Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1705: Luyện chế Hồn Thiên đan

Mạc Mặc

30/11/2019

Biết được Dương Khai chẳng những là luyện đan sư, lại còn có thần thức hỏa, hoàn toàn không cần dùng thánh nguyên hay địa hỏa để luyện đan, Sa Hỗ mừng rỡ muốn điên.

Điều này có nghĩa chỉ cần lão quan hệ tốt với Dương Khai, ngày sau sẽ không buồn lo Hồn Thiên đan để dùng, sẽ không lo thực lực không tăng trưởng! Khổ sở chờ đợi trăm năm, cuối cùng lão thấy được hy vọng báo thù!

Lão không chút che giấu lấy ra đan phương Hồn Thiên đan, cho Dương Khai nghiên cứu.

- Chờ ngươi nghiên cứu xong đan phương, bắt đầu luyện chế Hồn Thiên đan, lão phu còn có chuyện xin nhờ! Sa Hỗ cười ha ha, cố ý kéo gần làm thân với Dương Khai, nếp nhăn trên mặt rúm lại, rất hòa ái.

Dương Khai tự nhiên sẽ không khách khí, bảo hắn tự nhiên, liền tập trung vào nghiên cứu đan phương Hồn Thiên đan.

Trên tay hắn có một chút Hồn Thiên đan, vốn có thể thông qua những đan dược này suy đoán ra đan phương cơ bản, hiện giờ có đan phương hoàn chỉnh, làm cho quá trình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Huống chi, tiêu chuẩn luyện đan của hắn vốn là đứng đầu trong Tinh Vực, với ánh mắt cùng kinh nghiệm kiến thức, chẳng những có thể hiểu thấu đan phương Hồn Thiên đan, còn có thể cải tiến trên bản gốc.

Ngẫm lại cũng là đương nhiên, dù sao luyện đan sư cũng là do luyện đan sư lưu lạc đến U Hồn Đảo nghiên cứu ra, mà luyện đan sư lưu lạc đến chỗ này làm gì có cấp bậc cao, bọn họ nghiên cứu ra đan phương lại có bao nhiêu giá trị?

Chỉ có thể cung cấp tham khảo cho Dương Khai.

Trước sau Dương Khai chỉ cần 5 ngày, liền tính toán ra đan phương Hồn Thiên đan khác, so với đan phương của Sa Hỗ thì hoàn mỹ hơn vô số lần, thay thế không ít nguyên liệu, cũng giảm bớt xung đột dược tính.

Hoàn chỉnh đan phương, Dương Khai tự nhiên muốn bắt đầu luyện đan.

Nhưng hắn còn thiếu một vị thuốc.

Dược lực Hồn Thiên Liên rất bá đạo, trực tiếp dùng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ cải thiện thể chất võ giả, làm cho thân thể mạnh mẽ lên. Nhưng nếu không có dược liệu khác trung hòa, chỉ có thể dùng trong thời gian ngắn liền không dùng tiếp được, nếu cố dùng thì không giúp được gì, ngược lại sẽ phá hoại thân thể võ giả.

Dương Khai gọi Sa Hỗ tới.

Mấy ngày nay Sa Hỗ vẫn luôn canh chừng ở ngoài nhà gỗ, không rời nửa bước, vừa tính toán cho mình. Nghe được Dương Khai gọi, liền vội vàng chạy vào, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Dương Khai

- Sa lão tiên sinh, ta còn thiếu một chút Ngư Tinh Thảo...

Sa Hỗ cười hắc hắc, vung tay lên, một đống lớn Ngư Tinh Thảo xuất hiện trong nhà gỗ, làm cho không khí trong phòng trở nên vẩn đục.

Loại tảo biển này chỉ dài ba tấc, có màu tím, không phải đặc sản ở U Hồn Đảo, có thể hái được ở bất kỳ nơi nào trong biển sâu. Nó không có giá trị lớn, thế lực như Hải Điện cùng Hải Thần Cung đều không thèm hái lấy, tùy tiện cho chúng mọc trong biển.

Nhưng dược hiệu của nó lại dung hợp hoàn mỹ với Hồn Thiên Liên, trung hòa đặc tính bá đạo của nó, từ đó làm võ giả dễ dàng hấp thu Hồn Thiên đan.

Nhìn thấy vô số Ngư Tinh Thảo, Dương Khai ngây ra một lúc, sau đó thâm ý nhìn Sa Hỗ: - Sa lão tiên sinh đã sớm chuẩn bị rồi!

Sa Hỗ chà tay: - Dương Khai, giúp lão phu luyện chế một chút Hồn Thiên đan đi. Chỉ cần có Hồn Thiên đan, lão phu sẽ có thể tăng thêm lực lượng, đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội đánh về U Hồn Đảo, tìm đường ra ngoài!

Dương Khai mỉm cười, dù biết lão có ý dẫn dụ mình, nhưng không để ý, chầm chậm nói: - Giúp ngươi luyện chế cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi có Hồn Thiên Liên không?

Ngàn đóa Hồn Thiên Liên trong hồ đều nằm trong nhẫn không gian của Dương Khai, hắn sẽ không lấy ra luyện đan cho Sa Hỗ.



- Ngươi quá coi thường lão phu. Sa Hỗ cười như cáo già, lật tay lấy ra 17-18 đóa Hồn Thiên Liên, hơn nữa đều là cấp ngân liên.

Dương Khai ngạc nhiên.

Sa Hỗ cười hắc hắc: - Lão phu làm sao không biết không được trứng gà chung một ổ? Gần trăm năm qua, lão phu không phải vẫn luôn ở trên đảo này không ra ngoài, có khi ra ngoài thăm dò, cũng có chút thu hoạch. Không chỉ những thứ này, dược liệu phụ luyện chế Hồn Thiên đan, lão phu cũng thu gom rất nhiều, ngươi xem có cái gì cần dùng.

Vừa nói, Sa Hỗ lại lấy ra những loại dược liệu khác.

Dương Khai gật đầu, không từ chối nữa, giữ lại dược liệu cần dùng, trả lại không cần, trầm ngâm một hồi, nói: - Giúp ngươi luyện chế không thành vấn đề, nhưng ta sẽ không làm không công...

- Chia năm năm! Sa Hỗ không chờ Dương Khai nói xong, trực tiếp đưa ra bảng giá. - Ngươi cần dược liệu phụ gì, nói luôn cho lão phu, lão phu lập tức ra ngoài tìm giúp ngươi! Luyện chế ra Hồn Thiên đan, lão phu chỉ lấy một nửa!

- Xong! Dương Khai không nhiều lời, sảng khoái gật đầu, Sa Hỗ thẳng thắn như thế, hắn còn bắt chẹt thêm, vậy thì quá nhỏ nhen. Ở chung với lão già hồi lâu, Dương Khai phát hiện trừ lúc ban đầu có chút không vui, tiếp theo lại ở chung rất hòa hợp.

Thấy Dương Khai đồng ý, Sa Hỗ cười càng vui vẻ.

Ngay trong ngày, lão rời đảo, đi ra hải vực tìm các loại dược liệu phụ trợ, tuy rằng trên tay Dương Khai cũng có một chút tài liệu luyện đan, nhưng không đủ để luyện chế số lượng lớn, để Sa Hỗ đi tìm tự nhiên là chuẩn bị sẵn sàng.

Đợi Sa Hỗ rời đảo, Dương Khai mới phất tay.

Ánh lửa bắn ra từ trên tay hắn, vặn vẹo biến ảo trong không trung, sau đó một nữ nhân xinh đẹp thần sắc lạnh lùng, dáng người nóng bỏng, ăn mặc hở hang xuất hiện trước mặt Dương Khai, mái tóc đỏ như lửa tung bay.

Nàng mặc áo giáp đỏ rực, chỉ che núi đôi căng tròn cùng khe kín giữa đùi.

Vai thon mê người, bụng phẳng phiu, chiếc rốn hút hồn bại lộ ra ngoài, đôi chân dài miên man, một mảnh trắng muốt, chân ngọc nhỏ nhắn đạp trên mặt đất, không dính chút bụi.

Trong ngọn lửa hừng hực, nàng có một loại mỹ cảm khác thường.

Khí linh Lưu Viêm!

Hiện tại nàng đã không thể gọi là chim lửa, nàng có linh trí, có thể hóa hình người, được Dương Khai ban tên, xem như sinh linh đặc thù.

- Chủ nhân có gì phân phó? Lưu Viêm vừa xuất hiện, liền trầm giọng hỏi.

- Ta muốn mượn lực lượng của ngươi luyện đan, ngươi phối hợp một chút. Dương Khai nhàn nhạt hạ lệnh.

Lưu Viêm gật đầu, không nói lời nào, xoay người liền huyễn hóa bản thân thành hình dạng lò luyện đan. Lò luyện đan này giống y như bí bảo bản mạng của nàng, có điều hoàn toàn do ngọn lửa hợp thành, càng vượt trội hơn lò luyện đan cấp Hư Vương.

Dương Khai tập trung tinh thần, ổn định tập trung, lần lượt bỏ vào nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, thần niệm liên lạc Lưu Viêm, khống chế hỏa hầu.

Quá trình luyện chế Hồn Thiên đan không phức tạp, bằng thủ đoạn của Dương Khai, tự nhiên dễ dàng luyện chế thành công.

Trước sau không quá nửa ngày, mùi hương đan dược tràn ra từ nhà gỗ. Dương Khai nắm đúng thời cơ, thần thức nhập vào trong lò luyện đan, dùng thủ pháp ngưng đan ghi trong Đan Đạo Chân Giải.



Thoáng cái, ba đoàn lửa phóng ra từ lò luyện đan, bay vọt lên cao.

Dương Khai vung tay ngoắc, ba đoàn ánh sáng bị hắn kéo lại, rơi vào bình ngọc đã chuẩn bị sẵn.

Trong bình ngọc truyền ra tiếng cục cục, Dương Khai nhìn vào, mỉm cười hài lòng.

Thủ pháp ngưng đan ghi trong Đan Đạo Chân Giải vô cùng sâu xa, nếu vận dụng tốt, có thể một lần ngưng thành 3 viên. Không giống luyện đan trước kia, một phần nguyên liệu chỉ luyện chế ra một viên đan dược.

Những năm gần đây, mỗi lần Dương Khai luyện đan đều thử dùng thủ pháp ngưng đan này, có khi thành công, có khi thất bại, nhưng ít ra cũng có chút tâm đắc.

Hiện tại một lần ngưng đan ra 3 viên, coi như đột phá không nhỏ.

Hắn lấy ra 1 viên Hồn Thiên đan, đặt vào miệng nhấm nháp, cảm nhận dược hiệu ẩn chứa trong đó, một lát sau, gật đầu hài lòng, tiếp tục vùi đầu vào luyện đan.

Nửa ngày sau, lại một lò Hồn Thiên đan thành công, lần này Dương Khai lại ngưng luyện ra 4 viên Hồn Thiên đan, còn yếu xuất sắc hơn lần đầu tiên.

Theo thời gian trôi qua, số lần luyện chế tăng lên, thủ pháp của Dương Khai ngày càng thuần thục, thời gian tiêu tốn luyện chế một lò Hồn Thiên đan ngày càng ngắn, từ nửa ngày cho ra một lò xuống còn 2 canh giờ, rồi 1 canh giờ, nhanh đến mức khiến người ta khó tin.

Trong quá trình luyện đan không ngừng, thủ pháp ngưng đan của hắn cũng đang hoàn thiện.

Có thể nói, lần này khó có được kinh nghiệm luyện đan, làm cho hắn có được đột phá thực chất trên đại đạo luyện đan, coi như chuyện mừng bất ngờ.

Sau lưng truyền ra tiếng ồn ào, Dương Khai quay lại, phát hiện con cá heo nhỏ vào trong nhà gỗ, nó vẫy đuôi bơi trong không khí như đang trong nước, không có chút khó khăn, tư thế xinh đẹp.

Dương Khai nhìn đến ngây người!

Trên U Hồn Đảo không cách nào vận dụng thánh nguyên, ngay cả mạnh mẽ như hắn cũng không thể ngự không phi hành, chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể mạnh mẽ nhảy ra khoảng cách xa. Nhưng cá heo nhỏ này lại phá vỡ thường thức, nó lại có thể bơi trong không khí, coi như một cách bay khác, nhưng bay cũng không cao.

Nhóc này rõ ràng là bị mùi hương đan dược dẫn tới, đến cạnh Dương Khai, mũi khịt khịt, mắt long lanh nhìn vào lò luyện đan.

Dương Khai nhìn thấy khóe miệng nó chảy ra nước miếng, nhỏ xuống mặt đất phát ra tiếng.

Dương Khai liền bị nó làm ghê tởm, thậm chí không có lòng dạ xem xét làm sao nó bơi được trong không khí.

Cá heo nhỏ phát ra âm thanhlàm người ta không từ chối được, không ngừng dụi đầu vào người Dương Khai, cũng mặc kệ có cản trở hắn luyện đan hay không.

Dương Khai vò trán, chỉ có thể đưa cho nó một bình ngọc chứa đầy Hồn Thiên đan.

Con cá heo nhỏ hưng phấn nhận lấy, xoay quanh Dương Khai mấy vòng, miệng kêu to hưng phấn, ngậm bình ngọc rời đi.

Dương Khai tiếp tục luyện đan.

3 ngày sau, Sa Hỗ quay trở về đảo, mang cho Dương Khai rất nhiều dược liệu phụ trợ, sau đó lẳng lặng chở bên ngoài nhà gỗ.

Ngửi mùi hương đan dược tỏa ra từ trong nhà gỗ, Sa Hỗ hạnh phúc như trẻ lại mấy trăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook