Chương 76: Mộng chưởng quầy tới (2)
Mạc Mặc
17/09/2013
- Ha ha, giơ tay biểu quyết?
Tô Huyền Vũ cười lớn một hồi,
- Đại sư huynh, huynh cho Tô Huyền Vũ đệ là người ngốc hay sao? Giơ tay biểu quyết, còn cần biểu quyết sao?
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hay là quy củ Chưởng môn định ra ngươi cũng không xem ra gì.
Ngụy Tích Đồng cũng nổi giận quát lại.
Không khí trong Trưỡng Lão Điện vô cùng căng thẳng, nhìn như sắp đánh nhau tới nơi.
- Xin bớt giận, tất cả bớt giận, đến uống chén nước, uống chén nước, mọi người đều bình tĩnh một chút đi.
Tam trưởng lão nãy giờ chưa hề mở miệng khuyên nhủ.
Tam trưởng lão tâm tính ôn hòa, tuy rằng đứng về phía Nhị trưởng lão, nhưng không hề tham dự tranh đấu gì. Hơn nữa tên của lão cũng giống như câu cửa miệng của lão, Hà Bôi Thủy, đọc cũng như uống chén nước!
Một khi giữa các trưởng lão có xung đột, lão đều khuyên giải như vậy, chỉ có điều hiệu quả quá thấp.
- Không uống!
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão tức giận, cùng lúc gầm lên, đôi bên căm tức lẫn nhau, không ai chịu ai.
Tam trưởng lão bất đắc dĩ, đành uống nước một mình.
Đang lúc các trưởng lão cãi nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một người:
- Đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo các vị trưởng lão!
Tứ trưởng lão chau mày, vội vàng nói:
- Cho vào!
Lúc Trưởng Lão Hội đang thương nghị, thường là đệ tử không dám làm phiền. Lúc này có người đến, đích thị là trong tông môn xảy ra đại sự gì.
Các vị trưởng lão đều hiểu tình hình, tự nhiên tạm dừng tranh cãi.
Sau khi đệ tử kia vào, Tứ trưởng lão Chu Phi hỏi:
- Chuyện gì?
- Bẩm trưởng lão, có người xông vào sâm ngục của Chấp Pháp Đường, cứu tên Dương Khai gây rối và đám người Lý Vân Thiên ra. Lúc này đang giằng co với Giải Hồng Trần sư huynh ở cửa ngục.
- Cái gì?
Tứ trưởng lão đứng phắt dậy, mấy vị trưởng lão khác thì lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Người nào to gan lớn mật như vậy, lại dám xông vào trong sâm ngục cứu người?
Đệ tử Lăng Tiêu Các kia không dám trả lời, chỉ giương mắt sợ hãi nhìn qua Tô Huyền Vũ.
Tô Huyền Vũ trong lòng hồi hộp, mơ hồ có chút dự cảm không lành.
Tất cả hành động này đều bị Đại trưởng lão nhìn thấy, ít nhiều cũng đã có suy đoán, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh ra lệnh:
- Ngươi nói.
- Là… là Tô Nhan, Tô sư tỷ!
Lời vừa thốt ra, vẻ cười trên gương mặt Đại trưởng lão lập tức trở nên thâm ý sâu xa, ngay cả Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão cũng nhìn qua Tô Huyền Vũ với vẻ kỳ quái, còn Tam trưởng lão vẫn uống nước.
Tô Huyền Vũ thần sắc biến đổi không ngừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, quát:
- Ngươi có nhìn rõ không hả? Kẻ xông vào trong sâm ngục có thật là Tô Nhan?
Đệ tử Chấp Pháp Đường kia bị dọa đến phát run, vội vàng nói:
- Đê tử nhìn rõ ràng. Đệ tử có biết đại danh của Tô Nhan sư tỷ, nếu Nhị trưởng lão không tin, có thể đích thân đến đó xem xét!
- Không cần.
Tô Huyền Vũ khoát tay, nhắm mắt như đi vào cõi tiên, lát sau, thật sự cảm thấy được cảm giác lạnh lẽo như băng từ phía sâm ngục. Cảm giác lạnh lẽo này trong các đệ tử Lăng Tiêu Các, ngoại trừ Tô Nhan, không ai khác có thể có được.
Nha đầu thật không biết nặng nhẹ, to gan lớn mật!
- Nhị sư đệ, việc này đệ thấy thế nào?
Đại trưởng lão tươi cười, mím môi nhấp nước trà, đợi Tô Huyền Vũ bình tĩnh lại, lúc này mới làm ra vẻ dù bận tối mắt vẫn ung dung hỏi han.
Lúc này, Đại trưởng lão tính toán trong đầu.
Nếu nói vừa nãy hai bên không ai chịu ai, thì bây giờ đã có một sự thay đổi.
Sâm ngục là nơi nào! Đó là nơi trọng địa giam giữ các đệ tử Lăng Tiêu Các phạm tội! Mặc kệ Dương Khai có tội hay không, chỉ cần hắn bị giam bên trong, trước khi chuyện này được quyết định, hắn phải chờ ở trong đó.
Bây giờ thì hay rồi, Tô Nhan xông vào cứu người. Dũng khí nhất thời, lại phạm phải quy củ của Lăng Tiêu Các, đây là tội lớn!
Nếu xử lí không tốt, thì ngay cả Tô Nhan cũng phải chịu phạt!
Ngụy Tích Đồng biết Tô Huyền Vũ nhất định sẽ không để cho Tô Nhan bị liên lụy, đã thế, thì lão phải nhượng bộ, mà cái nhượng bộ kia, tự nhiên chính là tên đệ tử Dương Khai đó!
Lại nói, năm vị trưởng lão không ai biết Dương Khai. Sở dĩ hôm nay nói về hắn, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tranh quyền chủ đạo trong Lăng Tiêu Các.
Mà hiện tại, Đại trưởng lão cảm thấy mình có thể thắng rồi.
Chuyện này sau khi truyền ra ngoài, các đệ tử tự nhiên sẽ cho rằng phe Đại trưởng lão này mới có thể chi phối quyết sách và hướng đi của Lăng Tiêu Các, như thế là có thể đạt được mục đích.
Tô Huyền Vũ sắc mặt tái mét, thần sắc tranh loạn rất lâu mới tức giận mở miệng nói:
- Đại sư huynh muốn làm thế nào thì cứ làm như thế được rồi!
Tô Nhan đã trở thành cánh tay ngăn cản, Tô Huyền Vũ nào còn tâm tư tiếp tục tranh cãi với bọn họ? Để bảo vệ Tô Nhan không bị trừng phạt, cũng chỉ có thể hy sinh Dương Khai.
Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đun, ngày sau sẽ có cơ hội lấy lại danh dự!
- Lão quỷ!
Tô Mộc vừa nghe thấy thế, lập tức trừng mắt, không thể tin mà nhìn Tô Huyền Vũ.
- Ngươi gọi ta là gì?
Tô Huyền Vũ sớm bị hai tỷ đệ này làm cho giận điên rồi.
- Ông nội! Người không thể như vậy!
Tô Mộc vội vàng sửa lại.
- Chuyện này không đến phần ngươi nói!
Tô Huyền Vũ hung tợn trừng mắt nhìn y.
- Dương sư huynh có ơn cứu mạng con, người không thể không quan tâm tới huynh ấy, nếu người mặc kệ huynh ấy, đó chính là vong ân phụ nghĩa!
- Ngươi câm miệng!
Tô Huyền Vũ bị nói mặt đỏ bừng, trong lòng tuy trăm lần không muốn, nhưng hiện tại người ta là dao thớt, mình là thịt cá, còn có thể làm gì được chứ?
Để Tô Mộc khỏi lải nhải, Tô Huyền Vũ một chưởng Cách Không Chỉ Kính đánh ra, Tô Mộc lập tức giống như khúc tượng ở đó, miệng không thể nói, người không thể động, chỉ có thể nhìn, nghe.
- Về sẽ chỉnh đốn ngươi.
Tô Huyền Vũ thở ra khí nóng.
- Ha ha!
Đại trưởng lão hài lòng mỉm cười,
- Nếu Nhị sư đệ không có ý kiến khác, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nói xong, nhìn đệ tử bên dưới nói:
- Truyền lệnh xuống, đệ tử thí luyện Dương Khai liên tiếp xúc phạm tông quy, thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn, lệnh Chấp Pháp Đường bắt hắn giải về sâm ngục, đợi sau khi Trưởng Lão Hội thương nghị sẽ xử trí tiếp. Về phần Tô Nhan… niệm tình trẻ người non dạ, lại vi phạm lần đầu, không tính toán nữa. Ý của các vị sư đệ thế nào?
Các vị trưởng lão khác nào có ý kiến gì?
- Đi đi!
Đại trưởng lão vung tay, một tấm lệnh bài tung ra, rơi đúng vào tay của đệ tử kia.
Trưởng Lão Lệnh, thấy lệnh bài như thấy người! Có tấm lệnh bài này, Tô Nhan cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
- Vâng!
Đệ tử Chấp Pháp Đường kia tuân lệnh, nhanh chóng rời khỏi.
Lát sau, cửa lớn đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm cấp bách mà ngắn ngủi, ngay sau đó tiếng người ngã xuống đất truyền đến. Mấy vị trưởng lão biến sắc, đang muốn đứng dậy đi kiểm tra thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm của một người.
- Mấy vị trưởng lão uy phong thật lớn.
Thanh âm vừa vang lên, một lão nhân tóc trắng từ từ đi vào, trên tay lão xách theo tên đệ tử Chấp Pháp Đường vừa mới đi ra, tuy nhiên bây giờ y bị đánh ngất xỉu rồi, ngay cả Trưởng Lão Lệnh cũng bị lão giả này cướp trong tay.
Lão giả đi đến trước mặt Tô Mộc và Ngụy Trang đang quỳ trên mặt đất, tùy ý co chân đá một cước, đạp Ngụy Trang sang một bên:
- Đi đi đi, đừng cản đường!
Ngụy Trang bay ra, một tiếng kêu thảm.
Ngũ đại trưởng lão trong Trưởng Lão Điện thần sắc ngưng trọng, Ngụy Tích Đồng nheo mắt nhìn người đến nói:
- Mộng chưởng quầy?
Người tới chính là Mộng Vô Nhai của Cống Hiến Đường!
Nói đến người này, năm vị trưởng lão đều lấy làm khó hiểu.
Mười mấy năm trước, lão đột nhiên đến Lăng Tiêu Các, cũng không biết có quan hệ gì với Chưởng môn, cứ như vậy vào trong Các, trông coi Cống Hiến Đường. Mấy vị trưởng lão cũng nhiều lần hỏi thăm Chưởng môn tin tức người này, nhưng lần nào Chưởng môn cũng nói không rõ ràng, làm bọn họ không hiểu ra sao cả.
Nhưng, năm vị trưởng lão đều biết rằng người này là một cao thủ! Hơn nữa tuyệt đối không hề thua kém mình.
May mà người này không có mục đích gì, chỉ là cả ngày ở Cống Hiến Đường tiêu hao thời gian, an phận thủ thường, lúc này mấy vị trưởng lão mới không chú ý tới lão nữa.
Lại không ngờ hôm nay lão lại không mời mà đến, chạy tới Trưởng Lão Điện.
Ngụy Tích Đồng mơ hồ có một loại ảo giác, đó chính là lúc đối diện với Mộng chưởng quỹ, áp lực còn lớn là đối mặt với Chưởng môn của mình! Chính vì nguyên nhân này mà Ngụy Tích Đồng mới không dám đón tiếp Mộng chưởng quầy không chu đáo.
Mỉm cười, Ngụy Tích Đồng mở miệng nói:
- Không biết Mộng chưởng quầy đến Trưởng Lão Điện là có chuyện gì?
Mộng Vô Nhai không đáp lời, chỉ cười dài nhìn Tô Huyền Vũ. Lão bị nhìn chăm chú thì không hiểu ra sao cả, nghĩ thầm trên mặt mình đâu có mọc hoa, nhìn mình làm gì.
- Ngươi tưởng quyết định của mình là đúng sao?
Mộng Vô Nhai đột nhiên mở miệng hỏi.
- Cái gì?
Tô Huyền Vũ sửng sốt.
Tô Huyền Vũ cười lớn một hồi,
- Đại sư huynh, huynh cho Tô Huyền Vũ đệ là người ngốc hay sao? Giơ tay biểu quyết, còn cần biểu quyết sao?
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hay là quy củ Chưởng môn định ra ngươi cũng không xem ra gì.
Ngụy Tích Đồng cũng nổi giận quát lại.
Không khí trong Trưỡng Lão Điện vô cùng căng thẳng, nhìn như sắp đánh nhau tới nơi.
- Xin bớt giận, tất cả bớt giận, đến uống chén nước, uống chén nước, mọi người đều bình tĩnh một chút đi.
Tam trưởng lão nãy giờ chưa hề mở miệng khuyên nhủ.
Tam trưởng lão tâm tính ôn hòa, tuy rằng đứng về phía Nhị trưởng lão, nhưng không hề tham dự tranh đấu gì. Hơn nữa tên của lão cũng giống như câu cửa miệng của lão, Hà Bôi Thủy, đọc cũng như uống chén nước!
Một khi giữa các trưởng lão có xung đột, lão đều khuyên giải như vậy, chỉ có điều hiệu quả quá thấp.
- Không uống!
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão tức giận, cùng lúc gầm lên, đôi bên căm tức lẫn nhau, không ai chịu ai.
Tam trưởng lão bất đắc dĩ, đành uống nước một mình.
Đang lúc các trưởng lão cãi nhau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một người:
- Đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo các vị trưởng lão!
Tứ trưởng lão chau mày, vội vàng nói:
- Cho vào!
Lúc Trưởng Lão Hội đang thương nghị, thường là đệ tử không dám làm phiền. Lúc này có người đến, đích thị là trong tông môn xảy ra đại sự gì.
Các vị trưởng lão đều hiểu tình hình, tự nhiên tạm dừng tranh cãi.
Sau khi đệ tử kia vào, Tứ trưởng lão Chu Phi hỏi:
- Chuyện gì?
- Bẩm trưởng lão, có người xông vào sâm ngục của Chấp Pháp Đường, cứu tên Dương Khai gây rối và đám người Lý Vân Thiên ra. Lúc này đang giằng co với Giải Hồng Trần sư huynh ở cửa ngục.
- Cái gì?
Tứ trưởng lão đứng phắt dậy, mấy vị trưởng lão khác thì lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Người nào to gan lớn mật như vậy, lại dám xông vào trong sâm ngục cứu người?
Đệ tử Lăng Tiêu Các kia không dám trả lời, chỉ giương mắt sợ hãi nhìn qua Tô Huyền Vũ.
Tô Huyền Vũ trong lòng hồi hộp, mơ hồ có chút dự cảm không lành.
Tất cả hành động này đều bị Đại trưởng lão nhìn thấy, ít nhiều cũng đã có suy đoán, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh ra lệnh:
- Ngươi nói.
- Là… là Tô Nhan, Tô sư tỷ!
Lời vừa thốt ra, vẻ cười trên gương mặt Đại trưởng lão lập tức trở nên thâm ý sâu xa, ngay cả Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão cũng nhìn qua Tô Huyền Vũ với vẻ kỳ quái, còn Tam trưởng lão vẫn uống nước.
Tô Huyền Vũ thần sắc biến đổi không ngừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, quát:
- Ngươi có nhìn rõ không hả? Kẻ xông vào trong sâm ngục có thật là Tô Nhan?
Đệ tử Chấp Pháp Đường kia bị dọa đến phát run, vội vàng nói:
- Đê tử nhìn rõ ràng. Đệ tử có biết đại danh của Tô Nhan sư tỷ, nếu Nhị trưởng lão không tin, có thể đích thân đến đó xem xét!
- Không cần.
Tô Huyền Vũ khoát tay, nhắm mắt như đi vào cõi tiên, lát sau, thật sự cảm thấy được cảm giác lạnh lẽo như băng từ phía sâm ngục. Cảm giác lạnh lẽo này trong các đệ tử Lăng Tiêu Các, ngoại trừ Tô Nhan, không ai khác có thể có được.
Nha đầu thật không biết nặng nhẹ, to gan lớn mật!
- Nhị sư đệ, việc này đệ thấy thế nào?
Đại trưởng lão tươi cười, mím môi nhấp nước trà, đợi Tô Huyền Vũ bình tĩnh lại, lúc này mới làm ra vẻ dù bận tối mắt vẫn ung dung hỏi han.
Lúc này, Đại trưởng lão tính toán trong đầu.
Nếu nói vừa nãy hai bên không ai chịu ai, thì bây giờ đã có một sự thay đổi.
Sâm ngục là nơi nào! Đó là nơi trọng địa giam giữ các đệ tử Lăng Tiêu Các phạm tội! Mặc kệ Dương Khai có tội hay không, chỉ cần hắn bị giam bên trong, trước khi chuyện này được quyết định, hắn phải chờ ở trong đó.
Bây giờ thì hay rồi, Tô Nhan xông vào cứu người. Dũng khí nhất thời, lại phạm phải quy củ của Lăng Tiêu Các, đây là tội lớn!
Nếu xử lí không tốt, thì ngay cả Tô Nhan cũng phải chịu phạt!
Ngụy Tích Đồng biết Tô Huyền Vũ nhất định sẽ không để cho Tô Nhan bị liên lụy, đã thế, thì lão phải nhượng bộ, mà cái nhượng bộ kia, tự nhiên chính là tên đệ tử Dương Khai đó!
Lại nói, năm vị trưởng lão không ai biết Dương Khai. Sở dĩ hôm nay nói về hắn, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tranh quyền chủ đạo trong Lăng Tiêu Các.
Mà hiện tại, Đại trưởng lão cảm thấy mình có thể thắng rồi.
Chuyện này sau khi truyền ra ngoài, các đệ tử tự nhiên sẽ cho rằng phe Đại trưởng lão này mới có thể chi phối quyết sách và hướng đi của Lăng Tiêu Các, như thế là có thể đạt được mục đích.
Tô Huyền Vũ sắc mặt tái mét, thần sắc tranh loạn rất lâu mới tức giận mở miệng nói:
- Đại sư huynh muốn làm thế nào thì cứ làm như thế được rồi!
Tô Nhan đã trở thành cánh tay ngăn cản, Tô Huyền Vũ nào còn tâm tư tiếp tục tranh cãi với bọn họ? Để bảo vệ Tô Nhan không bị trừng phạt, cũng chỉ có thể hy sinh Dương Khai.
Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đun, ngày sau sẽ có cơ hội lấy lại danh dự!
- Lão quỷ!
Tô Mộc vừa nghe thấy thế, lập tức trừng mắt, không thể tin mà nhìn Tô Huyền Vũ.
- Ngươi gọi ta là gì?
Tô Huyền Vũ sớm bị hai tỷ đệ này làm cho giận điên rồi.
- Ông nội! Người không thể như vậy!
Tô Mộc vội vàng sửa lại.
- Chuyện này không đến phần ngươi nói!
Tô Huyền Vũ hung tợn trừng mắt nhìn y.
- Dương sư huynh có ơn cứu mạng con, người không thể không quan tâm tới huynh ấy, nếu người mặc kệ huynh ấy, đó chính là vong ân phụ nghĩa!
- Ngươi câm miệng!
Tô Huyền Vũ bị nói mặt đỏ bừng, trong lòng tuy trăm lần không muốn, nhưng hiện tại người ta là dao thớt, mình là thịt cá, còn có thể làm gì được chứ?
Để Tô Mộc khỏi lải nhải, Tô Huyền Vũ một chưởng Cách Không Chỉ Kính đánh ra, Tô Mộc lập tức giống như khúc tượng ở đó, miệng không thể nói, người không thể động, chỉ có thể nhìn, nghe.
- Về sẽ chỉnh đốn ngươi.
Tô Huyền Vũ thở ra khí nóng.
- Ha ha!
Đại trưởng lão hài lòng mỉm cười,
- Nếu Nhị sư đệ không có ý kiến khác, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nói xong, nhìn đệ tử bên dưới nói:
- Truyền lệnh xuống, đệ tử thí luyện Dương Khai liên tiếp xúc phạm tông quy, thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn, lệnh Chấp Pháp Đường bắt hắn giải về sâm ngục, đợi sau khi Trưởng Lão Hội thương nghị sẽ xử trí tiếp. Về phần Tô Nhan… niệm tình trẻ người non dạ, lại vi phạm lần đầu, không tính toán nữa. Ý của các vị sư đệ thế nào?
Các vị trưởng lão khác nào có ý kiến gì?
- Đi đi!
Đại trưởng lão vung tay, một tấm lệnh bài tung ra, rơi đúng vào tay của đệ tử kia.
Trưởng Lão Lệnh, thấy lệnh bài như thấy người! Có tấm lệnh bài này, Tô Nhan cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
- Vâng!
Đệ tử Chấp Pháp Đường kia tuân lệnh, nhanh chóng rời khỏi.
Lát sau, cửa lớn đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm cấp bách mà ngắn ngủi, ngay sau đó tiếng người ngã xuống đất truyền đến. Mấy vị trưởng lão biến sắc, đang muốn đứng dậy đi kiểm tra thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm của một người.
- Mấy vị trưởng lão uy phong thật lớn.
Thanh âm vừa vang lên, một lão nhân tóc trắng từ từ đi vào, trên tay lão xách theo tên đệ tử Chấp Pháp Đường vừa mới đi ra, tuy nhiên bây giờ y bị đánh ngất xỉu rồi, ngay cả Trưởng Lão Lệnh cũng bị lão giả này cướp trong tay.
Lão giả đi đến trước mặt Tô Mộc và Ngụy Trang đang quỳ trên mặt đất, tùy ý co chân đá một cước, đạp Ngụy Trang sang một bên:
- Đi đi đi, đừng cản đường!
Ngụy Trang bay ra, một tiếng kêu thảm.
Ngũ đại trưởng lão trong Trưởng Lão Điện thần sắc ngưng trọng, Ngụy Tích Đồng nheo mắt nhìn người đến nói:
- Mộng chưởng quầy?
Người tới chính là Mộng Vô Nhai của Cống Hiến Đường!
Nói đến người này, năm vị trưởng lão đều lấy làm khó hiểu.
Mười mấy năm trước, lão đột nhiên đến Lăng Tiêu Các, cũng không biết có quan hệ gì với Chưởng môn, cứ như vậy vào trong Các, trông coi Cống Hiến Đường. Mấy vị trưởng lão cũng nhiều lần hỏi thăm Chưởng môn tin tức người này, nhưng lần nào Chưởng môn cũng nói không rõ ràng, làm bọn họ không hiểu ra sao cả.
Nhưng, năm vị trưởng lão đều biết rằng người này là một cao thủ! Hơn nữa tuyệt đối không hề thua kém mình.
May mà người này không có mục đích gì, chỉ là cả ngày ở Cống Hiến Đường tiêu hao thời gian, an phận thủ thường, lúc này mấy vị trưởng lão mới không chú ý tới lão nữa.
Lại không ngờ hôm nay lão lại không mời mà đến, chạy tới Trưởng Lão Điện.
Ngụy Tích Đồng mơ hồ có một loại ảo giác, đó chính là lúc đối diện với Mộng chưởng quỹ, áp lực còn lớn là đối mặt với Chưởng môn của mình! Chính vì nguyên nhân này mà Ngụy Tích Đồng mới không dám đón tiếp Mộng chưởng quầy không chu đáo.
Mỉm cười, Ngụy Tích Đồng mở miệng nói:
- Không biết Mộng chưởng quầy đến Trưởng Lão Điện là có chuyện gì?
Mộng Vô Nhai không đáp lời, chỉ cười dài nhìn Tô Huyền Vũ. Lão bị nhìn chăm chú thì không hiểu ra sao cả, nghĩ thầm trên mặt mình đâu có mọc hoa, nhìn mình làm gì.
- Ngươi tưởng quyết định của mình là đúng sao?
Mộng Vô Nhai đột nhiên mở miệng hỏi.
- Cái gì?
Tô Huyền Vũ sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.