Chương 321: Trị Thương
Mạc Mặc
10/03/2018
Bích Lạc dè dặt đi sau Dương Khai, tay ôm mười mấy
lọ đan dược hồi phục sức mạnh thần thức, hai mắt đánh võng không ngừng
trên thân hình không mấy vạm vỡ đó, nét phức tạp xen lẫn phiền muộn hẳn
lên trên trán.
Sự việc của ngày hôm nay khiến nàng hối hận vô cùng.
Nếu không dẫn hắn đến Nhạc Thiên Dược Phường thì đã chẳng có gì xảy ra rồi, mấu chốt ở chỗ chính nàng mây ra ý muốn để Nhạc Dục giáo huấn hắn, không ngờ kết quả lại xấu đến vậy, ngược lại còn đắc tội với hắn, hắn vẫn cứ mạnh như thế, đánh Nhạc Dục rơi vào thế hạ phong.
Mơ hồ suy cho đến cùng, Bích Lạc thấy mình từ trong ra ngoài chẳng phải là người, không còn mặt mũi mào mữa.
Trên đường đi, sự im lặng và lãnh đạm của Dương Khai càng khiến nàng lo ngay ngáy, khó chịu cả người.
Vất vả về đến hành cung, Bích Lạc thật sự không nhịn nỗi nữa, bước ào ra phía trước ngăn Dương Khai lại hậm hực nói: - Sao ngươi không nói tiếng nào
ậy? Dương Khai hờ hững liếc nâng một cái, khẽ nhăn trán.
-Nầy!
Bích Lạc giơ tay ra huơ huơ trước mặt hăn:
- Cái tên này, sao lại phớt lờ người ta vậy hả, ta biết ngươi lợi hại rồi, nhưng cũng đừng có khinh người thế chứ? Ban đầu ta dẫn ngươi đến Nhạc Thiên Dược Phường đúng là để Nhạc Dục giáo huấn ngươi một trận, ai bảo nhà ngươi đáng ghét đến vậy làm gì.
Nhưng chuyện sau đó ta cũng đầu có ngờ được, tình thế lúc đó hoàn toàn vuột khôi tầm kiểm soát của ta rồi. Chậc, xin lỗi được chưa, ngươi đừng giận nữa!
Bích Lạc tuy là cô nhi, xuất thân cũng chẳng cao quý, nhưng dù gì nâng cũng là tâm phúc hiện nay của Phiến Khinh La, hơn nữa dung mạo lại còn xinh đẹp, xưa nay tầm nhìn cao vời vợi, ngày thường có chút ngạo mạn.
Cộng thêm sở thích đặc biệt của mình, nên từ trước đến nay, nàng không xem lũ nam nhầm ra gì. Ngày hôm đó Phiến Khinh La mang theo Dương Khai về, không những cho hắn ở
Phượng Hoàn Lâu, còn cắt cừ ba thị nữ giôi nhất trong hành cung đến hầu hạ hẳn, dĩ nhiên là khiến Bích Lạc bực mình rồi.
Vốn dĩ nàng đã không có ấn tượng tốt với Dương Khai, nhưng chỉ vì tuân theo mệnh lệnh cũa Phiến Khinh La mà phải tiếp xúc với hẳn, chứ thật tâm cũng chẳng xem hẳn ra gì.
Mãi cho đến trận chiến ngày hôm nay, Dương Khai có thể đánh tay đôi với Nhạc
Dục, thậm chí còn không yếu thế, Bích Lạc mới ý thức được gã này không hề giống những nam nhi khác, và cũng hiểu ra tại sao Phiến Khinh La lại coi trọng hắn đến vậy.
Với tính khí và sự cao ngạo của nàng, lời xin lỗi thành khẩn lúc này đã là quá giới hạn của nàng rồi.
Đứng yên tại chỗ, Dương Khai nhíu chặt mày, chỉ nhìn nàng chứ không nói gì.
Bích Lạc lập tức tỏ vẻ không vui, hục hặc nói: – Ta đã xin lỗi rồi mà ngươi không thể tha thứ được à? Chẳng phải lũ nam nhân cácngười độ lượng lắm sao, ta thấy cũng chi đến thế là cùng!
Dương Khai đột nhiên vươn một tay ra nắm lấy vạt áo trước ngực Bích Lạc, kéo thẳng nâng đến trước mặt mình
Bích Lạc thất sắc ngay lập tức, như phản xạ có điều kiện, định ra tay tấn công nhưng liền nhớ đến chiến lực kinh hãi của Dương Khai, nàng lại vội vàng nhẫn nhịn, la lên hoảng hốt:
- Ngươi làm cái gì vậy!
- Nếu còn dám bày mưu hại ta, thì ngươi chết chắc! Dương Khai lạnh lùng hừ một tiêng.
Ngữ khí lạnh lẽo, giọng nói sắc gọn, không hề có ý bông đùa, nhận ra hắn đang
nghiêm túc, Bích Lạc chợt rùng mình, lạnh toát cả người.
Đang định cãi bướng thêm vài câu thì Dương Khai đột nhiên buông lỏng nàng ra, sắc mặt trắng bệch, hắn há mồm phun ra một ngụm máu.
Giữa vũng máu, có một tia năng lượng màu tím đang lúc nhúc, cứ như vật thể sống.
Bích Lạc kêu lên sợ hãi.
- Cút ra xa!
Dương Khai đột nhiên tung ra một luồng chưỡng phong, đẩy Bích Lạc ra đến mười mấy trượng, ngay sau đó, cả người hắn đã bị một lớp lừa tà màu tím bao trùm, rừng rực cháy.
Cái rét thấu xương lan tỏa, đầu tóc, y phục Dương Khai trắng xóa trong chớp mắt, từng luồng khí lạnh tản ra như thực thể.
Răng rắ
Từ vị trí trung tâm là Dương Khai, phạm vi mười mấy trượng xung quanh bị đóng băng trong nháy mắt.
Đôi mắt Bích Lạc run rẩy dữ dội, nhìn Dương Khai không chớp mắt.
Hóa ra, hắn không hề hóa giải được hoàn toàn uy lực chiêu thức của Nhạc Dục, mà phong ấn trong nội thể bằng cách nào đó, bây giờ nó lại một lần nữa phát tác ra ngoài.
Đó là Tử Linh Tà Hòa xuất xứ từ Hung Sát Tà Động!
Nó không phải là lữa thật, mà là năng lượng ngưng tụ từ Từ Linh Tà Khí. Nhạc Dục đã hấp thụ và luyện hóa nó rồi hòa lẫn vào trong chiêu thức
Thứ năng lượng tà ác này cực kỳ khó đối phó, một khi trúng chiều thì sẽ nhức nhối như con trùng trong xương, trừ phi công lực vượt xa Nhạc Dục, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị năng lượng này nuốt trọn chân nguyên, giá rét đến chết.
Bích Lạc chi mới nghe nói đến chứ chưa thấy bao giờ, hóa ra hôm nay lại có vinh hạnh được chứng kiến.
- Ngươi bị thương à?
Bích Lạc giọng run rẩy hôi, nhận ra được tình trạng hiện tại của Dương Khai, sự bất mãn trong lòng nàng bỗng chốc được thay thế bởi cảm giác áy náy.
- Thừa lời, ngươi cứ thử để lang nha bổng đánh cho một phát đi thì biết! Dương Khai nghiến răng trả lời, hít sâu một hơi, vận chuyển Chân Dương Quyết, áp chế Từ Linh Tà Hòa bên ngoài vào trong kinh mạch.
Nhạc Dục không hồ là cao thù của thế hệ trẻ tuổi, trận giao chiến với y chưa đi đến cùng, tuy bề ngoài thì trông có vẻ Dương Khai toàn thắng, mấy cao thủ Thần Du Cảnh của Nhạc gia đều phải ra mặt nhận lỗi.
Nhưng kết quả thật sự thì chỉ có mình Dương Khai biết.
Nếu tiếp tục đánh, hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng! Dẫu sao thì cảnh giới của Nhạc Dục cũng cao hơn hắn bốn cấp bậc nhỏ.
Hơn nữa, cây lang nha bổng đó cũng quá chắc chắn, ngay cả khi đã có Thiên Nhị Huyết Hải Đường phòng hộ, Dương Khai cũng bị nện đến sục sạo cả lục phủ ngũ tạng, đến tận lúc này vẫn chưa lấy lại sức.
- Vậy phải làm sao đây? Bích Lạc lo lắng.
- Trị thương chứ làm gì, óc ngươi là óc heo à!
- Ả, vậy thì mau về thôi! Bích Lạc sốt sắng đáp, bước lên phía trước dìu Dương Khai, cấp tốc chạy về Phượng Hoàn Lâu.
Tuy bị Dương Khai mắng là đồ óc heo, nhưng Bích Lạc vẫn không hề tức giận, chí ít, nàng không hề cảm nhận được sát cơ u ám trong giọng nói của hắn.
Nói cách khác, hẳn không còn giận giữ gì mấy Phượng Hoàn Lâu.
Dương Khai vừa về đến là vào ngay lầu một, vừa chạy vừa trút hết y phục, nhảy thẳng vào trong bể tắm đầy nước ấm.
Bên ngoài, ba tỳ nữ hầu hạ Dương Khai cùng Bích Lạc sóng vai đứng thẳng hàng.
- Công tử làm sao vậy? Mỹ phụ Vân Lệ nhận thấy có điều bất thường, bèn nhẹ giọng hỏi dò.
- Đánh nhau với Nhạc Dục, bị thương chút đỉnh. Bích Lạc khẽ đáp.
- Ôi. Vân Lệ đưa tay lên che miệng lại, nét hoảng sợ tràn ngập trong đôi mắt: - Đánh nhau với thiếu gia cũa Nhạc gia? Sao lại đánh chứ?
- Tỷ đừng hỏi nữa, tại muội không tốt. Bích Lạc thỡ dài, rút đan dược trong ngực áo ra đưa cho Nhược Vũ và Nhược Tình,
sắc mặt phờ phạc.
Vân Lệ đãm chiêu nhìn nàng, bất giác hiểu ra khá nhiều việc, nhưng cũng ngại hỏi thêm.
- Vân tỷ tỷ, hình như hắn vẫn còn có thành kiến với muội, muội phải xin lỗi thế nào thì mới khiến hắn nguôi giận đây?
Trầm mặc một hồi, Bích Lạc đột nhiên quay lại hỏi.
- Xim lôi ư? Nét hiếu kỳ thoáng hiện lên trong mắt Vân Lệ, nàng ngạc nhiên nhìn Bích Lạc, giễu
cợt:
- Nha đầu Bích Lạc mà cũng biết xin lỗi sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, không lẽ muội với
- Không có!
Bích Lạc trừng mắt nhìn nàng rồi đột nhiên cười nham hiểm:
- Ả dâm phụ này, đầu óc toàn nghĩ thứ gì đâu, có phải muốn muội giáo huấn tỷ một phen thì mới giảm bớt cơn dục vọng cao ngất của tỷ không?
- Đừng! Vân Lệ giật nảy mình, lặng lẽ tránh xa Bích Lạc.
- Vậy tỷ nói xem, muội phải làm sao đây?
Vân Lệ mỉm cười, gương mặtừng đỏ, khẽ khàng đáp: - Thân thể của nữ nhân chính là vũ khí tốt nhất.
- Đúng là trong đầu tỷ chi toàn mấy thứ này thôi! Không nói với tỷ nữa.
Bích Lạc giận dồi, quay sang dặn dò:
- Các tỷ trông cho cần thận đấy, muội phải về trước đây, nếu ỡ đây có biến cố gì thì nhớ thông báo cho muội một tiếng.
- Um. Vân Lệ cùng Nhược Vũ và Nhược Tình gật đầu.
Trong bể tắm, Dương Khai nhắm mắt trầm ngâm, vận chuyển Chân Dương Quyết.
Luồng tà năng màu tím đó cứ lúc nhúc không ngừng trong kinh mạch, bị Chân Dương Nguyên Khí tinh thuần tôi luyện, có một phần năng lượng không ăn khớp bị bài thải ra ngoài, còn một phần khác thì được Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ.
Những năng lượng này tuy tà ác đến cùng cực, luận về bản chất thì có cùng nguồn gốc với năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân, nhưng vẫn có điểm khác
Đây là năng lượng do Nhạc Dục tu luyện mà thành, trong đó có chứa các lý lẽ và dấu ấn củay đối với võ đạo, và cũng có cả khí tức của y.
Lý lẽ và dấu ấn của Nhạc Dục về võ đạo khác hẳn Dương Khai, chỉ có thể bài trừ.
Số còn lại là Từ Linh Tà Khi mà Nhạc Dục hấp thụ và tôi luyện trong Hung Sát Tà Động, những năng lượng này đã qua tôi luyện nên có Ngạo Cốt Kim Thân có thể hấp thụ.
Năng lượng tà ác rất khó hóa giải, Dương Khai đã dùng hết ba bốn ngày mới dần dần hóa giải và tôi luyện hết năng lượng tử sắc trong kinh mạch.
Trong Ngạo Cốt Kim Thân chợt có động tĩnh liên hồi dường như cái gọi là Từ Linh Tà Khí đó rất hợp khẩu vị của nó, phát hiện này không khỏi khiến Dương Khai kích động.
Trận chiến với Nhạc Dục vẫn chưa phân thắng bại, nhưng nhờ trận chiến ấy mà cảnh giới Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng xem như đã vững chắc hoàn toàn rồi.
Dương Khai cũng đã ý thức được cao thủ đứng đầu trong số đồng bối thì có thực lực như thế nào.
Tính đến thời điểm này, những đối thủ khó nhằn mà hắn đã gặp phải cũng chỉ có mấy người này, Võ Thừa Nghi cũa Cữu Tinh Kiếm Phái, Thu Ức Mộng cũa Thu gia, và cã tên Nhạc Dục này.
Người nào người nấy xuất thân cũng không hề tầm thường, sức mạnh của bọn họ cũng là tiếng chuông cảnh tinh khiến Dương Khai không dám khinh thường bất kỳ ai nữa.
Thế gian rộng lớn, ai mà biết thiên hạ này có bao nhiêu cao thủ thiên tài giống như họ?
Chậm rãi mỡ mắt ra, cả người khoan khoái, lục phũ ngũ tạng cũng đã phục hồi, nước tắm trong bể đã biến thành một màu tím ngắt, trông vô cùng kinh hãi.
Đứng dậy lau sạch người, vận y phục chĩnh tề bước ra ngoài, Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình thấy hắn trở ra, đều không khỏi hoan hỉ ra mặt.
- Thương thế của công tử đã đỡ rồi ạ? Vân Lệ sốt sẵng hôi thăm.
- Մ.
Dương Khai gật đầu.
- Thế thì tốt rồi. Vân Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với Nhược Vũ và Nhược Tình:
- Đi thông báo với Bích Lạc cô nương là công tử đã hồi phục rồi, để nàng ấy khôi phải lo lắng nữa.
- Vâng! Nhược Vũ và Nhược Tình đáp lại rồi xoay người rời đi.
c
Vân Lệ nhìn Dương Khai đầy ẩn ý, cười tùm tim:
- Công tử không biết đầu, mấy ngày nay ngày nào Bích Lạc cô nương cũng đến vài lần để hỏi thăm thương thế của ngài, nô tỳ thấy có vẽ mấy ngày qua nàng cũng không nghi ngơi cho đàng hoàng, trông rất mệt mỏi.
- Tự chuốc lấy thôi. Dương Khai khẽ ậm ừ.
Bích Lạc quan tâm đến hắn như vậy, không phải vì lo lắng thật sự, mà là sợ Phiến Khinh La mà biết sẽ trách phạt mình, điều này có lý nào Dương Khai lại không nhìn ra.
Vần Lệ nhoẻn miệng cười: - Bích Lạc tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện là mấy, sống trong hành cung đã lâu, lại được đại nhân nuông chiều đến sinh hư rồi. Công tử đại lượng, đừng chấp nhặt với cô
Sự việc của ngày hôm nay khiến nàng hối hận vô cùng.
Nếu không dẫn hắn đến Nhạc Thiên Dược Phường thì đã chẳng có gì xảy ra rồi, mấu chốt ở chỗ chính nàng mây ra ý muốn để Nhạc Dục giáo huấn hắn, không ngờ kết quả lại xấu đến vậy, ngược lại còn đắc tội với hắn, hắn vẫn cứ mạnh như thế, đánh Nhạc Dục rơi vào thế hạ phong.
Mơ hồ suy cho đến cùng, Bích Lạc thấy mình từ trong ra ngoài chẳng phải là người, không còn mặt mũi mào mữa.
Trên đường đi, sự im lặng và lãnh đạm của Dương Khai càng khiến nàng lo ngay ngáy, khó chịu cả người.
Vất vả về đến hành cung, Bích Lạc thật sự không nhịn nỗi nữa, bước ào ra phía trước ngăn Dương Khai lại hậm hực nói: - Sao ngươi không nói tiếng nào
ậy? Dương Khai hờ hững liếc nâng một cái, khẽ nhăn trán.
-Nầy!
Bích Lạc giơ tay ra huơ huơ trước mặt hăn:
- Cái tên này, sao lại phớt lờ người ta vậy hả, ta biết ngươi lợi hại rồi, nhưng cũng đừng có khinh người thế chứ? Ban đầu ta dẫn ngươi đến Nhạc Thiên Dược Phường đúng là để Nhạc Dục giáo huấn ngươi một trận, ai bảo nhà ngươi đáng ghét đến vậy làm gì.
Nhưng chuyện sau đó ta cũng đầu có ngờ được, tình thế lúc đó hoàn toàn vuột khôi tầm kiểm soát của ta rồi. Chậc, xin lỗi được chưa, ngươi đừng giận nữa!
Bích Lạc tuy là cô nhi, xuất thân cũng chẳng cao quý, nhưng dù gì nâng cũng là tâm phúc hiện nay của Phiến Khinh La, hơn nữa dung mạo lại còn xinh đẹp, xưa nay tầm nhìn cao vời vợi, ngày thường có chút ngạo mạn.
Cộng thêm sở thích đặc biệt của mình, nên từ trước đến nay, nàng không xem lũ nam nhầm ra gì. Ngày hôm đó Phiến Khinh La mang theo Dương Khai về, không những cho hắn ở
Phượng Hoàn Lâu, còn cắt cừ ba thị nữ giôi nhất trong hành cung đến hầu hạ hẳn, dĩ nhiên là khiến Bích Lạc bực mình rồi.
Vốn dĩ nàng đã không có ấn tượng tốt với Dương Khai, nhưng chỉ vì tuân theo mệnh lệnh cũa Phiến Khinh La mà phải tiếp xúc với hẳn, chứ thật tâm cũng chẳng xem hẳn ra gì.
Mãi cho đến trận chiến ngày hôm nay, Dương Khai có thể đánh tay đôi với Nhạc
Dục, thậm chí còn không yếu thế, Bích Lạc mới ý thức được gã này không hề giống những nam nhi khác, và cũng hiểu ra tại sao Phiến Khinh La lại coi trọng hắn đến vậy.
Với tính khí và sự cao ngạo của nàng, lời xin lỗi thành khẩn lúc này đã là quá giới hạn của nàng rồi.
Đứng yên tại chỗ, Dương Khai nhíu chặt mày, chỉ nhìn nàng chứ không nói gì.
Bích Lạc lập tức tỏ vẻ không vui, hục hặc nói: – Ta đã xin lỗi rồi mà ngươi không thể tha thứ được à? Chẳng phải lũ nam nhân cácngười độ lượng lắm sao, ta thấy cũng chi đến thế là cùng!
Dương Khai đột nhiên vươn một tay ra nắm lấy vạt áo trước ngực Bích Lạc, kéo thẳng nâng đến trước mặt mình
Bích Lạc thất sắc ngay lập tức, như phản xạ có điều kiện, định ra tay tấn công nhưng liền nhớ đến chiến lực kinh hãi của Dương Khai, nàng lại vội vàng nhẫn nhịn, la lên hoảng hốt:
- Ngươi làm cái gì vậy!
- Nếu còn dám bày mưu hại ta, thì ngươi chết chắc! Dương Khai lạnh lùng hừ một tiêng.
Ngữ khí lạnh lẽo, giọng nói sắc gọn, không hề có ý bông đùa, nhận ra hắn đang
nghiêm túc, Bích Lạc chợt rùng mình, lạnh toát cả người.
Đang định cãi bướng thêm vài câu thì Dương Khai đột nhiên buông lỏng nàng ra, sắc mặt trắng bệch, hắn há mồm phun ra một ngụm máu.
Giữa vũng máu, có một tia năng lượng màu tím đang lúc nhúc, cứ như vật thể sống.
Bích Lạc kêu lên sợ hãi.
- Cút ra xa!
Dương Khai đột nhiên tung ra một luồng chưỡng phong, đẩy Bích Lạc ra đến mười mấy trượng, ngay sau đó, cả người hắn đã bị một lớp lừa tà màu tím bao trùm, rừng rực cháy.
Cái rét thấu xương lan tỏa, đầu tóc, y phục Dương Khai trắng xóa trong chớp mắt, từng luồng khí lạnh tản ra như thực thể.
Răng rắ
Từ vị trí trung tâm là Dương Khai, phạm vi mười mấy trượng xung quanh bị đóng băng trong nháy mắt.
Đôi mắt Bích Lạc run rẩy dữ dội, nhìn Dương Khai không chớp mắt.
Hóa ra, hắn không hề hóa giải được hoàn toàn uy lực chiêu thức của Nhạc Dục, mà phong ấn trong nội thể bằng cách nào đó, bây giờ nó lại một lần nữa phát tác ra ngoài.
Đó là Tử Linh Tà Hòa xuất xứ từ Hung Sát Tà Động!
Nó không phải là lữa thật, mà là năng lượng ngưng tụ từ Từ Linh Tà Khí. Nhạc Dục đã hấp thụ và luyện hóa nó rồi hòa lẫn vào trong chiêu thức
Thứ năng lượng tà ác này cực kỳ khó đối phó, một khi trúng chiều thì sẽ nhức nhối như con trùng trong xương, trừ phi công lực vượt xa Nhạc Dục, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị năng lượng này nuốt trọn chân nguyên, giá rét đến chết.
Bích Lạc chi mới nghe nói đến chứ chưa thấy bao giờ, hóa ra hôm nay lại có vinh hạnh được chứng kiến.
- Ngươi bị thương à?
Bích Lạc giọng run rẩy hôi, nhận ra được tình trạng hiện tại của Dương Khai, sự bất mãn trong lòng nàng bỗng chốc được thay thế bởi cảm giác áy náy.
- Thừa lời, ngươi cứ thử để lang nha bổng đánh cho một phát đi thì biết! Dương Khai nghiến răng trả lời, hít sâu một hơi, vận chuyển Chân Dương Quyết, áp chế Từ Linh Tà Hòa bên ngoài vào trong kinh mạch.
Nhạc Dục không hồ là cao thù của thế hệ trẻ tuổi, trận giao chiến với y chưa đi đến cùng, tuy bề ngoài thì trông có vẻ Dương Khai toàn thắng, mấy cao thủ Thần Du Cảnh của Nhạc gia đều phải ra mặt nhận lỗi.
Nhưng kết quả thật sự thì chỉ có mình Dương Khai biết.
Nếu tiếp tục đánh, hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng! Dẫu sao thì cảnh giới của Nhạc Dục cũng cao hơn hắn bốn cấp bậc nhỏ.
Hơn nữa, cây lang nha bổng đó cũng quá chắc chắn, ngay cả khi đã có Thiên Nhị Huyết Hải Đường phòng hộ, Dương Khai cũng bị nện đến sục sạo cả lục phủ ngũ tạng, đến tận lúc này vẫn chưa lấy lại sức.
- Vậy phải làm sao đây? Bích Lạc lo lắng.
- Trị thương chứ làm gì, óc ngươi là óc heo à!
- Ả, vậy thì mau về thôi! Bích Lạc sốt sắng đáp, bước lên phía trước dìu Dương Khai, cấp tốc chạy về Phượng Hoàn Lâu.
Tuy bị Dương Khai mắng là đồ óc heo, nhưng Bích Lạc vẫn không hề tức giận, chí ít, nàng không hề cảm nhận được sát cơ u ám trong giọng nói của hắn.
Nói cách khác, hẳn không còn giận giữ gì mấy Phượng Hoàn Lâu.
Dương Khai vừa về đến là vào ngay lầu một, vừa chạy vừa trút hết y phục, nhảy thẳng vào trong bể tắm đầy nước ấm.
Bên ngoài, ba tỳ nữ hầu hạ Dương Khai cùng Bích Lạc sóng vai đứng thẳng hàng.
- Công tử làm sao vậy? Mỹ phụ Vân Lệ nhận thấy có điều bất thường, bèn nhẹ giọng hỏi dò.
- Đánh nhau với Nhạc Dục, bị thương chút đỉnh. Bích Lạc khẽ đáp.
- Ôi. Vân Lệ đưa tay lên che miệng lại, nét hoảng sợ tràn ngập trong đôi mắt: - Đánh nhau với thiếu gia cũa Nhạc gia? Sao lại đánh chứ?
- Tỷ đừng hỏi nữa, tại muội không tốt. Bích Lạc thỡ dài, rút đan dược trong ngực áo ra đưa cho Nhược Vũ và Nhược Tình,
sắc mặt phờ phạc.
Vân Lệ đãm chiêu nhìn nàng, bất giác hiểu ra khá nhiều việc, nhưng cũng ngại hỏi thêm.
- Vân tỷ tỷ, hình như hắn vẫn còn có thành kiến với muội, muội phải xin lỗi thế nào thì mới khiến hắn nguôi giận đây?
Trầm mặc một hồi, Bích Lạc đột nhiên quay lại hỏi.
- Xim lôi ư? Nét hiếu kỳ thoáng hiện lên trong mắt Vân Lệ, nàng ngạc nhiên nhìn Bích Lạc, giễu
cợt:
- Nha đầu Bích Lạc mà cũng biết xin lỗi sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, không lẽ muội với
- Không có!
Bích Lạc trừng mắt nhìn nàng rồi đột nhiên cười nham hiểm:
- Ả dâm phụ này, đầu óc toàn nghĩ thứ gì đâu, có phải muốn muội giáo huấn tỷ một phen thì mới giảm bớt cơn dục vọng cao ngất của tỷ không?
- Đừng! Vân Lệ giật nảy mình, lặng lẽ tránh xa Bích Lạc.
- Vậy tỷ nói xem, muội phải làm sao đây?
Vân Lệ mỉm cười, gương mặtừng đỏ, khẽ khàng đáp: - Thân thể của nữ nhân chính là vũ khí tốt nhất.
- Đúng là trong đầu tỷ chi toàn mấy thứ này thôi! Không nói với tỷ nữa.
Bích Lạc giận dồi, quay sang dặn dò:
- Các tỷ trông cho cần thận đấy, muội phải về trước đây, nếu ỡ đây có biến cố gì thì nhớ thông báo cho muội một tiếng.
- Um. Vân Lệ cùng Nhược Vũ và Nhược Tình gật đầu.
Trong bể tắm, Dương Khai nhắm mắt trầm ngâm, vận chuyển Chân Dương Quyết.
Luồng tà năng màu tím đó cứ lúc nhúc không ngừng trong kinh mạch, bị Chân Dương Nguyên Khí tinh thuần tôi luyện, có một phần năng lượng không ăn khớp bị bài thải ra ngoài, còn một phần khác thì được Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ.
Những năng lượng này tuy tà ác đến cùng cực, luận về bản chất thì có cùng nguồn gốc với năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân, nhưng vẫn có điểm khác
Đây là năng lượng do Nhạc Dục tu luyện mà thành, trong đó có chứa các lý lẽ và dấu ấn củay đối với võ đạo, và cũng có cả khí tức của y.
Lý lẽ và dấu ấn của Nhạc Dục về võ đạo khác hẳn Dương Khai, chỉ có thể bài trừ.
Số còn lại là Từ Linh Tà Khi mà Nhạc Dục hấp thụ và tôi luyện trong Hung Sát Tà Động, những năng lượng này đã qua tôi luyện nên có Ngạo Cốt Kim Thân có thể hấp thụ.
Năng lượng tà ác rất khó hóa giải, Dương Khai đã dùng hết ba bốn ngày mới dần dần hóa giải và tôi luyện hết năng lượng tử sắc trong kinh mạch.
Trong Ngạo Cốt Kim Thân chợt có động tĩnh liên hồi dường như cái gọi là Từ Linh Tà Khí đó rất hợp khẩu vị của nó, phát hiện này không khỏi khiến Dương Khai kích động.
Trận chiến với Nhạc Dục vẫn chưa phân thắng bại, nhưng nhờ trận chiến ấy mà cảnh giới Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng xem như đã vững chắc hoàn toàn rồi.
Dương Khai cũng đã ý thức được cao thủ đứng đầu trong số đồng bối thì có thực lực như thế nào.
Tính đến thời điểm này, những đối thủ khó nhằn mà hắn đã gặp phải cũng chỉ có mấy người này, Võ Thừa Nghi cũa Cữu Tinh Kiếm Phái, Thu Ức Mộng cũa Thu gia, và cã tên Nhạc Dục này.
Người nào người nấy xuất thân cũng không hề tầm thường, sức mạnh của bọn họ cũng là tiếng chuông cảnh tinh khiến Dương Khai không dám khinh thường bất kỳ ai nữa.
Thế gian rộng lớn, ai mà biết thiên hạ này có bao nhiêu cao thủ thiên tài giống như họ?
Chậm rãi mỡ mắt ra, cả người khoan khoái, lục phũ ngũ tạng cũng đã phục hồi, nước tắm trong bể đã biến thành một màu tím ngắt, trông vô cùng kinh hãi.
Đứng dậy lau sạch người, vận y phục chĩnh tề bước ra ngoài, Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình thấy hắn trở ra, đều không khỏi hoan hỉ ra mặt.
- Thương thế của công tử đã đỡ rồi ạ? Vân Lệ sốt sẵng hôi thăm.
- Մ.
Dương Khai gật đầu.
- Thế thì tốt rồi. Vân Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với Nhược Vũ và Nhược Tình:
- Đi thông báo với Bích Lạc cô nương là công tử đã hồi phục rồi, để nàng ấy khôi phải lo lắng nữa.
- Vâng! Nhược Vũ và Nhược Tình đáp lại rồi xoay người rời đi.
c
Vân Lệ nhìn Dương Khai đầy ẩn ý, cười tùm tim:
- Công tử không biết đầu, mấy ngày nay ngày nào Bích Lạc cô nương cũng đến vài lần để hỏi thăm thương thế của ngài, nô tỳ thấy có vẽ mấy ngày qua nàng cũng không nghi ngơi cho đàng hoàng, trông rất mệt mỏi.
- Tự chuốc lấy thôi. Dương Khai khẽ ậm ừ.
Bích Lạc quan tâm đến hắn như vậy, không phải vì lo lắng thật sự, mà là sợ Phiến Khinh La mà biết sẽ trách phạt mình, điều này có lý nào Dương Khai lại không nhìn ra.
Vần Lệ nhoẻn miệng cười: - Bích Lạc tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện là mấy, sống trong hành cung đã lâu, lại được đại nhân nuông chiều đến sinh hư rồi. Công tử đại lượng, đừng chấp nhặt với cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.