Chương 75: Mộng chưởng quầy tới (1)
Mạc Mặc
17/09/2013
- Thế thì đúng rồi!
Tô Huyền Vũ cười lạnh không ngừng,
- Cuộc so tài giữa Ngụy Trang và Tô Mộc, vì sao trên người nó lại mặc một bộ Phòng Ngự bí bảo? Thế có phải là phá hỏng quy củ tông môn hay không? Đáng bị xử lí thế nào đây?
Lão không nói xử lí Dương Khai thế nào, đem Ngụy Trang buộc cùng một chỗ trước, cũng làm cho Đại trưởng lão khẽ giật mình, không biết nên đáp lại thế nào.
- Nếu Ngụy Trang dựa vào bản lĩnh của chính mình đánh thắng Tô Mộc, cũng chỉ trách Tô Mộc học nghệ không tinh, bây giờ Ngụy Trang ỷ vào Phòng Ngự bí bảo làm nhục nhã cháu ta. Đại sư huynh, huynh xem đệ là bùn để nhào nặn hay sao?
Tô Huyền Vũ gầm lên một tiếng, một chưởng đập vỡ tay vịn của ghế mình thành từng mảnh.
Ngụy Tích Đồng không thể không hạ thấp tư thái nói:
- Nhị sư đệ bớt giận, bớt giận, Phòng Ngự bí bảo đó của Ngụy Trang, quả thực là của ta tặng cho nó. Nhưng ta cũng chỉ là muốn bảo vệ an nguy của nó thêm một chút, chưa từng nghĩ tiểu hài tử lại tự ti quá, ỷ vào bí bảo so tài với người ta. Chuyện này là Ngụy Trang không đúng.
Dứt lời, quát xuống phía dưới một tiếng:
- Ngụy Trang, còn không nhận sai với Tô Mộc sư đệ ngươi?
Ngụy Trang cũng khôn ngoan, nghe vậy lập tức ôm quyền nói với Tô Mộc:
- Tô sư đệ, lần này là Ngụy sư huynh không đúng, sư huynh đối với đệ không phải rồi, sư đệ đại nhân đại lượng. Tể tướng trong bụng không để chuyện vặt, mong đừng tính toán!
- Hừ!
Tô Mộc quay đầu, không đáp.
Nhưng lời cũng nói đến nước này rồi, Tô Huyền Vũ còn có thể làm thế nào đây?
Đại trưởng lão lại nói:
- Ngụy Trang có sai, nhưng tên Dương Khai kia phạm tội còn lớn hơn. Cầm trong tay thần binh lợi khí, suýt nữa sát hại Ngụy Trang, nếu không có đệ tử Chấp Pháp Đường ra tay kịp thời, e là bây giờ Ngụy Trang đã mất mạng rồi. Chuyện này có ảnh hưởng xấu, nhất định phải nghiêm trị Dương Khai, lấy đó để cảnh cáo!
Tứ trưởng lão Chu Phi và Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại liên tục gật đầu đồng ý.
Nhị trưởng lão cười lạnh nói:
- Tại sao chuyện Ngụy Trang phá hỏng tông quy chỉ xin lỗi là xong, ngược lại là Dương Khai thì phải trị nghiêm? Hay là bởi vì Ngụy Trang là tôn tử của Đại sư huynh, có thể hưởng thụ chút đặc quyền? Nếu thật như thế, vậy trước mặt các đệ tử Trưởng Lão Hội chúng ta còn uy tín gì để nói nữa?
Ngụy Tích Đồng nghiêm mặt nói:
- Nhị sư đệ nói vậy sai rồi. Tội Dương Khai phạm phải và lỗi của Ngụy Trang không thể đánh đồng làm một. Ngụy Trang mặc Phòng Ngự bí bảo chỉ là muốn bảo vệ thân mình, không hề gây hại cho người khác, còn thứ Dương Khai cầm lại là bí bảo giết người, là muốn giết người. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Nhị sư đệ nên phân biệt rõ ràng!
Tô Huyền Vũ nói:
- Dám hỏi Đại sư huynh, ai đã nhìn thấy Dương Khai cầm bí bảo giết người? Nếu thật có món vũ khí này, vì sao Chấp Pháp Đường không tìm thấy trên người hắn? Lão Tứ, đệ tử Chấp Pháp Đường của đệ có báo cáo chuyện này không?
Chấp Pháp Đường là do Tứ trưởng lão Chu Phi cai quản, nghe thế lắc đầu nói:
- Tuy không có, nhưng lúc đó có bao nhiêu người ở đấy, đều tận mắt nhìn thấy Dương Khai cầm trên tay một thanh tiểu đao màu đỏ, chuyện này thì không phải là giả rồi. Nếu không phải là vũ khí uy lực cực lớn đó, Tú Vân Tỏa Tử giáp của Ngụy Trang cũng sẽ không bị hỏng.
Tô Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, nguyên khí trong cơ thể vừa chuyển, trên đầu ngón tay đột nhiên hiện ra một thanh tiểu trường kiếm. Thanh trường kiếm này do nguyên khí ngưng tụ thành, lấp lóe không ngừng, hiển nhiên uy lực cực lớn.
- Nếu nói như vậy, trên tay của ta có phải cũng đang cầm vũ khí?
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Huyền Vũ nhìn ba người đối diện.
- Đây chỉ là vận dụng sự tinh diệu của nguyên khí, đâu thể coi là vũ khí được?
Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại chậm rãi lắc đầu.
- Ý của Nhị sư huynh là nói, tên Dương Khai chỉ có Khai Nguyên cảnh tam tầng kia đã có thể vận dụng nguyên khí đến trình độ này rồi?
Tứ trưởng lão Chu Phi cười như không cười, nhìn Tô Huyền Vũ.
Đây quả thực là chuyện nực cười, một người luyện võ, chỉ khi thực lực đến Chân Nguyên cảnh, nguyên khí trong cơ thể hóa thành chân nguyên, mới có thể có khả năng này. Mà Dương Khai, mới Khai Nguyên cảnh tam tầng, còn cách Chân Nguyên cảnh mười vạn tám nghìn dặm, làm sao có bản lĩnh này?
- Ta không nói nguyên khí của hắn đã luyện đến trình độ này, chẳng lẽ mấy vị sư huynh đệ đã quên còn có võ công nữa sao?
Tô Huyền Vũ hừ một tiếng.
- Không thể nào, cho dù hắn dùng loại võ công kì lạ gì, người luyện võ mới Khai Nguyên cảnh tam tầng, cũng tuyệt không thể phá hủy được phòng ngự của Tú Vân Tỏa Tử giáp.
Ngụy Tích Đồng liên tục lắc đầu.
- Trên đời không có chuyện gì không thể, chỉ có thể nói mấy vị sư huynh đệ ở lâu trong Lăng Tiêu Các, say sưa tranh quyền đoạt lợi, tư duy cố chấp quá, sớm đã không theo kịp thời đại rồi!
Lời này nói có chút khó nghe, sắc mặt Ngụy Tích Đồng lập tức trầm xuống:
- Nhị sư đệ, ngươi không phải là đang dốc sức che chở cho tên Dương Khai kia?
- Nếu đúng thì sao?
Tô Huyền Vũ bỗng nhiên đứng dậy,
- Việc lần này, nói đơn giản hơn, chính là so tài giữa các tiểu bối, các người không cần làm to chuyện nữa. Được, ta sẽ thỏa mãn sự quấy nhiễu của các ngươi. Hoặc là trị tội cả Dương Khai và Ngụy Trang, bọn chúng đã phá hỏng quy củ của tông môn, một tên cũng không tha. Hoặc là, việc này cứ như vậy đi.
- Không được!
Ngụy Tích Đồng một mực từ chối,
- Nếu như lời đệ nói, Dương Khai dùng võ công mới có thể phá hỏng phòng ngự của Tú Vân Tỏa Tử giáp, nhưng tên này tuổi còn trẻ đã làm chuyện thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn, sau này tu luyện thành công, tất sẽ rơi vào tà đạo. Lăng Tiêu Các ta không thể tha cho tên này!
- Hắn còn chưa qua Khai Nguyên cảnh, huynh làm sao biết sau này hắn sẽ đi vào con đường tà đạo? Chẳng lẽ Đại sư huynh có tài tiên tri hay sao!
- Nhị sư huynh…
Tứ trưởng lão Chu Phi đang muốn mở miệng nói, lại bị Tô Huyền Vũ quát ngang, chỉ vào mũi lão mắng:
- Lão tứ, Chưởng môn trước khi bế quan, chỉ định ngươi tới cai quản Chấp Pháp Đường, ngươi xem xem Chấp Pháp Đường đã làm được những chuyện gì? Công bằng công chính ở đâu hả? Nếu Chấp Pháp Đường chỉ biết đối đầu chèn ép, giúp người tranh quyền đoạt thế, vậy giữ nó lại làm gì? Ngày mai ta sẽ báo cáo Chưởng môn, để người đóng cửa Chấp Pháp Đường! Thật là, thứ gì đâu không!
Tứ trưởng lão bị mắng một trận té tát, lại không thể phản bác, trong lòng khỏi phải nói, vô cùng ủy khuất.
- Nhị sư đệ, nếu ta khăng khăng trục xuất Dương Khai khỏi Lăng Tiêu Các thì sao?
Ngụy Tích Đồng lạnh lùng hỏi.
- Huynh dám!
Tô Huyền Vũ không hề nhượng bộ.
- Được, vậy chúng ta theo quy củ lúc trước Chưởng muôn định ra, giơ tay biểu quyết. Trưởng Lão Hội một khi thông qua, nghĩ Nhị sư đệ cũng không thể có ý kiến khác chứ?
Tô Huyền Vũ cười lạnh không ngừng,
- Cuộc so tài giữa Ngụy Trang và Tô Mộc, vì sao trên người nó lại mặc một bộ Phòng Ngự bí bảo? Thế có phải là phá hỏng quy củ tông môn hay không? Đáng bị xử lí thế nào đây?
Lão không nói xử lí Dương Khai thế nào, đem Ngụy Trang buộc cùng một chỗ trước, cũng làm cho Đại trưởng lão khẽ giật mình, không biết nên đáp lại thế nào.
- Nếu Ngụy Trang dựa vào bản lĩnh của chính mình đánh thắng Tô Mộc, cũng chỉ trách Tô Mộc học nghệ không tinh, bây giờ Ngụy Trang ỷ vào Phòng Ngự bí bảo làm nhục nhã cháu ta. Đại sư huynh, huynh xem đệ là bùn để nhào nặn hay sao?
Tô Huyền Vũ gầm lên một tiếng, một chưởng đập vỡ tay vịn của ghế mình thành từng mảnh.
Ngụy Tích Đồng không thể không hạ thấp tư thái nói:
- Nhị sư đệ bớt giận, bớt giận, Phòng Ngự bí bảo đó của Ngụy Trang, quả thực là của ta tặng cho nó. Nhưng ta cũng chỉ là muốn bảo vệ an nguy của nó thêm một chút, chưa từng nghĩ tiểu hài tử lại tự ti quá, ỷ vào bí bảo so tài với người ta. Chuyện này là Ngụy Trang không đúng.
Dứt lời, quát xuống phía dưới một tiếng:
- Ngụy Trang, còn không nhận sai với Tô Mộc sư đệ ngươi?
Ngụy Trang cũng khôn ngoan, nghe vậy lập tức ôm quyền nói với Tô Mộc:
- Tô sư đệ, lần này là Ngụy sư huynh không đúng, sư huynh đối với đệ không phải rồi, sư đệ đại nhân đại lượng. Tể tướng trong bụng không để chuyện vặt, mong đừng tính toán!
- Hừ!
Tô Mộc quay đầu, không đáp.
Nhưng lời cũng nói đến nước này rồi, Tô Huyền Vũ còn có thể làm thế nào đây?
Đại trưởng lão lại nói:
- Ngụy Trang có sai, nhưng tên Dương Khai kia phạm tội còn lớn hơn. Cầm trong tay thần binh lợi khí, suýt nữa sát hại Ngụy Trang, nếu không có đệ tử Chấp Pháp Đường ra tay kịp thời, e là bây giờ Ngụy Trang đã mất mạng rồi. Chuyện này có ảnh hưởng xấu, nhất định phải nghiêm trị Dương Khai, lấy đó để cảnh cáo!
Tứ trưởng lão Chu Phi và Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại liên tục gật đầu đồng ý.
Nhị trưởng lão cười lạnh nói:
- Tại sao chuyện Ngụy Trang phá hỏng tông quy chỉ xin lỗi là xong, ngược lại là Dương Khai thì phải trị nghiêm? Hay là bởi vì Ngụy Trang là tôn tử của Đại sư huynh, có thể hưởng thụ chút đặc quyền? Nếu thật như thế, vậy trước mặt các đệ tử Trưởng Lão Hội chúng ta còn uy tín gì để nói nữa?
Ngụy Tích Đồng nghiêm mặt nói:
- Nhị sư đệ nói vậy sai rồi. Tội Dương Khai phạm phải và lỗi của Ngụy Trang không thể đánh đồng làm một. Ngụy Trang mặc Phòng Ngự bí bảo chỉ là muốn bảo vệ thân mình, không hề gây hại cho người khác, còn thứ Dương Khai cầm lại là bí bảo giết người, là muốn giết người. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Nhị sư đệ nên phân biệt rõ ràng!
Tô Huyền Vũ nói:
- Dám hỏi Đại sư huynh, ai đã nhìn thấy Dương Khai cầm bí bảo giết người? Nếu thật có món vũ khí này, vì sao Chấp Pháp Đường không tìm thấy trên người hắn? Lão Tứ, đệ tử Chấp Pháp Đường của đệ có báo cáo chuyện này không?
Chấp Pháp Đường là do Tứ trưởng lão Chu Phi cai quản, nghe thế lắc đầu nói:
- Tuy không có, nhưng lúc đó có bao nhiêu người ở đấy, đều tận mắt nhìn thấy Dương Khai cầm trên tay một thanh tiểu đao màu đỏ, chuyện này thì không phải là giả rồi. Nếu không phải là vũ khí uy lực cực lớn đó, Tú Vân Tỏa Tử giáp của Ngụy Trang cũng sẽ không bị hỏng.
Tô Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, nguyên khí trong cơ thể vừa chuyển, trên đầu ngón tay đột nhiên hiện ra một thanh tiểu trường kiếm. Thanh trường kiếm này do nguyên khí ngưng tụ thành, lấp lóe không ngừng, hiển nhiên uy lực cực lớn.
- Nếu nói như vậy, trên tay của ta có phải cũng đang cầm vũ khí?
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Huyền Vũ nhìn ba người đối diện.
- Đây chỉ là vận dụng sự tinh diệu của nguyên khí, đâu thể coi là vũ khí được?
Ngũ trưởng lão Vưu Tự Tại chậm rãi lắc đầu.
- Ý của Nhị sư huynh là nói, tên Dương Khai chỉ có Khai Nguyên cảnh tam tầng kia đã có thể vận dụng nguyên khí đến trình độ này rồi?
Tứ trưởng lão Chu Phi cười như không cười, nhìn Tô Huyền Vũ.
Đây quả thực là chuyện nực cười, một người luyện võ, chỉ khi thực lực đến Chân Nguyên cảnh, nguyên khí trong cơ thể hóa thành chân nguyên, mới có thể có khả năng này. Mà Dương Khai, mới Khai Nguyên cảnh tam tầng, còn cách Chân Nguyên cảnh mười vạn tám nghìn dặm, làm sao có bản lĩnh này?
- Ta không nói nguyên khí của hắn đã luyện đến trình độ này, chẳng lẽ mấy vị sư huynh đệ đã quên còn có võ công nữa sao?
Tô Huyền Vũ hừ một tiếng.
- Không thể nào, cho dù hắn dùng loại võ công kì lạ gì, người luyện võ mới Khai Nguyên cảnh tam tầng, cũng tuyệt không thể phá hủy được phòng ngự của Tú Vân Tỏa Tử giáp.
Ngụy Tích Đồng liên tục lắc đầu.
- Trên đời không có chuyện gì không thể, chỉ có thể nói mấy vị sư huynh đệ ở lâu trong Lăng Tiêu Các, say sưa tranh quyền đoạt lợi, tư duy cố chấp quá, sớm đã không theo kịp thời đại rồi!
Lời này nói có chút khó nghe, sắc mặt Ngụy Tích Đồng lập tức trầm xuống:
- Nhị sư đệ, ngươi không phải là đang dốc sức che chở cho tên Dương Khai kia?
- Nếu đúng thì sao?
Tô Huyền Vũ bỗng nhiên đứng dậy,
- Việc lần này, nói đơn giản hơn, chính là so tài giữa các tiểu bối, các người không cần làm to chuyện nữa. Được, ta sẽ thỏa mãn sự quấy nhiễu của các ngươi. Hoặc là trị tội cả Dương Khai và Ngụy Trang, bọn chúng đã phá hỏng quy củ của tông môn, một tên cũng không tha. Hoặc là, việc này cứ như vậy đi.
- Không được!
Ngụy Tích Đồng một mực từ chối,
- Nếu như lời đệ nói, Dương Khai dùng võ công mới có thể phá hỏng phòng ngự của Tú Vân Tỏa Tử giáp, nhưng tên này tuổi còn trẻ đã làm chuyện thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn, sau này tu luyện thành công, tất sẽ rơi vào tà đạo. Lăng Tiêu Các ta không thể tha cho tên này!
- Hắn còn chưa qua Khai Nguyên cảnh, huynh làm sao biết sau này hắn sẽ đi vào con đường tà đạo? Chẳng lẽ Đại sư huynh có tài tiên tri hay sao!
- Nhị sư huynh…
Tứ trưởng lão Chu Phi đang muốn mở miệng nói, lại bị Tô Huyền Vũ quát ngang, chỉ vào mũi lão mắng:
- Lão tứ, Chưởng môn trước khi bế quan, chỉ định ngươi tới cai quản Chấp Pháp Đường, ngươi xem xem Chấp Pháp Đường đã làm được những chuyện gì? Công bằng công chính ở đâu hả? Nếu Chấp Pháp Đường chỉ biết đối đầu chèn ép, giúp người tranh quyền đoạt thế, vậy giữ nó lại làm gì? Ngày mai ta sẽ báo cáo Chưởng môn, để người đóng cửa Chấp Pháp Đường! Thật là, thứ gì đâu không!
Tứ trưởng lão bị mắng một trận té tát, lại không thể phản bác, trong lòng khỏi phải nói, vô cùng ủy khuất.
- Nhị sư đệ, nếu ta khăng khăng trục xuất Dương Khai khỏi Lăng Tiêu Các thì sao?
Ngụy Tích Đồng lạnh lùng hỏi.
- Huynh dám!
Tô Huyền Vũ không hề nhượng bộ.
- Được, vậy chúng ta theo quy củ lúc trước Chưởng muôn định ra, giơ tay biểu quyết. Trưởng Lão Hội một khi thông qua, nghĩ Nhị sư đệ cũng không thể có ý kiến khác chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.