghi ngờ: - Ýngươi là, ta có thể rời khỏi đây?
- Dĩ nhiên rồi, ta bão ngươi không được rời khỏi đây khi nào vậy? Ha ha.
- A yêu mữ này Dương Khai nổi nóng.
- Được rồi, đừng nóng giận.
Phiến Khinh La nghiêm nghị sắc mặt:
- Lần này ta trở về chính là để cho ngươi biết, ngươi có thể rời khôi đây được rồi Muốn chiếm hữu một người đàn ông, không phải cứ nhốt hắn lại là được, điều này có lý mào ta lại không hiều.
- Không sai, ngươi giữ được thể xác ta, chứ không giữ được trái tim ta! Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, giọng sốt sắng: - Còn Truy Hồn Ản.
- Tạm thời cứ để đấy, bằng không làm sao ta tìm ra ngươi được? Phiến Khinh La nhếch môi, vẻ mặt buồn bã.
- Được thôi. -—
Dương Khai cũng thôi không miễn cưỡng.
Tuy rằng Phiến Khinh La nói hắn có thể đi khôi đi, nhưng Dương Khai lại không vui gì cho lắm, chí ít thì hắn không thấy hưng phấn như mình tưởng tượng.
Có lẽ là vì biết được â yêu nữ này không hề có ác ý khi giữ hẳn lại bên mình, nên dù bao ngày qua bị ả giam ở đây, hắn cũng không bất mãn là mấy.
Huống hồ, nhờ danh ả mà Dương Khai cũng đã nhận được không biết bao nhiêu ưu đãi, chứ chẳng phải chịu thiệt thòi.
Nếu không phải lần đó, khi thâm nhập thức hải của Phiến Khinh La và nhìn thấy không ít hoạt động nội tâm của â, thì Dương Khai đã sớm trỡ mặt với â ra rồi
i tốt, Thu Úc Mộng cũng nhìn ra được, Dương Khai bằng mặt Khinh La, nếu nhằm ngay lúc này, có thể đưa ra điều kiện hữu dụng đã động hắn, thì chắc chắn sẽ đưa về một nhân tài cho Thu gia, khổ nhục giam cầm vừa qua xem như cũng đáng.
Thu Úc Mộng là một cô nương quyết đoán, ắt phải biết lúc này nên làm gì.
- Thu đại tiểu thư nói đùa đấy à? Dương Khai hờ hững nhìn nàng, khẽ khàng cười khẩy.
- Ta rất nghiêm túc.
Thu Ức Mộng đưa tay vuố
– Ta có thể cho ngươi đãi ngộ tốt hơn hẳn nơi này, ngươi muốn gì cũng được, tài nguyên tu luyện, mỹ nữ để hầu hạ, cần gì có mấy!
ọn tóc bên tai.
- Thu tỷ tỷ. Lạc Tiểu Mạn kêu lên, không ngờ được Thu Ức Mộng lại có thể đưa ra điều kiện bổ béo đến vậy để lôi kéo Dương Khai.
Thu gia là một trong Bát đại gia của Trung Đô, thế lực lớn mạnh, của cải dồi dào, thiên hạ có rất nhiều người chen chúc nhau để vào được trong gia tộc này. Song, Thu gia yêu cầu cũng rất cao, quý hồ tinh, bất quỹ hồ đa, xưa nay chi thu nhận các bậc tinh anh hoặc cao thủ bên ngoài.
Nhưng. Cho dù có lôi kéo mấy cao thủ Thần Du Cảnh thì cũng không cần phải trả cái giá cao đêm vậy.
Gã trước mặt đáng giá đến thế ư?
Có điều, Lạc Tiểu Mạn tuy không thông minh bằng Thu Úc Mộng, nhưng quen Thu Ức Mộng đã lâu nên cũng biết con mắt nhìn người cũa nàng luôn luôn chuẩn xác.
Nếu nàng đã dám nói thế, thì gã nam nhân này có lẽ cũng đáng đề lôi kéo thật!
Nghĩ vậy, Lạc Tiểu Mạn cũng không dám xem thường Dương Khai nữa, đến ánh mắt nhìn hắn cũng nghiêm chinh hơn hẳn.
- Thế nào? Ta đã nêu ra điều kiện hẳn hoi với ngươi rồi đẩy
Thu Ức Mộng nghiêm nghị nhìn Dương Khai, tiếp tục truy vấn.
Dương Khai chợt nhíu mày, không ngờ được nữ nhân này chẳng những tư chất, công lực mạnh, mà tính cách cũng rất quyết đoán. Chỉ dựa vào mọi thể hiện cũa nàng trong thời gian qua thì có thể thấy, nếu không có gì bất trắc xảy ra, thì tương lai nàng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ!
- Trước kia ta cũng từng nói rồi, nếu ngươi muốn lấy con gái thuộc chi thứ Thu gia ta, ta cũng có thể làm chũ cho ngươi. Vừa hay ta có một vị biểu muội dung mạo cũng rất khá, lấy làm vợ hay nạp thiếp thì tùy ở ngươi.
Dương Khai nhìn nàng với vẻ mặt đăm chiêu:
- Nữ sắc không hấp dẫn được ta đâu.
Thu Ức Mộng khẽ cười, mắt đánh sóng gợn. - Thế vừa rồi...
- Vừa rồi chi là chuyện ngoài ý muốn thôi. Dương Khai vẫn bình thản ung dung, chẳng mảy may ngượng ngùng
- Vậy rốt cuộc thì ngươi có đồng ý hay không? Thu Ức Mộng thấy Dương Khai có vẽ cần trọng, cầng nhận ra hẳn khó đối phó đến đâu, nên không kềm được cơn nóng
i là kẻ khác, nếu nâng mà đưa ra điều hậu hĩnh như vậy, thì chắc đã sớm nằm mọp xuống xin thần phục rồi. Ảy vậy mà hắn lại thờ ơ hờ hững, chẳng có vẻ gì là động lòng cã.
Tên khốn này lòng tham lớn đến nhường nào đây?
- Khôi cần, hiện giờ ta đã ồn lắm rồi. Dương Khai không muốn phí lời thêm nữa, bèn dứt khoát từ chối.
Thu Ức Mộng sững sờ, đột nhiên mỉm cười: - Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, khi nào nghĩ thông suốt rồi thí cứ đến tìm ta, cửa nhà họ Thu sẽ rộng mở chào đón ngươi!
Nàng biết nam nhân như hắn không thể bức ép được, mà phải cho hẳn quyền tự do chọn lựa, bằng không chẳng những không thành sự, mà có khi lại hỏng chợt thấy hối hận vì vừa rồi đã quá nóng vội.
Nhưng thấy hẳn cứ điềm nhiên như vậy, Thu Úc Mộng liền không kìm được cơn nóng giận, nên mới sốt sắng đến thế,
- Nói chuyện khác vậy, ngươi có thể giúp ta và Tiều Mạn chuyền lời cho Yêu Mị Nữ Vương được không?
- Đợi khi nào ta gặp được ả rồi hẵng nói.
Dương Khai nhíu mày, nhún vai:
-Ngươi cũng thấy rồi đấy, hiện giờ chính ta cũng là tù nhân, có điều được đổi đãi tốt hơn các ngươi mà thôi.
- Cũng phải.
Thu Úc Mộng mỉm cười:
- Bất luận thế nào, ta cũng phải cảm ơn ngươi, lần này nếu như đại nạn không chết,
khi trở về Thu gia, ta nhất định sẽ rửa tội cho Lăng Tiêu. Các!
Đôi mắt Dương Khai chợt lóe sáng, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt rạng rỡ, mãi một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Câu nói này của Thu Úc Mộng cuối cùng cũng đã giành được chút thiện cảm từ Dương Khai
- Tùy hai ngươi thôi! Dương Khai nói xong liền nhắm nghiền mắt, tập trung tỉnh tọa.
Thu Ức Mộng nhìn theo một lúc, phát hiện tên này thật sự đang tu luyện ngay trước mặt mình và Lạc Tiểu Mạn, không kìm được bật cười, biết hắn đang có ý tiễn khách, nàng cũng không nán lại làm gì, liền kéo Lạc Tiểu Mạn lại:
- Đi thôi.
-Phải rồi. Còn chưa ra khỏi cửa, Dương Khai đột nhiên lên tiếng. Nếu các ngươi muốn tắm thì cứ nói Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình chuẩn bị ít nước ấm. Bễ tắm ở dưới lầu một, ta tạm thời không rời khỏi căn phòng này được.
Thu Ức Mộng đô bừng cả mặt, giờ mới biết những gì mà mình và Lạc Tiểu Mạn đã nói khi lên lầu đều lọt vào tai hắn không sót một chữ.
- Đa tạ, hy vọng sau này chúng ta sẽ không phải là kẻ thù! Nhìn đăm đăm vào Dương Khai, Thu Úc Mộng trầm giọng đáp.
Dưới lầu một, Lạc Tiểu Mạn không kìm được, bèn hỏi nhỏ:
Điền Phong
- Thu tỷ tỷ, tỷ xem trọng tên đó đến vậy thật sao?
Vẻ mặt Thu Úc Mộng cứng đờ, trầm tư cả một lúc mới gật
- Ủ, trong số những người ta từng giao thũ thì hẳn là lợi hại nhất. Hơn nữa, mới nữa tháng không gặp mà hình như hắn lại mạnh lên không ít. Tuy cảnh giới của hắn thấp hơn ta, nhưng đứng trước hắn, ta cứ cảm thấy như có áp lực vô hình nào đó.
- Chắc là vì chân nguyên của chúng ta bị cấm cố thôi, nếu khôi phục được công lực thì chưa chắc đã sợ hắn!
- Ở. Đệ nhất công tử Bát đại gia cũng không bằng hắn? Lạc Tiểu Mạn kinh ngạc tột độ.
- Thất đại gia mới đúng, công tữ cũa Dương gia đều ỡ bên ngoài, không tính vào đó
được.
Thu Ức Mộng cười gượng một tiếng, nhớ đến cách thức dạy dỗ con cháu của Dương gia, không khôi khinh khi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chợt giật mình, Dương Khai cũng họ Dương, không lẽ. Hẳn là không đầu, tuy nàng không quen hết công tử của Dương gia, nhưng bọn họ
không có ai ở lứa tuổi này cả. Duy chỉ có công từ nhỏ nhất của Dương g với Dương Khai, nhưng nghe nói tên này bẩm sinh tư chất đã kém, căn bản không thích hợp tu luyện. Song, sự lạnh lùng và ngang ngược của hắn lại giống hệt với người của Dương gia.
-May mà hắn cũng chỉ là tên thấp hèn, chữ nếu mà thân phận cao quý thì ha ha
Thu Úc Mộng lắc đầu cười gượng gạo. Lúc còn ở Trung Đô, nàng luôn chễm chệ ngồi trên, hiếm có ai trong đám công từ đó lọt màu mắt nàng, vậy mà nào ngờ, lần này ngấm ngầm hành tẩu bên ngoài, lại gặp được một nhân vật như vậy.
Vừa nói chuyện, vừa trỡ ra ngoài phòng tìm Vân Lệ, nhờ nàng giúp chuẩn bị ít nước ấm, rồi bước vào bể tắm ở lầu một trong trạng thái cảnh giác vạn phần.
Nhưng mà ai ngờ được, Dương Khai quả thật vẫn tu luyện ở lầu hai, không hề xuất hiện lấy một lần.
Kể từ sau cái ngày phát tiết hết mọi dục vọng tích trữ quanh năm vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Bích Lạc, tâm tính Dương Khai đã hoàn toàn lắng xuống.
Con đường tu luyện, thuận lợi vô cùng.
Lần thả lỏng đó dường như đã giúp tiêu trừ sạch sẽ mọi mệt mỏi ở Dương Khai trong hơn một năm qua, cả người hắn cũng như thay da đổi thịt từ trong ra ngoài
Dương Khai mơ hồ cảm ngộ được, tâm trạng hắn đã khá hơn rất nhiều.
Tâm trạng phấn khởi, tỉnh thần thả lòng, cũng khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn hẳn.
Mặc dù không có đan dược bổ trợ sức mạnh thần thức, nhưng Dương Khai vẫn không ngừng khám phá Luyện Đan Chân Quyết.
Mỗi lần khám phá là lại hao cạn sức mạnh thần thức, phải đợi đến mấy canh giờ thì thần thức từ từ hồi phục, trong lúc đợi, hẳn vận hành Chân Dương Quyết, một khắc cũng
không hẽ lơ là.
Trong khoảng thời gian này, Ngạo Cốt Kim Thân Quyết và lư hương cũng được phát huy tác dụng, hai thứ này cùng quyền cước thuật đã bị bỏ xó khá lâu không dùng đến rồi.
Nhưng chỉ cần có cơ hội, Dương Khai đều nhớ đến việc sử dụng chúng.
Ba ngày sau.
Phiến Khinh La quay trở về Phiêu Hương Thành. Nơi âđến đầu tiên chính là Phượng Hoàn Lâu
Mấy ngày không gặp, ã yêu nữ này hình như lại đẹp ra, cả người không lúc nào là không toát ra nét xuân tình và quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, thân hình mãnh mai như cảnh liễu trước gió, nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng thực chất lại tiềm tàng một sức mạnh vô cùng lớm.
Đó là một trong những cao thủ hiếm có trong thiên hạ, không kẻ nào được phép xem thường.
Ả đưa đôi mắt long lanh nhìn Dương Khai, cười duyên dáng: - Tiểu lưu manh, mấy ngày qua hiền lành quá nhi.
- Ta tự biết mình như thế nào. Dương Khai gượng cười, khẽ hục hặc mấy tiếng.
- Được rồi, đừng giận nữa.
Phiến Khinh La ôn tồn vỗ về, thần thái yêu mị.
- Chẳng phải ta có để lại mấy tỳ nữ phục dịch ngươi sao, nghe Vân Lệ nói ngươi chẳng màng đến một ai cả? Không ngờ là ngươi cũng đàng hoàng đến thế đấy.
Phiến Khinh La ngạc nhiên nhìn hắn
- Cái đó thì đúng. Dương Khai chột dạ.
Phiến Khinh La cười khanh khách, xấn lại gần, phâ ra hơi thỡ thơm lừng, khẽ giọng nói:
- Kỹ thuật của Bích Lạc cũng không tệ nhi.
- Tằm tạm. Dương Khai đỏ hết cả mặt, vội đánh trống làng: - Yêu nữ nhà ngươi bắt ta ở đây rốt cuộc là để làm gì đây?
- Chẳng để làm gì cả.
Phiến Khinh La xoay người, không gian bỗng phảng phất ánh hào quang mờ mịt, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ả mỉm cười nhìn hắn:
- Chán lăn rồi phải không?
- Ngươi nói thử xem? Dương Khai lãnh đạm nhìn â.
ế sao không ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa? Phiên Khinh La nói.
- Ta có thể đi đâu đây? - Ngươi muốn đi đâu thì đi, có ai cân ngươi đâu.
Dương Khai trổ mắt nhìn â, rồi bỗng phản ứng lại, ánh mắt đầy nghi ngờ: - Ýngươi là, ta có thể rời khỏi đây?
- Dĩ nhiên rồi, ta bão ngươi không được rời khỏi đây khi nào vậy? Ha ha.
- A yêu mữ này Dương Khai nổi nóng.
- Được rồi, đừng nóng giận.
Phiến Khinh La nghiêm nghị sắc mặt:
- Lần này ta trở về chính là để cho ngươi biết, ngươi có thể rời khôi đây được rồi Muốn chiếm hữu một người đàn ông, không phải cứ nhốt hắn lại là được, điều này có lý mào ta lại không hiều.
- Không sai, ngươi giữ được thể xác ta, chứ không giữ được trái tim ta! Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, giọng sốt sắng: - Còn Truy Hồn Ản.
- Tạm thời cứ để đấy, bằng không làm sao ta tìm ra ngươi được? Phiến Khinh La nhếch môi, vẻ mặt buồn bã.
- Được thôi. -—
Dương Khai cũng thôi không miễn cưỡng.
Tuy rằng Phiến Khinh La nói hắn có thể đi khôi đi, nhưng Dương Khai lại không vui gì cho lắm, chí ít thì hắn không thấy hưng phấn như mình tưởng tượng.
Có lẽ là vì biết được â yêu nữ này không hề có ác ý khi giữ hẳn lại bên mình, nên dù bao ngày qua bị ả giam ở đây, hắn cũng không bất mãn là mấy.
Huống hồ, nhờ danh ả mà Dương Khai cũng đã nhận được không biết bao nhiêu ưu đãi, chứ chẳng phải chịu thiệt thòi.
Nếu không phải lần đó, khi thâm nhập thức hải của Phiến Khinh La và nhìn thấy không ít hoạt động nội tâm của â, thì Dương Khai đã sớm trỡ mặt với â ra rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.