Chương 322: Ngươi xong đời rồi
Mạc Mặc
10/03/2018
Phải xem sau này nàng ta biểu hiện như thế nào đã. Thấy Vân Lệ nói đỡ cho Bích Lạc như vậy, Dương Khai cũng không tiện nói thêm gì flüfa.
Huống hồ, hẳn cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện trước đó làm gì, có tức thì cũng chỉ tức Bích Lạc bày mưu tính kế, khiến hắn bị cuốn vào phiền toái.
Hắn tin là sau chuyện này, Bích Lạc sẽ chẳng còn dám không biết chừng mực như vậy nữa.
Vân Lệ lại nói:
- Số đan dược công tử mua về đã để trong phòng ngũ của ngài rồi, cũng đã thanh toán cả rồi.
Dương Khai điềm đạm gật đầu. Hắn trộm nghĩ có núi cao làm chỗ dựa đúng là khác xa, mua nhiều đan dược hồi phục thần thức đến vậy mà cũng chẳng phải tự trả tiền, chả trách mấy vị công từ tiểu thư của các thế lực lớn nọ lại tu luyện nhanh hơn hẳn những người bình thường.
Có một nguồn của cải khổng lồ để tiêu pha, dù có cùng xuất phát về tư chất thì thành tựu mà bọn họ có được cũng luôn cao hơn người khác.
Thế gian này vẫn luôn bất công như vậy,
- Còn nữa, vài ngày trước Nhạc gia phái người mang đến vài thứ. Mỹ phụ mỉm cười bẩm trình tiếp. - Hã? Nhạc gia? Dương Khai nhướn mày, bất ngờ ra mặt.
- Dạ, họ đưa đến một bình đan dược Huyền cấp, cũng dùng để khôi phục thần thức.
Vân Lệ dịu dàng nhìn Dương Khai, che miệng cười khẽ:
- Nghe nói là đan dược Nhạc gia điều động lấy từ gia tộc cách đây hơn trăm dặm trong mấy đêm liền. Họ còn dặn nô tỳ nhất định phải đưa cho công tữ. Nô tỳ thấy công tữ đang trị thương, bèn tự ý nhận, công tử xem... có cần trả lại hay không ạ?
- Không cần! Dương Khai cười khoái chí. - Trả làm gì, người ta đã dâng đến tận cửa rồi thì nhất định phải nhận chứ.
Cứ như biết hắn sẽ nói vậy, Vân Lệ cũng khẽ gật đầu: Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 3/20 =}> | Tác giả Mạc Mặc
- Cũng phải, nếu trả lại thì chỉ e sẽ làm Nhạc gia mất mặt. Làm như vậy thì chuyện lớn sẽ hóa nhõ, chuyện nhỏ sẽ hóa như không có, dàn xếp ổn thôa. Công tữ quả nhiên là người rộng lượng.
Những lời tầng bốc này.
Dương Khai xấu hổ đến toát mồ hôi.
Nhạc gia dâng tặng thứ đồ quý giá đến vậy, Dương Khai cũng có thể hiểu được, chẳng qua chi là đề hóa giải trận phong ba hôm nọ mà thôi. Có điều, Nhạc gia dù gì cũng
là một thế lực lớn, nhân nhượng cầu toàn đến thế cũng khiến Dương Khai có phần bất ngờ.
- Uy phong của Phiến Khinh La cũng lớn quá nhi. Dương Khai lẩm bẩm, hắn thấy Nhạc gia vì nể mặt Phiến Khinh La nên mới xuống mước vậy thôi.
Hắn thật sự không ngờ, Nhạc gia làm vậy vì không đoán ra được lai lịch của hắn nên không muốn đắc tội với hắn, thôi.
Nếu có thể giết chết Dương Khai trong im lặng thì Nhạc nào chịu hào phóng đến vậy? Tuy nhiên, điều quan trọng là trận chiến giữa Dương Khai và Nhạc Dục xảy ra ngay trong Phiêu Hương Thành, có biết bao nhiêu con mắt mở to ra mà chứng kiến. Tạm thời họ không dám đắc tội, chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Một lọ đan dược Huyền cấp tuy rất quý giá, nhưng với Nhạc gia thì chẳng là gì cả.
Vân Lệ nghe hắn nói thế, cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: - Vẫn còn một chuyện cần phải bẩm báo với công tử ạ.
- Chuyện gì?
- Có khá nhiều thiếu gia, tiểu thư của các thế lực lớn trong thành muốn mời công tữ quá bộ đến phủ một phen, có lẽ là muốn kết giao với công tử.
Lai lịch của Dương Khai quá thần bí, không muốn gây chú ý cũng khó. Mấy ngày qua, các thế lực lớn của Phiêu Hương Thành đều đang dò la xuất thân của Dương Khai,
nhưng tìm qua tìm lại, đừng nói là lai lịch của hắn, đến cả tên hắn họ cũng chẳng biết được.
Lần này ra lời mời Dương Khai, cũng nhằm để tra hỏi tin tức.
Nếu hắn đúng là kẻ có xuất thân, thì ắt sẽ kết giao đường hoàng. Còn nếu hẳn lai lịch
thấp kém, cũng chẳng sao, một thanh niên có tiềm năng như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng muốn chìa tay cầu hòa.
- Ta không đi. Dương Khai nhíu mày. - Ta chẳng có gì để nói với bọn họ hết.
Thấy hắn từ chối quyết đoán vậy, Vân Lệ liền sững sờ, nhưng lại tươi cười ngay sau
đó:
- Như vậy cũng tốt.
- Ta đi tu luyện đây. Nói lại một câu, Dương Khai sai bước nhảy thẳng lên lầu hai.
uyện Điện Phong
Tác giả, Mạc Mặc
Trông theo bóng dáng hắn biến mất tăm, vẻ mặt Vân Lệ quái lạ thấy rõ, gượng cười lắc đầu, nàng chưa từng thấy ai lại ham mê tu luyện như hắn.
Xem ra, sức mạnh cũa hắn cũng không phải tự nhiên mà có
Mấy ngà theo, Dương Khai liên tục khám phá bí ẩn của Luyện Đan Chân Quyết, tiến triển rất chậm, không biết đến khi nào mới có thể nhìn ra toàn diện.
Có điều Dương Khai cũng chẳng để ý là mấy, hắn chỉ mượn việc khám phá Luyện Đan Chân Quyết để tu luyện sức mạnh thần thức, tri thức bên trong Luyện Đan Chân Quyết chỉ là thứ yếu mà thôi.
Sử dụng hết một lọ đan dược khôi phục sức mạnh thần thức, thần thức quả nhiên đã nâng cao rõ rệt, chẳng những mạnh mẽ dẻo dai hơn, mà phạm vi che phủ cũng rộng hơn trước rất nhiều.
Đan dược tiêu hao rất nhanh, thật ra cũng vì chất lượng của số đan dược này đều không cao, chất lượng mã không cao thì công hiệu cũng sẽ không lý tưỡng, Dương Khai muốn nhanh chóng khôi phục thần thức thì chỉ có thể dùng số lượng để bù đắp chất lượng.
Đến lọ đơn dược Huyền cấp cuối cùng mà Nhạc gia đưa đến cũng chưa đầy hai ngài đã dùng hết sạch.
Xưa nay chưa có ai dám tu luyện sức mạnh thần thức như Dương Khai phóng túng tiêu cạn sức mạnh thần thức rồi lại nuốt lấy nuốt để đan dược mà bổ sung, nếu đổi lại là người khác thì e đã sớm xây ra chuyện rồi, không phải thần thức rối loạn thì cũng biến thành kẻ đần độn, đâu có chuyện sống sót được.
Nhưng nhờ có Ôn Thần Liên mà Dương Khai cũng cần phải lo lắng điều này.
Mười ngày sau.
Đan dược đã hết, Dương Khai tự thấy thần thức đã mạnh lên đáng kể. Hắn thử phá Truy Hồn Ản mà Phiến Khinh La lưu lại trong nội thể mình, nhưng đáng tiếc vẫn không thể đã động gì đến nó, mà lại còn khơi gợi ra thần niệm mà â yêu nữ này để trong Truy Hồn Ản, tiếng thở gấp hối hả cùng ảo giác bộc phát, khiến Dương Khai phát cáu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn lột sạch y phục trên người ả, treo ã lên đánh một trận! Dương Khai ngấm ngầm phát tiết.
Chợt khẽ có tiếng gõ cửa phía bên ngoài
Vũ Luyện Điện Phong
- Vào đi! Dương Khai nói.
Cữa phòng đẩy ra. Bích Lạc vận y phục đõ rực toàn thân, gương mặt khêu gợi, thân hình nóng bỏng, cười tùm tim bước vào.
Có thể thấy, nàng đã cố ý trang điểm một chút, hơn nữa bộ y phục này còn có phần mô phông Phiến Khinh La, giữa hai hàng lông mày có nét quyến rũ phâng phất dập dềnh
Dương Khai hơi ngẩn người: - Sao lại là ngươi?
Kể từ sau khi trở về hành cung, Bích Lạc không hề xuất hiện trước mặt Dương Khai,
mà để Vân Lệ thi thoảng nói đỡ cho nàng vài câu, khiến Dương Khai không truy cứu chuyện hôm nọ nữa.
Có nào ngờ, hôm nay nàng lại chủ động tự tìm đến.
Có điều, bây giờ Bích Lạc không còn vẽ ngạo mạn và vênh váo như lúc trước nữa, đối điện với Dương Khai, nàng không khôi có cảm giác căng thẳng và lấn át.
- Đến thăm ngươi một chút thôi mà. Bích Lạc nói giọng nhô nhẹ, dịu dàng đến hiếm thấy, dè dặt quan sát Dương Khai.
Dương Khai mim cười: - Nếu ngươi vẫn còn để bụng chuyện đó thì có thể yên tâm được rồi. Ta không gây khó dễ chongươi đâu.
- Ngươi hết giận rồi à? Bích Lạc ngạc nhiên nhìn hắn.
- Chỉ cần ngươi đừng có giờ trò hại ta nữa! - Ủừ, ta xin hứa sẽ không làm vậy nữa, chuyện hôm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn
Bích Lạc cười vui vẻ, chạy đến đứng trước mặt Dương Khai, nhẹ giọng nói: - Nếu đại nhân có hỏi chuyện ngày hôm đó.
- Nhất thời ngứa tay nên cọ xát với Nhạc Dục một chút. Dương Khai nghe huyền ca đã hiểu nhã ý, tự khắc biết nên trả lời thế nào.
Bích Lạc cười hì hì, đưa bàn tay trắng ngầm vỗ nhẹ lên ngực, hít sâu một hơi, như trút bỏ được cả tảng đá lớn trong lòng, nàng chân thành nói: - Thật ra thì con người ngươi cũng không tệ, lúc trước ta đã nhìn lầm ngươi
Vừa tán dương hắn xong, thì nàng phát hiện ánh mắt nóng bông của Dương Khai nhìn chằm chằm lên ngực mình, bèn vội vàng chắn cánh tay ra phía trước, mặt đỏ ửng. - Này, ngươi đừng có nhìn lung tung được không!
Dứt lời, dường như lại nhớ ra điều gì đó, Bích Lạc lại bỏ tay ra, cố ý ưỡn cao ngực lên, vẽ mặt thảm
- Nhìn đi nhìn đi, xem như ta đền tội với ngươi. Dù sao thì cũng chẳng rơi mỗi miếng thit ra duoc.
Nàng gợi mở như vậy lại khiến Dương Khai chịu không đặng.
Cười duyên một tiếng, Bích Lạc leo lên giường, lẩn vào sau lưng Dương Khai quỳ xuống, đưa hai tay chỉnh đầu hắn về một hướng, mười ngón tay vươn ra khẽ khàng vuốt Vē.
- Ngươi sao vậy. Dương Khai kinh ngạc vô cùng.
- Mỗi ngày vào giờ này, chẳng phải Vân Lệ tỷ tỷ đều đến giải bớt mệt nhọc cho ngươi sao? Hôm nay việc này cứ để ta, vốn dĩ ta muốn nói lời xin lỗi với ngươi, nhưng nào ngờ ngươi lại dễ tính đến thế, bổn cô nương không dễ gì mà hầu hạ ngươi một lần đầu, ngươi cứ mang lòng cảm kích mà hưởng thụ là được rồi.
Dương Khai không chuyện ngày hôm đó.
khỏi ngạc nhiên, giờ hắn mới biết Bích Lạc thật sự rất áy náy vì
Nếu không thì cô nàng cũng chẳng cố lấy lòng hắn bằng cách này.
Kể từ khi có Vân Lệ xoa bóp cho, Dương Khai như quen mùi, ngày nào cũng phải nhờ nàng xoa bóp qua một lượt.
Những mỏi mệt do tu luyện thần thức đem lại đều được xua tan dưới mười ngón tay thon dài ấy, khiến hắn có thoải mái như lơ lững giữa tầng mây, phiêu diêu tự tại.
Chắc chắn Bích Lạc đã dò la ngay từ đầu nên mới biết điều này. Thủ pháp của nàng tuy không bằng Vân Lệ, nhưng lại rất dụng tâm.
Thật lâu sau, Bích Lạc mới đột nhiên lên tiếng hỏi: - Thoải mái lắm đúng không?
- Cũng được thôi sao? Bích Lạc như bị đã kích. - So với Vân Lệ tỷ tỷ thì thế nào?
- Còn chưa bằng đâu!
- Hů! Bích Lạc hậm hực, không phục ra mặt, đảo mắt một vòng rồi chợt cười gian xão.
Chợt, có tiếng ríu rít vang vọng bên tai Dương Khai, dường như còn ẩn chứa cám dỗ và mê hoặc đến vô tận. Ngay lập tức, xung quanh đều ồ lên từng tiếng rên rỉ rũ rượi và mấthồn.
Dương Khai mở bừng mắt ra, chi thấy trong tầm nhìn trước mắt, có một thiếu nữ yêu kiều thướt tha ăn vận lộ liễu, áo the nữa mỡ, ngọc thể hiển hiện, quấn lấy hắn tựa như con rắn nước.
Trong giây lát, hơi thở Dương Khai chợt trở nên nặng nhọc, cả người hắn như ngọn lửa dục hừng hực cháy.
Phát giác ra điều bất ổn, hắn vội vàng vận Hợp Hoan Công. Sau lưng hắn, Bích Lạc khẽ hừ lên một tiếng, đột nhiên yếu ớt ngã xuống, ánh mắt mơ màng.
Hình như m Dương Hợp Hoan Công có thể phá giải mọi loại mị công. Lần trước khi Dương Khai bị mùi hương của Phiến Khinh La chi phối, cũng nhờ Hợp Hoan Công mà hắn mới có thể thoát khỏi huyễn cảnh.
Lần này quả nhiên cũng đã xua tan được ảo giác
- Ngươi làm cái gì vậy? Dương Khai quay lại, chi thấy Bích Lạc đỏ ửng cả hai má, đôi thủy ứa ra, rõ ràng là đã bị mị công của chính mình phản kích.
ắt ngấn nước, xuân
May là nâng chỉ mới thi triển, bản thân cũng không có địch ý gì với Dương Khai, nên mức độ phản kích cũng rất yếu, chi ảnh hưởng đến tâm thần của nàng chứ không đả thương gì.
- Giúp ngươi được thoải mái thôi. Bích Lạc thở hổn hển, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, hoảng sợ nhìn Dương Khai: - Thế còn ngươi đã làm gì? Tại sao ta lại bị phản kích?
mị công à? nhìn nàng dở khóc dở cười, kinh ngạc vì công pháp mà màng tu luyện không ngờ lại giống hệt Phiến Khinh La.
- Մm. Bích Lạc khẽ giọng đáp lại, dáng vẻ yêu kiều cùng âm thanhậm ừ đó như trêu ghẹo tâm trí Dương Khai.
So với mị công thì hai yếu tố này còn có sức quyến rũ hữu hiệu hơn.
Dương Khai cười găn: - Ngươi xong đời rồi, ngươi vừa mới nói sẽ không bày mưu tính kế với ta nữa mà bây giờ lại làm rồi, xem ra ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ!
Huống hồ, hẳn cũng chẳng muốn nhắc đến chuyện trước đó làm gì, có tức thì cũng chỉ tức Bích Lạc bày mưu tính kế, khiến hắn bị cuốn vào phiền toái.
Hắn tin là sau chuyện này, Bích Lạc sẽ chẳng còn dám không biết chừng mực như vậy nữa.
Vân Lệ lại nói:
- Số đan dược công tử mua về đã để trong phòng ngũ của ngài rồi, cũng đã thanh toán cả rồi.
Dương Khai điềm đạm gật đầu. Hắn trộm nghĩ có núi cao làm chỗ dựa đúng là khác xa, mua nhiều đan dược hồi phục thần thức đến vậy mà cũng chẳng phải tự trả tiền, chả trách mấy vị công từ tiểu thư của các thế lực lớn nọ lại tu luyện nhanh hơn hẳn những người bình thường.
Có một nguồn của cải khổng lồ để tiêu pha, dù có cùng xuất phát về tư chất thì thành tựu mà bọn họ có được cũng luôn cao hơn người khác.
Thế gian này vẫn luôn bất công như vậy,
- Còn nữa, vài ngày trước Nhạc gia phái người mang đến vài thứ. Mỹ phụ mỉm cười bẩm trình tiếp. - Hã? Nhạc gia? Dương Khai nhướn mày, bất ngờ ra mặt.
- Dạ, họ đưa đến một bình đan dược Huyền cấp, cũng dùng để khôi phục thần thức.
Vân Lệ dịu dàng nhìn Dương Khai, che miệng cười khẽ:
- Nghe nói là đan dược Nhạc gia điều động lấy từ gia tộc cách đây hơn trăm dặm trong mấy đêm liền. Họ còn dặn nô tỳ nhất định phải đưa cho công tữ. Nô tỳ thấy công tữ đang trị thương, bèn tự ý nhận, công tử xem... có cần trả lại hay không ạ?
- Không cần! Dương Khai cười khoái chí. - Trả làm gì, người ta đã dâng đến tận cửa rồi thì nhất định phải nhận chứ.
Cứ như biết hắn sẽ nói vậy, Vân Lệ cũng khẽ gật đầu: Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 3/20 =}> | Tác giả Mạc Mặc
- Cũng phải, nếu trả lại thì chỉ e sẽ làm Nhạc gia mất mặt. Làm như vậy thì chuyện lớn sẽ hóa nhõ, chuyện nhỏ sẽ hóa như không có, dàn xếp ổn thôa. Công tữ quả nhiên là người rộng lượng.
Những lời tầng bốc này.
Dương Khai xấu hổ đến toát mồ hôi.
Nhạc gia dâng tặng thứ đồ quý giá đến vậy, Dương Khai cũng có thể hiểu được, chẳng qua chi là đề hóa giải trận phong ba hôm nọ mà thôi. Có điều, Nhạc gia dù gì cũng
là một thế lực lớn, nhân nhượng cầu toàn đến thế cũng khiến Dương Khai có phần bất ngờ.
- Uy phong của Phiến Khinh La cũng lớn quá nhi. Dương Khai lẩm bẩm, hắn thấy Nhạc gia vì nể mặt Phiến Khinh La nên mới xuống mước vậy thôi.
Hắn thật sự không ngờ, Nhạc gia làm vậy vì không đoán ra được lai lịch của hắn nên không muốn đắc tội với hắn, thôi.
Nếu có thể giết chết Dương Khai trong im lặng thì Nhạc nào chịu hào phóng đến vậy? Tuy nhiên, điều quan trọng là trận chiến giữa Dương Khai và Nhạc Dục xảy ra ngay trong Phiêu Hương Thành, có biết bao nhiêu con mắt mở to ra mà chứng kiến. Tạm thời họ không dám đắc tội, chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Một lọ đan dược Huyền cấp tuy rất quý giá, nhưng với Nhạc gia thì chẳng là gì cả.
Vân Lệ nghe hắn nói thế, cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: - Vẫn còn một chuyện cần phải bẩm báo với công tử ạ.
- Chuyện gì?
- Có khá nhiều thiếu gia, tiểu thư của các thế lực lớn trong thành muốn mời công tữ quá bộ đến phủ một phen, có lẽ là muốn kết giao với công tử.
Lai lịch của Dương Khai quá thần bí, không muốn gây chú ý cũng khó. Mấy ngày qua, các thế lực lớn của Phiêu Hương Thành đều đang dò la xuất thân của Dương Khai,
nhưng tìm qua tìm lại, đừng nói là lai lịch của hắn, đến cả tên hắn họ cũng chẳng biết được.
Lần này ra lời mời Dương Khai, cũng nhằm để tra hỏi tin tức.
Nếu hắn đúng là kẻ có xuất thân, thì ắt sẽ kết giao đường hoàng. Còn nếu hẳn lai lịch
thấp kém, cũng chẳng sao, một thanh niên có tiềm năng như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng muốn chìa tay cầu hòa.
- Ta không đi. Dương Khai nhíu mày. - Ta chẳng có gì để nói với bọn họ hết.
Thấy hắn từ chối quyết đoán vậy, Vân Lệ liền sững sờ, nhưng lại tươi cười ngay sau
đó:
- Như vậy cũng tốt.
- Ta đi tu luyện đây. Nói lại một câu, Dương Khai sai bước nhảy thẳng lên lầu hai.
uyện Điện Phong
Tác giả, Mạc Mặc
Trông theo bóng dáng hắn biến mất tăm, vẻ mặt Vân Lệ quái lạ thấy rõ, gượng cười lắc đầu, nàng chưa từng thấy ai lại ham mê tu luyện như hắn.
Xem ra, sức mạnh cũa hắn cũng không phải tự nhiên mà có
Mấy ngà theo, Dương Khai liên tục khám phá bí ẩn của Luyện Đan Chân Quyết, tiến triển rất chậm, không biết đến khi nào mới có thể nhìn ra toàn diện.
Có điều Dương Khai cũng chẳng để ý là mấy, hắn chỉ mượn việc khám phá Luyện Đan Chân Quyết để tu luyện sức mạnh thần thức, tri thức bên trong Luyện Đan Chân Quyết chỉ là thứ yếu mà thôi.
Sử dụng hết một lọ đan dược khôi phục sức mạnh thần thức, thần thức quả nhiên đã nâng cao rõ rệt, chẳng những mạnh mẽ dẻo dai hơn, mà phạm vi che phủ cũng rộng hơn trước rất nhiều.
Đan dược tiêu hao rất nhanh, thật ra cũng vì chất lượng của số đan dược này đều không cao, chất lượng mã không cao thì công hiệu cũng sẽ không lý tưỡng, Dương Khai muốn nhanh chóng khôi phục thần thức thì chỉ có thể dùng số lượng để bù đắp chất lượng.
Đến lọ đơn dược Huyền cấp cuối cùng mà Nhạc gia đưa đến cũng chưa đầy hai ngài đã dùng hết sạch.
Xưa nay chưa có ai dám tu luyện sức mạnh thần thức như Dương Khai phóng túng tiêu cạn sức mạnh thần thức rồi lại nuốt lấy nuốt để đan dược mà bổ sung, nếu đổi lại là người khác thì e đã sớm xây ra chuyện rồi, không phải thần thức rối loạn thì cũng biến thành kẻ đần độn, đâu có chuyện sống sót được.
Nhưng nhờ có Ôn Thần Liên mà Dương Khai cũng cần phải lo lắng điều này.
Mười ngày sau.
Đan dược đã hết, Dương Khai tự thấy thần thức đã mạnh lên đáng kể. Hắn thử phá Truy Hồn Ản mà Phiến Khinh La lưu lại trong nội thể mình, nhưng đáng tiếc vẫn không thể đã động gì đến nó, mà lại còn khơi gợi ra thần niệm mà â yêu nữ này để trong Truy Hồn Ản, tiếng thở gấp hối hả cùng ảo giác bộc phát, khiến Dương Khai phát cáu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn lột sạch y phục trên người ả, treo ã lên đánh một trận! Dương Khai ngấm ngầm phát tiết.
Chợt khẽ có tiếng gõ cửa phía bên ngoài
Vũ Luyện Điện Phong
- Vào đi! Dương Khai nói.
Cữa phòng đẩy ra. Bích Lạc vận y phục đõ rực toàn thân, gương mặt khêu gợi, thân hình nóng bỏng, cười tùm tim bước vào.
Có thể thấy, nàng đã cố ý trang điểm một chút, hơn nữa bộ y phục này còn có phần mô phông Phiến Khinh La, giữa hai hàng lông mày có nét quyến rũ phâng phất dập dềnh
Dương Khai hơi ngẩn người: - Sao lại là ngươi?
Kể từ sau khi trở về hành cung, Bích Lạc không hề xuất hiện trước mặt Dương Khai,
mà để Vân Lệ thi thoảng nói đỡ cho nàng vài câu, khiến Dương Khai không truy cứu chuyện hôm nọ nữa.
Có nào ngờ, hôm nay nàng lại chủ động tự tìm đến.
Có điều, bây giờ Bích Lạc không còn vẽ ngạo mạn và vênh váo như lúc trước nữa, đối điện với Dương Khai, nàng không khôi có cảm giác căng thẳng và lấn át.
- Đến thăm ngươi một chút thôi mà. Bích Lạc nói giọng nhô nhẹ, dịu dàng đến hiếm thấy, dè dặt quan sát Dương Khai.
Dương Khai mim cười: - Nếu ngươi vẫn còn để bụng chuyện đó thì có thể yên tâm được rồi. Ta không gây khó dễ chongươi đâu.
- Ngươi hết giận rồi à? Bích Lạc ngạc nhiên nhìn hắn.
- Chỉ cần ngươi đừng có giờ trò hại ta nữa! - Ủừ, ta xin hứa sẽ không làm vậy nữa, chuyện hôm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn
Bích Lạc cười vui vẻ, chạy đến đứng trước mặt Dương Khai, nhẹ giọng nói: - Nếu đại nhân có hỏi chuyện ngày hôm đó.
- Nhất thời ngứa tay nên cọ xát với Nhạc Dục một chút. Dương Khai nghe huyền ca đã hiểu nhã ý, tự khắc biết nên trả lời thế nào.
Bích Lạc cười hì hì, đưa bàn tay trắng ngầm vỗ nhẹ lên ngực, hít sâu một hơi, như trút bỏ được cả tảng đá lớn trong lòng, nàng chân thành nói: - Thật ra thì con người ngươi cũng không tệ, lúc trước ta đã nhìn lầm ngươi
Vừa tán dương hắn xong, thì nàng phát hiện ánh mắt nóng bông của Dương Khai nhìn chằm chằm lên ngực mình, bèn vội vàng chắn cánh tay ra phía trước, mặt đỏ ửng. - Này, ngươi đừng có nhìn lung tung được không!
Dứt lời, dường như lại nhớ ra điều gì đó, Bích Lạc lại bỏ tay ra, cố ý ưỡn cao ngực lên, vẽ mặt thảm
- Nhìn đi nhìn đi, xem như ta đền tội với ngươi. Dù sao thì cũng chẳng rơi mỗi miếng thit ra duoc.
Nàng gợi mở như vậy lại khiến Dương Khai chịu không đặng.
Cười duyên một tiếng, Bích Lạc leo lên giường, lẩn vào sau lưng Dương Khai quỳ xuống, đưa hai tay chỉnh đầu hắn về một hướng, mười ngón tay vươn ra khẽ khàng vuốt Vē.
- Ngươi sao vậy. Dương Khai kinh ngạc vô cùng.
- Mỗi ngày vào giờ này, chẳng phải Vân Lệ tỷ tỷ đều đến giải bớt mệt nhọc cho ngươi sao? Hôm nay việc này cứ để ta, vốn dĩ ta muốn nói lời xin lỗi với ngươi, nhưng nào ngờ ngươi lại dễ tính đến thế, bổn cô nương không dễ gì mà hầu hạ ngươi một lần đầu, ngươi cứ mang lòng cảm kích mà hưởng thụ là được rồi.
Dương Khai không chuyện ngày hôm đó.
khỏi ngạc nhiên, giờ hắn mới biết Bích Lạc thật sự rất áy náy vì
Nếu không thì cô nàng cũng chẳng cố lấy lòng hắn bằng cách này.
Kể từ khi có Vân Lệ xoa bóp cho, Dương Khai như quen mùi, ngày nào cũng phải nhờ nàng xoa bóp qua một lượt.
Những mỏi mệt do tu luyện thần thức đem lại đều được xua tan dưới mười ngón tay thon dài ấy, khiến hắn có thoải mái như lơ lững giữa tầng mây, phiêu diêu tự tại.
Chắc chắn Bích Lạc đã dò la ngay từ đầu nên mới biết điều này. Thủ pháp của nàng tuy không bằng Vân Lệ, nhưng lại rất dụng tâm.
Thật lâu sau, Bích Lạc mới đột nhiên lên tiếng hỏi: - Thoải mái lắm đúng không?
- Cũng được thôi sao? Bích Lạc như bị đã kích. - So với Vân Lệ tỷ tỷ thì thế nào?
- Còn chưa bằng đâu!
- Hů! Bích Lạc hậm hực, không phục ra mặt, đảo mắt một vòng rồi chợt cười gian xão.
Chợt, có tiếng ríu rít vang vọng bên tai Dương Khai, dường như còn ẩn chứa cám dỗ và mê hoặc đến vô tận. Ngay lập tức, xung quanh đều ồ lên từng tiếng rên rỉ rũ rượi và mấthồn.
Dương Khai mở bừng mắt ra, chi thấy trong tầm nhìn trước mắt, có một thiếu nữ yêu kiều thướt tha ăn vận lộ liễu, áo the nữa mỡ, ngọc thể hiển hiện, quấn lấy hắn tựa như con rắn nước.
Trong giây lát, hơi thở Dương Khai chợt trở nên nặng nhọc, cả người hắn như ngọn lửa dục hừng hực cháy.
Phát giác ra điều bất ổn, hắn vội vàng vận Hợp Hoan Công. Sau lưng hắn, Bích Lạc khẽ hừ lên một tiếng, đột nhiên yếu ớt ngã xuống, ánh mắt mơ màng.
Hình như m Dương Hợp Hoan Công có thể phá giải mọi loại mị công. Lần trước khi Dương Khai bị mùi hương của Phiến Khinh La chi phối, cũng nhờ Hợp Hoan Công mà hắn mới có thể thoát khỏi huyễn cảnh.
Lần này quả nhiên cũng đã xua tan được ảo giác
- Ngươi làm cái gì vậy? Dương Khai quay lại, chi thấy Bích Lạc đỏ ửng cả hai má, đôi thủy ứa ra, rõ ràng là đã bị mị công của chính mình phản kích.
ắt ngấn nước, xuân
May là nâng chỉ mới thi triển, bản thân cũng không có địch ý gì với Dương Khai, nên mức độ phản kích cũng rất yếu, chi ảnh hưởng đến tâm thần của nàng chứ không đả thương gì.
- Giúp ngươi được thoải mái thôi. Bích Lạc thở hổn hển, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, hoảng sợ nhìn Dương Khai: - Thế còn ngươi đã làm gì? Tại sao ta lại bị phản kích?
mị công à? nhìn nàng dở khóc dở cười, kinh ngạc vì công pháp mà màng tu luyện không ngờ lại giống hệt Phiến Khinh La.
- Մm. Bích Lạc khẽ giọng đáp lại, dáng vẻ yêu kiều cùng âm thanhậm ừ đó như trêu ghẹo tâm trí Dương Khai.
So với mị công thì hai yếu tố này còn có sức quyến rũ hữu hiệu hơn.
Dương Khai cười găn: - Ngươi xong đời rồi, ngươi vừa mới nói sẽ không bày mưu tính kế với ta nữa mà bây giờ lại làm rồi, xem ra ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.