Vực Sâu Sắc Tình: Kiều Thê Khó Làm (Ntr, Np)
Chương 41: Con Mẹ Nó Chứ Bà Đây Cũng Muốn Uống Nước Mà
Tiểu Lãng
12/07/2023
Cậu trai kia đi không lâu đã xách theo hai thùng nước về. Tề Khải dặn cậu ta đi mua nước uống, cậu ta mua hẳn hai thùng về.
Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả, mấy anh chơi bóng hay nhễ nhại mồ hôi, lúc chơi gái cũng thịt con người ta ngất trời. Cánh đàn ông như thế thường hay hao nước, mỗi người một chai thì họ chỉ uống một nửa, một nửa để tắm, không đủ thì lại lấy thêm một chai.
Đồng phục trên người cả bọn ướt vì xối nước, có người vén áo lộ ra những múi cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, đúng là cơ thể trần trụi ướt át thường rất dụ hoặc mà.
Mấy cậu trai kẻ ngồi người đứng, hoặc là nghỉ ngơi bên cạnh Khương Tuyết, hoặc là hứng thú nhìn cô bị chịch. Có người diễn phim người lớn trước mặt sống động như thế, lại còn lẳng lơ thế này, tất nhiên sẽ rất thú vị.
Không bao lâu sau, một thùng nước rất nhanh đã bị năm chàng trai cao to vạm vỡ xài hết, còn Khương Tuyết nằm trợn mắt nhìn. Sao cô lại nói là năm người? Đó là vì còn một người vẫn đang chịch cô.
Gì? Quần què gì vậy? Mẹ nó chứ bà đây cũng muốn uống nước mà!
Vậy nên mấy người đàn ông này bơ cô luôn rồi?
Tề Khải bóp chai nước, ngồi trên ghế đá nhìn bộ dạng trừng mắt, chỉ hận bùn loãng không thể trát tường của cô mà xém không nhịn được cười. Mấy người khác không biết, anh ta biết mà không đưa nước cho cô, để coi cô sẽ làm gì.
“Tôi không chịch nữa, tôi mệt rồi!” Đột nhiên Khương Tuyết giãy giụa muốn rời xa dương vật bự đang ra vô dưới thân. Người chịch cô lúc này là Từ Phong, anh ta sợ đến mức nhanh chóng giữ chặt đôi tay nhỏ của cô, bẻ mạnh tay cô ra sau lưng.
“Đù. Bé ơi cưng làm cái đếch gì đấy. Anh thương cưng thế mà cưng lại muốn đánh lén anh à? Bé không ngoan thì phải phạt thôi.”
“Tôi khát, tôi mệt. Mấy người kia uống nước mà không cho chúng ta uống, họ kỳ thị hai đứa mình!”
Từ Phong nhìn quanh bốn phía thì thấy, đúng là mấy thằng chó, bé cưng nói không hề sai!
“Tụi mày đếch có lương tâm à, uống nước mà không gọi tao, lại còn vừa thoải mái uống nước vừa nhìn bố mày biểu diễn tiết mục chơi bướm đấy à? Còn không mau đưa tao hai chai nước coi.”
Từ Phong là kẻ hiền nhất trong cả đám nam sinh, Khương Tuyết phát hiện mấy cậu trai khác đều thích nói đùa với anh ta. Tính Từ Phong vừa dịu dàng, lại thích chọc cô nên Khương Tuyết mới dám làm nũng với anh ta.
Chứ nếu đổi thành Tề Khải có khí thế dọa người kia hay nam sinh cọc tính thì Khương Tuyết đâu dám ngo ngoe chọc vào. Chỉ sợ không cẩn thận là bị chịch chết như chơi.
Ai biết đâu mấy nam sinh chỉ cười hì hì chứ không đưa nước cho Từ Phong, còn trêu anh ta à phải cố lên, chịch cho bé đĩ dâm tè ra thì mới được uống nước.
Bị trêu đến mức này rồi nên Từ Phong đành phải nghe lời, chịch cho Khương Tuyết tiểu ra mới được đi uống nước, nếu không sẽ bị mấy người anh em cười chết.
Vì thế Từ Phong chộp lấy hai bờ vú bự đang lắc lư theo từng nhịp nắc của Khương Tuyết, nói: “Ngoan nha, đợi anh trai đi lấy nước cho bé, đá chết mấy đứa không có lương tâm kia.”
Chỉ là khi Từ Phong vừa rút chim ra để đi lấy nước thì Tề Khải im hơi lặng tiếng cầm chai nước để lên bàn đá, banh hai chân Khương Tuyết ra, đút dương vật của anh ta vào, bắt đầu cuộc dạo chơi.
Ánh mắt Tề Khải sâu lắng, chăm chăm nhìn cô gái bị mình chịch dưới thân. Anh không nói lời nào, mà cô cũng im re, nhìn anh ta bằng đôi mắt ai oán.
“Anh Khải, sao anh lại hớt tay trên của em… Em khổ quá mà!” Từ Phong đau khổ buồn rầu uống nước, anh ta biết hình như Tề Khải rất thích cô gái này. Nếu không thì sao cứ chịch đi đi chịch lại cô gái này như thế.
Không phải bọn họ chưa từng chơi thác loạn, nhưng phần lớn thời gian Tề Khải chỉ đợi bọn họ chơi đã, không còn hứng thú gì nữa mới bắt đầu chơi. Lâu lâu thèm quá mới chịch chung với cả đám mấy lượt rồi cũng đi.
Nhưng hôm nay lại hứng thú chơi chung với cả bọn đến khi kết thúc. Sắp kết rồi mà vẫn muốn chịch gái đúng là chuyện hiếm gặp. Từ Phong cũng không phải loại rau xanh chưa nếm mùi đời, anh ta là phịch thủ chuyên nghiệp, mình nhịn chút để anh em chịch trước cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đợi anh em chơi xong mình lại lên là được mà.
Từ Phong cũng không quấy rầy Tề Khải, nhàn nhã đi đến chỗ ghế đá Tề Khải vừa ngồi lúc nãy, vừa uống nước vừa nhìn Tề Khải chịch bướm dâm.
Lúc Tề Khải và Khương Tuyết chịch nhau có hơi yên ắng. Tề Khải nhếch môi cười.
“Sao hả, anh chịch cưng thì cưng lại không muốn uống nước nữa rồi?”
Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả, mấy anh chơi bóng hay nhễ nhại mồ hôi, lúc chơi gái cũng thịt con người ta ngất trời. Cánh đàn ông như thế thường hay hao nước, mỗi người một chai thì họ chỉ uống một nửa, một nửa để tắm, không đủ thì lại lấy thêm một chai.
Đồng phục trên người cả bọn ướt vì xối nước, có người vén áo lộ ra những múi cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, đúng là cơ thể trần trụi ướt át thường rất dụ hoặc mà.
Mấy cậu trai kẻ ngồi người đứng, hoặc là nghỉ ngơi bên cạnh Khương Tuyết, hoặc là hứng thú nhìn cô bị chịch. Có người diễn phim người lớn trước mặt sống động như thế, lại còn lẳng lơ thế này, tất nhiên sẽ rất thú vị.
Không bao lâu sau, một thùng nước rất nhanh đã bị năm chàng trai cao to vạm vỡ xài hết, còn Khương Tuyết nằm trợn mắt nhìn. Sao cô lại nói là năm người? Đó là vì còn một người vẫn đang chịch cô.
Gì? Quần què gì vậy? Mẹ nó chứ bà đây cũng muốn uống nước mà!
Vậy nên mấy người đàn ông này bơ cô luôn rồi?
Tề Khải bóp chai nước, ngồi trên ghế đá nhìn bộ dạng trừng mắt, chỉ hận bùn loãng không thể trát tường của cô mà xém không nhịn được cười. Mấy người khác không biết, anh ta biết mà không đưa nước cho cô, để coi cô sẽ làm gì.
“Tôi không chịch nữa, tôi mệt rồi!” Đột nhiên Khương Tuyết giãy giụa muốn rời xa dương vật bự đang ra vô dưới thân. Người chịch cô lúc này là Từ Phong, anh ta sợ đến mức nhanh chóng giữ chặt đôi tay nhỏ của cô, bẻ mạnh tay cô ra sau lưng.
“Đù. Bé ơi cưng làm cái đếch gì đấy. Anh thương cưng thế mà cưng lại muốn đánh lén anh à? Bé không ngoan thì phải phạt thôi.”
“Tôi khát, tôi mệt. Mấy người kia uống nước mà không cho chúng ta uống, họ kỳ thị hai đứa mình!”
Từ Phong nhìn quanh bốn phía thì thấy, đúng là mấy thằng chó, bé cưng nói không hề sai!
“Tụi mày đếch có lương tâm à, uống nước mà không gọi tao, lại còn vừa thoải mái uống nước vừa nhìn bố mày biểu diễn tiết mục chơi bướm đấy à? Còn không mau đưa tao hai chai nước coi.”
Từ Phong là kẻ hiền nhất trong cả đám nam sinh, Khương Tuyết phát hiện mấy cậu trai khác đều thích nói đùa với anh ta. Tính Từ Phong vừa dịu dàng, lại thích chọc cô nên Khương Tuyết mới dám làm nũng với anh ta.
Chứ nếu đổi thành Tề Khải có khí thế dọa người kia hay nam sinh cọc tính thì Khương Tuyết đâu dám ngo ngoe chọc vào. Chỉ sợ không cẩn thận là bị chịch chết như chơi.
Ai biết đâu mấy nam sinh chỉ cười hì hì chứ không đưa nước cho Từ Phong, còn trêu anh ta à phải cố lên, chịch cho bé đĩ dâm tè ra thì mới được uống nước.
Bị trêu đến mức này rồi nên Từ Phong đành phải nghe lời, chịch cho Khương Tuyết tiểu ra mới được đi uống nước, nếu không sẽ bị mấy người anh em cười chết.
Vì thế Từ Phong chộp lấy hai bờ vú bự đang lắc lư theo từng nhịp nắc của Khương Tuyết, nói: “Ngoan nha, đợi anh trai đi lấy nước cho bé, đá chết mấy đứa không có lương tâm kia.”
Chỉ là khi Từ Phong vừa rút chim ra để đi lấy nước thì Tề Khải im hơi lặng tiếng cầm chai nước để lên bàn đá, banh hai chân Khương Tuyết ra, đút dương vật của anh ta vào, bắt đầu cuộc dạo chơi.
Ánh mắt Tề Khải sâu lắng, chăm chăm nhìn cô gái bị mình chịch dưới thân. Anh không nói lời nào, mà cô cũng im re, nhìn anh ta bằng đôi mắt ai oán.
“Anh Khải, sao anh lại hớt tay trên của em… Em khổ quá mà!” Từ Phong đau khổ buồn rầu uống nước, anh ta biết hình như Tề Khải rất thích cô gái này. Nếu không thì sao cứ chịch đi đi chịch lại cô gái này như thế.
Không phải bọn họ chưa từng chơi thác loạn, nhưng phần lớn thời gian Tề Khải chỉ đợi bọn họ chơi đã, không còn hứng thú gì nữa mới bắt đầu chơi. Lâu lâu thèm quá mới chịch chung với cả đám mấy lượt rồi cũng đi.
Nhưng hôm nay lại hứng thú chơi chung với cả bọn đến khi kết thúc. Sắp kết rồi mà vẫn muốn chịch gái đúng là chuyện hiếm gặp. Từ Phong cũng không phải loại rau xanh chưa nếm mùi đời, anh ta là phịch thủ chuyên nghiệp, mình nhịn chút để anh em chịch trước cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đợi anh em chơi xong mình lại lên là được mà.
Từ Phong cũng không quấy rầy Tề Khải, nhàn nhã đi đến chỗ ghế đá Tề Khải vừa ngồi lúc nãy, vừa uống nước vừa nhìn Tề Khải chịch bướm dâm.
Lúc Tề Khải và Khương Tuyết chịch nhau có hơi yên ắng. Tề Khải nhếch môi cười.
“Sao hả, anh chịch cưng thì cưng lại không muốn uống nước nữa rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.