Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn
Chương 5: Lão Tổ Tông Của Chiêm Gia
Cố Tranh
16/08/2023
Cùng lúc đó! Trên mạng sắp nổ tung, bọn họ tranh luận chuyện xảy ra ngày hôm qua, bầu trời đang đang bình thường, bỗng nhiên xuất hiện sấm nổ vang trời kèm với tia sét.
[Mẹ nó, trước đây ta chưa từng thấy qua hiện tượng như vậy, sợ tới mức trực Tiếp Té ngã a khiến cho ông chủ nổi giận]
[Mấy năm nay thời tiết thay đổi một cách kì quái, nhìn thấy nhiều nên cũng không có gì lạ]
[Xin hỏi đạo hữu phương nào đang độ kiếp vậy?]
……..
Trên mạng lời nói tranh luận, trêu chọc lẫn nhau nối liền không dứt, đối mặt với dị tượng như vậy, thái độ của mọi người đều bình thản.
Chỉ có Chiêm gia là không giống.
Lúc tiếng sấm vang lên ầm ầm, bệnh viện nơi Giang Tích ở lại không có chuyện gì xảy ra, Mà Chiêm gia luôn giữ tập tục thờ cúng, ở trong biệt thự xây riêng một nơi để đặt điện thờ tổ tiên, nhưng lúc này di ảnh của tổ tiên lại lăn đầy đất.
Phía trên điện thờ xuất hiện đồ đằng được điêu khắc một cách quái dị, không gian giống như sống lại, nở rộ những tia sáng màu đen chói mắt.
Theo sau là tiếng "bùm bùm" vỡ vụn của cửa kính.
Trước điện thờ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Điện thờ hình như bị sét đánh."
"Đánh rắm, sao có thể."
Chiêm gia lớn có Chiêm lão già tử, nhỏ có Chiêm Cẩm Hiên cùng đồng trang lứa, tất cả mọi người đều bị kinh động, sôi nổi mà chạy về phía điện thờ.
Khi bọn họ đang vội vã bước lên cầu thang, liền nhìn thấy trên điện thờ có một bóng dáng cao lớn, mọi người giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Đó là cái gì?
Chiêm Cẩm Hiên, "Ăn trộm?"
Chiêm lão già tử phản ứng nhanh nhất, chỉ thấy ông ấy "phịch" một tiếng quỳ xuống, "Tổ, tổ tông…..lão tổ tông hiển linh."
Chiêm Cẩn Hiên vội vàng đỡ Chiêm lão già tử, "Gia gia người nói cái gì vậy? Đều là thời đại nào rồi? Chúng ta bây giờ phải tin vào khoa học……"
Chiêm Cẩn Hiên lời còn chưa nói xong, bóng dáng người ở phía trên, đột nhiên mở ra cái gì đó.
Đó là……
Cánh.
Cái cánh thật lớn mở rộng, đem cả người Chiêm Cẩm Hiên ném ra bên ngoài. Sự việc bất ngờ cậu ta không kịp đề phòng, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đôi tay thì khua loạn nhưng vẫn không thể bắt được lan can, cứ như vậy mà rơi thẳng tắp xuống dưới lầu.
Chiêm lão già tử sợ tới mực hô to, "Lão tổ tông! đó là hậu đại* của ngài a!"
*Đời sau, con cháu
Đôi cánh kia thật lớn, xoay tròn một cái, trước khi Chiêm Cẩm Hiên rơi xuống đất thì túm lại quần áo của cậu ta.
Trái tim Chiêm Cẩm Hiên giống như bị ai đó ném lên cao, sau đó lại nặng nề rơi xuống.
Mặt đất là đá cẩm thạch, khoảng cách giữa hắn và mặt đất không đến nữa mét…..cái cảm giác kề cận với tử vong này, mơ hồ làm cho Chiêm Cẩm Hiên mất đi năng lực nói chuyện.
Những người khác của Chiêm gia nhìn thấy cũng choáng váng.
Cánh.
Cánh lớn như vậy, mà có thể sử dụng một cách tự nhiên, thuần thục.
Chuyện này còn người có thể làm được sao?
Mắt thấy cái cánh lớn đem Chiêm Cẩm Hiên kéo trở về, tùy ý mà ném trên mặt đất, Chiêm lão già tử nhẹ nhàng thở ra, còn sống thì tốt.
Chiêm lão già tử bò dậy, tát một cái vào sau ót của con trai, "Thất thần làm cái gì? Không mau dập đầu với lão tổ tông a!"
Con của hắn ở bên ngoài, đường đường là một Chiêm tổng, lúc này cũng muốn nói, không nên mê tín, nhưng chuyện xảy ra với Chiêm Cẩm Hiên trước đó, Chiêm tổng cũng sợ mình cũng bị một cánh hất bay đi, liền dập đầu chạm đất, làm như vậy là được rồi chứ.
Làm sao bây giờ tài sản của hắn có hơn trăm tỷ?
Đó là suy nghĩ lướt qua trong đầu Chiêm tổng, cuối cùng hắn vẫn thành thật mà quỳ xuống.
Một giờ sau, người của Chiêm gia cuối cùng cũng hiểu rõ được mọi việc.
Cái người thần bí xuất hiện ở đây, đúng là lão tổ tông của Chiêm gia, hơn nữa lại là vị cổ xưa nhất, được sinh ra ở thương đại, cái thời mà mọi người gọi là thời đại "Ma vương.", Trong thân thể chảy dòng máu cổ xưa bá đạo, trải qua nhiều thế hệ huyết thống đã bị lai tạp, nhưng hậu nhân của Chiêm ra vẫn hưởng được rất nhiều lợi ích.
Gen của người Chiêm gia so với người thường càng ưu tú hơn, bọn họ tình lực tràn đầy, không sợ mệt mỏi, đối với việc buôn bán thì có thiên phú cực cao.
Đây đều là do lão tổ tông của bọn họ truyền lại.
Chiêm lão già tử đem tin tức mà tổ tông lưu lại, quá nhiều thế hệ nói cho mọi người biết, mọi người nghe xong đều ngẩn ra, cùng với sự kính sợ thật lớn.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía chủ vị, nơi mà lão tổ tông đang ngồi.
Lão tổ tông nhìn qua thực trẻ tuổi, chỉ khoảng 27-28 tuổi thân hình cao lớn, vững chắc giống như vĩnh viễn sẽ không cong xuống.
Một đôi cánh bằng xương lớn được thu lại phía sau người, thời điểm ánh đèn chiếu xuống, sẽ toả ra ảnh sáng sắc bén, đâm mạnh vào con mắt của mọi người, làm đáy lòng không nhịn được mà phát lạnh.
Một nhân vật như vậy…..
"Lão tổ tông sao lại đi tới thời đại này vậy? Chiêm tổng lẩm bẩm nói.
Chiêm lão già tử đang định nói, nhất định là đến để chấn hưng Chiêm gia chúng ta, làm cho Chiêm gia tiến lên một bước lớn a!
Người phía trên đã phun ra hai chữ, "Triệu hoán."
Chiêm lão gia tử sửng sốt, "Cái gì?"
Người phía trên lại nói, "Vu nữ quốc gia cổ triệu hoán ta."
Chiêm Cẩn Hiên lúc này mới tỉnh táo tinh thần, cậu ta kéo khoé miệng.
Lừa đảo……
Cái gì mà vu nữ quốc gia cổ?
Chiêm lão già tử lại tin tưởng không nghi ngờ, "Thế thì thật tốt quá, cảm ơn ngài ấy đã đem lão tổ tông đến thời đại này, chúng ta xây tượng của lão tổ tông, mong ngóng đã lâu, hôm này rốt cuộc cũng nhìn thấy được hình dáng ngài!"
Lão tổ tông mở mắt, trực tiếp nói, "Ta muốn tìm một người."
Chiêm lão già tử, "Là người nào ạ?"
"Nàng tên là A Tích."
"Giang Tích." Chiêm Cẩn Hiên buộc miệng thốt ra.
Lão tổ tông bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi đã gặp nàng ở nơi nào?"
Chiêm Cẩm Hiên cảm thấy không có khả năng.
Giang tích làm sao sẽ là người hắn muốn tìm?
Chiêm lão già tử thúc giục nói, "ngươi còn không nhanh nói a."
Chiêm Cẩm Hiên mím môi, lúc này mới lên tiếng, "ông nội quên rồi sao? Dì cả nhận nuôi một người con gái, tên là Giang Tích."
Chiêm lão già tử trí nhớ hiện tại không được tốt lắm nói, "Phải không?"
Chiêm tổng nói tiếp, "Thật đúng là có một đứa trẻ như vậy."
Chiêm Cẩn Hiên, "Nhưng người đó không có khả năng…….là người lão tổ tông muốn tìm. Người này, cha cũng biết, tuổi còn nhỏ nhưng có rất nhiều thủ đoạn, thật không thể làm cho người khác thích, cha không biết, ngày hôm qua ở trên lớp cô ta còn muốn tự sát."
Chiêm Cẩn Hiên càng nói mặt càng lạnh, "Lúc con đến bệnh viện thăm, cô ta còn hỏi con đã đọc qua "Lễ Ký" chưa"
Lão tổ tông cằm đột nhiên căng ra, "Ngươi đã nói nàng cái gì?"
Chiêm Cẩm Hiên nhíu mày, "có thể nói cái gì?
Ta chính là muốn hỏi cô ta một chút rốt cuộc cô ta muốn làm gì, Giang gia dạy dỗ như thế nào, lại có thể để cô ta làm ra chuyện như vậy……"
Thật không biết xấu hổ.
Chiêm Cẩm Hiên nói đến đây, vô tình nhìn thấy ánh mắt của lão tổ tông.
Người nam nhân này khuôn mặt tràn đầy lệ khí, thật không cô phụ tên gọi "Đại ma vương" theo như lời kể lão già tử.
"Ai da! Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy? Ta xem tiểu tử nhà ngươi chắc ngứa da, lại không có lễ phép là do thiếu đánh phải không!" Không chờ lão tổ tông lên tiếng, Chiêm lão gia tử đã tức sùi bọt mép.
Một chân liền đá ngã Chiêm Cẩm Hiên.
Chiêm Cẩn Hiên còn chưa có phản ứng, giây tiếp theo đã bị cha cậu ta rút ra dây thắt lưng yêu thích, mặt trên được làm từ thép cứng và dây da.
"Bang" một tiếng giòn tan vang lên.
Dây đã cứng rắn đánh đến Chiêm Cẩm Hiên cũng phải run lên, cái loại đau đớn kịch liệt này, so với bị đấm một cái còn khó chịu hơn.
Nhưng mà chuyện này cũng không có dừng lại.
Roi thứ hai liền đánh xuống.
"Cha, ngươi làm gì vậy? ……A!" Chiêm Cẩn Hiên bị đánh đến chật vật, phong độ hoàn toàn biến mất.
Chiêm tổng cái gì cũng không nói, chỉ lo bắt lấy Chiêm Cẩm Hiên mà đánh.
Biệt thự Chiêm gia, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đại thiếu gia hết đợt này đến đợt khác.
Đây mẹ nó thật là một ngày xúi quẩy.
Chiêm Cẩm Hiên rốt cuộc không nhịn được, trong lòng hiện ra một câu thô tục.
[Mẹ nó, trước đây ta chưa từng thấy qua hiện tượng như vậy, sợ tới mức trực Tiếp Té ngã a khiến cho ông chủ nổi giận]
[Mấy năm nay thời tiết thay đổi một cách kì quái, nhìn thấy nhiều nên cũng không có gì lạ]
[Xin hỏi đạo hữu phương nào đang độ kiếp vậy?]
……..
Trên mạng lời nói tranh luận, trêu chọc lẫn nhau nối liền không dứt, đối mặt với dị tượng như vậy, thái độ của mọi người đều bình thản.
Chỉ có Chiêm gia là không giống.
Lúc tiếng sấm vang lên ầm ầm, bệnh viện nơi Giang Tích ở lại không có chuyện gì xảy ra, Mà Chiêm gia luôn giữ tập tục thờ cúng, ở trong biệt thự xây riêng một nơi để đặt điện thờ tổ tiên, nhưng lúc này di ảnh của tổ tiên lại lăn đầy đất.
Phía trên điện thờ xuất hiện đồ đằng được điêu khắc một cách quái dị, không gian giống như sống lại, nở rộ những tia sáng màu đen chói mắt.
Theo sau là tiếng "bùm bùm" vỡ vụn của cửa kính.
Trước điện thờ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Điện thờ hình như bị sét đánh."
"Đánh rắm, sao có thể."
Chiêm gia lớn có Chiêm lão già tử, nhỏ có Chiêm Cẩm Hiên cùng đồng trang lứa, tất cả mọi người đều bị kinh động, sôi nổi mà chạy về phía điện thờ.
Khi bọn họ đang vội vã bước lên cầu thang, liền nhìn thấy trên điện thờ có một bóng dáng cao lớn, mọi người giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Đó là cái gì?
Chiêm Cẩm Hiên, "Ăn trộm?"
Chiêm lão già tử phản ứng nhanh nhất, chỉ thấy ông ấy "phịch" một tiếng quỳ xuống, "Tổ, tổ tông…..lão tổ tông hiển linh."
Chiêm Cẩn Hiên vội vàng đỡ Chiêm lão già tử, "Gia gia người nói cái gì vậy? Đều là thời đại nào rồi? Chúng ta bây giờ phải tin vào khoa học……"
Chiêm Cẩn Hiên lời còn chưa nói xong, bóng dáng người ở phía trên, đột nhiên mở ra cái gì đó.
Đó là……
Cánh.
Cái cánh thật lớn mở rộng, đem cả người Chiêm Cẩm Hiên ném ra bên ngoài. Sự việc bất ngờ cậu ta không kịp đề phòng, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đôi tay thì khua loạn nhưng vẫn không thể bắt được lan can, cứ như vậy mà rơi thẳng tắp xuống dưới lầu.
Chiêm lão già tử sợ tới mực hô to, "Lão tổ tông! đó là hậu đại* của ngài a!"
*Đời sau, con cháu
Đôi cánh kia thật lớn, xoay tròn một cái, trước khi Chiêm Cẩm Hiên rơi xuống đất thì túm lại quần áo của cậu ta.
Trái tim Chiêm Cẩm Hiên giống như bị ai đó ném lên cao, sau đó lại nặng nề rơi xuống.
Mặt đất là đá cẩm thạch, khoảng cách giữa hắn và mặt đất không đến nữa mét…..cái cảm giác kề cận với tử vong này, mơ hồ làm cho Chiêm Cẩm Hiên mất đi năng lực nói chuyện.
Những người khác của Chiêm gia nhìn thấy cũng choáng váng.
Cánh.
Cánh lớn như vậy, mà có thể sử dụng một cách tự nhiên, thuần thục.
Chuyện này còn người có thể làm được sao?
Mắt thấy cái cánh lớn đem Chiêm Cẩm Hiên kéo trở về, tùy ý mà ném trên mặt đất, Chiêm lão già tử nhẹ nhàng thở ra, còn sống thì tốt.
Chiêm lão già tử bò dậy, tát một cái vào sau ót của con trai, "Thất thần làm cái gì? Không mau dập đầu với lão tổ tông a!"
Con của hắn ở bên ngoài, đường đường là một Chiêm tổng, lúc này cũng muốn nói, không nên mê tín, nhưng chuyện xảy ra với Chiêm Cẩm Hiên trước đó, Chiêm tổng cũng sợ mình cũng bị một cánh hất bay đi, liền dập đầu chạm đất, làm như vậy là được rồi chứ.
Làm sao bây giờ tài sản của hắn có hơn trăm tỷ?
Đó là suy nghĩ lướt qua trong đầu Chiêm tổng, cuối cùng hắn vẫn thành thật mà quỳ xuống.
Một giờ sau, người của Chiêm gia cuối cùng cũng hiểu rõ được mọi việc.
Cái người thần bí xuất hiện ở đây, đúng là lão tổ tông của Chiêm gia, hơn nữa lại là vị cổ xưa nhất, được sinh ra ở thương đại, cái thời mà mọi người gọi là thời đại "Ma vương.", Trong thân thể chảy dòng máu cổ xưa bá đạo, trải qua nhiều thế hệ huyết thống đã bị lai tạp, nhưng hậu nhân của Chiêm ra vẫn hưởng được rất nhiều lợi ích.
Gen của người Chiêm gia so với người thường càng ưu tú hơn, bọn họ tình lực tràn đầy, không sợ mệt mỏi, đối với việc buôn bán thì có thiên phú cực cao.
Đây đều là do lão tổ tông của bọn họ truyền lại.
Chiêm lão già tử đem tin tức mà tổ tông lưu lại, quá nhiều thế hệ nói cho mọi người biết, mọi người nghe xong đều ngẩn ra, cùng với sự kính sợ thật lớn.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía chủ vị, nơi mà lão tổ tông đang ngồi.
Lão tổ tông nhìn qua thực trẻ tuổi, chỉ khoảng 27-28 tuổi thân hình cao lớn, vững chắc giống như vĩnh viễn sẽ không cong xuống.
Một đôi cánh bằng xương lớn được thu lại phía sau người, thời điểm ánh đèn chiếu xuống, sẽ toả ra ảnh sáng sắc bén, đâm mạnh vào con mắt của mọi người, làm đáy lòng không nhịn được mà phát lạnh.
Một nhân vật như vậy…..
"Lão tổ tông sao lại đi tới thời đại này vậy? Chiêm tổng lẩm bẩm nói.
Chiêm lão già tử đang định nói, nhất định là đến để chấn hưng Chiêm gia chúng ta, làm cho Chiêm gia tiến lên một bước lớn a!
Người phía trên đã phun ra hai chữ, "Triệu hoán."
Chiêm lão gia tử sửng sốt, "Cái gì?"
Người phía trên lại nói, "Vu nữ quốc gia cổ triệu hoán ta."
Chiêm Cẩn Hiên lúc này mới tỉnh táo tinh thần, cậu ta kéo khoé miệng.
Lừa đảo……
Cái gì mà vu nữ quốc gia cổ?
Chiêm lão già tử lại tin tưởng không nghi ngờ, "Thế thì thật tốt quá, cảm ơn ngài ấy đã đem lão tổ tông đến thời đại này, chúng ta xây tượng của lão tổ tông, mong ngóng đã lâu, hôm này rốt cuộc cũng nhìn thấy được hình dáng ngài!"
Lão tổ tông mở mắt, trực tiếp nói, "Ta muốn tìm một người."
Chiêm lão già tử, "Là người nào ạ?"
"Nàng tên là A Tích."
"Giang Tích." Chiêm Cẩn Hiên buộc miệng thốt ra.
Lão tổ tông bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi đã gặp nàng ở nơi nào?"
Chiêm Cẩm Hiên cảm thấy không có khả năng.
Giang tích làm sao sẽ là người hắn muốn tìm?
Chiêm lão già tử thúc giục nói, "ngươi còn không nhanh nói a."
Chiêm Cẩm Hiên mím môi, lúc này mới lên tiếng, "ông nội quên rồi sao? Dì cả nhận nuôi một người con gái, tên là Giang Tích."
Chiêm lão già tử trí nhớ hiện tại không được tốt lắm nói, "Phải không?"
Chiêm tổng nói tiếp, "Thật đúng là có một đứa trẻ như vậy."
Chiêm Cẩn Hiên, "Nhưng người đó không có khả năng…….là người lão tổ tông muốn tìm. Người này, cha cũng biết, tuổi còn nhỏ nhưng có rất nhiều thủ đoạn, thật không thể làm cho người khác thích, cha không biết, ngày hôm qua ở trên lớp cô ta còn muốn tự sát."
Chiêm Cẩn Hiên càng nói mặt càng lạnh, "Lúc con đến bệnh viện thăm, cô ta còn hỏi con đã đọc qua "Lễ Ký" chưa"
Lão tổ tông cằm đột nhiên căng ra, "Ngươi đã nói nàng cái gì?"
Chiêm Cẩm Hiên nhíu mày, "có thể nói cái gì?
Ta chính là muốn hỏi cô ta một chút rốt cuộc cô ta muốn làm gì, Giang gia dạy dỗ như thế nào, lại có thể để cô ta làm ra chuyện như vậy……"
Thật không biết xấu hổ.
Chiêm Cẩm Hiên nói đến đây, vô tình nhìn thấy ánh mắt của lão tổ tông.
Người nam nhân này khuôn mặt tràn đầy lệ khí, thật không cô phụ tên gọi "Đại ma vương" theo như lời kể lão già tử.
"Ai da! Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy? Ta xem tiểu tử nhà ngươi chắc ngứa da, lại không có lễ phép là do thiếu đánh phải không!" Không chờ lão tổ tông lên tiếng, Chiêm lão gia tử đã tức sùi bọt mép.
Một chân liền đá ngã Chiêm Cẩm Hiên.
Chiêm Cẩn Hiên còn chưa có phản ứng, giây tiếp theo đã bị cha cậu ta rút ra dây thắt lưng yêu thích, mặt trên được làm từ thép cứng và dây da.
"Bang" một tiếng giòn tan vang lên.
Dây đã cứng rắn đánh đến Chiêm Cẩm Hiên cũng phải run lên, cái loại đau đớn kịch liệt này, so với bị đấm một cái còn khó chịu hơn.
Nhưng mà chuyện này cũng không có dừng lại.
Roi thứ hai liền đánh xuống.
"Cha, ngươi làm gì vậy? ……A!" Chiêm Cẩn Hiên bị đánh đến chật vật, phong độ hoàn toàn biến mất.
Chiêm tổng cái gì cũng không nói, chỉ lo bắt lấy Chiêm Cẩm Hiên mà đánh.
Biệt thự Chiêm gia, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đại thiếu gia hết đợt này đến đợt khác.
Đây mẹ nó thật là một ngày xúi quẩy.
Chiêm Cẩm Hiên rốt cuộc không nhịn được, trong lòng hiện ra một câu thô tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.