Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn
Chương 6: Giang Tích Xuất Viện Về Giang Gia
Cố Tranh
12/12/2023
Người của Chiêm gia náo loạn cả một đêm.
Đến sáng sớm hôm sau, người hầu phát hiện, Chiêm gia có nhiều thêm một người.
Người này trẻ tuổi anh tuấn, khí thế toàn thân sắc bén. không thích nhiều lời, luôn làm cho người khác cảm thấy cao cao tại thượng. Tây trang màu đen mặc trên người hắn, làm cho hắn nhìn qua giống như muốn hòa vào bóng tối.
Chiêm lão gia tử nói, “Đây là Chiêm tiên sinh, về sau cứ gọi như vậy là được.”
Ông ấy còn đem phòng ngủ của mình nhường cho vị lão tổ tông này. đám người hầu cũng nhận thức được, Vị chiên tiên sinh vừa mới tới này, ở trong nhà này có địa vị rất cao.
Giới thiệu lão tổ tông cho tất cả mọi người trong nhà nhận thức xong, Chiêm lão gia tử liền đem Chiêm tiên sinh, không, phải nói là bồi Chiêm tiên sinh ra cửa.
Ngồi trên xe, Chiêm lão gia tử nhịn không được mà nơm nớp lo sợ hỏi, “Con còn chưa biết tên húy của lão tổ tông là gì…..Ở thời đại này, đi ra ngoài hay làm việc…….Rất nhiều nơi đều phải dùng đến tên họ.”
Nam nhân tạm dừng một lát, giống như hồi tưởng lại.
Nữa phút trôi qua, Chiêm lão gia tử mới nghe thấy hắn trầm giọng lên tiếng, “Ta tên là Đồ Duy.”
______
Chiêm gia lúc này.
Đám người hầu cảm thấy kỳ quái, “Cửa sổ sao lại vỡ nhiều như vậy?”
“Ngày hôm qua sét đánh trúng nơi này sao?”
“Hôm này hình như không nhìn thấy Chiêm thiếu, tối hôm qua rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì sao….”
Bọn họ mới lặng lẽ nghị luận xong, liền thấy Chiêm thái thái từ trên lầu đi xuống, bà ấy còn mặc váy ngủ, khuôn mặt có chút tiều tụy, giống như cả đêm không ngủ.
Bà chỉ gật đầu một cái rồi nói, “Lấy một chút nước ấm mang lên trên phòng của Cẩm Hiên.”
Người hầu nghe vậy liền vội vàng đi chuẩn bị.
Chỉ một lát, nước ấm đã được bưng vào phòng của Chiêm Cẩm Hiên. Cửa được mở ra, người hầu mới đi vào liền nhìn thấy hòm thuốc đặt trên bàn đang được mở ra.
Chiêm thiếu bị thương?
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn qua người Chiêm thiếu đang không mặc áo, liền thấy một vết, lại một vết…..nhưng không giống bị thương bình thường, mà càng giống như là……Bị đánh? Không có khả năng a! Chiêu thiếu là người thông minh, thành tích lại xuất sắc, làm sao lại có thể bị đánh?
Chiêm gia trên dưới, ai lại bỏ được mà đi đánh Chiêm thiếu?
“Được rồi, cô đi xuống đi.” Chiêm thái thái cảm nhận được ánh mắt của cô ta, đột nhiên quay đầu lại nói.
Người hầu cũng không dám nhìn tiếp, cô ta liền thức thời mà rời đi.
“Cẩm Hiên, con không nên trách mẹ ngày hôm qua đã không tiến lên ngăn cản cha con , có gia gia ngươi ở đó lên tiếng, nếu cha con không đánh, đến lúc đó người ra tay sẽ là lão tổ tông. con ngẫm lại xem, hắn vừa ra tay đã có thể đem người từ trên lầu ném bay đi. Như vậy thì chỉ có thể ảnh hưởng đến cả tính mạng a! Chúng ta không thể chờ đến lúc lão tổ tông tức giận lên tiếng……Con có hiểu không?” Chiêm thái thái là một người thông minh, bà một bên dùng khăn ấm, giúp con trai chườm lên vết thương, vừa mày nhăn lại lộ ra biểu tình thương tiếc.
Khuôn mặt của Chiêm Cẩm Hiên trầm xuống, trong lòng không phục nói, “Mẹ người thật tin đó là lão tổ tông của chúng ta sao?”
Chiêm thái thái không lên tiếng mà chỉ im lặng, tiếp tục chườm vết thương cho hắn.
Chiêm Cẩm Hiên biết mẹ mình từ trước đến này đều rất cẩn thận từ việc làm đến lời nói, hắn hơn phân nửa là sẽ không hỏi được thêm cái gì.
Sau một lúc lâu, Chiêm cẩm Hiên mới tiếp tục nói, “Con muốn nghỉ học hai ngày.”
Hắn cũng không thể mang cơ thể chật vật như vậy mà đến trường đi học.
Chiêm thái thái gật đầu, Đáy lòng lại lặng lẽ quyết định nên đến Giang gia một chuyến.
Bà muốn biết trên người Giang Tích đã xảy ra chuyện gì, đến tột cùng có phải là người mà lão tổ tông muốn tìm.
……..
Chiêm Cẩm Hiên nghỉ học hai ngày, thì Giang Tích cũng ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày.
Hai ngày sau bí thư Đinh đúng hẹn mà đến bệnh viện, đón Giang Tích về Giang gia.
Thời điểm lên xe, Hai mắt Giang tích vừa nhìn vừa đánh giá cái hộp sắt mới lạ này nhiều lần. còn âm thầm đem động tác lái xe của tài xế ghi tạc vào trong lòng.
Mà bí thư Đinh ở bên cạnh cũng âm thầm đánh giá cô.
Giang Tích vào bệnh viện một chuyến, Trên mặt đừng nói có một chút khổ sở hay buồn bực, không những vậy khuôn mặt cô giống như phát sáng, quả thực có thể dùng từ hồng hào trắng nõn để hình dung.
Khóe miệng thư ký Đinh không nhịn được run rẩy một chút.
Sao lại có thể như vậy? Thấy dáng vẻ này của Giang tiểu thư, làm hắn thật khiếp sợ, còn giống như có cái gì mắc ở cổ làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
“Có vấn đề gì sao?” Giang Tích nhận thấy ánh mắt của hắn liền hỏi.
Bí thư Đinh, “Không có gì.”
Chờ một lát đến Giang gia, biểu tình của vị tiểu thư này chắc không còn được đẹp như bây giờ nữa a.
Xe chạy 40 phút mới đến được biệt thự của Giang gia, Giang tích ngồi ở trong xe, Quay đầu nhìn lại đống kiến trúc bên ngoài.
…….Thật nhỏ.
Quả nhiên có một chút nghèo.
bên ngoài biệt thư Giang gia có đậu vài chiếc siêu xe, Ánh mắt bí thư Đinh liếc qua, lại nhìn thấy Giang Tích ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng rằng cô đang sợ.
“Giang tiểu thư không muốn xuống xe sao?” Bí thư Đinh lên tiếng.
Giang Tích, “Không có người mở cửa xe ra giúp ta sao?”
Bí thư Đinh miệng há ra rồi ngậm lại.
Thôi đi, vẫn là cái bệnh công chúa tính tình kiêu căng, không có thay đổi!
Nhưng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hay không thích Giang Tích ra sao, thì người ta vẫn mang danh là Giang tiểu thư.
Nghĩ đến đây, bí thư Đinh vẫn đi xuống giúp Giang Tích mở cửa xe.
Giang Tích rũ mắt xuống, liếc nhìn làn váy.
Thực ngắn.
Ân, như vậy cũng không cần người khác đến nâng váy giúp cô.
Giang Tích ngẩng đầu, cứ như vậy lướt qua bí thư Đinh đi về phía trước.
Làm cho bí thư Đinh sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn lại chiếc xe dừng lại ở cửa lớn của Giang gia.
Không sai a, đó là xe của Giang lão gia tử, còn chiếc xe bên cạnh là xe của chị gái Giang tổng. hai vị này tính cách cường ngạnh, nên luôn không thích những trò khôn vặt của Giang Tích. Mà Giang Tích cũng rất sợ bọn họ, cho nên trước giờ đều trốn được thì trốn.
Nhưng Giang tích lúc này lại không nhanh không chậm, bước chân nhẹ nhàng tự nhiên đi vào biệt thự…….Cô rốt cuộc là sợ hay không sợ a?
Người không biết lại tưởng rằng cô là khách quý của Giang gia.
Bên trong cánh cửa người hầu là người nhìn thấy Giang Tích đầu tiên, cả đám đều kinh ngạc, “Tiểu thư trả trở lại?”
Nói xong, người hầu mới cảm thấy không đúng, lập tức sửa miệng, “Nhị tiểu thư đã trở lại a.”
Trước đây Giang gia chỉ Có một mình Giang Tích là tiểu thư Giang gia.
Nhưng hiện tại nữ nhi thân sinh của Giang gia đã tìm được, Giang Tích tự nhiên liền biến thành nhị tiểu thư.
Người hầu còn có chút lo lắng Giang Tích sẽ nổi giận, nhưng chờ đến lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, Giang Tích đã mặt không đổi sắc bước lên bậc thang, đi vào đại sảnh biệt thự.
Không khí bên trong biệt thự lúc này.
Phu nhân Giang tổng, người đã từng quản lý Giang thi Giang lão gia tử đã về hưu nhiều năm. Giang lão gia tử thích yên tĩnh, nên không ở cùng một chỗ với đám hậu bối.
Giang cô cô cũng ở một thành phố khác, bà là một nữ cường nhân.
Người này năng lực không không thấp hơn em trai của mình là Giang tổng, Khi Giang tổng tiếp nhận Giang thị, bà liền đi nơi khác gây dựng sự nghiệp của chính mình.
Đến sáng sớm hôm sau, người hầu phát hiện, Chiêm gia có nhiều thêm một người.
Người này trẻ tuổi anh tuấn, khí thế toàn thân sắc bén. không thích nhiều lời, luôn làm cho người khác cảm thấy cao cao tại thượng. Tây trang màu đen mặc trên người hắn, làm cho hắn nhìn qua giống như muốn hòa vào bóng tối.
Chiêm lão gia tử nói, “Đây là Chiêm tiên sinh, về sau cứ gọi như vậy là được.”
Ông ấy còn đem phòng ngủ của mình nhường cho vị lão tổ tông này. đám người hầu cũng nhận thức được, Vị chiên tiên sinh vừa mới tới này, ở trong nhà này có địa vị rất cao.
Giới thiệu lão tổ tông cho tất cả mọi người trong nhà nhận thức xong, Chiêm lão gia tử liền đem Chiêm tiên sinh, không, phải nói là bồi Chiêm tiên sinh ra cửa.
Ngồi trên xe, Chiêm lão gia tử nhịn không được mà nơm nớp lo sợ hỏi, “Con còn chưa biết tên húy của lão tổ tông là gì…..Ở thời đại này, đi ra ngoài hay làm việc…….Rất nhiều nơi đều phải dùng đến tên họ.”
Nam nhân tạm dừng một lát, giống như hồi tưởng lại.
Nữa phút trôi qua, Chiêm lão gia tử mới nghe thấy hắn trầm giọng lên tiếng, “Ta tên là Đồ Duy.”
______
Chiêm gia lúc này.
Đám người hầu cảm thấy kỳ quái, “Cửa sổ sao lại vỡ nhiều như vậy?”
“Ngày hôm qua sét đánh trúng nơi này sao?”
“Hôm này hình như không nhìn thấy Chiêm thiếu, tối hôm qua rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì sao….”
Bọn họ mới lặng lẽ nghị luận xong, liền thấy Chiêm thái thái từ trên lầu đi xuống, bà ấy còn mặc váy ngủ, khuôn mặt có chút tiều tụy, giống như cả đêm không ngủ.
Bà chỉ gật đầu một cái rồi nói, “Lấy một chút nước ấm mang lên trên phòng của Cẩm Hiên.”
Người hầu nghe vậy liền vội vàng đi chuẩn bị.
Chỉ một lát, nước ấm đã được bưng vào phòng của Chiêm Cẩm Hiên. Cửa được mở ra, người hầu mới đi vào liền nhìn thấy hòm thuốc đặt trên bàn đang được mở ra.
Chiêm thiếu bị thương?
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn qua người Chiêm thiếu đang không mặc áo, liền thấy một vết, lại một vết…..nhưng không giống bị thương bình thường, mà càng giống như là……Bị đánh? Không có khả năng a! Chiêu thiếu là người thông minh, thành tích lại xuất sắc, làm sao lại có thể bị đánh?
Chiêm gia trên dưới, ai lại bỏ được mà đi đánh Chiêm thiếu?
“Được rồi, cô đi xuống đi.” Chiêm thái thái cảm nhận được ánh mắt của cô ta, đột nhiên quay đầu lại nói.
Người hầu cũng không dám nhìn tiếp, cô ta liền thức thời mà rời đi.
“Cẩm Hiên, con không nên trách mẹ ngày hôm qua đã không tiến lên ngăn cản cha con , có gia gia ngươi ở đó lên tiếng, nếu cha con không đánh, đến lúc đó người ra tay sẽ là lão tổ tông. con ngẫm lại xem, hắn vừa ra tay đã có thể đem người từ trên lầu ném bay đi. Như vậy thì chỉ có thể ảnh hưởng đến cả tính mạng a! Chúng ta không thể chờ đến lúc lão tổ tông tức giận lên tiếng……Con có hiểu không?” Chiêm thái thái là một người thông minh, bà một bên dùng khăn ấm, giúp con trai chườm lên vết thương, vừa mày nhăn lại lộ ra biểu tình thương tiếc.
Khuôn mặt của Chiêm Cẩm Hiên trầm xuống, trong lòng không phục nói, “Mẹ người thật tin đó là lão tổ tông của chúng ta sao?”
Chiêm thái thái không lên tiếng mà chỉ im lặng, tiếp tục chườm vết thương cho hắn.
Chiêm Cẩm Hiên biết mẹ mình từ trước đến này đều rất cẩn thận từ việc làm đến lời nói, hắn hơn phân nửa là sẽ không hỏi được thêm cái gì.
Sau một lúc lâu, Chiêm cẩm Hiên mới tiếp tục nói, “Con muốn nghỉ học hai ngày.”
Hắn cũng không thể mang cơ thể chật vật như vậy mà đến trường đi học.
Chiêm thái thái gật đầu, Đáy lòng lại lặng lẽ quyết định nên đến Giang gia một chuyến.
Bà muốn biết trên người Giang Tích đã xảy ra chuyện gì, đến tột cùng có phải là người mà lão tổ tông muốn tìm.
……..
Chiêm Cẩm Hiên nghỉ học hai ngày, thì Giang Tích cũng ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày.
Hai ngày sau bí thư Đinh đúng hẹn mà đến bệnh viện, đón Giang Tích về Giang gia.
Thời điểm lên xe, Hai mắt Giang tích vừa nhìn vừa đánh giá cái hộp sắt mới lạ này nhiều lần. còn âm thầm đem động tác lái xe của tài xế ghi tạc vào trong lòng.
Mà bí thư Đinh ở bên cạnh cũng âm thầm đánh giá cô.
Giang Tích vào bệnh viện một chuyến, Trên mặt đừng nói có một chút khổ sở hay buồn bực, không những vậy khuôn mặt cô giống như phát sáng, quả thực có thể dùng từ hồng hào trắng nõn để hình dung.
Khóe miệng thư ký Đinh không nhịn được run rẩy một chút.
Sao lại có thể như vậy? Thấy dáng vẻ này của Giang tiểu thư, làm hắn thật khiếp sợ, còn giống như có cái gì mắc ở cổ làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
“Có vấn đề gì sao?” Giang Tích nhận thấy ánh mắt của hắn liền hỏi.
Bí thư Đinh, “Không có gì.”
Chờ một lát đến Giang gia, biểu tình của vị tiểu thư này chắc không còn được đẹp như bây giờ nữa a.
Xe chạy 40 phút mới đến được biệt thự của Giang gia, Giang tích ngồi ở trong xe, Quay đầu nhìn lại đống kiến trúc bên ngoài.
…….Thật nhỏ.
Quả nhiên có một chút nghèo.
bên ngoài biệt thư Giang gia có đậu vài chiếc siêu xe, Ánh mắt bí thư Đinh liếc qua, lại nhìn thấy Giang Tích ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng rằng cô đang sợ.
“Giang tiểu thư không muốn xuống xe sao?” Bí thư Đinh lên tiếng.
Giang Tích, “Không có người mở cửa xe ra giúp ta sao?”
Bí thư Đinh miệng há ra rồi ngậm lại.
Thôi đi, vẫn là cái bệnh công chúa tính tình kiêu căng, không có thay đổi!
Nhưng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hay không thích Giang Tích ra sao, thì người ta vẫn mang danh là Giang tiểu thư.
Nghĩ đến đây, bí thư Đinh vẫn đi xuống giúp Giang Tích mở cửa xe.
Giang Tích rũ mắt xuống, liếc nhìn làn váy.
Thực ngắn.
Ân, như vậy cũng không cần người khác đến nâng váy giúp cô.
Giang Tích ngẩng đầu, cứ như vậy lướt qua bí thư Đinh đi về phía trước.
Làm cho bí thư Đinh sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn lại chiếc xe dừng lại ở cửa lớn của Giang gia.
Không sai a, đó là xe của Giang lão gia tử, còn chiếc xe bên cạnh là xe của chị gái Giang tổng. hai vị này tính cách cường ngạnh, nên luôn không thích những trò khôn vặt của Giang Tích. Mà Giang Tích cũng rất sợ bọn họ, cho nên trước giờ đều trốn được thì trốn.
Nhưng Giang tích lúc này lại không nhanh không chậm, bước chân nhẹ nhàng tự nhiên đi vào biệt thự…….Cô rốt cuộc là sợ hay không sợ a?
Người không biết lại tưởng rằng cô là khách quý của Giang gia.
Bên trong cánh cửa người hầu là người nhìn thấy Giang Tích đầu tiên, cả đám đều kinh ngạc, “Tiểu thư trả trở lại?”
Nói xong, người hầu mới cảm thấy không đúng, lập tức sửa miệng, “Nhị tiểu thư đã trở lại a.”
Trước đây Giang gia chỉ Có một mình Giang Tích là tiểu thư Giang gia.
Nhưng hiện tại nữ nhi thân sinh của Giang gia đã tìm được, Giang Tích tự nhiên liền biến thành nhị tiểu thư.
Người hầu còn có chút lo lắng Giang Tích sẽ nổi giận, nhưng chờ đến lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, Giang Tích đã mặt không đổi sắc bước lên bậc thang, đi vào đại sảnh biệt thự.
Không khí bên trong biệt thự lúc này.
Phu nhân Giang tổng, người đã từng quản lý Giang thi Giang lão gia tử đã về hưu nhiều năm. Giang lão gia tử thích yên tĩnh, nên không ở cùng một chỗ với đám hậu bối.
Giang cô cô cũng ở một thành phố khác, bà là một nữ cường nhân.
Người này năng lực không không thấp hơn em trai của mình là Giang tổng, Khi Giang tổng tiếp nhận Giang thị, bà liền đi nơi khác gây dựng sự nghiệp của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.