Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1936: Ác uyên chi địa, đợi thời cơ

Chúc Long Ngữ

26/02/2014

- Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, Diễn Thiên Động chủ sẽ không dễ giải quyết như Lam trưởng lão đâu.

Triệu Hữu khuyên bảo, trong ngực hắn còn đập mạnh lên, đến sào huyệt Diễn Thiên Động để đánh cướp, là chuyện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại, hắn đang đi tới chỗ trung tâm của Diễn Thiên Động, điều này thực sự làm cho trong lòng của Triệu Hữu nổi lên một loại cảm giác hư huyễn.

Sở Nam cười nói:

- Có phải thấy rất kích thích hay không?

- Kích thích?

Cơ mặt Triệu Hữu kịch liệt giật giật, trả lời:

- Còn hơn cả kích thích, ta tình nguyện chịu tội tại Ác Uyên Chi Địa còn hơn, vì sao ta sớm không xuất quan, muộn không xuất quan, lại xuất quan đúng lúc ngươi đi chơi đùa chứ?

- Ác Uyên Chi Địa? Đó là loại địa phương như nào?

Vẻ mặt Sở Nam lộ ra sư tò mò, trong lòng cũng thoáng cái liền liên tưởng đến Hiên Viên Chi Vật trên người Triệu Hữu, Triệu Hữu tất nhiên không rõ suy nghĩ trong lòng Sở Nam, trợn một cái trắng mắt, nói:

- Đệ tử Thiên Uyên Các phạm vào lỗi lớn, đều sẽ bị đưa đến Ác Uyên Chi Địa để sám hối, nhờ phúc của ngươi, từ Thiên Vũ Đại Lục trở về, ta đã bị đưa đến Ác Uyên Chi Địa.

Triệu Hữu rất tự nhiên đã đem những chữ Thiên Uyên Các, Ác Uyên Chi Địa phun ra, bởi vì hắn cho rằng mấy thứ này Sở Nam sớm muộn cũng sẽ biết, huống hồ xem ý tứ mặt trên, còn nói không chừng sẽ phát sinh quan hệ gì đó cùng Sở Nam.

Sở Nam nói:

- Vậy ngươi không phải là phải cảm tạ ta sao?

- Cảm tạ? Ta còn phải cảm tạ ngươi?

- Có phải tu vi Cổ Chi Cảnh của ngươi ngày hôm nay, cùng với việc tiến vào Ác Uyên Chi Địa có quan hệ rất lớn đúng không?

Vẻ mặt Triệu Hữu khẽ biến đổi, không phủ nhận, trong lòng Sở Nam biết rõ, liền định ra kế hoạch muốn đi qua Ác Uyên Chi Địa một chuyến, chỉ bất quá cái kế hoạch này chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

"Môn chủ Trường Sinh Môn, hiện tại là Triệu Hữu, Triệu Hữu có được đồ gì của Hiên Viên?"

Trong bụng nghĩ, miệng hắn lại nói:

- Cứ thoải mái đi, không phải chỉ là Diễn Thiên Động thôi sao, chúng ta là tới cướp đoạt, cũng không phải tới chém giết, sau khi lấy được chỗ tốt, chúng ta liền lập tức lui lại, thần không biết quỷ không hay.

- Nếu như bị Diễn Thiên Động chủ bắt được ?



- Ta đây liền ở lại Diễn Thiên Động làm con tin, cho ngươi ly khai, thế nào?

Câu trả lời này của Sở Nam, thật đúng là ngoài dự liệu của Triệu Hữu, Triệu Hữu dùng ánh mắt xa lạ đánh giá Sở Nam, nói:

- Những lời này, thật không giống như là ngươi nói.

Sở Nam cười cười, đạp bước hướng về đi phía trước đi đến.

Lúc này Sở Nam đang giả trang thành Lam trưởng lão, đương nhiên, mệnh lệnh Lam trưởng lão nhận được, Sở Nam cũng phân phó xuống phía dưới, để cho bọn họ nhất định phải đem người của Đại Đạo Tông dẫn vào, không ai hoài nghi Sở Nam, thứ nhất là bọn hắn căn bản sẽ không nghĩ đến sẽ có người lớn mật dám giả mạo Lam trưởng lão như vậy, thứ hai, Sở Nam giả trang là thật sự là quá giống, cùng Lam trưởng lão trong trí nhớ của bọn chúng hoàn toàn là giống nhau như đúc.

Về phần đám người Sa Định Quân biến mất, Sở Nam lại nói phái bọn họ đi làm nhiệm vụ khác, dễ dàng đi qua, sau đó, Sở Nam lại bảo lưu ý tin tức Ngũ Hành tộc lúc nào mới có thể đến. . .

Làm xong tất cả các thứ này, Sở Nam liền mang theo Triệu Hữu căn cứ theo ký ức của Lam trưởng lão, hướng về trung tâm Diễn Thiên Động đi đến; cùng lúc đó, người Ngũ Hành tộc được tin tức Diễn Thiên Động truyền tới, bọn họ cũng không tự quyết định, mà là đưa đến trong tay người phía trên phái xuống tới kia, người kia vừa nhìn, đối với việc tộc trưởng ngũ tộc cung kính cảm thấy rất thoả mãn, song song hạ lệnh, xuất ra lực lượng tinh nhuệ nhất của Ngũ Hành tộc, nhân cơ hội chém giết Sở Nam, cùng Diễn Thiên Động giao hảo.

Mệnh lệnh xuât ra, năm vị tộc trưởng tự đắc liền nghe lệnh hành sự, bất quá, trong lòng bọn họ đã lo lắng về Đại Đạo Tông, cục diện hiện tại chính là Đại Đạo Tông chiếm thượng phong, nếu như cuối cùng là Đại Đạo Tông thủ thắng, hành vi hôm nay của bọn họ đã mạo phạm Đại Đạo Tông, đến lúc đó Đại Đạo Tông khẳng định sẽ đem lửa giận gieo xuống trên thân bọn họ.

Người của thế lực đứng sau Ngũ Hành tộc phái xuống tới gọi là Hoắc Bằng Cử, Hoắc Bằng Cử thấy mặt bọn họ lo lắng, liền nói:

- Thứ nhất, Sở Nam phải giết, để hắn vượt qua Ngũ Hành Nguyên Kiếp cũng đã là tội lớn, sở dĩ, các ngươi muốn lấy công chuộc tội, chuyến này không thể không đi, thứ hai, hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương, mặc kệ ai bị thương ai bị chết, cơ hội quật khởi của Ngũ Hành tộc đã tới, năm vị tộc trưởng, không nên để lỡ mất cơ hội này; lúc này đây, trừ bọn ngươi cùng đám trưởng lão phải đi ra, còn phải mang nhân tuyển bọn ngươi chuẩn bị đưa đi, coi như là làm một lần khảo nghiệm sau cùng!

- Rõ!

Năm người Viêm Sí kính cẩn đáp lại, ánh mắt cũng tràn ngập nóng bỏng, trong đó ánh mắt Viêm Sí còn có thêm vài phần cừu hận, mà tộc trưởng Thổ tộc trực tiếp lên tiếng nói với đám người thừa kế Thổ Phách, để cho bọn họ chuẩn bị, lập tức sẽ lên đường.

Đại Đạo Tông cùng Diễn Thiên Động chém giết, hấp dẫn không chỉ có riêng ánh mắt của Ngũ Hành tộc cùng với thế lực phía sau họ, còn có rất nhiều người, không ít thế lực khác đều đem lực chú ý đặt ở trận chém giết này, hoặc là ở phía sau chém giết; mà Sở Nam xen lẫn ở trong đó, càng là danh dương trời cao, được nhiều người xem ở trong mắt.

Trong đó có cả Thiên Tử.

Bố trí của Thiên Tử đã gần đến cuối cùng, hắn nghe thủ hạ bẩm báo, liền cười nói:

- Sở Nam, chọn ngươi làm đối thủ chơi đùa, thật là chọ đúng rồi, lại kiên trì chờ một chút, liền sẽ có trò hay.

Còn có Sở gia, Càn Khôn Tông. . .

Ở Lôi tộc, Lôi Nhị vừa nhận được tin tức, lập tức chạy đi tới Đại Đạo Tông, lại bị Lôi Chú Đỉnh ngăn cản, Lôi Chú Đỉnh nói:

- Nhị nhi, nhìn con lo lắng như vậy, tiểu tử Sở Nam kia đến tột cùng là cái gì của con?

- Bạn.



- Bạn bình thường, hay là. . .

- Bạn bình thường.

- Nga, vốn là cha còn dự định tự thân xuất mã, trợ giúp ý trung nhân của ocn gái một tay, hoá ra là bạn bình thường, đã như vậy, quên đi, con vẫn là mau đi tu luyện đi, tranh thủ sớm ngày bước vào Cổ Chi Cảnh, tiểu tử Lôi Ngoan kia đã vào Lôi Trì nhiều năm, không biết có đi ra hay không. . .

- Cha, cha thực sự không đi sao?

- Hắn cùng ta không có quan hệ, vì sao ta phải đi. . .

- Cha. . . - Lôi Nhị lộ ra làm bộ dạng làm nũng hiếm có, quấn lấy Lôi Chú Đỉnh, dây dưa hồi lâu:

- Ngài phải đi.

- Con cùng hắn có quan hệ gì?

- Con. . . Con gái thích hắn, hắn chết thì con sẽ rất rất bi thương.

Lôi Nhị cũng không nói gì nữa, Lôi Chú Đỉnh nhìn nữ nhi bảo bối, liền đáp ứng, giữa lúc Lôi Nhị vui vẻ, Lôi Chú Đỉnh còn nói thêm:

- Bất quá, trừ bên ngoài tất phải yên bên trong! Con cứ nắm chặt thời gian tu luyện trước đi!

Trong Đại Đạo Tông, vẻ mặt Đạo Cảnh Long ngưng trọng, cái cục diện ngày hôm nay, đã phi thường vi diệu, thắng thì lấy được toàn thắng, diệt trừ Diễn Thiên Động; bại thì bại hoàn toàn, không thể khởi tử hồi sinh; mà không ai biết trước được, ai cũng có khả năng thắng, ai cũng có khả năng thua.

Đồng thời, áp lực của Đạo Cảnh Long còn lớn hơn nữa, cho dù là lúc này cùng Diễn Thiên Động chém giết, Đại Đạo Tông thắng, bọn họ còn phải đi qua một cái cửa ải khó khăn nữa, nếu như không qua được, vậy tất cả đều sẽ uổng phí; cho dù là vượt qua, còn phải phòng ngừa thế lực khác thừa dịp xâm lấn.

- Hy vọng cái bí cảnh kia sẽ không vỡ nát nhanh như vậy!

Trong lòng Đạo Cảnh Long nhẩm một câu, lại đem lực chú ý đặt ở trên thân Sở Nam cực kỳ quan trọng đối với Đại Đạo Tông, đến bây giờ Đạo Cảnh Long đã có chín phần nắm chắc, có thể mang đến cơ hội cho Đại Đạo Tông, chính là Sở Nam, cái này từ việc Túc lão lần thứ hai hi sinh máu huyết, thọ nguyên bói ra kết quả cũng có thể nhìn ra, Túc lão suy tính ra chính là hắn.

Nếu không có nắm chắc lớn như vậy, Đạo Cảnh Long làm sao có khả năng phát động trận chiến tranh này; kỳ thực, ở mấy nghìn năm trước, Túc lão cũng đã suy tính đến Đại Đạo Tông có một kiếp nan, từ sau đó, Túc lão liền một mực bặc toán, tìm kiếm một đường sinh cơ cho Đại Đạo Tông, đáng tiếc đảo mắt ngàn năm trôi qua, Túc lão vẫn không hề có thu hoạch, thẳng đến trước đó không lâu, Túc lão mới suy tính được tuyến sinh cơ kia ở trong di tích trận tông tại Thiên Vũ Đại Lục.

Lúc ấy, Đạo Cảnh Long đoán rằng, thứ trong miệng Túc lão là một kiện pháp bảo, có thể trấn áp hoặc là tu bổ cái bí cảnh kia, cũng không ngờ là một người.

Mục đích của bọn Tiễn Lỗi phong tỏa tuyến giết chóc, Đạo Cảnh Long tất nhiên là quá hiểu rõ, bất quá, hắn không hề động, bởi vì hắn đang đợi động tĩnh của Diễn Thiên Động chủ, đang đợi tin tức của Sở Nam, tận lực muốn làm đến không có gì sơ sảy.

Nếu không Đại Đạo Tông sẽ tổn thất không dậy nổi!

Đạo Cảnh Long không biết Diễn Thiên Động chủ đã tự mình đi tới tuyến phong tỏa, Diễn Thiên Động chủ cũng không có nháo ra động tĩnh gì, không có xuất thủ với bọn Cửu Vũ, chỉ là từ xa xa nhìn qua Chiến Thần, thấy Chiến Thần còn kém xa trong ấn tượng của hắn, hắn càng yên tâm khẳng định; chuyện như vậy, là bởi vì hắn cũng đang chờ tin tức của Sở Nam, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền định càn khôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook