Chương 330: Tiêu Dao Tông,tối tiêu dao huynh hiểu đấy
Mạc Mặc
12/03/2018
Bên trong Hung Sát Tà Động, tại một vị trí kín đáo
văng vẻ, các đệ tử của Quỷ Vương Cốc đang ngồi quây quần bên nhau, họ
vừa trải qua một cuộc chiến, cần phải khôi phục sức manh chủt định.
Ở nơi hung địa này, phải luôn luôn duy trì trạng thái tốt nhất thì mới có thể bảo đảm đươc an toan của bản thân.
Cho dù đang tĩnh tọa nghỉ ngơi, nhưng bọn họ vẫn không có chút lơ là, luôn cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh, đề phòng bọn tà linh đô đột ngột xông ra.
Dương Khai khẽ khàng gật đầu, hiếu kỳ liếc nhìn Lãnh San, gần một năm không gặp, thiếu nữ lãnh đạm này hình như đã trưởng thành không ít.
Trong nhóm người này, Lãnh San không phải là người có công lực mạnh nhất, cũng chẳng phải người lớn tuổi nhất, nhưng lại nắm trong tay quyền chỉ huy, chính nhờ bàn tay bài bố của nàng mà nhóm người này mới có thể hành động gọn gẽ đầu vào đấy như vậy.
Địa vị của Lãnh San ở Quỷ Vương Cốc tương đối cao cũng là một nguyên do, có lẽ cũng bắt nguồn một phần từ những kinh nghiệm nàng nung đúc được sau lần khổ luyện ở kỳ địa lần đó.
Thẩm Dịch ngồi bên cạnh cười hớn hở, nét mặt vui vẻ nhìn Dương Khai.
Hình như y không hề biết Dương Khai đã từng giết chết hai đệ tử tinh anh của Quỷ Vương Cốc, và cũng không hay ân oán giữa hắn và Lãnh San. - Sao ngươi lại ở đây vậy?
Dương Khai tò mò hỏi, hắn thật sự không ngờ lại gặp được người quen trong chuyến viếng thăm Hung Sát Tà Động này.
Tuy lúc còn ở kỳ địa, quan hệ giữa Dương Khai và Từ Mạch tốt hơn so với Lãnh San, nhưng nhờ có Lạc Ấn thần thức trong đầu Lãnh San mà giữa hai người vẫn có đôi chút rằng buộc.
Có điều sự ràng buộc này lại đến từ một phía. Dương Khai có thể cảm giác được sự tồn tại của Lãnh San, nhưng Lãnh San thì lại không hề hay biết gì về động tĩnh của hắn.
- Dĩ nhiên ta có thể ở đây rồi. Gương mặt lạnh lùng của Lãnh San chợt tươi cười - Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đâu sao?
- Hung Sát Tà Động Dương Khai nhíu mày, chợt hiêu ra: - Lãnh địa của m Minh Quỷ Vương. Quỷ Vương Cốc, thì ra Quỷ Vương Cốc các ngươi cũng ở Thương Vân Tà Địa.
- Không sai. Lãnh San khẽ gật đầu.
Dương Khai liền thắc mắc: - Quỷ Vương Cốc và m Minh Quỷ Vương có quan hệ với nhau à?
- Tuy đều có hai chữ Quỷ Vương, nhưng không có quan hệ gì to tát lãm, chi là thuộc phạm vi cai quãn của y mà thôi. Thẩm Dịch chen vào
- Xem ra Dương huynh không biết nhiều về Thương Vân Tà Địa cho lắm.
-U。 Dương Khai gật đầu.
Thẩm Dịch cười lớn:
- Không sao, nếu có gì thắc mắc thì cứ hôi ta. Huynh là ân nhân cứu mạng của Sư muội, tức là bằng hữu của Quỷ Vương Cốc, dĩ nhiên cũng là bằng hữu của Thẩm Dịch ta. Mạo muội hôi một câu, Dương huynh xuất thân từ đầu vậy?
- Sư huynh! Lãnh San khẽ quát một tiếng, nàng có biết tên sư môn của Dương Khai, nhưng chính vì nàng biết, mới hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.
ừ sau khi Tà chủ xuất
Trước kia, Lăng Tiêu Các không nổi danh là mẩy, nhưng thế thì đã vang danh khắp thiên hạ rồi.
Chính vì dính líu đến Tà chũ mà hiện tại, người của toàn Lăng Tiêu Các đều bị người đời khinh khi Tình hình này không chỉ diễn ra ở bên ngoài, mà ở trong Thương Vân Tà Địa cũng có xuất hiện!
Bởi vì Tà chủ vừa xuất thế đã gieo rắc chiến tranh cho Thương Vân Tà Địa, điều này thì chẳng ai hy vọng được chứng kiến cả.
Nhận ra giọng điệu nhắc nhở của Lãnh San, Thẩm Dịch cười lúng túng, bèn khoát tay: - Coi như ta chưa hỏi, Dương huynh đừng để tâm làm gì.
Nhưng thật tâm thìy lại lấy làm hiếu kỳ. Tên Dương Khai này rốt cuộc có xuất thân thế nào mà không thể nói ra được?
Dương Khai cười hờ hững.
- Thế còn ngươi sao lại ở đây?
Lãnh San hiều kỳ hỏi, Lăng Tiêu Các cách nơi này cũng phải mười vạn tám nghìn dặm, muốn đến được đây thì chắc chắn phải gặp rất nhiều trắc trở.
- Nghe nói nơi này có vài thứ hay ho nên đến chơi thừ! Cả Thẩm Dịch và Lãnh San đều kinh ngạc, không kìm được cười như mểu
- Lá gan huynh cũng lớn thật đẩy, có một mình cũng dám đến đây chơi
Lãnh San lắc đầu bó tay, có điều nàng biết rõ sức mạnh và sự kỳ lạ ở Dương Khai, nên cũng không ngạc nhiên gì cho lắm.
Có lẽ hắn thật sự có tư cách để đến đây... chơi đùa.
- Đúng rồi, sao tà linh mà mọi người đối phó lại có màu đỏ vậy? Dọc đường đến đây ta chi toàn gặp phải bọn tà linh Xanh lục thôi
Dương Khai nêu ra mối nghi hoặc trong lòng.
- Ha ha ha.
Thẩm Dịch bật cười, lúc này y mới hiểu Dương Khai đúng là đến đây chơi thật, không thì tại sao lại chưa dò la rõ ràng về Hung Sát Tà Động như thế.
Lãnh San cũng không nhịn được cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mấy người còn lại cũng phì cười nhìn Dương Khai. Dương Khai tô vẻ lúng túng, đưa tay lên gãi đầu.
- Đươc rồi
Lãnh San đẳng hắng một tiếng. Giờ thì Thẩm Dịch mới nghiêm mặt lại, hỏi hắn.
- Dương huynh, bọn tà linh xanh lục mà huynh đã gặp hơi khác tà linh đô vừa rồi đúng không?
- Ủ, bọn màu đô mạnh hơn hẳn.
- Chính là vậy đấy, Hung Sát Tà Động, càng vào sâu bên trong, thì tà linh gặp phải lại càng mạnh. Lục Tà Linh chỉ có ở bên ngoài rìa thôi, rất dễ đổi phó. Hồng Tà Linh mạnh hơn Lục Tà Linh một chút, nhưng cũng không khó đối phó là mấy. Tiếp tục vào trong,
còn có Tử Tà Linh, Hắc Tà Linh, cứ thế mạnh dần. Hơn nữa, cơ thể chúng cũng rõ ràng hơn theo cấp bậc. Hắc Tà Linh có thực thể rất hoàn chinh, đến cao thũ Thần Du Cảnh cũng phải nhượng bộ. Cỡ như chúng ta đây, bầt quá cũng chi đã động Từ Tà Linh chút ít, chứ nếu mà gặp Hắc Tà Linh thì lo mà chạy đi là vừa, không cần thận thì chỉ còn nước chôn thây ở đây thôi.
Dương Khai nghe vậy chợt giật mình. Từ Tà Linh, có lẽ Từ Khí Tà Thân và Từ Linh Tà Hỏa của Nhạc Dục đều từ bổn nguyên của Tử Tà Linh mà ra.
- Thì ra là thế! Dương Khai gật đầu.
- Hơn nữa, trong Hung Sát Tà Động, ngoài bốn loại tà linh phổ biến này ra, Dương huynh còn phải lưu ý một loại tà linh đặc biệt.
Sau khi đã thay đổi cách nhìn với Dương Khai, Thẩm Dịch cũng có lòng giao hảo, y bèn nói hết những gì mình biết ra cho Dương Khai.
- Ο2
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Thẩm Dịch, phát hiện vẻ mặt y nghiêm nghị vô cùng, hơn nữa ánh mắt còn có chút gì đó lo âu, bèn hỏi:
- Tà linh gì vậy?
- Hồn Tà Linh!
Thẩm Dịch nói với âm quãng rất trầm, ngữ khí có đôi phần nhắc nhờ:
- Thứ này thoạt nhìn giống hệt những tà linh khác, rất khó phân biệt, nhưng nếu gặp phải nó, huynh đệ ta khuyên huynh một câu, tầu vi thượng sách!
- Tại sao?
- Bởi vì nó biết Thần Hồn Kỹ!
Thẩm Dịch nhếch miệng
- Chúng ta đều là võ giả Chân Nguyên Cảnh, nếu đụng độ loại tà linh này thì không thể nào đối phó nổi. Dương huynh có bí bảo phòng ngự tấn công cho thần hồn không?
Dương Khai lắc đầu.
- Vậy thì khó rồi đây.
Thẩm Dịch khẽ chau mày:
- Những ai đến đây thường đều mang theo ít bí bảo phòng ngự tấn công thần hồn cả. Nếu có điều kiện còn mang thêm ít bí bảo tấn công khắc chế được tà linh. Có điều công pháp tu luyện và chân nguyên thuộc tính dương của Dương huynh vốn đã khắc chế được tả linh, thế thì không cần lo cái này nữa.
- Không sao cả, chắc cũng không đến mức đen đũi đến thế đâu. Dương Khai cười ha hã
Tuy rằng hắn không có bí bảo phòng ngự cho thần hồn, nhưng tâm thức hắn lại có Thần Hồn Kỳ. Lực phòng ngự của Mê Hồn Chi Cung có lẽ cũng không hề kém.
Vì lẽ đó, hắn cũng không để tâm là mấy.
- Ủ, cũng phải, Hồn Tà Linh bình thường rất khó gặp. Thẩm Dịch gật gù.
Nói qua lại vài câu, bầu không khí cũng trở nên hòa thuận vui vẻ hẳn.
Họ vẫn đang huyên thuyên thì thình lình, một âm thanh quái lạ vọng về từ xa xa. m
thanh này the thé, chói tai, vừa giống tiếng sáo, lại như tiếng quỷ dữ gào rít.
Đám người Quỷ Vương Cốc vừa nghe thấy âm thanh này đều đồng loạt quay lại nhìn về hướng bắt nguồn.
- Có động tĩnh rồi. Thẩm Dịch nghiêm mặt, trầm giọng xuống.
- Ủm, qua đó xem xem. Lãnh San cũng khẽ gật đầu. Vi
Dương Khai không hôi rõ, nhưng thấy sắc mặt cũ phải chuyện gì lớn lao.
n họ thì câm thấy có vẻ không
- Đi thôi. Thẩm Dịch hô hào các đồng môn lên đường, rồi quay lại nhìn Dương Khai - Dương huynh nếu không ngại thì đi cùng luôn?
- Được! Dương Khai gật đầu. Khi nãy trong lúc bất cẩn, hắn đã lấy mất một bổn nguyên tà linh của họ, đã hứa sẽ bồi thường thì cũng nên làm cho trọn lời hứa. Kiếm lợi từ người khác chẳng phải việc làm gì tốt đẹp. Chúng nhân đi phía trước, riêng Lãnh San cố ý lùi lại phía sau để đi cùng với Dương Khai - Yên tâm, ta không làm gì ngươi nữa đâu.
Dương Khai nghĩ có lẽ nàng bận tâm điều gì đó, bèn rào trước một câu
- Ta biết ngươi sẽ không làm vậy. Lãnh San lắc đầu - Không phải ta định nói về chuyện này đâu.
- Ô, thế thì là chuyện gì?
Lãnh San cười nhạt thành tiếng:
– Ta muốn ngươi biết, lần này bọn ta đến Hung Sát Tà Động không phải để khổ luyện.
- Không khổ luyện, vậy các ngươi đến đây làm gì? Dương Khai thắc mắc.
- Bọn ta đến để tìm người. - Tìm người? - Ủm, có mấy tênở bên ngoài đã giết không ít đệ tử của Tiêu Dao Tông, sau đó chạy
đến đây. Quỷ Vương Cốc và Tiêu Dao Tông cách nhau không xa, nên bọn ta bị kéo đến đây để giúp họ.
Dương Khai liếc nhìn nàng, phát hiện lúc nàng nhắc đến Tiêu Dao Tông, thần sắc phảng phất đôi chút phẫn uất.
Hắn bèn cười: - Tiêu Dao Tông đó thường hay ức hiếp Quỷ Vương Cốc các ngươi lắm phải không? Chuyến đi này chắc cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện đầu nhì?
- Nguwoi thì cái gì cũng biết! Lãnh San lườm hắn một cái, như thế càng khẳng định suy đoán trong đnàng điểm
đạm n - Ta đã nói trước một tiếng với ngươi rồi đấy, dù gì thì ngươi cũng không thuộc về
Thương Vân Tà Địa, mà người Tiêu Dao Tông truy bắt lại là võ giả thuộc thế lực bên
ngoài. Nếu lúc đó mà thấy đồng đạo gặp nguy, e là ngươi sẽ rất khó xử
- Đồng đạo? Dương Khai cười khẩy - Tông môn của lão tử tiêu vong rồi, lấy đâu ra đồng đạo chứ?
Lãnh San buồn bã nói: - Chuyện của Lăng Tiêu Các ta cũng có nghe nói rồi, ngươi hãy... cố nén bi thương!
Dương Khai khẽ hừ một tiếng.
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ Phiến Khinh La, cũng có thể là vì biến cố của Lăng Tiêu Các, mà giờ đây, Dương Khai không hẽ quan tâm cái gì là chính, cái gì là tà nữa. Thiên hạ thế cục chẳng liên quan gì đến hắn, đối nhân xử thế cũng chi dựa vào hi nộ cá nhân.
- Người mà Tiêu Dao Tông đòi truy băt là ai vậy? Dương Khai lại không ngăn được cơn tò mò. - Ngoài nữ nhân ra thì còn là ai được.
Lãnh San cười khinh miệt: Tiêu Dao Tông, tối tiêu dao, dạ dạ sênh ca thương bất đảo, ngươi hiểu đấy.
- Ày... Ta hiêu.
Dương Khai xấu hổ đến toát mồ hôi, không ngờ lạnh lùng như Lãnh San mà cũng thôt ra được những lời này.
- Hơn nữa, nghe nó họ là một cặp song sinh, sắc đẹp hơn người, công lực cũng rất mạnh, hai người liên thủ rất ăn ý.
Ánh mắt Lãnh San thoáng có chút khoái chí
- Họ đã giết được mười mấy tên đệ tử của Tiêu Dao Tông, không tệ chút nào, nhưng đáng tiếc, rồt cuộc lại bị bức chạy đền nơi này.
- Xem ra ngươi rất có thành kiến với Tiêu Dao Tông Dương Khai cười cợt, nhìn kỹ nàng - Phía Tiêu Dao Tông có kẻ ngấp nghé sắc đẹp củangươi à?
- Hül!
Lãnh San ngẩng đầu lên cao ngạo, không thèm đáp lại có điều câu trả lời đã quá rõ
ràng rồi.
- Ha ha... Dương Khai bật cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại, thấp giọng hỏi - Nếu bắt được hai cô nương đó thì các ngươi sẽ làm gì?
- Ta cũng không biết.
Lãnh San lắc đầu
- Ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này, nhưng sư phụ đã ra lệnh, bọn ta cũng chỉ có thể cưỡi ngựa xem voi thôi, chứ không nhất thiết phải bắt được, đợi đến khi bắt được rồi... thì hẳng nói.
- Cũng phải.
Dương Khai gật đầu hờ hững
Ở nơi hung địa này, phải luôn luôn duy trì trạng thái tốt nhất thì mới có thể bảo đảm đươc an toan của bản thân.
Cho dù đang tĩnh tọa nghỉ ngơi, nhưng bọn họ vẫn không có chút lơ là, luôn cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh, đề phòng bọn tà linh đô đột ngột xông ra.
Dương Khai khẽ khàng gật đầu, hiếu kỳ liếc nhìn Lãnh San, gần một năm không gặp, thiếu nữ lãnh đạm này hình như đã trưởng thành không ít.
Trong nhóm người này, Lãnh San không phải là người có công lực mạnh nhất, cũng chẳng phải người lớn tuổi nhất, nhưng lại nắm trong tay quyền chỉ huy, chính nhờ bàn tay bài bố của nàng mà nhóm người này mới có thể hành động gọn gẽ đầu vào đấy như vậy.
Địa vị của Lãnh San ở Quỷ Vương Cốc tương đối cao cũng là một nguyên do, có lẽ cũng bắt nguồn một phần từ những kinh nghiệm nàng nung đúc được sau lần khổ luyện ở kỳ địa lần đó.
Thẩm Dịch ngồi bên cạnh cười hớn hở, nét mặt vui vẻ nhìn Dương Khai.
Hình như y không hề biết Dương Khai đã từng giết chết hai đệ tử tinh anh của Quỷ Vương Cốc, và cũng không hay ân oán giữa hắn và Lãnh San. - Sao ngươi lại ở đây vậy?
Dương Khai tò mò hỏi, hắn thật sự không ngờ lại gặp được người quen trong chuyến viếng thăm Hung Sát Tà Động này.
Tuy lúc còn ở kỳ địa, quan hệ giữa Dương Khai và Từ Mạch tốt hơn so với Lãnh San, nhưng nhờ có Lạc Ấn thần thức trong đầu Lãnh San mà giữa hai người vẫn có đôi chút rằng buộc.
Có điều sự ràng buộc này lại đến từ một phía. Dương Khai có thể cảm giác được sự tồn tại của Lãnh San, nhưng Lãnh San thì lại không hề hay biết gì về động tĩnh của hắn.
- Dĩ nhiên ta có thể ở đây rồi. Gương mặt lạnh lùng của Lãnh San chợt tươi cười - Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đâu sao?
- Hung Sát Tà Động Dương Khai nhíu mày, chợt hiêu ra: - Lãnh địa của m Minh Quỷ Vương. Quỷ Vương Cốc, thì ra Quỷ Vương Cốc các ngươi cũng ở Thương Vân Tà Địa.
- Không sai. Lãnh San khẽ gật đầu.
Dương Khai liền thắc mắc: - Quỷ Vương Cốc và m Minh Quỷ Vương có quan hệ với nhau à?
- Tuy đều có hai chữ Quỷ Vương, nhưng không có quan hệ gì to tát lãm, chi là thuộc phạm vi cai quãn của y mà thôi. Thẩm Dịch chen vào
- Xem ra Dương huynh không biết nhiều về Thương Vân Tà Địa cho lắm.
-U。 Dương Khai gật đầu.
Thẩm Dịch cười lớn:
- Không sao, nếu có gì thắc mắc thì cứ hôi ta. Huynh là ân nhân cứu mạng của Sư muội, tức là bằng hữu của Quỷ Vương Cốc, dĩ nhiên cũng là bằng hữu của Thẩm Dịch ta. Mạo muội hôi một câu, Dương huynh xuất thân từ đầu vậy?
- Sư huynh! Lãnh San khẽ quát một tiếng, nàng có biết tên sư môn của Dương Khai, nhưng chính vì nàng biết, mới hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.
ừ sau khi Tà chủ xuất
Trước kia, Lăng Tiêu Các không nổi danh là mẩy, nhưng thế thì đã vang danh khắp thiên hạ rồi.
Chính vì dính líu đến Tà chũ mà hiện tại, người của toàn Lăng Tiêu Các đều bị người đời khinh khi Tình hình này không chỉ diễn ra ở bên ngoài, mà ở trong Thương Vân Tà Địa cũng có xuất hiện!
Bởi vì Tà chủ vừa xuất thế đã gieo rắc chiến tranh cho Thương Vân Tà Địa, điều này thì chẳng ai hy vọng được chứng kiến cả.
Nhận ra giọng điệu nhắc nhở của Lãnh San, Thẩm Dịch cười lúng túng, bèn khoát tay: - Coi như ta chưa hỏi, Dương huynh đừng để tâm làm gì.
Nhưng thật tâm thìy lại lấy làm hiếu kỳ. Tên Dương Khai này rốt cuộc có xuất thân thế nào mà không thể nói ra được?
Dương Khai cười hờ hững.
- Thế còn ngươi sao lại ở đây?
Lãnh San hiều kỳ hỏi, Lăng Tiêu Các cách nơi này cũng phải mười vạn tám nghìn dặm, muốn đến được đây thì chắc chắn phải gặp rất nhiều trắc trở.
- Nghe nói nơi này có vài thứ hay ho nên đến chơi thừ! Cả Thẩm Dịch và Lãnh San đều kinh ngạc, không kìm được cười như mểu
- Lá gan huynh cũng lớn thật đẩy, có một mình cũng dám đến đây chơi
Lãnh San lắc đầu bó tay, có điều nàng biết rõ sức mạnh và sự kỳ lạ ở Dương Khai, nên cũng không ngạc nhiên gì cho lắm.
Có lẽ hắn thật sự có tư cách để đến đây... chơi đùa.
- Đúng rồi, sao tà linh mà mọi người đối phó lại có màu đỏ vậy? Dọc đường đến đây ta chi toàn gặp phải bọn tà linh Xanh lục thôi
Dương Khai nêu ra mối nghi hoặc trong lòng.
- Ha ha ha.
Thẩm Dịch bật cười, lúc này y mới hiểu Dương Khai đúng là đến đây chơi thật, không thì tại sao lại chưa dò la rõ ràng về Hung Sát Tà Động như thế.
Lãnh San cũng không nhịn được cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mấy người còn lại cũng phì cười nhìn Dương Khai. Dương Khai tô vẻ lúng túng, đưa tay lên gãi đầu.
- Đươc rồi
Lãnh San đẳng hắng một tiếng. Giờ thì Thẩm Dịch mới nghiêm mặt lại, hỏi hắn.
- Dương huynh, bọn tà linh xanh lục mà huynh đã gặp hơi khác tà linh đô vừa rồi đúng không?
- Ủ, bọn màu đô mạnh hơn hẳn.
- Chính là vậy đấy, Hung Sát Tà Động, càng vào sâu bên trong, thì tà linh gặp phải lại càng mạnh. Lục Tà Linh chỉ có ở bên ngoài rìa thôi, rất dễ đổi phó. Hồng Tà Linh mạnh hơn Lục Tà Linh một chút, nhưng cũng không khó đối phó là mấy. Tiếp tục vào trong,
còn có Tử Tà Linh, Hắc Tà Linh, cứ thế mạnh dần. Hơn nữa, cơ thể chúng cũng rõ ràng hơn theo cấp bậc. Hắc Tà Linh có thực thể rất hoàn chinh, đến cao thũ Thần Du Cảnh cũng phải nhượng bộ. Cỡ như chúng ta đây, bầt quá cũng chi đã động Từ Tà Linh chút ít, chứ nếu mà gặp Hắc Tà Linh thì lo mà chạy đi là vừa, không cần thận thì chỉ còn nước chôn thây ở đây thôi.
Dương Khai nghe vậy chợt giật mình. Từ Tà Linh, có lẽ Từ Khí Tà Thân và Từ Linh Tà Hỏa của Nhạc Dục đều từ bổn nguyên của Tử Tà Linh mà ra.
- Thì ra là thế! Dương Khai gật đầu.
- Hơn nữa, trong Hung Sát Tà Động, ngoài bốn loại tà linh phổ biến này ra, Dương huynh còn phải lưu ý một loại tà linh đặc biệt.
Sau khi đã thay đổi cách nhìn với Dương Khai, Thẩm Dịch cũng có lòng giao hảo, y bèn nói hết những gì mình biết ra cho Dương Khai.
- Ο2
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Thẩm Dịch, phát hiện vẻ mặt y nghiêm nghị vô cùng, hơn nữa ánh mắt còn có chút gì đó lo âu, bèn hỏi:
- Tà linh gì vậy?
- Hồn Tà Linh!
Thẩm Dịch nói với âm quãng rất trầm, ngữ khí có đôi phần nhắc nhờ:
- Thứ này thoạt nhìn giống hệt những tà linh khác, rất khó phân biệt, nhưng nếu gặp phải nó, huynh đệ ta khuyên huynh một câu, tầu vi thượng sách!
- Tại sao?
- Bởi vì nó biết Thần Hồn Kỹ!
Thẩm Dịch nhếch miệng
- Chúng ta đều là võ giả Chân Nguyên Cảnh, nếu đụng độ loại tà linh này thì không thể nào đối phó nổi. Dương huynh có bí bảo phòng ngự tấn công cho thần hồn không?
Dương Khai lắc đầu.
- Vậy thì khó rồi đây.
Thẩm Dịch khẽ chau mày:
- Những ai đến đây thường đều mang theo ít bí bảo phòng ngự tấn công thần hồn cả. Nếu có điều kiện còn mang thêm ít bí bảo tấn công khắc chế được tà linh. Có điều công pháp tu luyện và chân nguyên thuộc tính dương của Dương huynh vốn đã khắc chế được tả linh, thế thì không cần lo cái này nữa.
- Không sao cả, chắc cũng không đến mức đen đũi đến thế đâu. Dương Khai cười ha hã
Tuy rằng hắn không có bí bảo phòng ngự cho thần hồn, nhưng tâm thức hắn lại có Thần Hồn Kỳ. Lực phòng ngự của Mê Hồn Chi Cung có lẽ cũng không hề kém.
Vì lẽ đó, hắn cũng không để tâm là mấy.
- Ủ, cũng phải, Hồn Tà Linh bình thường rất khó gặp. Thẩm Dịch gật gù.
Nói qua lại vài câu, bầu không khí cũng trở nên hòa thuận vui vẻ hẳn.
Họ vẫn đang huyên thuyên thì thình lình, một âm thanh quái lạ vọng về từ xa xa. m
thanh này the thé, chói tai, vừa giống tiếng sáo, lại như tiếng quỷ dữ gào rít.
Đám người Quỷ Vương Cốc vừa nghe thấy âm thanh này đều đồng loạt quay lại nhìn về hướng bắt nguồn.
- Có động tĩnh rồi. Thẩm Dịch nghiêm mặt, trầm giọng xuống.
- Ủm, qua đó xem xem. Lãnh San cũng khẽ gật đầu. Vi
Dương Khai không hôi rõ, nhưng thấy sắc mặt cũ phải chuyện gì lớn lao.
n họ thì câm thấy có vẻ không
- Đi thôi. Thẩm Dịch hô hào các đồng môn lên đường, rồi quay lại nhìn Dương Khai - Dương huynh nếu không ngại thì đi cùng luôn?
- Được! Dương Khai gật đầu. Khi nãy trong lúc bất cẩn, hắn đã lấy mất một bổn nguyên tà linh của họ, đã hứa sẽ bồi thường thì cũng nên làm cho trọn lời hứa. Kiếm lợi từ người khác chẳng phải việc làm gì tốt đẹp. Chúng nhân đi phía trước, riêng Lãnh San cố ý lùi lại phía sau để đi cùng với Dương Khai - Yên tâm, ta không làm gì ngươi nữa đâu.
Dương Khai nghĩ có lẽ nàng bận tâm điều gì đó, bèn rào trước một câu
- Ta biết ngươi sẽ không làm vậy. Lãnh San lắc đầu - Không phải ta định nói về chuyện này đâu.
- Ô, thế thì là chuyện gì?
Lãnh San cười nhạt thành tiếng:
– Ta muốn ngươi biết, lần này bọn ta đến Hung Sát Tà Động không phải để khổ luyện.
- Không khổ luyện, vậy các ngươi đến đây làm gì? Dương Khai thắc mắc.
- Bọn ta đến để tìm người. - Tìm người? - Ủm, có mấy tênở bên ngoài đã giết không ít đệ tử của Tiêu Dao Tông, sau đó chạy
đến đây. Quỷ Vương Cốc và Tiêu Dao Tông cách nhau không xa, nên bọn ta bị kéo đến đây để giúp họ.
Dương Khai liếc nhìn nàng, phát hiện lúc nàng nhắc đến Tiêu Dao Tông, thần sắc phảng phất đôi chút phẫn uất.
Hắn bèn cười: - Tiêu Dao Tông đó thường hay ức hiếp Quỷ Vương Cốc các ngươi lắm phải không? Chuyến đi này chắc cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện đầu nhì?
- Nguwoi thì cái gì cũng biết! Lãnh San lườm hắn một cái, như thế càng khẳng định suy đoán trong đnàng điểm
đạm n - Ta đã nói trước một tiếng với ngươi rồi đấy, dù gì thì ngươi cũng không thuộc về
Thương Vân Tà Địa, mà người Tiêu Dao Tông truy bắt lại là võ giả thuộc thế lực bên
ngoài. Nếu lúc đó mà thấy đồng đạo gặp nguy, e là ngươi sẽ rất khó xử
- Đồng đạo? Dương Khai cười khẩy - Tông môn của lão tử tiêu vong rồi, lấy đâu ra đồng đạo chứ?
Lãnh San buồn bã nói: - Chuyện của Lăng Tiêu Các ta cũng có nghe nói rồi, ngươi hãy... cố nén bi thương!
Dương Khai khẽ hừ một tiếng.
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng từ Phiến Khinh La, cũng có thể là vì biến cố của Lăng Tiêu Các, mà giờ đây, Dương Khai không hẽ quan tâm cái gì là chính, cái gì là tà nữa. Thiên hạ thế cục chẳng liên quan gì đến hắn, đối nhân xử thế cũng chi dựa vào hi nộ cá nhân.
- Người mà Tiêu Dao Tông đòi truy băt là ai vậy? Dương Khai lại không ngăn được cơn tò mò. - Ngoài nữ nhân ra thì còn là ai được.
Lãnh San cười khinh miệt: Tiêu Dao Tông, tối tiêu dao, dạ dạ sênh ca thương bất đảo, ngươi hiểu đấy.
- Ày... Ta hiêu.
Dương Khai xấu hổ đến toát mồ hôi, không ngờ lạnh lùng như Lãnh San mà cũng thôt ra được những lời này.
- Hơn nữa, nghe nó họ là một cặp song sinh, sắc đẹp hơn người, công lực cũng rất mạnh, hai người liên thủ rất ăn ý.
Ánh mắt Lãnh San thoáng có chút khoái chí
- Họ đã giết được mười mấy tên đệ tử của Tiêu Dao Tông, không tệ chút nào, nhưng đáng tiếc, rồt cuộc lại bị bức chạy đền nơi này.
- Xem ra ngươi rất có thành kiến với Tiêu Dao Tông Dương Khai cười cợt, nhìn kỹ nàng - Phía Tiêu Dao Tông có kẻ ngấp nghé sắc đẹp củangươi à?
- Hül!
Lãnh San ngẩng đầu lên cao ngạo, không thèm đáp lại có điều câu trả lời đã quá rõ
ràng rồi.
- Ha ha... Dương Khai bật cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại, thấp giọng hỏi - Nếu bắt được hai cô nương đó thì các ngươi sẽ làm gì?
- Ta cũng không biết.
Lãnh San lắc đầu
- Ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này, nhưng sư phụ đã ra lệnh, bọn ta cũng chỉ có thể cưỡi ngựa xem voi thôi, chứ không nhất thiết phải bắt được, đợi đến khi bắt được rồi... thì hẳng nói.
- Cũng phải.
Dương Khai gật đầu hờ hững
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.