Vực Sâu Sắc Tình: Kiều Thê Khó Làm (Ntr, Np)
Chương 42: Tề Khải Thật Đáng Ghét
Tiểu Lãng
12/07/2023
Khương Tuyết thầm khinh bỉ, nhưng nét mặt của cô vẫn dè dặt như cũ. Cô nhỏ giọng nói: “Tôi xin anh cho tôi uống nước thì anh sẽ cho sao?”
“Sẽ không.” Tề Khải phun ra hai chữ rồi cười đến ác liệt, anh ta đâm mạnh hơn, thọc đến nỗi Khương Tuyết phải híp mắt kêu rên.
Tề Khải nhìn dáng vẻ giận dỗi nhẫn nhịn của Khương Tuyết khi đối mặt với mình, lại nhớ đến dáng vẻ hoạt bát khi đối mặt với Từ Phong, điều này làm anh ta cảm thấy có chút phiền muộn.
“Cưng sợ anh?”
“…”
“Nói!” Tề Khải bóp mạnh quả đào của cô.
Khương Tuyết nhíu mày kêu đau, tức giận nói: “Đồ chết bầm, tôi biết ngay anh sẽ không cho tôi uống nước mà, tôi hỏi anh làm cái đếch gì chứ? Anh đáng sợ như vậy tất nhiên tôi sẽ sợ anh rồi.”
“Ồ, vậy cưng không sợ Từ Phong? Cậu ta còn muốn tìm ba mươi gã đàn ông chơi cưng đấy.”
“Cho dù như vậy thì tôi cũng thấy anh ta… dịu dàng hơn anh.” Lanh mồm lanh miệng trong phút chốc, Khương Tuyết nói đến một nửa thì nhìn thấy khuôn mặt tối sầm lại của Tề Khải, cô lập tức cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.
“Như vậy là cưng thích cậu ta?”
Khương Tuyết chỉ có thể kiên trì nói: “Thích, nhưng không phải theo kiểu như anh nghĩ.”
Tề Khải và vài người khác đều cùng quay đầu nhìn Từ Phong, Khương Tuyết cũng nhìn anh ta với vẻ mặt đáng thương, chỉ thiếu một câu “Anh giúp tôi với!” làm nụ cười của Từ Phong trở nên cứng đờ.
Nghe đến đây, Từ Phong đang xem kịch vui thầm cảm thấy không ổn. ‘Cái cô này, bản thân ngứa đòn còn liên lụy đến mình!’
“Hiểu lầm… ha hả, hiểu lầm thôi. Cô bé, anh đây cũng không thể thích cưng được…”
‘Cô ta không thấy mặt của Tề Khải tối sầm lại rồi sao? Sớm muộn gì cũng gặp họa!’
Tề Khải nhếch môi cầm lấy chai nước suối ở bên cạnh rồi vặn nắp đưa cho Khương Tuyết: “Uống đi!”
“?” Khương Tuyết có chút không hiểu ra làm sao.
‘Cái quần què gì vậy? Người đàn ông này khó hiểu vãi nồi!’
Tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn uống hơn nửa chai nước.
Lúc Khương Tuyết chuẩn bị đưa cho Tề Khải, thì Tề Khải lại túm lấy hai chai nước suối trên tay Từ Phong rồi vặn nắp đưa cho cô.
“Uống hết đi! Nếu cưng không uống hết thì sao lát nữa sẽ có nước tiểu để phun cho mọi người xem? Trước đó không phải cưng nói dâm thủy trong bụng đều bị côn thịt thao sạch sao?”
“Nếu cưng cảm thấy anh đây xấu xa hơn Từ Phong, vậy có phải anh nên chứng tỏ một chút? Các cậu, mau gọi người ở sân bên cạnh đến chơi cùng!”
Từ Phong nhíu mày khuyên: “Khải ca, thôi bỏ đi, không thể để cô bé này rơi vào tay người ngoài được! Bên đó toàn là mấy thằng ngốc không biết lai lịch, hay là hôm nào chúng ta tìm người quen lại làm đi!”
Một mặt, Từ Phong không nỡ để Khương Tuyết bị người qua đường thao, một nguyên nhân khác là vì anh ta chơi với Tề Khải từ nhỏ nên biết Tề Khải cũng không muốn như vậy, nếu anh ta đi gọi người thật thì khác nào làm khó Tề Khải.
Khương Tuyết nhìn Tề Khải với ánh mắt không dám tin. Nhưng mà cô có thể làm gì chứ? Bây giờ cô đã là cá nằm trên thớt, cắt hay băm đều là do bọn họ quyết định.
Chỉ là Khương Tuyết cảm thấy rất ấm ức. Cô chộp lấy chai nước rót mạnh vào cổ họng như để trút giận, uống xong một chai rồi lại lấy tiếp chai thứ hai.
Nước suối trào ra khóe miệng, chảy xuôi theo cổ xuống giữa hai đồi núi vì nuốt không kịp, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt rồi trộn cũng chảy theo dòng nước.
Tề Khải khó chịu nhìn cô gái toàn thân ướt đẫm, ấm ức đến nỗi nước mắt giàn giụa, miệng thì liên tục uống nước dưới thân mình. Anh ta chỉ muốn dọa cô, chọc cô chơi, muốn cô làm nũng cầu xin mình như cách cô làm với Từ Phong mà thôi. Nếu cô làm như vậy thì Tề Khải sẽ lập tức dung túng cô, tiếc là cô thà chết chứ không nũng nịu với anh ta.
Tề Khải dứt khoát giật lấy chai nước trong tay Khương Tuyết ra, trầm giọng nói: “Đủ rồi, không cần uống nữa!”
“Không được, tôi cứ uống đấy! Không phải các anh thích nhìn tôi tiểu sao? Tôi cứ muốn tiểu cho các anh xem đó!”
Bây giờ cơn giận của Khương Tuyết át cả lí trí, cô cầm lấy chai nước thứ ba rồi tưới lên người Tề Khải, anh ta cũng không né mà cứ nhìn cô làm loạn như vậy.
Mấy tên đàn ông khác cũng nhìn ra bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, tất cả đều im lặng xem kịch như Từ Phong.
“Sẽ không.” Tề Khải phun ra hai chữ rồi cười đến ác liệt, anh ta đâm mạnh hơn, thọc đến nỗi Khương Tuyết phải híp mắt kêu rên.
Tề Khải nhìn dáng vẻ giận dỗi nhẫn nhịn của Khương Tuyết khi đối mặt với mình, lại nhớ đến dáng vẻ hoạt bát khi đối mặt với Từ Phong, điều này làm anh ta cảm thấy có chút phiền muộn.
“Cưng sợ anh?”
“…”
“Nói!” Tề Khải bóp mạnh quả đào của cô.
Khương Tuyết nhíu mày kêu đau, tức giận nói: “Đồ chết bầm, tôi biết ngay anh sẽ không cho tôi uống nước mà, tôi hỏi anh làm cái đếch gì chứ? Anh đáng sợ như vậy tất nhiên tôi sẽ sợ anh rồi.”
“Ồ, vậy cưng không sợ Từ Phong? Cậu ta còn muốn tìm ba mươi gã đàn ông chơi cưng đấy.”
“Cho dù như vậy thì tôi cũng thấy anh ta… dịu dàng hơn anh.” Lanh mồm lanh miệng trong phút chốc, Khương Tuyết nói đến một nửa thì nhìn thấy khuôn mặt tối sầm lại của Tề Khải, cô lập tức cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.
“Như vậy là cưng thích cậu ta?”
Khương Tuyết chỉ có thể kiên trì nói: “Thích, nhưng không phải theo kiểu như anh nghĩ.”
Tề Khải và vài người khác đều cùng quay đầu nhìn Từ Phong, Khương Tuyết cũng nhìn anh ta với vẻ mặt đáng thương, chỉ thiếu một câu “Anh giúp tôi với!” làm nụ cười của Từ Phong trở nên cứng đờ.
Nghe đến đây, Từ Phong đang xem kịch vui thầm cảm thấy không ổn. ‘Cái cô này, bản thân ngứa đòn còn liên lụy đến mình!’
“Hiểu lầm… ha hả, hiểu lầm thôi. Cô bé, anh đây cũng không thể thích cưng được…”
‘Cô ta không thấy mặt của Tề Khải tối sầm lại rồi sao? Sớm muộn gì cũng gặp họa!’
Tề Khải nhếch môi cầm lấy chai nước suối ở bên cạnh rồi vặn nắp đưa cho Khương Tuyết: “Uống đi!”
“?” Khương Tuyết có chút không hiểu ra làm sao.
‘Cái quần què gì vậy? Người đàn ông này khó hiểu vãi nồi!’
Tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn uống hơn nửa chai nước.
Lúc Khương Tuyết chuẩn bị đưa cho Tề Khải, thì Tề Khải lại túm lấy hai chai nước suối trên tay Từ Phong rồi vặn nắp đưa cho cô.
“Uống hết đi! Nếu cưng không uống hết thì sao lát nữa sẽ có nước tiểu để phun cho mọi người xem? Trước đó không phải cưng nói dâm thủy trong bụng đều bị côn thịt thao sạch sao?”
“Nếu cưng cảm thấy anh đây xấu xa hơn Từ Phong, vậy có phải anh nên chứng tỏ một chút? Các cậu, mau gọi người ở sân bên cạnh đến chơi cùng!”
Từ Phong nhíu mày khuyên: “Khải ca, thôi bỏ đi, không thể để cô bé này rơi vào tay người ngoài được! Bên đó toàn là mấy thằng ngốc không biết lai lịch, hay là hôm nào chúng ta tìm người quen lại làm đi!”
Một mặt, Từ Phong không nỡ để Khương Tuyết bị người qua đường thao, một nguyên nhân khác là vì anh ta chơi với Tề Khải từ nhỏ nên biết Tề Khải cũng không muốn như vậy, nếu anh ta đi gọi người thật thì khác nào làm khó Tề Khải.
Khương Tuyết nhìn Tề Khải với ánh mắt không dám tin. Nhưng mà cô có thể làm gì chứ? Bây giờ cô đã là cá nằm trên thớt, cắt hay băm đều là do bọn họ quyết định.
Chỉ là Khương Tuyết cảm thấy rất ấm ức. Cô chộp lấy chai nước rót mạnh vào cổ họng như để trút giận, uống xong một chai rồi lại lấy tiếp chai thứ hai.
Nước suối trào ra khóe miệng, chảy xuôi theo cổ xuống giữa hai đồi núi vì nuốt không kịp, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt rồi trộn cũng chảy theo dòng nước.
Tề Khải khó chịu nhìn cô gái toàn thân ướt đẫm, ấm ức đến nỗi nước mắt giàn giụa, miệng thì liên tục uống nước dưới thân mình. Anh ta chỉ muốn dọa cô, chọc cô chơi, muốn cô làm nũng cầu xin mình như cách cô làm với Từ Phong mà thôi. Nếu cô làm như vậy thì Tề Khải sẽ lập tức dung túng cô, tiếc là cô thà chết chứ không nũng nịu với anh ta.
Tề Khải dứt khoát giật lấy chai nước trong tay Khương Tuyết ra, trầm giọng nói: “Đủ rồi, không cần uống nữa!”
“Không được, tôi cứ uống đấy! Không phải các anh thích nhìn tôi tiểu sao? Tôi cứ muốn tiểu cho các anh xem đó!”
Bây giờ cơn giận của Khương Tuyết át cả lí trí, cô cầm lấy chai nước thứ ba rồi tưới lên người Tề Khải, anh ta cũng không né mà cứ nhìn cô làm loạn như vậy.
Mấy tên đàn ông khác cũng nhìn ra bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, tất cả đều im lặng xem kịch như Từ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.