Vực Thẳm Hôn Nhân: Dạy Anh Cách Yêu
Chương 42: Thốt ra những lời đau lòng
Mễ Mễ
04/02/2023
Buổi sáng thức dậy đầu của Lý Chấn Kiệt đau như búa bổ, anh đưa tay đấm nhẹ vào đầu để bản thân tỉnh táo hơn, Lý Chấn Kiệt đảo mắt nhìn xung quanh không thấy Tư Nhuệ đâu, nhìn ảnh ngày hôm qua bất giác hiện ra trong đầu, anh không nhớ rõ bản thân đã làm gì, một lúc sao Lý Chấn Kiệt mới nhớ ra bản thân đã nói những lời không hay khiến cho Tư Nhuệ bị tổn thương bản thân đã vô tình nhắc đến Mỹ Dung, anh bước xuống giường đi khắp phòng tìm cô nhưng vẫn không Tư Nhuệ đâu, Lý Chấn Kiệt lo lắng đi ra bên ngoài, anh hớt hải chạy đi tìm Tư Nhuệ.
Cô đang ở bên ngoài vườn hoa, mỗi lúc tâm trạng không vui Tư Nhuệ thường ra đây để tâm trạng thoải mái hơn, cô nhìn những bông hoa rực rỡ mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng hiu quạnh, tại sao cô phải cố gắng vun vén cho một cuộc hôn nhân vô nghĩa như thế chứ.
Lý Chấn Kiệt nhìn thấy vợ nhỏ của mình đang ngồi ở ngoài vườn liền chạy đến đó ôm chầm lấy Tư Nhuệ.
" Anh xin lỗi, anh xin lỗi tối hôm qua anh say quá nên đã nói ra những lời không hay với em, Tư Nhuệ bây giờ anh chỉ có một mình em mà thôi đừng giận anh mà."
Đột nhiên bị Lý Chấn Kiệt ôm chặt rồi anh lại nói một hơi dài, Tư Nhuệ không muốn trả lời vì chuyện tối qua vẫn còn làm cho cô cảm thấy rất buồn, anh đã xem cô như người thay thế để giày vò trái tim cô.
Lý Chấn Kiệt vẫn không chịu buông Tư Nhuệ ra, cô bất giác nhìn xuống chân anh, vì chạy đi tìm cô mà anh quên cả việc mang dép vào.
" Được rồi buông em ra."
Lý Chấn Kiệt kiên quyết không chịu buông anh càng siết chặt lấy cô hơn.
" Khi nào em chịu nói tha thứ cho anh thì anh sẽ buông em ra."
Tư Nhuệ đau lòng, cô không phải là một thùng rác để anh trút giận rồi lại quay sang xin lỗi cho qua chuyện.
" Chúng ta cứ hoà bình mà sống có được không, em đã từng nghĩ bản thân sẽ an phận ở bên cạnh anh, nhưng em chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người vợ và không muốn giữ chúng ta có những bí mật gì, nhưng hình như em đã lầm, anh chỉ xem em là nơi để anh trút muộn phiền và tức giận, khi xong chuyện anh lại quay sang xin lỗi cho qua chuyện, em cảm thấy bản thân không được tôn trọng."
Lý Chấn Kiệt lắc đầu nói.
" Không em đừng nghĩ như thế, anh không xem em là nơi để trút giận chỉ là anh say quá mà thôi, Tư Nhuệ à anh xin lỗi."
Tư Nhuệ cảm thấy bản thân đang đưa hạnh phúc của mình đi vào ngõ cụt, mỗi ngày cô luôn phải sống với những muộn phiền, cô có cảm giác sắp tới bản thân phải trải qua một con đường đầy gai nhọn, dùng có rỉ máu cô cũng phải kiên cường bước qua.
" Được rồi anh vào nhà đi, em không muốn nói đến chuyện này nữa."
Lý Chấn Kiệt kéo Tư Nhuệ đứng lên.
" Em cũng đi vào nhà cùng anh có được không, đừng đối xử thờ ơ với anh như thế."
Lý Chấn Kiệt cứ dây dưa mãi khiến cho Tư Nhuệ khó chịu, cô không muốn lên tiếng nên đã lướt qua Lý Chấn Kiệt đi vào nhà, anh chạy theo Tư Nhuệ mà quên mất mình đã quên mang dép vào, bàn chân đạp phải thứ gì đó khiến cho Lý Chấn Kiệt đau đớn kêu lên.
" Ây da."
Tư Nhuệ quay lại nhìn thấy anh đang ngồi xổm xuống đất gương mặt nhăn nhó, cô vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.
" Sao vậy?"
Lý Chấn Kiệt bắt đầu diễn trò.
" Vì lo sợ em sẽ giận anh đi tìm em mà quên mang cả dép bây giờ đạp phải gai nhọn rồi, đau quá đi."
Tư Nhuệ lo lắng đỡ anh đứng lên.
" Đi vào nhà em sẽ khử trùng vết thương cho anh."
Cô dìu Lý Chấn Kiệt vào bên trong, hình ảnh của hai người đã bị Mỹ Dung nhìn thấy, cô ta không cam lòng nhìn chàng thiếu niên năm đó vì mình mà hi sinh tất, lại tay trong tay với người phụ nữ khác, nước mắt của Mỹ Dung bất giác rơi xuống.
Lý Chấn Kiệt ngồi trên ghế đợi Tư Nhuệ đem thuốc khử trùng đến, cô cẩn thận lau vào vết thương, Lý Chấn Kiệt vội vàng rút chân về oan ức nói.
" Em đang cố tình có đúng không, trả thù anh chuyện tốt qua."
Tư Nhuệ bực mình liếc nhìn Lý Chấn Kiệt.
" Nếu muốn trả thù em đã đỗ cả chai vào vết thương của anh rồi, không phải ngồi chấm cẩn thận vào đâu."
Lý Chấn Kiệt cười cười nói.
" Anh chỉ nói đùa thôi, anh biết em lo lắng cho anh thôi mà."
Tư Nhuệ ấn mạnh vào vết thương ở chân của Lý Chấn Kiệt khiến cho anh đau đớn.
" Anh im lặng một chút không được sao."
Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ bực tức cũng không dám lên tiếng nữa, sau khi xử lý vết thương xong cô định rời đi nhưng lại bị Lý Chấn Kiệt kéo ngồi vào lòng của mình.
" Em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao."
Tư Nhuệ trầm mặc nói.
" Được rồi kết thúc mọi chuyện ở đây đi, em không muốn bàn đến nữa sau này anh hãy biết cách kiểm soát bản thân và những lời nói của mình lại, đừng để người khác hiểu rồi lại bị tổn thương."
Lý Chấn Kiệt biết Tư Nhuệ vẫn còn rất buồn chuyện tối qua, anh cũng cảm thấy áy náy vì đã đối xử không tốt với cô.
" Anh biết rồi."
Cô đang ở bên ngoài vườn hoa, mỗi lúc tâm trạng không vui Tư Nhuệ thường ra đây để tâm trạng thoải mái hơn, cô nhìn những bông hoa rực rỡ mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng hiu quạnh, tại sao cô phải cố gắng vun vén cho một cuộc hôn nhân vô nghĩa như thế chứ.
Lý Chấn Kiệt nhìn thấy vợ nhỏ của mình đang ngồi ở ngoài vườn liền chạy đến đó ôm chầm lấy Tư Nhuệ.
" Anh xin lỗi, anh xin lỗi tối hôm qua anh say quá nên đã nói ra những lời không hay với em, Tư Nhuệ bây giờ anh chỉ có một mình em mà thôi đừng giận anh mà."
Đột nhiên bị Lý Chấn Kiệt ôm chặt rồi anh lại nói một hơi dài, Tư Nhuệ không muốn trả lời vì chuyện tối qua vẫn còn làm cho cô cảm thấy rất buồn, anh đã xem cô như người thay thế để giày vò trái tim cô.
Lý Chấn Kiệt vẫn không chịu buông Tư Nhuệ ra, cô bất giác nhìn xuống chân anh, vì chạy đi tìm cô mà anh quên cả việc mang dép vào.
" Được rồi buông em ra."
Lý Chấn Kiệt kiên quyết không chịu buông anh càng siết chặt lấy cô hơn.
" Khi nào em chịu nói tha thứ cho anh thì anh sẽ buông em ra."
Tư Nhuệ đau lòng, cô không phải là một thùng rác để anh trút giận rồi lại quay sang xin lỗi cho qua chuyện.
" Chúng ta cứ hoà bình mà sống có được không, em đã từng nghĩ bản thân sẽ an phận ở bên cạnh anh, nhưng em chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người vợ và không muốn giữ chúng ta có những bí mật gì, nhưng hình như em đã lầm, anh chỉ xem em là nơi để anh trút muộn phiền và tức giận, khi xong chuyện anh lại quay sang xin lỗi cho qua chuyện, em cảm thấy bản thân không được tôn trọng."
Lý Chấn Kiệt lắc đầu nói.
" Không em đừng nghĩ như thế, anh không xem em là nơi để trút giận chỉ là anh say quá mà thôi, Tư Nhuệ à anh xin lỗi."
Tư Nhuệ cảm thấy bản thân đang đưa hạnh phúc của mình đi vào ngõ cụt, mỗi ngày cô luôn phải sống với những muộn phiền, cô có cảm giác sắp tới bản thân phải trải qua một con đường đầy gai nhọn, dùng có rỉ máu cô cũng phải kiên cường bước qua.
" Được rồi anh vào nhà đi, em không muốn nói đến chuyện này nữa."
Lý Chấn Kiệt kéo Tư Nhuệ đứng lên.
" Em cũng đi vào nhà cùng anh có được không, đừng đối xử thờ ơ với anh như thế."
Lý Chấn Kiệt cứ dây dưa mãi khiến cho Tư Nhuệ khó chịu, cô không muốn lên tiếng nên đã lướt qua Lý Chấn Kiệt đi vào nhà, anh chạy theo Tư Nhuệ mà quên mất mình đã quên mang dép vào, bàn chân đạp phải thứ gì đó khiến cho Lý Chấn Kiệt đau đớn kêu lên.
" Ây da."
Tư Nhuệ quay lại nhìn thấy anh đang ngồi xổm xuống đất gương mặt nhăn nhó, cô vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.
" Sao vậy?"
Lý Chấn Kiệt bắt đầu diễn trò.
" Vì lo sợ em sẽ giận anh đi tìm em mà quên mang cả dép bây giờ đạp phải gai nhọn rồi, đau quá đi."
Tư Nhuệ lo lắng đỡ anh đứng lên.
" Đi vào nhà em sẽ khử trùng vết thương cho anh."
Cô dìu Lý Chấn Kiệt vào bên trong, hình ảnh của hai người đã bị Mỹ Dung nhìn thấy, cô ta không cam lòng nhìn chàng thiếu niên năm đó vì mình mà hi sinh tất, lại tay trong tay với người phụ nữ khác, nước mắt của Mỹ Dung bất giác rơi xuống.
Lý Chấn Kiệt ngồi trên ghế đợi Tư Nhuệ đem thuốc khử trùng đến, cô cẩn thận lau vào vết thương, Lý Chấn Kiệt vội vàng rút chân về oan ức nói.
" Em đang cố tình có đúng không, trả thù anh chuyện tốt qua."
Tư Nhuệ bực mình liếc nhìn Lý Chấn Kiệt.
" Nếu muốn trả thù em đã đỗ cả chai vào vết thương của anh rồi, không phải ngồi chấm cẩn thận vào đâu."
Lý Chấn Kiệt cười cười nói.
" Anh chỉ nói đùa thôi, anh biết em lo lắng cho anh thôi mà."
Tư Nhuệ ấn mạnh vào vết thương ở chân của Lý Chấn Kiệt khiến cho anh đau đớn.
" Anh im lặng một chút không được sao."
Lý Chấn Kiệt nhìn Tư Nhuệ bực tức cũng không dám lên tiếng nữa, sau khi xử lý vết thương xong cô định rời đi nhưng lại bị Lý Chấn Kiệt kéo ngồi vào lòng của mình.
" Em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao."
Tư Nhuệ trầm mặc nói.
" Được rồi kết thúc mọi chuyện ở đây đi, em không muốn bàn đến nữa sau này anh hãy biết cách kiểm soát bản thân và những lời nói của mình lại, đừng để người khác hiểu rồi lại bị tổn thương."
Lý Chấn Kiệt biết Tư Nhuệ vẫn còn rất buồn chuyện tối qua, anh cũng cảm thấy áy náy vì đã đối xử không tốt với cô.
" Anh biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.