Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)
Chương 42: Thân Phận Của Diệp Mặc Bị Lộ Ra (2)
Bồ Đào Tinh Nhân
31/03/2022
“Không phải tôi muốn giấu các cậu, mà Diệp Mặc không nói thì tôi cũng không tiện nói ra.” Phó Tư Vi cười khổ nói.
“Hiểu mà ! hiểu mà!”
“Ai! Tư Vi, Diệp Mặc thật sự có con rồi à?”
“Ừm! nhưng mà cậu ấy vẫn chưa kết hôn, cậu ấy bảo chuyện bọn nhỏ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Phó Tư Vi nói.
“Ừm! Chẳng trách, cậu là quan tâm Diệp Mặc đến vậy.”
Hai bạn học nữ cười to nói.
“Làm gì có, các cậu đứng nói lung tung.” Phó Tư Vi nhất thời đỏ mặt.
Tôn Hạo Dương ngồi bên cạnh thì mím môi không lên tiếng.
Nếu như là lúc trước thì khẳng định Tôn Hạo Dương sẽ ghen tỵ, nhưng bây giờ đã biết thân phận của Diệp Mặc thì Tôn Hạo Dương cũng mất đi những ý nghĩ này.
Hơn nửa tiếng sau thì Diệp Mặc mới trở về bàn.
Sai khi Diệp Mặc đến chỗ giám đốc Đinh thì uống rất nhiều rượu, phải uống mất một vòng mới có thể thoát thân.
“Diệp Mặc, cậu giấu chúng tôi lâu thật.” Chu Dũng đứng lên, cười khổ nói.
“Các cậu biết rồi à?” Diệp Mặc nhìn bọn họ một chút, rồi quay sang nhìn Phó Tư Vi.
“Không ngờ rằng đời này của tôi lại có người bạn học là tỷ phú cơ đấy.” Một người nữ sinh cảm khái nói.
“Diệp Mặc, xin lỗi, lúc nãy là lỗi của tôi, tôi thành thật xin lỗi cậu.” Tôn Hạo Dương đứng lên, lại rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn sạch.
“Không sao đâu.” Diệp Mặc cười cười, ngồi xuống.
Một lát sau, Diệp Mặc nhìn đồng hồ, thấy sắp 10h rồi.
“Cũng không sớm nữa rồi, về thôi.”
Lúc này mọi người cũng đứng lên tan cuộc.
Ra khỏi quán bar, Diệp Mặc gọi xe đưa Phó Tư Vi về nhà.
Dường như nàng hơi say, ánh mắt trở nên mê lý, khuôn mặt đỏ lên, cực kỳ kiều diễm.
Người nàng dần dân nghiêng về phía Diệp Mặc, đầu gối lên vai của Diệp Mặc, một mảnh đẫy đã trước ngực cũng ép sát vào tay Diệp Mặc, quy mô này…quá kinh người.
Tóc của nàng dán vào trên mặt của Diệp Mặc, khiến hắn hơi ngứa ngứa.
Diệp Mặc hít nhẹ một hơi, hắn có thể ngửi thấy được một mùi thơm ngát, là mùi nước mà trộn lỗn với mùi cơ thể nàng, mùi vị làm cho người ta say mê.
Diệp Mặc không say rượu, nhưng giờ phút này nội tâm của Diệp Mặc có vẻ hơi say.
Cô gái bên cạnh này, thiên kiều bách mị, gợi cảm thành thục, có thể thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của đàn ông về phái đẹp.
“Cậu say rồi.”
Rất lâu sau, ánh mắt của Diệp Mặc mới khôi phục bình thường, cởi áo khoác ra đắp lên cho nàng.
Khi đến nhà nàng thì Diệp Mặc bế nàng ra khỏi xe, rồi bế lên tận trên nhà.
……
Ưm một tiếng.
Phó Tư Vi tỉnh lại.
Mông lung mở ra đôi mắt xinh đẹp, nhìn qua bốn phía, là phòng ngủ quen thuộc.
Nàng lấy tay sờ lên trán, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Tiếp đó, ánh mắt nàng hướng xuống phía dưới, rồi ngây ngẩn cả người.
Trên người nàng, chỉ mặc mỗi một bộ đồ lót.
“Cậu ấy nhìn thấy rồi….”
Ngay sau đó, mặt nàng lập tức đỏ lên.
Bộ đồ lót này kiểu dáng hơi ít vải một chút, hôm qua nàng cũng do dự rất lâu mới quyết định mặc bộ đồ lót này.
“Xấu hổ quả.”
Nàng đưa tay che mặt, chỉ cảm thấy hai bên má nóng hôi hổi.
“Không đúng! Quần áo cũng đã cởi ra, thế mà không xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mi lực của mình không đủ sao?”
Tiếp đó, nàng lại lo được lo mất.
“Hình như mình còn nôn, còn nôn rất nhiều….”
Nàng cẩn thận nhớ lại, sau đó lại trở nên hết sức lúng túng.
Nàng cũng không uống nhiều rượu lắm, nhưng mà rượu tây ngấm lâu, khi bắt đầu ngấm thì nàng đã say, sau khi về đến nhà thì nôn ra rất nhiều.
“Phó Tư Vi ơi là Phó Tư Vi, vì sao mày lại uống nhiều rượu như thế làm gì! Uống rượu hỏng việc mà.”
Nàng vỗ trán một cái, cảm thấy hơi hối hận.
Nhấp một ngụp nước trên đầu giường, nàng vén chăn lên rồi xuống giướng.
Dáng người của nàng cực kỳ đẹp, cao khoảng 1m7, hình thể cao gầy, tỷ cũng rất cân đối, đôi chân thì rất dài, những chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ cần to thi rất to, trên người không có chút thịt thừa nào.
Da thịt nàng rất trắng, giống như sữa bò vậy, non mềm trơn nhẵn, cả thân thể trắng đến mức chói mắt.
Nàng bước đôi chân ngọc trần trụi đi ra phòng khách.
Dáng người chập chờn, không ngừng tạo nên những gợn sóng chập trùng mãnh liệt.
Phòng khách đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, không còn sót lại chút hương vị khác thường nào.
Lại đi ra ban công thì thấy quần áo đã được giặt sạch rồi phơi lên.
Nàng hơi sửng sốt.
“Cậu ấy thật chu đáo tỉ mỉ.”
Nàng nhếch môi son cười lên.
Có tiền, lại còn đẹp trai, lại còn chu đáo tỉ mỉ, biết chăm sóc người khác, đúng là một đối tượng hoàn mỹ để kết hôn.
Nếu như muốn nói đến khuyết điểm, thì có lẽ là đã có con mà thôi.
Nhưng mà, dường như việc này cũng không phải là việc gì lớn lắm, ít nhất thì nàng cũng không quan tâm đến việc này.
“Rốt cuộc thì….. mẹ của bọn nhỏ là ai?”
Nàng cảm thấy, mẹ của bọn nhỏ chính là kình địch của mình, dù gì cũng đã có hai đứa bé, có ưu thế hơn so với nàng.
Nhưng mà Diệp Mặc chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào liên quan đến mẹ của bọn nhỏ, nàng cũng không biết mẹ của bọn nhỏ là ai, có xinh đẹp hơn nàng hay không.
“Thôi bỏ đi, sau này hãy tính.”
Nàng suy nghĩ lung tung một lúc rồi lắc lắc đầu, sau đó trút bỏ quần áo, đi vào phòng tắm.
“Hiểu mà ! hiểu mà!”
“Ai! Tư Vi, Diệp Mặc thật sự có con rồi à?”
“Ừm! nhưng mà cậu ấy vẫn chưa kết hôn, cậu ấy bảo chuyện bọn nhỏ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Phó Tư Vi nói.
“Ừm! Chẳng trách, cậu là quan tâm Diệp Mặc đến vậy.”
Hai bạn học nữ cười to nói.
“Làm gì có, các cậu đứng nói lung tung.” Phó Tư Vi nhất thời đỏ mặt.
Tôn Hạo Dương ngồi bên cạnh thì mím môi không lên tiếng.
Nếu như là lúc trước thì khẳng định Tôn Hạo Dương sẽ ghen tỵ, nhưng bây giờ đã biết thân phận của Diệp Mặc thì Tôn Hạo Dương cũng mất đi những ý nghĩ này.
Hơn nửa tiếng sau thì Diệp Mặc mới trở về bàn.
Sai khi Diệp Mặc đến chỗ giám đốc Đinh thì uống rất nhiều rượu, phải uống mất một vòng mới có thể thoát thân.
“Diệp Mặc, cậu giấu chúng tôi lâu thật.” Chu Dũng đứng lên, cười khổ nói.
“Các cậu biết rồi à?” Diệp Mặc nhìn bọn họ một chút, rồi quay sang nhìn Phó Tư Vi.
“Không ngờ rằng đời này của tôi lại có người bạn học là tỷ phú cơ đấy.” Một người nữ sinh cảm khái nói.
“Diệp Mặc, xin lỗi, lúc nãy là lỗi của tôi, tôi thành thật xin lỗi cậu.” Tôn Hạo Dương đứng lên, lại rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn sạch.
“Không sao đâu.” Diệp Mặc cười cười, ngồi xuống.
Một lát sau, Diệp Mặc nhìn đồng hồ, thấy sắp 10h rồi.
“Cũng không sớm nữa rồi, về thôi.”
Lúc này mọi người cũng đứng lên tan cuộc.
Ra khỏi quán bar, Diệp Mặc gọi xe đưa Phó Tư Vi về nhà.
Dường như nàng hơi say, ánh mắt trở nên mê lý, khuôn mặt đỏ lên, cực kỳ kiều diễm.
Người nàng dần dân nghiêng về phía Diệp Mặc, đầu gối lên vai của Diệp Mặc, một mảnh đẫy đã trước ngực cũng ép sát vào tay Diệp Mặc, quy mô này…quá kinh người.
Tóc của nàng dán vào trên mặt của Diệp Mặc, khiến hắn hơi ngứa ngứa.
Diệp Mặc hít nhẹ một hơi, hắn có thể ngửi thấy được một mùi thơm ngát, là mùi nước mà trộn lỗn với mùi cơ thể nàng, mùi vị làm cho người ta say mê.
Diệp Mặc không say rượu, nhưng giờ phút này nội tâm của Diệp Mặc có vẻ hơi say.
Cô gái bên cạnh này, thiên kiều bách mị, gợi cảm thành thục, có thể thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của đàn ông về phái đẹp.
“Cậu say rồi.”
Rất lâu sau, ánh mắt của Diệp Mặc mới khôi phục bình thường, cởi áo khoác ra đắp lên cho nàng.
Khi đến nhà nàng thì Diệp Mặc bế nàng ra khỏi xe, rồi bế lên tận trên nhà.
……
Ưm một tiếng.
Phó Tư Vi tỉnh lại.
Mông lung mở ra đôi mắt xinh đẹp, nhìn qua bốn phía, là phòng ngủ quen thuộc.
Nàng lấy tay sờ lên trán, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Tiếp đó, ánh mắt nàng hướng xuống phía dưới, rồi ngây ngẩn cả người.
Trên người nàng, chỉ mặc mỗi một bộ đồ lót.
“Cậu ấy nhìn thấy rồi….”
Ngay sau đó, mặt nàng lập tức đỏ lên.
Bộ đồ lót này kiểu dáng hơi ít vải một chút, hôm qua nàng cũng do dự rất lâu mới quyết định mặc bộ đồ lót này.
“Xấu hổ quả.”
Nàng đưa tay che mặt, chỉ cảm thấy hai bên má nóng hôi hổi.
“Không đúng! Quần áo cũng đã cởi ra, thế mà không xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mi lực của mình không đủ sao?”
Tiếp đó, nàng lại lo được lo mất.
“Hình như mình còn nôn, còn nôn rất nhiều….”
Nàng cẩn thận nhớ lại, sau đó lại trở nên hết sức lúng túng.
Nàng cũng không uống nhiều rượu lắm, nhưng mà rượu tây ngấm lâu, khi bắt đầu ngấm thì nàng đã say, sau khi về đến nhà thì nôn ra rất nhiều.
“Phó Tư Vi ơi là Phó Tư Vi, vì sao mày lại uống nhiều rượu như thế làm gì! Uống rượu hỏng việc mà.”
Nàng vỗ trán một cái, cảm thấy hơi hối hận.
Nhấp một ngụp nước trên đầu giường, nàng vén chăn lên rồi xuống giướng.
Dáng người của nàng cực kỳ đẹp, cao khoảng 1m7, hình thể cao gầy, tỷ cũng rất cân đối, đôi chân thì rất dài, những chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ cần to thi rất to, trên người không có chút thịt thừa nào.
Da thịt nàng rất trắng, giống như sữa bò vậy, non mềm trơn nhẵn, cả thân thể trắng đến mức chói mắt.
Nàng bước đôi chân ngọc trần trụi đi ra phòng khách.
Dáng người chập chờn, không ngừng tạo nên những gợn sóng chập trùng mãnh liệt.
Phòng khách đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, không còn sót lại chút hương vị khác thường nào.
Lại đi ra ban công thì thấy quần áo đã được giặt sạch rồi phơi lên.
Nàng hơi sửng sốt.
“Cậu ấy thật chu đáo tỉ mỉ.”
Nàng nhếch môi son cười lên.
Có tiền, lại còn đẹp trai, lại còn chu đáo tỉ mỉ, biết chăm sóc người khác, đúng là một đối tượng hoàn mỹ để kết hôn.
Nếu như muốn nói đến khuyết điểm, thì có lẽ là đã có con mà thôi.
Nhưng mà, dường như việc này cũng không phải là việc gì lớn lắm, ít nhất thì nàng cũng không quan tâm đến việc này.
“Rốt cuộc thì….. mẹ của bọn nhỏ là ai?”
Nàng cảm thấy, mẹ của bọn nhỏ chính là kình địch của mình, dù gì cũng đã có hai đứa bé, có ưu thế hơn so với nàng.
Nhưng mà Diệp Mặc chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào liên quan đến mẹ của bọn nhỏ, nàng cũng không biết mẹ của bọn nhỏ là ai, có xinh đẹp hơn nàng hay không.
“Thôi bỏ đi, sau này hãy tính.”
Nàng suy nghĩ lung tung một lúc rồi lắc lắc đầu, sau đó trút bỏ quần áo, đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.