Chương 324: Ăn gì vậy ?
Mạc Mặc
11/03/2018
Vân Lệ mỉm cười, bước lên phía trước định gõ cửa thì đột nhiên bên trong bỗng có tiếng động.
Tiếng động này rất quái lạ, âm thanh cũng không nhỏ, hình như có nam nhân đang gầm gừ và nữ tử đang mức nỡ nghẹn ngào, chỉ có điều giọng của nam nhân nọ có vẻ khoan khoái, còn nữ tữ kia thì nghe không rõ lắm, như bị vật gì đó che miệng lại.
m thanh dội vào trong tai ba nữ từ bên ngoài, khiến họ đều sững sờ.
Song, rất nhanh, cái cổ trắng ngần của Vân Lệ lập tức ững hồng, cánh tay đang giương lên cũng khẽ run rầy, ánh mắt mơ hồ ngắn nước, vụt rút tay về, khẽ cắn môi, đứng ngây ra đó, không biết nên làm sao cho phải.
Thu Úc Mộng cũng ngẩn ra một lúc rồi như nhớ ra gì đó, gương mặt lập tức đỏ bừng, cắn răng mắng thầm: - Đồ vô lại!
Lạc Tiểu Mạn chớp mắt, dòng tai lắng nghe, khẽ nhíu mày, nhạc nhiên hỏi: - Thu tỷ tỷ, tiếng gì ở bên trong vậy?
- A.
Thu Úc Mộng bị hỏi một câu bất ngờ đến trở tay không kịp, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào.
- Bên trong. Bên trong chắc là đang tu luyện.
Bịa ra được một câu, Thu Úc Mộng liền đô mặt đến mức không nói tiếp được nữa.
Lạc Tiểu Mạn ngờ vực nhìn nâng, rồi lại quay sang nhìn Vân Lệ, nói khẽ: - Tu luyện sao? Muội cứ thấy như đang đánh nhau ấy. Hai người. sao hai người đô mặt vậy?
- Đâü có! Thu Úc Mộng mỡ to mắt phủ nhận, chỉ thấy da mặt mình nóng như bị thiêu đốt.
Tiếng động bên trong đột nhiên dồn dập hơn, tiếng gầm gừ của nam nhân hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ nặng nề của nữ nhân, hội tụ thành một sự tấn công ngang ngược nhằm vào lỗ tai của ba người bên ngoài.
Chính vào lúc này.
m thanh này cứ như ẩn chứa một ma lực thần bí, khiến người khác bỗng nhiên
mềm nhũn cả hai chân, thân mình đỏ ửng.
- A Lạc Tiểu Mạn khẽ kêu lên, gương mặt lộ rõ vẻ run sợ, - Thu tỷ tỷ, có phải gã khốn đó.
- Sao co? Ánh mắt Thu Ức Mộng lấp lóa bất định, trong lòng rối như tơ vò.
- Có phải hắn đang giết nữ nhân trong đó không? Lạc Tiểu Mạn kêu lên kinh hãi, đôi mắt run rẩy dữ dội, khẽ giọng cầu khẩn: - Thu tỷ tỷ, ta mau đi thôi. Muội khó chịu quá.
- Muội làm sao vậy?
Thu Ức Mộng giật mình, vội vàng hỏi.
Lạc Tiểu Mạn ấp a ấp úng, mãi lúc sau mới thủ thì: - Muội muốn đi nhà xí... chúng ta mau đi thôi.
- A. Mặt Thu Úc Mộng đô đến mức như sắp ri máu, hiểu được không tiện lưu lại nơi này lâu, định nói với Vân Lệ một tiếng rồi rời đi thì cửa phòng chợt mở ra.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt họ. Hai bên đều đô mặt nhìn nhau. Thiếu nữ nọ tóc tai rối bời, xiêm y lộn xộn, cơ thể trắng nõn gần như lõa lồ, loáng thoáng có vết đô thầm trên đó, tay cầm vài mảnh y phục, vẻ mặt hoang mang, lúng túng.
Nhìn thân thể trắng nõn đó từ trên xuống dưới. Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn có thể thấy rõ trên người cô nàng có dấu ngón tay, nhất là ở hai con thỏ trắng trước ngực, dấu ngón tay sâu hoắm, rõ rệt như bị que hàn ấn lên, ăn vào tận trong cơ thể cnàng, thấy mà giật cả mình.
Hai cẳng chân thon dài ướt sẫm, có sợi gì đó óng ánh chảy từ trên bắp chân xuống. Trên bờ môi còn có thứ chất lỏng màu trắng như sữa. Bích Lạc kinh ngạc tột độ, đứng ngây ra nhìn ba người rồi chợt nghiến răng, đỏ tía mặt mày lách qua, mới đó mà đã biến đâu mất tăm Tuy vẫn chưa mặc y phục chinh tề, nhưng trong hành cung chỉ có phụ nữ, nàng cũng
chẳng việc gì phải kiêng dể cả, nhưng còn chỗ của Dương Khai, thì nâng không muốn ở lại thêm một khắc nào hết.
Bích Lạc đã rời đi khá lâu, nhưng ba người nọ vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí trầm mặc quái đãn.
Mãi một lúc sau, Lạc Tiểu Mạn mới chợt hoàn hồn, khẽ giọng hỏi: - Thu tỷ tỷ, vị cô nương đó ăn cái gì vậy?
Một thoáng mơ màng trôi lềnh đềnh trên gương mặt Thu Ức Mộng, nâng chậm rãi lắc đầu.
Ản cái gì ư? Vậy mà cũng không lau cho sạch.
Vân Lệ từ tốn quay lại, giọng hơi hơi run, như không dám nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, chỉ lên tiếng hỏi: - Hai vị cô nương, hai vị... có muốn gặp Dương công tử nữa không? Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, khẽ gật đầu. Đã đến đây rồi thì không thể quay người bỏ đi được.
Vân Lệ đáp lại một tiếng rồi đứng trước cửa nói to: - Công tử, Thu cô nương và Lạc cô nương ghé đến, muốn gặp công từ một lát.
- Vào đi.
Vân Lệ ngây người ra, rồi nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, nói:
- Mời hai vị!
Thu Úc Mộng và Lạc Tiều Mạn chỉnh đốn lại vẽ mặt rồi mới sãi bước đi vào. Đợi cho bọn họ vào trong phòng rồi, Vân Lệ mới hấp tấp chạy xuống lầu như kẻ đào tẩu.
Bên trong phòng, Dương Khai ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế thái sư nạm vàng khẩm ngọc, y phục chinh tề, mỉm cười nhìn hai thiếu nữ đang bước vào.
Nhìn vào mắt hắn, Thu Úc Mộng bất giác nhớ lại tiếng động khi nãy, mặt bỗng hơi ừng đỏ, vội vàng lia ánh nhìn sang nơi khác.
Lạc Tiểu Mạn dè dặt theo sát phía sau Thu Úc Mộng, mím môi nhìn Dương Khai.
Dương Khai cũng chẳng để bụng là mấy mà chi nhìn chằm chằm vào hai người.
Bị ánh mắt trơ tráo đó che phủ, Thu Úc Mộng bỗng nhiên quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ đứng đấy im bặt, không thốt ra tiếng nào.
Bầu không khí đang yên lặng, thì dưới lầu bỗng có tiếng bước chân hối sau, Bích Lạc toàn thân vận y phục đỏ sẫm, đã quay lại.
Lúc này, xiêm y đã tươm tất, gương mặt tuy vẫn còn đô bừng, nhưng không còn vẽ hoang mang như lúc nãy nữa, và thay vào đó là nét kiều diễm như ban đầu.
Mặc kệ có Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn ở đây, Bích Lạc hét lên với Dương Khai:
- Này đồ khốn nạn, ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ muốn thữ xem mùi vị đàn ông là như thế nào thôi, chứ không phải muốn dính líu gì với ngươi hết. Chuyện hôm nay, ngươi không nợ ta mà ta cũng chẳng nợ ngươi, sau này bớt quấy rầy bổn cô nương thôi, biết chura?
Dương Khai ngạc nhiên, gượng cười rồi gật đầu: - Hiểu rồi.
Bích Lạc hầm hừ huơ huơ nắm đấm, vênh váo nói: - Nếu ngươi mà dám đeo bám ta thì coi chừng bồn cô nương cho ngươi biết tay, hứ!
Thấy nàng tỏ vẻ không ưa Dương Khai, Lạc Tiểu Mạn chợt có cảm giác cùng chung kẻ thù, bèn nhoẽn miệng nhìn nàng, hy vọng nàng mắng thêm cho hắn vài câu để giải tỏa cục tức trong lòng mình.
Vậy mà Bích Lạc chi nói có chừng ấy rồi quay người bỏ đi.
- Vị tỷ tỷ mây... Lúc này Lạc Tiểu Mạn không nhịn nỗi nữa, vội vã gọi theo.
- Sao vậy? Bích Lạc tươi cười nhìn Lạc Tiểu Mạn, ánh mắt cứ di chuyển không ngừng giữa bộ ngực vĩ đại của cô nàng.
-Tỷ ăn gì mà còn chưa lau sạch, khóe miệng vẫn còn kia. Lạc Tiểu Mạn mỉm cười nhắc nhỡ, chỉ tay lên miệng ra hiệu.
- Oái.
Bích Lạc hốt hoãng, vội đưa lên lên chà, phát hiện quả đúng vậy bèn oán hận liếc nhìn Dương Khai, rồi lại điềm đạm cười với Lạc Tiểu Mạn:
- Xin cảm tạ, hôm nào khác ta sẽ đến chỗ muội chơi.
- Được Lạc Tiểu Mạn vui vẽ nhận lời.
Nàng cũng chẳng ngờ nữ nhân trong hành cung lại dễ tính đến vậy.
Thu Ức Mộng đứng một bên quan sát, cứ câm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhưng rốt cuộc bất thường ở đâu thì lại không nói ra được, suy nghĩ đến nát óc cũng chẳng thu hoạch được gì.
Bích Lạc rời đi như cơn gió lốc.
Cô nàng chen ngang như vậy, cũng khiến Thu Úc Mộng dần bình tĩnh trở lại, nàng mỉm cười nói với Dương Khai:
-Thật chẳng nhìn ra được, ngươi sống ở đây thoải mái ghê, nơi ỡ vừa tốt, lại có mỹ nữ hầu hạ. Chắc là vui đến quên cả trời trăng mây gió rồi nhì?
Dương Khai cười khì khì, nhìn Thu Úc Mộng không chớp mắt, nhướn mày nói:
- Hôm nay Thu đại tiểu thư đến tìm ta, e chẳng phải để tỏ lòng ngưỡng mộ của sống của ta đâu nhi? Có gì muốn nói thì đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi. Ta không thích nữ nhầm chơi trò cơ mưu trước mặt mình.
Thu Úc Mộng sững sờ, khẽ cười rồi gật đầu: - Nói thẳng ra cũng được thôi. Là thế này, ta muốn ngươi giúp hai bọn ta thoát khôi
đây. Quả nhiên. Dương Khai vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, điểm nhiên nói: - Ngưoi thấy ta giống người có bản lĩnh đó hay sao? - Chí ít thì ngươi cũng không bị cấm cố công lực, không thử thì sao biết được?
Thu Úc Mộng cười khẩy.
Thỡ dài một hơi, nàng lại nói:
- Ngươi với ta và Tiểu Mạc không giống nhau, ta và Tiểu Mạc đã bị phong cấm toàn bộ chân nguyên, căn bản không thể động thủ với ai được. Chẳng lẽ ngươi cam tâm ở lại đây cả đời sao?
Nói rồi, cô lại che miệng bật cười:
- Cũng phải, ở đây chẳng phải lo cơm áo, lại có Yêu Mị Nữ Vương quyến rũ làm chỗ dựa, chẳng phải vướng mắc về tài nguyên tu luyện, lại còn có mỹ nhân hầu hạ đủ bề, chắc chẳng tên nam nhân nào lại chịu rời khỏi đây đâu.
- Đừng có chơi chiều khích tướng với ta. Dương Khai cười nhạt một tiếng:
- CNgươi thấy hữu dụng à?
Thu Úc Mộng chau mày, nhận ra điểm khó chịu của Dương Khai, bèn cười gượng gạo:
- Được rồi, ta không quanh co nữa, cứ nói điều kiện của ngươi đi, ngươi muốn ta làm
gì thì mới đồng ý giúp ta và Tiểu Mạn rời khỏi đây?
- Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta có thể giúp người rời khỏi đây? Dương Khai nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nữ nhân này cũng quá tự đề cao mình rồi.
- Dựa vào quan hệ không tầm thường giữa ngươi và Yêu Mi Vữ Vương. Chỉ cần ngươi chịu nói tốt vài câu trước mặt ả là được Với ả ta, giá trị của ta và Tiểu Mạn không cao là mấy, nhốt bọn ta ở đây cũng có để làm gì đâu? Thu gia ta và Tử Vi Cốc có thể dùng ít của cải đề đền bù tổn thất cho ả.
Thấy Dương Khai trầm tư, Thu Úc Mộng vội nói thêm: - Ngươi chi cần chuyển lời là được, ta và Tiểu Mạn không thể gặp được ả, nếu không cũng chẳng đến nhờ vã ngươi làm gì.
- Ta cũng đầu có gặp được ả! Dương Khai hừ một tiếng thật lãnh đạm.
- Sao lại thế? Lúc trước ã đổi tốt với ngươi lắm mà. Thu Úc Mộng tỏ vẻ không tin.
- Tin hay không tùy ngươi. Ta cũng chẳng ngại nói với hai người là hiện giờ, Phiến Khinh La không có ỡ Phiêu Hương Thành, hình như ã cùng các cao thũ trong thành đi đến lãnh địa của Lôi Đình Thú Vương rồi.
Dương Khai biết được tin này cũng nhờ hôm giao chiến với Nhạc Dục, tình cờ nghe thấy đám cao thủ Thần Du Cảnh đó nhắc đến.
Hôm ấy tuy phải đánh nhau với Nhạc Dục, nhưng hắn vẫn chú ý nghe ngóng từ khắp
- A. Thu Ức Mộng kêu lên, trong mắt hằn rõ nét hưng phấn và nôn móng, vội hôi lại: - Nếu ả không có ở đây, thì sao ngươi còn không trốn đi? Chả lẽ ngươi định ở lại đây cả đời hay sao?
- Ta thì có thể đi đâu đây? Dương Khai lạnh lùng nhìnnàng, ánh mắt bất thiện và chán ghét thấy rõ.
Thu Úc Mộng lập tức nghẹn lời. Phải rồi, hắn thì có thể đi đâu được? Lăng Tiêu Các lúc này e là chẳng còn lấy một bóng người, sư môn trưởng bối, sư huynh muội. Sư tỷ đệ đồng môn đều biệt tăm biệt tích, hắn biết đi đâu đây?
Có lẽ, hắn chẳng có nơi nào để đi cả!
Chỉ một câu nói của Dương Khai đã khiến Thu Ức Mộng nhận ra ngay chỗ khó xử của hắn.
Huống hồ, Thu Ức Mộng không biết rằng, trong nội thể Dương Khai còn có Truy Hồn Ấn của Phiến Khinh La. Có thứ này rồi thì dù Dương Khai có chạy đến chân trời góc bể, Phiến Khinh La cũng sẽ tìm ra hắn, chi bằng cứ ở lại đây cho đỡ phí sức.
Tiếng động này rất quái lạ, âm thanh cũng không nhỏ, hình như có nam nhân đang gầm gừ và nữ tử đang mức nỡ nghẹn ngào, chỉ có điều giọng của nam nhân nọ có vẻ khoan khoái, còn nữ tữ kia thì nghe không rõ lắm, như bị vật gì đó che miệng lại.
m thanh dội vào trong tai ba nữ từ bên ngoài, khiến họ đều sững sờ.
Song, rất nhanh, cái cổ trắng ngần của Vân Lệ lập tức ững hồng, cánh tay đang giương lên cũng khẽ run rầy, ánh mắt mơ hồ ngắn nước, vụt rút tay về, khẽ cắn môi, đứng ngây ra đó, không biết nên làm sao cho phải.
Thu Úc Mộng cũng ngẩn ra một lúc rồi như nhớ ra gì đó, gương mặt lập tức đỏ bừng, cắn răng mắng thầm: - Đồ vô lại!
Lạc Tiểu Mạn chớp mắt, dòng tai lắng nghe, khẽ nhíu mày, nhạc nhiên hỏi: - Thu tỷ tỷ, tiếng gì ở bên trong vậy?
- A.
Thu Úc Mộng bị hỏi một câu bất ngờ đến trở tay không kịp, nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào.
- Bên trong. Bên trong chắc là đang tu luyện.
Bịa ra được một câu, Thu Úc Mộng liền đô mặt đến mức không nói tiếp được nữa.
Lạc Tiểu Mạn ngờ vực nhìn nâng, rồi lại quay sang nhìn Vân Lệ, nói khẽ: - Tu luyện sao? Muội cứ thấy như đang đánh nhau ấy. Hai người. sao hai người đô mặt vậy?
- Đâü có! Thu Úc Mộng mỡ to mắt phủ nhận, chỉ thấy da mặt mình nóng như bị thiêu đốt.
Tiếng động bên trong đột nhiên dồn dập hơn, tiếng gầm gừ của nam nhân hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ nặng nề của nữ nhân, hội tụ thành một sự tấn công ngang ngược nhằm vào lỗ tai của ba người bên ngoài.
Chính vào lúc này.
m thanh này cứ như ẩn chứa một ma lực thần bí, khiến người khác bỗng nhiên
mềm nhũn cả hai chân, thân mình đỏ ửng.
- A Lạc Tiểu Mạn khẽ kêu lên, gương mặt lộ rõ vẻ run sợ, - Thu tỷ tỷ, có phải gã khốn đó.
- Sao co? Ánh mắt Thu Ức Mộng lấp lóa bất định, trong lòng rối như tơ vò.
- Có phải hắn đang giết nữ nhân trong đó không? Lạc Tiểu Mạn kêu lên kinh hãi, đôi mắt run rẩy dữ dội, khẽ giọng cầu khẩn: - Thu tỷ tỷ, ta mau đi thôi. Muội khó chịu quá.
- Muội làm sao vậy?
Thu Ức Mộng giật mình, vội vàng hỏi.
Lạc Tiểu Mạn ấp a ấp úng, mãi lúc sau mới thủ thì: - Muội muốn đi nhà xí... chúng ta mau đi thôi.
- A. Mặt Thu Úc Mộng đô đến mức như sắp ri máu, hiểu được không tiện lưu lại nơi này lâu, định nói với Vân Lệ một tiếng rồi rời đi thì cửa phòng chợt mở ra.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt họ. Hai bên đều đô mặt nhìn nhau. Thiếu nữ nọ tóc tai rối bời, xiêm y lộn xộn, cơ thể trắng nõn gần như lõa lồ, loáng thoáng có vết đô thầm trên đó, tay cầm vài mảnh y phục, vẻ mặt hoang mang, lúng túng.
Nhìn thân thể trắng nõn đó từ trên xuống dưới. Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn có thể thấy rõ trên người cô nàng có dấu ngón tay, nhất là ở hai con thỏ trắng trước ngực, dấu ngón tay sâu hoắm, rõ rệt như bị que hàn ấn lên, ăn vào tận trong cơ thể cnàng, thấy mà giật cả mình.
Hai cẳng chân thon dài ướt sẫm, có sợi gì đó óng ánh chảy từ trên bắp chân xuống. Trên bờ môi còn có thứ chất lỏng màu trắng như sữa. Bích Lạc kinh ngạc tột độ, đứng ngây ra nhìn ba người rồi chợt nghiến răng, đỏ tía mặt mày lách qua, mới đó mà đã biến đâu mất tăm Tuy vẫn chưa mặc y phục chinh tề, nhưng trong hành cung chỉ có phụ nữ, nàng cũng
chẳng việc gì phải kiêng dể cả, nhưng còn chỗ của Dương Khai, thì nâng không muốn ở lại thêm một khắc nào hết.
Bích Lạc đã rời đi khá lâu, nhưng ba người nọ vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí trầm mặc quái đãn.
Mãi một lúc sau, Lạc Tiểu Mạn mới chợt hoàn hồn, khẽ giọng hỏi: - Thu tỷ tỷ, vị cô nương đó ăn cái gì vậy?
Một thoáng mơ màng trôi lềnh đềnh trên gương mặt Thu Ức Mộng, nâng chậm rãi lắc đầu.
Ản cái gì ư? Vậy mà cũng không lau cho sạch.
Vân Lệ từ tốn quay lại, giọng hơi hơi run, như không dám nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, chỉ lên tiếng hỏi: - Hai vị cô nương, hai vị... có muốn gặp Dương công tử nữa không? Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, khẽ gật đầu. Đã đến đây rồi thì không thể quay người bỏ đi được.
Vân Lệ đáp lại một tiếng rồi đứng trước cửa nói to: - Công tử, Thu cô nương và Lạc cô nương ghé đến, muốn gặp công từ một lát.
- Vào đi.
Vân Lệ ngây người ra, rồi nhìn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, nói:
- Mời hai vị!
Thu Úc Mộng và Lạc Tiều Mạn chỉnh đốn lại vẽ mặt rồi mới sãi bước đi vào. Đợi cho bọn họ vào trong phòng rồi, Vân Lệ mới hấp tấp chạy xuống lầu như kẻ đào tẩu.
Bên trong phòng, Dương Khai ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế thái sư nạm vàng khẩm ngọc, y phục chinh tề, mỉm cười nhìn hai thiếu nữ đang bước vào.
Nhìn vào mắt hắn, Thu Úc Mộng bất giác nhớ lại tiếng động khi nãy, mặt bỗng hơi ừng đỏ, vội vàng lia ánh nhìn sang nơi khác.
Lạc Tiểu Mạn dè dặt theo sát phía sau Thu Úc Mộng, mím môi nhìn Dương Khai.
Dương Khai cũng chẳng để bụng là mấy mà chi nhìn chằm chằm vào hai người.
Bị ánh mắt trơ tráo đó che phủ, Thu Úc Mộng bỗng nhiên quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ đứng đấy im bặt, không thốt ra tiếng nào.
Bầu không khí đang yên lặng, thì dưới lầu bỗng có tiếng bước chân hối sau, Bích Lạc toàn thân vận y phục đỏ sẫm, đã quay lại.
Lúc này, xiêm y đã tươm tất, gương mặt tuy vẫn còn đô bừng, nhưng không còn vẽ hoang mang như lúc nãy nữa, và thay vào đó là nét kiều diễm như ban đầu.
Mặc kệ có Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn ở đây, Bích Lạc hét lên với Dương Khai:
- Này đồ khốn nạn, ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ muốn thữ xem mùi vị đàn ông là như thế nào thôi, chứ không phải muốn dính líu gì với ngươi hết. Chuyện hôm nay, ngươi không nợ ta mà ta cũng chẳng nợ ngươi, sau này bớt quấy rầy bổn cô nương thôi, biết chura?
Dương Khai ngạc nhiên, gượng cười rồi gật đầu: - Hiểu rồi.
Bích Lạc hầm hừ huơ huơ nắm đấm, vênh váo nói: - Nếu ngươi mà dám đeo bám ta thì coi chừng bồn cô nương cho ngươi biết tay, hứ!
Thấy nàng tỏ vẻ không ưa Dương Khai, Lạc Tiểu Mạn chợt có cảm giác cùng chung kẻ thù, bèn nhoẽn miệng nhìn nàng, hy vọng nàng mắng thêm cho hắn vài câu để giải tỏa cục tức trong lòng mình.
Vậy mà Bích Lạc chi nói có chừng ấy rồi quay người bỏ đi.
- Vị tỷ tỷ mây... Lúc này Lạc Tiểu Mạn không nhịn nỗi nữa, vội vã gọi theo.
- Sao vậy? Bích Lạc tươi cười nhìn Lạc Tiểu Mạn, ánh mắt cứ di chuyển không ngừng giữa bộ ngực vĩ đại của cô nàng.
-Tỷ ăn gì mà còn chưa lau sạch, khóe miệng vẫn còn kia. Lạc Tiểu Mạn mỉm cười nhắc nhỡ, chỉ tay lên miệng ra hiệu.
- Oái.
Bích Lạc hốt hoãng, vội đưa lên lên chà, phát hiện quả đúng vậy bèn oán hận liếc nhìn Dương Khai, rồi lại điềm đạm cười với Lạc Tiểu Mạn:
- Xin cảm tạ, hôm nào khác ta sẽ đến chỗ muội chơi.
- Được Lạc Tiểu Mạn vui vẽ nhận lời.
Nàng cũng chẳng ngờ nữ nhân trong hành cung lại dễ tính đến vậy.
Thu Ức Mộng đứng một bên quan sát, cứ câm thấy có chỗ nào đó bất thường, nhưng rốt cuộc bất thường ở đâu thì lại không nói ra được, suy nghĩ đến nát óc cũng chẳng thu hoạch được gì.
Bích Lạc rời đi như cơn gió lốc.
Cô nàng chen ngang như vậy, cũng khiến Thu Úc Mộng dần bình tĩnh trở lại, nàng mỉm cười nói với Dương Khai:
-Thật chẳng nhìn ra được, ngươi sống ở đây thoải mái ghê, nơi ỡ vừa tốt, lại có mỹ nữ hầu hạ. Chắc là vui đến quên cả trời trăng mây gió rồi nhì?
Dương Khai cười khì khì, nhìn Thu Úc Mộng không chớp mắt, nhướn mày nói:
- Hôm nay Thu đại tiểu thư đến tìm ta, e chẳng phải để tỏ lòng ngưỡng mộ của sống của ta đâu nhi? Có gì muốn nói thì đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi. Ta không thích nữ nhầm chơi trò cơ mưu trước mặt mình.
Thu Úc Mộng sững sờ, khẽ cười rồi gật đầu: - Nói thẳng ra cũng được thôi. Là thế này, ta muốn ngươi giúp hai bọn ta thoát khôi
đây. Quả nhiên. Dương Khai vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, điểm nhiên nói: - Ngưoi thấy ta giống người có bản lĩnh đó hay sao? - Chí ít thì ngươi cũng không bị cấm cố công lực, không thử thì sao biết được?
Thu Úc Mộng cười khẩy.
Thỡ dài một hơi, nàng lại nói:
- Ngươi với ta và Tiểu Mạc không giống nhau, ta và Tiểu Mạc đã bị phong cấm toàn bộ chân nguyên, căn bản không thể động thủ với ai được. Chẳng lẽ ngươi cam tâm ở lại đây cả đời sao?
Nói rồi, cô lại che miệng bật cười:
- Cũng phải, ở đây chẳng phải lo cơm áo, lại có Yêu Mị Nữ Vương quyến rũ làm chỗ dựa, chẳng phải vướng mắc về tài nguyên tu luyện, lại còn có mỹ nhân hầu hạ đủ bề, chắc chẳng tên nam nhân nào lại chịu rời khỏi đây đâu.
- Đừng có chơi chiều khích tướng với ta. Dương Khai cười nhạt một tiếng:
- CNgươi thấy hữu dụng à?
Thu Úc Mộng chau mày, nhận ra điểm khó chịu của Dương Khai, bèn cười gượng gạo:
- Được rồi, ta không quanh co nữa, cứ nói điều kiện của ngươi đi, ngươi muốn ta làm
gì thì mới đồng ý giúp ta và Tiểu Mạn rời khỏi đây?
- Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta có thể giúp người rời khỏi đây? Dương Khai nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nữ nhân này cũng quá tự đề cao mình rồi.
- Dựa vào quan hệ không tầm thường giữa ngươi và Yêu Mi Vữ Vương. Chỉ cần ngươi chịu nói tốt vài câu trước mặt ả là được Với ả ta, giá trị của ta và Tiểu Mạn không cao là mấy, nhốt bọn ta ở đây cũng có để làm gì đâu? Thu gia ta và Tử Vi Cốc có thể dùng ít của cải đề đền bù tổn thất cho ả.
Thấy Dương Khai trầm tư, Thu Úc Mộng vội nói thêm: - Ngươi chi cần chuyển lời là được, ta và Tiểu Mạn không thể gặp được ả, nếu không cũng chẳng đến nhờ vã ngươi làm gì.
- Ta cũng đầu có gặp được ả! Dương Khai hừ một tiếng thật lãnh đạm.
- Sao lại thế? Lúc trước ã đổi tốt với ngươi lắm mà. Thu Úc Mộng tỏ vẻ không tin.
- Tin hay không tùy ngươi. Ta cũng chẳng ngại nói với hai người là hiện giờ, Phiến Khinh La không có ỡ Phiêu Hương Thành, hình như ã cùng các cao thũ trong thành đi đến lãnh địa của Lôi Đình Thú Vương rồi.
Dương Khai biết được tin này cũng nhờ hôm giao chiến với Nhạc Dục, tình cờ nghe thấy đám cao thủ Thần Du Cảnh đó nhắc đến.
Hôm ấy tuy phải đánh nhau với Nhạc Dục, nhưng hắn vẫn chú ý nghe ngóng từ khắp
- A. Thu Ức Mộng kêu lên, trong mắt hằn rõ nét hưng phấn và nôn móng, vội hôi lại: - Nếu ả không có ở đây, thì sao ngươi còn không trốn đi? Chả lẽ ngươi định ở lại đây cả đời hay sao?
- Ta thì có thể đi đâu đây? Dương Khai lạnh lùng nhìnnàng, ánh mắt bất thiện và chán ghét thấy rõ.
Thu Úc Mộng lập tức nghẹn lời. Phải rồi, hắn thì có thể đi đâu được? Lăng Tiêu Các lúc này e là chẳng còn lấy một bóng người, sư môn trưởng bối, sư huynh muội. Sư tỷ đệ đồng môn đều biệt tăm biệt tích, hắn biết đi đâu đây?
Có lẽ, hắn chẳng có nơi nào để đi cả!
Chỉ một câu nói của Dương Khai đã khiến Thu Ức Mộng nhận ra ngay chỗ khó xử của hắn.
Huống hồ, Thu Ức Mộng không biết rằng, trong nội thể Dương Khai còn có Truy Hồn Ấn của Phiến Khinh La. Có thứ này rồi thì dù Dương Khai có chạy đến chân trời góc bể, Phiến Khinh La cũng sẽ tìm ra hắn, chi bằng cứ ở lại đây cho đỡ phí sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.