Chương 4
Biển Bình Trúc
04/01/2023
3/1/2023
Chạy hết được 7 vòng, thể lực của Ngu Niệm không thể chịu nổi nữa, hai chân run rẩy giống như đang đi trên bông. Cô dừng lại, cong người, tay chống chân thở dốc.
Mặt trời đã lên cao, không thể phơi nắng được. Ngu Niệm hơi hơi híp mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt bị chặn lại bởi thứ gì đó. Thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Vất vả thích ứng được lại với ánh sáng, đột nhiên sân thể dục lại xuất hiện thêm một người, thân hình thon dài mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu tới, bao bọc quanh thân cậu, mang lại một luồng khí sạch sẽ, tươi mát.
Cố Kiêu bước tới, đưa cho cô một hộp sữa bò cậu vừa mua ở siêu thị. Lúc mới ra khỏi phòng học, cậu liếc mắt một cái đã thấy cô, người gì mà chạy chậm hơn cả rùa bò.
Cảm giác lành lạnh giúp giảm bớt sự khô nóng, Ngu Niệm nghi ngờ ngước mắt: "Tại sao cậu lại ở đây?" Cố Kiêu nhún vai, ngồi xổm xuống buộc dây dày: "Giống cậu đấy."
"Cậu cũng không làm bài tập?"
Cố Kiêu đứng lên, nhìn cô, không nhịn được cười mà hỏi: "Chẳng nhẽ cậu không làm bài tập à."
Ngu Niệm gật đầu, đưa tay mở cái móc khoen, kéo mấy lần không ra, ngón tay đỏ lên một chút. Động tác của Cố Kiêu tự nhiên, đưa tay lấy lại cái lon, mở ra rồi đưa cho cô: "Nhóc con này cũng phản nghịch đấy."
Ngu Niệm nói cảm ơn, lại nhẹ giọng giải thích: "Mình có làm, chỉ là không làm hết được thôi."
Cô uống một ngụm sữa bò, vị ngọt thanh kết hợp cùng sự mát lạnh tạo nên một thứ hương vị độc đáo, cả người như bừng tỉnh lại, tinh thần theo đó cũng tốt lên: "Hôm nay cậu mới chuyển trường, chắc hẳn cũng không có bài tập, vậy sao còn muốn bị phạt chạy?"
Trên độ cong của môi cô có chút sữa, chắc là do không cẩn thận dính phải. Đây là một đôi môi đẹp mang theo sắc hoa anh đào. Cố Kiêu tự dưng cảm thấy nghẹn ở cổ họng, nuốt nuốt vài cái, hầu kết lăn lộn trên dưới.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa, cậu giơ tay lau đi vết sữa đó: "Ngày đầu đến lớp đã đánh bạn cùng bàn, lại còn ném ra ngoài cửa sổ, tội danh này hẳn là lớn hơn việc không làm bài tập đi."
Câu nói của cậu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, Ngu Niệm sửng sốt một lát: "Cậu ném bạn cùng bàn ra ngoài cửa sổ?"
Cố Kiêu gật đầu.
"Vì sao chứ?"
"Tại cậu ta ồn quá."
Ngu Niệm chớp chớp mắt, cố gắng tìm được một tia cảm xúc trên mặt cậu. Rồi đột nhiên nhớ tới lần đầu họ gặp nhau, cậu đánh người rồi đè xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ hung ác.
Nhưng lớp 1 ở tầng một, độ cao như vậy mà rơi xuống, chắc cũng không đến mức bị thương.
Ngu Niệm uống xong sữa, ném chai vào thùng rác, tiếp tục chạy nốt 3 vòng. Cố Kiêu chân dài, hai bước đã đuổi kịp cô, chạy chậm rì rì bên cạnh.
Ở nửa vòng sau, cô bắt đầu thở dốc. Cố Kiêu tự nhiên nắm lấy tay cô, đè vào mạch ở cổ tay, thấy mạch nhanh hơn. Cậu cau mày: "Tim đập mạnh như vậy thì đừng chạy nữa." Bác sĩ đã dặn, không được vận động mạnh, kể cả chạy bộ cũng cần chú ý, không thể chạy quá nhanh, nếu mạch đập mạnh thì phải lập tức dừng lại.
Chỉ là......
Ngu Niệm rút cánh tay ra: "Cậu thì biết gì."
Thiếu nữ thở hắt, lông mày Cố Kiêu càng nhíu chặt hơn, hỏi ngược lại thiếu nữ: "Mang thuốc không?"
Ngu Niệm nhìn tới chiếc áo khoác đặt trên ghế, gật gật đầu: "Có mang."
Cố Kiêu chạy đi lấy áo khoác mang lại đây, trong túi áo có một hộp chocolate, còn có vài loại kẹo khác, ở cuối mới là hộp thuốc có màu trắng, tên đã bị xé đi, chỉ có dòng chữ đen viết liều lượng.
Cố Kiêu đổ một viên thuốc ra đưa cho cô: "Uống thuốc đi thì sẽ không khó chịu nữa."
Ngu Niệm nhìn thấy viên thuốc nhỏ kia, chần chừ lùi lại.
Cố Kiêu nhẹ giọng mắng: "Nghe lời, uống thuốc đi."
Ngu Niệm nhấp môi, bộ dáng có chút ủy khuất: "Phải nuốt thì khổ lắm."
Âm thanh của cô chạm vào trong lòng Cố Kiêu, khiến nó mềm mại hẳn.
"Vậy cậu ngồi nghỉ ngơi tí đi, tôi đi mua nước."
Ngu Niệm gật gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế, trái tim vẫn còn đập mạnh. Cô có bệnh tim, chỉ có người trong nhà mới biết, tuy nhiên dì Hạ cũng hay, chắc là bà đã nói cho Cố Kiêu.
Người kia nhanh chóng trở về, cậu mở nắp bình rồi đưa cho cô. Có lẽ do chạy một mạch đoạn đường xa như vậy trong 2 phút, nên hô hấp của cậu cũng chưa thông.
Ngu Niệm uống thuốc xong lại ngồi xuống.
Do dự ngước mắt nhìn cậu: "Bệnh của mình không nghiêm trọng đâu."
Cố Kiêu nhìn cô một cái, không nói gì.
Ngu Niệm nhẹ giọng cầu xin: "Cậu có thể giúp mình giữ bí mật được không."
Từ khi còn nhỏ, cô đã là một nguời được cả gia đình bao bọc mà lớn lên, mọi người luôn để ý đến cảm xúc của cô, chỉ cần có chút việc nhỏ thôi là ai nấy cũng sẽ kinh hoảng, thất thố.
Ngu Niệm không mong muốn bạn học cũng sẽ đối xử như vậy với mình. Giống như ban cho sự thương hại vậy.
Cố Kiêu hạ mi mắt, vẫn không nói chuyện. Ngu Niệm cho rằng cậu không đồng ý, tay nắm góc áo, cuối cùng đứng dậy nói một câu cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn cậu, mình về lớp học trước."
Cô đang định đi, Cố Kiêu cao giọng nói: "Tôi đáp ứng cậu." Ngu Niệm dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Đứng bên cạnh cây hòe, đúng lúc chặn một khoảng ánh mặt trời, khuôn mặt cậu ngược sáng, đường nét sắc bén trở nên nhu hòa, một tay đút túi, nghiêng người dựa vào cây, tươi cười bảo: "Cậu định báo đáp như thế nào?"
Ngu Niệm vẻ mặt nghiêm túc: "Mình mời cậu uống trà sữa."
- -------
Cạnh cổng trường cũng có vài quán trà sữa, được hoan nghênh nhất chính là mấy nhà giá cả vừa phải, tiện nghi mà hương vị cũng được. Mặc dù vậy, Ngu Niệm lại thấy nếu muốn báo đáp người ta, vậy thì nên đến nơi nào đắt hơn một chút.
Cửa hàng này tên là "Tìm hươu", trang trí đơn giản, trên tường có vẽ một con nai, ngay cả đèn treo cũng là tạo hình chú nai con màu đen. Bởi vì giá cao, nên ngày thường cũng không có ai.
Cố Kiêu quay về sau khi trả xong tiền, Ngu Niệm ngượng ngùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình quên rằng tiền để ở trong cặp sách."
Cố Kiêu kéo ghế ra, ngồi đối diện cô: "Thực ra thì cậu cũng không cần trả tiền."
Cô sửng sốt: "Sao?"
Cố Kiêu nhếch cằm: "Không phải cậu không thể ăn đồ ngọt sao?"
Hôm đó khi Ngu Niệm đi rồi, Hà Hội Liên nói rằng răng cô quá sâu, thời gian vừa rồi có đi nhổ một chiếc.
Ngu Niệm cắn ống hút, nhỏ giọng biện hộ: "Mình đâu có ăn."
Cô nói: "Đây là uống."
Cố Kiêu cười khẽ lắc đầu, không biết nói gì.
Cậu liếc lên đồng hồ treo tường: "Còn mười phút nữa tan học, tôi đưa cậu về."
Ngu Niệm đang nhai trân châu, lắc lắc đầu: "Tớ có mang cơm trưa."
Cố Kiêu nhướn mày: "Không về à?"
Ngu Niệm gật đầu: "Trong nhà không có ai, mẹ mình đang ở quán ăn."
Cửa kinh của tiệm trà sữa bị đẩy ra, chuông gió kêu leng keng, có mấy nữ sinh vừa nói vừa cười đi vào, ai cũng mặc đồng phục của Nhị trung, váy được sửa cho ngắn hơn. Mấy cô nàng gọi xong trà sữa, tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Trong tiệm cũng không có ai ngoại trừ Ngu Niệm và Cố Kiêu, vắng vẻ như vậy, có thể dễ dàng ngồi đối mắt nhau.
Nữ sinh mặc váy ngắn họa tiết ô vuông thấy Ngu Niệm ngồi bên cạnh Cố Kiêu, mặt mày nhíu lại, cười lạnh đứng dậy. Cô nàng này khoanh hai tay trước ngực, nhấc chân đạp ghế Ngu Niệm một cái: "Ôi, bông sen trắng lại còn đi hẹn hò bí mật nhỉ, mắt nhìn cũng cao đấy."
Ngu Niệm quay qua nhìn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì. Thường ngày Ngu Niệm không bao giờ tiếp xúc với cô ta, không biết tại sao người này luôn đi tìm mình gây phiền toái.
Phương Sầm hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị trào phúng nam sinh ngồi cạnh cô thêm vài câu, vừa nhìn thấy thiếu niên, liền đứng hình một chốc. Người này nhìn có chút quen mắt.
Cô ta đã nghe đến một học sinh mới chuyển từ trường A đến đây, có thể học ở nơi đó, trong nhà không phú thì quý, Phương Sầm cũng chỉ mới nhìn thấy ảnh chúp lén cậu được người ta đăng lên Tieba, trong ảnh có mỗi hình bóng mơ hồ của sườn mặt.
Tuy nhiên cũng có thể đại khái đoán ra, là một người đẹp. Không ngờ hiện tại lại gặp phải, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch, cũng đang nhìn cô ta. Khí chất có chút hư hỏng, nhưng không ngăn nổi vẻ đẹp đó.
Cố Kiêu lười nhác dựa lưng vào ghế, chân dài tùy ý mở ra: "Cậu nhìn tôi mãi làm gì?"
Phương Sầm không nghĩ rằng thiếu niên sẽ chủ động nói chuyện với mình, sửng sốt một chút, khóe môi hơi nhếch: "Thấy cậu thật là đẹp trai nha."
Cố Kiêu suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu, tiếp theo liền nhấc chân đá văng chiếc ghế Phương Sầm đang ngồi. Đột nhiên bị tác động một phát, Phương Sầm lảo đảo, khó khăn lắm mới kịp nắm lấy bàn để không bị ngã, chỉ là tư thế có chút nghiêng ngả.
Cô ta cau mày, chuẩn bị mở miệng. Cố Kiêu hơi rũ mắt, bộ dáng cà lơ phất phơ: "Nếu tôi đánh cậu thì trông còn đẹp hơn cơ, có muốn xem thử không?"
Mấy người bên ngoài nghe được vậy, vừa cười vang vừa tiến vào xem náo nhiệt, sắc mặt Phương Sầm khó coi, đỏ hẳn lên. Cô nàng này ở lớp 8, thường ngày nhận kết làm anh em với không ít đại ca xã hội, vì vậy càng ỷ thế hoành hành ngang ngược trong trường. Không ai dám đắc tội cô ta, tuy nhiên cô ta giờ lại chịu phải cảnh này, đôi mắt lập tức đỏ lên, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc Ngu Niệm một cái.
Ngu Niệm cắn ống hút, nhìn Cố Kiêu muốn nói lại thôi. Cuối cùng cũng không nhịn được, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sợ cô ấy sao?"
Thiếu nữ đã uống trà sữa xong, Cố Kiêu liền đẩy cốc của mình qua phía cô, cậu chưa uống một ngụm nào. Quá ngọt, uống không quen, cậu chưa bao giờ uống loại đồ uống trẻ con này.
Cố Kiêu hỏi lại cô: "Cậu sợ sao?" Ngu Niệm do dự một lát, gật gật đầu. Cố Kiêu có chút ngoài ý muốn: "Vừa nãy tôi thấy cậu rất bình tĩnh mà." Ngu Niệm nhấp môi dưới: "Bác sĩ nói, mình không được bộc lộ cảm xúc quá mạnh."
Cô cũng rất nghe lời dặn dò của bác sĩ, vì vậy dần dà biến thành người có bộ dạng ngốc nghếch trong miệng người khác. Cố Kiêu nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, nén cười: "Không sao, tôi không sợ."
Ngu Niệm dường như có chút kinh ngạc, thậm chí có ý đồ hù dọa cậu: "Mấy người anh đó của cô ấy đánh nhau rất được." Tính nhẫn nại của Cố Kiêu cũng không mạnh đến vậy, khóe môi hơi nhếch, xoa xoa đỉnh đầu cô, cười: "Tôi cũng đánh nhau rất giỏi."
Bản chất Ngu Niệm thật mềm mại, mà dường như cái gì của cô cũng đều mềm, từ mặt đến tính tình. Cố Kiêu đột nhiên cảm thấy yết hầu có hơi khô.
Cậu chỉnh đốn một chút, hơi nghiêng người gần về phía cô, "Cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Đè nhẹ âm điệu hỏi: "Được không?"
Tiếng nhạc trong tiệm du dương, có chút ái muội. Ngu Niệm không chú ý tới cảm xúc đang thay đổi của Cố Kiêu, ngược lại nghiêm túc nói: "Mình sẽ gọi." Trước đây tại nhà dì Hạ cô cũng gọi rồi.
Cố Kiêu nói: "Ý tôi không phải gọi giống tiếng "anh trai" kia"
Ngu Niệm nghi hoặc: "Vậy thì "anh" nào?"
"Chính là......"
Cố Kiêu đột nhiên không biết giải thích với cô như nào, cô nhóc này vừa nhìn đã thấy là người được gia đình bảo bọc rất nhiều, đôi mắt to tròn, trong veo. Cậu đành đưa tay chọc nhẹ lên trán cô: "Đi thôi."
Ngu Niệm đứng dậy đi qua: "Về trường học sao?"
"Đi ăn cơm, cậu không đói bụng à?"
"Mình có đem bữa trưa........"
"Thời tiết như này, đồ ăn đã nguội lâu rồi."
"Nhưng mà......"
Cố Kiêu trực tiếp ngăn sự do dự của cô lại, hỏi: "Thích ăn cơm dứa không?"
"Thích."
"Còn muốn ăn cơm trưa sao?"
Ngu Niệm mất 0.05 giây cân đo đong đếm giữa hai thứ, sau đó lắc đầu: "Không ăn nữa." Cố Kiêu cười, sờ sờ đầu cô: "Thật ngoan."
Chạy hết được 7 vòng, thể lực của Ngu Niệm không thể chịu nổi nữa, hai chân run rẩy giống như đang đi trên bông. Cô dừng lại, cong người, tay chống chân thở dốc.
Mặt trời đã lên cao, không thể phơi nắng được. Ngu Niệm hơi hơi híp mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt bị chặn lại bởi thứ gì đó. Thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Vất vả thích ứng được lại với ánh sáng, đột nhiên sân thể dục lại xuất hiện thêm một người, thân hình thon dài mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu tới, bao bọc quanh thân cậu, mang lại một luồng khí sạch sẽ, tươi mát.
Cố Kiêu bước tới, đưa cho cô một hộp sữa bò cậu vừa mua ở siêu thị. Lúc mới ra khỏi phòng học, cậu liếc mắt một cái đã thấy cô, người gì mà chạy chậm hơn cả rùa bò.
Cảm giác lành lạnh giúp giảm bớt sự khô nóng, Ngu Niệm nghi ngờ ngước mắt: "Tại sao cậu lại ở đây?" Cố Kiêu nhún vai, ngồi xổm xuống buộc dây dày: "Giống cậu đấy."
"Cậu cũng không làm bài tập?"
Cố Kiêu đứng lên, nhìn cô, không nhịn được cười mà hỏi: "Chẳng nhẽ cậu không làm bài tập à."
Ngu Niệm gật đầu, đưa tay mở cái móc khoen, kéo mấy lần không ra, ngón tay đỏ lên một chút. Động tác của Cố Kiêu tự nhiên, đưa tay lấy lại cái lon, mở ra rồi đưa cho cô: "Nhóc con này cũng phản nghịch đấy."
Ngu Niệm nói cảm ơn, lại nhẹ giọng giải thích: "Mình có làm, chỉ là không làm hết được thôi."
Cô uống một ngụm sữa bò, vị ngọt thanh kết hợp cùng sự mát lạnh tạo nên một thứ hương vị độc đáo, cả người như bừng tỉnh lại, tinh thần theo đó cũng tốt lên: "Hôm nay cậu mới chuyển trường, chắc hẳn cũng không có bài tập, vậy sao còn muốn bị phạt chạy?"
Trên độ cong của môi cô có chút sữa, chắc là do không cẩn thận dính phải. Đây là một đôi môi đẹp mang theo sắc hoa anh đào. Cố Kiêu tự dưng cảm thấy nghẹn ở cổ họng, nuốt nuốt vài cái, hầu kết lăn lộn trên dưới.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa, cậu giơ tay lau đi vết sữa đó: "Ngày đầu đến lớp đã đánh bạn cùng bàn, lại còn ném ra ngoài cửa sổ, tội danh này hẳn là lớn hơn việc không làm bài tập đi."
Câu nói của cậu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, Ngu Niệm sửng sốt một lát: "Cậu ném bạn cùng bàn ra ngoài cửa sổ?"
Cố Kiêu gật đầu.
"Vì sao chứ?"
"Tại cậu ta ồn quá."
Ngu Niệm chớp chớp mắt, cố gắng tìm được một tia cảm xúc trên mặt cậu. Rồi đột nhiên nhớ tới lần đầu họ gặp nhau, cậu đánh người rồi đè xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ hung ác.
Nhưng lớp 1 ở tầng một, độ cao như vậy mà rơi xuống, chắc cũng không đến mức bị thương.
Ngu Niệm uống xong sữa, ném chai vào thùng rác, tiếp tục chạy nốt 3 vòng. Cố Kiêu chân dài, hai bước đã đuổi kịp cô, chạy chậm rì rì bên cạnh.
Ở nửa vòng sau, cô bắt đầu thở dốc. Cố Kiêu tự nhiên nắm lấy tay cô, đè vào mạch ở cổ tay, thấy mạch nhanh hơn. Cậu cau mày: "Tim đập mạnh như vậy thì đừng chạy nữa." Bác sĩ đã dặn, không được vận động mạnh, kể cả chạy bộ cũng cần chú ý, không thể chạy quá nhanh, nếu mạch đập mạnh thì phải lập tức dừng lại.
Chỉ là......
Ngu Niệm rút cánh tay ra: "Cậu thì biết gì."
Thiếu nữ thở hắt, lông mày Cố Kiêu càng nhíu chặt hơn, hỏi ngược lại thiếu nữ: "Mang thuốc không?"
Ngu Niệm nhìn tới chiếc áo khoác đặt trên ghế, gật gật đầu: "Có mang."
Cố Kiêu chạy đi lấy áo khoác mang lại đây, trong túi áo có một hộp chocolate, còn có vài loại kẹo khác, ở cuối mới là hộp thuốc có màu trắng, tên đã bị xé đi, chỉ có dòng chữ đen viết liều lượng.
Cố Kiêu đổ một viên thuốc ra đưa cho cô: "Uống thuốc đi thì sẽ không khó chịu nữa."
Ngu Niệm nhìn thấy viên thuốc nhỏ kia, chần chừ lùi lại.
Cố Kiêu nhẹ giọng mắng: "Nghe lời, uống thuốc đi."
Ngu Niệm nhấp môi, bộ dáng có chút ủy khuất: "Phải nuốt thì khổ lắm."
Âm thanh của cô chạm vào trong lòng Cố Kiêu, khiến nó mềm mại hẳn.
"Vậy cậu ngồi nghỉ ngơi tí đi, tôi đi mua nước."
Ngu Niệm gật gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế, trái tim vẫn còn đập mạnh. Cô có bệnh tim, chỉ có người trong nhà mới biết, tuy nhiên dì Hạ cũng hay, chắc là bà đã nói cho Cố Kiêu.
Người kia nhanh chóng trở về, cậu mở nắp bình rồi đưa cho cô. Có lẽ do chạy một mạch đoạn đường xa như vậy trong 2 phút, nên hô hấp của cậu cũng chưa thông.
Ngu Niệm uống thuốc xong lại ngồi xuống.
Do dự ngước mắt nhìn cậu: "Bệnh của mình không nghiêm trọng đâu."
Cố Kiêu nhìn cô một cái, không nói gì.
Ngu Niệm nhẹ giọng cầu xin: "Cậu có thể giúp mình giữ bí mật được không."
Từ khi còn nhỏ, cô đã là một nguời được cả gia đình bao bọc mà lớn lên, mọi người luôn để ý đến cảm xúc của cô, chỉ cần có chút việc nhỏ thôi là ai nấy cũng sẽ kinh hoảng, thất thố.
Ngu Niệm không mong muốn bạn học cũng sẽ đối xử như vậy với mình. Giống như ban cho sự thương hại vậy.
Cố Kiêu hạ mi mắt, vẫn không nói chuyện. Ngu Niệm cho rằng cậu không đồng ý, tay nắm góc áo, cuối cùng đứng dậy nói một câu cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn cậu, mình về lớp học trước."
Cô đang định đi, Cố Kiêu cao giọng nói: "Tôi đáp ứng cậu." Ngu Niệm dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Đứng bên cạnh cây hòe, đúng lúc chặn một khoảng ánh mặt trời, khuôn mặt cậu ngược sáng, đường nét sắc bén trở nên nhu hòa, một tay đút túi, nghiêng người dựa vào cây, tươi cười bảo: "Cậu định báo đáp như thế nào?"
Ngu Niệm vẻ mặt nghiêm túc: "Mình mời cậu uống trà sữa."
- -------
Cạnh cổng trường cũng có vài quán trà sữa, được hoan nghênh nhất chính là mấy nhà giá cả vừa phải, tiện nghi mà hương vị cũng được. Mặc dù vậy, Ngu Niệm lại thấy nếu muốn báo đáp người ta, vậy thì nên đến nơi nào đắt hơn một chút.
Cửa hàng này tên là "Tìm hươu", trang trí đơn giản, trên tường có vẽ một con nai, ngay cả đèn treo cũng là tạo hình chú nai con màu đen. Bởi vì giá cao, nên ngày thường cũng không có ai.
Cố Kiêu quay về sau khi trả xong tiền, Ngu Niệm ngượng ngùng xin lỗi: "Thật xin lỗi, mình quên rằng tiền để ở trong cặp sách."
Cố Kiêu kéo ghế ra, ngồi đối diện cô: "Thực ra thì cậu cũng không cần trả tiền."
Cô sửng sốt: "Sao?"
Cố Kiêu nhếch cằm: "Không phải cậu không thể ăn đồ ngọt sao?"
Hôm đó khi Ngu Niệm đi rồi, Hà Hội Liên nói rằng răng cô quá sâu, thời gian vừa rồi có đi nhổ một chiếc.
Ngu Niệm cắn ống hút, nhỏ giọng biện hộ: "Mình đâu có ăn."
Cô nói: "Đây là uống."
Cố Kiêu cười khẽ lắc đầu, không biết nói gì.
Cậu liếc lên đồng hồ treo tường: "Còn mười phút nữa tan học, tôi đưa cậu về."
Ngu Niệm đang nhai trân châu, lắc lắc đầu: "Tớ có mang cơm trưa."
Cố Kiêu nhướn mày: "Không về à?"
Ngu Niệm gật đầu: "Trong nhà không có ai, mẹ mình đang ở quán ăn."
Cửa kinh của tiệm trà sữa bị đẩy ra, chuông gió kêu leng keng, có mấy nữ sinh vừa nói vừa cười đi vào, ai cũng mặc đồng phục của Nhị trung, váy được sửa cho ngắn hơn. Mấy cô nàng gọi xong trà sữa, tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Trong tiệm cũng không có ai ngoại trừ Ngu Niệm và Cố Kiêu, vắng vẻ như vậy, có thể dễ dàng ngồi đối mắt nhau.
Nữ sinh mặc váy ngắn họa tiết ô vuông thấy Ngu Niệm ngồi bên cạnh Cố Kiêu, mặt mày nhíu lại, cười lạnh đứng dậy. Cô nàng này khoanh hai tay trước ngực, nhấc chân đạp ghế Ngu Niệm một cái: "Ôi, bông sen trắng lại còn đi hẹn hò bí mật nhỉ, mắt nhìn cũng cao đấy."
Ngu Niệm quay qua nhìn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì. Thường ngày Ngu Niệm không bao giờ tiếp xúc với cô ta, không biết tại sao người này luôn đi tìm mình gây phiền toái.
Phương Sầm hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị trào phúng nam sinh ngồi cạnh cô thêm vài câu, vừa nhìn thấy thiếu niên, liền đứng hình một chốc. Người này nhìn có chút quen mắt.
Cô ta đã nghe đến một học sinh mới chuyển từ trường A đến đây, có thể học ở nơi đó, trong nhà không phú thì quý, Phương Sầm cũng chỉ mới nhìn thấy ảnh chúp lén cậu được người ta đăng lên Tieba, trong ảnh có mỗi hình bóng mơ hồ của sườn mặt.
Tuy nhiên cũng có thể đại khái đoán ra, là một người đẹp. Không ngờ hiện tại lại gặp phải, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch, cũng đang nhìn cô ta. Khí chất có chút hư hỏng, nhưng không ngăn nổi vẻ đẹp đó.
Cố Kiêu lười nhác dựa lưng vào ghế, chân dài tùy ý mở ra: "Cậu nhìn tôi mãi làm gì?"
Phương Sầm không nghĩ rằng thiếu niên sẽ chủ động nói chuyện với mình, sửng sốt một chút, khóe môi hơi nhếch: "Thấy cậu thật là đẹp trai nha."
Cố Kiêu suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu, tiếp theo liền nhấc chân đá văng chiếc ghế Phương Sầm đang ngồi. Đột nhiên bị tác động một phát, Phương Sầm lảo đảo, khó khăn lắm mới kịp nắm lấy bàn để không bị ngã, chỉ là tư thế có chút nghiêng ngả.
Cô ta cau mày, chuẩn bị mở miệng. Cố Kiêu hơi rũ mắt, bộ dáng cà lơ phất phơ: "Nếu tôi đánh cậu thì trông còn đẹp hơn cơ, có muốn xem thử không?"
Mấy người bên ngoài nghe được vậy, vừa cười vang vừa tiến vào xem náo nhiệt, sắc mặt Phương Sầm khó coi, đỏ hẳn lên. Cô nàng này ở lớp 8, thường ngày nhận kết làm anh em với không ít đại ca xã hội, vì vậy càng ỷ thế hoành hành ngang ngược trong trường. Không ai dám đắc tội cô ta, tuy nhiên cô ta giờ lại chịu phải cảnh này, đôi mắt lập tức đỏ lên, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc Ngu Niệm một cái.
Ngu Niệm cắn ống hút, nhìn Cố Kiêu muốn nói lại thôi. Cuối cùng cũng không nhịn được, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sợ cô ấy sao?"
Thiếu nữ đã uống trà sữa xong, Cố Kiêu liền đẩy cốc của mình qua phía cô, cậu chưa uống một ngụm nào. Quá ngọt, uống không quen, cậu chưa bao giờ uống loại đồ uống trẻ con này.
Cố Kiêu hỏi lại cô: "Cậu sợ sao?" Ngu Niệm do dự một lát, gật gật đầu. Cố Kiêu có chút ngoài ý muốn: "Vừa nãy tôi thấy cậu rất bình tĩnh mà." Ngu Niệm nhấp môi dưới: "Bác sĩ nói, mình không được bộc lộ cảm xúc quá mạnh."
Cô cũng rất nghe lời dặn dò của bác sĩ, vì vậy dần dà biến thành người có bộ dạng ngốc nghếch trong miệng người khác. Cố Kiêu nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, nén cười: "Không sao, tôi không sợ."
Ngu Niệm dường như có chút kinh ngạc, thậm chí có ý đồ hù dọa cậu: "Mấy người anh đó của cô ấy đánh nhau rất được." Tính nhẫn nại của Cố Kiêu cũng không mạnh đến vậy, khóe môi hơi nhếch, xoa xoa đỉnh đầu cô, cười: "Tôi cũng đánh nhau rất giỏi."
Bản chất Ngu Niệm thật mềm mại, mà dường như cái gì của cô cũng đều mềm, từ mặt đến tính tình. Cố Kiêu đột nhiên cảm thấy yết hầu có hơi khô.
Cậu chỉnh đốn một chút, hơi nghiêng người gần về phía cô, "Cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Đè nhẹ âm điệu hỏi: "Được không?"
Tiếng nhạc trong tiệm du dương, có chút ái muội. Ngu Niệm không chú ý tới cảm xúc đang thay đổi của Cố Kiêu, ngược lại nghiêm túc nói: "Mình sẽ gọi." Trước đây tại nhà dì Hạ cô cũng gọi rồi.
Cố Kiêu nói: "Ý tôi không phải gọi giống tiếng "anh trai" kia"
Ngu Niệm nghi hoặc: "Vậy thì "anh" nào?"
"Chính là......"
Cố Kiêu đột nhiên không biết giải thích với cô như nào, cô nhóc này vừa nhìn đã thấy là người được gia đình bảo bọc rất nhiều, đôi mắt to tròn, trong veo. Cậu đành đưa tay chọc nhẹ lên trán cô: "Đi thôi."
Ngu Niệm đứng dậy đi qua: "Về trường học sao?"
"Đi ăn cơm, cậu không đói bụng à?"
"Mình có đem bữa trưa........"
"Thời tiết như này, đồ ăn đã nguội lâu rồi."
"Nhưng mà......"
Cố Kiêu trực tiếp ngăn sự do dự của cô lại, hỏi: "Thích ăn cơm dứa không?"
"Thích."
"Còn muốn ăn cơm trưa sao?"
Ngu Niệm mất 0.05 giây cân đo đong đếm giữa hai thứ, sau đó lắc đầu: "Không ăn nữa." Cố Kiêu cười, sờ sờ đầu cô: "Thật ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.