Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 505: Ngươi còn tay sao?

Chúc Long Ngữ

10/05/2013

Đường đường là Võ Vương trung cấp lại bị người khác mắng là ngu ngốc, đây quả thực là một sỉ nhục to lớn, Triệu Võ Vương hai mắt đỏ rực, lửa giận trong lòng khó mà tăng thêm được nữa, chỉ nghe hắn quát:

- Tiểu tử đáng chết, lão phu…

Sở Nam nhẹ nhàng thốt ra một chữ:

- Bạo!

Chữ “Bạo” vừa thốt ra, Triệu Võ Vương lập tức toàn thân chấn động, vị sư huynh công phu không thua kém gì hắn lúc trước cũng sau khi nghe thấy chữ “Bạo” này liền tan thành mây khói, Triệu Võ Vương nói không sợ hãi thì tuyệt đối là giả dối.

Cho nên, thân thể Triệu Võ Vương không khỏi dừng lại trên không trung, không tiếp tục hạ xuống.

Nhưng sau giây lát, Triệu Võ Vương thấy bản thân mình vẫn còn sống, không xảy ra tình huống gì, thân thể cũng không bạo, vẫn còn hoàn chỉnh, nhất thời hòn đá đè nặng trong lòng liền được gỡ xuống, thoáng bình tĩnh lại.

Triệu Võ Vương sau khi kinh hồn, trên mặt tràn đầy vẻ cười hung ác, âm hiểm nói:

- Tà pháp của ngươi đã không còn hữu dụng! Chịu chết đi cho lão phu!

- Thật sao? Ngu ngốc!

Sở Nam vừa dứt lời thì Sơn Nhạc Kim Thiết Chưởng chỉ còn cách đỉnh đầu Sở Nam ba mét, không khí xung quanh Sở Nam bị một chưởng này dồn nén khiến nhộn nhạo, ngay cả đá tảng trên mặt đất cũng bị ép thành bụi phấn…

Ngay lúc đó, trong hư không, một tiếng nổ tựa như tiếng sét vang lên.

Lúc âm thanh này vang lên, trong đầu Triệu Võ Vương đột nhiên trống rỗng, hắn tưởng rằng bản thân mình phát nổ, nhưng không, bởi vì cỗ uy năng bạo tạc này lại đẩy ngược hắn về sau…

Cho đến khi thân thể Triệu Võ Vương từ trên không trung rơi xuống đất, “Phịch” một tiếng, Triệu Võ Vương lúc này mới tỉnh lại.

Triệu Võ Vương vừa tỉnh lại lập tức kinh hỉ hét lên:

- Ta không chết, ta không chết, ta vẫn còn sống…

Kinh hỉ này so với lúc hắn tấn giai Võ Vương cao cấp, thậm chí là Võ Vương đỉnh phong còn ghê gớm hơn.



Hò hét gần mười giây, ánh mắt của Triệu Võ Vương lại rơi lên người Sở Nam, cắn chặt răng nói:

- Hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ, lão phu muốn ngươi đền món nợ máu này, lão phu phải chưởng chết ngươi, dùng chưởng vỗ ngươi đến chết…

- Vỗ chết ta? Ha ha ha…

Sở Nam cười lớn.

- Chết đến nơi còn cười cái gì?

- Cười ngươi ngu ngốc!

- Ngươi…

- Ngươi muốn chưởng chết ta sao? Ngươi còn tay không?

- Lão phu đương nhiên còn!

Triệu Võ Vương lại giơ cánh tay phải lên, thế nhưng, trước mặt hắn lại không hề có bàn tay phải nào, Triệu Võ Vương theo phản xạ đưa mắt nhìn xuống.

Không nhìn không giật mình, vừa nhìn Triệu Võ Vương liền hét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, không còn một giọt máu, sự sợ hãi trong mắt thì càng không phải nói.

Thì ra, lúc Triệu Võ Vương cúi đầu nhìn, lại không nhìn thấy cánh tay phải của hắn đâu, cánh tay phải hắn đã biến mất.

- Cánh tay của ta đâu? Cánh tay của ta đâu rồi? Cánh tay của ta đâu…

Triệu Võ Vương lại rống lên thất thanh, hắn vừa mới có cảm giác giành lại được nửa quãng đời còn lại, lúc vạn phần kinh hỉ không để ý đến đau đớn từ cánh tay phải, mặc dù với tài lực của Thiên Nhất Tông, bất luận là luyện chế đan dược gì cũng đều tốt, thậm chí sử dụng phương pháp khác cũng có thể khiến cánh tay phải của Triệu Võ Vương mọc lại, nhưng tình huống lúc này, Triệu Võ Vương hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi sự thật này.

Triệu Võ Vương có chút điên cuồng nhìn về phía Sở Nam, lại nghe Sở Nam nói:

- Còn dám vọng xưng mình là người Thiên Nhất Tông, cái gì mà trưởng lão chứ, thật là nực cười đến cực điểm, trưởng lão của Thiên Nhất Tông mà ngay cả một Võ Quân trung cấp cũng không đánh lại sao? Ngay cả Bách Phách tam thập lục thức cũng không đỡ nổi? Nực cười, quá nực cười, ngươi dám giả mạo trưởng lão Thiên Nhất Tông ta, hôm nay, ta đại biểu cho Thiên Nhất Tông lấy mạng ngươi!

Sở Nam một phen điên đảo thị phi, Triệu Võ Vương muốn phản bác cũng không có lời gì để phản bác, hắn quả thật không đánh lại một tên Võ Vương trung cấp, cũng không đỡ nổi vũ kỹ tầm thường nhất của Thiên Nhất Tông, thử hỏi hắn bác như thế nào?



Lửa giận dâng cao vnaj trượng, khí cấp công tâm, Triệu Võ Vương “Phụt” một tiếng thổ ra một ngụm máu lớn, ho khan không ngừng, sau đó điên cuồng hét:

- Là ngươi khiến ta mất tay, là ngươi, ta vẫn còn một cánh tay, ta còn cánh tay trái, ta sẽ dùng nó để chưởng chết ngươi…

- À, thì ra ngươi còn một tay, thế nếu cánh tay kia cũng bạo thì sao?

- Ta vẫn còn cánh tay…

Triệu Võ Vương đã không còn tự xưng là “lão phu” nữa, trái hóa thành chưởng, dưới cừu hận và phẫn nộ, uy thế càng trở nên hung mãnh hơn, Kim quang ở trên cánh tay trái lóe lên không ngừng, thủ ảnh từ không trung hạ xuống, càng lúc càng bành trướng, âm ảnh (bóng) hoàn toàn nhấn chìm lấy Sở Nam.

Sở Nam vẫn nâng đao, bộ dạng cực kỳ nhàn nhã.

Cự chưởng đập đến giữa không trung, Triệu Võ Vương rống lớn:

- Chết đi cho ta!

Theo âm thanh của hắn, cự thưởng đột nhiên biến thành trảo, năm ngón tay như năm cột trụ vô cùng sắc bén vồ xuống Sở Nam.

Lúc này, Sở Nam chuyển động, thân hình chợt lóe, nghênh đón một trảo đánh tới, miệng quát:

- Đoạn Nguyệt Trảm!

“Đoạn Nguyệt Trảm” chính là vũ kỹ Địa cấp hạ phẩm, vũ kỹ vốn bất phàm, mà vào tay Sở Nam thì lực lượng càng đề thăng đến đỉnh phong, hướng về phía lợi trảo mà chém, trước mặt lợi trảo kia, thân thể Sở Nam nhỏ bé đến đáng thương, thế nhưng từ trong thân thể hắn lại bộc phát một cỗ khí thế như bài sơn đảo hải.

- Vô ích, vô ích thôi, ngươi trảm không được ta, trảm không được đâu, ta muốn…

- Nói nhảm, ngay cả Nguyệt còn có thể đoạn, chẳng lẽ không thể đoạn được cánh tay ngươi sao?

Không hề có bất kỳ hoa xảo gì, chỉ có bảo đao đối chiến với lợi trảo khổng lồ, thoạt nhìn giống như lực lượng đối kháng, “Ầm” một tiếng, quang mang huyễn lệ biến mất, sóng khí ngập trời tràn ra, lực lượng mênh mông của Sở Nam thông qua bảo đao truyền đến cánh tay Triệu Võ Vương, lực lượng tàn sát bừa bãi, cánh tay Triệu Võ Vương lập tức bạo liệt, mãi cho đến khi cánh tay hắn hoàn toàn biến mất.

Sở Nam nhẹ nhàng đáp xuống, bình yên vô sự, còn Triệu Võ Vương thì lại như đống cát rơi phịch xuống đất, nhưng vậy còn chưa kết thúc, lúc rơi xuống, Triệu Võ Vương còn đụng gãy không ít cự mộc xung quanh Vạn Độc Môn, có một số cự mộc không chịu nổi lực lượng khổng lồ đó mà bị nghiền nát.

Sau khi đụng gãy hơn mười cự mộc, thân thể Triệu Võ Vương mới dừng lại, hắn vừa mới dừng lại thì Sở Nam đã tung người lên không, đáp xuống trước mặt hắn, nhìn hắn như nhìn một con kiến…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook