Chương 1506: Đại nhân
Chúc Long Ngữ
30/10/2013
Đại hán đánh giá Sở Nam một lần, khen:
- Quả nhiên là một nhân tài! Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
- Xin rửa tai lắng nghe!
- Nếu như ta nói ra, ngươi liền làm đệ tự của ta. Thủy Lai Thập không dạy được ngươi thứ gì. Nếu như ngươi theo ta, trong thời gian ngắn nhất ta nhất định biến ngươi trở thành…
Đại hán dừng một chút rồi nói tiếp:
- Dù sao cũng là tuyệt thế cường giả cực mạnh!
- Còn không bằng ta bắt lấy ngươi, biến ngươi trở thành thuộc hạ của ta!
Đại hán nghe vậy, cười nói:
- Khẩu khí của tiểu tử ngươi thật lớn. Muốn ta trở thành thủ hạ của ngươi, chỉ sợ ngươi ăn không tiêu!
- Vậy sao?
- Nói nhảm, lão tử đường đường là…
Sở Nam cắt ngang, hô:
- Thủy Lai Thần!
Thời điểm đại hán nói ‘Thần’ và nói ‘Thập’, căn bản là không thể phân biệt được. Lại thêm lúc trước hắn cũng họi Thủy Lai Thần Hồn, tưởng rằng Thủy Lai Thần Tướng đã đổi tên, vì vậy đổi thành gọi ‘Thủy Lai Thần’.
- Ngươi dám gọi thẳng tên của hắn
Vẻ mặt đại hán hiếp sợ, hắn đang nghi vấn thì chợt nghe Thủy Lai Thập nói với Sở Nam:
- Đại nhân!
Sở Nam cũng khé giật mình, bởi vì lần này giọng nói của Thần Lai Thủy Hồn không truyền vào trong ý thức mà trực tiếp phát ra.
- Đại nhân?
Đại hán ngạc nhiên, khiếp sợ hơn Sở Nam vạn lần. Hắn nhìn chằm chằm vào Thần Lai Thủy Hồn:
- Thủy Lai Thập, ngươi vừa nói đùa sao? Thực lực tên tiểu tử này đúng là cao hơn tu vị không ít, có thể chém giết Thiên Võ Thần, liều mạng một phen với Bán Tổ, nhưng cũng không thể khiến ngươi gọi hắn bằng đại nhân!
Thủy Lai Thập không nói câu nào, chỉ lắc đầu.
Đại hán trợn trừng mắt:
- Ngươi đang nói nghiêm túc?
- Uhm.
- Trời ơi, thói đời thay đổi rồi sao?
Đại hán nghe Thủy Lai Thập nói một câu ‘đại nhân’ khiến hắn choáng váng. Sở Nam thản nhiên nói:
- Hiện giờ có thể cho ta biết ngươi là ai hay chưa?
Đại hán ngẩng đầu, nhìn Sở Nam chằm chằm:
- Tiểu tử, chớ có giả bộ trước mặt lão tử. Lão tử không biết ngươi đã làm gì với Thủy Lai Thập, nhưng lão tử nói cho ngươi biết, nếu lão tử muốn mạng ngươi vô cùng dễ dàng, cho dù tên Chiến Thần kia muốn ngăn cản cũng không được.
- Phán Phàn, ngươi chớ có xằng bậy!
- Thủy Lai Thập, ngươi nói cho ta biết, rốt cục tên tiểu tử này đã làm gì ngươi?
- Pháp Phàn, cái tên thật kỳ lạ!
Sở Nam nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ tới hai chữ ‘Bán Tổ’.
- Chẳng lẽ tên Bán Tổ này thuộc về cấp độ Võ Tổ?
Pháp Phàn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Nam:
- Câm miệng cho lão tử! Một tên Võ Thánh nhỏ nhoi, ở đây có tư cách mở miệng sao?
- Đủ rồi!
Thủy Lai Thập nhìn Pháp Phàn đang muốn bênh vực hắn, bờ môi tiếp tục mấp máy, nhưng lần này không có giọng nói nào vang lên. Sắc mặt tức giận của Pháp Phàn lại lập tức đại biến, có vài phần sợ hãi. Đợi khi hắn quay mặt lại nhìn về phía Sở Nam, trong mắt không còn vẻ sắc bén như trước, hỏi lại:
- Thủy Lai Thập, ngươi không lừa ta chứ?
- Ta lừa ngươi làm cái gì?
- Chả trách, chả trách…
Pháp Phàn liên tục nói mấy lần, sau đó lại nói với Sở Nam:
- Vừa rồi đúng là đã hiểu lầm. Ta nghĩ ngươi là thủ hạ của tên kia, cho nên mới ra tay.
Khi Pháp Phàn nói những lời này, giọng hơi lắp bắp, hiển nhiên là không quen giải thích với người khác. Nhưng điều Thủy Lai Thập vừa nói với hắn khiến hắn không thể không làm vậy. Nói tới đây, Pháp Phàn dừng lại, nhìn Thủy Lai Thập, Chiến Thần, ôm quyền nói với Sở Nam:
- Giờ cứ vậy đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Không đợi Pháp Phàn có hành động gì, Sở Nam liền lên tiếng:
- Chờ một chút.
- Có chuyện gì không?
Thái độ của Pháp Phàn tốt hơn trước rất nhiều. Hắn vừa hỏi lại chủ động nói:
- Có phải ngươi muốn biết vừa rồi Thủy Lai Thập đã nói gì với ta? Điều này ta không phải ta không muốn nói cho ngươi biết mà là hiện giờ chưa thích hợp, đối với ngươi không có chỗ tốt nào. Nhưng ngươi cứ yên tâm, đến thời điểm cần biết, cái gì ngươi cũng sẽ biết.
Sở Nam sớm biết đối phương sẽ trả lời như vậy. Kỳ thật hiện giờ Sở Nam không quan tâm mấy việc này nữa, dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều sự việc quá thần bí.
- Ý ta không phải vậy.
- Hả.
- Vừa rồi là ta cứu ngươi ra?
Pháp Phàn nhìn bốn phía, nói:
- Đúng vậy.
- Vậy thù lao đâu?
- Đúng là quá trực tiếp.
Pháp Phàn im lặng. Sở Nam mặc kệ, cứ nhìn chằm chằm hắn. Pháp Phàn đành nói:
- Hiện giờ trên người ta không có thứ gì. Không bằng, về sau ta sẽ trả ơn cứu mạng?
- Không được.
Sở Nam quả quyết cự tuyệt. Pháp Phàn lại rơi vào im lặng một lần nữa. Nếu là trước kia hắn sớm đã đạp cho Sở Nam một cước, nhưng hiện giờ hắn không dám, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Nhưng hiện giờ ta không có thứ gì tốt.
- Như vậy đi, ta có một ý kiến.
- Ngươi cứ nói đi.
- Làm bảo tiêu cho ta một trăm năm!
- Không được!
Pháp Phàn lập tức phản đối. Sở Nam có chút nghi hoặc nhưng vẫn nói:
- Thời gian một trăm năm không là gì với ngươi cả!
Thần Lai Thủy Hồn ở bên cạnh cũng khích lệ:
- Pháp Phàn, đại nhân nói không sai. Ngươi đi theo đại nhân cũng có thể đạt được không ít chỗ tốt.
- Thủy Lai Thập, không phải vấn đề thời gian. Ta phải nhanh chóng trở lại một lần. Ta không biết Đạo gia ở trong đó giờ ra sao rồi. Hơn nữa, nếu trì hoãn lâu ở đây, người kia sẽ biết ta đã thoát khốn. Quan trọng hơn chính là, nếu ở bên cạnh hắn ta sẽ mang tới phiền toái càng lớn hơn nữa. Thậm chí là…
Pháp Phàn không nói tiếp, nhưng Sở Nam và Thủy Lai Thập cũng đều minh bạch. Thủy Lai Thập suy nghĩ một chút, nói thêm:
- Pháp Phàn, cho dù xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần ngươi không được xúc động, ngươi không phải đối thủ của hắn. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta đề nghị đến lúc đó ngươi hãy tới bên người đại nhân.
Pháp Phàn nghe xong, chết lặng đi, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu.
Sở Nam thấy vậy, cũng biết không còn khả năng lưu lại một siêu cấp bảo tiêu. Hắn lại nói:
- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề này, sau đó sẽ không khiến ngươi khó xử.
- Tốt!
- Làm sao mới có thể tu luyện thần hồn.
Pháp Phàn quay đầu nhìn Thủy Lai Thập, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Thủy Lai Thập nói:
- Nếu như gặp ngươi sớm hơn mấy ngày vậy ngay cả ngươi là ai ta cũng không nhận ra.
Pháp Phàn nghe xong, lại nhìn giọt máu tươi kia, lập tức hiểu ra, sau đó nói với Sở Nam:
- Rất đơn giản, để thần niệm tương dung với linh hồn. Thần niệm nhập hồn, linh hồn lạc niệm, đó chính là thần hồn! Linh hồn ly thể, thần niệm tương khống...
Để Sở Nam hiểu rõ, Pháp Phàn nói rất kỹ càng. Không chỉ trình bày thần hồn, còn nói phương pháp công kích thần hồn. Sở Nam ghi nhớ những điều này trong đầu, tiêu hóa:
- Trong cơ thể có khả năng dấu đồ vật sao? Ví dụ như tòa Huyết tháp trấn áp ngươi!
- Quả nhiên là một nhân tài! Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?
- Xin rửa tai lắng nghe!
- Nếu như ta nói ra, ngươi liền làm đệ tự của ta. Thủy Lai Thập không dạy được ngươi thứ gì. Nếu như ngươi theo ta, trong thời gian ngắn nhất ta nhất định biến ngươi trở thành…
Đại hán dừng một chút rồi nói tiếp:
- Dù sao cũng là tuyệt thế cường giả cực mạnh!
- Còn không bằng ta bắt lấy ngươi, biến ngươi trở thành thuộc hạ của ta!
Đại hán nghe vậy, cười nói:
- Khẩu khí của tiểu tử ngươi thật lớn. Muốn ta trở thành thủ hạ của ngươi, chỉ sợ ngươi ăn không tiêu!
- Vậy sao?
- Nói nhảm, lão tử đường đường là…
Sở Nam cắt ngang, hô:
- Thủy Lai Thần!
Thời điểm đại hán nói ‘Thần’ và nói ‘Thập’, căn bản là không thể phân biệt được. Lại thêm lúc trước hắn cũng họi Thủy Lai Thần Hồn, tưởng rằng Thủy Lai Thần Tướng đã đổi tên, vì vậy đổi thành gọi ‘Thủy Lai Thần’.
- Ngươi dám gọi thẳng tên của hắn
Vẻ mặt đại hán hiếp sợ, hắn đang nghi vấn thì chợt nghe Thủy Lai Thập nói với Sở Nam:
- Đại nhân!
Sở Nam cũng khé giật mình, bởi vì lần này giọng nói của Thần Lai Thủy Hồn không truyền vào trong ý thức mà trực tiếp phát ra.
- Đại nhân?
Đại hán ngạc nhiên, khiếp sợ hơn Sở Nam vạn lần. Hắn nhìn chằm chằm vào Thần Lai Thủy Hồn:
- Thủy Lai Thập, ngươi vừa nói đùa sao? Thực lực tên tiểu tử này đúng là cao hơn tu vị không ít, có thể chém giết Thiên Võ Thần, liều mạng một phen với Bán Tổ, nhưng cũng không thể khiến ngươi gọi hắn bằng đại nhân!
Thủy Lai Thập không nói câu nào, chỉ lắc đầu.
Đại hán trợn trừng mắt:
- Ngươi đang nói nghiêm túc?
- Uhm.
- Trời ơi, thói đời thay đổi rồi sao?
Đại hán nghe Thủy Lai Thập nói một câu ‘đại nhân’ khiến hắn choáng váng. Sở Nam thản nhiên nói:
- Hiện giờ có thể cho ta biết ngươi là ai hay chưa?
Đại hán ngẩng đầu, nhìn Sở Nam chằm chằm:
- Tiểu tử, chớ có giả bộ trước mặt lão tử. Lão tử không biết ngươi đã làm gì với Thủy Lai Thập, nhưng lão tử nói cho ngươi biết, nếu lão tử muốn mạng ngươi vô cùng dễ dàng, cho dù tên Chiến Thần kia muốn ngăn cản cũng không được.
- Phán Phàn, ngươi chớ có xằng bậy!
- Thủy Lai Thập, ngươi nói cho ta biết, rốt cục tên tiểu tử này đã làm gì ngươi?
- Pháp Phàn, cái tên thật kỳ lạ!
Sở Nam nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ tới hai chữ ‘Bán Tổ’.
- Chẳng lẽ tên Bán Tổ này thuộc về cấp độ Võ Tổ?
Pháp Phàn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Nam:
- Câm miệng cho lão tử! Một tên Võ Thánh nhỏ nhoi, ở đây có tư cách mở miệng sao?
- Đủ rồi!
Thủy Lai Thập nhìn Pháp Phàn đang muốn bênh vực hắn, bờ môi tiếp tục mấp máy, nhưng lần này không có giọng nói nào vang lên. Sắc mặt tức giận của Pháp Phàn lại lập tức đại biến, có vài phần sợ hãi. Đợi khi hắn quay mặt lại nhìn về phía Sở Nam, trong mắt không còn vẻ sắc bén như trước, hỏi lại:
- Thủy Lai Thập, ngươi không lừa ta chứ?
- Ta lừa ngươi làm cái gì?
- Chả trách, chả trách…
Pháp Phàn liên tục nói mấy lần, sau đó lại nói với Sở Nam:
- Vừa rồi đúng là đã hiểu lầm. Ta nghĩ ngươi là thủ hạ của tên kia, cho nên mới ra tay.
Khi Pháp Phàn nói những lời này, giọng hơi lắp bắp, hiển nhiên là không quen giải thích với người khác. Nhưng điều Thủy Lai Thập vừa nói với hắn khiến hắn không thể không làm vậy. Nói tới đây, Pháp Phàn dừng lại, nhìn Thủy Lai Thập, Chiến Thần, ôm quyền nói với Sở Nam:
- Giờ cứ vậy đi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Không đợi Pháp Phàn có hành động gì, Sở Nam liền lên tiếng:
- Chờ một chút.
- Có chuyện gì không?
Thái độ của Pháp Phàn tốt hơn trước rất nhiều. Hắn vừa hỏi lại chủ động nói:
- Có phải ngươi muốn biết vừa rồi Thủy Lai Thập đã nói gì với ta? Điều này ta không phải ta không muốn nói cho ngươi biết mà là hiện giờ chưa thích hợp, đối với ngươi không có chỗ tốt nào. Nhưng ngươi cứ yên tâm, đến thời điểm cần biết, cái gì ngươi cũng sẽ biết.
Sở Nam sớm biết đối phương sẽ trả lời như vậy. Kỳ thật hiện giờ Sở Nam không quan tâm mấy việc này nữa, dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều sự việc quá thần bí.
- Ý ta không phải vậy.
- Hả.
- Vừa rồi là ta cứu ngươi ra?
Pháp Phàn nhìn bốn phía, nói:
- Đúng vậy.
- Vậy thù lao đâu?
- Đúng là quá trực tiếp.
Pháp Phàn im lặng. Sở Nam mặc kệ, cứ nhìn chằm chằm hắn. Pháp Phàn đành nói:
- Hiện giờ trên người ta không có thứ gì. Không bằng, về sau ta sẽ trả ơn cứu mạng?
- Không được.
Sở Nam quả quyết cự tuyệt. Pháp Phàn lại rơi vào im lặng một lần nữa. Nếu là trước kia hắn sớm đã đạp cho Sở Nam một cước, nhưng hiện giờ hắn không dám, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Nhưng hiện giờ ta không có thứ gì tốt.
- Như vậy đi, ta có một ý kiến.
- Ngươi cứ nói đi.
- Làm bảo tiêu cho ta một trăm năm!
- Không được!
Pháp Phàn lập tức phản đối. Sở Nam có chút nghi hoặc nhưng vẫn nói:
- Thời gian một trăm năm không là gì với ngươi cả!
Thần Lai Thủy Hồn ở bên cạnh cũng khích lệ:
- Pháp Phàn, đại nhân nói không sai. Ngươi đi theo đại nhân cũng có thể đạt được không ít chỗ tốt.
- Thủy Lai Thập, không phải vấn đề thời gian. Ta phải nhanh chóng trở lại một lần. Ta không biết Đạo gia ở trong đó giờ ra sao rồi. Hơn nữa, nếu trì hoãn lâu ở đây, người kia sẽ biết ta đã thoát khốn. Quan trọng hơn chính là, nếu ở bên cạnh hắn ta sẽ mang tới phiền toái càng lớn hơn nữa. Thậm chí là…
Pháp Phàn không nói tiếp, nhưng Sở Nam và Thủy Lai Thập cũng đều minh bạch. Thủy Lai Thập suy nghĩ một chút, nói thêm:
- Pháp Phàn, cho dù xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần ngươi không được xúc động, ngươi không phải đối thủ của hắn. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta đề nghị đến lúc đó ngươi hãy tới bên người đại nhân.
Pháp Phàn nghe xong, chết lặng đi, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu.
Sở Nam thấy vậy, cũng biết không còn khả năng lưu lại một siêu cấp bảo tiêu. Hắn lại nói:
- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề này, sau đó sẽ không khiến ngươi khó xử.
- Tốt!
- Làm sao mới có thể tu luyện thần hồn.
Pháp Phàn quay đầu nhìn Thủy Lai Thập, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Thủy Lai Thập nói:
- Nếu như gặp ngươi sớm hơn mấy ngày vậy ngay cả ngươi là ai ta cũng không nhận ra.
Pháp Phàn nghe xong, lại nhìn giọt máu tươi kia, lập tức hiểu ra, sau đó nói với Sở Nam:
- Rất đơn giản, để thần niệm tương dung với linh hồn. Thần niệm nhập hồn, linh hồn lạc niệm, đó chính là thần hồn! Linh hồn ly thể, thần niệm tương khống...
Để Sở Nam hiểu rõ, Pháp Phàn nói rất kỹ càng. Không chỉ trình bày thần hồn, còn nói phương pháp công kích thần hồn. Sở Nam ghi nhớ những điều này trong đầu, tiêu hóa:
- Trong cơ thể có khả năng dấu đồ vật sao? Ví dụ như tòa Huyết tháp trấn áp ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.