Chương 464: Ta tới thử xem.
Mạc Mặc
15/10/2015
Vừa rồi Dương Uy hiển nhiên là nhìn ra chút manh mối, cho nên mới bảo huyết thị lập tức thối lui nhưng vẫn chậm một chút
Dương Uy nhất định là biết huyền bí trong đó
Nghe Dương Chiếu hỏi như vậy, Dương Uy thần sắc lãnh đạm, cũng không có ý nói ra nhưng quay đầu lại nhìn thấy những năng lượng màu lam đó đang giằng co, đứng tại nguyên chỗ không động đậy, vẫn nhíu mày gật đầu
Mấy tin tức này để lộ ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, huống chi, y không nói, chỉ cần những người này sau khi trở về tìm huyết thị hỏi cũng biết
Liễu Khinh Diêu tuy rằng dựa vào uy lực của Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp chặn được năng lượng màu lam xâm nhập cơ thể nhưng nhất thời cũng không hóa giải được sự tấn công quỷ bí, gật đầu với Dương Uy, không khỏi nhìn qua, lắng nghe
- Dương gia ta có bốn vị trưởng lão, đều là Thần Du Chi Thượng, thêm gia chủ tổng cộng có năm vị.
Dương Uy thần sắc thản nhiên,
- Những Thất đại gia khác cũng tương tự như thế. Nhưng những vị Thần Du Chi Thượng này đều già nua, bình thường sẽ không giao thủ với người khác. Dù là giao chiến với Thương Vân Tà Địa cũng chỉ xuất động có hai vị, trong đó có một người nổi tiếng với phương pháp giam cầm, đó là thái thượng trưởng lão xuất thân từ Huyết Thị Đường!
- Hoàng Cửu Châu?
Dương Chiếu kinh nghi.
Dương gia thái thượng trưởng lão, chỉ có một vị xuất thân từ Huyết Thị Đường, khi trẻ cũng là huyết thị Dương gia, nhưng vì Dương gia lập được công lao hiển hách, lại đột phá được Thần Du Chi Thượng, đạt đến đỉnh cao võ thuật mới được phong làm thái thượng trưởng lão
Đại danh của lão trên dưới Dương gia không ai là không biết. Bây giờ tất cả cường nhân Huyết Thị Đường đều lấy lão làm gương, chỉ hy vọng một ngày kia, cũng có thể đạt tới trình độ cao như Hoàng Cửu Châu
- Không sai
Dương Uy gật gật đầu, đưa tay chỉ Liễu Khinh Diêu, nói:
- Những thủ đoạn này đều là do lão, Phong Nguyên Chú, khóa một thân chân nguyên trong kinh mạch, không thể vận dụng!
- Hóa ra là lão làm.
Dương Chiếu bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt một trận kinh hãi:
- Huyết thị của chúng ta…
- Cũng bị khóa chân nguyên rồi. Tuy thực lực của họ có thể phá vỡ Phong Nguyên Chú, nhưng phải đến hai ba tháng.
Dương Uy nhẹ giọng giải thích.
Đám người Dương gia nhất thời sắc mặt khó coi.
Mỗi người đều có hai vị huyết thị, một vị phụ trách thủ hộ chính mình, một vị phụ trách thủ hộ lệnh kỳ, hiện tại đã bị thủ đoạn âm hiểm của Hoàng Cửu Châu phế bỏ một, dù xuất kích hay phòng thủ thì lực lượng cũng bị giảm đi
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người quay đầu nhìn Dương Khai, không khỏi có chút hâm mộ ghen tị.
Chỉ có Dương Khai có ba vị huyết thị, tổn thất như vậy hắn có thể gánh vác
Hoàng Cửu Châu sở dĩ dùng Phong Nguyên Chú trong tám bộ Huyền cấp bí bảo cũng là do Dương gia an bài, cũng là một thủ đoạn tăng tốc đoạt đích chi chiến. Bớt đi sáu vị huyết thị ở trong đó hô phong hoán vũ, thế cục so với trước kia sẽ càng sáng tỏ hơn chút
- Xứng đáng!
Dương Kháng lại nhìn Liễu Khinh Diêu đang chiến đấu với Phong Nguyên Chú giữa không trung, vui sướng khi kẻ khác gặp họa:
- Liễu công tử, huyết thị Dương gia ta đều không đỡ nổi Phong Nguyên Chú. Ta thấy ngươi nên chấp nhận đi là vừa, ngoan ngoãn giao mấy món bí bảo ra đây, chuyện lúc nãy chỗ huynh đệ ta không so đo
Liễu Khinh Diêu thần sắc lãnh mạc, hừ nhẹ một tiếng, không để ý
Dương Kháng lập tức có chút căm tức. Quát lạnh nói:
- Liễu Khinh Diêu đừng có không nể mặt, đoạt đích chi chiến là chuyện của Dương gia, ngươi xen vào làm gì.
- Huyền cấp bí bảo, ta cũng muốn!
Liễu Khinh Diêu rốt cục cũng đã mở miệng nói chuyện, giọng điệu ôn hoà, không có chút nào bối rối vì thân thể bị cầm cố
Huyền cấp bí bảo số lượng không nhiều lắm, Dương gia lần này có thể lấy ra nhiều như vậy cũng phải đổ máu nhiều. Có thể đây là mỗi người góp một bộ, nếu không con số không trùng hợp như vậy
Liễu Khinh Diêu động tâm với Huyền cấp bí bảo tham dự cướp đoạt cũng không có gì đáng trách
Vậy có thể hiểu sao y lại chạy đến đây, chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng, xuất hiện bên trong bí bảo lại còn có Phong Nguyên Chú của Hoàng Cửu Châu, khiến y cùng huyết thị đều trúng chiêu
- Ngươi nếu nói như vậy, cũng đừng trách huynh đệ không khách khí.
Dương Kháng cười lạnh liên tục, ngoái đầu nhìn bốn phía, nói:
- Chi bằng chúng ta đoạt bí bảo trên tay Liễu công tử rồi tính sau?
Cấm chế của một bộ bí bảo và Phong Nguyên Chú cũng phát ra rồi, đương nhiên lấy lại có thể dùng, còn bộ còn lại kia bị rơi vào trong Phá Kính Hồ, tạm thời tìm kiếm không được
Đề nghị của Dương Kháng khiến Dương Thận và Dương Ảnh rất là tâm động, lập tức có chút nóng lòng muốn thử.
Liễu Khinh Diêu lúc mạnh nhất bọn họ đâu dám đánh, nhưng hiện tại, y phải khổ cực ngăn Phong Nguyên Chú, đâu thể đánh với người bên ngoài
Dương Uy không lộ vẻ gì, Dương Chiếu cũng cười mỉm, không biết trong lòng y nghĩ gì
Dương Kháng không tiện hỏi thăm hai người bọn họ, chỉ có thể nhìn Dương Khai:
- Lão cửu, nói gì đi chứ.
Dương Khai nhún nhún vai:
- Các ngươi tùy ý
- Lão cửu!
Dương cang lập tức lộ vẻ lo lắng,
- Tuy nói mọi người là kẻ địch nhưng cũng nên nể mặt Ngũ ca, đồ y lấy vốn dĩ là của chúng ta
Dương Khai không thể không bố trí, thản nhiên nói:
- Muốn cái gì ta sẽ tự cướp lấy
-Được!
Dương Kháng cười lạnh một tiếng, cũng không dây dưa nữa, quay đầu nhìn Liễu Khinh Diêu nói:
- Liễu công tử, đừng vũng vẫy, vô ích thôi
Liễu Khinh Diêu hừ nhẹ, một thân chân nguyên bỗng nhiên chuyển động kịch liệt. Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp trên người y lúc sáng lúc tối, Trường Giang và Hoàng Hà, hình con cá và trăng khuyết dần dần trở nên phù phiếm như ảo ảnh.
Đám người Dương Kháng sắc mặt đại biến, quát ầm lên:
- Liễu Khinh Diêu ngươi điên rồi, đây chính là Huyền cấp bí bảo!
Liễu Khinh Diêu không nói lời nào, vẫn thúc dục chân nguyên.
Ầm … Hình Trường Giang và Hoàng Hà trên Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp bỗng nhiên bạo vỡ, nương theo Trường Giang và Hoàng Hà biến mất, chú ấn của Phong Nguyên Chú đột nhiên mờ đi.
Ầm...
Vầng trăng khuyết cũng đã biến mất, Phong Nguyên Chú lại ảm đạm không ít.
Ầm...
Con cá vỡ vụn, Phong Nguyên Chú màu lam nát vụn như gương, ầm ầm nổ bung.
Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp trên người Liễu Khinh Diêu cũng hóa thành tro bụi, từng mảnh chia lìa.
Trên bầu trời bay lả tả nhiều điểm ánh huỳnh quang, dần dần ảm đạm, một kiện Huyền cấp bí bảo đã mất tại đây
Liễu Khinh Diêu như mãnh hổ thoát khốn. Đang lúc mọi người không thể tưởng tượng nhìn chăm chú, khẽ quát một tiếng:
- Chỉ là Phong Nguyên Chú tầm thường mà cũng đòi giam cầm ta, Dương gia ngươi cũng coi thường ta quá!
Con ngươi đám người Dương Kháng kịch liệt run rẩy, nhìn vị đệ nhất công tử Trung Đô này lắc đầu cười khổ không ngừng
Dương Khai mi mắt cũng chợt co rụt lại, thầm bội phục. Liễu Khinh Diêu này cũng vô cùng kiên cường, thà ngọc nát còn hơn ngói lành
Sáu vị huyết thị bó tay trước Phong Nguyên Chú, không phải là bọn họ không có thực lực, mà là bởi vì bọn họ không có nội tình giống như Liễu Khinh Diêu
Liễu Khinh Diêu hiến tế Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp mới có thể phá được Phong Nguyên Chú, cái giá phải trả là rất lớn
Hơn nữa, cũng không phải là mỗi bộ bí bảo đều có chức năng như vậy, Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp hiển nhiên có năng lực này
- Chư vị là muốn đơn đả độc đấu hay là cùng tiến lên? Liễu mỗ ta tiếp được!
Liễu Khinh Diêu chăm chú nhìn vào đám người vẻ mặt cao ngạo thản nhiên
Dương Kháng thần sắc lập tức lúng túng.
Vừa rồi y thấy Liễu Khinh Diêu không thể làm gì nhưng giờ tình thế quay ngược lại, y đâu còn dám đảm đương chim đầu đàn, nếu thật bị Liễu Khinh Diêu đánh bại ở đây, sĩ diện cũng mất hết
Dương Thận và Dương Ảnh cũng là thần sắc khó coi, chỉ mong trông cậy vào lời nói của Dương Uy
Liễu Khinh Diêu nói ra đám huynh đệ không ai tỏ vẻ gì cả, sợ chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ e là thế nhân sẽ cho rằng thế hệ trẻ Dương gia đều là lũ bất tài
- Bí bảo ở đây!
Liễu Khinh Diêu khua bí bảo vừa cướp đoạt được trên tay, cười lạnh:
- Các ngươi ai có thể tiếp được Liễu mỗ ba chiêu, bí bảo Liễu mỗ tự tay dâng!
Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, khiến thần sắc con cháu Dương gia tất thảy đều lo lắng
Thậm chí ngay cả người có lòng dạ sâu nhất như Dương Chiếu cũng nhịn không được nữa có chút muốn nổi giận
Các huynh đệ đả sinh đả tử, dù thế nào cũng là tranh đấu nội bộ, Liễu Khinh Diêu lại dẫm lên sĩ diện, liên tiếp ăn nói ngông cuồng, khiến y làm sao có thể nhịn được?
Nhưng mọi người tại đây, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Dương Uy, Thần Du Cảnh nhị tầng, trước đây y còn giao thủ qua với Liễu Khinh Diêu nên cũng biết đôi chút, y cũng không dám thuận miệng ứng chiến với Liễu Khinh Diêu, những người khác lại nào dám đáp lời?
Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Nhất là mọi người còn mang danh Dương gia đứng đầu Trung Đô
Dương Uy cau mày, biết tiếp tục giằng co cũng không phải biện pháp. Liễu Khinh Diêu khiêu chiến, nếu không có người ứng chiến, sẽ khiến người coi náo nhiệt dưới kia coi thường Dương gia
Đang muốn ứng thừa xuống dưới, lấy sự khó chịu của bản thân để hóa giải sự tổn thất danh dự Dương gia thì Dương Khai lại khẽ mỉm cười, bước về phía trước trong hư không, thần sắc tùy ý nói:
- Ai cũng có thể tiếp ngươi ba chiêu?
Liễu Khinh Diêu nhíu mày dường như không ngờ lại là Dương Khai, cũng là chính sắc gật đầu:
- Không sai
- Tiếp được ngươi ba chiêu, bí bảo liền về ta?
- Đúng
- Một lời đã định, ta tới thử xem!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không thấy chút nào vẻ khẩn trương.
Lời nói vừa ra, Dương Uy khẩn trương nói:
- Lão cửu, đừng kích động.
- Không sao.
Dương Khai khoát tay áo, nói:
- Đại ca xem là được rồi, người của Dương gia chúng ta không dễ bị ức hiếp
Dương Uy vẻ mặt dại ra.
Đám người Dương Chiếu cũng ngây ngẩn cả người, không rõ hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Tuy giao thủ vài lần biết thực lực Dương Khai không kém nhưng đối thủ lần này không phải là người thường
Đây là danh dự của người đứng đầu Trung Đô!
Tất cả mọi người đều phát điên với cơn giận dữ của Dương Khai.
Với trình độ Chân Nguyên Cảnh bát tầng so chiêu với cao thủ Thần Du Cảnh tam tầng, chênh lệcch lớn như thế không có chút hi vọng chiến thắng.
Bọn họ càng không biết Dương Khai dựa vào cái gì, Huyền cấp bí bảo vừa mới đoạt tới tay, không luyện hóa, căn bản không thể sử dụng.
Dương Uy nhất định là biết huyền bí trong đó
Nghe Dương Chiếu hỏi như vậy, Dương Uy thần sắc lãnh đạm, cũng không có ý nói ra nhưng quay đầu lại nhìn thấy những năng lượng màu lam đó đang giằng co, đứng tại nguyên chỗ không động đậy, vẫn nhíu mày gật đầu
Mấy tin tức này để lộ ra cũng không ảnh hưởng toàn cục, huống chi, y không nói, chỉ cần những người này sau khi trở về tìm huyết thị hỏi cũng biết
Liễu Khinh Diêu tuy rằng dựa vào uy lực của Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp chặn được năng lượng màu lam xâm nhập cơ thể nhưng nhất thời cũng không hóa giải được sự tấn công quỷ bí, gật đầu với Dương Uy, không khỏi nhìn qua, lắng nghe
- Dương gia ta có bốn vị trưởng lão, đều là Thần Du Chi Thượng, thêm gia chủ tổng cộng có năm vị.
Dương Uy thần sắc thản nhiên,
- Những Thất đại gia khác cũng tương tự như thế. Nhưng những vị Thần Du Chi Thượng này đều già nua, bình thường sẽ không giao thủ với người khác. Dù là giao chiến với Thương Vân Tà Địa cũng chỉ xuất động có hai vị, trong đó có một người nổi tiếng với phương pháp giam cầm, đó là thái thượng trưởng lão xuất thân từ Huyết Thị Đường!
- Hoàng Cửu Châu?
Dương Chiếu kinh nghi.
Dương gia thái thượng trưởng lão, chỉ có một vị xuất thân từ Huyết Thị Đường, khi trẻ cũng là huyết thị Dương gia, nhưng vì Dương gia lập được công lao hiển hách, lại đột phá được Thần Du Chi Thượng, đạt đến đỉnh cao võ thuật mới được phong làm thái thượng trưởng lão
Đại danh của lão trên dưới Dương gia không ai là không biết. Bây giờ tất cả cường nhân Huyết Thị Đường đều lấy lão làm gương, chỉ hy vọng một ngày kia, cũng có thể đạt tới trình độ cao như Hoàng Cửu Châu
- Không sai
Dương Uy gật gật đầu, đưa tay chỉ Liễu Khinh Diêu, nói:
- Những thủ đoạn này đều là do lão, Phong Nguyên Chú, khóa một thân chân nguyên trong kinh mạch, không thể vận dụng!
- Hóa ra là lão làm.
Dương Chiếu bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt một trận kinh hãi:
- Huyết thị của chúng ta…
- Cũng bị khóa chân nguyên rồi. Tuy thực lực của họ có thể phá vỡ Phong Nguyên Chú, nhưng phải đến hai ba tháng.
Dương Uy nhẹ giọng giải thích.
Đám người Dương gia nhất thời sắc mặt khó coi.
Mỗi người đều có hai vị huyết thị, một vị phụ trách thủ hộ chính mình, một vị phụ trách thủ hộ lệnh kỳ, hiện tại đã bị thủ đoạn âm hiểm của Hoàng Cửu Châu phế bỏ một, dù xuất kích hay phòng thủ thì lực lượng cũng bị giảm đi
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người quay đầu nhìn Dương Khai, không khỏi có chút hâm mộ ghen tị.
Chỉ có Dương Khai có ba vị huyết thị, tổn thất như vậy hắn có thể gánh vác
Hoàng Cửu Châu sở dĩ dùng Phong Nguyên Chú trong tám bộ Huyền cấp bí bảo cũng là do Dương gia an bài, cũng là một thủ đoạn tăng tốc đoạt đích chi chiến. Bớt đi sáu vị huyết thị ở trong đó hô phong hoán vũ, thế cục so với trước kia sẽ càng sáng tỏ hơn chút
- Xứng đáng!
Dương Kháng lại nhìn Liễu Khinh Diêu đang chiến đấu với Phong Nguyên Chú giữa không trung, vui sướng khi kẻ khác gặp họa:
- Liễu công tử, huyết thị Dương gia ta đều không đỡ nổi Phong Nguyên Chú. Ta thấy ngươi nên chấp nhận đi là vừa, ngoan ngoãn giao mấy món bí bảo ra đây, chuyện lúc nãy chỗ huynh đệ ta không so đo
Liễu Khinh Diêu thần sắc lãnh mạc, hừ nhẹ một tiếng, không để ý
Dương Kháng lập tức có chút căm tức. Quát lạnh nói:
- Liễu Khinh Diêu đừng có không nể mặt, đoạt đích chi chiến là chuyện của Dương gia, ngươi xen vào làm gì.
- Huyền cấp bí bảo, ta cũng muốn!
Liễu Khinh Diêu rốt cục cũng đã mở miệng nói chuyện, giọng điệu ôn hoà, không có chút nào bối rối vì thân thể bị cầm cố
Huyền cấp bí bảo số lượng không nhiều lắm, Dương gia lần này có thể lấy ra nhiều như vậy cũng phải đổ máu nhiều. Có thể đây là mỗi người góp một bộ, nếu không con số không trùng hợp như vậy
Liễu Khinh Diêu động tâm với Huyền cấp bí bảo tham dự cướp đoạt cũng không có gì đáng trách
Vậy có thể hiểu sao y lại chạy đến đây, chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng, xuất hiện bên trong bí bảo lại còn có Phong Nguyên Chú của Hoàng Cửu Châu, khiến y cùng huyết thị đều trúng chiêu
- Ngươi nếu nói như vậy, cũng đừng trách huynh đệ không khách khí.
Dương Kháng cười lạnh liên tục, ngoái đầu nhìn bốn phía, nói:
- Chi bằng chúng ta đoạt bí bảo trên tay Liễu công tử rồi tính sau?
Cấm chế của một bộ bí bảo và Phong Nguyên Chú cũng phát ra rồi, đương nhiên lấy lại có thể dùng, còn bộ còn lại kia bị rơi vào trong Phá Kính Hồ, tạm thời tìm kiếm không được
Đề nghị của Dương Kháng khiến Dương Thận và Dương Ảnh rất là tâm động, lập tức có chút nóng lòng muốn thử.
Liễu Khinh Diêu lúc mạnh nhất bọn họ đâu dám đánh, nhưng hiện tại, y phải khổ cực ngăn Phong Nguyên Chú, đâu thể đánh với người bên ngoài
Dương Uy không lộ vẻ gì, Dương Chiếu cũng cười mỉm, không biết trong lòng y nghĩ gì
Dương Kháng không tiện hỏi thăm hai người bọn họ, chỉ có thể nhìn Dương Khai:
- Lão cửu, nói gì đi chứ.
Dương Khai nhún nhún vai:
- Các ngươi tùy ý
- Lão cửu!
Dương cang lập tức lộ vẻ lo lắng,
- Tuy nói mọi người là kẻ địch nhưng cũng nên nể mặt Ngũ ca, đồ y lấy vốn dĩ là của chúng ta
Dương Khai không thể không bố trí, thản nhiên nói:
- Muốn cái gì ta sẽ tự cướp lấy
-Được!
Dương Kháng cười lạnh một tiếng, cũng không dây dưa nữa, quay đầu nhìn Liễu Khinh Diêu nói:
- Liễu công tử, đừng vũng vẫy, vô ích thôi
Liễu Khinh Diêu hừ nhẹ, một thân chân nguyên bỗng nhiên chuyển động kịch liệt. Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp trên người y lúc sáng lúc tối, Trường Giang và Hoàng Hà, hình con cá và trăng khuyết dần dần trở nên phù phiếm như ảo ảnh.
Đám người Dương Kháng sắc mặt đại biến, quát ầm lên:
- Liễu Khinh Diêu ngươi điên rồi, đây chính là Huyền cấp bí bảo!
Liễu Khinh Diêu không nói lời nào, vẫn thúc dục chân nguyên.
Ầm … Hình Trường Giang và Hoàng Hà trên Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp bỗng nhiên bạo vỡ, nương theo Trường Giang và Hoàng Hà biến mất, chú ấn của Phong Nguyên Chú đột nhiên mờ đi.
Ầm...
Vầng trăng khuyết cũng đã biến mất, Phong Nguyên Chú lại ảm đạm không ít.
Ầm...
Con cá vỡ vụn, Phong Nguyên Chú màu lam nát vụn như gương, ầm ầm nổ bung.
Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp trên người Liễu Khinh Diêu cũng hóa thành tro bụi, từng mảnh chia lìa.
Trên bầu trời bay lả tả nhiều điểm ánh huỳnh quang, dần dần ảm đạm, một kiện Huyền cấp bí bảo đã mất tại đây
Liễu Khinh Diêu như mãnh hổ thoát khốn. Đang lúc mọi người không thể tưởng tượng nhìn chăm chú, khẽ quát một tiếng:
- Chỉ là Phong Nguyên Chú tầm thường mà cũng đòi giam cầm ta, Dương gia ngươi cũng coi thường ta quá!
Con ngươi đám người Dương Kháng kịch liệt run rẩy, nhìn vị đệ nhất công tử Trung Đô này lắc đầu cười khổ không ngừng
Dương Khai mi mắt cũng chợt co rụt lại, thầm bội phục. Liễu Khinh Diêu này cũng vô cùng kiên cường, thà ngọc nát còn hơn ngói lành
Sáu vị huyết thị bó tay trước Phong Nguyên Chú, không phải là bọn họ không có thực lực, mà là bởi vì bọn họ không có nội tình giống như Liễu Khinh Diêu
Liễu Khinh Diêu hiến tế Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp mới có thể phá được Phong Nguyên Chú, cái giá phải trả là rất lớn
Hơn nữa, cũng không phải là mỗi bộ bí bảo đều có chức năng như vậy, Thủy Nguyệt Bích Đào Giáp hiển nhiên có năng lực này
- Chư vị là muốn đơn đả độc đấu hay là cùng tiến lên? Liễu mỗ ta tiếp được!
Liễu Khinh Diêu chăm chú nhìn vào đám người vẻ mặt cao ngạo thản nhiên
Dương Kháng thần sắc lập tức lúng túng.
Vừa rồi y thấy Liễu Khinh Diêu không thể làm gì nhưng giờ tình thế quay ngược lại, y đâu còn dám đảm đương chim đầu đàn, nếu thật bị Liễu Khinh Diêu đánh bại ở đây, sĩ diện cũng mất hết
Dương Thận và Dương Ảnh cũng là thần sắc khó coi, chỉ mong trông cậy vào lời nói của Dương Uy
Liễu Khinh Diêu nói ra đám huynh đệ không ai tỏ vẻ gì cả, sợ chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ e là thế nhân sẽ cho rằng thế hệ trẻ Dương gia đều là lũ bất tài
- Bí bảo ở đây!
Liễu Khinh Diêu khua bí bảo vừa cướp đoạt được trên tay, cười lạnh:
- Các ngươi ai có thể tiếp được Liễu mỗ ba chiêu, bí bảo Liễu mỗ tự tay dâng!
Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, khiến thần sắc con cháu Dương gia tất thảy đều lo lắng
Thậm chí ngay cả người có lòng dạ sâu nhất như Dương Chiếu cũng nhịn không được nữa có chút muốn nổi giận
Các huynh đệ đả sinh đả tử, dù thế nào cũng là tranh đấu nội bộ, Liễu Khinh Diêu lại dẫm lên sĩ diện, liên tiếp ăn nói ngông cuồng, khiến y làm sao có thể nhịn được?
Nhưng mọi người tại đây, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Dương Uy, Thần Du Cảnh nhị tầng, trước đây y còn giao thủ qua với Liễu Khinh Diêu nên cũng biết đôi chút, y cũng không dám thuận miệng ứng chiến với Liễu Khinh Diêu, những người khác lại nào dám đáp lời?
Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Nhất là mọi người còn mang danh Dương gia đứng đầu Trung Đô
Dương Uy cau mày, biết tiếp tục giằng co cũng không phải biện pháp. Liễu Khinh Diêu khiêu chiến, nếu không có người ứng chiến, sẽ khiến người coi náo nhiệt dưới kia coi thường Dương gia
Đang muốn ứng thừa xuống dưới, lấy sự khó chịu của bản thân để hóa giải sự tổn thất danh dự Dương gia thì Dương Khai lại khẽ mỉm cười, bước về phía trước trong hư không, thần sắc tùy ý nói:
- Ai cũng có thể tiếp ngươi ba chiêu?
Liễu Khinh Diêu nhíu mày dường như không ngờ lại là Dương Khai, cũng là chính sắc gật đầu:
- Không sai
- Tiếp được ngươi ba chiêu, bí bảo liền về ta?
- Đúng
- Một lời đã định, ta tới thử xem!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không thấy chút nào vẻ khẩn trương.
Lời nói vừa ra, Dương Uy khẩn trương nói:
- Lão cửu, đừng kích động.
- Không sao.
Dương Khai khoát tay áo, nói:
- Đại ca xem là được rồi, người của Dương gia chúng ta không dễ bị ức hiếp
Dương Uy vẻ mặt dại ra.
Đám người Dương Chiếu cũng ngây ngẩn cả người, không rõ hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Tuy giao thủ vài lần biết thực lực Dương Khai không kém nhưng đối thủ lần này không phải là người thường
Đây là danh dự của người đứng đầu Trung Đô!
Tất cả mọi người đều phát điên với cơn giận dữ của Dương Khai.
Với trình độ Chân Nguyên Cảnh bát tầng so chiêu với cao thủ Thần Du Cảnh tam tầng, chênh lệcch lớn như thế không có chút hi vọng chiến thắng.
Bọn họ càng không biết Dương Khai dựa vào cái gì, Huyền cấp bí bảo vừa mới đoạt tới tay, không luyện hóa, căn bản không thể sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.