Chương 506: Phệ Tâm Tuyệt (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi tại sao lại biết vũ kỹ của Thiên Nhất Tông?
- Nực cười, ta là người của Thiên Nhất Tông, đương nhiên biết vũ kỹ của Thiên Nhất Tông, điều này có gì kỳ quái sao?
- Ta biết… ta không sống nổi nữa… ngươi để ta… chết… một cách minh bạch…. Được không?
Triệu Võ Vương cầu khẩn, Sở Nam khẽ cười, cúi người xuống, khẽ nói:
- Ngươi muốn chết minh bạch sao?
Triệu Võ Vương đã mất hai tay, gương mặt tiêu tụy gian nan gật xuống.
Sở Nam nói:
- Tốt lắm, ta sẽ để ngươi làm một con quỷ hiểu chuyện!
Nghe thấy lời này, dưới dáng vẻ chật vật của Triệu Võ Vương lộ vẻ âm độc, trong lòng tràn đầy hận thù, thầm nghĩ:
- Tên tiểu tử khoa trương, chết cùng lão tử đi, chết đi… ta không sống được thì ngươi cũng đừng mong sống, ta…
Triệu Võ Vương còn chưa nghĩ xong thì đột nhiên cảm thấy thân thể có gì đó không đúng, hắn lập tức dừng lại su nghĩ trong đâu, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong cánh tay đầy máu tươi của Sở Nam có một viên châu màu vàng đất…
Sau đó, trong đầu Triệu Võ Vương mới lóe lên hai chữ: nguyên hạch.
- Không phải vừa rồi ngươi muốn tự bạo, kéo ta chết cùng chứ? Ta đối với thủ đoạn này của các ngươi đã quá quen thuộc rồi.
- Ngươi… ngươi là… ma quỷ…
Triệu Võ Vương toàn thân run rẩy không ngừng, sinh cơ của hắn dần dần tiêu tán, Sở Nam cười nói:
- Chúc mừng ngươi, ngươi đáp đúng rồi, để tưởng thưởng, ta sẽ để ngươi làm một con quỷ hiểu chuyện.
Dứt lời, Sở Nam ghé đến bên tay Triệu Võ Vương nói nhỏ, sau khi dời ra, mỉm cười nói với Triệu Võ Vương trong mắt đầy vẻ sợ hãi:
- Được rồi, ngươi có thể chết rồi.
Sở Nam vừa dứt lời thì thân thể Triệu Võ Vương nghiêng oặt qua một bên, đổ xuống mặt đất, chết…
Thế nhưng, hai mắt của Triệu Võ Vương vẫn mở trừng trừng, hắn chết không nhắm mắt.
Sở Nam thong dong gỡ nhẫn trữ vật trên tay hắn xuống, bảo đao vung lên, Triệu Võ Vương lại trở về với cát bụi, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt môn chủ Tuyệt Độc của Vạn Độc Môn, nói:
- Bây giờ, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Tuyệt Độc môn chủ Vạn Độc Môn lúc này vẫn còn đang chìm trong chấn kinh cực dộ, lúc trước hắn cũng cho rằng hai tên Võ Vương trung cấp có thể bắt được tên đệ tử giả danh Thiên Nhất Tông kia, mà hắn cũng nhận được mệnh lệnh từ bên trên, đó là biến hai tên Võ Vương trung cấp thành bộ xương khô, sau đó thu tên đệ tử kia vào tổ chức.
Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược so với tưởng tượng của Tuyệt Độc.
Tên đệ tử tu vi Võ Quân trung cấp kia không ngờ lại có thể đoạt lấy nguyên hạch của hai tên Võ Vương trung cấp, ngay cả nhẫn trữ vật của bọn chúng cũng đoạt, còn khiến bọn chúng tan thành mây khói.
Tuyệt Độc tất nhiên biết hai Võ Vương Triệu, Lưu là trưởng lão Thiên Nhất Tông hàng thật giá thật, thế nhưng lại bị vũ kỹ tối phổ thông của Thiên Nhất Tông đánh bại.
- Thế nào, ngươi không có tai sao?
Sở Nam thấy Tuyệt Độc không phản ứng, lạnh giọng hỏi.
- Ta…
Tuyệt Độc áp chế chấn kinh xuống tận đáy lòng, vội vàng cười đáp:
- Tiền bối, ta đã chuẩn bị tốt rồi, không bằng vào trong một chút?
Tuyệt Độc xưng là “tiền bối”, dù sao thì người trước mặt cũng có thể dễ dàng tiêu diệt hai tên Võ Vương trung cấp, Tuyệt Độc nói xong, thấy Sở Nam không phản đối liền đi trước dẫn đường.
Vạn Độc Môn, chỉ nghe tên là biết tình cảnh thế nào, trong môn phái đều là thảo, trùng, xà, tất cả đều là vật có độc, đặc biệt là những bông hoa yêu diễm đến cực điểm, thoạt nhìn thì tươi đẹp, cũng hấp dẫn ánh mắt, nhưng thực chất thì kịch độc vô cùng.
Chỉ có điều, Tuyệt Độc dẫn Sở Nam đến một gian phòng tinh xảo, sau khi mời hắn ngồi trên ghế thì Tuyệt Độc lại dâng lên Vụ Linh trà có thể thấm tận ruột gan, Sở Nam bưng Vụ Linh trà lên, nói với Tuyệt Độc:
- Vạn Độc Môn các ngươi đều là độc, trong Vụ Linh trà này không có kịch độc chứ?
Sắc mặt Tuyệt Độc có chút ngượng ngùng, vội trả lời:
- Tiền bối, ta sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?
- Thật không?
Sở Nam ra vẻ nghi vấn, trong đầu lại nhớ đến cảnh lần đầu gặp Nam Cung Linh Vân ở Thập Vạn Đại Sơn, hai tên trưởng lão Vạn Độc Môn kia, đương nhiên Sở Nam không sợ, lần này hắn đến Vạn Độc Môn, chính là không muốn để Vạn Độc Môn yên ổn, hơn nữa hắn vẫn còn có chút ít nghi vấn, lúc ở Bách Uyên Tùng Lâm, vật mà người kia sử dụng có chút giống của Vạn Độc Môn.
- Tất nhiên rồi, chúng ta dụng độc với người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không dụng độc với tiền bối, tiền bối nếu không tin thì hãy để Tuyệt Độc uống trước, để chứng minh sự trong sạch.
Tuyệt Độc nói đầy vẻ đại nghĩa lẫm nhiên, Sở Nam thổi một hơi trà, thản nhiên nói:
- Ngươi là môn chủ Vạn Độc Môn, nếu trước hết phục giải dược, sau đó uống thì sẽ không trúng độc, còn ta uống vào thì lại khác rồi.
- Tiểu tử này quả nhiên giảo hoạt cẩn trọng, có chút khó đối phó.
Trong lòng Tuyệt Độc thầm mắng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói:
- Tiền bối nếu không tin, chén Vụ Linh trà này, chúng ta đừng uống, ta sẽ trực tiếp giao ra vật mà tiền bối muốn.
Sở Nam nhìn Tuyệt Độc, dường như đang xác minh thật giả trong lời nói của hắn, thần sắc Tuyệt Độc không thay đổi, Sở Nam thoáng cười rồi nói:
- Được rồi, xem ra ngươi đã khổ tâm không ít, chén Vụ Linh trà này, ta sẽ uống.
Nghe thấy lời này, trong lòng Tuyệt Độc chấn động mạnh, cuồng hỉ nghĩ:
- Ta còn tưởng giảo hoạt thế nào, xem ra cũng không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên trên mặt Tuyệt Độc lại không hề lộ chút sơ hở, trong lòng thầm hô:
- Uống đi, uống đi, uống hết sạch đi…
Tuyệt Độc nhìn Sở Nam uống Vụ Linh trà, lập tức hỏi:
- Tiền bối, người cảm giác trà này như thế nào? Có muốn thêm vài chén nữa không?
- Được rồi…
Sở Nam phất phất tay, nói:
- Ta muốn gì thì các ngươi hẳn cũng đã chuẩn bị rồi, ta còn muốn tiếp tục đến nơi khác.
Nào ngờ, Tuyệt Độc nghe thấy lời này thì trên mặt lại hiện lên nụ cười cổ quái, thần sắc cung kính trên mặt liền thay đổi, trên mặt đầy vẻ u ám, cũng không biết có phải là do bởi vì dùng độc nhiều hay không, bước chân đầy khoan thai đến một ghế bên trên ngồi xuống, nhàn nhã bưng một chén Vụ Linh trà lên phẩm.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó liền biến mất, quát lạnh:
- Xem ra ngươi muốn rượu mời không uống mà uống rượu phạt rồi?
- Cái gì mà rượu mời, cái gì mà rượu phạt, ta nghe không hiểu?
- Cũng được, ta sẽ dùng hành động thực tế, dùng máu tươi để khiến ngươi hiểu.
Sở Nam đứng bật dậy, đang muốn ra tay thì toàn thân đột nhiên vô lực, ngã nhào xuống ghế.
Tuyệt Độc đặt chén trà xuống, cười ha hả, nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu, tại sao ta nghe không hiểu chưa?
- Ngươi… trong Vụ Linh trà quả nhiên có độc…
- Không sai, ngươi nói đúng, trong chén Vụ Linh trà này có độc, chỉ tiếc ngươi hiểu ra quá muộn, ở trong địa bàn của Vạn Độc Môn ta mà còn dám khoa trương.
Âm thanh Sở Nam càng lúc càng hư nhược:
- Ngươi… ngươi… ngươi muốn gì? Cho dù ta trúng độc, liều mạng cũng có thể kéo ngươi theo.
- Ngươi không làm được gì đâu, vì đối phó với cao thủ tiền bối như ngươi, ta sao có thể dùng những loại độc dược như Thập Hương Nhuyễn Cân Tán không lọt mắt kia được? Ngay cả Vô Ảnh Thiên Ma Tán cũng không xứng với thân phận của tiền bối, thứ mà ta sử dụng chính là Phệ Tâm Tuyệt.
- Phệ Tâm Tuyệt?
- Không sai, chỉ cần ngươi cử động, bất kể là kích phát nguyên lực hay nhấc tay thì Phệ Tâm Tuyệt sẽ bộc phát, ngươi chưa kịp bước nửa bước thì tâm phệ mà vong. Có phải bây giờ ngươi nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn hay không?
Sở Nam cảm thấy khóe miệng có máu tươi chảy ra, nhưng bị hắn nhịn xuống, cắn răng nói:
- Ngươi… thật hèn hạ!
- Đúng rồi, chơi độc thì có ai là không hèn hạ đây?
Tuyệt Độc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Nam, khóe miệng còn tràn ra máu tươi, tất nhiên cho rằng độc tính đã phát huy, liền nhẹ nhàng thoải mái nói:
- Cho nên, mặc dù ta rất tin tưởng lời ngươi nói, thế nhưng, vì nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, vẫn cứ đề phòng thì hơn.
Sở Nam không nói, lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tuyệt Độc.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta làm vậy là muốn tốt cho ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ cho ngươi giải dược, chẳng những tính mạng của ngươi có thể bảo tồn mà ngày sau tiền đồ còn không thể hạn lượng.
- Điều kiện gì?
- Gia nhập cùng chúng ta, trở thành bằng hữu của chúng ta.
- Bằng hữu? Ngươi không cảm thấy làm nhục hai chữ bằng hữu này sao?
Sở Nam cười lạnh.
Tuyệt Độc không cho là đúng, nói:
- Ngươi không cần chế nhạo ta, ta thật tâm thật ý mời ngươi gia nhập, thời gian này ngươi một mực giả mạo đệ tử Thiên Nhất Tông đi cướp đoạt, hẳn là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa những tiểu bang phái và Thiên Nhất Tông, để càng nhiều môn phái sinh lòng oán hận với Thiên Nhất Tông, điều này nói rõ giữa ngươi và Thiên Nhất Tông có thâm cừu đại hận, chỉ tiếc ngươi chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng, muốn hoàn thành kế hoạch thì không biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới hoàn thành, còn ta, có thể dễ dàng giúp ngươi đạt được mục đích, bởi vì ta và Thiên Nhất Tông cũng có thâm cừu đại hận.
Sở Nam cười nói:
- Chỉ dựa vào Vạn Độc Môn của ngươi cũng muốn đối kháng với Thiên Nhất Tông? Vậy ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình rồi?
- Dựa vào Vạn Độc Môn của ta thì tất nhiên là không thể, nhưng nếu là lực lượng so với Vạn Độc Môn còn lớn gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí hơn nữa thì sao?
- Ngươi tưởng ta tin sao?
Sở Nam khinh miệt đáp.
Tuyệt Độc không nói, chỉ phất tay, ngay lập tức, có ba người tiến vào phòng, cả ba đều là tu Võ Vương trung cấp, vừa tiến vào, ba người không hề che giấu phóng thích uy áp về phía Sở Nam, sau khi hạ mã uy thì cả ba mới đến một bên ngồi xuống, Tuyệt Độc cung kính nói với bọn hắn vài câu, sau đó mới nói với Sở Nam:
- Đây chỉ là một góc của tảng băng! Bây giờ ngươi đã tin chưa? Ba vị tiền bối này là dùng để đối phó với hai tên Võ Vương của Thiên Nhất Tông, không ngờ rằng lại bị ngươi giải quyết mất rồi.
- Vậy có thể nói, bây giờ chúng là để đối phó ta?
Trong lòng Sở Nam quả thật có chút chấn kinh, vốn hắn cho rằng võ giả cảnh giới Võ Vương trên đại lục này không quá nhiều, nhưng khi thực lực hắn càng đề cao, sự tình trải qua ngày càng nhiều, thì những Võ Vương kia liên tiếp xuất hiện, Sở Nam rốt cuộc cũng minh bạch, ở phương diện này, thực lực và trải nghiệm của hắn vẫn không đủ, tất nhiên là không tiếp xúc được, ở phương diện khác, cũng có một vài thực lực ẩn tàng, giống như Thiên Nhất Tông…
- Vậy, phải xem ngươi lựa chọn thế nào, nếu ngươi chọn gia nhập thì chúng ta sẽ cùng chung một đường, đương nhiên sẽ không đối phó ngươi, còn nếu ngươi chọn đường khác, ta cũng chỉ đành có lỗi, phải đem ngươi hủy diệt.
Sở Nam trầm mặc, Tuyệt Độc tưởng Sở Nam đang cân nhắc được mất, liền khuyên giải:
- Gia nhập cùng chúng ta, ngươi sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt, đan dược, nguyên thạch, võ quyết, vũ kỹ,… số lượng nhiều đến không đếm hết, ngươi cũng không cần phải lo lắng về những thứ đó, cái gì cũng có thể chọn, mặc ngươi sử dụng, hơn nữa còn là những thứ hàng đầu! Chỉ cần gia nhập cùng chúng ta, ta chắc chắn thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, tu luyện thần tốc.
- Chỗ tốt chỉ có vậy thôi sao?
Tuyệt Độc nghe thấy hai chữ “chỉ có” thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ tương cười, nói:
- Đương nhiên không chỉ có vậy, chúng ta còn có võ giả tu vi phi thường cao thâm, nếu ngươi biểu hiện ưu tú, có thể được họ đích thân chỉ dẫn, truyền thụ kinh nghiệm,…
- Võ giả tu vi cao thâm? Cao bao nhiêu?
- Ngươi mặc sức tưởng tượng cảnh giới mà ngươi có thể nghĩ được.
Tuyệt Độc mười phần dụ dỗ, thả xuống một con cá thật to, tất nhiên đằng sau còn cá đó là một cái mồi câu sắc bén.
Một tên Võ Vương trung cấp nói:
- Đừng nói nhiều với hắn, hắn không chịu thì giải quyết hắn!
- Giải quyết ta? Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi có thể sao?
- Nực cười, ngươi chỉ là Võ Quân trung cấp, có thể gây khó dễ ta sao?
Sở Nam quay đầu nhìn Tuyệt Độc, hỏi:
- Bọn chúng mới đến sao? Không nhìn thấy cảnh tượng bá đạo lúc trước ta làm thịt hai con chó của Thiên Nhất Tông sao?
Tuyệt Độc cười đáp:
- Thật không ngờ ngươi còn rảnh rỗi như vậy, sắp chết đến nơi mà còn có thể cười được?
- Tại sao không thể cười?
Gương mặt tái nhợt của Sở Nam thoáng chốc khôi phục lại bình thường, ngồi trên ghế nói:
- Cho các ngươi biết một bí mật!
Tuyệt Độc nhìn thấy sắc mặt của Sở Nam khôi phục bình thường, hồng hào trở lại, lập tức giật mình, dù sao thì tình cảnh Sở Nam giết hai tên Võ Vương trung cấp lúc trước cũng quá bá đạo.
Chỉ có điều trên mặt Tuyệt Độc vẫn làm bộ như không có gì, cười hỏi:
- A, ngươi còn có bí mật ư? Không biết là bí mật gì?
Sở Nam không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói:
- Thực ra… Vụ Linh trà này, uống rất ngon.
- Vậy không bằng ta bưng cho ngươi thêm hai chén nữa?
Tuyệt Độc nói.
- Được.
- Nực cười, ta là người của Thiên Nhất Tông, đương nhiên biết vũ kỹ của Thiên Nhất Tông, điều này có gì kỳ quái sao?
- Ta biết… ta không sống nổi nữa… ngươi để ta… chết… một cách minh bạch…. Được không?
Triệu Võ Vương cầu khẩn, Sở Nam khẽ cười, cúi người xuống, khẽ nói:
- Ngươi muốn chết minh bạch sao?
Triệu Võ Vương đã mất hai tay, gương mặt tiêu tụy gian nan gật xuống.
Sở Nam nói:
- Tốt lắm, ta sẽ để ngươi làm một con quỷ hiểu chuyện!
Nghe thấy lời này, dưới dáng vẻ chật vật của Triệu Võ Vương lộ vẻ âm độc, trong lòng tràn đầy hận thù, thầm nghĩ:
- Tên tiểu tử khoa trương, chết cùng lão tử đi, chết đi… ta không sống được thì ngươi cũng đừng mong sống, ta…
Triệu Võ Vương còn chưa nghĩ xong thì đột nhiên cảm thấy thân thể có gì đó không đúng, hắn lập tức dừng lại su nghĩ trong đâu, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong cánh tay đầy máu tươi của Sở Nam có một viên châu màu vàng đất…
Sau đó, trong đầu Triệu Võ Vương mới lóe lên hai chữ: nguyên hạch.
- Không phải vừa rồi ngươi muốn tự bạo, kéo ta chết cùng chứ? Ta đối với thủ đoạn này của các ngươi đã quá quen thuộc rồi.
- Ngươi… ngươi là… ma quỷ…
Triệu Võ Vương toàn thân run rẩy không ngừng, sinh cơ của hắn dần dần tiêu tán, Sở Nam cười nói:
- Chúc mừng ngươi, ngươi đáp đúng rồi, để tưởng thưởng, ta sẽ để ngươi làm một con quỷ hiểu chuyện.
Dứt lời, Sở Nam ghé đến bên tay Triệu Võ Vương nói nhỏ, sau khi dời ra, mỉm cười nói với Triệu Võ Vương trong mắt đầy vẻ sợ hãi:
- Được rồi, ngươi có thể chết rồi.
Sở Nam vừa dứt lời thì thân thể Triệu Võ Vương nghiêng oặt qua một bên, đổ xuống mặt đất, chết…
Thế nhưng, hai mắt của Triệu Võ Vương vẫn mở trừng trừng, hắn chết không nhắm mắt.
Sở Nam thong dong gỡ nhẫn trữ vật trên tay hắn xuống, bảo đao vung lên, Triệu Võ Vương lại trở về với cát bụi, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt môn chủ Tuyệt Độc của Vạn Độc Môn, nói:
- Bây giờ, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Tuyệt Độc môn chủ Vạn Độc Môn lúc này vẫn còn đang chìm trong chấn kinh cực dộ, lúc trước hắn cũng cho rằng hai tên Võ Vương trung cấp có thể bắt được tên đệ tử giả danh Thiên Nhất Tông kia, mà hắn cũng nhận được mệnh lệnh từ bên trên, đó là biến hai tên Võ Vương trung cấp thành bộ xương khô, sau đó thu tên đệ tử kia vào tổ chức.
Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược so với tưởng tượng của Tuyệt Độc.
Tên đệ tử tu vi Võ Quân trung cấp kia không ngờ lại có thể đoạt lấy nguyên hạch của hai tên Võ Vương trung cấp, ngay cả nhẫn trữ vật của bọn chúng cũng đoạt, còn khiến bọn chúng tan thành mây khói.
Tuyệt Độc tất nhiên biết hai Võ Vương Triệu, Lưu là trưởng lão Thiên Nhất Tông hàng thật giá thật, thế nhưng lại bị vũ kỹ tối phổ thông của Thiên Nhất Tông đánh bại.
- Thế nào, ngươi không có tai sao?
Sở Nam thấy Tuyệt Độc không phản ứng, lạnh giọng hỏi.
- Ta…
Tuyệt Độc áp chế chấn kinh xuống tận đáy lòng, vội vàng cười đáp:
- Tiền bối, ta đã chuẩn bị tốt rồi, không bằng vào trong một chút?
Tuyệt Độc xưng là “tiền bối”, dù sao thì người trước mặt cũng có thể dễ dàng tiêu diệt hai tên Võ Vương trung cấp, Tuyệt Độc nói xong, thấy Sở Nam không phản đối liền đi trước dẫn đường.
Vạn Độc Môn, chỉ nghe tên là biết tình cảnh thế nào, trong môn phái đều là thảo, trùng, xà, tất cả đều là vật có độc, đặc biệt là những bông hoa yêu diễm đến cực điểm, thoạt nhìn thì tươi đẹp, cũng hấp dẫn ánh mắt, nhưng thực chất thì kịch độc vô cùng.
Chỉ có điều, Tuyệt Độc dẫn Sở Nam đến một gian phòng tinh xảo, sau khi mời hắn ngồi trên ghế thì Tuyệt Độc lại dâng lên Vụ Linh trà có thể thấm tận ruột gan, Sở Nam bưng Vụ Linh trà lên, nói với Tuyệt Độc:
- Vạn Độc Môn các ngươi đều là độc, trong Vụ Linh trà này không có kịch độc chứ?
Sắc mặt Tuyệt Độc có chút ngượng ngùng, vội trả lời:
- Tiền bối, ta sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?
- Thật không?
Sở Nam ra vẻ nghi vấn, trong đầu lại nhớ đến cảnh lần đầu gặp Nam Cung Linh Vân ở Thập Vạn Đại Sơn, hai tên trưởng lão Vạn Độc Môn kia, đương nhiên Sở Nam không sợ, lần này hắn đến Vạn Độc Môn, chính là không muốn để Vạn Độc Môn yên ổn, hơn nữa hắn vẫn còn có chút ít nghi vấn, lúc ở Bách Uyên Tùng Lâm, vật mà người kia sử dụng có chút giống của Vạn Độc Môn.
- Tất nhiên rồi, chúng ta dụng độc với người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không dụng độc với tiền bối, tiền bối nếu không tin thì hãy để Tuyệt Độc uống trước, để chứng minh sự trong sạch.
Tuyệt Độc nói đầy vẻ đại nghĩa lẫm nhiên, Sở Nam thổi một hơi trà, thản nhiên nói:
- Ngươi là môn chủ Vạn Độc Môn, nếu trước hết phục giải dược, sau đó uống thì sẽ không trúng độc, còn ta uống vào thì lại khác rồi.
- Tiểu tử này quả nhiên giảo hoạt cẩn trọng, có chút khó đối phó.
Trong lòng Tuyệt Độc thầm mắng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói:
- Tiền bối nếu không tin, chén Vụ Linh trà này, chúng ta đừng uống, ta sẽ trực tiếp giao ra vật mà tiền bối muốn.
Sở Nam nhìn Tuyệt Độc, dường như đang xác minh thật giả trong lời nói của hắn, thần sắc Tuyệt Độc không thay đổi, Sở Nam thoáng cười rồi nói:
- Được rồi, xem ra ngươi đã khổ tâm không ít, chén Vụ Linh trà này, ta sẽ uống.
Nghe thấy lời này, trong lòng Tuyệt Độc chấn động mạnh, cuồng hỉ nghĩ:
- Ta còn tưởng giảo hoạt thế nào, xem ra cũng không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên trên mặt Tuyệt Độc lại không hề lộ chút sơ hở, trong lòng thầm hô:
- Uống đi, uống đi, uống hết sạch đi…
Tuyệt Độc nhìn Sở Nam uống Vụ Linh trà, lập tức hỏi:
- Tiền bối, người cảm giác trà này như thế nào? Có muốn thêm vài chén nữa không?
- Được rồi…
Sở Nam phất phất tay, nói:
- Ta muốn gì thì các ngươi hẳn cũng đã chuẩn bị rồi, ta còn muốn tiếp tục đến nơi khác.
Nào ngờ, Tuyệt Độc nghe thấy lời này thì trên mặt lại hiện lên nụ cười cổ quái, thần sắc cung kính trên mặt liền thay đổi, trên mặt đầy vẻ u ám, cũng không biết có phải là do bởi vì dùng độc nhiều hay không, bước chân đầy khoan thai đến một ghế bên trên ngồi xuống, nhàn nhã bưng một chén Vụ Linh trà lên phẩm.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó liền biến mất, quát lạnh:
- Xem ra ngươi muốn rượu mời không uống mà uống rượu phạt rồi?
- Cái gì mà rượu mời, cái gì mà rượu phạt, ta nghe không hiểu?
- Cũng được, ta sẽ dùng hành động thực tế, dùng máu tươi để khiến ngươi hiểu.
Sở Nam đứng bật dậy, đang muốn ra tay thì toàn thân đột nhiên vô lực, ngã nhào xuống ghế.
Tuyệt Độc đặt chén trà xuống, cười ha hả, nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu, tại sao ta nghe không hiểu chưa?
- Ngươi… trong Vụ Linh trà quả nhiên có độc…
- Không sai, ngươi nói đúng, trong chén Vụ Linh trà này có độc, chỉ tiếc ngươi hiểu ra quá muộn, ở trong địa bàn của Vạn Độc Môn ta mà còn dám khoa trương.
Âm thanh Sở Nam càng lúc càng hư nhược:
- Ngươi… ngươi… ngươi muốn gì? Cho dù ta trúng độc, liều mạng cũng có thể kéo ngươi theo.
- Ngươi không làm được gì đâu, vì đối phó với cao thủ tiền bối như ngươi, ta sao có thể dùng những loại độc dược như Thập Hương Nhuyễn Cân Tán không lọt mắt kia được? Ngay cả Vô Ảnh Thiên Ma Tán cũng không xứng với thân phận của tiền bối, thứ mà ta sử dụng chính là Phệ Tâm Tuyệt.
- Phệ Tâm Tuyệt?
- Không sai, chỉ cần ngươi cử động, bất kể là kích phát nguyên lực hay nhấc tay thì Phệ Tâm Tuyệt sẽ bộc phát, ngươi chưa kịp bước nửa bước thì tâm phệ mà vong. Có phải bây giờ ngươi nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn hay không?
Sở Nam cảm thấy khóe miệng có máu tươi chảy ra, nhưng bị hắn nhịn xuống, cắn răng nói:
- Ngươi… thật hèn hạ!
- Đúng rồi, chơi độc thì có ai là không hèn hạ đây?
Tuyệt Độc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Sở Nam, khóe miệng còn tràn ra máu tươi, tất nhiên cho rằng độc tính đã phát huy, liền nhẹ nhàng thoải mái nói:
- Cho nên, mặc dù ta rất tin tưởng lời ngươi nói, thế nhưng, vì nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, vẫn cứ đề phòng thì hơn.
Sở Nam không nói, lại dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tuyệt Độc.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta làm vậy là muốn tốt cho ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ cho ngươi giải dược, chẳng những tính mạng của ngươi có thể bảo tồn mà ngày sau tiền đồ còn không thể hạn lượng.
- Điều kiện gì?
- Gia nhập cùng chúng ta, trở thành bằng hữu của chúng ta.
- Bằng hữu? Ngươi không cảm thấy làm nhục hai chữ bằng hữu này sao?
Sở Nam cười lạnh.
Tuyệt Độc không cho là đúng, nói:
- Ngươi không cần chế nhạo ta, ta thật tâm thật ý mời ngươi gia nhập, thời gian này ngươi một mực giả mạo đệ tử Thiên Nhất Tông đi cướp đoạt, hẳn là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa những tiểu bang phái và Thiên Nhất Tông, để càng nhiều môn phái sinh lòng oán hận với Thiên Nhất Tông, điều này nói rõ giữa ngươi và Thiên Nhất Tông có thâm cừu đại hận, chỉ tiếc ngươi chỉ có một mình, thế đơn lực mỏng, muốn hoàn thành kế hoạch thì không biết đến năm khỉ tháng ngựa nào mới hoàn thành, còn ta, có thể dễ dàng giúp ngươi đạt được mục đích, bởi vì ta và Thiên Nhất Tông cũng có thâm cừu đại hận.
Sở Nam cười nói:
- Chỉ dựa vào Vạn Độc Môn của ngươi cũng muốn đối kháng với Thiên Nhất Tông? Vậy ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình rồi?
- Dựa vào Vạn Độc Môn của ta thì tất nhiên là không thể, nhưng nếu là lực lượng so với Vạn Độc Môn còn lớn gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí hơn nữa thì sao?
- Ngươi tưởng ta tin sao?
Sở Nam khinh miệt đáp.
Tuyệt Độc không nói, chỉ phất tay, ngay lập tức, có ba người tiến vào phòng, cả ba đều là tu Võ Vương trung cấp, vừa tiến vào, ba người không hề che giấu phóng thích uy áp về phía Sở Nam, sau khi hạ mã uy thì cả ba mới đến một bên ngồi xuống, Tuyệt Độc cung kính nói với bọn hắn vài câu, sau đó mới nói với Sở Nam:
- Đây chỉ là một góc của tảng băng! Bây giờ ngươi đã tin chưa? Ba vị tiền bối này là dùng để đối phó với hai tên Võ Vương của Thiên Nhất Tông, không ngờ rằng lại bị ngươi giải quyết mất rồi.
- Vậy có thể nói, bây giờ chúng là để đối phó ta?
Trong lòng Sở Nam quả thật có chút chấn kinh, vốn hắn cho rằng võ giả cảnh giới Võ Vương trên đại lục này không quá nhiều, nhưng khi thực lực hắn càng đề cao, sự tình trải qua ngày càng nhiều, thì những Võ Vương kia liên tiếp xuất hiện, Sở Nam rốt cuộc cũng minh bạch, ở phương diện này, thực lực và trải nghiệm của hắn vẫn không đủ, tất nhiên là không tiếp xúc được, ở phương diện khác, cũng có một vài thực lực ẩn tàng, giống như Thiên Nhất Tông…
- Vậy, phải xem ngươi lựa chọn thế nào, nếu ngươi chọn gia nhập thì chúng ta sẽ cùng chung một đường, đương nhiên sẽ không đối phó ngươi, còn nếu ngươi chọn đường khác, ta cũng chỉ đành có lỗi, phải đem ngươi hủy diệt.
Sở Nam trầm mặc, Tuyệt Độc tưởng Sở Nam đang cân nhắc được mất, liền khuyên giải:
- Gia nhập cùng chúng ta, ngươi sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt, đan dược, nguyên thạch, võ quyết, vũ kỹ,… số lượng nhiều đến không đếm hết, ngươi cũng không cần phải lo lắng về những thứ đó, cái gì cũng có thể chọn, mặc ngươi sử dụng, hơn nữa còn là những thứ hàng đầu! Chỉ cần gia nhập cùng chúng ta, ta chắc chắn thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, tu luyện thần tốc.
- Chỗ tốt chỉ có vậy thôi sao?
Tuyệt Độc nghe thấy hai chữ “chỉ có” thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ tương cười, nói:
- Đương nhiên không chỉ có vậy, chúng ta còn có võ giả tu vi phi thường cao thâm, nếu ngươi biểu hiện ưu tú, có thể được họ đích thân chỉ dẫn, truyền thụ kinh nghiệm,…
- Võ giả tu vi cao thâm? Cao bao nhiêu?
- Ngươi mặc sức tưởng tượng cảnh giới mà ngươi có thể nghĩ được.
Tuyệt Độc mười phần dụ dỗ, thả xuống một con cá thật to, tất nhiên đằng sau còn cá đó là một cái mồi câu sắc bén.
Một tên Võ Vương trung cấp nói:
- Đừng nói nhiều với hắn, hắn không chịu thì giải quyết hắn!
- Giải quyết ta? Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi có thể sao?
- Nực cười, ngươi chỉ là Võ Quân trung cấp, có thể gây khó dễ ta sao?
Sở Nam quay đầu nhìn Tuyệt Độc, hỏi:
- Bọn chúng mới đến sao? Không nhìn thấy cảnh tượng bá đạo lúc trước ta làm thịt hai con chó của Thiên Nhất Tông sao?
Tuyệt Độc cười đáp:
- Thật không ngờ ngươi còn rảnh rỗi như vậy, sắp chết đến nơi mà còn có thể cười được?
- Tại sao không thể cười?
Gương mặt tái nhợt của Sở Nam thoáng chốc khôi phục lại bình thường, ngồi trên ghế nói:
- Cho các ngươi biết một bí mật!
Tuyệt Độc nhìn thấy sắc mặt của Sở Nam khôi phục bình thường, hồng hào trở lại, lập tức giật mình, dù sao thì tình cảnh Sở Nam giết hai tên Võ Vương trung cấp lúc trước cũng quá bá đạo.
Chỉ có điều trên mặt Tuyệt Độc vẫn làm bộ như không có gì, cười hỏi:
- A, ngươi còn có bí mật ư? Không biết là bí mật gì?
Sở Nam không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói:
- Thực ra… Vụ Linh trà này, uống rất ngon.
- Vậy không bằng ta bưng cho ngươi thêm hai chén nữa?
Tuyệt Độc nói.
- Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.